Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 9 - Chương 6

CHƯƠNG 6

Thu Tinh khóc rất lâu, đôi mắt sưng lên như quả đào, hấp hấp cái mũi, miễn cưỡng cười nói, “Thu Nguyệt thật là, nói cái gì nếu nô tỳ đi hầu hạ Minh vương , nhất định sẽ nhịn không được khóc ra. Chính nàng cũng như vậy, nhịn không được kể hết mọi chuyện cho Minh vương ?"

Nàng vốn là cố tình ung dung nói một câu này, sau đó, cũng không kìm được tiếng khóc, ngẩng đầu nhìn Phượng Minh , cắn đôi môi run rẩy không ngừng, hỏi “Thu Lam. . . . . . cũng bị Nhược Ngôn thiêu sống phải không?"

Phượng Minh trong lòng càng đau đớn, trên mặt càng lộ ra trầm tĩnh. Lúc này, chẳng lẽ còn muốn thị nữ Thu Tinh cực độ thương tâm đến an ủi hắn sao?

Hắn gật gật đầu, thấp giọng nói, “Trước mắt còn chưa thể kết luận. Chờ chúng ta quay về doanh địa, kiểm kê. . . . . . Kiểm kê thi thể xong, mới có thể xác định." Yết hầu đều khô khốc.

“Đều cháy thành tro bụi , còn có thể nhìn ra ai là ai hay sao?" Thu Tinh biết chỉ là lời an ủi của hắn, ngơ ngác nói, “Vì sao? Thu Lam chẳng qua là một thị nữ, nàng lại không thể ra sa trường đánh giặc, cũng không đả thương người, sao lại giết nàng? Nàng chỉ biết hầu hạ người khác, nấu vài món ngon gì đó, cho dù lưu lại mệnh của nàng, có hại gì đến Nhược Ngôn đâu?"

Một làn gió núi nhẹ thổi qua, phất động ống tay áo của nàng. Thu Tinh lại dường như dị thường yếu ớt, thân mình lung lay, giống như ngay cả làn gió nhỏ bé như vậy cũng có thể thổi nàng đi mất.

Phượng Minh nửa quỳ xuống, vươn hai tay ra, thân thiết ôm lấy Thu Tinh , trầm giọng nói, “Ngươi muốn khóc, liền khóc to lên đi. Cố nén sẽ làm tổn hại sức khỏe."

Thu Tinh lại lắc đầu nói, “Ban nãy nô tỳ đã khóc đủ rồi, dù nước mắt rơi nhiều hơn, cũng không thể biến thành mũi kiếm, giết chết bạo quân Nhược Ngôn kia. Minh vương không cần lo lắng cho nô tỳ. Nhưng nô tỳ có chút lo lắng cho Liệt Nhi ."

Phượng Minh không ngờ được Thu Tinh kiên cường như thế, kinh ngạc trấn an. Vỗ vỗ bờ vai mềm của nàng, tầm mắt nhìn lướt qua vùng sườn núi : “Liệt Nhi ở đâu? Dung Điềm nói hắn ở đây trấn an thương binh, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không thấy."

Thu Tinh nói, “Hắn vốn ở đây. Từ lúc Đồng tướng quân khai ra Nhược Ngôn lĩnh một đội quân khác đi tập kích đại doanh, Đại vương lo lắng sẽ xảy ra chuyện, bảo nô tỳ cùng qua đây."

Phượng Minh hiểu rõ.

Quyết định không trở về cứu viện của Dung Điềm phi thường gian nan, tâm tình nặng nề rất nhiều, lại vẫn săn sóc chu đáo, phái Thu Nguyệt đến hầu hạ mình, đồng thời phân phó Thu Tinh chiếu cố Liệt Nhi .

Nơi này người gánh vác nặng nhất, vất vả nhất, kỳ thật là Tây Lôi vương vừa lao tâm vừa lao lực này.

Thu Tinh lại nói, “Lúc tin tức của thám tử truyền tới, sau khi Liệt Nhi nghe xong, cưỡi một con ngựa, hướng bên kia núi phóng đi ." Nàng chỉ tay về phía kia, buồn bã nói, “Nô tỳ nghĩ hắn cần ở một mình, cho dù nô tỳ theo sau, cũng. . . . . . cũng không biết phải nói gì cả."

Phượng Minh chăm chú nhìn bên kia một lát: “Ta đi xem hắn, Dung Hổ đã gặp nạn, tuyệt không thể để Liệt Nhi cũng gặp chuyện không may."

Nước mắt trên mặt Thu Tinh đã khô đi một nửa, đứng lên nói, " Nô tỳ cũng bồi Minh vương đi nhìn, hai người so với một người tốt hơn."

Hai người đi đến chân núi, vừa đến sườn phía đông, cảnh sắc trước mắt chợt thay đổi, chẳng những không có sông suối trong vắt, ngay cả cây cỏ hơi lớn một chút cũng không có, trên mặt đất cỏ xanh đứt quãng, có nơi cỏ cố mọc lên, còn lại đều là vùng đều lộ ra bùn đất màu vàng, đang lan đến phương xa.

Thu Tinh nói, “Không biết Liệt Nhi chạy đến nơi nào khóc a."

Vừa dứt lời, Phượng Minh bỗng nhiên chỉ về phía trước nói, “Cái chấm đen nhỏ kia có phải không?"

Hai người nhón chân nhìn xa, chỉ chốc lát, chấm đen nhỏ biến thành chấm đen to, thì ra là một người một ngựa, tiếng vó ngựa dần dần càng lúc càng lớn.

Thu Tinh thấy rõ, nói với Phượng Minh , “Là Liệt Nhi ."

