Prisoner Of My Desire
Chương 25
Do đã tỉ mỉ lau dọn hôm qua nên Rowena và Enid sớm xong việc ở phòng ngủ, vì thế chưa đến trưa nàng đã có thể lên lầu về phòng dệt. Nhưng nàng gần như giật nảy mình khi một cánh cửa nơi nàng vừa đi qua bỗng bật mở rồi nàng bị kéo tuột vào trong.
‘Lẽ ra em phải nhanh hơn’. Một giọng làu bàu dù chất chứa tình cảm rõ ràng.
“Mildred!"
‘Là chị, chị đã ở đây nguyên buổi sáng để chờ em rời phòng dệt. Sao mà chị lại để lỡ em, khi giờ em đi từ dưới lên thế?"
Rowena mãi ôm người phụ nữ này đến nỗi không thể nói lời nào trong một lúc, nhưng sau đó lời nói như tuôn tràn.
“Sao chị đến Fulkhurst được vậy? Warrick có trả thù chị rồi chứ? Em rất mừng khi thấy chị ở đây, Mildred, nhưng sẽ không nếu như chị bị gã quỷ dữ đó ngược đãi. Em từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại chị và…"
“Shush, em yêu" Mildred nhỏ giọng, rồi dẫn Rowena đến ngồi trên chiếc ghế giữa những cái rổ đựng đồ may.
“Làm sao chị trả lời được khi em còn không chịu ngưng để thở nữa là? Mà sao em không trả lời câu hỏi của chị? Chị nghe nói em phải ngủ ở phòng dệt mà."
Mildred lấy một cái ghế ngồi xuống cạnh nàng, nhưng Rowena không nhìn cô khi nói “Em ngủ ở tầng dưới đêm qua’
Từ sắc hồng nhuốm trên má Rowena, Mildred đủ thông minh để hỏi chính xác nơi nào, vì thế cô chỉ nói “Chị không ngạc nhiên"
Rowena ngẩng đầu liền.
“Chị không à? Tại sao không chứ? Em đã bị sốc khi hắn ta muốn, muốn… Hắn ta đã thỏa mãn báo thù theo cách đó."
“Vậy sao?"
“Đúng vậy, chính xác là giống thật giống. Hắn đã bị đối xử ra sao giờ làm hết với em, mà còn nhiều hơn nữa."
“Vậy nó không quá khủng khiếp chứ?"
“Còn tệ hơn khủng khiếp."
“Tất cả à?"
Rowena nhíu mày trước câu hỏi đặc biệt này.
“Chị muốn hỏi gì?"
Mildred nhún vai.
“Giống thật giống, em nhỏ của chị, nghĩa là em trải qua cùng khoái cảm như hắn có, lúc còn trong tay em, phải vậy không?" Má Rowena trở nên hồng hơn.
‘Chị nghĩ là có. Và nó cũng dễ hiểu khi trông thấy em không đến nỗi nào.’
‘Em bị quạ mổ thì có’
‘Anh ta biết mình muốn điều gì’
‘Điều duy nhất mà Warrick de Chaville muốn là bắt em phải trả giá cho lòng tham của Gilbert, chị Mlidred à. Giờ chị làm gì ở đây? Em sợ chị bị bỏ lại khi Kirburough bị phá hủy, không còn đường đi dù cho là về Tures.’
‘Không ai bị bỏ lại cả. Lãnh chúa Warrick không thiêu hủy thị trấn, ngoại trừ quán trọ nơi anh ta bị bắt đi, nhưng dù có làm thế anh ta cũng đã đề nghị mọi người trong pháo đài có thể đến sống trong những vùng đất của mình nếu họ muốn. Với chị, Warrick nghĩ mang ơn chị đã giải thoát cho mình, dù chị đã nói chỉ làm theo lời em thôi."
‘Em biết hắn không muốn nghe bào chữa chút nào, sẽ không thèm nghe đâu’
‘Ừ, chị nghĩ anh ta sẽ giết chị nếu còn nhiều lời về chuyện đó, anh ta thật sự tức giận dù chỉ mới ám chỉ đến sự vô tội của em. Tuy nhiên, Warrick đã đề nghị chị đến Fulkhurst nếu chị thề trung thành, và vì đây là cách duy nhất chị có thể theo em đến đây nên chị đã vui vẻ đồng ý. Chỉ có điều anh ta không cho phép chị nói chuyện với em’
Rowena rùng mình.
‘Em cũng đoán thế. Hắn không muốn em có chút dễ chịu nào trước mặt chị, nhưng chỉ cần biết chị ở gần là em cũng thấy thoải mái rồi.’
Mildred siết chặt tay nàng.
‘Đừng tuyệt vọng, em nhỏ. Chị không nghĩ bản chất anh ta đê tiện như mình đã nghĩ đâu em. Chị đã nghe nhiều chuyện khiến anh ta trở nên thế này. Chị không ngần ngại thừa nhận với em, nhưng chị thật sự thấy tội anh ta lắm.’
‘Tội nghiệp hắn à?’ Rowena nghi ngờ nói. ‘Hắn ta đã đập đầu chị trước khi mang về đây phải không Mildred?’
Mildred bật cười. ‘Không, anh ta dẫn chị cùng lính của mình lùng sục ở ngoài thành tìm kiếm vị hôn phu mất tích, nhưng chị thề là anh ta chỉ nghĩ đến tiểu thưa Isabella chút xíu trong lúc tìm kiếm cô ta. Warrick dường như không mấy thất vọng khi ở mỗi nơi đi qua không tìm ra dấu vết của cô ta. Nhưng em nên mục kích cảnh anh ta với người liên lạc từ Fulkhurst mỗi ngày, dù cho có trễ cỡ nào. Lãnh chúa Warrick thậm chí còn cho cả tóan quân đi đón, rồi khi người đưa tin đến anh ta sẽ gặp rắc rối nếu không có tin tức nào của John Giffard.’
Rowena cứng người khi nghe đến tên đó.
‘John? Nhưng em nghĩ ông ta chỉ là người canh tù ở đây. Warrick có thể muốn thông tin gì từ ông ta chứ?
Mildred trao nàng ánh mắt chất chứa câu trả lời.
‘Còn điều gì khác nữa?’
“Nhưng Warrick làm sao biết được John đang canh giữ em chứ?"
‘Sao không biết khi anh ta đã ra lệnh đó?’
‘Hắn ta sao? Vậy mà em nghĩ chính là ngài Robert…’
Rowena dừng lại khi hàm ý từ những gì Mildred nói hiện rõ trong đầu nàng. Warrick bắt nàng vào ngục không phải trị tội, vậy là điều gì khác với những hình dung của nàng? Những cảnh tượng đó thật khủng khiếp, đúng, nhưng phòng giam của nàng giống như cung điện nếu so sánh với xà lim đúng nghĩa khi không có John là người canh giữ nàng. Có thể Warrick không biết John tốt bụng thế nào chăng? Không, lòng tốt của John rất rõ ràng, chỉ cần thoáng qua cũng cảm nhận được. Quen biết ông mới thấy, ông không bao giờ làm đau ai.
Thình lình nàng thét lên đau đớn. “Em không hiểu được! Tại sao hắn muốn chắc em được chăm sóc tốt trước khi biết em mang thai con hắn không chứ?"
