Phượng Vu Cửu Thiên
Quyển 1 - Chương 12
CHƯƠNG 12
Ngày hôm sau mặt trời vừa mọc, Phượng Minh đã mở mắt ra rồi.
Chốc lát sau, nhớ lại chuyện đêm qua, không khỏi mặt đỏ đến mang tai. Cậu suy nghĩ thật lâu, cho rằng tốt xấu gì thì con dâu cũng phải đi gặp cha chồng, cắn răng xoay người, đối mặt Dung vương.
Vừa xoay người lại, lập tức kinh ngạc, phát hiện Dung vương đã không còn bên cạnh mình nữa, tối qua rõ ràng hắn ôm cậu ngủ kia mà.
Lập tức một sự chán nản khó tả chợt dâng lên trong lòng.
Phượng Minh từ trên giường ngồi dậy, ngơ ngác nhìn chỗ Dung vương đã nằm ngủ vào tối hôm qua. Chăn vẫn còn ấm áp, mơ hồ lưu lại hình dạng của người đã từng nằm ở đây.
Chẳng lẽ mới sáng sớm hắn đã vội vã rời đi?
Thu Lam đứng đợi ở bên ngoài từ sớm, thấy Phượng Minh đã tỉnh, liền tiến đến giúp Phượng Minh thay quần áo.
“Thu Lam…"
“Thái tử điện hạ, có chuyện gì cần sai bảo?"
Phượng Minh cúi đầu ngẫm nghĩ, xong lại lắc đầu nói: “Không có gì."
Chẳng lẽ da mặt Dung vương còn mỏng hơn ta? Vì quá xấu hổ không dám gặp ta nên mới sáng sớm đã bỏ chạy? Tưởng tượng bộ dáng Dung vương che mặt chật vật mà chạy, bao tử bắt đầu kêu réo.
Phượng Minh vừa suy nghĩ vớ vẩn, vừa ăn điểm tâm.
Mấy ngày trước, mới sáng sớm Dung vương đã đến đây, mang theo rất nhiều chuyện mới mẻ kể cho Phượng Minh giải sầu. Những lúc hắn ở bên cạnh, Phượng Minh cảm thấy hắn rất phiền toái, mà khi không có hắn thì cậu lại hết sức nhớ nhung.
Đợi cả một canh giờ, Phượng Minh không nhịn được đứng lên, định chạy ra ngoài cửa thái tử điện như thường ngày vẫn làm. Mặc dù mỗi lần đều sẽ bị thị vệ thủ vệ ngoài cửa bắt trở về, bất quá cũng xem như rèn luyện thân thể cho tốt vậy.
Quả nhiên, vừa muốn ra ngoài, Phượng Minh ngay lập tức bị người bắt quay trở về.
Nhưng lần này bắt cậu không phải là thị vệ, mà lại chính là Dung vương.
“Sao vậy? Mới sáng sớm đã chịu không nổi rồi à?" Dung vương buông áo Phượng Minh ra, kéo cậu ngồi bên cạnh bàn, nói với Thu Lam: “Mang một ít điểm tâm lên đây."
Phượng Minh nhìn Dung vương hoàn toàn không có biểu hiện gì do hậu quả ngày hôm qua mang lại, an tâm một chút.
“Ngươi chưa ăn điểm tâm à?"
Dung vương cầm lấy đôi đũa, gắp lên một miếng điểm tâm do cung nội làm, cho vào miệng nhai từ tốn, gật đầu với Phượng Minh.
Phượng Minh lại hỏi: “Mới sáng sớm ngươi chạy đi đâu vậy?"
Dung vương bỗng nhiên mỉm miệng cười, mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Minh. Phượng Minh nhất thời đỏ mặt, chột dạ tức giận nói: “Đừng tưởng ta quan tâm đến ngươi."
“Ngươi sao lại dễ dàng đỏ mặt đến như vậy?" Dung vương ra hiệu cho tả hữu thối lui, đưa tay định ôm lấy eo Phượng Minh kéo đến gần: “Lại đây."
“Làm gì?"
“Ngồi lên đùi ta."
“Quên đi! Ta không phải gái bao."
