Phượng Vu Cửu Thiên
Quyển 7 - Chương 5
CHƯƠNG 5
Thương Nhan lộ ra vẻ xấu hổ: “Minh vương chớ kích động, đây chỉ là hoài nghi của mình ta. Ta đã suy nghĩ nhiều ngày, thấy nếu cứ giấu diếm việc này với Minh vương, trong lòng thấy bất an."
Phượng Minh chớp mắt, lắc đầu nói: “Không, lời tướng quân nói đều có đạo lí, đều có đạo lí cả."
Nói thực, cậu có phải con của Lão Dung vương hay không, không quan trọng, dù sao cũng chỉ là cái hồn giả. Bất quá trong cách nói của Thương Nhan, chẳng lẽ cậu ( cái thân thể này ) còn có cha nương trên thế gian sao?
Lão thiên gia à, cậu lúc còn ở thế giới của mình vốn là cô nhi.
Hiện tại, chẳng những là tình nhân của Dung Điềm, lại còn phụ tình Thái Thanh, lại có một đứa con trai tên là Thái Thương. Hiện tại, tựa hồ lại chạy đâu ra nhị vị song thân, không biết chừng lại có thêm a di cô cô cữu cữu đại bá phụ nữa…
A a a! Cảm giác thân nhân! Phượng Minh kích động rùng mình một cái, bất quá rất nhanh tỉnh táo lại. Để những người này biết mình dùng thân thể của An Hà, không phải là lại tăng thêm mấy cừu nhân nữa chứ?
Thương Nhan cùng Quân Đình thấy cậu sắc mặt từ trắng chuyển hồng, lại từ hồng chuyển xanh, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc thì cúi đầu cười trộm, lúc thì lại vẻ mặt đau khổ, nào biết đâu rằng trong bụng cậu đang suy nghĩ thứ loạn thất bất tao gì.
“Minh vương có khỏe không?" Thương Nhan thấp giọng hỏi.
“Tốt lắm, tốt lắm." Phượng Minh lệnh tùy nhân đưa một chén rượu mới, tự mình rót đầy một chén, ha ha cười nói: “Thiên hạ to lớn, vô kì bất hữu(không thiếu mới lạ). Ta chợt phát hiện thái dương mỗi ngày đều là mới mẻ, hắc hắc, đa tạ Thương Nhan tướng quân nói cho ta biết một tin đáng vui mừng như vậy." Tâm tình cậu rất kích động, thao thao bất tuyệt hồ ngôn loạn ngữ, chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì.
Thương Nhan cùng Quân Đình trao đổi một ánh mắt, đoán rằng trong lòng cậu khó chịu, đều trầm mặc, cúi đầu dùng bữa.
Khi đang ăn, một thị vệ do Tướng quân phái tới vội tiến vào, thỉnh Thương Nhan trở về nghị sự.
Phượng Minh nhét vào miệng một miếng thịt thỏ to nóng hổi, hỏi: “Muốn ta cùng Thương Nhan tướng quân đến đó không?"
Thương Nhan lắc đầu: “Không cần, bên ngoài tuyến rơi dày, Minh vương không cần bận tâm ."
Đây chính là ý của Phượng Minh. Cậu vừa lười lại sợ lạnh, đâu có muốn xuất môn vào ngày tuyết rơi dày thế này. Phượng Minh nhìn về phía Quân Đình sắc mặt lúc này không được tốt lắm, thân mật hỏi: “Thập tam quân tá thì sao?"
Quân Đình hừ một tiếng, chậm rãi: “Bản quân tá phụ trách điều tra chuyện phục binh và coi chừng Minh vương, Minh vương ở đâu, bản quân tá ở đó."
Phượng Minh trừng mắt to, có lầm hay không? Ta đắc tội gì với ngươi? Tuy rằng luyện binh phương lược của ta không có kinh thiên động địa, không làm cho ngươi tâm phục khẩu phục, cũng không cần như vậy chứ.
Thương Nhan cùng thị vệ vội vàng rời đi, trong thính phòng chỉ còn Phượng Minh cùng Quân Đình với vài thị nữ.
Phượng Minh phất tay kêu bọn thị nữ lui ra,cách 1 cái lẩu thịt bốc ra nhiệt khí, trừng mắt nhìn Quân Đình một hồi: " Có phải ta làm sai gì không, có phải đã đắc tội quân tá mà không biết?"
Quân Đình liếc mắt nhìn một cái,cúi đầu gắp một miếng rau bỏ vào bát.