Đôi mắt nâu của Mildred bừng sáng.
‘Vậy là có rồi à, chỉ trong vài ngày thôi sao? Em có bị ốm nghén nhiều không? Chị có mấy bài thuốc trị nó đó, và cả thuốc dưỡng thai nữa."
Rowena vội nói qua loa đề nghị của Mildred. “Không, không có triệu chứng nào ngoài điều hiển hiện là em đã mất chu kỳ của mình.’
“Ừ, vậy là giống như mẹ em, bà cứ làm việc bình thường như thể không có thai vậy."
“Mildred, em không muốn tranh luận về em bé khi Warrick định sẽ tước mất con em."
Mildred nhíu mày suy nghĩ trước khi hỏi nàng. “Anh ta nói vậy sao?"
“Chị nghĩ hắn không dám sao? Hắn tuyên bố sẽ tách em bé khỏi em khi nó ra đời, như em đã lấy nó khỏi hắn. Giống thật giống."
“Em muốn nó chứ?"
“Tất nhiên, em muốn chứ, nó là con em mà?"
“Và của anh ta nữa." Mildred bình tĩnh thêm vào.
“Nhưng hắn ta đâu muốn tạo ra nó"
“Em cũng đâu muốn"
“Nhưng hắn làm vậy chỉ vì muốn làm em đau đớn. Chẳng có lí gì để giữ đứa bé cả."
“Đúng, và có thể anh ta sẽ nhận ra điều đó không lâu nữa đâu. Còn quá sớm để lo lắng về kế hoạch của anh ta sau 8 tháng nữa. Chắc em cũng sẽ không đi khỏi đây trước lúc đó. Em có nghĩ đến chuyện trốn thoát chưa?
Rowena khịt mũi.
“Chắc rồi. Nhưng chị xem làm sao em có thể thành công khi cả 2 sân đều canh giữ nghiêm ngặt, tuần tra liên tục, nhưng em sẽ tìm cách sớm thôi."
Mildred cười.
“Sẽ không dễ đâu. Nhưng có lẽ Gilbert sẽ giúp khi hắn biết em đang ở đâu. Chắc giờ hắn biết rõ là lãnh chúa Fulkhurst đã phá hủy pháo đài Kirburough rồi. Chị ngạc nhiên là sao hắn ta không đem quân đến đây rồi chứ."
Rowena thở mạnh. “Đừng, dù chỉ là nghĩ đến chị à. Em thà ở lại đây và chịu đựng từng chút tàn nhẫn của Warrick hơn là trở lại trong tay Gilbert"
“Giờ chị thấy thú vị đây. Anh kế của em sẽ gả chồng cho em lần nữa."
“Một lão chồng già khú đế đã quá đủ cho em rồi, Mildred. Nhưng Gilbert…trước khi hắn rời khỏi Kirkburough, hắn đã hôn em, và nó không phải tình anh em’
“Ah, vậy cuối cùng hắn cũng thể hiện khao khát cùa mình, phải không? nếu hắn có em lại, hắn còn làm nhiều điều hơn, vì không còn điều gì làm hắn sợ không mang em vào giường nữa, nhất là giờ em đang mang thai người thừa kế Kirkburough theo mong muốn của hắn. Vả lại, hắn cũng rất đẹp trai, có lẽ em sẽ không ngại."
“Mildred!"
“Vậy em ngại hả? Tốt thôi, may mắn là em thấy không thể rời khỏi nơi này trong một thời gian. Nơi này an toàn nhất để em có thể thoát khỏi chuyện rơi vào tay Gilbert lần nữa."
Điều này có lẽ đúng, nhưng Rowena ước gì Mildred không nói theo cách như thể nàng phải cám ơn Warrick vì đã biến nàng thành tù nhân và người tình không tình nguyện của gã. Mildred đã không đính kèm vẻ nghiêm trọng nào vào đề tài này như nó vốn có. Ngoài ra, chị không chút liên hệ đến tình cảnh khốn khó của Rowena.
“Sao em không cảm thấy chị có chút lo lắng nào về chuyện này vậy Mildred? Chị nghĩ Warrick đã hết trả thù em rồi sao? Em nhấn mạnh là hắn chưa dừng lại đâu. Đối với hắn em là kẻ trộm, nhưng dù cho hắn không chặt tay em, hắn cũng bắt em chịu đựng từng chút tàn bạo của hắn mỗi ngày khi nào em còn ở đây.’
“Ah, chị chỉ tự hỏi sự thù hận của anh ta sẽ kéo dài bao lâu nếu như em phát triển tình cảm và để anh ta biết điều đó. Không lâu đâu, chị đảm bảo đó.’
“Giờ em biết chắc chị bị đánh vào đầu rồi và rất mạnh nữa nên chị không nhớ gì hết."
Mildred bật cười.
“Không đâu, em yêu. Chỉ là chị có nhiều cơ hội tình cờ quan sát anh ta hơn em thôi, và chị không nghĩ là anh ta quá tàn nhẫn. Một người đàn ông hung ác sẽ hành hạ em đến chết và thỏa mãn qua từng phút. Nhưng lãnh chúa Warrick thay vào đó chỉ bắt em trả giá cho giống thật giống"
"Hắn xóa bỏ thân phận của em, và giáng em xuống làm người hầu"
"Hắn cũng bị chúng ta nghĩ là người hầu và đối xử như thế." Mildred nhắc nàng nhớ.
"Vì em hỏi chị, anh ta đã bị ám ảnh vì em với nhiều lí do chứ không phải trả thù không. Anh ta muốn báo thù, chắc chắn rồi, cá tính anh ta vốn thế. Nhưng có lẽ nó không nấn ná với anh ta trong trường hợp này. Dù sao em cũng là phụ nữ, và tất cả kẻ thù của anh ta trước giờ chỉ là đàn ông. Anh ta biết cách xử trí với họ, còn với em thì không."
“Những điều suy luận này không nhằm nhò gì cả, Mildred." Rowena cáu kỉnh nói.
"Vậy em có nghĩ sử dụng vũ khí của phụ nữ để chống lại anh ta không?
"Vũ khí nào?"
“Sắc đẹp của em. Đam mê của anh ta. Rồi sau đó kết hôn sẽ là giải pháp với đứa bé là một phần nguyên nhân."
“Hắn ta sẽ không bao giờ!"
"Đúng, anh ta có thể bị đẩy đến chuyện đó, nếu như anh ta khao khát em quá đủ. Còn em có thể làm anh ta mong muốn mình thật nhiều. Thậm chí em có thể làm anh ta yêu em nếu em cố thử."
Yêu? Warrick sẽ như thế nào với tình cảm dịu dàng đó bám trong tim gã? Liệu gã có dữ dội trong tình yêu như khi gã căm ghét không? Không, nàng bị sao thế này? Đi nghĩ đến chuyện ngớ ngẩn.
Nhưng Mildred còn chưa kết thúc.
“Phần lớn phụ nữ ghê tởm giường cưới, còn một số ít lo lắng lấy phải những gã cộc cằn chỉ muốn lấy vợ sinh con, rồi lại đi tìm khoái lạc ở những nơi khác. Nhưng em đã biết giường cưới là như thế nào với vị lãnh chúa này rồi. Còn với một người chồng, em đã bị ép tìm thấy một người rất tương xứng với mình về đẳng cấp, một người cũng trẻ lại có quyền lực, cường tráng và không quá ngu ngốc."
