Phút Ban Đầu
Chương 2: Phút 2
Những giây đầu tiên khi ngón tay anh chạm vào má, cô có cảm giác nó mang theo tĩnh điện, thậm chí còn lan xuống trái tim cô khẽ rung động. Nhưng tất cả đều diễn ra không lâu, khi mà ngay giây sau anh đã gần như tát có dùng lực vào má cô. Trời vốn se lạnh, cô cảm giác một bên má hơi rát.
An Thy cáu. Đừng tưởng bình thường trông cô hiền hiền, thật ra bản chất bên trong không gì ngoài một con cọp cái. An Thy cảm giác mình như một con bé con bị chơi đùa thì khẽ gầm lên trong đầu một tiếng rồi thoát ra khỏi bàn tay của Nhật Minh. Anh không nói, chỉ nhướn mày nhìn cô rồi cười:
- Cô có biết người ta gọi đấy là gì không?
An Thy nhăn mày xua tay, tỏ ý em cần phải biết à?
- Người ta gọi là ngu ngốc thì chết đấy. Thôi có con muỗi, tôi thương tình tôi đập cho cô.
An Thy tiếp tục đen mặt. Tiền bối thì vẫn là tiền bối, kiểu trêu đùa cũng lên đến đẳng cấp mới.
- Về đi, cẩn thận kẻo nhiều muỗi, thế nhé. Anh về đây.
Ra cái vẻ trả tiền cho người ta, là coi như tát người ta một cái. Trần đời chưa gặp ai oái oăm như Nhật Minh. Thế mà cô còn dám nghĩ cái con người này có tình cảm này nọ thì thật hãi hùng đi. Thương cho ai sau này vớ phải người như lão, khéo đang vuốt má con nhà người ta lại thành tát cho sưng vù má. Tệ, quá tệ.
----
Chuyện thậm chí còn tệ hơn khi mà một anh trai khác trong hội học sinh đã nhìn ra chuyện mờ ám gì đó giữa hai con người vốn kiệm lời này. Mỗi lần thấy An Thy ngồi cạnh Nhật Minh, anh trai thư ký sẽ liếc một cái ẩn ý rồi cười cười với cô. An Thy lại thoáng rùng mình. Từ hồi vào hội, chưa một giây nào trái tim cô thôi bất ổn. Chẳng khác nào đồ thị hình sin, hết lên rồi lại xuống như đi bộ đường trường.
- Làm gì mà cứ như là đi rình mồi thế? Ngồi cạnh anh mà em áp lực thế cơ à?
Lại cái điệu châm chọc khiến người ta nổi đoá. An Thy không đáp, chỉ quay sang lườm anh một cái.
Chiều hôm ấy, An Thy trở về nhà với một thùng tài liệu lớn, mẹ cô thấy vậy thì kinh hãi. Hỏi ra mới biết con gái bà đang bị trời hành.
- Hay nghỉ đi, trông mày khác gì con chết rồi không?
An Thy lắc đầu, mồm vẫn đều đều kêu hai tiếng con ổn, ba tiếng mẹ yên tâm. Thực chất trong đầu cô chỉ nghĩ đến viễn cảnh Nhật Minh sẽ băm xác cô nếu thực sự cô định rời khỏi hội học sinh. Thôi, phận con sâu cái kiến thì cứ bé nhỏ thế thôi.
Nhật Minh thường nói, An Thy cô là giống loài dễ bắt nạt nhất trong số mấy đứa đàn em. Nên đừng trách nhiều khi tại sao anh trêu ác. Đi qua là vò đầu, lắm khi lại chơi cái trò đập muỗi hộ. Lòng An Thy tiếp tục run rẩy, người này có thật là tiền bối của cô không vậy?
Nhưng, vào những lúc khó khăn nhất cũng chỉ có Nhật Minh sẵn lòng gánh đội với cô.
Ví dụ như hôm nay, có biến. Khi chương trình đang cần gấp phần dẫn thì An Thy mang thiếu. Tất cả những gì còn lại trong trí nhớ của cô là một tập túi kiểm tra màu vàng nhưng còn tờ giấy trắng bên ngoài chưa cất vào. Đây lại là phần diễn văn cho khách mời, không thể thiếu được.
An Thy cảm thấy mình như sắp phát khóc được rồi. Cô cuống cuồng lật tung ba lô lên nhưng vẫn không tìm thấy gì. Bên ngoài, cánh gà bắt đầu hỗn loạn, sân khấu bắt đầu rộ lên tiếng khán giả phía dưới. Những người khác trong đội phần thì xa lạ, phần thì xã giao, kì thực nhìn đi nhìn lại trong hội học sinh đông đúc là thế nhưng cô vẫn thấy lạc lõng, như này.
Và thế là An Thy gục, cô biết mình đang là kẻ vô trách nhiệm, vô lý, quá đáng yếu ớt, nhưng mấy tháng nay chuẩn bị cho ngày lễ này vất vả như này, giờ đột nhiên lại đổ bể đi hết.