Phượng Minh nhíu mày, “Cưỡi nhanh như vậy, thật sự rất nguy hiểm. Trong lòng hắn thống khổ, loại thời điểm này không nên để hắn cưỡi ngựa trút căm phẫn, nếu ngã xuống thì làm sao bây giờ?"

Trong lúc nói chuyện với nhau, Liệt Nhi đã tới trước mặt, kéo mạnh dây cương.

Tuấn mã hí dài một tiếng, móng trước giơ lên, người dựng đứng một lát, mới hạ xuống một lần nữa, lạch cạch lạch cạch đạp chân tại chỗ.

“Minh vương! Thu Tinh!" Liệt Nhi xoay người xuống ngựa, thấy Phượng Minh cùng Thu Tinh , lộ ra vẻ mặt cười rạng rỡ: “Không nghĩ tới người đầu tiên gặp phải là các ngươi. Có phải biết ta đến bên này, đặc biệt tới tìm ta hay không?"

Đôi mắt hắn hồng hồng sưng thũng, hiển nhiên mới khóc rống một trận không lâu. Lúc này khuôn mặt lại cười còn sáng lạn so với ánh mặt trời, hết sức quỷ dị.

Phượng Minh cùng Thu Tinh cổ quái đánh giá hắn.

Phượng Minh lo lắng hỏi, “Liệt Nhi , ngươi có khỏe không?"

“Đương nhiên hảo, cực hảo." Liệt Nhi vẻ mặt kiềm nén vui sướng không được, bắt lấy bả vai Phượng Minh , “Minh vương, ta có tin tốt, là tin tốt nhất trong ngày! Ca ta cùng Thu Lam còn sống!"

Phượng Minh thấy hắn hân hoan, kêu to không ổn, nhìn Thu Tinh , Thu Tinh cũng là vẻ mặt sợ hãi bất an.

Chẳng lẽ Liệt Nhi điên rồi?

Liệt Nhi cười lớn một trận, lại khó hiểu nhìn Phượng Minh , “Minh vương, ngươi sao lại có biểu tình này? Ca ta không chết, Thu Lam cũng không chết, ngươi có nghe thấy không? Ngươi không cao hứng sao?"

Nhìn bộ dáng hắn như vậy, trái tim Phượng Minh như đang trĩu nặng xuống.

“Cao hứng, thật cao hứng." Phượng Minh miễn cưỡng khẩu thị tâm phi, nháy mắt với Thu Tinh, trái phải kẹp Liệt Nhi ở giữa, ôn nhu dỗ dành; “Dung Hổ không chết, Thu Lam cũng không chết, chúng ta đương nhiên cao hứng. Liệt Nhi, Dung Điềm đang tìm ngươi, ngươi mau qua đó đi?"

“Đại vương tìm ta?" Liệt Nhi sửng sốt một chút, rất nhanh lại hưng trí dạt dào gật đầu, “Hảo, ta đi đây. Tin tốt này cũng muốn nói cho Đại vương nghe, ta tự mình đi bẩm báo." Hắn tâm tình khẩn thiết, dẫn đầu ở phía trước.

Phượng Minh cùng Thu Tinh ở phía sau cẩn thận trông chừng hắn, trộm nói, “Ngươi xem Liệt Nhi có phải chịu đả kích quá hay không?"

Thu Tinh lại tựa hồ nhịn không được có chút động tâm vì cái “Tin tốt" này, bán tín bán nghi nói, “Minh vương, ngươi nói. . . . . . Có thể Liệt Nhi nói chính là sự thật hay không? Có lẽ Dung Hổ cùng thu Thu Lam thật sự trốn thoát?"

“Ta cũng hy vọng a." Phượng Minh trầm mặc , thở dài, “Nếu thật sự thì tốt rồi."

Nhưng Nhược Ngôn là lão tướng sa trường, nếu quyết tâm mưu đồ vây bắt, nhất định bố trí chu đáo,không lưu một tia sơ hở nào.

Đại vương Ly quốc tự mình chỉ huy, doanh địa lại chỉ có một Dung Hổ chỉ sợ còn đang hôn mê, tướng lãnh hai bên cấp bậc cách nhau quá xa. Cho dù hai quân binh lực bằng nhau, hy vọng may mắn vẫn chỉ có một tia rất nhỏ.

Huống chi binh lực trong doanh địa, căn bản không chịu nổi một đòn.

Đợt vây quét kia giống như đao thương bằng sắt ùn ùn kéo đến .

Dưới loại tình huống này, làm sao có thể tránh được ma chưởng của Nhược Ngôn ?

Tuy rằng Thu Tinh không hiểu điều đó, nhưng thấy sắc mặt Phượng Minh, nhớ tới thanh danh đáng sợ của Nhược Ngôn , cũng hiểu được suy đoán của bản thân chính là an ủi lừa mình dối người, thầm than một tiếng, nâng mắt lên thấy Liệt Nhi cao hứng phấn chấn phía trước “Sau khi gặp Đại vương, người nhất định có cách làm cho Liệt Nhi hồi phục thanh tỉnh. Chính là. . . . . . Liệt Nhi  cao hứng như vậy, thực không đành lòng nhìn bộ dáng hắn tỉnh táo lại."

Dung Điềm còn ngồi trên tảng đá, đang cùng mấy tướng lãnh thương nghị sự tình.

Nghe xong lời của Liệt Nhi, mấy tướng lãnh đều sửng sốt, lập tức dùng ánh mắt đồng tình nhìn Liệt Nhi .

Dung Điềm lại trầm ngâm nói, “Dung Hổ cùng Thu Lam hiện tại ở đâu?"

Sắc mặt Liệt Nhi ửng đỏ giống như say rượu, hưng phấn trả lời, “Bọn họ đang đi tới đây. Ta kỵ mã trở về báo tin trước."