"Hắn không ngu ngốc" Rowena biện hộ không cần suy nghĩ. "Hắn còn đẹp trai khi... hắn... cười."
Nàng sững người khi nhận ra nàng đã nói ra những mặt tốt của gã đàn ông đó.
‘Chị bị điên rồi Mildred, và những giả thuyết này chỉ là tưởng tượng thôi. Warrick không muốn thứ gì của em ngòai đứa bé mà em đã ăn cắp của hắn, và em phải trả giá suốt đời cho hành vi này. Hắn khinh bỉ em dù chỉ bằng cái nhìn thôi.’
‘Nhìn em thôi cũng khuấy động đam mê của anh ta thì giống hơn, và đó là lí do anh ta thấy căm ghét lúc này. Nhưng em không hiểu hết ý chị, chị không nói ý tưởng kết hôn sẽ đến với anh ta dễ dàng, chỉ là có khả năng đưa anh ta nghĩ đến nó thôi. Trước tiên em phải làm anh ta bỏ thái độ thù địch với em và nó sẽ mang lại cho em lợi ích.’
‘Chỉ có phép màu’
‘Không, chỉ cần làm cho anh ta nghĩ đến điều khác chứ đừng là những gì đã làm với anh ta. Hãy làm cho anh ta lúng túng. Đừng làm những gì anh ta mong đợi. Hãy từng bước quyến rũ anh ta. Nếu anh ta bị dẫn đến suy nghĩ rằng em muốn anh ta, bấp chấp đối xử với em đến mức nào, thì mọi chuyện sẽ tốt hơn. Anh ta sẽ bị thất bại và sẽ mất thời gian tự vấn hơn là nghĩ đến chuyện trả thù vặt vãnh như em đã nói. Em có sẵn sàng thử không?’
‘Em có thể thấy trước mình ngu ngốc thế nào nếu em làm thế. Em nghĩ chị tự đánh lừa mình với mơ tưởng, Mildred.’
‘Vậy nếu chị không có thì sao? Bộ em thích cách anh ta đối xử với mình bây giờ à?’
Rowena rùng mình nhớ lại chuyện đêm qua, nỗi nhục khi bị làm cho phải van xin khoái lạc mà mình không mong muốn đã đánh bại nàng.
“Không’ nàng dịu giọng.
‘Vậy em dùng vũ khí của mình để thay đổi đi. Hãy cho anh ta thấy vẻ đẹp nữ tính của em trước khi Gilbert d’Ambray đến. Vẻ hấp dẫn của em rất khó từ chối đối với bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy.’
“Em không nghĩ mình biết cách để được tự tin thế, trở lại là một cô gái vui vẻ.’
Mildred chồm qua ôm chặt nàng thân thiết.’
‘Chị biết, em yêu. Chỉ cần giả vờ thôi. Em có thể làm được không?’
‘Có thể’
“Vậy em sẽ thử chứ?"
‘Em cần phải suy nghĩ thêm đã. Em không chắc mình muốn nhiều sự quan tâm của Warrick hơn những gì đang có.’
‘Vậy chẳng giống sẽ thay đổi chút nào.’
Cằm Rowena nhô ra bướng bỉnh.
“Và em cũng không chắc mình có thể ngừng căm ghét hắn’
Mildred cười thành tiếng.
‘Vậy thì đừng. Chỉ đừng cho anh ta biết cảm giác thực sự của em thôi. Warrick là kiểu người thể hiện tình cảm trên mặt, còn em thì không, do đó sẽ không khó với em. Nhưng phải cẩn thận, khi anh ta thay đổi và bắt đầu tán tỉnhh tình cảm của em, em có thể bị cuốn vào trò chơi và lúc đó không còn thấy căm ghét anh ta nữa.’
Ý nghĩ Warrick de Chaville ve vãn nàng thật quá lố lăng, Rowena sẽ không ngại chống đối quyết liệt lại khả năng đó nếu nó xảy ra, hoặc sẽ chiến đấu với cảm giác khác biệt so với bây giờ nếu nàng gặp phải. Tuy nhiên, nàng quá chán ngán chủ đề này nên thay đổi nó.
‘Sao chúng ta có thể ở riêng trong phòng này vậy chị Mildred,? Đây là phòng may vá mà, phải không?’
‘Đúng vậy, nhưng chị đã bảo mọi người đi thử cách nhuộm mới?"
Rowena bật cười trước cái nhìn ranh mãnh của Mildred.
‘Không phải màu xanh kinh dị mà chị với em làm năm ngoái chứ?’
‘Chính xác, nhưng chị không nói với họ là nó xấu đâu. Chị nói nếu họ muốn có màu nhuộm đẹp phải chịu khó mất thời gian. Nhưng sau này chị sẽ thú nhận mình quên bảo họ thêm màu vàng sẽ làm màu nhuộm tươi hơn và ra đúng màu xanh lá như chị em mình đã thành công.’
‘Chị hướng dẫn cho những người thợ may à, nên mới có thể yêu cầu họ chứ?’
‘Không, nhưng những người làm trong lâu đài này có vẻ cảnh giác trước thân phận mới của chị là bảo mẫu của con gái lãnh chúa. Họ không biết quyền lực chị tới đâu nên làm theo ý định của chị mà không hỏi tới lui’
‘Chị thấy con gái hắn thế nào?’
Mildred thở dài.
‘2 đứa đó quá kiêu căng, em sẽ chưa thấy ai tự cao hơn tụi nó đâu. Không phải lãnh chúa Warrick đặt chị vào vị trí này là có ưn ái gì đâu, nhưng cũng phải thôi, chị không nghĩ là hắn ta biết mấy đứa con của mình hư đốn cỡ nào. Bọn chúng rất khoác lác trong khi anh ta không bao giờ có mặt để la rầy, chị em mình có thể biết tại sao thế.
‘Phải, cuộc chiến chết tiệt vói Gilbert và còn ai khác nữa chứ. Chị có nghe nói chừng nào hắn đi nữa không?’
‘Đừng có nói với giọng tràn trề hi vọng thế, em yêu, anh ta cần ở đây để em có thể thử nghiệm ý đồ của mình và sẽ có kết quả tốt cho em. Nếu anh ta đi sớm thì muộn phiền của em sẽ không giảm chút nào đâu.’
‘Không, sẽ giảm đi phân nửa chứ. Em sẽ dễ chịu hơn khi được như thế.’
‘Cả khi anh ta tống em trở lại tù giam để chắc em vẫn là tù nhân khi anh ta trở lại?’
Điều đó dứt khoác là một khả năng rồi, nhưng không đảm bảo nàng sẽ được John Giffard bảo vệ nữa. Vẫn còn khả năng là thử quyến rũ gã… nàng không muốn nghĩ đến điều đó, không thể.
Nàng lo âu đứng dậy, ‘Tốt nhất là em nên đi trước khi bị phát hiện, chị em mình sẽ bị phạt’
Mildred đoan chắc. ‘Đây là tầng lầu của phụ nữ, anh ta sẽ không lên đâu.’
‘Hắn đã lên đây đêm qua rồi.’