Dung vương hỏi: “Gái bao là ai?"
Phượng Minh làm mặt quỷ xoay lại nhìn hắn, thè lưỡi ra nói: “Dù sao ngươi cũng không có phúc được gặp, bọn họ đều là thiên tiên mỹ nữ." Cậu giật mình lắc người tránh khỏi cánh tay của Dung vương, nhích ra ngồi xa xa.
Dung vương nhìn Phượng Minh, buông đũa, ung dung cho tay vào trong lòng ngực, lấy ra thủ quyên của ngày hôm qua.
Phượng Minh vừa nhìn thấy, nhất thời nhảy dựng lên: “Là của ta, nhanh nhanh trả lại cho ta. Chúng ta đã có ước định rồi."
Dung vương tặng cậu một nụ cười vô lại, nói: “Đặc cọc chỉ có thể đưa phân nửa, chờ khi ngươi giúp ta trở thành bá chủ thiên hạ, ta sẽ trả một nửa còn lại cho ngươi." Tiện tay thu thủ quyên quay trở về.
“Ngươi luôn luôn mang theo thứ dơ bẩn này bên người sao?" Phượng Minh đưa tay nắm lấy mũi mình.
Cậu đang làm mặt quỷ, nhất thời không phòng bị, bị Dung vương bất thình lình chụp lấy cổ tay, kéo cậu ngã vào trong lòng ngực.
“Phượng Minh, ngươi rất quyến rũ…"
“Này! Không được vô lễ với thái tử!"
Dung vương hôn một cái xem như đã hoàn được vốn, quyến luyến không chịu buông ra, nghiêm mặt hỏi: “Phượng Minh, bản thân ngươi thật sự là thái tử?"
Vấn đề này cho tới bây giờ Phượng Minh vẫn kiên trì giữ vững lập trường.
Cậu lập tức gật đầu.
“Không cần phải gạt ta, ngươi cho dù không phải là thái tử thật sự, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
“Ta không có lừa ngươi, ta từ đầu tới chân, chính là thái tử thật sự."
Dung vương bình tĩnh nhìn Phượng Minh trong phút chốc, nói: “Quan sát cách nói chuyện và làm việc của ngươi, so với thái tử thật sự hoàn toàn tạo nên hai bộ dáng khác biệt." Hắn đột nhiên nghiêm túc, trầm giọng hỏi: “Phượng Minh, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi biết thuật di hồn?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, đã khiến Phượng Minh đang vui vẻ ngay lập tức hồn phi phách tán.
Cậu cứ tưởng chuyện mình gặp phải, tại thờì không lạc hậu này không ai có thể biết được, hoàn toàn không nghĩ tại Tây Lôi, từ sớm đã có những kiến giải về di hồn.
Mà tình huống của cậu, quả thật chỉ có thể dùng hai chữ “di hồn" để giải thích.
Dung vương nhìn phản ứng của Phượng Minh, đã đoán ra được ba phần, thở dài nói: “Thì ra sự thật là như vậy."
“Chuyện này nếu muốn nói ra thật sự rất dài, còn dài hơn cả con sông dài nhất của Tây Lôi nữa." Phượng Minh không biết con sông dài nhất của Tây Lôi là con sông nào, nhưng cậu cực kỳ không muốn Dung vương nghĩ rằng cậu lừa gạt hắn, chỉ còn cách tìm lời biện bạch cho mình.
Dung vương cắt ngang giải thích của cậu, lại hỏi: “Phượng Minh, còn có ai khác biết chuyện di hồn của ngươi không?"
Phượng minh thấy hắn vẻ mặt khẩn trương, không khỏi dâng lên sợ hãi, liều mạng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta vẫn nói ta chính là thái tử thật sự."
“Ngươi có biết, di hồn tại Tây Lôi có ý nghĩa như thế nào không?"
Phượng Minh sắc mặt trắng bệch, buồn rầu thật lâu mới nói: “Dung Điềm, ngươi đừng hù dọa ta, ngươi lại muốn mang ta ra ngoài thiêu chết."
