Quả Bưởi Ngọt Ngào
Chương 12 12 Lãnh Chứng
Editor: Lemon
Hứa Dữu đi ra khỏi tòa nhà khoa nội cô mới cảm thấy không khí tươi mát hơn rất nhiều, cả người đều cảm giác nhẹ nhõm.
Trong lúc nhất thời cũng không muốn nghĩ tới những chuyện làm người ta phiền lòng.
Cô lại tiến tới vài bước liền nhìn thấy Trình Uyên vẫn đang ở chỗ cũ nhìn cô, không có nguyên do bước chân cô lại nhanh hơn, không phải cô muốn nhanh chóng đi đến bên cạnh Trình Uyên, cô chỉ là hy vọng có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này mà thôi.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh tuy rằng đã không còn cảm thấy áp lực, nhưng trong lòng cô lại có dự cảm không tốt, loại này dự cảm này làm cô cảm thấy bất an, làm cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Hứa Dữu."
Hứa Dữu nghe thấy cách đó không xa có người gọi tên cô, trong lúc nhất thời lông tơ trên người cô đều dựng thẳng lên, cô thậm chí không cần quay đầu cũng biết là ai, bởi vì giọng nói này thường xuyên vang lên trong cơn ác mông, trong lúc nhất thời trong lòng cô cũng chỉ có một suy nghĩ, chạy, chạy nhanh.
Cô nhìn thoáng qua chỗ Trình Uyên ngồi, người nọ vẫn ngồi dưới tàng cây, cũng không biết đang nhàn nhã mân mê cái gì nữa.
Hứa Dữu không kịp nghĩ nhiều liền chạy qua chỗ Trình Uyên, tuy rằng cả quá trình Hứa Dữu đều không có quay đầu lại nhưng cô biết khoảng cách giữ cô và Điền Ngữ Hương đang ngắn lại, trước kia mỗi lần cô lén trốn đi không ngoại lệ đều bị mẹ bắt lại.
Hứa Dữu càng nghĩ càng vội, trên trán mồ hôi như hạt đậu cũng không rảnh bận tâm, nhưng mà cô cảm thấy thực may mắn, Trình Uyên đang ở cách đó không xa, tuy rằng hiện tại cô đã không còn bao nhiêu sức lực, nhưng Trình Uyên thì khác, lát nữa cô sẽ cầu xin anh, anh có thể kéo cô chạy.
Gần, càng ngày càng gần, cô còn có thể nhìn Trình Uyên đang phất tay với cô.
Có thể là do vui quá hóa buồn, dưới chân Hứa Dữu trượt một cái, cô vận động tất cả sức lực toàn thân cân bằng cơ thể, nhưng trọng tâm không vững, cả người cô đều bị ngã về phía trước.
Phía sau truyền đến tiếng quát tháo của mẹ, Hứa Dữu có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, té ngã cũng không sao, chỉ là cô biết cô té một cú này mẹ nhất định sẽ đuổi kịp.
Trong lúc hoảng hốt, cô cảm thấy trên mặt chợt lạnh.
Đau đớn trong tưởng tượng cũng không có, nghênh đón cô là một cái ôm ấm áp, mà không phải mặt đất lạnh như băng.
“Em chạy nhanh vậy làm gì?"
Trong ánh mắt Trình Uyên mang theo một tia lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Hứa Dữu không có thời gian giải thích, cô vừa mới ở chạy vội, hiện tại dừng lại cũng thở hổn hển, cô lung tung lau nước mắt, còn thường quay đầu nhìn ra sau, “… Chạy mau."
Trình Uyên không rõ nguyên do, đứng im không nhúc nhích.
Hứa Dữu chống hai tay trên đầu gối, mở miệng thở hổn hển, vốn Hứa Dữu muốn cầu Trình Uyên kéo cô chạy, nhưng vừa rồi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Trình Uyên cô liền từ bỏ suy nghĩ này.
Cầu người không bằng cầu mình.
Hứa Dữu nhấc chân muốn chạy, Trình Uyên liền giữ chặt tay cô, “Người đuổi theo em là ai?"
Trình Uyên đã phát hiện có người đuổi theo Hứa Dữu, chỉ là anh muốn biết người đó là ai.
“……Không liên quan tới anh."
Hứa Dữu tuyệt vọng nhắm mắt lại, mẹ cô đã đuổi tới, hiện tại cô muốn chạy nhất định cũng sẽ bị bắt lại.
“Mày chạy cái gì hả? Mấy ngày này mày còn chưa gửi tiền về nhà đó." Điền Ngữ Hương nói rồi dời ánh mắt lên người Trình Uyên.
Người đàn ông này khí chất cao quý đứng bên cạnh con gái bà ta, bọn họ còn nắm tay, vì thế mấy lời quá đáng Điền Ngữ Hương cũng không mặt mũi nói ra.
Vừa rồi trên đường người đến người đi, Điền Ngữ Hương vẫn luôn gọi tên Hứa Dữu, cái khác không nói tới, chủ yếu là bà ta thích sĩ diện, không muốn quá nhiều người nói ra nói vào chuyện nhà bọn họ.
Hiện tại Hứa Dữu đứng bên cạnh người đàn ông khí chất nghiêm nghị, có mấy lời bà ta cũng ngại mất mặt không dám nói ra.
Nhìn quần áo người đàn ông này liền biết không đơn giản, đột nhiên bà ta nhớ tới lần trước trên ban công nhà con gái nhìn thấy áo tây trang mắc tiền.
Hứa Dữu cắn răng nói: “Tôi không có tiền."
Hứa Dữu nói xong còn oán giận nhìn Trình Uyên, nếu không phải tại anh bây giờ cô đã chạy thoát rồi.
Trình Uyên không khí căng thẳng giữa hai người, nhưng anh không nói chuyện, chỉ im lặng đứng một bên nhìn.
Hai tròng mắt vẩn đục của Điền Ngữ Hương thường thường đảo quanh trên người Trình Uyên, “Nguời này là bạn trai mày…?"
Điền Ngữ Hương hỏi Hứa Dữu, nhưng ánh mắt bà ta vẫn dính trên người Trình Uyên, tuy rằng bà ta không biết mấy nhãn hiệu cao cấp, nhưng người đàn ông trước mặt này ăn mặc thoạt nhìn không rẻ, xem ra là kẻ có tiền.
Huyệt thái dương Hứa Dữu thình thịch nhảy lên, cô nghe Điền Ngữ Hương nói như vậy lập tức nói năng lộn xộn, “Không phải, không phải, tôi không quen anh ta, không không không, tôi với anh ta không thân."
Điền Ngữ Hương nhìn chằm chằm hai người trước mắt nắm chặt tay nhau, có lệ nói, “Ừ, tao biết rồi."
Trình Uyên nghe Hứa Dữu nói hai chữ “Không thân" cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt anh càng thêm u ám.
Điền Ngữ Hương nhìn nhìn bốn phía, phát hiện người không nhiều lắm, lúc này bà ta mới nhỏ giọng nói, “Nếu bọn mày không có quan hệ gì vậy hôn lễ với Đàm Hạo mày đã đồng ý với tao thì sao, mày tính toán khi nào cử hành?"
Trình Uyên vừa nghe ánh mắt sắc bén lên, tay hơi dùng sức nắm chặt tay Hứa Dữu.
“Ối."
Đau đớn bất thình lình làm Hứa Dữu phát ra tiếng hô đau rất nhỏ.
Hứa Dữu căn bản là không muốn làm trò trước mặt Trình Uyên giải thích mấy thứ này, ở trong lòng cô đây là chuyện riêng của mình, không liên quan gì tới Trình Uyên.
Cô không biết nên mở miệng như thế nào, đối diện ánh mắt sáng quắc của hai người đầu Hứa Dữu chỉ thấy trống rỗng, cô không biết phải nói gì bây giờ.
“Cô ấy sẽ không kết hôn với cài gì Hạo đó." Trình Uyên nắm tay Hứa Dữu, chẳng những không buông ra ngược lại chủ động mười ngón tay đan vào nhau.
Trình Uyên giơ tay hai người đang nắm chặt nhau, nhẫn trên tay phát ra ánh sáng lóa mắt,, “Tôi với cô ấy tuy rằng không thân, nhưng chúng tôi đã kết hôn."
Sắc mặt Điền Ngữ Hương trở nên rất khó nhìn, nhìn chằm chằm con gái Hứa Dữu, Hứa Dữu không nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, cô cắn môi dưới, cũng không biết phải nói gì.
Điền Ngữ Hương căn bản là không để bụng con gái đã kết hôn hay chưa, thứ bà ta để ý chính là sính lễ của con gái.
Tuy rằng con gái không gả cho Đàm Hạo theo ý bà ta, nhưng nếu người đàn ông khí chất cao quý trước mặt này cho nhiều sính lễ, bà ta cũng có thể không so đo con gái gả cho ai.
“Hai đứa kết hôn rồi à, chúc mừng chúc mừng." Điền Ngữ Hương vừa nói ánh mắt lại dừng trên nút tay áo của Trình Uyên.
Nút tay áo này thoạt nhìn liền biết giá trị xa xỉ.
“Cũng không biết con rể cho bao nhiêu sính lễ nhỉ?" Điền Ngữ Hương nói rồi cười rộ lên, không nghĩ tới đứa con gái này tuy rằng phản nghịch chút, nhưng vẫn có chút thủ đoạn.
Trình Uyên còn chưa kịp nói chuyện, Hứa Dữu đã tiến về phía một bước, đứng trước mặt Trình Uyên, “Mẹ, anh ấy chưa cho tôi sính lễ, bởi vì là tôi cho không."
“Mày nói cái gì?" Giọng Điền Ngữ Hương cao lên.
“Những lời bà nghe đều là thật, anh ấy không cho tôi sính lễ, nhưng tôi chi cho anh ta không ít tiền."
Điền Ngữ Hương nghe Hứa Dữu nói như vậy, mặt đều tức đỏ hơn.
Hứa Dữu đột nhiên cảm thấy lòng mình rất xấu, cô nhìn thấy Điền Ngữ Hương tức giận như vậy trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Cô tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ thấy anh ấy đẹp trai không?"
Điền Ngữ Hương gật đầu, thằng nhóc trước mặt này đúng là rất đẹp trai.
“Đẹp trai là được rồi, lúc tôi quen anh ấy thì anh ấy vẫn là thanh niên nghèo, là do tôi thấy anh ấy đẹp trai nên cho anh ấy tiền tiêu, mua quần áo cho anh ấy."
“Mày……"
Điền Ngữ Hương tức nói không nên lời, thiếu chút nữa bà ta muốn chửi đổng lên, lại phát hiện xung quanh có không ít đứng xem náo nhiệt, bà ta không nói vội vàng đi mất, dù sao bà ta cũng biết nhà Hứa Dữu ở đâu, có rảnh tới cửa tìm là được.
Trình Uyên không nói chuyện, mắt như hồ sâu không thấy đáy.
Hứa Dữu bị nhìn chằm chằm đến mức không thể nói được một câu lưu loát, cô khó khăn nói, “Vừa rôi… để anh chê cười rồi, tôi bảo đảm về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa."
Trình Uyên lạnh lùng, “Loại chuyện này em có thể tìm tôi giúp mà."
Hứa Dữu không ngẩng đầu, nói thẳng một câu, “Không cần thiết, chuyện của tôi tôi sẽ tự mình giải quyết."
“Em……"
Hứa Dữu cảm nhận được Trình Uyên tức giận, nhưng cô cũng không biết tại sao anh lại tức giận.
Trình Uyên: “Em không cảm thấy mình có thể dựa vào tôi sao? Còn nữa người vừa rồi được nhắc tới …… Cái gì Hạo là ai, không phải sắp kết hôn với tôi sao? Người đó từ đâu nhảy ra? Tôi sợ em đến lúc đó đều kết hôn lại nói cho tôi.
Còn nữa, tôi bị em bao…… lúc nào"
Một chữ đó tuy không nói ra nhưng cả hai đều hiểu.
“Mẹ tôi giới thiệu đối tượng, đại khái là lớn hơn tôi mười lăm tuổi, đôi mắt không nhìn thấy, là đối tượng thích hợp với tôi."
Hứa Dữu nói vô cùng nhẹ nhàng, trong lòng Trình Uyên lại lộp bộp.
“Nếu anh không muốn kết hôn với tôi hiện tại hủy bỏ còn kịp." Cũng không biết có phải cô suy nghĩ quá nhiều hay không mà vừa rồi nói tới hai chữ ‘đối tượng’ anh liền nhíu mày, hoặc là không vui, cảm thấy người kia muốn thất hữa.
“Không có ý không muốn kết hôn với em, chỉ là em có đối tượng kết hôn làm tôi có cảm giác như bị lừa gạt."
Trình Uyên giống một con thiên nga cao quý, kiêu ngạo ngẩng cổ không nhìn cô.
“Xin lỗi."
“Đi, đi kết hôn."
Hứa Dữu nhìn gương mặt đẹp trai của Trình Uyên, cô cảm thấy thực thần kỳ, không nghĩ tới bọn họ thật sự muốn kết hôn.
Hôm nay Trình Uyên vẫn lái chiếc Bentley, Hứa Dữu nhìn thấy chiếc xe này liền có cảm giác như vận mệnh sắp đặt.
Hứa Dữu theo thói quen ngồi ở ghế sau, Trình Uyên liếc nhìn cô một cái, “Hy vọng đây là lần cuối cùng em ngồi ghế sau, trở thành vợ tôi rồi em phải ngồi ghế phó lái."
Tuy rằng Hứa Dữu không hiểu Trình Uyên đâu ra nhiều vấn đề như vậy, nhưng cô cũng không bài xích.
“Đúng rồi, tôi có một việc muốn nói với anh."
Trình Uyên: “Em nói đi."
“Chính là…Nếu lần sau còn xảy ra chuyện như hôm nay, anh nhớ đứng xa xa…"
—— Đừng đứng đó xem náo nhiệt.
“Em có ý gì?"
Trình Uyên đang lái xe, nghe Hứa Dữu nói như vậy nhịn không được đạp phanh xe.
“Ý trên mặt chữ." Hứa Dữu đương nhiên nói, “Chúng ta lại không phải thật sự kết hôn, loại chuyện này đương nhiên phải tự mình giải quyết rồi."
“Được, hay, rất hay."
Hứa Dữu không nói lời nào.
Trình Uyên đột nhiên nói một câu, “Ai mà thèm lo chuyện bao đồng chứ!"
Hứa Dữu hoàn toàn không chút do dự, gật gật đầu.
Rất mau liền đến Cục Dân Chính, Trình Uyên cả quá trình đều xụ mặt.
Lúc này người không nhiều lắm, hai người rất nhanh đã làm xong hết thủ tục, Hứa Dữu vuốt tấm giấy mày đỏ, có cảm giác không chân thật.
“Tôi đưa em về nhà, lên xe."
“Ừ."
Hứa Dữu vừa đáp vừa suy nghĩ, có phải là cô lại chọc anh tức giận hay không, Hứa Dữu còn đang suy nghĩ.
Xe mới vừa lái đi không bao xa Trình Uyên đột nhiên phanh gấp ngừng bên lề đường.
“Em xuống xe, trong công ty có chút việc, tôi phải qua xử lý, tự em về đi." Giọng Trình Uyên lạnh nhạt.
Hứa Dữu sửng sốt, vừa rồi không nghe điện thoại anh reo, sao anh biết có việc gấp hay không chứ?
Cô nghĩ nghĩ, dù sao anh cũng là chồng của mình, anh muốn thế nào thì thế đó đi.
Đàn ông đều không thể dựa vào.
Thời khắc mấu chốt chỉ có thể dựa vào chính mình, cô xem như hiểu rồi.
Trước khi gặp được anh cô nàng cũng có thể tự lo cho bản thân.
Sau này cô cũng có thể tự lo được..