Rowena nói xen vào khi nàng bước về cửa. Nhưng nàng dừng lại đó một lúc rồi mới quay qua hỏi với cái nhíu mày đầy suy tư. ‘Khi nãy ý chị nói báo thù không phải là bản chất của hắn sao?’
‘Em chưa nghe chuyện gì xảy ra ở đây 16 năm trước sao?’
‘Warrick có nói đến đã có người chiếm Fulkhurst nhiều năm trước. Có phải là chuyện đó không?
‘Đúng vậy, Lãnh chúa Warrick lúc đó không có ở đây, anh ta được một lãnh chúa khác nhận nuôi nếu không cũng sẽ chịu chung số phận với gia đình của mình.’
“Bị bao vây ư?’
‘Không, bị phản bội. Chị nghe kể là 1 nam tước, tên là Edward Bainant rất thèm muốn Fulkhurst cũng như phu nhân Elizabeth, mẹ của Warrick. Bainant tự xưng là bạn của gia đình trong khi mọi người đâu biết lòng tham của hắn, rồi trong một lần đến thăm, hắn đã ra tay chiếm đoạt. Hắn đợi khi mọi người đã ngủ say liền ra lệnh cho đám quân theo hắn ám sát cận vệ của Fulkhurst và những người hầu chống đối. Còn chính hắn lẻn vào phòng giết chết cha Warrick ngay trên giường ngủ, trong sự chứng kiến của phu nhân Elizabeth. Tên nam tước độc ác tưởng rằng phu nhân quá sợ sẽ không dám chống đối, nhưng hắn không thể đo được tình cảm của bà ấy dành cho chồng. Bà ấy đã nguyền rủa tội ác của hắn trước mọi người khiến hắn thêm tức giận liền lấy bà làm phần thưởng cho đám lính, bọn thú tính đó đã giết chết bà ấy trong lúc chuyền tay nhau. Số phận 2 người chị và em gái của Warrick cũng tương tự, họ đã nhảy lần cùng nhau, nhưng chỉ một người chết liền, còn người kia bị gãy xương phải chịu đau đớn gần một tuần sau mới chết được.’
Rowena giờ đã biết vì sao Mildred cảm thấy tội nghiệp Warrick.
‘Em ước gì chị không kể cho em nghe chuỵên này.
‘Cách tốt nhất tìm hiểu về kẻ thù của em là chỉ cần 1 câu hỏi đơn giản có thể mang đến cả khối thông tin khi em ở trong căn phòng toàn phụ nữ nhiều chuyện,
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng chỉ cần một câu hỏi nhỏ thôi cũng có được cả đống thông tin khi xung quanh toàn những bà ngồi lê đôi mách. Lãnh chúa Warrick chỉ mới 16tuổi khi cả gia đình gặp đại nạn và Fulkhurst rơi vào tay người khác. Phải mất 6 tháng sau anh ta mới biết hết mọi chuyện và 1 năm sau nữa mới đủ sức giành lại những gì thuộc về mình. Dù không còn quân đội cũng như sự trợ giúp của nhà vua, nhưng Warrick vẫn là người thừa kế hợp pháp của Fulkhurst. Biết thế nên Bainart đã đe dọa truy sát anh ta, thế nhưng hắn ta không biết Warrick còn một chỗ dựa khác là từ người vợ hứa hôn thưở nhỏ. Dù còn quá trẻ để làm gì lúc đó, nhưng ngay trong ngày được phong tước hiệp sĩ anh ta lập tức kết hôn để có của hồi môn tuyển quân cùng hỗ trợ của cha vợ."
“Hắn đã giành lại Fulkhurst ư?"
‘Đúng vậy"
“Và giết chết Bainart"
“Chính tay anh ta làm việc đó. Nhưng vẫn chưa hết đâu. Sự bất lực không thể trả thù liền cho gia đình trong 2 năm đã đẩy căm hờn thành cay nghiệt. Còn trong thời gian bị chiếm giữ, Fulkhurst rơi vào cảnh hoang tàn vì những người hầu bị thương tật hoặc bị giết chết bởi luật lệ hà khắc của Bainart. Đến khi Warrick báo thù thành công, nơi đây đã trở thành đổ nát.’
‘Vì thế những vùng đất khác của Bainart trở thành mục tiêu kế tiếp?", Rowena đoán.
“Chính xác, mất 3 năm nhưng cuối cùng tất cả tài sản của Bainart đã thuộc về Fulkhurst, mở vùng này rộng gấp đôi. Lãnh chúa Warrick mất người vợ đầu và tái hôn cũng trong thời gian này, dù cuộc hôn nhân thứ 2 không ngoài mục đích củng cố tiềm lực, nhưng không thể phủ nhận cô vợ thứ 2 xinh đẹp hơn cả người đầu.’
‘Vậy hắn ta hẳn phải có thêm nhiều kẻ thù khi cần gia cố thêm lực lượng?"
‘Không, nhưng anh ta đã thề sẽ không để ai làm tổn hại mình mà không phải trả giá gấp 10 lần như thế. Anh ta đã giữ lời thề và từ đó nổi danh là kẻ báo thù chớp nhoáng với mọi tội lỗi. Lời thề đó cũng đẩy anh đi từ cuộc chiến này qua cuộc chiến khác, năm này qua năm khác vì anh ta sẽ không bỏ qua dù chỉ là sự xúc phạm nhỏ nhất."
“Nó cũng làm hắn trở thành quái vật tàn ác ngày nay." Rowena cay đắng nhận xét thêm.
“Không, Warrick giờ là người đã được sinh ra trong cái ngày biết cả gia đình bị diệt vong. Đau khổ và căm thù đã biến một cậu bé thành một người đàn ông hiện giờ. Mọi người nói rằng không có gì để so sánh giữa xác người đó. Khi còn nhỏ, Warrick rất tốt bụng, thân thiện, lém lỉnh và vui vẻ cởi mở."
‘Còn giờ lạnh lùng và tàn nhẫn"
“Nhưng giờ thì em đã biết tại sao rồi, chị nghĩ nếu anh ta đã thay đổi một lần rồi thì có thể thay đổi lần nữa.’
“Hoặc là không"
‘Ước mơ của em là gì?"
‘Phá hủy tất cả những gì của d’Ambrays"
“Vậy hãy sống với thực tại, em yêu, vì em đang có cơ hội để quyết định tương lai của mình cũng như giải cứu người đàn ông đã sống quá lâu với bóng ma của quá khứ. Đó là sự cố gắng xứng đáng nếu em hỏi ý chị."
“Em đâu có hỏi chị."Rowena đáp lời với giọng khó chịu. ‘Chị có thể thương hại hắn, nhưng chị không phải là người tiếp nhận lòng căm thù của hắn hiện giờ. Nếu chị hỏi em thì hắn và con quái vật trong hắn đều như nhau."
“Vậy em sẽ để những bi kịch của mình biến em thành kẻ khô khan và không khoan dung như anh ta à?"
“Giờ chị lại tự mâu thuẫn để quấy nhiễu em khi cho rằng anh ta như thế. Em đi đây, Mildred. Em đã nói sẽ suy nghĩ mà.’
‘Vậy thì tốt"
Mildred thở dài, nhưng vẫn ngoan cố thêm vào. “Em không thấy chút động lòng nào với anh ta sao?"
