Phượng Vu Cửu Thiên
Quyển 10 - Chương 8
CHƯƠNG 8
Lúc canh hai, ở rừng cây dưới thành Việt Trọng, xuất hiện vài bóng người lén lén lút lút.
Liệt Nhi thấp giọng báo cáo, “Trên thành có thủ binh, tay cầm cung tên."
“Đại khái từ sau hôm Đại vương xuất hiện, mọi người trong thành Việt Trọng bắt đầu cảnh giới." Dung Hổ vừa nương theo ánh trăng quan sát thành lâu cao cao đối diện, vừa phân tích.
" Liệt tiên sinh…"
“Xem ta đây." Liệt Trung Lưu không chút sợ hãi, chỉnh lại y phục, từ sau rừng cây đi ra.
Ánh trăng đêm nay sáng như ngân sương. (‘ngân’ : bạc, ‘ngân sương’ : sương trắng, ở đây là chỉ ánh trăng sáng rõ)
Dưới thành đều là đất trống, từ trên thành lâu có thể nhìn bao quát tất cả, bất cứ thân ảnh nào xuất hiện cũng khó tránh được tầm mắt của thủ vệ .
Đám Phượng Minh trốn sau rừng rậm, hơi lo lắng nhìn Liệt Trung Lưu từ từ tới gần cửa thành.
“Người nào? Khẩu lệnh đâu!" Thủ vệ trên thành bỗng dưng hét lớn.
Trong nháy mắt, tất cả thủ vệ trên thành lâu đều bị kinh động, vội vàn giương cung lắp tiễn, hơn mười mũi tên lập tức bắn về phía Liệt Trung Lưu.
Đám Phượng Minh muốn đứng tim.
“Người nào? Dừng lại! Dám tiến tới phía trước một bước, bọn ta sẽ bắn tên!"
Cảnh cáo của thủ vệ đặc biệt rõ ràng trong trời đêm, Liệt Trung Lưu như chưa tỉnh ngủ, tiếp tục đi về phía trước.
“Di chuyển nữa, bọn ta sẽ bắn tên!"
Liệt Trung Lưu cước bộ không hề dừng lại. Đi tới đi tới, đột nhiên khóc lớn, “Oa…"
Tiếng khóc không hề kiềm chế y như sắt thép cào qua mặt thủy tinh, chói tai vô cùng.
Chẳng những thủ vệ trên lầu, ngay cả đám Liệt Nhi núp trong rừng, cũng bị tiếng khóc khó nghe này hù dọa một trận.
“Ô ô ô… Ô ô… Ô ô ô…" Không biết Liệt Trung Lưu học được bản lãnh này từ đâu, một khi hắn bắt đầu khóc, thật sự kinh thiên động địa mà.
Một đại nam nhân cao to, nửa đêm gào khóc, không chút xấu hổ, vừa khóc vừa tới gần cửa thành, hắn cũng không gõ cửa, chỉ gào khóc thảm thiết, trên tay áo đầy nước mắt nước mũi.
Cung tên trên thành đã giơ lên lại kỳ lạ không có bắn xuống, ngược lại đều được buông xuống.
“Là Liệt gia công tử?"
“Sao ngươi biết?"
“Nói nhảm, ngươi nghe tiếng khóc này liền biết a."
“Ta đã nói mà, thân hình nhìn rất quen."
Phổi Liệt Trung Lưu nhất định siêu lớn, khóc đến mức thiên hôn địa ám, vậy mà còn chưa muốn dừng lại, liên tục “Ô ô ô ô", dáng vẻ nhận hết ủy khuất.
Khóc được một lúc, hắn dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, tiếp tục bụm mặt khóc lớn.
Thủ binh trên thành lâu địa đều lắc đầu thở dài, “Đáng thương a."
“Nhất định lại bị Vệ tướng quân đuổi ra ngoài."
“Năm nay đã là lần thứ mấy rồi?"
“Ai nhớ kỹ a? Dù sao cũng không dưới mười lần rồi…"
Sau rừng cây, đám Phượng Minh đã bắt đầu thì thầm.
“Ngươi nói hắn khóc như vậy có hữu dụng không?"
“Không biết. Bất quá ta thấy đến bây giờ thủ vệ thành lâu còn chưa bắn tên, chắc là có nguyên nhân gì đi."
“Nếu cửa thành vẫn không mở ra, hắn có khóc đến hừng đông không hả?"
Liệt Nhi phì cười : “Vậy cũng tốt, ầm ĩ cũng ầm ĩ chết bọn họ luôn đi."
Dung Hổ đột nhiên trầm giọng : “Đừng đùa nữa, mau nhìn xem, cửa thành mở rồi."
Từ xa nhìn lại, cửa thành quả nhiên chậm rãi mở một khe nhỏ .
Hai thủ vệ mở cửa thành, tràn ngập đồng tình đi tới bên cạnh Liệt Trung Lưu đang ngồi dưới đất khóc rất thống khoái, vỗ vỗ bờ vai hắn, khuyên nhủ: " Liệt công tử, đừng khóc nữa, vào thành đi."
Liệt Trung Lưu chỉ lo gào khóc, mặc kệ bọn họ.
Thủ vệ bất đắc dĩ nói: “Ngươi ở chỗ này khóc cũng vô dụng, Vệ tướng quân lại nghe không thấy. Ngược lại là chúng ta chịu tội thay. Vào đi, có chuyện gì vào rồi nói tiếp, hôm nay tướng quân phân phó cửa thành tuyệt đối phải cẩn thận canh gác. Ngươi biết không, hôm nay Dung Điềm Tây Lôi đã tới, dọa chúng ta một trận." Nháy mắt với đồng bạn, một trái một phải, đỡ Liệt Trung Lưu vào cửa thành.
Liệt Nhi hưng phấn : “Hắc, quả nhiên hắn vào được rồi."
“Bây giờ đành chờ Liệt Trung Lưu thôi. Nửa canh giờ không nhiều lắm, không biết hắn có thể khiến cửa thành mở ra không."
Dung Hổ căn dặn Liệt Nhi: “Ngươi ở đây theo dõi, nhớ chú ý động tĩnh cửa thành. Minh Vương, thỉnh ngươi theo ta quay về bẩm báo tình huống với Đại vương, Đại vương nói ngươi không được rời khỏi tầm mắt của ta."
Dung Hổ luôn luôn chấp hành mệnh lệnh Dung Điềm, không ai có thể cãi lời .
Phượng Minh làm vẻ mặt cầu xin, đành theo Dung Hổ trở về.
Mọi người biết tối nay sẽ hành động, đã sớm chuẩn bị thỏa đáng. Không tới nửa canh giờ, nhân mã cũng mai phục trong rừng cây phụ cận thành Việt Trọng, nhóm tinh nhuệ này đã trải qua huấn luyện đặc biệt, khi hành tẩu cũng không gây ra một chút tiếng động.
Dung Điềm lo Phượng Minh chạy loạn gặp chuyện không may, canh cậu rất chặt, không cho cậu rời hắn nửa bước.
Phượng Minh nghe lời ngồi đợi bên hắn, gần tới mức dán vào nhau, nhìn cửa thành đóng chặt, hỏi nhỏ, “Hôm nay ngươi hiện thân dưới thành, tuyên bố chúng ta sẽ công thành, người trong thành Việt Trọng nhất định đề cao cảnh giác, lúc này Liệt Trung Lưu vào phá rối, có bị người ta bắt nhốt luôn không?"
“Không a." Đôi mắt Dung Điềm sáng ngời trong đêm tối nhìn chằm chằm cửa thành, tựa như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi sắp rơi vào tay mình, bình tĩnh nói: “Liệt Trung Lưu này lợi hại hơn ngươi tưởng nhiều, hắn có dũng khí tự tiến cử đi mở cửa thành, nhất định có bản lãnh hơn người ."
“Ta không hiểu, Liệt Trung Lưu một chút cũng không muốn thuần phục ngươi, nhưng lại cả ngày hỗ trợ chỗ quan trọng. Ngươi nói, tại sao hắn đồng ý giúp đỡ ngươi như vậy?"
“Hắn không phải đang giúp ta, hắn giúp ngươi a."
Phượng Minh nghe không hiểu, đôi mi thanh tú nhăn lại.
Dung Điềm huých nhẹ cậu, “Cửa thành mở." Hất cằm về hướng cửa thành.
Dưới ánh trăng, cửa thành vô thanh vô tức mở ra một khe nhỏ.
Không khí ngưng trọng căng như dây cung đang bị kéo chặt. Bốn phía càng trở nên yên tĩnh.
Thời gian trôi đi, khe nhỏ dần dần to ra, từ đó hiện ra một thân ảnh quen thuộc .
Tim Phượng Minh đập dồn dập.
“Xông lên!" Bỗng nhiên, Dung Điềm hét ra một câu trầm thấp.
Trong bụi cỏ phát ra một trận xé gió, một con ngựa đột ngột nhảy ra, tiếng hí dài phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Phục binh đã nhẫn nhịn nửa này nhanh chóng từ sau rừng lao ra.
“Công thành!"
Ánh lửa trong phút chốc thiêu cháy nửa màn đêm, cuồng diễm từ trong rừng nháy mắt thiêu tới cửa thành đã rộng mở.
Phượng Minh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Dung Điềm kẹp lấy thắt lưng ném lên ngựa.
Ngựa trở nên hưng phấn bởi mùi vị chiến tranh, không ngừng đạp móng, giống như mũi tên lao về phía cửa thành.
Liệt Trung Lưu lười biếng dựa vào cửa thành, phất tay với qua quân công thành chạy như điên người mình, “Các ngươi nhớ kỹ lời ta nói, không được lạm sát người vô tội. Bọn họ ít người, hơn nữa mất khí lực, đã ăn mê dược của ta rồi ."
Đợi đến lúc nói xong, toàn bộ nhân mã Dung Điềm đã vào thành.
Đây là một trận chiến công thành hoàn toàn không giống trận chiến công thành.
Thủ vệ trên dưới thành lâu cũng đang ngủ gà ngủ gật, bị tiếng giết làm bừng tỉnh, vội vàng đi lấy vũ khí, lại phát hiện mỗi đồng liêu đều tay chân mềm nhũn. Chờ tới lúc biết tin nhân mã Tây Lôi Vương Dung Điềm đã tiến vào thành Việt Trọng, không binh lính Vĩnh Ân nào ngu ngốc tiếp tục phản kháng.
Ai cũng hiểu rõ, một khi cửa thành bị công phá, Việt Trọng giống hệt một binh lính mất đi khôi giáp cùng vũ khí, không có năng lực chiến thắng.
Tường thành cùng địa thế, vốn là tất cả của thành trì này.