“Miên Nhai ." Dung Điềm không chút do dự, chỉ một thiếp thân thị vệ bên cạnh “Ngươi lập tức kỵ mã đi tìm hiểu, trở về báo lại cho ta."

Liệt Nhi nói, “Ta dẫn ngươi đi."

Dung Điềm nói, “Không cần, Liệt Nhi lưu lại."

Thị vệ lĩnh mệnh, nửa tin nửa ngờ rời đi.

Mọi người giờ mới biết Dung Điềm đúng là tin tưởng Liệt Nhi .

Phượng Minh biết Dung Điềm luôn luôn liệu việc như thần, biết chuyện có thể chuyển biến tốt, tâm trạng tuyệt vọng vừa rồi lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, trái tim giống như cảm giác được có gì đó thình thịch đập loạn không ngừng.

Phượng Minh nhịn không được nói, “Ta cũng đi xem."

Dung Điềm kéo hắn lại “Không cần khẩn trương, chờ một lát sẽ biết."

Phượng Minh đành phải dừng bước, đứng bên cạnh Dung Điềm bất động như núi, trong ngực tựa như có một con mèo nhỏ không kiên nhẫn loạn cào cấu.

Liếc mắt sang bên cạnh.

Các tướng lĩnh vẻ mặt mê muội. Thu Tinh cùng Thu Nguyệt đã đến hầu hạ Dung Điềm đứng ở một bên, lo lắng trông ngóng phương hướng xa xa.

Rất nhanh, một con khoái mã từ đường về chạy vội đến, mãi đến trước mặt mọi người mới ngừng lại.

Bộ dáng thị vệ nhảy xuống ngựa quả thực so với nhảy múa còn vui vẻ thoải mái hơn, hai chân vừa mới chạm đất, liền kinh hỉ cao giọng bẩm báo, “Đại vương, Liệt Nhi nói đúng, Dung Hổ cùng Thu Lam đang chạy tới nơi này cùng chúng ta tập hợp! Dung Hổ có thương tích không thể đi nhanh, bọn họ ngay tại phía sau, ta phái hai thị vệ hộ tống, hẳn là cũng sắp tới rồi."

Có cảm giác như đang mò mẫm trong bóng tối thì chợt thấy ánh sáng của sự sống loé lên, nhịn không được mà cảm thấy sung sướng hạnh phúc đến tận tâm can(zoe : câu này muội cũng chế thôi, ý nghĩa cũng tương tự, nếu tỷ thấy hợp với qt thì cho vô nhé)

“A!" Thu Nguyệt Thu Tinh đầu tiên đồng thời la toáng lên, bốn bàn tay nhỏ bé tuyết trắng gắt gao nắm cùng một chỗ, reo lên, “Là thật! Là thật!"

Liệt Nhi vui vẻ vô cùng, giả bộ biểu tình bất mãn, hướng tỷ muội các nàng hừ nói, “Đương nhiên là thật, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta điên rồi mới suy nghĩ lung tung?"

Phượng Minh vừa hắc hắc cười, vừa lúng túng nói, “Ta vốn cũng nghĩ như vậy." Lắc lắc tay áo của Dung Điềm, ngửa đầu nói, “Cũng là ngươi tối hiểu rõ Liệt Nhi. Đáng lẽ, ta nên biết rằng Liệt Nhi cũng coi như trải qua việc đời, sẽ không bị một chút đả kích liền đánh mất lý trí."

Liệt Nhi nghe xong mắt trợn trắng.

Hai người Thu Nguyệt hì hì cười trộm, làm mặt quỷ với Liệt Nhi.

Dung Hổ cùng Thu Lam đều bình an không việc gì, loại cảm giác mất rồi còn có lại được quả thực không thể diễn tả bằng lời.

Thu Nguyệt xin phép Phượng Minh “Minh vương, ta cùng Thu Tinh đi ra đón Thu Lam ."

Phượng Minh đang muốn gật đầu.

Dung Điềm trầm giọng nói, “Đã có thị vệ hộ tống, các ngươi ở lại chỗ này."

Khóe môi hắn tuy rằng lộ ra tươi cười, sâu trong đôi mắt lại cực kỳ nghiêm túc, một bộ dáng như có chút đăm chiêu. Mọi người đều cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên Dung Điềm chỉ một tướng lĩnh bên cạnh : “Tử Nham, ngươi đi. Tách hai người ra, dàn xếp từng người . Bọn họ làm sao thoát đi bao vây của Nhược Ngôn , đường đi như thế nào, có người hỗ trợ hay không, dọc theo đường đi gặp cái gì, vì sao bây giờ mới tới đây, hỏi rõ từng việc. Sau đó cẩn thận đối chiếu câu trả lời của hai người bọn họ, nhìn xem có sai gì hay không. Sau khi xong xuôi lập tức trở về bẩm báo ta."

Loại chuyện này căn bản là do thị vệ làm, hắn lại bỏ qua thị vệ Liệt Nhi cùng Dung Hổ quan hệ không bình thường, chỉ định tướng lãnh Tử Nham cùng Dung Hổ không quá quen thuộc. Trong lòng mọi người đều cả kinh, biết Dung Điềm nghi ngờ hai người bọn họ.

Không khí vui sướng nhất thời hóa thành kinh sợ bất an, tiếng cười chợt ngưng hẳn.

Phượng Minh cũng ngây người một lúc.

Không sai, nếu Dung Hổ chưa bị thương, muốn từ trong vòng vây của Nhược Ngôn một mình chạy thoát thân, có lẽ còn có một chút khả năng thành công.

Nhưng bản thân hắn bị trọng thương, lại mang theo một Thu Lam không có võ công, làm sao có thể bình an thoát đi?