“Không chút nào hết", Rowena bướng bỉnh nói nhưng trong lòng ước gì đó không phải là lời nói dối.
‘Lẽ ra em phải nhanh hơn’. Một giọng làu bàu dù chất chứa tình cảm rõ ràng.
“Mildred!"
‘Là chị, chị đã ở đây nguyên buổi sáng để chờ em rời phòng dệt. Sao mà chị lại để lỡ em, khi giờ em đi từ dưới lên thế?"
Rowena mãi ôm người phụ nữ này đến nỗi không thể nói lời nào trong một lúc, nhưng sau đó lời nói như tuôn tràn.
“Sao chị đến Fulkhurst được vậy? Warrick có trả thù chị rồi chứ? Em rất mừng khi thấy chị ở đây, Mildred, nhưng sẽ không nếu như chị bị gã quỷ dữ đó ngược đãi. Em từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại chị và…"
“Shush, em yêu" Mildred nhỏ giọng, rồi dẫn Rowena đến ngồi trên chiếc ghế giữa những cái rổ đựng đồ may.
“Làm sao chị trả lời được khi em còn không chịu ngưng để thở nữa là? Mà sao em không trả lời câu hỏi của chị? Chị nghe nói em phải ngủ ở phòng dệt mà."
Mildred lấy một cái ghế ngồi xuống cạnh nàng, nhưng Rowena không nhìn cô khi nói “Em ngủ ở tầng dưới đêm qua’
Từ sắc hồng nhuốm trên má Rowena, Mildred đủ thông minh để hỏi chính xác nơi nào, vì thế cô chỉ nói “Chị không ngạc nhiên"
Rowena ngẩng đầu liền.
“Chị không à? Tại sao không chứ? Em đã bị sốc khi hắn ta muốn, muốn… Hắn ta đã thỏa mãn báo thù theo cách đó."
“Vậy sao?"
“Đúng vậy, chính xác là giống thật giống. Hắn đã bị đối xử ra sao giờ làm hết với em, mà còn nhiều hơn nữa."
“Vậy nó không quá khủng khiếp chứ?"
“Còn tệ hơn khủng khiếp."
“Tất cả à?"
Rowena nhíu mày trước câu hỏi đặc biệt này.
“Chị muốn hỏi gì?"
Mildred nhún vai.
“Giống thật giống, em nhỏ của chị, nghĩa là em trải qua cùng khoái cảm như hắn có, lúc còn trong tay em, phải vậy không?" Má Rowena trở nên hồng hơn.
‘Chị nghĩ là có. Và nó cũng dễ hiểu khi trông thấy em không đến nỗi nào.’
‘Em bị quạ mổ thì có’
‘Anh ta biết mình muốn điều gì’
‘Điều duy nhất mà Warrick de Chaville muốn là bắt em phải trả giá cho lòng tham của Gilbert, chị Mlidred à. Giờ chị làm gì ở đây? Em sợ chị bị bỏ lại khi Kirburough bị phá hủy, không còn đường đi dù cho là về Tures.’
‘Không ai bị bỏ lại cả. Lãnh chúa Warrick không thiêu hủy thị trấn, ngoại trừ quán trọ nơi anh ta bị bắt đi, nhưng dù có làm thế anh ta cũng đã đề nghị mọi người trong pháo đài có thể đến sống trong những vùng đất của mình nếu họ muốn. Với chị, Warrick nghĩ mang ơn chị đã giải thoát cho mình, dù chị đã nói chỉ làm theo lời em thôi."
‘Em biết hắn không muốn nghe bào chữa chút nào, sẽ không thèm nghe đâu’
‘Ừ, chị nghĩ anh ta sẽ giết chị nếu còn nhiều lời về chuyện đó, anh ta thật sự tức giận dù chỉ mới ám chỉ đến sự vô tội của em. Tuy nhiên, Warrick đã đề nghị chị đến Fulkhurst nếu chị thề trung thành, và vì đây là cách duy nhất chị có thể theo em đến đây nên chị đã vui vẻ đồng ý. Chỉ có điều anh ta không cho phép chị nói chuyện với em’
Rowena rùng mình.
‘Em cũng đoán thế. Hắn không muốn em có chút dễ chịu nào trước mặt chị, nhưng chỉ cần biết chị ở gần là em cũng thấy thoải mái rồi.’
Mildred siết chặt tay nàng.
‘Đừng tuyệt vọng, em nhỏ. Chị không nghĩ bản chất anh ta đê tiện như mình đã nghĩ đâu em. Chị đã nghe nhiều chuyện khiến anh ta trở nên thế này. Chị không ngần ngại thừa nhận với em, nhưng chị thật sự thấy tội anh ta lắm.’
‘Tội nghiệp hắn à?’ Rowena nghi ngờ nói. ‘Hắn ta đã đập đầu chị trước khi mang về đây phải không Mildred?’
Mildred bật cười. ‘Không, anh ta dẫn chị cùng lính của mình lùng sục ở ngoài thành tìm kiếm vị hôn phu mất tích, nhưng chị thề là anh ta chỉ nghĩ đến tiểu thưa Isabella chút xíu trong lúc tìm kiếm cô ta. Warrick dường như không mấy thất vọng khi ở mỗi nơi đi qua không tìm ra dấu vết của cô ta. Nhưng em nên mục kích cảnh anh ta với người liên lạc từ Fulkhurst mỗi ngày, dù cho có trễ cỡ nào. Lãnh chúa Warrick thậm chí còn cho cả tóan quân đi đón, rồi khi người đưa tin đến anh ta sẽ gặp rắc rối nếu không có tin tức nào của John Giffard.’
Rowena cứng người khi nghe đến tên đó.
‘John? Nhưng em nghĩ ông ta chỉ là người canh tù ở đây. Warrick có thể muốn thông tin gì từ ông ta chứ?
Mildred trao nàng ánh mắt chất chứa câu trả lời.
‘Còn điều gì khác nữa?’
“Nhưng Warrick làm sao biết được John đang canh giữ em chứ?"
‘Sao không biết khi anh ta đã ra lệnh đó?’
‘Hắn ta sao? Vậy mà em nghĩ chính là ngài Robert…’
Rowena dừng lại khi hàm ý từ những gì Mildred nói hiện rõ trong đầu nàng. Warrick bắt nàng vào ngục không phải trị tội, vậy là điều gì khác với những hình dung của nàng? Những cảnh tượng đó thật khủng khiếp, đúng, nhưng phòng giam của nàng giống như cung điện nếu so sánh với xà lim đúng nghĩa khi không có John là người canh giữ nàng. Có thể Warrick không biết John tốt bụng thế nào chăng? Không, lòng tốt của John rất rõ ràng, chỉ cần thoáng qua cũng cảm nhận được. Quen biết ông mới thấy, ông không bao giờ làm đau ai.
Thình lình nàng thét lên đau đớn. “Em không hiểu được! Tại sao hắn muốn chắc em được chăm sóc tốt trước khi biết em mang thai con hắn không chứ?"
Đôi mắt nâu của Mildred bừng sáng.
‘Vậy là có rồi à, chỉ trong vài ngày thôi sao? Em có bị ốm nghén nhiều không? Chị có mấy bài thuốc trị nó đó, và cả thuốc dưỡng thai nữa."
