Phượng Vu Cửu Thiên
Quyển 12 - Chương 6: Phiên ngoại : địch thụ gặp lại
Khi Tây Lôi Minh Vương thanh danh chưa hiển hách, Lộc Đan đã nghe qua tên này. Khi đó, Minh Vương không phải Minh Vương mà vẫn là An Hà thái tử.
Mật thám Đông Phàm được cài vào hoàng cung Tây Lôi gửi mật tín nói: An Hà thái tử tự trầm mình giữa hồ trong cung, được mọi người cứu lên, Dung vương tự mình trấn an, cả đêm không về. Lộc Đan tà tà tựa vào trên lưng ghế dựa làm bằng da hồ, ngắm nghía ngọc bội trên tay, quay đầu đối Trữ Ấn nói: "Dung Điềm muốn đoạt vương quyền."
Trữ Ấn gật đầu nói: "Không sai. Dung Điềm muốn đoạt vương quyền, chắc chắn không có biện pháp lay chuyển được nền tảng lập quốc của Tây Lôi. Cho nên, hiện tại trấn an An Hà, đó là thế chuẩn bị sẵn sàng."
"Không sai. Dung Điềm một khi đoạt được vương quyền, An Hà liền trở thành vô giá trị." Lộc Đan theo ghế đứng lên, ngoài đình gió nhè nhẹ thổi, lay động tóc dài trên vai hắn, dáng người yêu kiều, chiếc eo tinh tế chuyển động. Hắn cúi xuống, đối Trữ Ấn mỉm cười nói: "Đáng tiếc An Hà thái tử cũng là mỹ nam tử."
Trữ Ấn thản nhiên nói: "Chỉ là con rối mà thôi."
Hai người đều đoán trúng việc Dung Điềm muốn đoạt lấy vương vị Tây Lôi, nhưng thẳng đến khi Dung Điềm đăng cơ, mới phát hiện chính mình cũng không toàn đoán trúng.
"Dung Điềm vốn chính là Tây Lôi thái tử, Tây Lôi Thái Hậu vì thế làm chứng cho hắn, còn An Hà thái tử sắc phong làm Minh Vương?"
Trữ Ấn đem mật tín của thám tử đưa cho Lộc Đan. Lộc Đan tiếp nhận, nhìn kỹ, lông mi thanh tú nhăn lại: "Đây là vì sao? Nếu đã đăng cơ, tại sao phải lưu lại người không còn dùng được?"
Trữ Ấn xoay người, đầu ngón tay tại lông mày Lộc Đan nhẹ nhàng vuốt vuốt: "Ngươi chẳng lẽ không biết An Hà là mỹ nam tử?" Hắn trêu tức đó mà.
Lộc Đan chậm rãi cười rộ lên, lòng bàn tay hợp lại, vỗ một chưởng, cười nói: "Ta còn nói Tây Lôi Dung vương cả người không một chút sơ hở, nguyên lai hắn cũng có thời điểm mềm lòng." Hắn hướng lỗ tai Trữ Ấn nói: "Lần này Dung Điềm đăng cơ, ta muốn tự mình đi nhìn thử một phen".
Trữ Ấn giữ lấy cổ tay hắn, lắc đầu nói: "Không thể."
"Không cần lo lắng, ta xen lẫn trong sứ giả đoàn của ngươi, dịch dung ẩn mặt." Lộc Đan mặc dù cười đến mị hoặc, trên mi lại dật ra anh khí ngạo thị thiên hạ: "Đương kim thiên hạ, Ly quốc cùng Tây Lôi đã thành thế song hùng đối lập, chúng ta ở vị thế này là bậc kiêu hùng, ở giữa hai quốc gia này mà xuống tay".
Trữ Ấn không thèm nhắc lại. Hắn biết Lộc Đan ý một khi đã quyết thì không người có khả năng sửa đổi, ngay cả hắn cũng không được. Bảy ngày sau, đoàn đặc phái viên do Đông Phàm vương phái đi chúc mừng Tây Lôi Dung Điềm đăng cơ vô cùng náo nhiệt mà lên đường. Trữ Ấn vương tự mình tiễn ra tận ngoại ô, phái ra bốn đặc phái viên làm đầu lĩnh, giữa đoàn ẩn giấu đệ nhất mưu sĩ bên người Trữ Ấn --- Lộc Đan. Ba tháng sau, đoàn đặc phái viên mang theo quà đáp lễ lớn của Dung Điềm trở lại Đông Phàm. Trữ Ấn cao hứng nhìn Lộc Đan phong trần mệt mỏi đi vào cung điện. Lộc Đan có chút đăm chiêu: "Ta muốn yên tĩnh một hồi", lẳng lặng đi vào mật thất. Mỗi có điều gì không nghĩ ra, hắn sẽ một mình tiến vào mật thất.