Bất quá nếu nói hai người sớm chiều làm bạn này là nội gian của Ly quốc, Phượng Minh tuyệt đối không tin.

Ngay cả một chút tưởng tượng đều cảm thấy khó có thể chấp nhận.

Liệt Nhi đột nhiên từ trong vui sướng rơi vào kinh hoàng.

Hắn kỵ mã phi nước đại phát tiết, lại gặp Dung Hổ cùng Thu Lam đang đi tới nơi này, lúc kinh hỉ đan xen, nghĩ muốn làm người đầu tiên trở về đem tin tốt này nói cho mọi người đang đắm chìm trong đau thương, không hỏi nguyên nhân, cũng không có cân nhắc qua hai người vốn không thể chạy trốn, vì sao có thể chạy thoát ma chưởng của Nhược Ngôn .

Thập nhất quốc trên đại địa tranh đấu, ngươi chết ta sống hằng trăm năm, nội gian nhiều vô kể. Bởi vì rất có lực phá hoại, quyền quý các nước đối với nội gian căm thù đến tận xương tuỷ, biết được phải giết.

Có đôi khi, cho dù không có chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng tuân theo nguyên tắc thà rằng giết sai,cũng không thể bỏ sót, cũng giống như tru sát.

Lợi dụng loại tâm tính đặc thù này, khắp nơi có đôi khi cũng sẽ sử dụng các loại kế phản gián, cố ý làm ra dáng dấp nào đó, dụ địch nhân tru sát tâm phúc trọng yếu.

Liệt Nhi đối với trung tâm của đại ca tuyệt không chút hoài nghi, bất quá, này chẳng lẽ là độc kế của Ly vương Nhược Ngôn , giống như ngày đó theo như lời Minh vương là mượn đao giết người? Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh chảy xuống, bùm một phát quỳ xuống, nói với Dung Điềm : “Đại vương, đại ca một lòng trung tâm với Đại vương, cái này, nói không chừng là . . . . ."

Ánh mắt Dung Điềm hạ xuống, dừng lại trên lưng Liệt Nhi đang thuần phục, mỉm cười, thái độ hòa ái, “Quan tâm tắc loạn*. Việc này khá kỳ lạ, bổn vương không thể không tra rõ. Sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, ngươi trước không cần kinh hoảng." Quay đầu nhìn Phượng Minh , cũng là vẻ mặt lo lắng, hắn thoải mái vỗ vỗ khuôn mặt trơn mềm của Phượng Minh , nghiêm túc nói, “Không nên suy nghĩ bậy bạ. Ngươi nhận thức Dung Hổ Thu Lam mới một đoạn thời gian, đã quan tâm bọn họ như vậy. Huống chi ta đây? Dung Hổ là từ nhỏ liền theo bên người ta." (*: quá quan tâm sẽ dễ bối rối, ý Dung Điềm là người nhà khó công chính liêm minh hơn người ngoài)

Ngừng lại một chút, nói tiếp : “Nhưng đã có nghi ngờ, thì nhất định phải hỏi rõ ràng. Làm như vậy chẳng những loại bỏ được lòng nghi ngờ của chúng ta, cũng có thể ngăn chặn lời đồn đãi bất lợi trong quân đối với bọn họ."

Phượng Minh gật đầu, chốc lát sau, lại tới gần Dung Điềm, hoang mang thấp giọng hỏi, “Nếu tương lai ta cũng phát sinh chuyện như vậy, ngươi cũng thẩm vấn ta ư?"

“Đương nhiên." Dung Điềm đáp thật sự quyết đoán, quay đầu, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn hắn, “Bổn vương tự mình thẩm vấn, hơn nữa là nghiêm hình thẩm vấn, ở trên giường." Không nhịn được mỉm cười.

Thu Tinh vốn run sợ trong lòng, không dám phát ra một tiếng, dựng tai nghe động tĩnh. Mọi người đứng không xa, thầm thì của Dung Điềm đương nhiên không thoát được lỗ tai bọn họ.

Mặt Phượng Minh một trận co quắp, bên tai nóng lên giống như đang bị lửa thiêu.

Dung Điềm khôi phục biểu tình trầm tĩnh, cúi đầu nói với Liệt Nhi, “Đừng quỳ , dáng dấp này rất khó xem. Dầu gì ngươi vẫn là người đi theo ta nhiều năm, ta thấy người không tin tưởng đại ca ngươi là ngươi mới đúng. Thu Tinh, nâng hắn dậy."

Thu Tinh tuân lời, vội vàng kéo Liệt Nhi từ trên mặt đất lên, kéo hắn qua một bên đứng chờ. Thu Nguyệt sợ Liệt Nhi buồn rầu,lấy ra khăn tay sạch sẽ, hồn nhiên đưa tới trước mặt Liệt Nhi, “Đừng khóc nữa, nước mắt của ngươi so với nữ tử chúng ta còn nhiều hơn."

Lập tức yên lặng chờ đợi.

Tử Nham là tướng lãnh trẻ tuổi Dung Điềm đề bạt lên năm nay, làm việc gọn gàng lưu loát. Qua nửa canh giờ, sự tình đã làm tốt, Tử Nham một thân quân phục, tự mình trở về bẩm báo, “Đã hỏi rõ ràng. Hai người bọn họ cũng không phải chạy thoát bao vây của Nhược Ngôn, mà là trước khi Nhược Ngôn vây kín đã lên xe ngựa ly khai doanh địa, nhắm hướng chúng ta một đường đi tới đây. Bởi vì Dung Hổ bị thương nghiêm trọng, Thu Lam không dám giục ngựa quá nhanh, cho nên lúc này mới đến chân núi, vừa vặn gặp phải Liệt Nhi kỵ mã chạy như bay. Bọn họ không biết chuyện Nhược Ngôn tập kích doanh địa, nghe ta nhắc tới chuyện doanh địa bị hủy, đều phi thường kinh ngạc."