- An Thy!
Cô quyết tâm không trả lời, trong đầu cô giờ chỉ có tiếng khóc và tiếng lao xao. Cô không nhận biết cũng không phân biệt được âm thanh gì cả.
- An Thy, đứng dậy cho anh!
Cô đột nhiên ngưng bặt. Cái giọng nói này, là của Nhật Minh ấy hả? An Thy xoay người, và thật sự anh đứng ở đó, nhíu mày nhìn cô đầy lo lắng. Cô không đáp, vẫn dấm dứt khóc, tiếng nấc vẫn chìm sâu trong cổ họng. Anh xót xa không thôi, đưa tay kéo cô ra ngoài. Khoảnh khắc khi bàn tay của anh bao lấy đôi tay nhỏ của cô, An Thy cảm giác vững tin lạ kì. Sự thật là không phải chỉ anh mới cho cô cảm giác này, cô nghĩ là giờ ai nắm tay cô cũng cho là như vậy. Vấn đề nằm ở chỗ có ai ra nắm tay hay không thôi.
Nhật Minh kéo cô vào phòng quản lý của anh. Anh không nói hai lời lập tức ôm An Thy vào lòng.
- Hứa với anh, có chuyện gì thì đừng chịu một mình.
An Thy ngây ngốc hồi lâu. Những neuron thường ngày vốn nhanh nhạy giờ trở lên chây ỳ.
- Em còn chưa tìm thấy cái tờ kia đâu, huhu buông em ra!
Nhật Minh lạnh mặt đưa tay lên, áp vào cả hai má cô rồi nói tiếp:
- Nhìn anh, nhìn anh.
Lời nói như một loại thôi miên, ánh mắt anh sâu thẳm. Ánh mắt An Thy ngây lại. Trong một khắc nào đó thoáng qua, đó là lần thứ hai cô nhìn thẳng anh. Cảm giác an tâm xen lẫn tủi thân khiến An Thy chực trào nước mắt.
- Ngoan, nín. Anh làm bản dự phòng rồi.
An Thy im bặt, thôi không khóc nữa. Anh cười cười nhéo nhéo má cô:
- Thế này mới là An Thy ngoan của anh, nhưng phạt thì vẫn phải phạt đấy.
An Thy gật gật, xấu hổ gạt đôi tay vẫn yên vị trên má mình ra. Hai má đỏ bừng như vừa từ lò luyện linh đan bước ra. An Thy ngây ngốc bò dậy rồi lại sấp ngửa đi lo liệu.
Nhưng chỉ cô biết. Ánh mắt đó vẫn luẩn quẩn mãi không rời đi.
Phút thứ hai ta nhìn nhau, ánh mắt chạm điều gì?
An Thy cáu. Đừng tưởng bình thường trông cô hiền hiền, thật ra bản chất bên trong không gì ngoài một con cọp cái. An Thy cảm giác mình như một con bé con bị chơi đùa thì khẽ gầm lên trong đầu một tiếng rồi thoát ra khỏi bàn tay của Nhật Minh. Anh không nói, chỉ nhướn mày nhìn cô rồi cười:
- Cô có biết người ta gọi đấy là gì không?
An Thy nhăn mày xua tay, tỏ ý em cần phải biết à?
- Người ta gọi là ngu ngốc thì chết đấy. Thôi có con muỗi, tôi thương tình tôi đập cho cô.
An Thy tiếp tục đen mặt. Tiền bối thì vẫn là tiền bối, kiểu trêu đùa cũng lên đến đẳng cấp mới.
- Về đi, cẩn thận kẻo nhiều muỗi, thế nhé. Anh về đây.
Ra cái vẻ trả tiền cho người ta, là coi như tát người ta một cái. Trần đời chưa gặp ai oái oăm như Nhật Minh. Thế mà cô còn dám nghĩ cái con người này có tình cảm này nọ thì thật hãi hùng đi. Thương cho ai sau này vớ phải người như lão, khéo đang vuốt má con nhà người ta lại thành tát cho sưng vù má. Tệ, quá tệ.
----
Chuyện thậm chí còn tệ hơn khi mà một anh trai khác trong hội học sinh đã nhìn ra chuyện mờ ám gì đó giữa hai con người vốn kiệm lời này. Mỗi lần thấy An Thy ngồi cạnh Nhật Minh, anh trai thư ký sẽ liếc một cái ẩn ý rồi cười cười với cô. An Thy lại thoáng rùng mình. Từ hồi vào hội, chưa một giây nào trái tim cô thôi bất ổn. Chẳng khác nào đồ thị hình sin, hết lên rồi lại xuống như đi bộ đường trường.
- Làm gì mà cứ như là đi rình mồi thế? Ngồi cạnh anh mà em áp lực thế cơ à?
Lại cái điệu châm chọc khiến người ta nổi đoá. An Thy không đáp, chỉ quay sang lườm anh một cái.