(còn nữa...)
Chuyện gì khiến Lộc Đan đại mĩ nhân nhà mình đóng cửa suy nghĩ, để mặc ông chồng/ vợ Trữ Ấn một mình như vậy nhỉ?
(chồng hay vợ ta ko biết nga~~ =))
Trữ Ấn kiên nhẫn chờ Lộc Đan. Hắn uống trà, ăn điểm tâm, còn như có cảm giác vừa ngủ một giấc nhỏ. Khi hắn tỉnh ngủ, Lộc Đan vẫn còn chưa đi ra. Vì thế, hắn ở trong tòa viện tập luyện hai bộ kiếm pháp, đọc một quyển sách, tắm rửa, uống trà, ăn điểm tâm, vẫn là rất có kiên nhẫn. Hắn biết, Lộc Đan một khi có sự tình cần tự hỏi, nhất định sẽ chậm rãi tự hỏi như vậy.
Kết quả, Trữ Ấn đợi hai ngày. Khi Lộc Đan từ trong mật thất đi ra, bộ dáng vẫn còn suy tư. Hắn so với khi đi vào mật thất càng thêm có chút đăm chiêu. Trữ Ấn vẫn là kiên nhẫn chờ. Lộc Đan sau khi tắm rửa, chậm rãi uống một chén trà nóng, qua thật lâu, mới thở dài một hơi nói: "Ta thấy hai lá cờ. Hai lá cờ này, một lá là Tây Lôi vương kì, một lá khác ta từ trước tới giờ không có gặp qua ―― Minh Vương kì." Hắn nhìn Trữ Ấn nói: "Ta lo lắng hai mặt cờ này có một ngày sẽ cắm ở trong vương thành Đông Phàm. Minh Vương này, chính là cái duyên hưng thịnh của Tây Lôi." Hắn mím môi: "Nhưng là, hắn cũng là một sơ hở thật lớn của Tây Lôi Dung Điềm."
Trữ Ấn rốt cục thản nhiên mở miệng: "Thật ra là như thế nào?", lại suy tư một hồi, đôi mắt đẹp dài nhỏ toát ra tiếu ý: "Ngươi cũng biết, Minh Vương từng đi sứ Phồn Giai, thiếu chút nữa bị Nhược Ngôn Ly quốc dùng binh phục kích.
Lộc Đan đứng lên, đi tới trước bàn học, nâng bút chấm mực trong nghiên: "Đối phó với Nhược Ngôn, ta xin dâng lên một kế." Hắn múa bút, lưu loát viết xuống giấy, đưa cho Trữ Ấn: "Đại vương thỉnh xem."
Trữ Ấn cẩn thận xem, ngạc nhiên nói: "Phồn Giai vương thất?"
"Không sai, Phồn Giai vương thất. Lấy sự ngoan độc của Nhược Ngôn, tất chấp nhận kế sách này. Minh Vương một khi bị đưa ra khỏi Tây Lôi, Dung Điềm lập tức có hành động. Nếu có thể khiến cho hai quốc khai chiến......"
Trữ Ấn cười rộ lên: "Quả nhiên là diệu kế."
"Nếu chúng ta có thể trên đường chặn đánh Phồn Giai tam công chúa, đem Minh Vương bất tri bất giác mang đi, kia......"
Hai người nhìn nhau cười. Mật tín được xuất đi giữa đêm. Ít ngày nữa, cả Phồn Giai vương thất sẽ chịu cảnh tàn sát.
Kế thành.
Chỗ duy nhất tính sai chính là Phồn Giai tam công chúa cư nhiên không làm theo yêu cầu của Nhược Ngôn, đem Minh Vương về giấu ở chỗ Bác Lăng. Cho nên, phục binh Đông Phàm giấu ở biên cảnh Tây Lôi định qua mặt Nhược Ngôn đánh lén đoàn xe của tam công chúa căn bản không có cơ hội gặp được Minh Vương.