“Liệt Nhi không có nói cho bọn họ sao?"

Liệt Nhi có chút ngượng ngùng, “Bởi vì rất cao hứng . . . . . . Sau khi xác định bọn họ thật sự là người mà không phải Quỷ Hồn bị chết cháy lại đây kêu oan, ta liền chạy nhanh về bẩm báo Đại vương ."

Phượng Minh khó hiểu hỏi, “Dung Hổ bị thương nặng như vậy, vô duyên vô cớ, vì sao ly khai doanh địa?"

Vấn đề này hiển nhiên Tử Nham cũng nghĩ tới, giải thích với Phượng Minh : “Bởi vì đây là ý của Diêu Duệ phu nhân."

Phượng Minh mày dựng lên , “Diêu Duệ phu nhân?"

Có vết xe đổ Tình nhân huyết, hiện tại hắn tương đối minh bạch, phàm là chuyện liên quan tới lão nương tùy hứng kia của hắn sẽ làm cho người ta đau đầu.

“Không sai." Tử Nham nói chuyện rõ ràng, mạch lạc, “Trước khi Diêu Duệ phu nhân ly khai doanh địa, từng quay về tiểu viện vội vàng nói với Thu Lam. Nàng nói thương thế của Dung Hổ cần đổi dược một lần ở ngày hôm sau, vì không muốn trì hoãn Dung Hổ dưỡng thương, muốn Thu Lam mang Dung Hổ lên xe ngựa, lên đường lại đây."

“Một khi đã như vậy, vì sao lúc ấy không theo chúng ta xuất phát?"

“Vốn là đi theo quân đội xuất phát, nhưng Diêu Duệ phu nhân tới quá gấp, Thu Lam vội vàng chuẩn bị,đến khi mang Dung Hổ lên xe ngựa, ba đạo nhân mã đều đã xuất doanh . Lúc ấy Dung Hổ đã thanh tỉnh, là hắn muốn Thu Lam không cần khăng khăng đuổi theo quân đội, bởi vì quân đội phải tiến hành ám dạ tập kích. Cho dù bọn họ không thể hỗ trợ, ít nhất cũng không trở thành gánh nặng."

Tử Nham nói rõ quá trình thẩm vấn một lần, nghĩ nghĩ, lại bổ sung “Dựa theo Đại vương phân phó, tách hai người ra thẩm vấn riêng, tự ta đặt câu hỏi, luôn quan sát ngôn ngữ cử chỉ của bọn họ. Đối chiếu hai bên, cũng không có sơ sót gì, phải nói đây là lời thật lòng."

Phượng Minh lộ ra răng nanh chỉnh tề tuyết trắng, vui vẻ nói với Dung Điềm, “Sao nào? Ta đã nói Dung Hổ cùng Thu Lam tuyệt không có vấn đề."

Dung Điềm sủng nịch liếc hắn một cái, " Khi nào ta nói bọn họ có vấn đề? Thời khắc đặc biệt, cẩn thận vẫn hơn. Liệt Nhi, ngươi đi xem ca ca ngươi. Thu Tinh, Thu Nguyệt, hai người các ngươi đi chiếu cố Thu Lam." Kéo tay Phượng Minh, liền đi ra phía ngoài.

Phượng Minh kêu lên, “Uy, ngươi muốn kéo ta đi đâu?"

“Đương nhiên muốn đi bái kiến nhạc mẫu đại nhân." Dung Điềm vừa đi vừa đáp, “Có thể chứng thật lời nói của bọn họ, chỉ có nàng. Ta không thể phái Tử Nham đi hỏi nàng, chỉ có tự thân xuất mã, lấy thân phận ái tế cung kính đi thỉnh an." (ái tế: con rể ngoan,quý.)

Phượng Minh thầm khen hắn làm việc cẩn thận, suy nghĩ một lát, lại thấy bất mãn, lớn tiếng hỏi, “Cái gì nhạc mẫu đại nhân? Hẳn là kêu bà bà mới đúng đi. Hừ, yêu tế, da mặt ngươi dày thật, lại còn nói ra miệng được ."(bà bà: mẹ chồng, bà nội???) 

Diêu Duệ phu nhân cùng Tiêu Túng đều là người không bị lễ pháp gò bó. Lần này chịu tham dự hỗ trợ kế hoạch của Dung Điềm, đã nể mặt mũi lắm rồi, chiến hậu đương nhiên sẽ không giống tướng lãnh khác theo lại đây bẩm báo Dung Điềm tình hình chiến đấu.

Hai người trước mắt đều nghỉ lại trên sườn núi ngắm phong cảnh, tùy thời có thể nhìn ra xa xa phong cảnh tuyệt đẹp động lòng người.

Thuộc hạ cao thủ của Tiêu Túng tốp năm tốp ba rải ở dưới triền núi, nhìn như nhàn nhã, nhưng mọi người đều biết nội tình, ai dám không biết sống chết, tự tiện lên sườn núi quấy rầy thanh tịnh của Tiêu Túng cùng Diêu Duệ phu nhân, nhất định là kết cục năm bước máu tươi.

May mắn, ái đồ Dung Điềm của Tiêu Túng cùng “Yêu tử" Phượng Minh của Diêu Duệ phu nhân, là ngoại lệ trong lúc đó.

Dung Điềm mang theo Phượng Minh không tốn công chút nào leo lên triền núi.

Tiêu Túng không biết trốn đi nơi nào .