Rowena vội nói qua loa đề nghị của Mildred. “Không, không có triệu chứng nào ngoài điều hiển hiện là em đã mất chu kỳ của mình.’
“Ừ, vậy là giống như mẹ em, bà cứ làm việc bình thường như thể không có thai vậy."
“Mildred, em không muốn tranh luận về em bé khi Warrick định sẽ tước mất con em."
Mildred nhíu mày suy nghĩ trước khi hỏi nàng. “Anh ta nói vậy sao?"
“Chị nghĩ hắn không dám sao? Hắn tuyên bố sẽ tách em bé khỏi em khi nó ra đời, như em đã lấy nó khỏi hắn. Giống thật giống."
“Em muốn nó chứ?"
“Tất nhiên, em muốn chứ, nó là con em mà?"
“Và của anh ta nữa." Mildred bình tĩnh thêm vào.
“Nhưng hắn ta đâu muốn tạo ra nó"
“Em cũng đâu muốn"
“Nhưng hắn làm vậy chỉ vì muốn làm em đau đớn. Chẳng có lí gì để giữ đứa bé cả."
“Đúng, và có thể anh ta sẽ nhận ra điều đó không lâu nữa đâu. Còn quá sớm để lo lắng về kế hoạch của anh ta sau 8 tháng nữa. Chắc em cũng sẽ không đi khỏi đây trước lúc đó. Em có nghĩ đến chuyện trốn thoát chưa?
Rowena khịt mũi.
“Chắc rồi. Nhưng chị xem làm sao em có thể thành công khi cả 2 sân đều canh giữ nghiêm ngặt, tuần tra liên tục, nhưng em sẽ tìm cách sớm thôi."
Mildred cười.
“Sẽ không dễ đâu. Nhưng có lẽ Gilbert sẽ giúp khi hắn biết em đang ở đâu. Chắc giờ hắn biết rõ là lãnh chúa Fulkhurst đã phá hủy pháo đài Kirburough rồi. Chị ngạc nhiên là sao hắn ta không đem quân đến đây rồi chứ."
Rowena thở mạnh. “Đừng, dù chỉ là nghĩ đến chị à. Em thà ở lại đây và chịu đựng từng chút tàn nhẫn của Warrick hơn là trở lại trong tay Gilbert"
“Giờ chị thấy thú vị đây. Anh kế của em sẽ gả chồng cho em lần nữa."
“Một lão chồng già khú đế đã quá đủ cho em rồi, Mildred. Nhưng Gilbert…trước khi hắn rời khỏi Kirkburough, hắn đã hôn em, và nó không phải tình anh em’
“Ah, vậy cuối cùng hắn cũng thể hiện khao khát cùa mình, phải không? nếu hắn có em lại, hắn còn làm nhiều điều hơn, vì không còn điều gì làm hắn sợ không mang em vào giường nữa, nhất là giờ em đang mang thai người thừa kế Kirkburough theo mong muốn của hắn. Vả lại, hắn cũng rất đẹp trai, có lẽ em sẽ không ngại."
“Mildred!"
“Vậy em ngại hả? Tốt thôi, may mắn là em thấy không thể rời khỏi nơi này trong một thời gian. Nơi này an toàn nhất để em có thể thoát khỏi chuyện rơi vào tay Gilbert lần nữa."
Điều này có lẽ đúng, nhưng Rowena ước gì Mildred không nói theo cách như thể nàng phải cám ơn Warrick vì đã biến nàng thành tù nhân và người tình không tình nguyện của gã. Mildred đã không đính kèm vẻ nghiêm trọng nào vào đề tài này như nó vốn có. Ngoài ra, chị không chút liên hệ đến tình cảnh khốn khó của Rowena.
“Sao em không cảm thấy chị có chút lo lắng nào về chuyện này vậy Mildred? Chị nghĩ Warrick đã hết trả thù em rồi sao? Em nhấn mạnh là hắn chưa dừng lại đâu. Đối với hắn em là kẻ trộm, nhưng dù cho hắn không chặt tay em, hắn cũng bắt em chịu đựng từng chút tàn bạo của hắn mỗi ngày khi nào em còn ở đây.’
“Ah, chị chỉ tự hỏi sự thù hận của anh ta sẽ kéo dài bao lâu nếu như em phát triển tình cảm và để anh ta biết điều đó. Không lâu đâu, chị đảm bảo đó.’
“Giờ em biết chắc chị bị đánh vào đầu rồi và rất mạnh nữa nên chị không nhớ gì hết."
Mildred bật cười.
“Không đâu, em yêu. Chỉ là chị có nhiều cơ hội tình cờ quan sát anh ta hơn em thôi, và chị không nghĩ là anh ta quá tàn nhẫn. Một người đàn ông hung ác sẽ hành hạ em đến chết và thỏa mãn qua từng phút. Nhưng lãnh chúa Warrick thay vào đó chỉ bắt em trả giá cho giống thật giống"
"Hắn xóa bỏ thân phận của em, và giáng em xuống làm người hầu"
"Hắn cũng bị chúng ta nghĩ là người hầu và đối xử như thế." Mildred nhắc nàng nhớ.
"Vì em hỏi chị, anh ta đã bị ám ảnh vì em với nhiều lí do chứ không phải trả thù không. Anh ta muốn báo thù, chắc chắn rồi, cá tính anh ta vốn thế. Nhưng có lẽ nó không nấn ná với anh ta trong trường hợp này. Dù sao em cũng là phụ nữ, và tất cả kẻ thù của anh ta trước giờ chỉ là đàn ông. Anh ta biết cách xử trí với họ, còn với em thì không."
“Những điều suy luận này không nhằm nhò gì cả, Mildred." Rowena cáu kỉnh nói.
"Vậy em có nghĩ sử dụng vũ khí của phụ nữ để chống lại anh ta không?
"Vũ khí nào?"
“Sắc đẹp của em. Đam mê của anh ta. Rồi sau đó kết hôn sẽ là giải pháp với đứa bé là một phần nguyên nhân."
“Hắn ta sẽ không bao giờ!"
"Đúng, anh ta có thể bị đẩy đến chuyện đó, nếu như anh ta khao khát em quá đủ. Còn em có thể làm anh ta mong muốn mình thật nhiều. Thậm chí em có thể làm anh ta yêu em nếu em cố thử."
Yêu? Warrick sẽ như thế nào với tình cảm dịu dàng đó bám trong tim gã? Liệu gã có dữ dội trong tình yêu như khi gã căm ghét không? Không, nàng bị sao thế này? Đi nghĩ đến chuyện ngớ ngẩn.
Nhưng Mildred còn chưa kết thúc.
“Phần lớn phụ nữ ghê tởm giường cưới, còn một số ít lo lắng lấy phải những gã cộc cằn chỉ muốn lấy vợ sinh con, rồi lại đi tìm khoái lạc ở những nơi khác. Nhưng em đã biết giường cưới là như thế nào với vị lãnh chúa này rồi. Còn với một người chồng, em đã bị ép tìm thấy một người rất tương xứng với mình về đẳng cấp, một người cũng trẻ lại có quyền lực, cường tráng và không quá ngu ngốc."