Chiều hôm ấy, An Thy trở về nhà với một thùng tài liệu lớn, mẹ cô thấy vậy thì kinh hãi. Hỏi ra mới biết con gái bà đang bị trời hành.
- Hay nghỉ đi, trông mày khác gì con chết rồi không?
An Thy lắc đầu, mồm vẫn đều đều kêu hai tiếng con ổn, ba tiếng mẹ yên tâm. Thực chất trong đầu cô chỉ nghĩ đến viễn cảnh Nhật Minh sẽ băm xác cô nếu thực sự cô định rời khỏi hội học sinh. Thôi, phận con sâu cái kiến thì cứ bé nhỏ thế thôi.
Nhật Minh thường nói, An Thy cô là giống loài dễ bắt nạt nhất trong số mấy đứa đàn em. Nên đừng trách nhiều khi tại sao anh trêu ác. Đi qua là vò đầu, lắm khi lại chơi cái trò đập muỗi hộ. Lòng An Thy tiếp tục run rẩy, người này có thật là tiền bối của cô không vậy?
Nhưng, vào những lúc khó khăn nhất cũng chỉ có Nhật Minh sẵn lòng gánh đội với cô.
Ví dụ như hôm nay, có biến. Khi chương trình đang cần gấp phần dẫn thì An Thy mang thiếu. Tất cả những gì còn lại trong trí nhớ của cô là một tập túi kiểm tra màu vàng nhưng còn tờ giấy trắng bên ngoài chưa cất vào. Đây lại là phần diễn văn cho khách mời, không thể thiếu được.
An Thy cảm thấy mình như sắp phát khóc được rồi. Cô cuống cuồng lật tung ba lô lên nhưng vẫn không tìm thấy gì. Bên ngoài, cánh gà bắt đầu hỗn loạn, sân khấu bắt đầu rộ lên tiếng khán giả phía dưới. Những người khác trong đội phần thì xa lạ, phần thì xã giao, kì thực nhìn đi nhìn lại trong hội học sinh đông đúc là thế nhưng cô vẫn thấy lạc lõng, như này.
Và thế là An Thy gục, cô biết mình đang là kẻ vô trách nhiệm, vô lý, quá đáng yếu ớt, nhưng mấy tháng nay chuẩn bị cho ngày lễ này vất vả như này, giờ đột nhiên lại đổ bể đi hết.
- An Thy!
Cô quyết tâm không trả lời, trong đầu cô giờ chỉ có tiếng khóc và tiếng lao xao. Cô không nhận biết cũng không phân biệt được âm thanh gì cả.
- An Thy, đứng dậy cho anh!
Cô đột nhiên ngưng bặt. Cái giọng nói này, là của Nhật Minh ấy hả? An Thy xoay người, và thật sự anh đứng ở đó, nhíu mày nhìn cô đầy lo lắng. Cô không đáp, vẫn dấm dứt khóc, tiếng nấc vẫn chìm sâu trong cổ họng. Anh xót xa không thôi, đưa tay kéo cô ra ngoài. Khoảnh khắc khi bàn tay của anh bao lấy đôi tay nhỏ của cô, An Thy cảm giác vững tin lạ kì. Sự thật là không phải chỉ anh mới cho cô cảm giác này, cô nghĩ là giờ ai nắm tay cô cũng cho là như vậy. Vấn đề nằm ở chỗ có ai ra nắm tay hay không thôi.
Nhật Minh kéo cô vào phòng quản lý của anh. Anh không nói hai lời lập tức ôm An Thy vào lòng.
- Hứa với anh, có chuyện gì thì đừng chịu một mình.
An Thy ngây ngốc hồi lâu. Những neuron thường ngày vốn nhanh nhạy giờ trở lên chây ỳ.
- Em còn chưa tìm thấy cái tờ kia đâu, huhu buông em ra!
Nhật Minh lạnh mặt đưa tay lên, áp vào cả hai má cô rồi nói tiếp:
- Nhìn anh, nhìn anh.
Lời nói như một loại thôi miên, ánh mắt anh sâu thẳm. Ánh mắt An Thy ngây lại. Trong một khắc nào đó thoáng qua, đó là lần thứ hai cô nhìn thẳng anh. Cảm giác an tâm xen lẫn tủi thân khiến An Thy chực trào nước mắt.
- Ngoan, nín. Anh làm bản dự phòng rồi.
An Thy im bặt, thôi không khóc nữa. Anh cười cười nhéo nhéo má cô:
- Thế này mới là An Thy ngoan của anh, nhưng phạt thì vẫn phải phạt đấy.
An Thy gật gật, xấu hổ gạt đôi tay vẫn yên vị trên má mình ra. Hai má đỏ bừng như vừa từ lò luyện linh đan bước ra. An Thy ngây ngốc bò dậy rồi lại sấp ngửa đi lo liệu.
Nhưng chỉ cô biết. Ánh mắt đó vẫn luẩn quẩn mãi không rời đi.
Phút thứ hai ta nhìn nhau, ánh mắt chạm điều gì?
Tác giả :
Diệp Diệp