Diêu Duệ phu nhân ôm Thái Thương, cầm trong tay một cái bát trúc kiểu dáng cổ xưa, đang hống hắn uống. Vị mỹ nữ với độc ác thông minh nổi tiếng thiên hạ thoạt nhìn tâm tình rất tốt, thấy hai người bọn họ, quay đầu lại cười nói, “Đây là dã sơn mật ta tìm thấy, hương vị so với mật bình thường tốt hơn nhiều, sau khi hòa với nước suối, lại thêm một mùi thơm ngát kỳ lạ. Các ngươi muốn nếm một chút hay không ?"

Phượng Minh không hề do dự lắc đầu.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây cỏ.

Phượng Minh nào dám tùy tiện uống thứ Diêu Duệ phu nhân cho. Thái Thương hiện tại là pháp bảo của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không hại nó, về phần “Đứa con" nửa đời không thân là hắn, kia nên cân nhắc đường sống một chút.

Dung Điềm cười thỉnh an “Nhạc mẫu đại nhân", nhắc tới chuyện của Dung Hổ cùng Thu Lam.

Diêu Duệ phu nhân phi thường dứt khoát gật đầu, “Không sai, là ta muốn bọn họ đi theo. Vốn muốn bọn họ đi theo đội ngũ, không nghĩ tới bọn họ tụt lại phía sau. Nhưng cũng đúng,lúc đó vội vàng xuất phát, cũng không rảnh chờ bọn họ từ từ thu thập tốt."

“Dung Hổ bị thương nặng như vậy, phu nhân vì sao muốn hắn đêm khuya ly khai doanh địa?"

Diêu Duệ phu nhân cười nói, “Là bởi vì bị thương nặng. Cho nên mới phải hôm sau đích thân ta vì hắn đổi dược lần nữa. Nếu ta ra tay,thì nhất định phải cứu sống. Thầy thuốc trong quân đội của ngươi đều là lang băm, vạn nhất không cẩn thận để cho hắn chết, chẳng phải hủy một đời thanh danh của ta?"

Phượng Minh âm thầm thè lưỡi.

Chỉ dựa vào ấn tượng trong lời nói của mọi người đối với Diêu Duệ phu nhân, sẽ rất khó tưởng tượng nàng còn có loại “Thanh danh" xa xỉ gì đó.

Tâm tư Dung Điềm so với Phượng Minh tinh tế hơn, lúc này nhíu mày nói, “Tuy nói phu nhân muốn tự mình đổi dược, nhưng tập kích xong chúng ta sẽ lập tức quay về doanh địa, cần gì khiến bọn họ đi một chuyến như vậy?"

Diêu Duệ phu nhân vốn đang ôm Thái Thương cười khúc khích, nghe vậy chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng Dung Điềm xong, lại cúi đầu tiếp tục cùng Thái Thương ngoạn, thờ ơ hỏi, “Tây Lôi vương chẳng lẽ hoài nghi ta cùng Nhược Ngôn Ly quốc cấu kết?" Thanh âm tao nhã như băng châu rơi xuống đất, trong trẻo lạnh lùng ẩn chứa sát khí bên trong.

Phượng Minh lo lắng lão nương tính cách cổ quái này sẽ động sát khí, lập tức mở miệng chuyển đề tài  "Đương nhiên không có khả năng. Nếu nương cùng Nhược Ngôn Ly quốc cấu kết, rất có thể hạ Tình nhân huyết chân chính trên người chúng ta, như vậy ta cùng Dung Điềm đã sớm chết . Cần gì đánh một vòng lớn như vậy, cần gì phải cố ý thả Dung Hổ cùng Thu Lam, khiến chúng ta nghi ngờ? Tuy nhiên rốt cuộc vì sao muốn Dung Hổ trọng thương tân tân khổ khổ theo tới chiến trường đổi dược, cái này ta thật sự rất hiếu kì."

Ánh mắt Diêu Duệ từ trên người Thái Thương đang bật cười khanh khách, chuyển qua trên mặt Phượng Minh.

Thấy vẻ mặt hắn quả nhiên mơ hồ, ánh mắt sắc bén của Diêu Duệ trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ngươi ngốc thật, nhưng có đôi khi thực đáng yêu."

Phượng Minh bị nàng cười đến mức chật vật.

Câu này nên xem như quở trách, hay là khích lệ?

“Nếu cha ngươi có một nửa ‘nói gì cũng vâng lời’ của ngươi như vậy, vậy thì tốt rồi ." Diêu Duệ phu nhân sâu kín thở dài, mới trả lời vấn đề của Dung Điềm, “Bởi vì ta sẽ không theo các ngươi quay về doanh địa. Cho nên thị vệ kia muốn đổi dược cứu mạng, phải ngoan ngoãn đến nơi này cho ta."

“Cái gì? Ngươi không về doanh địa? Vì sao?" Phượng Minh ngạc nhiên.

Diêu Duệ phu nhân trừng cậu một cái, “Ngươi là ai, dám quản đi về của ta?"

Phượng Minh nhất thời bị á khẩu không trả lời được.

Cậu thật sự không là “cái gì “, nhiều nhất chỉ là một người được nàng sinh ra, là gánh nặng khi tức giận thì bị ném tới cửa nhà của lão Dung vương mà thôi.

Sửng sốt một lúc, nhớ tới một vấn đề quan trọng, thất thanh kêu lên, “Vậy không phải giờ ngươi sẽ mang Thái Thương đi ?"

" Đương nhiên."

“Nhưng nó. . . . . ."

“Nó thì sao?"

“Nó còn nhỏ như vậy. . . . . ."

“Thời điểm ngươi bị đưa vào hoàng cung Tây Lôi so với nó càng nhỏ hơn, cũng hảo hảo sống tốt mà?"