“Tại Tây Lôi từ xưa, đã có thuyết nói đến thuật di hồn. Hồn phách sau khi chết đi, nếu được ngoại lực trợ giúp có thể thuận lợi nhập vào cơ thể người sống, hại chết người đó, sau đó chiếm cứ thân thể, tiếp tục sống sót. Hơn nữa, hồn phách này nếu muốn tiếp tục tồn tại, mỗi ngày đều phải cắn nuốt một sinh mạng mới. Tại Tây Lôi, nếu có người bị nghi ngờ di hồn pháp thuật, lập tức sẽ bị trói ở quảng trường, cắt từng miếng từng miếng thịt, sau đó mang nội tạng băm nát ra, mới có thể áp chế nó không tiếp tục chiếm cứ thân thể người còn sống."
Việc này nếu so với việc lăng trì của Ngụy Trung Hiền còn kinh khủng hơn nữa.
Phượng Minh sắc mặt liên tục thay đổi, nắm ống tay áo Dung vương kéo kéo, nói: “Này, ta không có hại chết thái tử, cũng không có hại người, ngươi không được nghi oan cho ta."
“Được rồi, ta không nghi oan cho ngươi." Dung vương cúi đầu, nhìn Phượng Minh bị hù dọa đến sợ hãi, con ngươi lúc nào cũng láo liên giờ không còn linh hoạt đứng yên tại chỗ, không nhịn được mỉm cười nhè nhẹ, trấn an: “Không cần phải sợ, không ai biết chuyện của ngươi là tốt rồi. Ta tin ngươi không phải ác quỷ, nếu không, người bị hại chết đầu tiên chắc chắn chính là ta."
“Biết là tốt rồi. Dung Điềm, ngươi đừng hù dọa ta nữa, nhanh nói cho ta biết ngươi vì sao lại nghĩ đến thuật di hồn? Hơn nữa, ngươi định đối phó với ta như thế nào đây?" Phượng Minh nghi ngờ hỏi: “Ngươi sẽ không kéo ta ra ngoài xử tử chứ hả?"
“Sáng nay ta đi luyện võ, vô tình bước vào phòng của nội thị, phát hiện bên trong có rất nhiều vật phẩm dùng để tế điện. Sinh nghi, ta phái người gọi tất cả nội thị trú trong phòng đó lại. Hỏi một lúc, mới biết được bọn chúng nghĩ rằng gần đây thái tử điện hạ rất quỷ dị, nhớ đến việc có nghe qua về thuật di hồn, bọn chúng âm thầm bố trí vật phẩm tế điện, cầu mong được bình an."
Dung vương hời hợt kể lại, kỳ thật bên trong đã dùng không ít cực hình mới có thể cung khai ra khỏi miệng những chuyện này.
Phượng Minh ngây ngô hỏi: “Ta cứ tưởng mình che dấu rất khá, bọn họ làm sao phát giác ra?"
“Nơi đây là vương cung, có biết bao nhiêu người quan sát nhất cử nhất động của ngươi, hoài nghi thì có gì kỳ lạ? Việc bây giờ phải làm, chính là nhanh chóng phong bế chuyện này lại, ta đã mang tất cả những kẻ dám nghi ngờ đem ra xử tử rồi."
“Cái gì?" Phượng Minh thất thanh kêu lên.
Cậu chỉ nghĩ làm thái tử vốn rất thú vị, không nghĩ rằng chỉ cần một chuyện hết sức đơn giản lại có thể dễ dàng đoạt được mạng của người ta.
“Tại sao?" Phượng Minh không thể tin hỏi Dung vương: “Bọn họ bất quá chỉ là sợ hãi mà thôi, ngươi tại sao lại mang bọn họ ra giết hết?"
“Phượng Minh, ngươi rất đơn giản, hơn nữa cũng không chịu chú ý đến thân phận của mình." Dung vương đưa Phượng Minh về lại chổ ngồi của mình, trầm giọng nói: “Ngươi là thái tử Tây Lôi, đừng nói đến chuyện ngoại quốc phân tranh, cho dù ngay tại bổn quốc, cũng có không ít kẻ muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Chỉ cần ngươi làm hay nói sai một chuyện, nếu bị bọn chúng biết được, bọn chúng sẽ không bỏ qua cơ hội mang ngươi đi xử tử. Bọn chúng bất quá chỉ cần một cái cớ, mà ngươi lại mang cho không bọn chúng một cái cớ rất thú vị."
Vốn vương cung lúc đầu cảnh tượng sáng lạn, tràn ngập hương hoa và tiếng chim ca, nhưng sau khi nghe Dung vương nói, lập tức biến thành bẫy rập khắp nơi, tiểu nhân khắp chốn, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống địa ngục diện kiến Diêm Vương.
Phượng Minh không khỏi rùng mình.
“Nhưng mà…"
“Nhưng mà cái gì? Hại Tây Lôi thái tử, là có thể lung lay quốc thể của Tây Lôi, thay đổi tình thế thiên hạ. Vương cung chính là nơi kinh khủng đáng sợ đến như vậy. Ngươi đã di hồn vào thân thể thái tử, bây giờ chỉ còn nước tiếp nhận chuyện này. Cho dù bây giờ ngồi ngay chỗ này chính là thái tử thật sự, di hồn bất quá chỉ là lời đồn, ngươi nghĩ bọn chúng sẽ bỏ qua cho hắn sao? Ta ngày hôm qua nghỉ lại tại thái tử điện, chính là vì muốn cảnh cáo tất cả mọi người, thân phận của ngươi đã được ta chấp nhận, bất luận kẻ nào dám nghi ngờ thân phận của ngươi, cũng chính là dám khiêu khích ta."
Phượng Minh cười khổ nói: “Dung Điềm, ta càng ngày càng hồ đồ, tới cùng chuyện gì sẽ tiếp theo sau chuyện gì đây?"
Dung vương nựng mặt cậu, cười nói: “ Cho dù ở đây học hỏi, ngươi học mười năm cũng không xong. Ngươi chỉ cần nhớ rõ, bất cứ nơi nào cũng phải cẩn thận, sau này không được tùy tiện hành sự là được rồi."
“Dung Điềm, chẳng lẽ ngươi không sợ hãi, ta chính là quỷ…"
Dung vương ha ha cười to, rất hào hứng nói: “Cả đời ta, chuyện thú vị nhất, chính là đã được gặp gỡ tên tiểu quỷ nhà ngươi." Hắn nhẹ giọng, than thở: “Nhưng vẫn có chuyện khiến cho ta rất lo lắng."
Phượng Minh lại bắt đầu căng thẳng: “Đó là chuyện gì?"
“Thân thể này là của thái tử thật sự, chuyện tồi tệ nhất chính là không thể thừa nhận nam nam hoan ái, hậu đình rất hẹp, rất dễ thụ thương. Nếu thân thể ngươi là của thái tử thật sự, ta làm sao mà vui được đây?"
Phượng Minh ngây người, há rộng miệng ra nhìn Dung vương. Rất lâu sau, đột ngột rống to lên: “Dung Điềm, ngươi nói ngươi sẽ đối với bổn thái tử thế nào hả? Ngươi cút đi cho ta!"
Kết quả khỏi tưởng tượng cũng biết, Dung vương đương nhiên không có cút xéo khỏi thái tử điện rồi.
Phượng Minh sau khi bị Dung vương hù dọa, ngoan ngoãn cầm bút lông, bắt đầu bắt chước chữ viết của thái tử thật sự.
Cậu biết nếu có người nhìn ra cậu là kẻ giả mạo, lập tức sẽ gặp họa sát thân, không còn dám làm trái ý Dung vương nữa, mà bắt đầu thành thật học tập tất cả những điều mà một thái tử phải học.
Hai tháng liên tục, Dung vương đều không muốn Phượng Minh tham gia nghị sự, từ chối tất cả lời thỉnh cầu muốn nghe những lý luận kinh người, giúp Phượng Minh hảo hảo học tập.
Đối với Phượng Minh mà nói, hai tháng qua khổ đến nỗi không nói thành lời, nhưng tri thức cơ bản về Tây Lôi và các quốc gia khác cũng biết được không ít, kể cả chữ viết cũng đủ để khoe khoang trước mặt bất cứ ai rồi, viết cũng đã ra hình ra dạng.
Ngày hôm sau mặt trời vừa mọc, Phượng Minh đã mở mắt ra rồi.
Chốc lát sau, nhớ lại chuyện đêm qua, không khỏi mặt đỏ đến mang tai. Cậu suy nghĩ thật lâu, cho rằng tốt xấu gì thì con dâu cũng phải đi gặp cha chồng, cắn răng xoay người, đối mặt Dung vương.
Vừa xoay người lại, lập tức kinh ngạc, phát hiện Dung vương đã không còn bên cạnh mình nữa, tối qua rõ ràng hắn ôm cậu ngủ kia mà.
Lập tức một sự chán nản khó tả chợt dâng lên trong lòng.
Phượng Minh từ trên giường ngồi dậy, ngơ ngác nhìn chỗ Dung vương đã nằm ngủ vào tối hôm qua. Chăn vẫn còn ấm áp, mơ hồ lưu lại hình dạng của người đã từng nằm ở đây.
Chẳng lẽ mới sáng sớm hắn đã vội vã rời đi?
Thu Lam đứng đợi ở bên ngoài từ sớm, thấy Phượng Minh đã tỉnh, liền tiến đến giúp Phượng Minh thay quần áo.
“Thu Lam…"
“Thái tử điện hạ, có chuyện gì cần sai bảo?"
Phượng Minh cúi đầu ngẫm nghĩ, xong lại lắc đầu nói: “Không có gì."
Chẳng lẽ da mặt Dung vương còn mỏng hơn ta? Vì quá xấu hổ không dám gặp ta nên mới sáng sớm đã bỏ chạy? Tưởng tượng bộ dáng Dung vương che mặt chật vật mà chạy, bao tử bắt đầu kêu réo.
Phượng Minh vừa suy nghĩ vớ vẩn, vừa ăn điểm tâm.
Mấy ngày trước, mới sáng sớm Dung vương đã đến đây, mang theo rất nhiều chuyện mới mẻ kể cho Phượng Minh giải sầu. Những lúc hắn ở bên cạnh, Phượng Minh cảm thấy hắn rất phiền toái, mà khi không có hắn thì cậu lại hết sức nhớ nhung.
Đợi cả một canh giờ, Phượng Minh không nhịn được đứng lên, định chạy ra ngoài cửa thái tử điện như thường ngày vẫn làm. Mặc dù mỗi lần đều sẽ bị thị vệ thủ vệ ngoài cửa bắt trở về, bất quá cũng xem như rèn luyện thân thể cho tốt vậy.
Quả nhiên, vừa muốn ra ngoài, Phượng Minh ngay lập tức bị người bắt quay trở về.
Nhưng lần này bắt cậu không phải là thị vệ, mà lại chính là Dung vương.
“Sao vậy? Mới sáng sớm đã chịu không nổi rồi à?" Dung vương buông áo Phượng Minh ra, kéo cậu ngồi bên cạnh bàn, nói với Thu Lam: “Mang một ít điểm tâm lên đây."
Phượng Minh nhìn Dung vương hoàn toàn không có biểu hiện gì do hậu quả ngày hôm qua mang lại, an tâm một chút.
“Ngươi chưa ăn điểm tâm à?"
Dung vương cầm lấy đôi đũa, gắp lên một miếng điểm tâm do cung nội làm, cho vào miệng nhai từ tốn, gật đầu với Phượng Minh.
Phượng Minh lại hỏi: “Mới sáng sớm ngươi chạy đi đâu vậy?"
Dung vương bỗng nhiên mỉm miệng cười, mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Minh. Phượng Minh nhất thời đỏ mặt, chột dạ tức giận nói: “Đừng tưởng ta quan tâm đến ngươi."
“Ngươi sao lại dễ dàng đỏ mặt đến như vậy?" Dung vương ra hiệu cho tả hữu thối lui, đưa tay định ôm lấy eo Phượng Minh kéo đến gần: “Lại đây."
“Làm gì?"
“Ngồi lên đùi ta."
“Quên đi! Ta không phải gái bao."
Dung vương hỏi: “Gái bao là ai?"
Phượng Minh làm mặt quỷ xoay lại nhìn hắn, thè lưỡi ra nói: “Dù sao ngươi cũng không có phúc được gặp, bọn họ đều là thiên tiên mỹ nữ." Cậu giật mình lắc người tránh khỏi cánh tay của Dung vương, nhích ra ngồi xa xa.
Dung vương nhìn Phượng Minh, buông đũa, ung dung cho tay vào trong lòng ngực, lấy ra thủ quyên của ngày hôm qua.
Phượng Minh vừa nhìn thấy, nhất thời nhảy dựng lên: “Là của ta, nhanh nhanh trả lại cho ta. Chúng ta đã có ước định rồi."
Dung vương tặng cậu một nụ cười vô lại, nói: “Đặc cọc chỉ có thể đưa phân nửa, chờ khi ngươi giúp ta trở thành bá chủ thiên hạ, ta sẽ trả một nửa còn lại cho ngươi." Tiện tay thu thủ quyên quay trở về.
“Ngươi luôn luôn mang theo thứ dơ bẩn này bên người sao?" Phượng Minh đưa tay nắm lấy mũi mình.
Cậu đang làm mặt quỷ, nhất thời không phòng bị, bị Dung vương bất thình lình chụp lấy cổ tay, kéo cậu ngã vào trong lòng ngực.
“Phượng Minh, ngươi rất quyến rũ…"
“Này! Không được vô lễ với thái tử!"
Dung vương hôn một cái xem như đã hoàn được vốn, quyến luyến không chịu buông ra, nghiêm mặt hỏi: “Phượng Minh, bản thân ngươi thật sự là thái tử?"
Vấn đề này cho tới bây giờ Phượng Minh vẫn kiên trì giữ vững lập trường.
Cậu lập tức gật đầu.
“Không cần phải gạt ta, ngươi cho dù không phải là thái tử thật sự, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
“Ta không có lừa ngươi, ta từ đầu tới chân, chính là thái tử thật sự."
Dung vương bình tĩnh nhìn Phượng Minh trong phút chốc, nói: “Quan sát cách nói chuyện và làm việc của ngươi, so với thái tử thật sự hoàn toàn tạo nên hai bộ dáng khác biệt." Hắn đột nhiên nghiêm túc, trầm giọng hỏi: “Phượng Minh, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi biết thuật di hồn?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, đã khiến Phượng Minh đang vui vẻ ngay lập tức hồn phi phách tán.
Cậu cứ tưởng chuyện mình gặp phải, tại thờì không lạc hậu này không ai có thể biết được, hoàn toàn không nghĩ tại Tây Lôi, từ sớm đã có những kiến giải về di hồn.
Mà tình huống của cậu, quả thật chỉ có thể dùng hai chữ “di hồn" để giải thích.
Dung vương nhìn phản ứng của Phượng Minh, đã đoán ra được ba phần, thở dài nói: “Thì ra sự thật là như vậy."
“Chuyện này nếu muốn nói ra thật sự rất dài, còn dài hơn cả con sông dài nhất của Tây Lôi nữa." Phượng Minh không biết con sông dài nhất của Tây Lôi là con sông nào, nhưng cậu cực kỳ không muốn Dung vương nghĩ rằng cậu lừa gạt hắn, chỉ còn cách tìm lời biện bạch cho mình.
Dung vương cắt ngang giải thích của cậu, lại hỏi: “Phượng Minh, còn có ai khác biết chuyện di hồn của ngươi không?"
Phượng minh thấy hắn vẻ mặt khẩn trương, không khỏi dâng lên sợ hãi, liều mạng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta vẫn nói ta chính là thái tử thật sự."
“Ngươi có biết, di hồn tại Tây Lôi có ý nghĩa như thế nào không?"
Phượng Minh sắc mặt trắng bệch, buồn rầu thật lâu mới nói: “Dung Điềm, ngươi đừng hù dọa ta, ngươi lại muốn mang ta ra ngoài thiêu chết."
“Tại Tây Lôi từ xưa, đã có thuyết nói đến thuật di hồn. Hồn phách sau khi chết đi, nếu được ngoại lực trợ giúp có thể thuận lợi nhập vào cơ thể người sống, hại chết người đó, sau đó chiếm cứ thân thể, tiếp tục sống sót. Hơn nữa, hồn phách này nếu muốn tiếp tục tồn tại, mỗi ngày đều phải cắn nuốt một sinh mạng mới. Tại Tây Lôi, nếu có người bị nghi ngờ di hồn pháp thuật, lập tức sẽ bị trói ở quảng trường, cắt từng miếng từng miếng thịt, sau đó mang nội tạng băm nát ra, mới có thể áp chế nó không tiếp tục chiếm cứ thân thể người còn sống."
Việc này nếu so với việc lăng trì của Ngụy Trung Hiền còn kinh khủng hơn nữa.
Phượng Minh sắc mặt liên tục thay đổi, nắm ống tay áo Dung vương kéo kéo, nói: “Này, ta không có hại chết thái tử, cũng không có hại người, ngươi không được nghi oan cho ta."
“Được rồi, ta không nghi oan cho ngươi." Dung vương cúi đầu, nhìn Phượng Minh bị hù dọa đến sợ hãi, con ngươi lúc nào cũng láo liên giờ không còn linh hoạt đứng yên tại chỗ, không nhịn được mỉm cười nhè nhẹ, trấn an: “Không cần phải sợ, không ai biết chuyện của ngươi là tốt rồi. Ta tin ngươi không phải ác quỷ, nếu không, người bị hại chết đầu tiên chắc chắn chính là ta."
“Biết là tốt rồi. Dung Điềm, ngươi đừng hù dọa ta nữa, nhanh nói cho ta biết ngươi vì sao lại nghĩ đến thuật di hồn? Hơn nữa, ngươi định đối phó với ta như thế nào đây?" Phượng Minh nghi ngờ hỏi: “Ngươi sẽ không kéo ta ra ngoài xử tử chứ hả?"
“Sáng nay ta đi luyện võ, vô tình bước vào phòng của nội thị, phát hiện bên trong có rất nhiều vật phẩm dùng để tế điện. Sinh nghi, ta phái người gọi tất cả nội thị trú trong phòng đó lại. Hỏi một lúc, mới biết được bọn chúng nghĩ rằng gần đây thái tử điện hạ rất quỷ dị, nhớ đến việc có nghe qua về thuật di hồn, bọn chúng âm thầm bố trí vật phẩm tế điện, cầu mong được bình an."
Dung vương hời hợt kể lại, kỳ thật bên trong đã dùng không ít cực hình mới có thể cung khai ra khỏi miệng những chuyện này.
Phượng Minh ngây ngô hỏi: “Ta cứ tưởng mình che dấu rất khá, bọn họ làm sao phát giác ra?"
“Nơi đây là vương cung, có biết bao nhiêu người quan sát nhất cử nhất động của ngươi, hoài nghi thì có gì kỳ lạ? Việc bây giờ phải làm, chính là nhanh chóng phong bế chuyện này lại, ta đã mang tất cả những kẻ dám nghi ngờ đem ra xử tử rồi."
“Cái gì?" Phượng Minh thất thanh kêu lên.
Cậu chỉ nghĩ làm thái tử vốn rất thú vị, không nghĩ rằng chỉ cần một chuyện hết sức đơn giản lại có thể dễ dàng đoạt được mạng của người ta.
“Tại sao?" Phượng Minh không thể tin hỏi Dung vương: “Bọn họ bất quá chỉ là sợ hãi mà thôi, ngươi tại sao lại mang bọn họ ra giết hết?"
“Phượng Minh, ngươi rất đơn giản, hơn nữa cũng không chịu chú ý đến thân phận của mình." Dung vương đưa Phượng Minh về lại chổ ngồi của mình, trầm giọng nói: “Ngươi là thái tử Tây Lôi, đừng nói đến chuyện ngoại quốc phân tranh, cho dù ngay tại bổn quốc, cũng có không ít kẻ muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Chỉ cần ngươi làm hay nói sai một chuyện, nếu bị bọn chúng biết được, bọn chúng sẽ không bỏ qua cơ hội mang ngươi đi xử tử. Bọn chúng bất quá chỉ cần một cái cớ, mà ngươi lại mang cho không bọn chúng một cái cớ rất thú vị."
Vốn vương cung lúc đầu cảnh tượng sáng lạn, tràn ngập hương hoa và tiếng chim ca, nhưng sau khi nghe Dung vương nói, lập tức biến thành bẫy rập khắp nơi, tiểu nhân khắp chốn, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống địa ngục diện kiến Diêm Vương.
Phượng Minh không khỏi rùng mình.
“Nhưng mà…"
“Nhưng mà cái gì? Hại Tây Lôi thái tử, là có thể lung lay quốc thể của Tây Lôi, thay đổi tình thế thiên hạ. Vương cung chính là nơi kinh khủng đáng sợ đến như vậy. Ngươi đã di hồn vào thân thể thái tử, bây giờ chỉ còn nước tiếp nhận chuyện này. Cho dù bây giờ ngồi ngay chỗ này chính là thái tử thật sự, di hồn bất quá chỉ là lời đồn, ngươi nghĩ bọn chúng sẽ bỏ qua cho hắn sao? Ta ngày hôm qua nghỉ lại tại thái tử điện, chính là vì muốn cảnh cáo tất cả mọi người, thân phận của ngươi đã được ta chấp nhận, bất luận kẻ nào dám nghi ngờ thân phận của ngươi, cũng chính là dám khiêu khích ta."
Phượng Minh cười khổ nói: “Dung Điềm, ta càng ngày càng hồ đồ, tới cùng chuyện gì sẽ tiếp theo sau chuyện gì đây?"
Dung vương nựng mặt cậu, cười nói: “ Cho dù ở đây học hỏi, ngươi học mười năm cũng không xong. Ngươi chỉ cần nhớ rõ, bất cứ nơi nào cũng phải cẩn thận, sau này không được tùy tiện hành sự là được rồi."
“Dung Điềm, chẳng lẽ ngươi không sợ hãi, ta chính là quỷ…"
Dung vương ha ha cười to, rất hào hứng nói: “Cả đời ta, chuyện thú vị nhất, chính là đã được gặp gỡ tên tiểu quỷ nhà ngươi." Hắn nhẹ giọng, than thở: “Nhưng vẫn có chuyện khiến cho ta rất lo lắng."
Phượng Minh lại bắt đầu căng thẳng: “Đó là chuyện gì?"
“Thân thể này là của thái tử thật sự, chuyện tồi tệ nhất chính là không thể thừa nhận nam nam hoan ái, hậu đình rất hẹp, rất dễ thụ thương. Nếu thân thể ngươi là của thái tử thật sự, ta làm sao mà vui được đây?"
Phượng Minh ngây người, há rộng miệng ra nhìn Dung vương. Rất lâu sau, đột ngột rống to lên: “Dung Điềm, ngươi nói ngươi sẽ đối với bổn thái tử thế nào hả? Ngươi cút đi cho ta!"
Kết quả khỏi tưởng tượng cũng biết, Dung vương đương nhiên không có cút xéo khỏi thái tử điện rồi.
Phượng Minh sau khi bị Dung vương hù dọa, ngoan ngoãn cầm bút lông, bắt đầu bắt chước chữ viết của thái tử thật sự.
Cậu biết nếu có người nhìn ra cậu là kẻ giả mạo, lập tức sẽ gặp họa sát thân, không còn dám làm trái ý Dung vương nữa, mà bắt đầu thành thật học tập tất cả những điều mà một thái tử phải học.
Hai tháng liên tục, Dung vương đều không muốn Phượng Minh tham gia nghị sự, từ chối tất cả lời thỉnh cầu muốn nghe những lý luận kinh người, giúp Phượng Minh hảo hảo học tập.
Đối với Phượng Minh mà nói, hai tháng qua khổ đến nỗi không nói thành lời, nhưng tri thức cơ bản về Tây Lôi và các quốc gia khác cũng biết được không ít, kể cả chữ viết cũng đủ để khoe khoang trước mặt bất cứ ai rồi, viết cũng đã ra hình ra dạng.
Tác giả :
Phong Lộng