Lộc Đan cười nói: "Không nghĩ tới Phồn Giai tam công chúa này lừa chúng ta một vố như vậy". Hắn cười xong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Bác Gian tứ vương tử bên cạnh nàng không phải người phàm, chúng ta nên đề phòng một chút."
Trữ Ấn vẫn là hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Lộc Đan trầm ngâm nói: "Ta viết một bức thư gửi cho Bác Gian vương. Chỉ cần Bác Gian tứ vương tử không thể đi lên vương vị, không thể làm nên chuyện gì quá lớn."
Ly quốc Tây Lôi đại chiến, oanh oanh liệt liệt vang đến tận đây, đến cuối cùng hỏa thiêu liên hoàn thuyền trên Ô Mạn giang, Tây Lôi Minh Vương từ nay về sau trở thành Chiến Thần trong truyền thuyết. Không ai biết, người khởi xướng cuộc đại chiến này lại chính là đệ nhất mưu sĩ của Đông Phàm ―― Lộc Đan. Tây Lôi quốc nội vừa mới yên ổn, Bác Gian nội loạn lại nổi lên, mà một tiểu quốc ở phía đông là Đông Phàm chính là âm thầm trỗi dậy.
***
Trong khi đó, Phượng Minh đang ở trong hoàng cung Tây Lôi trầm tư suy nghĩ hai kế mình không nhớ rõ trong ba mươi sáu kế. Dung Điềm ở phía sau hắn đi đi lại lại hai lần, ngạc nhiên nói: "Vì sao nhất định phải là ba mươi sáu kế? Ba mươi bốn kế không phải cũng rất tốt sao?"
"Không được! Ba mươi sáu chính là ba mươi sáu, như thế nào có thể biến thành ba mươi bốn? Lời nói của ta nhất định phải có ý nghĩa." Phượng Minh tiếp tục vùi đầu khổ tư.
Thu Lam hồn hậu nói: "Nhưng là, Minh Vương không phải từng đối Diệu Quang công chúa nói có một trăm lẻ tám kế sao?"
"Đúng vậy, nếu nói như vậy, Minh vương nếu muốn sẽ không chỉ nghĩ ra hai kế sách".
Thu Nguyệt dựng thẳng đầu ngón tay lên đếm: "Một trăm lẻ tám...... Ba mươi bốn...... Ân, còn bảy mươi tư kế nữa."
"Thu Nguyệt!!!!!"
Trong Thái tử điện truyền thấy tiếng người sợ hãi kêu thảm thiết đến rụng da đầu.
***
Lộc Đan này là một người rất đáng sợ. Hắn tuy rằng bộ dạng giống như nữ nhân, nhưng là kiếm pháp tuyệt hảo, hơn nữa ngoan độc âm hiểm, so với Nhược Ngôn càng lợi hại hơn. Hơn nữa, người này là tiểu công nga, nhưng là ngày thường rất có thần thái của nữ tử. Hắc hắc, khi cùng Đông Phàm vương chung một chỗ, Lộc Đan là tiểu công! ha ha ha ~~~~~ (cái đoạn này chắc là lời tác giả).
Kế sách của Lộc Đan ta tóm lại cho dễ hiểu là:
Lộc Đan nhận thấy Minh vương là điểm yếu của Tây Lôi vương, liền bày cho Nhược Ngôn kế sách: uy hiếp Phồn Giai tam công chúa, buộc nàng bắt cóc Phượng Minh nộp cho Ly quốc để đổi lấy cái đầu của Long Thiên - kẻ đã tàn sát cả Phồn Giai vương thất. Nhưng thực tế, quân Đông Phàm sẽ âm thầm mai phục cướp đi Phượng Minh giữa đường. Khi Phượng Minh bị bắt đi, Dung Điềm lần theo dấu vết, tất nghĩ Phượng Minh bị bắt đến Ly quốc, chiến tranh giữa Tây Lôi và Ly quốc sẽ nổ ra, còn Đông Phàm là ngư ông đắc lợi. Nhưng Phồn Giai tam công chúa không làm theo yêu cầu của Nhược Ngôn, giữa đường đánh tráo Phượng Minh, đưa đến Bác Gian, giam tại phủ của Bác Gian tứ vương tử - Bác Lăng.
Mật thám Đông Phàm được cài vào hoàng cung Tây Lôi gửi mật tín nói: An Hà thái tử tự trầm mình giữa hồ trong cung, được mọi người cứu lên, Dung vương tự mình trấn an, cả đêm không về. Lộc Đan tà tà tựa vào trên lưng ghế dựa làm bằng da hồ, ngắm nghía ngọc bội trên tay, quay đầu đối Trữ Ấn nói: "Dung Điềm muốn đoạt vương quyền."
Trữ Ấn gật đầu nói: "Không sai. Dung Điềm muốn đoạt vương quyền, chắc chắn không có biện pháp lay chuyển được nền tảng lập quốc của Tây Lôi. Cho nên, hiện tại trấn an An Hà, đó là thế chuẩn bị sẵn sàng."
"Không sai. Dung Điềm một khi đoạt được vương quyền, An Hà liền trở thành vô giá trị." Lộc Đan theo ghế đứng lên, ngoài đình gió nhè nhẹ thổi, lay động tóc dài trên vai hắn, dáng người yêu kiều, chiếc eo tinh tế chuyển động. Hắn cúi xuống, đối Trữ Ấn mỉm cười nói: "Đáng tiếc An Hà thái tử cũng là mỹ nam tử."
Trữ Ấn thản nhiên nói: "Chỉ là con rối mà thôi."
Hai người đều đoán trúng việc Dung Điềm muốn đoạt lấy vương vị Tây Lôi, nhưng thẳng đến khi Dung Điềm đăng cơ, mới phát hiện chính mình cũng không toàn đoán trúng.
"Dung Điềm vốn chính là Tây Lôi thái tử, Tây Lôi Thái Hậu vì thế làm chứng cho hắn, còn An Hà thái tử sắc phong làm Minh Vương?"
Trữ Ấn đem mật tín của thám tử đưa cho Lộc Đan. Lộc Đan tiếp nhận, nhìn kỹ, lông mi thanh tú nhăn lại: "Đây là vì sao? Nếu đã đăng cơ, tại sao phải lưu lại người không còn dùng được?"
Trữ Ấn xoay người, đầu ngón tay tại lông mày Lộc Đan nhẹ nhàng vuốt vuốt: "Ngươi chẳng lẽ không biết An Hà là mỹ nam tử?" Hắn trêu tức đó mà.
Lộc Đan chậm rãi cười rộ lên, lòng bàn tay hợp lại, vỗ một chưởng, cười nói: "Ta còn nói Tây Lôi Dung vương cả người không một chút sơ hở, nguyên lai hắn cũng có thời điểm mềm lòng." Hắn hướng lỗ tai Trữ Ấn nói: "Lần này Dung Điềm đăng cơ, ta muốn tự mình đi nhìn thử một phen".
Trữ Ấn giữ lấy cổ tay hắn, lắc đầu nói: "Không thể."
"Không cần lo lắng, ta xen lẫn trong sứ giả đoàn của ngươi, dịch dung ẩn mặt." Lộc Đan mặc dù cười đến mị hoặc, trên mi lại dật ra anh khí ngạo thị thiên hạ: "Đương kim thiên hạ, Ly quốc cùng Tây Lôi đã thành thế song hùng đối lập, chúng ta ở vị thế này là bậc kiêu hùng, ở giữa hai quốc gia này mà xuống tay".
Trữ Ấn không thèm nhắc lại. Hắn biết Lộc Đan ý một khi đã quyết thì không người có khả năng sửa đổi, ngay cả hắn cũng không được. Bảy ngày sau, đoàn đặc phái viên do Đông Phàm vương phái đi chúc mừng Tây Lôi Dung Điềm đăng cơ vô cùng náo nhiệt mà lên đường. Trữ Ấn vương tự mình tiễn ra tận ngoại ô, phái ra bốn đặc phái viên làm đầu lĩnh, giữa đoàn ẩn giấu đệ nhất mưu sĩ bên người Trữ Ấn --- Lộc Đan. Ba tháng sau, đoàn đặc phái viên mang theo quà đáp lễ lớn của Dung Điềm trở lại Đông Phàm. Trữ Ấn cao hứng nhìn Lộc Đan phong trần mệt mỏi đi vào cung điện. Lộc Đan có chút đăm chiêu: "Ta muốn yên tĩnh một hồi", lẳng lặng đi vào mật thất. Mỗi có điều gì không nghĩ ra, hắn sẽ một mình tiến vào mật thất.
(còn nữa...)
Chuyện gì khiến Lộc Đan đại mĩ nhân nhà mình đóng cửa suy nghĩ, để mặc ông chồng/ vợ Trữ Ấn một mình như vậy nhỉ?
(chồng hay vợ ta ko biết nga~~ =))
Trữ Ấn kiên nhẫn chờ Lộc Đan. Hắn uống trà, ăn điểm tâm, còn như có cảm giác vừa ngủ một giấc nhỏ. Khi hắn tỉnh ngủ, Lộc Đan vẫn còn chưa đi ra. Vì thế, hắn ở trong tòa viện tập luyện hai bộ kiếm pháp, đọc một quyển sách, tắm rửa, uống trà, ăn điểm tâm, vẫn là rất có kiên nhẫn. Hắn biết, Lộc Đan một khi có sự tình cần tự hỏi, nhất định sẽ chậm rãi tự hỏi như vậy.
Kết quả, Trữ Ấn đợi hai ngày. Khi Lộc Đan từ trong mật thất đi ra, bộ dáng vẫn còn suy tư. Hắn so với khi đi vào mật thất càng thêm có chút đăm chiêu. Trữ Ấn vẫn là kiên nhẫn chờ. Lộc Đan sau khi tắm rửa, chậm rãi uống một chén trà nóng, qua thật lâu, mới thở dài một hơi nói: "Ta thấy hai lá cờ. Hai lá cờ này, một lá là Tây Lôi vương kì, một lá khác ta từ trước tới giờ không có gặp qua ―― Minh Vương kì." Hắn nhìn Trữ Ấn nói: "Ta lo lắng hai mặt cờ này có một ngày sẽ cắm ở trong vương thành Đông Phàm. Minh Vương này, chính là cái duyên hưng thịnh của Tây Lôi." Hắn mím môi: "Nhưng là, hắn cũng là một sơ hở thật lớn của Tây Lôi Dung Điềm."
Trữ Ấn rốt cục thản nhiên mở miệng: "Thật ra là như thế nào?", lại suy tư một hồi, đôi mắt đẹp dài nhỏ toát ra tiếu ý: "Ngươi cũng biết, Minh Vương từng đi sứ Phồn Giai, thiếu chút nữa bị Nhược Ngôn Ly quốc dùng binh phục kích.
Lộc Đan đứng lên, đi tới trước bàn học, nâng bút chấm mực trong nghiên: "Đối phó với Nhược Ngôn, ta xin dâng lên một kế." Hắn múa bút, lưu loát viết xuống giấy, đưa cho Trữ Ấn: "Đại vương thỉnh xem."
Trữ Ấn cẩn thận xem, ngạc nhiên nói: "Phồn Giai vương thất?"
"Không sai, Phồn Giai vương thất. Lấy sự ngoan độc của Nhược Ngôn, tất chấp nhận kế sách này. Minh Vương một khi bị đưa ra khỏi Tây Lôi, Dung Điềm lập tức có hành động. Nếu có thể khiến cho hai quốc khai chiến......"
Trữ Ấn cười rộ lên: "Quả nhiên là diệu kế."
"Nếu chúng ta có thể trên đường chặn đánh Phồn Giai tam công chúa, đem Minh Vương bất tri bất giác mang đi, kia......"
Hai người nhìn nhau cười. Mật tín được xuất đi giữa đêm. Ít ngày nữa, cả Phồn Giai vương thất sẽ chịu cảnh tàn sát.
Kế thành.
Chỗ duy nhất tính sai chính là Phồn Giai tam công chúa cư nhiên không làm theo yêu cầu của Nhược Ngôn, đem Minh Vương về giấu ở chỗ Bác Lăng. Cho nên, phục binh Đông Phàm giấu ở biên cảnh Tây Lôi định qua mặt Nhược Ngôn đánh lén đoàn xe của tam công chúa căn bản không có cơ hội gặp được Minh Vương.
Lộc Đan cười nói: "Không nghĩ tới Phồn Giai tam công chúa này lừa chúng ta một vố như vậy". Hắn cười xong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Bác Gian tứ vương tử bên cạnh nàng không phải người phàm, chúng ta nên đề phòng một chút."
Trữ Ấn vẫn là hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Lộc Đan trầm ngâm nói: "Ta viết một bức thư gửi cho Bác Gian vương. Chỉ cần Bác Gian tứ vương tử không thể đi lên vương vị, không thể làm nên chuyện gì quá lớn."
Ly quốc Tây Lôi đại chiến, oanh oanh liệt liệt vang đến tận đây, đến cuối cùng hỏa thiêu liên hoàn thuyền trên Ô Mạn giang, Tây Lôi Minh Vương từ nay về sau trở thành Chiến Thần trong truyền thuyết. Không ai biết, người khởi xướng cuộc đại chiến này lại chính là đệ nhất mưu sĩ của Đông Phàm ―― Lộc Đan. Tây Lôi quốc nội vừa mới yên ổn, Bác Gian nội loạn lại nổi lên, mà một tiểu quốc ở phía đông là Đông Phàm chính là âm thầm trỗi dậy.
***
Trong khi đó, Phượng Minh đang ở trong hoàng cung Tây Lôi trầm tư suy nghĩ hai kế mình không nhớ rõ trong ba mươi sáu kế. Dung Điềm ở phía sau hắn đi đi lại lại hai lần, ngạc nhiên nói: "Vì sao nhất định phải là ba mươi sáu kế? Ba mươi bốn kế không phải cũng rất tốt sao?"
"Không được! Ba mươi sáu chính là ba mươi sáu, như thế nào có thể biến thành ba mươi bốn? Lời nói của ta nhất định phải có ý nghĩa." Phượng Minh tiếp tục vùi đầu khổ tư.
Thu Lam hồn hậu nói: "Nhưng là, Minh Vương không phải từng đối Diệu Quang công chúa nói có một trăm lẻ tám kế sao?"
"Đúng vậy, nếu nói như vậy, Minh vương nếu muốn sẽ không chỉ nghĩ ra hai kế sách".
Thu Nguyệt dựng thẳng đầu ngón tay lên đếm: "Một trăm lẻ tám...... Ba mươi bốn...... Ân, còn bảy mươi tư kế nữa."
"Thu Nguyệt!!!!!"
Trong Thái tử điện truyền thấy tiếng người sợ hãi kêu thảm thiết đến rụng da đầu.
***
Lộc Đan này là một người rất đáng sợ. Hắn tuy rằng bộ dạng giống như nữ nhân, nhưng là kiếm pháp tuyệt hảo, hơn nữa ngoan độc âm hiểm, so với Nhược Ngôn càng lợi hại hơn. Hơn nữa, người này là tiểu công nga, nhưng là ngày thường rất có thần thái của nữ tử. Hắc hắc, khi cùng Đông Phàm vương chung một chỗ, Lộc Đan là tiểu công! ha ha ha ~~~~~ (cái đoạn này chắc là lời tác giả).
Kế sách của Lộc Đan ta tóm lại cho dễ hiểu là:
Lộc Đan nhận thấy Minh vương là điểm yếu của Tây Lôi vương, liền bày cho Nhược Ngôn kế sách: uy hiếp Phồn Giai tam công chúa, buộc nàng bắt cóc Phượng Minh nộp cho Ly quốc để đổi lấy cái đầu của Long Thiên - kẻ đã tàn sát cả Phồn Giai vương thất. Nhưng thực tế, quân Đông Phàm sẽ âm thầm mai phục cướp đi Phượng Minh giữa đường. Khi Phượng Minh bị bắt đi, Dung Điềm lần theo dấu vết, tất nghĩ Phượng Minh bị bắt đến Ly quốc, chiến tranh giữa Tây Lôi và Ly quốc sẽ nổ ra, còn Đông Phàm là ngư ông đắc lợi. Nhưng Phồn Giai tam công chúa không làm theo yêu cầu của Nhược Ngôn, giữa đường đánh tráo Phượng Minh, đưa đến Bác Gian, giam tại phủ của Bác Gian tứ vương tử - Bác Lăng.
Tác giả :
Phong Lộng