Phượng Minh bất lực.

An Hà chân chính, kỳ thật đã xong đời từ lâu rồi.

Cậu liếc Dung Điềm một cái, “Đến phiên ngươi."

Dung Điềm đứng ở một bên, thần thái nhàn nhã, “Đến phiên ta?"

“Ngươi để cho nàng mang Thái Thương đi như vậy sao?"

“Đây là điều kiện đã sớm bàn bạc " Dung Điềm khí định thần nhàn, thản nhiên nói, " Chẳng lẽ ngươi muốn lật lọng cha nương ngươi?"

Khuôn mặt tuấn lãng của Phượng Minh hơi co một chút.

Trong thiên hạ người sau khi giao ước điều kiện, còn dám lật lọng “Cha" “Nương" cậu, chỉ sợ còn chưa sinh ra.

Một người kiếm trong tay so với chớp còn nhanh hơn, người còn lại chỉ dùng một cái móng tay, nói không chừng có thể hạ độc được hai con phố, hai người như thế, ngươi dám đùa giỡn sao?

Dung Điềm thấy cậu không nói gì, ánh mắt nhu hòa, mang chút tiếu ý, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, “Nếu Thái Thương không ở trong tay phu nhân, lấy cá tính luôn không coi ai ra gì của tiên sinh, đã sớm chủ động ra tay, sau đó mang theo Thái Thương nghênh ngang mà đi . Khắp thiên hạ người hắn không thể động thủ cường đoạt nhất, cũng chỉ có người trong tay phu nhân mà thôi. Cho nên Thái Thương, chúng ta nhất định không thể bảo vệ, để nó đi theo gia gia nãi nãi, không phải tốt hơn sao?"

Lúc này Phượng Minh mới hiểu được muốn lưu Thái Thương lại là vô vọng, ủ rũ gật đầu.

Trứơc đây đối với đứa nhỏ này cũng không để ý như vậy, tới lúc phải biệt ly, mới đột nhiên cảm thấy  không muốn, cái này rốt cuộc có phải là thiên tính “Phụ tử" hay không?

Mấy năm gần đây cậu trải qua nhiều chuyện , xử sự dần dần lão luyện, biết nghĩ nhiều vô ích, dứt khoát buông ra, ngẩng đầu nói, “Mang đi thì mang đi, bất quá trước khi đi, có thể cho ta ôm một cái không. Nương sẽ dẫn nó đi chỗ nào, có thể lưu lại nơi đến không?"

Sau này trở về Tây Lôi, Thái Thanh có hỏi, ít nhất cũng có thể có câu trả lời thuyết phục.

Thái Thanh nói thế nào cũng là ‘con dâu’ của Tiêu Túng cùng Diêu Duệ, chắc là có thể đăng môn bái phỏng đi? (đến nhà thăm viếng)

“Không có nơi đến, đi đến đâu tính đến đó."

“Không có nơi đến?"

Vậy chẳng phải là lưu lạc ư?

Phượng Minh do dự nói, “Nếu nương không có nhà, ta cùng Dung Điềm có thể. . . . . ."

“Ngu ngốc, ta muốn nhà làm gì?" Diêu Duệ phu nhân cự tuyệt, lấy giọng điệu lưòi biếng chậm rãi nói, “Thiên địa lớn như vậy, nơi nào không thể là nhà? Hai mươi năm đau khổ ta đã trải qua, hiện giờ không mang theo Thái Thương hành tẩu tứ phương, khiến gia gia nó tâm nghĩ nhớ mà không thể làm gì đựơc, tư vị vì hắn mà nó phải vất vả bôn tẩu, thì làm sao dập tắt oán khí của ta?" Dứt lời cười lớn, bên trong có đắc ý, lại mang theo một chút hạnh phúc mơ hồ, chợt vừa thấy, tựa như khoảnh khắc thanh xuân hoa nở rộ sáng lạn nhất, tươi đẹp động lòng người.

Phượng Minh cùng Dung Điềm nhìn nhau, hiểu được Diêu Duệ phu nhân ít nhất trước mắt không tính cùng Tiêu Túng chính thức hòa hảo.

Trận ái tình với phương thức tra tấn người khi tiếp tục nữa, Tiêu Túng chưa chắc thắng được.

Nữ nhân quả nhiên là sinh vật khủng bố nhất trên đời này.

Càng thông minh xinh đẹp càng như thế.

Năm đó Tiêu Túng chọn lựa ra Diêu Duệ phu nhân tối thông minh trong số các mỹ nữ như mây, hiện tại không biết có hối hận hay không.

Nữ nhân này, sẽ dùng mị lực, cùng tình yêu của nàng để hủy đi kiếm đạo của hắn.

Việc đã đến nước này, Phượng Minh có gì để nói nữa. Vươn tay về phía trước, ôm Thái Thương, xem như ôn nhu trước khi chia tay.

Vốn đang tính dặn dò nó vài câu, không ngờ Thái Thương ở trong lòng Phượng Minh ngây người một lát,rồi không ngừng vặn vẹo , xoay người, hai tay nhỏ bé trắng nõn mập mạp vươn thật dài, hét lên, “Nãi nãi, ôm! Nãi nãi, ôm!"

Thằng nhóc con ngã theo chiều gió này, mới theo Diêu Duệ phu nhân vài ngày, cư nhiên liền “Vong bản phản bội" . (vong bản: quên mặt)

Diêu Duệ phu nhân đựơc Thái Thương kêu thì thần tình vui vẻ, cười đến run rẩy cả người, cũng không thấy bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng thưòng ngày,ôm Thái Thương vào trong lòng mình, ôn nhu nói, “Bé ngoan, ngươi cũng biết nãi nãi mới thương ngươi nhất."