Dung Hổ cùng Tử Nham tuân thủ vương lệnh của Dung Điềm, sau khi vào thành, không giết tướng lãnh quan binh, dân chúng cũng chạy về nhà, kỳ thật đêm khuya an tĩnh, đâu còn dân chúng đi dạo bên ngoài, nghe thấy tiếng vang, lại càng không dám xuất môn.
Chủ tướng thủ thành Trương Hoàn căn bản không có chống cự, đường hoàng chịu trói, cười khổ lắc đầu, “Ta đã nói nên mở cửa, ai đã đắc tội Dung Điềm sẽ có kết cục tốt sao? Nhưng … Các ngươi vào bằng cách nào?"
Liệt Nhi cầm đoản kiếm một cước đá văng một cánh cửa, lục soát từ trên xuống dưới phủ phó tướng thành Việt Trọng, vẻ mặt uể oải trở về bẩm báo, “Không tìm được nữ nhân ác độc kia, ôi, nhất định ả nghe thấy tiếng động lạ nên chạy rồi."
Toà nhà lớn trong thành Việt Trọng không nhiều lắm, phủ chủ tướng nhìn cũng tạm ổn, Dung Điềm liền dùng nơi này làm nơi nghỉ ngơi tạm thời.
Tử Nham nói: “Chúng ta vừa vào thành liền phái người giám sát hai cửa thành rồi. Nàng nhất định chạy thoát không xa, có thể đã trốn tạm trong thành."
“Đúng vậy! Rạng sáng mai ta sẽ lục soát từng nhà, thuận tiện dán một cáo thị treo thưởng, hừ, ta không tin không bắt sống được nàng. Tử Nham, ngươi thẩm vấn tù binh tới đâu rồi? Nữ nhân đó rốt cuộc tên là gì?" Liệt Nhi xoa tay, lập tức muốn đi viết cáo thị.
“Vệ Thu Nương, là phó tướng thủ thành Việt Trọng."
“Hừ, nữ nhân múa đao cầm thương, vừa nhìn là biết một người hung ác, hơn nữa nhất định ả lớn lên rất xấu."
“Trước khi nàng bắn tên trên thành lâu từng mở miệng nhắc nhở, cũng xem như quang minh chính đại." Dung Điềm cũng không để ý, suy nghĩ chốc lát, cười nói: “Nếu bắt được , không nên tổn thương nàng. Vĩnh Ân hiếm có nữ tướng cương liệt như vậy."
Phượng Minh ngáp một cái, hỏi: “Chúng ta làm gì tiếp đây?"
Dung Điềm đã nghĩ tới vấn đề này, “Qua khỏi nơi này, đi khoảng nửa ngày là có thể tới biên cảnh Tây Lôi. Có điều thành nhỏ này được trời ưu ái, hơn nữa rất ít người chú ý tới, ngược lại sẽ là một chỗ giấu binh tuyệt diệu. Phát tín hiệu kêu các đạo nhân mã khác đến nơi này tập hợp."
Phương pháp này thật ra rất tốt, Phượng Minh cũng gật đầu.
Tử Nham nghĩ đến một vấn đề, “Nhưng thành trì thất thủ, muốn bảo đảm các đạo nhân mã tập hợp, chuyện không được để vương tộc Vĩnh Dật cùng Dung Đồng biết, e rằng không dễ dàng."
Phượng Minh ngáp ngắn ngáp dài, vẻ mặt chán chường.
Dung Điềm nhìn thấy, ung dung cười nói: “Sắc trời đã tối, việc này ngày mai thương nghị tiếp. Bây giờ trước tiên phải cam đoan người trong thành không thể chạy ra mật báo."
“Việc này xin Đại vương yên tâm, thuộc hạ đã phái người canh gác nghiêm ngặt cửa thành, trên thành lâu thường xuyên có thị vệ tuần tra."
Dung Hổ cũng nói: “Thuộc hạ đã phái người tuần tra ngoài thành một vòng, hễ là người dân ở phụ cận thành Việt Trọng cũng đưa vào trong thành."
Lại thương nghị thêm một lúc.
Tử Nham phụ trách quân vụ, thành Việt Trọng mặc dù thủ binh rất ít, dù sao cũng vừa mới công thành tiến vào, mọi việc vẫn hết sức cẩn thận, bẩm báo được vài câu, lập tức chạy đi coi các trạm canh gác.
Mọi người đều từ từ rời đi.
Phượng Minh ngạc nhiên: “Sao không thấy Liệt Trung Lưu?"
Dung Điềm trả lời, “Hắn tính tình cổ quái, không việc gì không cần gặp." Duỗi lưng, nói: “Mệt chưa? Đi tắm nhanh lên, khi về ta cho ngươi một món đồ chơi hảo ngoạn."
“Đồ chơi hảo ngoạn?"
Dung Điềm cao thâm khó lường, nói: “Thứ thú vị nhất ngươi từng thấy." Cho dù Phượng Minh có hỏi như thế nào, hắn vẫn cười quỷ dị.
Phượng Minh hiếu kỳ muốn chết, kêu Thu Nguyệt Thu Tinh hầu hạ cậu nhanh chóng tắm rửa thay y phục, cả người thơm ngát chạy về, “Ta tắm xong rồi, mau nói cho ta biết."
Dung Điềm vẫy lui thị nữ, kéo cậu lên giường, hai người nằm xuống, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Còn nhớ rõ lúc ta trúng Tình nhân huyết không ?" Dung Điềm dán môi lên vành tai Phượng Minh, thân mật hỏi.
Phượng Minh rùng mình, “Ngươi sẽ không có chủ ý với độc dược của nương ta đi?"
“Bổn vương không hứng thú với chuyện đó." Dung Điềm ôm Phượng Minh, hôn mặt cậu một cái, lộ ra một nụ cười kỳ quái, “Lúc đó đã nói tình nhân không thể thân mật với nhau, không phải bổn vương đưa ra một biện pháp giải quyết cực kỳ ưu việt sao?"
“Một biện pháp giải quyết cực kỳ ưu việt?" Phượng Minh hoài nghi nhìn Dung Điềm
Vẻ mặt Dung Điềm, muốn có bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu mờ ám: “Chính là cái này a."
Phượng Minh mở lớn miệng, cằm suýt nữa rớt xuống dất.
Cậu kinh dị nhìn Dung Điềm.
Đương nhiên, sao cậu có thể không nhớ rõ cái phương pháp long trời lở đất kia của Dung Điềm. Người này sẽ không thật sự làm ra một cái bao cao su đầu tiên từ cổ chí kim đi?
Cái gì mà cực kỳ ưu việt, căn bản là cực kỳ *** đãng thì có!
“Ngươi… Ngươi nói , chính là…" Cậu muốn xác định một lần nữa.
“Lúc đó ta đã hạ lệnh bọn họ chế tạo rồi, đáng tiếc sau này sự cố không ngừng xảy ra nên chưa có dịp dùng tới. Lần trước chúng ta ở trên thuyền đã muốn lấy ra dùng, tiểu tử Tử Nham kia lại hết lần này tới lần khác làm mất hứng." Dung Điềm xòe tay ra, lúc đưa cho Phượng Minh giống như đang hiến bảo vật, đã vậy còn cười y như một con hồ ly chuẩn bị hưởng thụ mỹ vị, “Dùng ruột dê mềm mại nhất làm ra, rất co dãn, mang cái này rồi làm, nhất định có một phen tư vị khác. Sao nào, rất thú vị đúng không ?"
Hai tròng mắt Phượng Minh đã trừng lớn còn hơn chuông đồng.
Thú vị cái đầu ngươi!
Phượng Minh bất đắc dĩ dùng hai tay ôm đầu mình, liều mạng lắc lắc một trận.
“Phượng Minh, không cần quá hưng phấn, chờ lúc chúng ta dùng thử rồi kích động tiếp cũng không muộn."
Người hưng phấn chính là tên hôn quân hoang *** vô đạo này a!
Trời ơi! Số mạng của ta bộ nhất định phải cùng một chỗ với tên sắc lang không biết liêm sỉ này sao?
“Phượng Minh, ngươi hưng phấn đến phát run rồi. Thật tốt, bổn vương biết phải có ngoạn ý mới mẻ mới lý thú. Da thịt kề sát là một loại thú vị, cách một tầng ruột dê, sẽ là một loại thú vị khác."
“Ta không cần a!" Phượng Minh lớn tiếng kháng nghị.
Nhưng kháng nghị của cậu bình thường cũng không có mấy tác dụng trước mặt một sắc lang, hơn nữa thân thể cậu cũng phi thường mẫn cảm. Dung Điềm vừa hôn nhẹ cậu, vừa cởi sạch sẽ tiết y trên người cậu. Ngón tay của hắn chạm đến chỗ nào, nhiệt khí từ nơi đó liền truyền lên người Phượng Minh.
Dục vọng muốn được Dung Điềm hảo hảo ân ái một trận cũng bỗng nhiên trỗi dậy.
Nụ hôn hoặc đầu ngón tay tiếp xúc, chỉ cần là Dung Điềm làm, cũng khiến cho Phượng Minh sinh ra cảm giác tê dại.
Da thịt bị âu yếm càng đến gần nơi giữa hai chân, cảm giác càng trở nên mãnh liệt.Namnhân thành thạo di chuyển ngón tay, dường như đang dùng mật mã đặc biệt mở cánh cửa chứa đầy ngọt ngào.
“Đừng…"
Đầu gối bị mở ra tối đa, hạ thể vừa mới tiếp xúc không khí lạnh như băng, đã đột nhiên cảm nhận được tính khí nóng bỏng đang tới gần. (tính khí : ờ, là cái nam có mà nữ ko có ấy mà)
Ruột dê bao phủ khí quan to lớn có một loại cảm giác bóng loáng *** mỹ. Dung Điềm mang nó vào, dùng tính khí thẳng đứng cọ xát huyệt khẩu sắp chịu xâm phạm .
Mặc dù còn chưa tiến vào, nhưng niêm mạc bên trong vô số lần cảm thụ sự xâm nhập cũng đã truyền đến nỗi sợ hãi cùng kinh hoàng, nhớ lại ấn tượng bị trừu sáp.
Cảm giác tê dại ngọt ngào cứ quanh quẩn bên thắt lưng. Cúc hoa khẩn trương co rút, mong đợi lại biến thành một loại hành hạ khác.
“Không…" Phượng Minh giãy dụa eo thon, rên rỉ ra đơn âm trầm thấp kiềm nén, mang theo một tia ngọt mị.
“Thật sự không cần?" Dung Điềm nâng cái eo xích lõa của cậu lên, chậm rãi thẳng lưng, làm cho khí quan mang ruột dê tiếp tục cọ xát nếp nhăn của cúc hoa, để Phượng Minh cảm thụ nhiệt huyết cùng kích thước của nó, quan tâm nói: “Nếu ngươi thật sự không thích, ta sẽ lấy nó ra."
Vẻ mặt cắn môi dưới của Phượng Minh cực kỳ động lòng người.
Ruột dê mang đến cảm giác xa lạ mà kích thích, cách một tầng, dục vọng Dung Điềm truyền cho cậu càng thêm cuồng nhiệt, cơ hồ sắp thiêu cháy cậu.
Chẳng lẽ ta cũng là một tên biến thái a? Phượng Minh bất đắc dĩ suy tư.
Thắt lưng vội vàng giãy dụa, sáp nhập chính thức còn chưa bắt đầu, cảm giác ngọt ngào đã như ma dược lan ra khắp cơ thể. Có lẽ Dung Điềm nói đúng, ngẫu nhiên thay đổi một chút sẽ làm người ta càng hưng phấn.
“Được rồi, ta vào đây." Thanh âm trầm thấp thân mật của Dung Điềm mang theo nhiệt khí phun lên da thịt .
Phượng Minh thấp giọng nỉ non, hai chân kẹp lấy thắt lưng khỏe mạnh Dung Điềm, tinh mâu khép hờ mê ly nhìn Dung Điềm.
Đây không thể nghi ngờ là một câu trả lời thuyết phục nhất.
Nụ cười tà mị ‘quỷ kế thực hiện được’ của Dung Điềm lộ ra.
“Ta biết ngươi sẽ thích mà."
Đĩnh nhập thứ cực đại khuếch trương nơi đó tối đa, xâm nhập càng cọ xát mật huyệt, Phượng Minh càng ngửa đầu ra sau, rên rỉ nhỏ vụn thoát ra từ đôi môi ướt át.
“Bên trong ngươi càng kẹp chặt ta rồi."
Trừu sáp quen thuộc xen lẫn một chút thẹn thùng xa lạ mà hưng phấn.
Cảm giác rất khác thường, ruột dê mềm mại co dãn bao lấy dục vọng Dung Điềm. Tiểu huyệt phân bố ra một chút dịch ruột, âm thanh *** mỹ càng trở nên lớn hơn.
Kéo căng bắp đùi trắng nõn xinh đẹp, Dung Điềm xoay một vòng, tận lực tăng thêm ma sát niêm mạc bên trong, Phượng Minh mẫn cảm hét ầm lên.
“Rất nóng phải không ?" Thổi một hơi nhiệt khí mang mùi vị nam tính lên môi cậu .
“Ân…"
“Cảm giác bên trong rất trướng sao?" Dung Điềm cười hỏi, chậm rãi đỉnh thắt lưng tới trước .
Lúc động tác chậm lại, cảm giác ngược lại càng mãnh liệt hơn!
Rên rỉ đứt quãng đầy dục vọng, Phượng Minh mắc cỡ lại bắt đầu lấy tay che mặt, Dung Điềm cười nhẹ bắt lấy tay cậu, đầu lưỡi liếm liếm cái mũi cao thẳng của cậu.
“Đứa ngốc, đến bây giờ còn thẹn thùng?" Hắn cưng chiều thì thầm.
Tần suất sáp nhập bắt đầu tăng lên.
Rút ra, cắm vào, càng về sau càng dùng sức. Giống như con báo ăn tươi nuốt sống con mồi, điên cuồng luật động, kích thích tràng đạo mềm mại. Dung Điềm đổi một vẻ mặt nghiêm túc, dục vọng thẳng đứng không ngừng xỏ xuyên tình nhân dưới thân. Theo tốc độ đâm vào nhanh hơn, Phượng Minh thở dốc càng nhanh.
“Dung Điềm! Dung Điềm! A a… Sâu một chút…"
Tới lúc này, Phượng Minh đã không còn biết điều gì, liều mạng vặn vẹo thân thể, tóc mai ẩm ướt trên trán theo đong đưa điên cuồng của cậu mà lay động giữa không trung.
Thân thể kéo căng đến cực hạn, ngón chân cũng kích động cong lên.
Thiên địa cũng như đang lay động. Chỗ mập hợp kịch liệt cọ xát, phát ra âm thanh ướt át làm người ta xấu hổ.
Tất cả cảm giác chợt tập trung lại nơi mẫn cảm nho nhỏ đang thừa nhận dị vật xâm nhập.
Rốt cục, Phượng Minh phát ra tiếng thét vừa thống khổ lại ngọt ngào.
“A a… Dung… Không… Không được!"
Hưng phấn lan dọc sống lưng dính đầy mồ hôi, dịch thể ấm áp đột nhiên phun ra, làm ướt bụng dưới của Dung Điềm.
Dung Điềm cũng lên cao trào, thỏa mãn thở dài một hơi, vẫn giữ tư thế đang cắm vào, nằm xuống bên cạnh Phượng Minh, từ phía sau ôm lấy cậu .
Giống như còn đang bước đi trên chín tầng mây, dư vị sau khi giao hoan vẫn thật lâu chưa tiêu tan, hơi thở tản ra mùi dịch thể cùng mồ hôi đan xen vào nhau.
Phượng Minh thất thần trong chốc lát.
“Thích không?"Dung Điềm hỏi nhỏ.
Một lúc sau, Phượng Minh thấp giọng “Ân" một tiếng, nghiêng người qua, áp sườn mặt vào ngực Dung Điềm. Tiếng tim đập mạnh mẽ truyền vào trong tai, dường như đang tuyên bố nó còn muốn tiếp tục.
Quả nhiên, Dung Điềm lại cắn tai cậu, cười nhẹ, “Một lần nữa."
Phượng Minh đang muốn nói chuyện, từ ngoài phòng đột nhiên truyền đến thanh âm, “Đại vương, Minh Vương!"
Không thể nào…
Làm sao mỗi lần đều có người làm mất hứng?
Đừng nói Phượng Minh, ngay cả Dung Điềm cũng muốn trợn mắt.
Tiếng bước chân của Liệt Nhi đã tới ngoài cửa, “Đại vương đã ngủ chưa?"
Phượng Minh dùng khủy tay đụng đụng Dung Điềm, “Nhất định là chính sự, không cho ngươi giả bộ ngủ." Thân thể cũng di động một chút.
Có lẽ bởi vì cúc huyệt cùng tràng bích sau khi giao hoan có chút sưng đỏ, cự vật của Dung Điềm khi rút ra liền kéo theo niêm mạc tươi diễm .
Dung Điềm thầm than một tiếng, đành từ trên giường đứng lên, “Xảy ra chuyện gì?" Lấy khăn sạch sẽ đã chuẩn bị tốt ở đầu giường, giúp Phượng Minh nhẹ nhàng lau người, rồi cầm một cái khác tự lau chùi.
“Thật tốt quá, Đại vương còn chưa ngủ, như vậy Minh Vương cũng chưa ngủ phải không ?" Thanh âm Liệt Nhi phi thường hưng phấn, “Ta đặc biệt đến nói Minh Vương đi xem, đại sự a! Liệt Trung Lưu bị người ta đánh đập thê thảm."
“Cái gì?" Phượng Minh ngồi lên, tùy tiện cầm một bộ trường y khoác lên người, thò đầu ra cửa sổ, “Ngươi mới nói ai bị đánh thê thảm?"
“Liệt Trung Lưu!" Liệt Nhi mặt mày hớn hở, khoa tay múa chân nói: “Hắc, thật sự phi thường đặc sắc! Ta nhìn thoáng qua liền vội vàng chạy tới đây báo cáo Minh Vương, chuyện như vậy hiếm khi được chứng kiến, nếu bỏ qua thì rất đáng tiếc a."
Phượng Minh nhìn thấy bộ dáng y, không biết nên khóc hay cười, lại hỏi: “Ở chỗ nào? Bị ai đánh?"
“Trong phòng hắn, bị đánh rất thảm. Bị ai đánh ta cũng không biết. Ta nhìn thoáng qua rồi tới đây tìm Minh Vương. Người không cần lo lắng, bị nữ nhân đánh vài cái, hắn không chết được đâu." Không cần đoán, Liệt Nhi khẳng định theo tôn chỉ ‘có náo nhiệt phải chạy đến xem’.
Phượng Minh cũng không có như y rất hả hê, lo lắng nói: “Không được, nhanh đi xem một chút. Liệt Nhi thật là, sao không vào khuyên một chút?" Cậu vội vã mặc áo ngoài, lôi kéo Dung Điềm chạy tới sương phòng tạm thời phân cho Liệt Trung Lưu
Liệt Trung Lưu lập công lao, Dung Điềm phân cho hắn sương phòng ở hướng bắc, tương đối tao nhã thoải mái.
Ba người chạy đến sương phòng của Liệt Trung Lưu, quả nhiên xa xa đã nghe thấy động tĩnh.
Liệt Trung Lưu oa oa kêu thảm thiết cầu xin tha thứ không ngừng từ trong phòng truyền ra “Đừng đánh ! Đừng đánh ! Ô, ngươi lại đánh vào mặt ta .. ô ô ô .."
Thu Nguyệt Thu Tinh không biết làm sao nghe được tin tức, tới sớm hơn bọn họ, đang ghé vào cửa sổ cười tủm tỉm nhìn lén. Ngay cả Dung Hổ cũng tới đây.
Mọi người vừa buồn cười vừa kinh ngạc, Phượng Minh chạy đến ngoài cửa, lại phát hiện ngoài cửa treo một cái đồng khóa.
Thì ra hắn bị người ta nhốt trong phòng đánh dập.
Liệt Nhi và Phượng Minh cũng học Thu Tinh Thu Nguyệt, ghé vào cửa sổ nhìn lén. Nhìn vào trong phòng, trừ Liệt Trung Lưu, còn có một nữ tử xinh đẹp mặc tố y. Nàng kia tóc dài xõa ra, tựa hồ còn chựa kịp búi lên, hai tay áo xắn lên cao, vẻ mặt tức giận, đánh cho Liệt Trung Lưu ôm đầu trốn như chuột, kêu khóc thảm thiết rung trời “Không dám nữa ! Ô ô … Không dám nữa ! Sau này cái gì ta cũng nghe lời ngươi còn không được sao ? Đừng đánh … ô" Còn chưa khóc xong, bụng lại trúng một cước, bị đạp đến góc tường.
Thu Nguyệt Thu Tinh bị Liệt Trung Lưu đùa giỡn nhiều lần, cảm thấy rất thỏa mãn, cười khanh khách đến ngã trái ngã phải, nói “Nhất định là hắn vừa vào thành liền đùa giỡn với dân nữ, bây giờ gặp báo ứng rồi. Ha ha ông trời có mắt !"
Phượng Minh nhịn không được cũng len lén bật cười, cậu coi như có chút lương tâm, thấy Liệt Trung Lưu bị đánh rất thảm rồi, quay lại nói với Dung Điềm “Mau tìm người mở, chúng ta vào khuyên can"
Liệt Nhi nói “Ta đến !"
Liệt Trung Lưu ở trong phòng trốn đông trốn tây, đang định dùng tay chân bò lên giường, nghe thấy Phượng Minh nói chuyện bên ngoài, cực kì hoảng sợ hô lên “Ngàn vạn lần không được mở cửa ! Ngàn vạn lần không được mở cửa !"
Hắn đã nói chậm một bước, Liệt Nhi am hiểu trộm gà bắt chó, đồng khóa bên ngoài lại rất tầm thường, y từ trong móc ra một cây kim, cũng không biết làm cách nào, đồng khóa ‘cạch’ một tiếng liền mở ra.
Phượng Minh lấy đồng khóa ra, đang định đẩy cửa phòng. Không ngờ một trận chưởng lực đột nhiên từ bên kia cửa phòng xông tới, đánh lên Phượng Minh. Phượng Minh ôi chao một tiếng, bật ngửa ra sau, may là Dung Điềm phản ứng kịp thời, ôm chầm cậu, cậu mới không ngã xuống đất.
Mọi người còn đang sững sờ, nữ tử trẻ tuổi kia đã vọt ra khỏi phòng, đối mặt như vậy, mới phát hiện nàng có khuôn mặt rất đẹp, mi mục cũng thần kì tinh xảo, mặt còn nhỏ hơn Thu Lam, như đã được trời cao đặc biệt chạm khắc, khiến người ta vừa nhìn thấy sẽ sinh lòng trìu mến.
Nhưng động tác của nàng lại hoàn toàn trái ngược với diện mạo kia, thô lỗ một cước đá văng cửa phòng, không thèm nhìn Phượng Minh thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thừa dịp Liệt Nhi còn chưa kịp phản ứng.
“Đừng !"
Vươn tay cướp đoản đao bên hông Liệt Nhi, xoay người vọt vào phòng.
Mọi người vậy mới biết chuyện lớn, cùng kinh hô “Cẩn thận !" đều chạy vào phòng.
Nàng kia giống như không nghe thấy, cầm đao bổ xuống đầu Liệt Trung Lưu. Dung Điềm cũng đuổi kịp, quát một tiếng, một chướng đánh lên cánh tay cầm đao của nữ tử, Dung Hổ thừa dịp kéo Liệt Trung Lưu bị đánh thành đầu heo, tách hắn khỏi đao ảnh.
Liệt Nhi bước nhanh tới, đoạt lại đoản đao của mình.
Liệt Trung Lưu thật vất vả thoát khỏi tử lộ, thở hồng hộc nói “Ta … ta đã … đã nói không được mở mà !" hắn bị đánh thảm, không dám mạo hiểm lần nữa, từ phía sau Phượng Minh lộ ra nửa cái mặt sưng đỏ, sợ hãi nhìn nữ tử xinh đẹp, nửa lấy lòng nửa cầu xin tha thứ “Nương … nương tử, không nên đánh nữa, ta da dày thịt thô, tay ngươi sẽ … sẽ bi đau, đúng không ? Nương … nương tử ngươi … nói chuyện với ta a"
Nàng kia đã phát tiết xong, trên mặt liền lộ ra một tia bất lực, đôi mắt tròn xoe lạnh lùng trừng Liệt Trung Lưu, một lúc sau, hàng mi dày đậm run lên, hai giọt nước mắt rơi xuống. Nàng không khóc lớn, chỉ thở dài, thấp giọng nói “Ngươi giết ta đi" ngữ khí thê lương mà lãnh ngạo.
Liệt Trung Lưu kinh hãi, đột nhiên nhảy dựng lên “Ta không muốn giết nàng ! Ta không muốn giết nàng ! Nàng ngàn vạn lần không được tìm cái chết, nàng chết ta sẽ chết theo !"
Liệt Nhi cũng đột nhiên nhảy dựng lên “Chính là nàng ! Chính là nàng ! Phó tướng kia chính là nàng ! Ta nhận ra giọng của nàng ! Chính là nàng bắn đại vương, đại ca mau trói nàng lại !" tay chỉ vào nương tử của Liệt Trung Lưu.
“Ai dám trói nàng, ta sẽ liều mạng với kẻ đó !" Liệt Trung Lưu rống lên với Liệt Nhi.
Tầm mắt hung ác của Liệt Nhi giao chiến với tầm mắt kích động kịch liệt của Liệt Trung Lưu giữa không trung, tia lửa bắn ra bốn phía.
Trong phòng tiếng thở dốc nặng nề vang lên.
Đau đầu …
Phượng Minh quay đầu nhìn Liệt Trung Lưu, lại quay đầu xem vẻ mặt tuyệt tình của Vệ Thu Nương, đầu bắt đầu thấy đau.
Tốt rồi, đầu tiên là “khóc thành ký" bây giờ lại tới “tầm thê lục" , nhân sinh của Liệt Trung Lưu, thật là muôn màu muôn vẻ.
Bất quá, bây giờ quan trọng nhất là …tại sao chung quy ta vẫn cảm thấy dường như có chỗ nào không thích hợp ?
Phượng Minh trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, não nổ oanh một tiếng, nhất thời bi thảm kêu lên “Nguy rồi !" Quay đầu nhìn về phía Dung Điềm, vẻ mặt hận không thể tự tử.
Dung Điềm đã thấy vô số lần cậu khiếp sợ, lần này hai mắt trừng lớn nhất, cũng biết có đại sự xảy ra, trầm giọng hỏi “Phượng Minh, làm sao vậy ?"
Mặt Phượng Minh giống như bị người ta đổ ngã một bàn thuốc màu lên, xanh hồng đỏ tím, màu gì cũng có. Cậu cứng ngắc trong chốc lát, đột nhiên bắt được vạt áo Dung Điềm, dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc chào đời tới nay túm Dung Điềm quay về phòng của họ, một cước đá mạnh lên cửa phòng, nhìn chung quanh không có ai, lại cẩn thận đóng cửa sổ, lúc này mới quay đầu lại, hỗn hển hỏi Dung Điềm “Vừa rồi lúc ngươi lau mình, có cái gì không đúng không ?"
Dung Điềm cau mày nói “Không có gì, lần nào cũng làm giống nhau … a…" hắn đột nhiên tỉnh ngộ, cố quái liếc hạ thân Phượng Minh một cái, lộ ra vẻ mặt ‘đại sự không ổn’ “Nguy rồi … lúc nãy dọn dẹp dường như không phát hiện ruột dê kia. Đại khái là dùng lực quá mạnh nên rớt vào trong rồi"
Vẻ mặt Phượng Minh không khác hắn là mấy, không, so với hắn còn tệ hơn.
Khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo vì xấu hổ, cơ hồ sắp biến dạng rồi.
“Tại sao có thể như vậy ?" Phượng Minh quả thật muốn đập đầu vào tường.
Trách không được vẫn cảm thấy phía sau là lạ.
Từ cổ chí kim cái bảo hiểm đầu tiên cư nhiên bởi vì không sử dụng đúng cách mà lưu lại trong cơ thể cậu.
Chuyện này thật sự khiến cho người ta sống không bằng chết.
Đây là kết quả ở cùng với tên sắc lang không liêm sỉ !
Báo ứng !
Dung Điềm nhíu mi “Chắc là vì lần đầu tiên, cái lỗ làm không đủ chặt, lúc bắn xong liền rớt lại bên trong rồi. Không sợ, bây giờ ta giúp ngươi lấy nó ra !"
“Dung Điềm" Phượng Minh xoa xoa hai mắt ướt át hung ác trừng Dung Điềm, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo “Nếu ngươi dám cười trộm, ta tuyệt đối không tha cho ngươi"
“Sao ta lại cười ngươi ? Đến, ta giúp ngươi lấy nó ra"
“Không ! Ta đánh chế cũng không để cho ngươi đến gần ta nửa bước !"
“Phượng Minh ngoan, dang chân ra"
“Không ! Không ! Không ! Ngươi cút ngay cho ta !"
“Được rồi, ngươi nói bên trong có vật đó, cảm giác lúc cắm vào có thể có bất đồng không. Dù sao tối này còn nhiều thời gian …"
“Dung Điềm ngươi … Cứu mạng ! Cứu mạng ! Thu Tinh Thu Nguyệt Thu Lam Dung Hổ Liệt Nhi, các ngươi mau tới đây !"
Tiếng cầu cứu của Tây Lôi Minh Vương lại vang vọng trong trời đêm.
Mọi người đang lo lắng vì vừa rồi Phượng Minh và Dung Điềm đột nhiên rời đi, không thẹn mà cũng thở dài một hơi “Yên tâm đi, Minh Vương kêu được như vậy thì người rất có tinh thần, nhất định không có đại sự gì !"
“Ân, lúc Minh vương kêu cứu mạng, những người khác ngàn vạn lần không nên quấy rầy" mọi người đều rất thức thời.
Đầu ngón tay Liệt Nhi còn chỉ vào Vệ Thu Nương “Nhưng mà, xử lý nữ nhân bắn Đại vương một tiễn thế nào bây giờ ?"
Dung Hổ thừa dịp y chưa chuẩn bị, gõ đầu y một cái “Còn phải hỏi nữa sao ? Trước tiên kêu một đội thị vệ tới đây canh gác ngoài phòng là được rồi, chuyện còn lại để ngày mai Đại vương định đoạt. Ngươi cũng rảnh thật, biết rõ Đại vương và Minh vương đã nghỉ ngơi, còn kiên quyết kéo Minh vương đến xem náo nhiệt, cẩn thận Đại vương sai người quất ngươi mấy chục roi. Cái tính hấp tấp ngang ngạnh này bao giờ mới có thể sửa đổi được hả ?"
Liệt Nhi xoa cái ót phát đau, bất mãn nói “Đại ca, ngươi đã cưới thê tử, huynh đệ liền vứt bỏ qua tường. Có Thu Lam rồi nên động thủ đánh ta sao ?"
Thu Tinh Thu Nguyệt thấy vậy cười hì hì không ngừng.
Trăng sáng lên cao.
Tiếng cầu cứu của Phượng Minh vang lên không dứt bên tai, ngẫu nhiên có tiếng đánh đập từ trong phòng truyền ra.
Đêm đầu tiên vào thành Việt Trọng, khắp nơi dào dạt kích thích cùng nhu tình …
Lúc canh hai, ở rừng cây dưới thành Việt Trọng, xuất hiện vài bóng người lén lén lút lút.
Liệt Nhi thấp giọng báo cáo, “Trên thành có thủ binh, tay cầm cung tên."
“Đại khái từ sau hôm Đại vương xuất hiện, mọi người trong thành Việt Trọng bắt đầu cảnh giới." Dung Hổ vừa nương theo ánh trăng quan sát thành lâu cao cao đối diện, vừa phân tích.
" Liệt tiên sinh…"
“Xem ta đây." Liệt Trung Lưu không chút sợ hãi, chỉnh lại y phục, từ sau rừng cây đi ra.
Ánh trăng đêm nay sáng như ngân sương. (‘ngân’ : bạc, ‘ngân sương’ : sương trắng, ở đây là chỉ ánh trăng sáng rõ)
Dưới thành đều là đất trống, từ trên thành lâu có thể nhìn bao quát tất cả, bất cứ thân ảnh nào xuất hiện cũng khó tránh được tầm mắt của thủ vệ .
Đám Phượng Minh trốn sau rừng rậm, hơi lo lắng nhìn Liệt Trung Lưu từ từ tới gần cửa thành.
“Người nào? Khẩu lệnh đâu!" Thủ vệ trên thành bỗng dưng hét lớn.
Trong nháy mắt, tất cả thủ vệ trên thành lâu đều bị kinh động, vội vàn giương cung lắp tiễn, hơn mười mũi tên lập tức bắn về phía Liệt Trung Lưu.
Đám Phượng Minh muốn đứng tim.
“Người nào? Dừng lại! Dám tiến tới phía trước một bước, bọn ta sẽ bắn tên!"
Cảnh cáo của thủ vệ đặc biệt rõ ràng trong trời đêm, Liệt Trung Lưu như chưa tỉnh ngủ, tiếp tục đi về phía trước.
“Di chuyển nữa, bọn ta sẽ bắn tên!"
Liệt Trung Lưu cước bộ không hề dừng lại. Đi tới đi tới, đột nhiên khóc lớn, “Oa…"
Tiếng khóc không hề kiềm chế y như sắt thép cào qua mặt thủy tinh, chói tai vô cùng.
Chẳng những thủ vệ trên lầu, ngay cả đám Liệt Nhi núp trong rừng, cũng bị tiếng khóc khó nghe này hù dọa một trận.
“Ô ô ô… Ô ô… Ô ô ô…" Không biết Liệt Trung Lưu học được bản lãnh này từ đâu, một khi hắn bắt đầu khóc, thật sự kinh thiên động địa mà.
Một đại nam nhân cao to, nửa đêm gào khóc, không chút xấu hổ, vừa khóc vừa tới gần cửa thành, hắn cũng không gõ cửa, chỉ gào khóc thảm thiết, trên tay áo đầy nước mắt nước mũi.
Cung tên trên thành đã giơ lên lại kỳ lạ không có bắn xuống, ngược lại đều được buông xuống.
“Là Liệt gia công tử?"
“Sao ngươi biết?"
“Nói nhảm, ngươi nghe tiếng khóc này liền biết a."
“Ta đã nói mà, thân hình nhìn rất quen."
Phổi Liệt Trung Lưu nhất định siêu lớn, khóc đến mức thiên hôn địa ám, vậy mà còn chưa muốn dừng lại, liên tục “Ô ô ô ô", dáng vẻ nhận hết ủy khuất.
Khóc được một lúc, hắn dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, tiếp tục bụm mặt khóc lớn.
Thủ binh trên thành lâu địa đều lắc đầu thở dài, “Đáng thương a."
“Nhất định lại bị Vệ tướng quân đuổi ra ngoài."
“Năm nay đã là lần thứ mấy rồi?"
“Ai nhớ kỹ a? Dù sao cũng không dưới mười lần rồi…"
Sau rừng cây, đám Phượng Minh đã bắt đầu thì thầm.
“Ngươi nói hắn khóc như vậy có hữu dụng không?"
“Không biết. Bất quá ta thấy đến bây giờ thủ vệ thành lâu còn chưa bắn tên, chắc là có nguyên nhân gì đi."
“Nếu cửa thành vẫn không mở ra, hắn có khóc đến hừng đông không hả?"
Liệt Nhi phì cười : “Vậy cũng tốt, ầm ĩ cũng ầm ĩ chết bọn họ luôn đi."
Dung Hổ đột nhiên trầm giọng : “Đừng đùa nữa, mau nhìn xem, cửa thành mở rồi."
Từ xa nhìn lại, cửa thành quả nhiên chậm rãi mở một khe nhỏ .
Hai thủ vệ mở cửa thành, tràn ngập đồng tình đi tới bên cạnh Liệt Trung Lưu đang ngồi dưới đất khóc rất thống khoái, vỗ vỗ bờ vai hắn, khuyên nhủ: " Liệt công tử, đừng khóc nữa, vào thành đi."
Liệt Trung Lưu chỉ lo gào khóc, mặc kệ bọn họ.
Thủ vệ bất đắc dĩ nói: “Ngươi ở chỗ này khóc cũng vô dụng, Vệ tướng quân lại nghe không thấy. Ngược lại là chúng ta chịu tội thay. Vào đi, có chuyện gì vào rồi nói tiếp, hôm nay tướng quân phân phó cửa thành tuyệt đối phải cẩn thận canh gác. Ngươi biết không, hôm nay Dung Điềm Tây Lôi đã tới, dọa chúng ta một trận." Nháy mắt với đồng bạn, một trái một phải, đỡ Liệt Trung Lưu vào cửa thành.
Liệt Nhi hưng phấn : “Hắc, quả nhiên hắn vào được rồi."
“Bây giờ đành chờ Liệt Trung Lưu thôi. Nửa canh giờ không nhiều lắm, không biết hắn có thể khiến cửa thành mở ra không."
Dung Hổ căn dặn Liệt Nhi: “Ngươi ở đây theo dõi, nhớ chú ý động tĩnh cửa thành. Minh Vương, thỉnh ngươi theo ta quay về bẩm báo tình huống với Đại vương, Đại vương nói ngươi không được rời khỏi tầm mắt của ta."
Dung Hổ luôn luôn chấp hành mệnh lệnh Dung Điềm, không ai có thể cãi lời .
Phượng Minh làm vẻ mặt cầu xin, đành theo Dung Hổ trở về.
Mọi người biết tối nay sẽ hành động, đã sớm chuẩn bị thỏa đáng. Không tới nửa canh giờ, nhân mã cũng mai phục trong rừng cây phụ cận thành Việt Trọng, nhóm tinh nhuệ này đã trải qua huấn luyện đặc biệt, khi hành tẩu cũng không gây ra một chút tiếng động.
Dung Điềm lo Phượng Minh chạy loạn gặp chuyện không may, canh cậu rất chặt, không cho cậu rời hắn nửa bước.
Phượng Minh nghe lời ngồi đợi bên hắn, gần tới mức dán vào nhau, nhìn cửa thành đóng chặt, hỏi nhỏ, “Hôm nay ngươi hiện thân dưới thành, tuyên bố chúng ta sẽ công thành, người trong thành Việt Trọng nhất định đề cao cảnh giác, lúc này Liệt Trung Lưu vào phá rối, có bị người ta bắt nhốt luôn không?"
“Không a." Đôi mắt Dung Điềm sáng ngời trong đêm tối nhìn chằm chằm cửa thành, tựa như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi sắp rơi vào tay mình, bình tĩnh nói: “Liệt Trung Lưu này lợi hại hơn ngươi tưởng nhiều, hắn có dũng khí tự tiến cử đi mở cửa thành, nhất định có bản lãnh hơn người ."
“Ta không hiểu, Liệt Trung Lưu một chút cũng không muốn thuần phục ngươi, nhưng lại cả ngày hỗ trợ chỗ quan trọng. Ngươi nói, tại sao hắn đồng ý giúp đỡ ngươi như vậy?"
“Hắn không phải đang giúp ta, hắn giúp ngươi a."
Phượng Minh nghe không hiểu, đôi mi thanh tú nhăn lại.
Dung Điềm huých nhẹ cậu, “Cửa thành mở." Hất cằm về hướng cửa thành.
Dưới ánh trăng, cửa thành vô thanh vô tức mở ra một khe nhỏ.
Không khí ngưng trọng căng như dây cung đang bị kéo chặt. Bốn phía càng trở nên yên tĩnh.
Thời gian trôi đi, khe nhỏ dần dần to ra, từ đó hiện ra một thân ảnh quen thuộc .
Tim Phượng Minh đập dồn dập.
“Xông lên!" Bỗng nhiên, Dung Điềm hét ra một câu trầm thấp.
Trong bụi cỏ phát ra một trận xé gió, một con ngựa đột ngột nhảy ra, tiếng hí dài phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Phục binh đã nhẫn nhịn nửa này nhanh chóng từ sau rừng lao ra.
“Công thành!"
Ánh lửa trong phút chốc thiêu cháy nửa màn đêm, cuồng diễm từ trong rừng nháy mắt thiêu tới cửa thành đã rộng mở.
Phượng Minh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Dung Điềm kẹp lấy thắt lưng ném lên ngựa.
Ngựa trở nên hưng phấn bởi mùi vị chiến tranh, không ngừng đạp móng, giống như mũi tên lao về phía cửa thành.
Liệt Trung Lưu lười biếng dựa vào cửa thành, phất tay với qua quân công thành chạy như điên người mình, “Các ngươi nhớ kỹ lời ta nói, không được lạm sát người vô tội. Bọn họ ít người, hơn nữa mất khí lực, đã ăn mê dược của ta rồi ."
Đợi đến lúc nói xong, toàn bộ nhân mã Dung Điềm đã vào thành.
Đây là một trận chiến công thành hoàn toàn không giống trận chiến công thành.
Thủ vệ trên dưới thành lâu cũng đang ngủ gà ngủ gật, bị tiếng giết làm bừng tỉnh, vội vàng đi lấy vũ khí, lại phát hiện mỗi đồng liêu đều tay chân mềm nhũn. Chờ tới lúc biết tin nhân mã Tây Lôi Vương Dung Điềm đã tiến vào thành Việt Trọng, không binh lính Vĩnh Ân nào ngu ngốc tiếp tục phản kháng.
Ai cũng hiểu rõ, một khi cửa thành bị công phá, Việt Trọng giống hệt một binh lính mất đi khôi giáp cùng vũ khí, không có năng lực chiến thắng.
Tường thành cùng địa thế, vốn là tất cả của thành trì này.
Dung Hổ cùng Tử Nham tuân thủ vương lệnh của Dung Điềm, sau khi vào thành, không giết tướng lãnh quan binh, dân chúng cũng chạy về nhà, kỳ thật đêm khuya an tĩnh, đâu còn dân chúng đi dạo bên ngoài, nghe thấy tiếng vang, lại càng không dám xuất môn.
Chủ tướng thủ thành Trương Hoàn căn bản không có chống cự, đường hoàng chịu trói, cười khổ lắc đầu, “Ta đã nói nên mở cửa, ai đã đắc tội Dung Điềm sẽ có kết cục tốt sao? Nhưng … Các ngươi vào bằng cách nào?"
Liệt Nhi cầm đoản kiếm một cước đá văng một cánh cửa, lục soát từ trên xuống dưới phủ phó tướng thành Việt Trọng, vẻ mặt uể oải trở về bẩm báo, “Không tìm được nữ nhân ác độc kia, ôi, nhất định ả nghe thấy tiếng động lạ nên chạy rồi."
Toà nhà lớn trong thành Việt Trọng không nhiều lắm, phủ chủ tướng nhìn cũng tạm ổn, Dung Điềm liền dùng nơi này làm nơi nghỉ ngơi tạm thời.
Tử Nham nói: “Chúng ta vừa vào thành liền phái người giám sát hai cửa thành rồi. Nàng nhất định chạy thoát không xa, có thể đã trốn tạm trong thành."
“Đúng vậy! Rạng sáng mai ta sẽ lục soát từng nhà, thuận tiện dán một cáo thị treo thưởng, hừ, ta không tin không bắt sống được nàng. Tử Nham, ngươi thẩm vấn tù binh tới đâu rồi? Nữ nhân đó rốt cuộc tên là gì?" Liệt Nhi xoa tay, lập tức muốn đi viết cáo thị.
“Vệ Thu Nương, là phó tướng thủ thành Việt Trọng."
“Hừ, nữ nhân múa đao cầm thương, vừa nhìn là biết một người hung ác, hơn nữa nhất định ả lớn lên rất xấu."
“Trước khi nàng bắn tên trên thành lâu từng mở miệng nhắc nhở, cũng xem như quang minh chính đại." Dung Điềm cũng không để ý, suy nghĩ chốc lát, cười nói: “Nếu bắt được , không nên tổn thương nàng. Vĩnh Ân hiếm có nữ tướng cương liệt như vậy."
Phượng Minh ngáp một cái, hỏi: “Chúng ta làm gì tiếp đây?"
Dung Điềm đã nghĩ tới vấn đề này, “Qua khỏi nơi này, đi khoảng nửa ngày là có thể tới biên cảnh Tây Lôi. Có điều thành nhỏ này được trời ưu ái, hơn nữa rất ít người chú ý tới, ngược lại sẽ là một chỗ giấu binh tuyệt diệu. Phát tín hiệu kêu các đạo nhân mã khác đến nơi này tập hợp."
Phương pháp này thật ra rất tốt, Phượng Minh cũng gật đầu.
Tử Nham nghĩ đến một vấn đề, “Nhưng thành trì thất thủ, muốn bảo đảm các đạo nhân mã tập hợp, chuyện không được để vương tộc Vĩnh Dật cùng Dung Đồng biết, e rằng không dễ dàng."
Phượng Minh ngáp ngắn ngáp dài, vẻ mặt chán chường.
Dung Điềm nhìn thấy, ung dung cười nói: “Sắc trời đã tối, việc này ngày mai thương nghị tiếp. Bây giờ trước tiên phải cam đoan người trong thành không thể chạy ra mật báo."
“Việc này xin Đại vương yên tâm, thuộc hạ đã phái người canh gác nghiêm ngặt cửa thành, trên thành lâu thường xuyên có thị vệ tuần tra."
Dung Hổ cũng nói: “Thuộc hạ đã phái người tuần tra ngoài thành một vòng, hễ là người dân ở phụ cận thành Việt Trọng cũng đưa vào trong thành."
Lại thương nghị thêm một lúc.
Tử Nham phụ trách quân vụ, thành Việt Trọng mặc dù thủ binh rất ít, dù sao cũng vừa mới công thành tiến vào, mọi việc vẫn hết sức cẩn thận, bẩm báo được vài câu, lập tức chạy đi coi các trạm canh gác.
Mọi người đều từ từ rời đi.
Phượng Minh ngạc nhiên: “Sao không thấy Liệt Trung Lưu?"
Dung Điềm trả lời, “Hắn tính tình cổ quái, không việc gì không cần gặp." Duỗi lưng, nói: “Mệt chưa? Đi tắm nhanh lên, khi về ta cho ngươi một món đồ chơi hảo ngoạn."
“Đồ chơi hảo ngoạn?"
Dung Điềm cao thâm khó lường, nói: “Thứ thú vị nhất ngươi từng thấy." Cho dù Phượng Minh có hỏi như thế nào, hắn vẫn cười quỷ dị.
Phượng Minh hiếu kỳ muốn chết, kêu Thu Nguyệt Thu Tinh hầu hạ cậu nhanh chóng tắm rửa thay y phục, cả người thơm ngát chạy về, “Ta tắm xong rồi, mau nói cho ta biết."
Dung Điềm vẫy lui thị nữ, kéo cậu lên giường, hai người nằm xuống, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Còn nhớ rõ lúc ta trúng Tình nhân huyết không ?" Dung Điềm dán môi lên vành tai Phượng Minh, thân mật hỏi.
Phượng Minh rùng mình, “Ngươi sẽ không có chủ ý với độc dược của nương ta đi?"
“Bổn vương không hứng thú với chuyện đó." Dung Điềm ôm Phượng Minh, hôn mặt cậu một cái, lộ ra một nụ cười kỳ quái, “Lúc đó đã nói tình nhân không thể thân mật với nhau, không phải bổn vương đưa ra một biện pháp giải quyết cực kỳ ưu việt sao?"
“Một biện pháp giải quyết cực kỳ ưu việt?" Phượng Minh hoài nghi nhìn Dung Điềm
Vẻ mặt Dung Điềm, muốn có bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu mờ ám: “Chính là cái này a."
Phượng Minh mở lớn miệng, cằm suýt nữa rớt xuống dất.
Cậu kinh dị nhìn Dung Điềm.
Đương nhiên, sao cậu có thể không nhớ rõ cái phương pháp long trời lở đất kia của Dung Điềm. Người này sẽ không thật sự làm ra một cái bao cao su đầu tiên từ cổ chí kim đi?
Cái gì mà cực kỳ ưu việt, căn bản là cực kỳ *** đãng thì có!
“Ngươi… Ngươi nói , chính là…" Cậu muốn xác định một lần nữa.
“Lúc đó ta đã hạ lệnh bọn họ chế tạo rồi, đáng tiếc sau này sự cố không ngừng xảy ra nên chưa có dịp dùng tới. Lần trước chúng ta ở trên thuyền đã muốn lấy ra dùng, tiểu tử Tử Nham kia lại hết lần này tới lần khác làm mất hứng." Dung Điềm xòe tay ra, lúc đưa cho Phượng Minh giống như đang hiến bảo vật, đã vậy còn cười y như một con hồ ly chuẩn bị hưởng thụ mỹ vị, “Dùng ruột dê mềm mại nhất làm ra, rất co dãn, mang cái này rồi làm, nhất định có một phen tư vị khác. Sao nào, rất thú vị đúng không ?"
Hai tròng mắt Phượng Minh đã trừng lớn còn hơn chuông đồng.
Thú vị cái đầu ngươi!
Phượng Minh bất đắc dĩ dùng hai tay ôm đầu mình, liều mạng lắc lắc một trận.
“Phượng Minh, không cần quá hưng phấn, chờ lúc chúng ta dùng thử rồi kích động tiếp cũng không muộn."
Người hưng phấn chính là tên hôn quân hoang *** vô đạo này a!
Trời ơi! Số mạng của ta bộ nhất định phải cùng một chỗ với tên sắc lang không biết liêm sỉ này sao?
“Phượng Minh, ngươi hưng phấn đến phát run rồi. Thật tốt, bổn vương biết phải có ngoạn ý mới mẻ mới lý thú. Da thịt kề sát là một loại thú vị, cách một tầng ruột dê, sẽ là một loại thú vị khác."
“Ta không cần a!" Phượng Minh lớn tiếng kháng nghị.
Nhưng kháng nghị của cậu bình thường cũng không có mấy tác dụng trước mặt một sắc lang, hơn nữa thân thể cậu cũng phi thường mẫn cảm. Dung Điềm vừa hôn nhẹ cậu, vừa cởi sạch sẽ tiết y trên người cậu. Ngón tay của hắn chạm đến chỗ nào, nhiệt khí từ nơi đó liền truyền lên người Phượng Minh.
Dục vọng muốn được Dung Điềm hảo hảo ân ái một trận cũng bỗng nhiên trỗi dậy.
Nụ hôn hoặc đầu ngón tay tiếp xúc, chỉ cần là Dung Điềm làm, cũng khiến cho Phượng Minh sinh ra cảm giác tê dại.
Da thịt bị âu yếm càng đến gần nơi giữa hai chân, cảm giác càng trở nên mãnh liệt.Namnhân thành thạo di chuyển ngón tay, dường như đang dùng mật mã đặc biệt mở cánh cửa chứa đầy ngọt ngào.
“Đừng…"
Đầu gối bị mở ra tối đa, hạ thể vừa mới tiếp xúc không khí lạnh như băng, đã đột nhiên cảm nhận được tính khí nóng bỏng đang tới gần. (tính khí : ờ, là cái nam có mà nữ ko có ấy mà)
Ruột dê bao phủ khí quan to lớn có một loại cảm giác bóng loáng *** mỹ. Dung Điềm mang nó vào, dùng tính khí thẳng đứng cọ xát huyệt khẩu sắp chịu xâm phạm .
Mặc dù còn chưa tiến vào, nhưng niêm mạc bên trong vô số lần cảm thụ sự xâm nhập cũng đã truyền đến nỗi sợ hãi cùng kinh hoàng, nhớ lại ấn tượng bị trừu sáp.
Cảm giác tê dại ngọt ngào cứ quanh quẩn bên thắt lưng. Cúc hoa khẩn trương co rút, mong đợi lại biến thành một loại hành hạ khác.
“Không…" Phượng Minh giãy dụa eo thon, rên rỉ ra đơn âm trầm thấp kiềm nén, mang theo một tia ngọt mị.
“Thật sự không cần?" Dung Điềm nâng cái eo xích lõa của cậu lên, chậm rãi thẳng lưng, làm cho khí quan mang ruột dê tiếp tục cọ xát nếp nhăn của cúc hoa, để Phượng Minh cảm thụ nhiệt huyết cùng kích thước của nó, quan tâm nói: “Nếu ngươi thật sự không thích, ta sẽ lấy nó ra."
Vẻ mặt cắn môi dưới của Phượng Minh cực kỳ động lòng người.
Ruột dê mang đến cảm giác xa lạ mà kích thích, cách một tầng, dục vọng Dung Điềm truyền cho cậu càng thêm cuồng nhiệt, cơ hồ sắp thiêu cháy cậu.
Chẳng lẽ ta cũng là một tên biến thái a? Phượng Minh bất đắc dĩ suy tư.
Thắt lưng vội vàng giãy dụa, sáp nhập chính thức còn chưa bắt đầu, cảm giác ngọt ngào đã như ma dược lan ra khắp cơ thể. Có lẽ Dung Điềm nói đúng, ngẫu nhiên thay đổi một chút sẽ làm người ta càng hưng phấn.
“Được rồi, ta vào đây." Thanh âm trầm thấp thân mật của Dung Điềm mang theo nhiệt khí phun lên da thịt .
Phượng Minh thấp giọng nỉ non, hai chân kẹp lấy thắt lưng khỏe mạnh Dung Điềm, tinh mâu khép hờ mê ly nhìn Dung Điềm.
Đây không thể nghi ngờ là một câu trả lời thuyết phục nhất.
Nụ cười tà mị ‘quỷ kế thực hiện được’ của Dung Điềm lộ ra.
“Ta biết ngươi sẽ thích mà."
Đĩnh nhập thứ cực đại khuếch trương nơi đó tối đa, xâm nhập càng cọ xát mật huyệt, Phượng Minh càng ngửa đầu ra sau, rên rỉ nhỏ vụn thoát ra từ đôi môi ướt át.
“Bên trong ngươi càng kẹp chặt ta rồi."
Trừu sáp quen thuộc xen lẫn một chút thẹn thùng xa lạ mà hưng phấn.
Cảm giác rất khác thường, ruột dê mềm mại co dãn bao lấy dục vọng Dung Điềm. Tiểu huyệt phân bố ra một chút dịch ruột, âm thanh *** mỹ càng trở nên lớn hơn.
Kéo căng bắp đùi trắng nõn xinh đẹp, Dung Điềm xoay một vòng, tận lực tăng thêm ma sát niêm mạc bên trong, Phượng Minh mẫn cảm hét ầm lên.
“Rất nóng phải không ?" Thổi một hơi nhiệt khí mang mùi vị nam tính lên môi cậu .
“Ân…"
“Cảm giác bên trong rất trướng sao?" Dung Điềm cười hỏi, chậm rãi đỉnh thắt lưng tới trước .
Lúc động tác chậm lại, cảm giác ngược lại càng mãnh liệt hơn!
Rên rỉ đứt quãng đầy dục vọng, Phượng Minh mắc cỡ lại bắt đầu lấy tay che mặt, Dung Điềm cười nhẹ bắt lấy tay cậu, đầu lưỡi liếm liếm cái mũi cao thẳng của cậu.
“Đứa ngốc, đến bây giờ còn thẹn thùng?" Hắn cưng chiều thì thầm.
Tần suất sáp nhập bắt đầu tăng lên.
Rút ra, cắm vào, càng về sau càng dùng sức. Giống như con báo ăn tươi nuốt sống con mồi, điên cuồng luật động, kích thích tràng đạo mềm mại. Dung Điềm đổi một vẻ mặt nghiêm túc, dục vọng thẳng đứng không ngừng xỏ xuyên tình nhân dưới thân. Theo tốc độ đâm vào nhanh hơn, Phượng Minh thở dốc càng nhanh.
“Dung Điềm! Dung Điềm! A a… Sâu một chút…"
Tới lúc này, Phượng Minh đã không còn biết điều gì, liều mạng vặn vẹo thân thể, tóc mai ẩm ướt trên trán theo đong đưa điên cuồng của cậu mà lay động giữa không trung.
Thân thể kéo căng đến cực hạn, ngón chân cũng kích động cong lên.
Thiên địa cũng như đang lay động. Chỗ mập hợp kịch liệt cọ xát, phát ra âm thanh ướt át làm người ta xấu hổ.
Tất cả cảm giác chợt tập trung lại nơi mẫn cảm nho nhỏ đang thừa nhận dị vật xâm nhập.
Rốt cục, Phượng Minh phát ra tiếng thét vừa thống khổ lại ngọt ngào.
“A a… Dung… Không… Không được!"
Hưng phấn lan dọc sống lưng dính đầy mồ hôi, dịch thể ấm áp đột nhiên phun ra, làm ướt bụng dưới của Dung Điềm.
Dung Điềm cũng lên cao trào, thỏa mãn thở dài một hơi, vẫn giữ tư thế đang cắm vào, nằm xuống bên cạnh Phượng Minh, từ phía sau ôm lấy cậu .
Giống như còn đang bước đi trên chín tầng mây, dư vị sau khi giao hoan vẫn thật lâu chưa tiêu tan, hơi thở tản ra mùi dịch thể cùng mồ hôi đan xen vào nhau.
Phượng Minh thất thần trong chốc lát.
“Thích không?"Dung Điềm hỏi nhỏ.
Một lúc sau, Phượng Minh thấp giọng “Ân" một tiếng, nghiêng người qua, áp sườn mặt vào ngực Dung Điềm. Tiếng tim đập mạnh mẽ truyền vào trong tai, dường như đang tuyên bố nó còn muốn tiếp tục.
Quả nhiên, Dung Điềm lại cắn tai cậu, cười nhẹ, “Một lần nữa."
Phượng Minh đang muốn nói chuyện, từ ngoài phòng đột nhiên truyền đến thanh âm, “Đại vương, Minh Vương!"
Không thể nào…
Làm sao mỗi lần đều có người làm mất hứng?
Đừng nói Phượng Minh, ngay cả Dung Điềm cũng muốn trợn mắt.
Tiếng bước chân của Liệt Nhi đã tới ngoài cửa, “Đại vương đã ngủ chưa?"
Phượng Minh dùng khủy tay đụng đụng Dung Điềm, “Nhất định là chính sự, không cho ngươi giả bộ ngủ." Thân thể cũng di động một chút.
Có lẽ bởi vì cúc huyệt cùng tràng bích sau khi giao hoan có chút sưng đỏ, cự vật của Dung Điềm khi rút ra liền kéo theo niêm mạc tươi diễm .
Dung Điềm thầm than một tiếng, đành từ trên giường đứng lên, “Xảy ra chuyện gì?" Lấy khăn sạch sẽ đã chuẩn bị tốt ở đầu giường, giúp Phượng Minh nhẹ nhàng lau người, rồi cầm một cái khác tự lau chùi.
“Thật tốt quá, Đại vương còn chưa ngủ, như vậy Minh Vương cũng chưa ngủ phải không ?" Thanh âm Liệt Nhi phi thường hưng phấn, “Ta đặc biệt đến nói Minh Vương đi xem, đại sự a! Liệt Trung Lưu bị người ta đánh đập thê thảm."
“Cái gì?" Phượng Minh ngồi lên, tùy tiện cầm một bộ trường y khoác lên người, thò đầu ra cửa sổ, “Ngươi mới nói ai bị đánh thê thảm?"
“Liệt Trung Lưu!" Liệt Nhi mặt mày hớn hở, khoa tay múa chân nói: “Hắc, thật sự phi thường đặc sắc! Ta nhìn thoáng qua liền vội vàng chạy tới đây báo cáo Minh Vương, chuyện như vậy hiếm khi được chứng kiến, nếu bỏ qua thì rất đáng tiếc a."
Phượng Minh nhìn thấy bộ dáng y, không biết nên khóc hay cười, lại hỏi: “Ở chỗ nào? Bị ai đánh?"
“Trong phòng hắn, bị đánh rất thảm. Bị ai đánh ta cũng không biết. Ta nhìn thoáng qua rồi tới đây tìm Minh Vương. Người không cần lo lắng, bị nữ nhân đánh vài cái, hắn không chết được đâu." Không cần đoán, Liệt Nhi khẳng định theo tôn chỉ ‘có náo nhiệt phải chạy đến xem’.
Phượng Minh cũng không có như y rất hả hê, lo lắng nói: “Không được, nhanh đi xem một chút. Liệt Nhi thật là, sao không vào khuyên một chút?" Cậu vội vã mặc áo ngoài, lôi kéo Dung Điềm chạy tới sương phòng tạm thời phân cho Liệt Trung Lưu
Liệt Trung Lưu lập công lao, Dung Điềm phân cho hắn sương phòng ở hướng bắc, tương đối tao nhã thoải mái.
Ba người chạy đến sương phòng của Liệt Trung Lưu, quả nhiên xa xa đã nghe thấy động tĩnh.
Liệt Trung Lưu oa oa kêu thảm thiết cầu xin tha thứ không ngừng từ trong phòng truyền ra “Đừng đánh ! Đừng đánh ! Ô, ngươi lại đánh vào mặt ta .. ô ô ô .."
Thu Nguyệt Thu Tinh không biết làm sao nghe được tin tức, tới sớm hơn bọn họ, đang ghé vào cửa sổ cười tủm tỉm nhìn lén. Ngay cả Dung Hổ cũng tới đây.
Mọi người vừa buồn cười vừa kinh ngạc, Phượng Minh chạy đến ngoài cửa, lại phát hiện ngoài cửa treo một cái đồng khóa.
Thì ra hắn bị người ta nhốt trong phòng đánh dập.
Liệt Nhi và Phượng Minh cũng học Thu Tinh Thu Nguyệt, ghé vào cửa sổ nhìn lén. Nhìn vào trong phòng, trừ Liệt Trung Lưu, còn có một nữ tử xinh đẹp mặc tố y. Nàng kia tóc dài xõa ra, tựa hồ còn chựa kịp búi lên, hai tay áo xắn lên cao, vẻ mặt tức giận, đánh cho Liệt Trung Lưu ôm đầu trốn như chuột, kêu khóc thảm thiết rung trời “Không dám nữa ! Ô ô … Không dám nữa ! Sau này cái gì ta cũng nghe lời ngươi còn không được sao ? Đừng đánh … ô" Còn chưa khóc xong, bụng lại trúng một cước, bị đạp đến góc tường.
Thu Nguyệt Thu Tinh bị Liệt Trung Lưu đùa giỡn nhiều lần, cảm thấy rất thỏa mãn, cười khanh khách đến ngã trái ngã phải, nói “Nhất định là hắn vừa vào thành liền đùa giỡn với dân nữ, bây giờ gặp báo ứng rồi. Ha ha ông trời có mắt !"