“Quân tá có chuyện thỉnh cứ nói thẳng, ánh mắt của ngươi ta xem không hiểu."
Quân Đình chậm rãi đặt đũa xuống, suy tư một hồi, trầm giọng nói: “Minh vương đang cố gắng châm ngòi quan hệ của Bắc Kì và Đông Phàm phải không?"
“Ân?"
“Từ lúc Minh vương tham dự quân vụ, quân vụ nghị đã xảy ra những chuyện rất quái dị. Công văn cổ quái gì đó mà chưa ai từng thấy qua, cái gì mà chế độ cải cách, cái gì mà thần linh, cái gì mà đại họa lâm đầu, điều đó làm người ta cơ hồ có cảm giác có gian tế đang lợi dụng xích mích giữa Bắc Kì và Đông Phàm để làm chuyện xấu." Quân Đình quả nhiên được cha di truyền, thoáng nhìn một cái, ánh mắt lợi hại vô cùng, thiếu chút nữa làm cho Phượng Minh toát mồ hôi lạnh. Quân Đình gằn từng tiếng: “Nếu ta nói đúng, Minh vương đối với Đông Phàm có dụng tâm, điều đó là cực kì độc ác ."
“Hắc hắc, hắc hắc…" Phượng Minh ngây ngô cười: “Năng lực phân tích của Thập tam quân tá thật cao siêu, không biết quân tá chỉ suy nghĩ có mấy canh giờ, sao lại bỗng nhiên phỏng đoán ra cái này?"
Quân Đình lạnh lùng nói: “Bản quân tá tự nhiên có biện pháp."
“Ta thấy hình như đó là công lao của Lâm Ầm phó quân tá thì đúng hơn?" Phượng Minh ngầm vắt hết óc, một chút gì đó loáng thoáng lóe ra ở trong não, cố tình bắt nó mà không được . Nhất định, nhất định có cái gì đó cổ quái ở bên trong. Lâm Ầm, kẻ phụ trách việc dò hỏi trong cung, lại nhiệt liệt theo đuổi Quân Đình, vì cái gì mà tại thời khắc mấu chốt toàn lực thay đổi cái nhìn của Quân Đình đối với Phượng Minh?
“Lâm Ấm phụ trách dò hỏi trong cung đình, rất giỏi nhìn thấu lòng người , ta tin tưởng phân tích của hắn đối với thế cục trước mắt." Quân Đình gián tiếp thừa nhận phương hướng của Lâm Ấm.
Phượng Minh cười lạnh vài tiếng, quay mặt qua chỗ khác tiếp tục trầm tư suy nghĩ.
Rốt cuộc có điều gì cổ quái ở đây?
Trong lúc giằng co, chợt có tiếng bước chân truyền đến. Người đó tới rất nhanh, chỉ chốc lát đã vào thính phòng. Phượng Minh ngẩng đầu, thì ra Thương Nhan đã trở lại.
Thương Nhan phủi phủi mấy bông tuyết trên vai, thở phì phò, trầm giọng nói: “Thành nam vùng ngoại ô phát hiện phục binh. Tướng quân đã hạ lệnh, phải bất động thanh sắc một lần quét sạch bọn họ."
Quân Đình ngẩn người.
Phượng Minh nhảy dựng lên kêu to: “Sớm nói sư phụ ta không có lừa các ngươi! Sư phụ nói, đại nạn bắt đầu từ chỗ phục binh ở thành nam, Thương Nhan tướng quân, các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận làm việc."
Quân Đình cũng đứng lên, hỏi: “Nơi đó lại thật sự có phục binh? Là người nước nào?"
“Bọn họ không có mặc quân phục chính thức, nhất thời còn không rõ là ai phái tới. Bất quá có khả năng nhất là Bắc Kỳ quốc."
Quân Đình trầm ngâm nói: “Nếu đã chứng minh lời nói của Tôn Tử đại sư là có thể tin tưởng, bản quân tá tạm thời không cần giám sát Minh vương. Thương Nhan tướng quân, ta cùng ngươi trở về gặp phụ thân, thương thảo việc vây quét."
Sai người ở trước điện dắt khoái mã tới, vội vội vàng vàng rời đi.
Phượng Minh ở trong phòng khách thong thả đi qua đi lại, hơi ngẩng đầu, đi về phía phòng Thái hậu . Vừa mở cửa vào liền hỏi: “Sư phụ nghe được tin tức gì chưa? Thành nam quả nhiên có phục binh."
“Minh nhi hoài nghi lời sư phụ sao?"
“Sao có thể? Đương nhiên không có, đồ nhi biết sư phụ lợi hại nhất mà." Phượng Minh cười ha ha, ở góc độ người khác không nhìn thấy khẽ nháy mắt ra hiệu với Thái hậu : là quân đội Tây Lôi chúng ta sao?
Thái hậu nhẹ nhàng lắc đầu, lộ ra một nụ cười bí hiểm.
Không phải? Phượng Minh nhíu mi, đi đến trước bàn, dùng đầu ngón tay chấm vào nước trà, nhanh chóng viết một chữ “Bắc", nhìn về phía Thái hậu .
Thái hậu cười nhẹ, ánh mắt lộ ra ý đồng tình.
Hảo cho ngươi đấy Dung Điềm, cư nhiên dẫn quân đội Đông Phàm tới chỗ phục Binh của Bắc Kì, dụng ý ngư ông đắc lợi. Bất quá mạng lưới tình báo của Dung Điềm cũng coi như lợi hại, Bắc Kỳ mưu đồ bí mật tiến công trước, âm thầm ẩn núp tiến đại binh, hắn làm sao mà biết được?
Phượng Minh nhức đầu, đó là vấn đề của Dung Điềm, không nghĩ cũng thế.
Nghĩ tới Dung Điềm đang ở nơi nào đó nghiêm mật bày ra kế hoạch thâu tóm thiên hạ, mỗi nước đi của hắn đều vô thanh vô tức đem Đông Phàm tới con đường vong quốc, Phượng Minh vừa tự hào, lại vừa có chút thương cảm.
Chẳng biết tại sao, lời nói của Thương Nhan lại hiện ra trong suy nghĩ. Nếu thân thế của mình đều không phải là như chính mình biết như vậy, trong lòng Thái hậu ắt có biết chút nội tình. Chính là vấn đề mà Thương Nhan ám chỉ sao?
Phượng Minh liếc nhìn Thái hậu .
“Sư phụ…"
“Ân?" Thái hậu hé mắt.
Phượng Minh mở miệng, muốn nói lại thôi: “… Không có gì." Đứng thẳng dậy, đổi đề tài, nói: “Tung tích hiện giờ của phục binh, Tướng quân nên đối sư phụ tâm phục khẩu phục? Đồ nhi đoán rằng, không được bao lâu, bọn họ sẽ thỉnh sư phụ đến quân vụ nghị thính."
Thái hậu khẽ cười, khoát tay nói: “Ta đã già, không nghĩ sẽ xen vào việc này nữa. Miễn cưỡng tiết lộ chuyện phục binh trên công văn, đã tính báo đáp tấm thịnh tình của Quốc sư Lộc Đan. Hiện tại, ta không để ý tới chuyện của Đông Phàm. Bất quá…" Dừng một chút, lạnh nhạt nói: “Nếu bọn họ kiên quyết hỏi ngươi, ngươi hãy nói cho bọn họ biết, nếu Bắc Kỳ quốc thực dám tiến vào kinh đô của Đông Phàm, phục binh sẽ không chỉ ở thành nam. Đất đai nơi này phì nhiêu, có Trường Giang và Hoàng Hà chảy qua, là bảo địa hội tụ Thiên địa linh khí, nhưng cũng không phải một chỗ thích hợp là nơi thủ vệ quân sự.Muốn chân chính bảo trụ nơi đô thành này, cần đại bộ phận binh lực Đông Phàm khẩn cấp tập hợp."
Nét nghiêm túc hiện lên trên khuôn mặt phong vận mỹ khí của Thái hậu , ngay cả Phượng Minh cũng không dám lên tiếng, gật đầu , cung kính thỉnh “Sư phụ" hảo hảo nghỉ ngơi, rồi rời khỏi phòng Thái hậu , trở về thính phòng .
Trong phòng khách, bọn thị nữ đã dọn ngọ thiện đi rồi, bát đũa chén rượu đã rửa sạch sẽ.
Tùy nhân ở ngoài cửa cùng ba thị nữ trẻ tuổi trên người đầy tuyết, thấy Phượng Minh ra thính phòng, xoa xoa đôi tay đã lạnh cóng, chào hỏi: “Minh vương có cần nghỉ ngơi một lát không? Nếu không ngủ, ra ngoài thưởng tuyết cũng được, nô tỳ sai người đốt hỏa lô, đặt dưới chân Minh vương, sẽ rất ấm áp."
Phượng Minh lắc đầu nói: “Không được. Ta muốn đi ra ngoài một chút."