Phượng Minh, Dung Điềm không hẹn mà cùng thầm nghĩ: ngươi thương nhất chính là gia gia đứa nhỏ đi?

" Khi nào thì phu nhân xuất phát?" Dung Điềm hỏi.

“Sau nửa canh giờ, ta sẽ mang theo Thái Thương rời đi." Diêu Duệ phu nhân thoải mái, “Trước khi rời đi, ta sẽ đi đổi dược cho thị vệ kia, và lưu lại phối phương. Vết thương của hắn sau lần dược thứ hai hẳn là khép lại gần nửa , về sau không cần ta tự mình động thủ. Ngươi tìm một người cẩn thận , một ngày một lần, dựa theo phối phương của ta phối dược cho hắn đắp lên là tốt rồi."

Phượng Minh gật đầu.

Người cẩn thận, đương nhiên là Thu Lam rồi.

Dung Điềm đã hỏi rõ ràng chuyện tình, hắn thân là Đại vương, quân đội ở vùng núi xa lạ này còn có rất nhiều chuyện cần hắn quyết định, liền mang theo Phượng Minh hướng Diêu Duệ phu nhân cáo từ.

Diêu Duệ phu nhân lại không biết nghĩ đến cái gì, gọi Phượng Minh lại, “Ngươi lại đây một chút." Ôm Thái Thương, xoay người đi tới dưới bóng cây.

Thấy vậy, tựa hồ có việc nói với Phượng Minh.

Dung Điềm thức thời dừng lại xa xa.

Phượng Minh vẻ mặt kỳ quái theo sát  Diêu Duệ phu nhân, dưới tàng cây không người chỗ dừng lại.

Diêu Duệ phu nhân đánh giá cậu một hồi, không để ý hỏi, “Hai người các ngươi khi cùng một chỗ, ai thượng ai hạ?"

Phượng Minh không đoán được nàng sẽ đột nhiên hỏi cái này, giống như bị người nhóm một ngọn lửa, từ cổ đến trán đỏ lên, lắp bắp nói, “Này. . . . . . Này. . . . . . Nhất thời nhất thời, không cố định. . . . . ."

Diêu Duệ phu nhân hừ nói, “Nhìn bộ dáng không tiền đồ này của ngươi, sao có thể có bản lĩnh thượng Tây Lôi vương? Trước đây ta không có nhận ngươi, mặc ngươi bị người khi dễ. Nhưng nếu đã nhận ngươi, nhi tử của Diêu Duệ ta lại há có thể làm kẻ vô dụng bị người áp?"

Bị áp có phải là kẻ vô dụng hay không, vấn đề này thật sự rất đáng nghiên cứu.

Bất quá Phượng Minh đang xấu hổ đến mức hận không thể đào hố ngay tại chỗ chui vào, làm sao còn tinh lực cùng Diêu Duệ đấu khẩu này.

Cho tới bây giờ cậu không nghĩ qua sẽ cùng “mẫu thân" mặt đối mặt thảo luận vấn đề ai áp ai này.

Diêu Duệ phu nhân quở trách cậu vài câu, suy nghĩ một lát, trong mắt hiện lên sắc thái quỷ dị, kêu hắn, “Đưa tay ra."

Mẫu thân đại nhân ra lệnh, Phượng Minh đành phải ngoan ngoãn vươn tay ra.

Vén tay áo hoa mỹ lên, trong lòng bàn tay ôn nhuận trắng nõn của cậu liền có một tiểu dược hoàn xanh biếc.

“Bỏ cái này vào trong rượu, cho Tây Lôi vương uống." Đại khái là lúc sắp biệt ly, Diêu Duệ phu nhân đối với Phượng Minh cũng toát ra một chút cảm giác mẫu thân, đưa tay âu yếm khuôn mặt cậu, ôn nhu nói, “Nương đối với ngươi không tồi. Tuy rằng mang con của ngươi đi, nhưng giúp ngươi một đại ân. Hắn đang chờ ngươi, đi đi."

Phượng Minh thu viên thuốc, đần độn ra khỏi tàng cây.

Dung Điềm đang đứng tại chỗ chờ, thấy cậu đi ra, hỏi, “Phu nhân cùng ngươi nói gì?"

Phượng Minh vẻ mặt xấu hổ, “Không có gì, dặn dò vài câu mà thôi."

Không thể nói với hắn, lão nương y hỏi bọn cậu ai thượng ai hạ, hơn nữa cho viên thuốc giúp hắn áp Dung Điềm đi?

Bất quá viên dược hoàn kia, rốt cuộc thật có công dụng thượng người khác không?

Thân thể rắn chắc duyên dáng trên giường của Tây Lôi vương, kỳ thật rất đẹp mắt a. . . . . .

“Suy nghĩ cái gì? Ánh mắt cổ quái như vậy?" Dung Điềm cùng Phượng Minh sóng vai đi, cảm thấy tầm mắt dò xét của Phượng Minh.

Phượng Minh lắc đầu, “Không có gì." Nhịn không được cười trộm.

“Cười cái gì?"

“Không có gì, thật sự không có gì. Dung Điềm, kỳ thật. . . . . . Đựơc ta ôm cũng rất thoải mái đi. . . . . ."

Đa tạ ngươi, lão nương.

Cho dù ngươi có hảo ý, bất quá việc xấu nhiều lắm, không thể trách nhi tử ta có lòng nghi ngờ nặng. Ngươi cho gì đó, ta mới không để cho Dung Điềm ăn đâu.

Dựơc hoàn này, coi như là vật kỷ niệm đi.

Ta sẽ hảo hảo lưu lại.
Tác giả : Phong Lộng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại