PS 143,7
Chương 8
Khi ta mở mắt ra, cầm lấy điện thoại ở bên giường, thấy tin nhắn Tiểu Kiệt gửi cho ta.
"Tình hình của mẹ không tốt lắm, ngươi tới bệnh viện ta sẽ nói rõ ràng với ngươi."
Một câu nói giản đơn, làm ta từ trạng thái lơ mơ hoàn toàn tỉnh hẳn, ta vội vàng xuống giường đánh răng rửa mặt, nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Trên giường bệnh, nhìn mẹ giống như đang ngủ rất say, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ xanh xao yếu ớt, Tiểu Kiệt kéo lấy khửu tay của ta, chúng ta cùng nhau ra khỏi phòng bệnh.
"Làm sao vậy?" Ta hỏi hắn.
"Bác sĩ nói lại di căn, lần này là não." Tiểu Kiệt nhìn ta nói.
"Tại sao lại như vậy?" Ta không tin nổi hỏi lại.
"Bác sĩ cũng không biết, bác sĩ muốn chúng ta hảo hảo suy nghĩ, là muốn dùng thuốc kéo dài sự sống của mẹ, hay là ngừng lại." Tiểu Kiệt giải thích cho ta.
"Dùng thuốc kéo dài, sẽ rất khổ sở phải không?" Ta nhìn hắn hỏi.
"Ân, ngươi cũng thấy mẹ mỗi lần làm hoá trị thì khó chịu thế nào rồi, lúc này đại khái sẽ càng thêm khó khăn." Hắn nói.
"Vậy nếu ngừng lại?" Ta lại hỏi.
"Tế bào ung thư đã di căn lên não, khả năng nhận biết của mẹ sẽ càng ngày càng yếu, mà thần trí có khả năng sẽ càng ngày càng không rõ, tất cả chức năng sinh lý của mẹ cũng sẽ chậm rãi tê liệt, cuối cùng sẽ bởi vì thân thể suy kiệt mà qua đời." Tiểu Kiệt phân tích cho ta nghe.
"Nếu như vậy, sẽ tương đối dễ chịu hơn, phải không?" Ta hỏi.
"Chắc vậy, nhưng ta cũng không chắc chắn." Tiểu Kiệt rất thành thật nói.
"Mẹ lúc trước có nói với ta, nếu như có một ngày, trái tim của mẹ bật chợt ngừng đập, hãy để cho mẹ cứ như vậy rời đi..." Ta nhớ lại những lời dặn dò của mẹ.
"Lúc nào?" Tiểu Kiệt hỏi ta.
"Có một lần, lúc mẹ trải qua thời gian rất khó chịu sau khi làm hóa trị, mẹ nói hoá trị thực sự rất khổ sở, sau đó nói với ta những lời này, mẹ nói bản thân hình như không có kiên cường như mình nghĩ, mẹ nghĩ bản thân sắp chịu không nổi nữa." Ta thành thật trả lời Tiểu Kiệt.
"Ta biết. Sau khi ba qua đời, thân thể của mẹ cũng bởi vì vất vả mà càng ngày càng kém, ta hiểu mà." Tiểu Kiệt dựa vào tường, nhìn lên trần nhà nói.
"Mẹ muốn làm cho bản thân bận rộn để quên nồi đau mất đi ba, cảm tình của ba mẹ thật sự rất tốt..." Ta nói.
"Như vậy đi, mẹ đã chịu nhiều khổ cực rồi, ta không muốn để mẹ càng khổ sở." Tiểu Kiệt nhìn ta, dùng ánh mắt hỏi ý kiến ta.
"Ân, tuy rằng rất luyến tiếc; tuy rằng rất khó khăn, nhưng ta lại càng không muốn nhìn thấy mẹ lại khổ sở." Ta nói ra ý nghĩ của ta.
"Được, vậy ta sẽ nói chuyện với bác sĩ. Bác sĩ muốn chúng ta phải chuẩn bị tâm lý." Tiểu Kiệt nói, ta gật đầu.