Tùy nhân cười hì hì nói: “Ta nói câu này, Minh vương cũng đừng nóng giận. Tướng quân cùng Quốc sư đều căn dặn, Minh vương vô luận đến chỗ nào đều phải có thị vệ đi cùng. Mặc kệ là kỵ mã hay là dùng kiệu, Minh vương chỉ cần ra cửa chính, phía sau liền có người theo cùng. Còn không bằng cứ chơi ở trong cung."
“Nếu không có người đi theo, mới là kỳ quái." Phượng Minh trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu lên nói: “Chuẩn bị ngựa đi. Ta tới chỗ Lộc Đan."
Chỉ chốc lát, ngựa đã được chuẩn bị tốt.
Phượng Minh lên ngựa phi thẳng tới tẩm cung của Lộc Đan, cậu đã tới đó hai lần, tẩm cung Lộc Đan là nơi rất hoa lệ, hẳn sẽ không bị lạc đường. Phía sau loáng thoáng có vài người kỵ mã theo sát, Phượng Minh quay đầu nhìn lướt qua,có hai người nhìn khá quen mắt,hẳn là gia vệ của Quân gia, không phải là thị vệ bình thường.
Cậu hiểu rõ bản thân có một nửa thân phận tù binh, cũng không thèm để ý mấy người theo giám sát. Ghìm ngựa dừng lại, xộc thẳng vào tẩm cung của Lộc Đan.
Mấy thị nữ thân tín của Lộc Đan cũng biết thân phận cậu, thấy cậu tới, đã có hai người nghênh đón từ cửa chính. Xa xa đã thấy khuôn mặt trắng nõn của cậu, ngũ quan tinh xảo, trên thân là trang phục truyền thống của Đông Phàm, dáng người cao lớn hiện ra, áo choàng đỏ tươi, cưỡi thượng cấp tuấn mã đạp tuyết mà đến, tựa như một vị thần tiên giáng thế, mấy thị nữ liền cười nói: “Bộ dạng này của Minh vương, so với Quốc sư ta cũng có vài phần giống."
“Mặc xiêm y của Đông Phàm chúng ta, trông lại càng đẹp."
Một người hầu đi tới, giúp Phượng Minh dắt dây cương.
Phượng Minh xuống ngựa nói: “Ta đến thăm quốc sư."
Theo mấy thị nữ thướt tha phía trước đi vào phòng khách lớn, một thị nữ từ bên trong đi ra nói: “Quốc sư đang nghỉ ngơi, Minh vương xin chờ một chút, Quốc sư chút nữa sẽ ra ngay."
“Hảo."
Bọn thị nữ ở trong phòng khách châm mấy hỏa lô , phòng khách bỗng ấm áp lên nhiều. Đem trái cây và trà nóng dâng lên.
Phượng Minh chậm rãi uống hai chén trà nóng, ăn một miếng lục đậu cao và một miếng kiều mạch cao, cẩn thận đánh giá tẩm cung của Lộc Đan.
Tẩm cung của Lộc Đan là tẩm cung hoa lệ nhất trong Đông Phàm cung, ở sườn đông tẩm cung của Đông Phàm vương, đại khái cách nhau hơn ba trăm thước. Nét đặc thù của cung điện này, chính là trên tường đầy những bích họa sinh động đẹp mắt, chủ đề đều không phải là bích họa ca tụng thần linh Đông Phàm, mà là các dân tộc phong tình, sơn xuyên giang của Đông Phàm.
Nhìn chán những bức bích họa trên tường, vẫn không bóng dáng Lộc Đan. Phượng Minh có chút không kiên nhẫn, tò mò nhìn phía bên trong.
Tiếng bước chân vang lên, phía sau rèm một bóng người chầm chậm bước tới. Phượng Minh vội đứng lên, thấy một người thanh niên, lại là một khuôn mặt xa lạ. Nhìn quan phục trên người hắn, hẳn là vị ngự y có địa vị rất cao trong cung Đông Phàm. Một thị nữ của Lộc Đan theo ra tiễn khách, khi trở về, bị Phượng Minh ngăn lại, xem xét phương hướng ngự y ly khai, nhíu mi thấp giọng hỏi: “Thân thể Quốc sư không khoẻ sao?"
Thị nữ tư sắc không tầm thường hơi hơi giương mắt, chỉ nhẹ giọng nói: “Quốc sư lập tức ra ngay, thỉnh Minh vương chờ một lát." Rồi vội vàng đi vào bên trong.
Phượng Minh trong lòng rất nhiều sự tình, lại thêm điểm bất an, ngồi xuống không nói gì.
Thương Nhan lộ ra vẻ xấu hổ: “Minh vương chớ kích động, đây chỉ là hoài nghi của mình ta. Ta đã suy nghĩ nhiều ngày, thấy nếu cứ giấu diếm việc này với Minh vương, trong lòng thấy bất an."
Phượng Minh chớp mắt, lắc đầu nói: “Không, lời tướng quân nói đều có đạo lí, đều có đạo lí cả."
Nói thực, cậu có phải con của Lão Dung vương hay không, không quan trọng, dù sao cũng chỉ là cái hồn giả. Bất quá trong cách nói của Thương Nhan, chẳng lẽ cậu ( cái thân thể này ) còn có cha nương trên thế gian sao?
Lão thiên gia à, cậu lúc còn ở thế giới của mình vốn là cô nhi.
Hiện tại, chẳng những là tình nhân của Dung Điềm, lại còn phụ tình Thái Thanh, lại có một đứa con trai tên là Thái Thương. Hiện tại, tựa hồ lại chạy đâu ra nhị vị song thân, không biết chừng lại có thêm a di cô cô cữu cữu đại bá phụ nữa…
A a a! Cảm giác thân nhân! Phượng Minh kích động rùng mình một cái, bất quá rất nhanh tỉnh táo lại. Để những người này biết mình dùng thân thể của An Hà, không phải là lại tăng thêm mấy cừu nhân nữa chứ?
Thương Nhan cùng Quân Đình thấy cậu sắc mặt từ trắng chuyển hồng, lại từ hồng chuyển xanh, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc thì cúi đầu cười trộm, lúc thì lại vẻ mặt đau khổ, nào biết đâu rằng trong bụng cậu đang suy nghĩ thứ loạn thất bất tao gì.
“Minh vương có khỏe không?" Thương Nhan thấp giọng hỏi.
“Tốt lắm, tốt lắm." Phượng Minh lệnh tùy nhân đưa một chén rượu mới, tự mình rót đầy một chén, ha ha cười nói: “Thiên hạ to lớn, vô kì bất hữu(không thiếu mới lạ). Ta chợt phát hiện thái dương mỗi ngày đều là mới mẻ, hắc hắc, đa tạ Thương Nhan tướng quân nói cho ta biết một tin đáng vui mừng như vậy." Tâm tình cậu rất kích động, thao thao bất tuyệt hồ ngôn loạn ngữ, chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì.
Thương Nhan cùng Quân Đình trao đổi một ánh mắt, đoán rằng trong lòng cậu khó chịu, đều trầm mặc, cúi đầu dùng bữa.
Khi đang ăn, một thị vệ do Tướng quân phái tới vội tiến vào, thỉnh Thương Nhan trở về nghị sự.
Phượng Minh nhét vào miệng một miếng thịt thỏ to nóng hổi, hỏi: “Muốn ta cùng Thương Nhan tướng quân đến đó không?"
Thương Nhan lắc đầu: “Không cần, bên ngoài tuyến rơi dày, Minh vương không cần bận tâm ."
Đây chính là ý của Phượng Minh. Cậu vừa lười lại sợ lạnh, đâu có muốn xuất môn vào ngày tuyết rơi dày thế này. Phượng Minh nhìn về phía Quân Đình sắc mặt lúc này không được tốt lắm, thân mật hỏi: “Thập tam quân tá thì sao?"
Quân Đình hừ một tiếng, chậm rãi: “Bản quân tá phụ trách điều tra chuyện phục binh và coi chừng Minh vương, Minh vương ở đâu, bản quân tá ở đó."
Phượng Minh trừng mắt to, có lầm hay không? Ta đắc tội gì với ngươi? Tuy rằng luyện binh phương lược của ta không có kinh thiên động địa, không làm cho ngươi tâm phục khẩu phục, cũng không cần như vậy chứ.
Thương Nhan cùng thị vệ vội vàng rời đi, trong thính phòng chỉ còn Phượng Minh cùng Quân Đình với vài thị nữ.
Phượng Minh phất tay kêu bọn thị nữ lui ra,cách 1 cái lẩu thịt bốc ra nhiệt khí, trừng mắt nhìn Quân Đình một hồi: " Có phải ta làm sai gì không, có phải đã đắc tội quân tá mà không biết?"
Quân Đình liếc mắt nhìn một cái,cúi đầu gắp một miếng rau bỏ vào bát.
“Quân tá có chuyện thỉnh cứ nói thẳng, ánh mắt của ngươi ta xem không hiểu."
Quân Đình chậm rãi đặt đũa xuống, suy tư một hồi, trầm giọng nói: “Minh vương đang cố gắng châm ngòi quan hệ của Bắc Kì và Đông Phàm phải không?"
“Ân?"
“Từ lúc Minh vương tham dự quân vụ, quân vụ nghị đã xảy ra những chuyện rất quái dị. Công văn cổ quái gì đó mà chưa ai từng thấy qua, cái gì mà chế độ cải cách, cái gì mà thần linh, cái gì mà đại họa lâm đầu, điều đó làm người ta cơ hồ có cảm giác có gian tế đang lợi dụng xích mích giữa Bắc Kì và Đông Phàm để làm chuyện xấu." Quân Đình quả nhiên được cha di truyền, thoáng nhìn một cái, ánh mắt lợi hại vô cùng, thiếu chút nữa làm cho Phượng Minh toát mồ hôi lạnh. Quân Đình gằn từng tiếng: “Nếu ta nói đúng, Minh vương đối với Đông Phàm có dụng tâm, điều đó là cực kì độc ác ."
“Hắc hắc, hắc hắc…" Phượng Minh ngây ngô cười: “Năng lực phân tích của Thập tam quân tá thật cao siêu, không biết quân tá chỉ suy nghĩ có mấy canh giờ, sao lại bỗng nhiên phỏng đoán ra cái này?"
Quân Đình lạnh lùng nói: “Bản quân tá tự nhiên có biện pháp."
“Ta thấy hình như đó là công lao của Lâm Ầm phó quân tá thì đúng hơn?" Phượng Minh ngầm vắt hết óc, một chút gì đó loáng thoáng lóe ra ở trong não, cố tình bắt nó mà không được . Nhất định, nhất định có cái gì đó cổ quái ở bên trong. Lâm Ầm, kẻ phụ trách việc dò hỏi trong cung, lại nhiệt liệt theo đuổi Quân Đình, vì cái gì mà tại thời khắc mấu chốt toàn lực thay đổi cái nhìn của Quân Đình đối với Phượng Minh?
“Lâm Ấm phụ trách dò hỏi trong cung đình, rất giỏi nhìn thấu lòng người , ta tin tưởng phân tích của hắn đối với thế cục trước mắt." Quân Đình gián tiếp thừa nhận phương hướng của Lâm Ấm.
Phượng Minh cười lạnh vài tiếng, quay mặt qua chỗ khác tiếp tục trầm tư suy nghĩ.
Rốt cuộc có điều gì cổ quái ở đây?
Trong lúc giằng co, chợt có tiếng bước chân truyền đến. Người đó tới rất nhanh, chỉ chốc lát đã vào thính phòng. Phượng Minh ngẩng đầu, thì ra Thương Nhan đã trở lại.
Thương Nhan phủi phủi mấy bông tuyết trên vai, thở phì phò, trầm giọng nói: “Thành nam vùng ngoại ô phát hiện phục binh. Tướng quân đã hạ lệnh, phải bất động thanh sắc một lần quét sạch bọn họ."
Quân Đình ngẩn người.
Phượng Minh nhảy dựng lên kêu to: “Sớm nói sư phụ ta không có lừa các ngươi! Sư phụ nói, đại nạn bắt đầu từ chỗ phục binh ở thành nam, Thương Nhan tướng quân, các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận làm việc."
Quân Đình cũng đứng lên, hỏi: “Nơi đó lại thật sự có phục binh? Là người nước nào?"
“Bọn họ không có mặc quân phục chính thức, nhất thời còn không rõ là ai phái tới. Bất quá có khả năng nhất là Bắc Kỳ quốc."
Quân Đình trầm ngâm nói: “Nếu đã chứng minh lời nói của Tôn Tử đại sư là có thể tin tưởng, bản quân tá tạm thời không cần giám sát Minh vương. Thương Nhan tướng quân, ta cùng ngươi trở về gặp phụ thân, thương thảo việc vây quét."
Sai người ở trước điện dắt khoái mã tới, vội vội vàng vàng rời đi.
Phượng Minh ở trong phòng khách thong thả đi qua đi lại, hơi ngẩng đầu, đi về phía phòng Thái hậu . Vừa mở cửa vào liền hỏi: “Sư phụ nghe được tin tức gì chưa? Thành nam quả nhiên có phục binh."
“Minh nhi hoài nghi lời sư phụ sao?"
“Sao có thể? Đương nhiên không có, đồ nhi biết sư phụ lợi hại nhất mà." Phượng Minh cười ha ha, ở góc độ người khác không nhìn thấy khẽ nháy mắt ra hiệu với Thái hậu : là quân đội Tây Lôi chúng ta sao?
Thái hậu nhẹ nhàng lắc đầu, lộ ra một nụ cười bí hiểm.
Không phải? Phượng Minh nhíu mi, đi đến trước bàn, dùng đầu ngón tay chấm vào nước trà, nhanh chóng viết một chữ “Bắc", nhìn về phía Thái hậu .
Thái hậu cười nhẹ, ánh mắt lộ ra ý đồng tình.
Hảo cho ngươi đấy Dung Điềm, cư nhiên dẫn quân đội Đông Phàm tới chỗ phục Binh của Bắc Kì, dụng ý ngư ông đắc lợi. Bất quá mạng lưới tình báo của Dung Điềm cũng coi như lợi hại, Bắc Kỳ mưu đồ bí mật tiến công trước, âm thầm ẩn núp tiến đại binh, hắn làm sao mà biết được?
Phượng Minh nhức đầu, đó là vấn đề của Dung Điềm, không nghĩ cũng thế.
Nghĩ tới Dung Điềm đang ở nơi nào đó nghiêm mật bày ra kế hoạch thâu tóm thiên hạ, mỗi nước đi của hắn đều vô thanh vô tức đem Đông Phàm tới con đường vong quốc, Phượng Minh vừa tự hào, lại vừa có chút thương cảm.
Chẳng biết tại sao, lời nói của Thương Nhan lại hiện ra trong suy nghĩ. Nếu thân thế của mình đều không phải là như chính mình biết như vậy, trong lòng Thái hậu ắt có biết chút nội tình. Chính là vấn đề mà Thương Nhan ám chỉ sao?
Phượng Minh liếc nhìn Thái hậu .
“Sư phụ…"
“Ân?" Thái hậu hé mắt.
Phượng Minh mở miệng, muốn nói lại thôi: “… Không có gì." Đứng thẳng dậy, đổi đề tài, nói: “Tung tích hiện giờ của phục binh, Tướng quân nên đối sư phụ tâm phục khẩu phục? Đồ nhi đoán rằng, không được bao lâu, bọn họ sẽ thỉnh sư phụ đến quân vụ nghị thính."
Thái hậu khẽ cười, khoát tay nói: “Ta đã già, không nghĩ sẽ xen vào việc này nữa. Miễn cưỡng tiết lộ chuyện phục binh trên công văn, đã tính báo đáp tấm thịnh tình của Quốc sư Lộc Đan. Hiện tại, ta không để ý tới chuyện của Đông Phàm. Bất quá…" Dừng một chút, lạnh nhạt nói: “Nếu bọn họ kiên quyết hỏi ngươi, ngươi hãy nói cho bọn họ biết, nếu Bắc Kỳ quốc thực dám tiến vào kinh đô của Đông Phàm, phục binh sẽ không chỉ ở thành nam. Đất đai nơi này phì nhiêu, có Trường Giang và Hoàng Hà chảy qua, là bảo địa hội tụ Thiên địa linh khí, nhưng cũng không phải một chỗ thích hợp là nơi thủ vệ quân sự.Muốn chân chính bảo trụ nơi đô thành này, cần đại bộ phận binh lực Đông Phàm khẩn cấp tập hợp."
Nét nghiêm túc hiện lên trên khuôn mặt phong vận mỹ khí của Thái hậu , ngay cả Phượng Minh cũng không dám lên tiếng, gật đầu , cung kính thỉnh “Sư phụ" hảo hảo nghỉ ngơi, rồi rời khỏi phòng Thái hậu , trở về thính phòng .
Trong phòng khách, bọn thị nữ đã dọn ngọ thiện đi rồi, bát đũa chén rượu đã rửa sạch sẽ.
Tùy nhân ở ngoài cửa cùng ba thị nữ trẻ tuổi trên người đầy tuyết, thấy Phượng Minh ra thính phòng, xoa xoa đôi tay đã lạnh cóng, chào hỏi: “Minh vương có cần nghỉ ngơi một lát không? Nếu không ngủ, ra ngoài thưởng tuyết cũng được, nô tỳ sai người đốt hỏa lô, đặt dưới chân Minh vương, sẽ rất ấm áp."
Phượng Minh lắc đầu nói: “Không được. Ta muốn đi ra ngoài một chút."
Tùy nhân cười hì hì nói: “Ta nói câu này, Minh vương cũng đừng nóng giận. Tướng quân cùng Quốc sư đều căn dặn, Minh vương vô luận đến chỗ nào đều phải có thị vệ đi cùng. Mặc kệ là kỵ mã hay là dùng kiệu, Minh vương chỉ cần ra cửa chính, phía sau liền có người theo cùng. Còn không bằng cứ chơi ở trong cung."
“Nếu không có người đi theo, mới là kỳ quái." Phượng Minh trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu lên nói: “Chuẩn bị ngựa đi. Ta tới chỗ Lộc Đan."
Chỉ chốc lát, ngựa đã được chuẩn bị tốt.
Phượng Minh lên ngựa phi thẳng tới tẩm cung của Lộc Đan, cậu đã tới đó hai lần, tẩm cung Lộc Đan là nơi rất hoa lệ, hẳn sẽ không bị lạc đường. Phía sau loáng thoáng có vài người kỵ mã theo sát, Phượng Minh quay đầu nhìn lướt qua,có hai người nhìn khá quen mắt,hẳn là gia vệ của Quân gia, không phải là thị vệ bình thường.
Cậu hiểu rõ bản thân có một nửa thân phận tù binh, cũng không thèm để ý mấy người theo giám sát. Ghìm ngựa dừng lại, xộc thẳng vào tẩm cung của Lộc Đan.
Mấy thị nữ thân tín của Lộc Đan cũng biết thân phận cậu, thấy cậu tới, đã có hai người nghênh đón từ cửa chính. Xa xa đã thấy khuôn mặt trắng nõn của cậu, ngũ quan tinh xảo, trên thân là trang phục truyền thống của Đông Phàm, dáng người cao lớn hiện ra, áo choàng đỏ tươi, cưỡi thượng cấp tuấn mã đạp tuyết mà đến, tựa như một vị thần tiên giáng thế, mấy thị nữ liền cười nói: “Bộ dạng này của Minh vương, so với Quốc sư ta cũng có vài phần giống."
“Mặc xiêm y của Đông Phàm chúng ta, trông lại càng đẹp."
Một người hầu đi tới, giúp Phượng Minh dắt dây cương.
Phượng Minh xuống ngựa nói: “Ta đến thăm quốc sư."
Theo mấy thị nữ thướt tha phía trước đi vào phòng khách lớn, một thị nữ từ bên trong đi ra nói: “Quốc sư đang nghỉ ngơi, Minh vương xin chờ một chút, Quốc sư chút nữa sẽ ra ngay."
“Hảo."
Bọn thị nữ ở trong phòng khách châm mấy hỏa lô , phòng khách bỗng ấm áp lên nhiều. Đem trái cây và trà nóng dâng lên.
Phượng Minh chậm rãi uống hai chén trà nóng, ăn một miếng lục đậu cao và một miếng kiều mạch cao, cẩn thận đánh giá tẩm cung của Lộc Đan.
Tẩm cung của Lộc Đan là tẩm cung hoa lệ nhất trong Đông Phàm cung, ở sườn đông tẩm cung của Đông Phàm vương, đại khái cách nhau hơn ba trăm thước. Nét đặc thù của cung điện này, chính là trên tường đầy những bích họa sinh động đẹp mắt, chủ đề đều không phải là bích họa ca tụng thần linh Đông Phàm, mà là các dân tộc phong tình, sơn xuyên giang của Đông Phàm.
Nhìn chán những bức bích họa trên tường, vẫn không bóng dáng Lộc Đan. Phượng Minh có chút không kiên nhẫn, tò mò nhìn phía bên trong.
Tiếng bước chân vang lên, phía sau rèm một bóng người chầm chậm bước tới. Phượng Minh vội đứng lên, thấy một người thanh niên, lại là một khuôn mặt xa lạ. Nhìn quan phục trên người hắn, hẳn là vị ngự y có địa vị rất cao trong cung Đông Phàm. Một thị nữ của Lộc Đan theo ra tiễn khách, khi trở về, bị Phượng Minh ngăn lại, xem xét phương hướng ngự y ly khai, nhíu mi thấp giọng hỏi: “Thân thể Quốc sư không khoẻ sao?"
Thị nữ tư sắc không tầm thường hơi hơi giương mắt, chỉ nhẹ giọng nói: “Quốc sư lập tức ra ngay, thỉnh Minh vương chờ một lát." Rồi vội vàng đi vào bên trong.
Phượng Minh trong lòng rất nhiều sự tình, lại thêm điểm bất an, ngồi xuống không nói gì.
Tác giả :
Phong Lộng