"Hắn không ngu ngốc" Rowena biện hộ không cần suy nghĩ. "Hắn còn đẹp trai khi... hắn... cười."
Nàng sững người khi nhận ra nàng đã nói ra những mặt tốt của gã đàn ông đó.
‘Chị bị điên rồi Mildred, và những giả thuyết này chỉ là tưởng tượng thôi. Warrick không muốn thứ gì của em ngòai đứa bé mà em đã ăn cắp của hắn, và em phải trả giá suốt đời cho hành vi này. Hắn khinh bỉ em dù chỉ bằng cái nhìn thôi.’
‘Nhìn em thôi cũng khuấy động đam mê của anh ta thì giống hơn, và đó là lí do anh ta thấy căm ghét lúc này. Nhưng em không hiểu hết ý chị, chị không nói ý tưởng kết hôn sẽ đến với anh ta dễ dàng, chỉ là có khả năng đưa anh ta nghĩ đến nó thôi. Trước tiên em phải làm anh ta bỏ thái độ thù địch với em và nó sẽ mang lại cho em lợi ích.’
‘Chỉ có phép màu’
‘Không, chỉ cần làm cho anh ta nghĩ đến điều khác chứ đừng là những gì đã làm với anh ta. Hãy làm cho anh ta lúng túng. Đừng làm những gì anh ta mong đợi. Hãy từng bước quyến rũ anh ta. Nếu anh ta bị dẫn đến suy nghĩ rằng em muốn anh ta, bấp chấp đối xử với em đến mức nào, thì mọi chuyện sẽ tốt hơn. Anh ta sẽ bị thất bại và sẽ mất thời gian tự vấn hơn là nghĩ đến chuyện trả thù vặt vãnh như em đã nói. Em có sẵn sàng thử không?’
‘Em có thể thấy trước mình ngu ngốc thế nào nếu em làm thế. Em nghĩ chị tự đánh lừa mình với mơ tưởng, Mildred.’
‘Vậy nếu chị không có thì sao? Bộ em thích cách anh ta đối xử với mình bây giờ à?’
Rowena rùng mình nhớ lại chuyện đêm qua, nỗi nhục khi bị làm cho phải van xin khoái lạc mà mình không mong muốn đã đánh bại nàng.
“Không’ nàng dịu giọng.
‘Vậy em dùng vũ khí của mình để thay đổi đi. Hãy cho anh ta thấy vẻ đẹp nữ tính của em trước khi Gilbert d’Ambray đến. Vẻ hấp dẫn của em rất khó từ chối đối với bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy.’
“Em không nghĩ mình biết cách để được tự tin thế, trở lại là một cô gái vui vẻ.’
Mildred chồm qua ôm chặt nàng thân thiết.’
‘Chị biết, em yêu. Chỉ cần giả vờ thôi. Em có thể làm được không?’
‘Có thể’
“Vậy em sẽ thử chứ?"
‘Em cần phải suy nghĩ thêm đã. Em không chắc mình muốn nhiều sự quan tâm của Warrick hơn những gì đang có.’
‘Vậy chẳng giống sẽ thay đổi chút nào.’
Cằm Rowena nhô ra bướng bỉnh.
“Và em cũng không chắc mình có thể ngừng căm ghét hắn’
Mildred cười thành tiếng.
‘Vậy thì đừng. Chỉ đừng cho anh ta biết cảm giác thực sự của em thôi. Warrick là kiểu người thể hiện tình cảm trên mặt, còn em thì không, do đó sẽ không khó với em. Nhưng phải cẩn thận, khi anh ta thay đổi và bắt đầu tán tỉnhh tình cảm của em, em có thể bị cuốn vào trò chơi và lúc đó không còn thấy căm ghét anh ta nữa.’
Ý nghĩ Warrick de Chaville ve vãn nàng thật quá lố lăng, Rowena sẽ không ngại chống đối quyết liệt lại khả năng đó nếu nó xảy ra, hoặc sẽ chiến đấu với cảm giác khác biệt so với bây giờ nếu nàng gặp phải. Tuy nhiên, nàng quá chán ngán chủ đề này nên thay đổi nó.
‘Sao chúng ta có thể ở riêng trong phòng này vậy chị Mildred,? Đây là phòng may vá mà, phải không?’
‘Đúng vậy, nhưng chị đã bảo mọi người đi thử cách nhuộm mới?"
Rowena bật cười trước cái nhìn ranh mãnh của Mildred.
‘Không phải màu xanh kinh dị mà chị với em làm năm ngoái chứ?’
‘Chính xác, nhưng chị không nói với họ là nó xấu đâu. Chị nói nếu họ muốn có màu nhuộm đẹp phải chịu khó mất thời gian. Nhưng sau này chị sẽ thú nhận mình quên bảo họ thêm màu vàng sẽ làm màu nhuộm tươi hơn và ra đúng màu xanh lá như chị em mình đã thành công.’
‘Chị hướng dẫn cho những người thợ may à, nên mới có thể yêu cầu họ chứ?’
‘Không, nhưng những người làm trong lâu đài này có vẻ cảnh giác trước thân phận mới của chị là bảo mẫu của con gái lãnh chúa. Họ không biết quyền lực chị tới đâu nên làm theo ý định của chị mà không hỏi tới lui’
‘Chị thấy con gái hắn thế nào?’
Mildred thở dài.
‘2 đứa đó quá kiêu căng, em sẽ chưa thấy ai tự cao hơn tụi nó đâu. Không phải lãnh chúa Warrick đặt chị vào vị trí này là có ưn ái gì đâu, nhưng cũng phải thôi, chị không nghĩ là hắn ta biết mấy đứa con của mình hư đốn cỡ nào. Bọn chúng rất khoác lác trong khi anh ta không bao giờ có mặt để la rầy, chị em mình có thể biết tại sao thế.
‘Phải, cuộc chiến chết tiệt vói Gilbert và còn ai khác nữa chứ. Chị có nghe nói chừng nào hắn đi nữa không?’
‘Đừng có nói với giọng tràn trề hi vọng thế, em yêu, anh ta cần ở đây để em có thể thử nghiệm ý đồ của mình và sẽ có kết quả tốt cho em. Nếu anh ta đi sớm thì muộn phiền của em sẽ không giảm chút nào đâu.’
‘Không, sẽ giảm đi phân nửa chứ. Em sẽ dễ chịu hơn khi được như thế.’
‘Cả khi anh ta tống em trở lại tù giam để chắc em vẫn là tù nhân khi anh ta trở lại?’
Điều đó dứt khoác là một khả năng rồi, nhưng không đảm bảo nàng sẽ được John Giffard bảo vệ nữa. Vẫn còn khả năng là thử quyến rũ gã… nàng không muốn nghĩ đến điều đó, không thể.
Nàng lo âu đứng dậy, ‘Tốt nhất là em nên đi trước khi bị phát hiện, chị em mình sẽ bị phạt’
Mildred đoan chắc. ‘Đây là tầng lầu của phụ nữ, anh ta sẽ không lên đâu.’
‘Hắn đã lên đây đêm qua rồi.’
Rowena nói xen vào khi nàng bước về cửa. Nhưng nàng dừng lại đó một lúc rồi mới quay qua hỏi với cái nhíu mày đầy suy tư. ‘Khi nãy ý chị nói báo thù không phải là bản chất của hắn sao?’
‘Em chưa nghe chuyện gì xảy ra ở đây 16 năm trước sao?’
‘Warrick có nói đến đã có người chiếm Fulkhurst nhiều năm trước. Có phải là chuyện đó không?
‘Đúng vậy, Lãnh chúa Warrick lúc đó không có ở đây, anh ta được một lãnh chúa khác nhận nuôi nếu không cũng sẽ chịu chung số phận với gia đình của mình.’
“Bị bao vây ư?’
‘Không, bị phản bội. Chị nghe kể là 1 nam tước, tên là Edward Bainant rất thèm muốn Fulkhurst cũng như phu nhân Elizabeth, mẹ của Warrick. Bainant tự xưng là bạn của gia đình trong khi mọi người đâu biết lòng tham của hắn, rồi trong một lần đến thăm, hắn đã ra tay chiếm đoạt. Hắn đợi khi mọi người đã ngủ say liền ra lệnh cho đám quân theo hắn ám sát cận vệ của Fulkhurst và những người hầu chống đối. Còn chính hắn lẻn vào phòng giết chết cha Warrick ngay trên giường ngủ, trong sự chứng kiến của phu nhân Elizabeth. Tên nam tước độc ác tưởng rằng phu nhân quá sợ sẽ không dám chống đối, nhưng hắn không thể đo được tình cảm của bà ấy dành cho chồng. Bà ấy đã nguyền rủa tội ác của hắn trước mọi người khiến hắn thêm tức giận liền lấy bà làm phần thưởng cho đám lính, bọn thú tính đó đã giết chết bà ấy trong lúc chuyền tay nhau. Số phận 2 người chị và em gái của Warrick cũng tương tự, họ đã nhảy lần cùng nhau, nhưng chỉ một người chết liền, còn người kia bị gãy xương phải chịu đau đớn gần một tuần sau mới chết được.’
Rowena giờ đã biết vì sao Mildred cảm thấy tội nghiệp Warrick.
‘Em ước gì chị không kể cho em nghe chuỵên này.
‘Cách tốt nhất tìm hiểu về kẻ thù của em là chỉ cần 1 câu hỏi đơn giản có thể mang đến cả khối thông tin khi em ở trong căn phòng toàn phụ nữ nhiều chuyện,
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng chỉ cần một câu hỏi nhỏ thôi cũng có được cả đống thông tin khi xung quanh toàn những bà ngồi lê đôi mách. Lãnh chúa Warrick chỉ mới 16tuổi khi cả gia đình gặp đại nạn và Fulkhurst rơi vào tay người khác. Phải mất 6 tháng sau anh ta mới biết hết mọi chuyện và 1 năm sau nữa mới đủ sức giành lại những gì thuộc về mình. Dù không còn quân đội cũng như sự trợ giúp của nhà vua, nhưng Warrick vẫn là người thừa kế hợp pháp của Fulkhurst. Biết thế nên Bainart đã đe dọa truy sát anh ta, thế nhưng hắn ta không biết Warrick còn một chỗ dựa khác là từ người vợ hứa hôn thưở nhỏ. Dù còn quá trẻ để làm gì lúc đó, nhưng ngay trong ngày được phong tước hiệp sĩ anh ta lập tức kết hôn để có của hồi môn tuyển quân cùng hỗ trợ của cha vợ."
“Hắn đã giành lại Fulkhurst ư?"
‘Đúng vậy"
“Và giết chết Bainart"
“Chính tay anh ta làm việc đó. Nhưng vẫn chưa hết đâu. Sự bất lực không thể trả thù liền cho gia đình trong 2 năm đã đẩy căm hờn thành cay nghiệt. Còn trong thời gian bị chiếm giữ, Fulkhurst rơi vào cảnh hoang tàn vì những người hầu bị thương tật hoặc bị giết chết bởi luật lệ hà khắc của Bainart. Đến khi Warrick báo thù thành công, nơi đây đã trở thành đổ nát.’
‘Vì thế những vùng đất khác của Bainart trở thành mục tiêu kế tiếp?", Rowena đoán.
“Chính xác, mất 3 năm nhưng cuối cùng tất cả tài sản của Bainart đã thuộc về Fulkhurst, mở vùng này rộng gấp đôi. Lãnh chúa Warrick mất người vợ đầu và tái hôn cũng trong thời gian này, dù cuộc hôn nhân thứ 2 không ngoài mục đích củng cố tiềm lực, nhưng không thể phủ nhận cô vợ thứ 2 xinh đẹp hơn cả người đầu.’
‘Vậy hắn ta hẳn phải có thêm nhiều kẻ thù khi cần gia cố thêm lực lượng?"
‘Không, nhưng anh ta đã thề sẽ không để ai làm tổn hại mình mà không phải trả giá gấp 10 lần như thế. Anh ta đã giữ lời thề và từ đó nổi danh là kẻ báo thù chớp nhoáng với mọi tội lỗi. Lời thề đó cũng đẩy anh đi từ cuộc chiến này qua cuộc chiến khác, năm này qua năm khác vì anh ta sẽ không bỏ qua dù chỉ là sự xúc phạm nhỏ nhất."
“Nó cũng làm hắn trở thành quái vật tàn ác ngày nay." Rowena cay đắng nhận xét thêm.
“Không, Warrick giờ là người đã được sinh ra trong cái ngày biết cả gia đình bị diệt vong. Đau khổ và căm thù đã biến một cậu bé thành một người đàn ông hiện giờ. Mọi người nói rằng không có gì để so sánh giữa xác người đó. Khi còn nhỏ, Warrick rất tốt bụng, thân thiện, lém lỉnh và vui vẻ cởi mở."
‘Còn giờ lạnh lùng và tàn nhẫn"
“Nhưng giờ thì em đã biết tại sao rồi, chị nghĩ nếu anh ta đã thay đổi một lần rồi thì có thể thay đổi lần nữa.’
“Hoặc là không"
‘Ước mơ của em là gì?"
‘Phá hủy tất cả những gì của d’Ambrays"
“Vậy hãy sống với thực tại, em yêu, vì em đang có cơ hội để quyết định tương lai của mình cũng như giải cứu người đàn ông đã sống quá lâu với bóng ma của quá khứ. Đó là sự cố gắng xứng đáng nếu em hỏi ý chị."
“Em đâu có hỏi chị."Rowena đáp lời với giọng khó chịu. ‘Chị có thể thương hại hắn, nhưng chị không phải là người tiếp nhận lòng căm thù của hắn hiện giờ. Nếu chị hỏi em thì hắn và con quái vật trong hắn đều như nhau."
“Vậy em sẽ để những bi kịch của mình biến em thành kẻ khô khan và không khoan dung như anh ta à?"
“Giờ chị lại tự mâu thuẫn để quấy nhiễu em khi cho rằng anh ta như thế. Em đi đây, Mildred. Em đã nói sẽ suy nghĩ mà.’
‘Vậy thì tốt"
Mildred thở dài, nhưng vẫn ngoan cố thêm vào. “Em không thấy chút động lòng nào với anh ta sao?"
“Không chút nào hết", Rowena bướng bỉnh nói nhưng trong lòng ước gì đó không phải là lời nói dối.
Tác giả :
Johanna Lindsey