Phượng Minh nhịn không được cũng len lén bật cười, cậu coi như có chút lương tâm, thấy Liệt Trung Lưu bị đánh rất thảm rồi, quay lại nói với Dung Điềm “Mau tìm người mở, chúng ta vào khuyên can"
Liệt Nhi nói “Ta đến !"
Liệt Trung Lưu ở trong phòng trốn đông trốn tây, đang định dùng tay chân bò lên giường, nghe thấy Phượng Minh nói chuyện bên ngoài, cực kì hoảng sợ hô lên “Ngàn vạn lần không được mở cửa ! Ngàn vạn lần không được mở cửa !"
Hắn đã nói chậm một bước, Liệt Nhi am hiểu trộm gà bắt chó, đồng khóa bên ngoài lại rất tầm thường, y từ trong móc ra một cây kim, cũng không biết làm cách nào, đồng khóa ‘cạch’ một tiếng liền mở ra.
Phượng Minh lấy đồng khóa ra, đang định đẩy cửa phòng. Không ngờ một trận chưởng lực đột nhiên từ bên kia cửa phòng xông tới, đánh lên Phượng Minh. Phượng Minh ôi chao một tiếng, bật ngửa ra sau, may là Dung Điềm phản ứng kịp thời, ôm chầm cậu, cậu mới không ngã xuống đất.
Mọi người còn đang sững sờ, nữ tử trẻ tuổi kia đã vọt ra khỏi phòng, đối mặt như vậy, mới phát hiện nàng có khuôn mặt rất đẹp, mi mục cũng thần kì tinh xảo, mặt còn nhỏ hơn Thu Lam, như đã được trời cao đặc biệt chạm khắc, khiến người ta vừa nhìn thấy sẽ sinh lòng trìu mến.
Nhưng động tác của nàng lại hoàn toàn trái ngược với diện mạo kia, thô lỗ một cước đá văng cửa phòng, không thèm nhìn Phượng Minh thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thừa dịp Liệt Nhi còn chưa kịp phản ứng.
“Đừng !"
Vươn tay cướp đoản đao bên hông Liệt Nhi, xoay người vọt vào phòng.
Mọi người vậy mới biết chuyện lớn, cùng kinh hô “Cẩn thận !" đều chạy vào phòng.
Nàng kia giống như không nghe thấy, cầm đao bổ xuống đầu Liệt Trung Lưu. Dung Điềm cũng đuổi kịp, quát một tiếng, một chướng đánh lên cánh tay cầm đao của nữ tử, Dung Hổ thừa dịp kéo Liệt Trung Lưu bị đánh thành đầu heo, tách hắn khỏi đao ảnh.
Liệt Nhi bước nhanh tới, đoạt lại đoản đao của mình.
Liệt Trung Lưu thật vất vả thoát khỏi tử lộ, thở hồng hộc nói “Ta … ta đã … đã nói không được mở mà !" hắn bị đánh thảm, không dám mạo hiểm lần nữa, từ phía sau Phượng Minh lộ ra nửa cái mặt sưng đỏ, sợ hãi nhìn nữ tử xinh đẹp, nửa lấy lòng nửa cầu xin tha thứ “Nương … nương tử, không nên đánh nữa, ta da dày thịt thô, tay ngươi sẽ … sẽ bi đau, đúng không ? Nương … nương tử ngươi … nói chuyện với ta a"
Nàng kia đã phát tiết xong, trên mặt liền lộ ra một tia bất lực, đôi mắt tròn xoe lạnh lùng trừng Liệt Trung Lưu, một lúc sau, hàng mi dày đậm run lên, hai giọt nước mắt rơi xuống. Nàng không khóc lớn, chỉ thở dài, thấp giọng nói “Ngươi giết ta đi" ngữ khí thê lương mà lãnh ngạo.
Liệt Trung Lưu kinh hãi, đột nhiên nhảy dựng lên “Ta không muốn giết nàng ! Ta không muốn giết nàng ! Nàng ngàn vạn lần không được tìm cái chết, nàng chết ta sẽ chết theo !"
Liệt Nhi cũng đột nhiên nhảy dựng lên “Chính là nàng ! Chính là nàng ! Phó tướng kia chính là nàng ! Ta nhận ra giọng của nàng ! Chính là nàng bắn đại vương, đại ca mau trói nàng lại !" tay chỉ vào nương tử của Liệt Trung Lưu.
“Ai dám trói nàng, ta sẽ liều mạng với kẻ đó !" Liệt Trung Lưu rống lên với Liệt Nhi.
Tầm mắt hung ác của Liệt Nhi giao chiến với tầm mắt kích động kịch liệt của Liệt Trung Lưu giữa không trung, tia lửa bắn ra bốn phía.
Trong phòng tiếng thở dốc nặng nề vang lên.
Đau đầu …
Phượng Minh quay đầu nhìn Liệt Trung Lưu, lại quay đầu xem vẻ mặt tuyệt tình của Vệ Thu Nương, đầu bắt đầu thấy đau.
Tốt rồi, đầu tiên là “khóc thành ký" bây giờ lại tới “tầm thê lục" , nhân sinh của Liệt Trung Lưu, thật là muôn màu muôn vẻ.
Bất quá, bây giờ quan trọng nhất là …tại sao chung quy ta vẫn cảm thấy dường như có chỗ nào không thích hợp ?
Phượng Minh trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, não nổ oanh một tiếng, nhất thời bi thảm kêu lên “Nguy rồi !" Quay đầu nhìn về phía Dung Điềm, vẻ mặt hận không thể tự tử.
Dung Điềm đã thấy vô số lần cậu khiếp sợ, lần này hai mắt trừng lớn nhất, cũng biết có đại sự xảy ra, trầm giọng hỏi “Phượng Minh, làm sao vậy ?"
Mặt Phượng Minh giống như bị người ta đổ ngã một bàn thuốc màu lên, xanh hồng đỏ tím, màu gì cũng có. Cậu cứng ngắc trong chốc lát, đột nhiên bắt được vạt áo Dung Điềm, dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc chào đời tới nay túm Dung Điềm quay về phòng của họ, một cước đá mạnh lên cửa phòng, nhìn chung quanh không có ai, lại cẩn thận đóng cửa sổ, lúc này mới quay đầu lại, hỗn hển hỏi Dung Điềm “Vừa rồi lúc ngươi lau mình, có cái gì không đúng không ?"
Dung Điềm cau mày nói “Không có gì, lần nào cũng làm giống nhau … a…" hắn đột nhiên tỉnh ngộ, cố quái liếc hạ thân Phượng Minh một cái, lộ ra vẻ mặt ‘đại sự không ổn’ “Nguy rồi … lúc nãy dọn dẹp dường như không phát hiện ruột dê kia. Đại khái là dùng lực quá mạnh nên rớt vào trong rồi"
Vẻ mặt Phượng Minh không khác hắn là mấy, không, so với hắn còn tệ hơn.
Khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo vì xấu hổ, cơ hồ sắp biến dạng rồi.
“Tại sao có thể như vậy ?" Phượng Minh quả thật muốn đập đầu vào tường.
Trách không được vẫn cảm thấy phía sau là lạ.
Từ cổ chí kim cái bảo hiểm đầu tiên cư nhiên bởi vì không sử dụng đúng cách mà lưu lại trong cơ thể cậu.
Chuyện này thật sự khiến cho người ta sống không bằng chết.
Đây là kết quả ở cùng với tên sắc lang không liêm sỉ !
Báo ứng !
Dung Điềm nhíu mi “Chắc là vì lần đầu tiên, cái lỗ làm không đủ chặt, lúc bắn xong liền rớt lại bên trong rồi. Không sợ, bây giờ ta giúp ngươi lấy nó ra !"
“Dung Điềm" Phượng Minh xoa xoa hai mắt ướt át hung ác trừng Dung Điềm, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo “Nếu ngươi dám cười trộm, ta tuyệt đối không tha cho ngươi"
“Sao ta lại cười ngươi ? Đến, ta giúp ngươi lấy nó ra"
“Không ! Ta đánh chế cũng không để cho ngươi đến gần ta nửa bước !"
“Phượng Minh ngoan, dang chân ra"
“Không ! Không ! Không ! Ngươi cút ngay cho ta !"
“Được rồi, ngươi nói bên trong có vật đó, cảm giác lúc cắm vào có thể có bất đồng không. Dù sao tối này còn nhiều thời gian …"
“Dung Điềm ngươi … Cứu mạng ! Cứu mạng ! Thu Tinh Thu Nguyệt Thu Lam Dung Hổ Liệt Nhi, các ngươi mau tới đây !"
Tiếng cầu cứu của Tây Lôi Minh Vương lại vang vọng trong trời đêm.
Mọi người đang lo lắng vì vừa rồi Phượng Minh và Dung Điềm đột nhiên rời đi, không thẹn mà cũng thở dài một hơi “Yên tâm đi, Minh Vương kêu được như vậy thì người rất có tinh thần, nhất định không có đại sự gì !"
“Ân, lúc Minh vương kêu cứu mạng, những người khác ngàn vạn lần không nên quấy rầy" mọi người đều rất thức thời.
Đầu ngón tay Liệt Nhi còn chỉ vào Vệ Thu Nương “Nhưng mà, xử lý nữ nhân bắn Đại vương một tiễn thế nào bây giờ ?"
Dung Hổ thừa dịp y chưa chuẩn bị, gõ đầu y một cái “Còn phải hỏi nữa sao ? Trước tiên kêu một đội thị vệ tới đây canh gác ngoài phòng là được rồi, chuyện còn lại để ngày mai Đại vương định đoạt. Ngươi cũng rảnh thật, biết rõ Đại vương và Minh vương đã nghỉ ngơi, còn kiên quyết kéo Minh vương đến xem náo nhiệt, cẩn thận Đại vương sai người quất ngươi mấy chục roi. Cái tính hấp tấp ngang ngạnh này bao giờ mới có thể sửa đổi được hả ?"
Liệt Nhi xoa cái ót phát đau, bất mãn nói “Đại ca, ngươi đã cưới thê tử, huynh đệ liền vứt bỏ qua tường. Có Thu Lam rồi nên động thủ đánh ta sao ?"
Thu Tinh Thu Nguyệt thấy vậy cười hì hì không ngừng.
Trăng sáng lên cao.
Tiếng cầu cứu của Phượng Minh vang lên không dứt bên tai, ngẫu nhiên có tiếng đánh đập từ trong phòng truyền ra.
Đêm đầu tiên vào thành Việt Trọng, khắp nơi dào dạt kích thích cùng nhu tình …
Tác giả :
Phong Lộng