Sau đó, chúng ta trở về phòng bệnh.
"Tiểu Kiệt, ngươi trưởng thành rồi." Ta đột nhiên nói.
"Đương nhiên, nếu không sau này làm sao có thể chiếu cố ngươi?" Hắn quay đầu cười cười.
Ta cũng rất kinh ngạc, chúng ta cư nhiên có thể bình tĩnh thảo luận về tình trạng của mẹ như vậy, sau đó lại bình tĩnh đưa ra quyết định, một quyết định có thể sẽ bị nói là "Bất hiếu".
Nhưng chúng ta đều tin rằng, nếu như hỏi ý kiến của mẹ, mẹ cũng sẽ nói như vậy.
Đây là từ khi mẹ sinh bệnh tới nay, ta chân chính cảm giác được, ta sắp mất đi mẹ.
Lòng ta âm thầm quyết định.
Sau này, ta sẽ không đi đâu hết, chỉ về nhà một chuyến, lấy một ít quần áo, lấy tất cả số tiền vất vả dành dụm được mua một cái cameras, ta sẽ ở trong bệnh viện, ở bên cạnh người đã dùng cả tính mạng của mình để yêu thương ta hơn hai mươi năm nay.
Ta bắt đầu cảm giác được sự khủng hoảng của việc"Tử dục dưỡng nhi thân bất đãi",vào buổi tối, khi mẹ đã say giấc, nhìn qua màn hình cameras, ta không ngừng không ngừng ghi lại, có lẽ là những khoảnh khắc cuối cùng của mẹ.
Khuôn mặt của mẹ đã không còn tươi tắn toả sáng như trước, giọng nói cũng không có tinh thần như trước đây, dáng tươi cười thiếu đi vài phần thần thái. Có đôi khi, mẹ mở mắt ra thì thấy ta đang quay lại hình ảnh của mẹ, mẹ sẽ cố gắng mỉm cười, một nụ cười yếu ớt, nhưng trong mắt của ta đó vẫn là nụ cười đẹp nhất, ta nghĩ mẹ biết ta đang làm gì.
Mẹ từng nói với ta, sau khi ba ra đi, trên đời này mẹ yêu nhất hai người, là ta và Tiểu Kiệt.
Sinh mệnh cùa ta, là vì mẹ mà có; còn sinh mệnh của mẹ, là vì ta mà có ý nghĩa, mẹ đã nói với ta như vậy.
Ta trước đây chưa cảm nhận được sự ảnh hưởng sâu sắc của mẹ trong cuộc đời ta.
Ta đọc trong một quyển sách có một câu miêu tả về mẹ như thế này: "Mẹ dùng tuổi thanh xuân của mình, đổi lấy ta; dùng sinh mệnh của mình, sáng tạo ta; dùng sức khỏe của mình, thành tựu ta. Cái gọi là tình yêu thật sự mà Kinh Thánh hay nói đến, được nhìn thấy trong thực tế qua hình ảnh của mẹ." Điều đó thật sự rất chính xác.
Ta cuối cùng là lớn lên quá nhanh, khi chỉ mới chập chững bước đi, đã vội vã bỏ qua đôi tay luôn sát bên cạnh sẵn sàng nâng đỡ vì sợ chúng ta té ngã; là muốn bay quá cao, khi đôi cánh chưa đủ cứng cáp, lại tự cho là đủ mạnh mẽ mà rời đi đôi cánh sát bên cạnh để bảo vệ chúng ta khỏi thương tổn.
Mà ở thời đểm ta cả người đầy vết thương, thì đôi tay kia, đôi cánh kia, luôn luôn yên lặng chờ ở bên cạnh, mĩm cười chào đón chúng ta trở về nhà.
"Nha đầu, ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Giọng nói yếu ớt của mẹ cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu ta.
"Đang nghĩ...Trên thế giới này đại khái không có người thứ hai yêu con nhiều như mẹ." Ta cười nói.
"Tự nhiên sao lại nói những điều như vậy chứ." Mẹ hỏi ta.
"Không có a, con chỉ nói thật thôi." Ta nói.
"Nha đầu, thời gian của mẹ không còn nhiều." Mẹ đột nhiên nói.
"Mẹ đừng suy nghĩ nhiều." Ngữ khí của ta có hơi trách cứ.
"Mẹ không có suy nghĩ nhiều, tình trạng của mẹ bản thân mẹ rất rõ ràng, con cùng Tiểu Kiệt nhất định cũng đều biết, chỉ là hai đứa không nói mà thôi." Mẹ kỳ thực đều biết hết.
"Ân." Ta không biết phải nói gì nữa.
"Con còn nhớ chuyện mẹ đã nói với con không? Về việc trị bệnh của mẹ ấy." Mẹ nhìn ta hỏi.
"Con nhớ kỹ." Ta gật đầu.
"Vậy con sẽ nghe lời mẹ chứ?" Mẹ tiếp tục hỏi.
"Con sẽ." Ta hứa với nàng.
"Con cùng Tiểu Kiệt, có trách mẹ không?" Mẹ lại hỏi ta.
"Không đâu, mẹ đã vì chúng con cố gắng rất nhiều rồi, với lại, chúng con cũng không muốn mẹ tiếp tục chịu khổ sở, con nói thật đó." Ta nắm lấy tay mẹ.
"Hai con, là món quà tuyệt vời nhất trong cuộc đời mẹ." Mẹ nói xong, nhắm mắt lại thiếp đi.
"Có người mẹ thế này, mới là chuyện may mắn nhất của con cùng Tiểu Kiệt." Ta nhìn mẹ ngủ, thì thào nói.
Đoạn thời gian đó, thậm chí lớp tiếng Anh ta cũng không đi, ta sợ ta sẽ bỏ lỡ chuyện gì.
Tuy rằng cảm thấy có lỗi với lão sư, bất quá...đành như vậy thôi.
"Tình hình của mẹ không tốt lắm, ngươi tới bệnh viện ta sẽ nói rõ ràng với ngươi."
Một câu nói giản đơn, làm ta từ trạng thái lơ mơ hoàn toàn tỉnh hẳn, ta vội vàng xuống giường đánh răng rửa mặt, nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Trên giường bệnh, nhìn mẹ giống như đang ngủ rất say, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ xanh xao yếu ớt, Tiểu Kiệt kéo lấy khửu tay của ta, chúng ta cùng nhau ra khỏi phòng bệnh.
"Làm sao vậy?" Ta hỏi hắn.
"Bác sĩ nói lại di căn, lần này là não." Tiểu Kiệt nhìn ta nói.
"Tại sao lại như vậy?" Ta không tin nổi hỏi lại.
"Bác sĩ cũng không biết, bác sĩ muốn chúng ta hảo hảo suy nghĩ, là muốn dùng thuốc kéo dài sự sống của mẹ, hay là ngừng lại." Tiểu Kiệt giải thích cho ta.
"Dùng thuốc kéo dài, sẽ rất khổ sở phải không?" Ta nhìn hắn hỏi.
"Ân, ngươi cũng thấy mẹ mỗi lần làm hoá trị thì khó chịu thế nào rồi, lúc này đại khái sẽ càng thêm khó khăn." Hắn nói.
"Vậy nếu ngừng lại?" Ta lại hỏi.
"Tế bào ung thư đã di căn lên não, khả năng nhận biết của mẹ sẽ càng ngày càng yếu, mà thần trí có khả năng sẽ càng ngày càng không rõ, tất cả chức năng sinh lý của mẹ cũng sẽ chậm rãi tê liệt, cuối cùng sẽ bởi vì thân thể suy kiệt mà qua đời." Tiểu Kiệt phân tích cho ta nghe.
"Nếu như vậy, sẽ tương đối dễ chịu hơn, phải không?" Ta hỏi.
"Chắc vậy, nhưng ta cũng không chắc chắn." Tiểu Kiệt rất thành thật nói.
"Mẹ lúc trước có nói với ta, nếu như có một ngày, trái tim của mẹ bật chợt ngừng đập, hãy để cho mẹ cứ như vậy rời đi..." Ta nhớ lại những lời dặn dò của mẹ.
"Lúc nào?" Tiểu Kiệt hỏi ta.
"Có một lần, lúc mẹ trải qua thời gian rất khó chịu sau khi làm hóa trị, mẹ nói hoá trị thực sự rất khổ sở, sau đó nói với ta những lời này, mẹ nói bản thân hình như không có kiên cường như mình nghĩ, mẹ nghĩ bản thân sắp chịu không nổi nữa." Ta thành thật trả lời Tiểu Kiệt.
"Ta biết. Sau khi ba qua đời, thân thể của mẹ cũng bởi vì vất vả mà càng ngày càng kém, ta hiểu mà." Tiểu Kiệt dựa vào tường, nhìn lên trần nhà nói.
"Mẹ muốn làm cho bản thân bận rộn để quên nồi đau mất đi ba, cảm tình của ba mẹ thật sự rất tốt..." Ta nói.
"Như vậy đi, mẹ đã chịu nhiều khổ cực rồi, ta không muốn để mẹ càng khổ sở." Tiểu Kiệt nhìn ta, dùng ánh mắt hỏi ý kiến ta.
"Ân, tuy rằng rất luyến tiếc; tuy rằng rất khó khăn, nhưng ta lại càng không muốn nhìn thấy mẹ lại khổ sở." Ta nói ra ý nghĩ của ta.
"Được, vậy ta sẽ nói chuyện với bác sĩ. Bác sĩ muốn chúng ta phải chuẩn bị tâm lý." Tiểu Kiệt nói, ta gật đầu.
Sau đó, chúng ta trở về phòng bệnh.
"Tiểu Kiệt, ngươi trưởng thành rồi." Ta đột nhiên nói.
"Đương nhiên, nếu không sau này làm sao có thể chiếu cố ngươi?" Hắn quay đầu cười cười.
Ta cũng rất kinh ngạc, chúng ta cư nhiên có thể bình tĩnh thảo luận về tình trạng của mẹ như vậy, sau đó lại bình tĩnh đưa ra quyết định, một quyết định có thể sẽ bị nói là "Bất hiếu".
Nhưng chúng ta đều tin rằng, nếu như hỏi ý kiến của mẹ, mẹ cũng sẽ nói như vậy.
Đây là từ khi mẹ sinh bệnh tới nay, ta chân chính cảm giác được, ta sắp mất đi mẹ.
Lòng ta âm thầm quyết định.
Sau này, ta sẽ không đi đâu hết, chỉ về nhà một chuyến, lấy một ít quần áo, lấy tất cả số tiền vất vả dành dụm được mua một cái cameras, ta sẽ ở trong bệnh viện, ở bên cạnh người đã dùng cả tính mạng của mình để yêu thương ta hơn hai mươi năm nay.
Ta bắt đầu cảm giác được sự khủng hoảng của việc"Tử dục dưỡng nhi thân bất đãi",vào buổi tối, khi mẹ đã say giấc, nhìn qua màn hình cameras, ta không ngừng không ngừng ghi lại, có lẽ là những khoảnh khắc cuối cùng của mẹ.
Khuôn mặt của mẹ đã không còn tươi tắn toả sáng như trước, giọng nói cũng không có tinh thần như trước đây, dáng tươi cười thiếu đi vài phần thần thái. Có đôi khi, mẹ mở mắt ra thì thấy ta đang quay lại hình ảnh của mẹ, mẹ sẽ cố gắng mỉm cười, một nụ cười yếu ớt, nhưng trong mắt của ta đó vẫn là nụ cười đẹp nhất, ta nghĩ mẹ biết ta đang làm gì.
Mẹ từng nói với ta, sau khi ba ra đi, trên đời này mẹ yêu nhất hai người, là ta và Tiểu Kiệt.
Sinh mệnh cùa ta, là vì mẹ mà có; còn sinh mệnh của mẹ, là vì ta mà có ý nghĩa, mẹ đã nói với ta như vậy.
Ta trước đây chưa cảm nhận được sự ảnh hưởng sâu sắc của mẹ trong cuộc đời ta.
Ta đọc trong một quyển sách có một câu miêu tả về mẹ như thế này: "Mẹ dùng tuổi thanh xuân của mình, đổi lấy ta; dùng sinh mệnh của mình, sáng tạo ta; dùng sức khỏe của mình, thành tựu ta. Cái gọi là tình yêu thật sự mà Kinh Thánh hay nói đến, được nhìn thấy trong thực tế qua hình ảnh của mẹ." Điều đó thật sự rất chính xác.
Ta cuối cùng là lớn lên quá nhanh, khi chỉ mới chập chững bước đi, đã vội vã bỏ qua đôi tay luôn sát bên cạnh sẵn sàng nâng đỡ vì sợ chúng ta té ngã; là muốn bay quá cao, khi đôi cánh chưa đủ cứng cáp, lại tự cho là đủ mạnh mẽ mà rời đi đôi cánh sát bên cạnh để bảo vệ chúng ta khỏi thương tổn.
Mà ở thời đểm ta cả người đầy vết thương, thì đôi tay kia, đôi cánh kia, luôn luôn yên lặng chờ ở bên cạnh, mĩm cười chào đón chúng ta trở về nhà.
"Nha đầu, ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Giọng nói yếu ớt của mẹ cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu ta.
"Đang nghĩ...Trên thế giới này đại khái không có người thứ hai yêu con nhiều như mẹ." Ta cười nói.
"Tự nhiên sao lại nói những điều như vậy chứ." Mẹ hỏi ta.
"Không có a, con chỉ nói thật thôi." Ta nói.
"Nha đầu, thời gian của mẹ không còn nhiều." Mẹ đột nhiên nói.
"Mẹ đừng suy nghĩ nhiều." Ngữ khí của ta có hơi trách cứ.
"Mẹ không có suy nghĩ nhiều, tình trạng của mẹ bản thân mẹ rất rõ ràng, con cùng Tiểu Kiệt nhất định cũng đều biết, chỉ là hai đứa không nói mà thôi." Mẹ kỳ thực đều biết hết.
"Ân." Ta không biết phải nói gì nữa.
"Con còn nhớ chuyện mẹ đã nói với con không? Về việc trị bệnh của mẹ ấy." Mẹ nhìn ta hỏi.
"Con nhớ kỹ." Ta gật đầu.
"Vậy con sẽ nghe lời mẹ chứ?" Mẹ tiếp tục hỏi.
"Con sẽ." Ta hứa với nàng.
"Con cùng Tiểu Kiệt, có trách mẹ không?" Mẹ lại hỏi ta.
"Không đâu, mẹ đã vì chúng con cố gắng rất nhiều rồi, với lại, chúng con cũng không muốn mẹ tiếp tục chịu khổ sở, con nói thật đó." Ta nắm lấy tay mẹ.
"Hai con, là món quà tuyệt vời nhất trong cuộc đời mẹ." Mẹ nói xong, nhắm mắt lại thiếp đi.
"Có người mẹ thế này, mới là chuyện may mắn nhất của con cùng Tiểu Kiệt." Ta nhìn mẹ ngủ, thì thào nói.
Đoạn thời gian đó, thậm chí lớp tiếng Anh ta cũng không đi, ta sợ ta sẽ bỏ lỡ chuyện gì.
Tuy rằng cảm thấy có lỗi với lão sư, bất quá...đành như vậy thôi.
Tác giả :
Struggledog