Phượng Tù Hoàng
Chương 81: Khen ngợi lẫn nhau
“Mặc Hương?" Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, là Mặc Hương. Ta đã dạy dỗ hắn hai năm, định để lúc nào thích hợp mới báo với công chúa. Nhưng lúc này cũng được rồi, có thể sử dụng hắn!" Sở Ngọc sửng sốt nói: “Vậy, còn Hoàn Viễn…" Liệu có làm Hoàn Viễn nghĩ ngợi gì không? Dung Chỉ lắc đầu: “Chỉ cần không phải ta, thì không sao hết!" Áp lực thất bại của Hoàn Viễn là từ phía Dung Chỉ. Nếu không phải Dung Chỉ, Hoàn Viễn sẽ không đề phòng hay gây cản trở. Hơn nữa, trước đây Mặc Hương vốn là thuộc hạ của Hoàn Viễn, hiện nay giao hắn cho Hoàn Viễn toàn quyền sai bảo chỉ giúp giảm bớt gánh nặng khó khăn, chứ không gây khó xử gì! Nếu thay Mặc Hương bằng Dung Chỉ, thì Hoàn Viễn mới không thể ngồi yên. Dung Chỉ mà làm chân trợ thủ nghe sai bảo, thì dù vô tình hay hữu ý, sớm muộn hắn cũng khống chế hết quyền lực trong tay. Cái này có thể coi là thiên tính, tư chất có sẵn rồi! Lựa chọn sử dụng Mặc Hương vào thời điểm này, để Hoàn Viễn có sự chuẩn bị tâm lý, sau đó tiếp nhận thêm Liễu Sắc. Mặc Hương đóng vai trò cầu nối giữa Hoàn Viễn và Liễu Sắc. Trải qua hai năm được Dung Chỉ uốn nắn dạy dỗ, Mặc Hương đã rất thành thạo về thuật xử thế, uốn mình theo người, suy đoán tâm tư, biết tiến biết lùi, vượt xa Liễu Sắc. Mặc Hương hiểu rõ lúc nào thì nên cúi đầu, lại rất thức thời, nên sẽ không làm Hoàn Viễn cảm thấy khó chịu. Có một rồi sẽ có hai, đã tiếp nhận Mặc Hương thì sau đó Hoàn Viễn tiếp nhận thêm Liễu Sắc cũng không khó khăn gì. Mặc Hương đóng vai trò dẫn đường, hòa hoãn xung đột. Thì ra là thế! Sở Ngọc khẽ gật đầu: “Cứ làm theo ý ngươi!" Sau một ngày, Dung Chỉ báo cho Sở Ngọc, việc đã xử lý xong. Trên thế giới từ nay xuất hiện thêm hai người là Dụ Tử Sở và Dụ Tử Viễn, theo thứ tự chính là thân phận giả của Sở Ngọc và Hoàn Viễn. Trước đây mấy cái tên này chỉ là tự xưng, nhưng qua tay Dung Chỉ liền có cả hộ khẩu hộ tịch, dù ai tra xét đến cũng không ngại. Dung Chỉ rất khiêm tốn nói, hầu hết là nhờ công lao của Vương Ý Chi, bản thân hắn chỉ là kẻ xe chỉ luồn kim, kết nối các cơ sở mà thôi. Chịu trách nhiệm đàm phán, giao dịch tiền bạc đều là Vương Ý Chi đứng ra. Nhờ Vương Ý Chi tạo thân phận giả còn có một cái lợi, là không ai dám nghi ngờ thân phận thật hay giả. Ba chữ Vương Ý Chi vang danh ầm ầm chính là sự đảm bảo vô cùng chắc chắn! Tuy đã biết thế nào là quyền lực của vương gia hào phú, nhưng hiệu suất làm việc kinh người vẫn khiến Sở Ngọc lắp bắp kinh hãi. Nàng cải trang theo Dung Chỉ đến xem nhà cửa vườn tược mới tậu có tên gọi Sở viên. Trong Sở viên, thủ vệ tôi tớ không rõ tìm được ở đâu về, rất quy củ, nhanh nhẹn hoạt bát, dáng vẻ chỉnh tề đoan chính. Trong ngoài nghiêm ngặt gọn gàng đâu ra đấy, chắc hẳn cũng có bàn tay thu xếp của Vương Ý Chi. Sở Ngọc đi xem xét một hồi, lòng thật cảm kích sự giúp đỡ của Vương Ý Chi. Nhớ đến thiếp mời hôm nọ của hắn, nàng ngẫm nghĩ, mỉm cười, rồi đi chuẩn bị một phần quà đáp lễ. Vương Ý Chi không thiếu thứ gì, lại quá thừa tiền, nên muốn tặng hắn một đồ vật quý giá thì chẳng khác nào chở củi về rừng. Như vậy, để thể hiện thành ý, phải tìm được thứ gì độc nhất vô nhị! Ngày tụ họp ở nhà Vương Ý Chi đã đến. Trên xe nàng đặt một thùng gỗ nặng trịch. Lần này Sở Ngọc không đi một mình mà dẫn theo cả Lưu Tang. Mang theo Lưu Tang là vì Sở Ngọc ngẫu nhiên nghĩ đến, nàng rất cần một chân chạy linh tinh. Vì lý do an toàn, không thể để Việt Tiệp Phi rời xa nàng được, nên phải cần thêm một người. Nếu mang theo người có thân phận thấp quá, thì không thể cho xuất hiện ở chỗ tụ họp của các công tử thượng lưu được. Mà nếu mang theo Dung Chỉ Hoàn Viễn, thì lại lãng phí nhân tài vào những việc vặt vãnh, bởi vậy lựa chọn Lưu Tang còn nhỏ tuổi là thích hợp nhất! Lưu Tang đã bị quên lãng nhiều ngày, nay thấy Sở Ngọc nói muốn dẫn đi chơi thì vô cùng sung sướng. Cậu bé nhảy chân sáo, nói líu lo liên mồm. Trước hết, Sở Ngọc đi tới Sở viên, rồi sau đó từ Sở viên xuất phát. Sở viên rất gần nhà Vương Ý Chi, chỉ đi một lát là tới. Giao xe ngựa cho người hầu, Sở Ngọc và hai người đi theo tiểu đồng đến gặp Vương Ý Chi – chủ nhân cuộc tụ họp hôm nay. Vương Ý Chi đang ở bên hồ. Lúc này mới khoảng tám, chín giờ sáng, còn khá sớm, khách khứa chưa đến. Ven hồ thả neo một chiếc thuyền nhỏ, Vương Ý Chi đang nằm ung dung trên thuyền, nhắm mắt tận hưởng làn gió ấm áp buổi sớm. Nhìn dáng vẻ Ý Chi, Sở Ngọc cảm thấy thật hâm mộ. Nàng bước đến đá đá vào mạn thuyền, cười híp mắt nói: “Ý Chi huynh thật là nhàn nhã!" Bị nàng đá vài cái, thuyền nhỏ trên mặt hồ không chịu nổi lực mạnh, lắc lư tròng trành, khiến người nằm trong thuyền có cảm giác sắp bị lật úp. Tiểu đồng đứng bên trợn tròn mắt, không ngờ một vị công tử trông thanh tao nhẹ nhàng như thế mà lại không khách khí chút nào, thấy chủ nhân nhà hắn mà dám đưa chân đá để chào hỏi. Tiểu đồng sau khi sửng sốt định tiến lên ngăn cản Sở Ngọc, nhưng bị Việt Tiệp Phi chặn lại. Vương Ý Chi nằm trên chiếc thuyền đung đưa lại không kích động. Hắn từ từ mở mắt, cả người vẫn lay động theo thuyền: “Tử Sở huynh, không đúng đạo làm khách nhé!" Tuy lời có vẻ khiển trách, nhưng trong mắt hắn là ý cười vui vẻ, không hề có chút tức giận nào. Sở Ngọc khe khẽ mỉm cười: “Ý Chi huynh nếu thấy bất bình, lần sau cho huynh đá lại ta là được!" Vương Ý Chi chậm rãi đứng lên. Thuyền nhỏ vẫn dập dềnh tròng trành, nhưng hắn đứng trên thuyền lại vừng vàng chắc chắn, khiến Sở Ngọc hơi thất vọng vì không có cơ hội cười nhạo. Vương Ý Chi nhìn phía sau Sở Ngọc, thấy Lưu Tang thì hơi kinh ngạc. Hắn bước lên bờ, không cần để ý góc áo bào hơi nhúng xuống nước, cười nói: “Cứ tưởng đi cùng nàng là vị mà ta gặp mấy hôm trước!" Người mà Vương Ý Chi nhắc đến, tất nhiên là Dung Chỉ. Sở Ngọc không hiểu hắn đề cập đến Dung Chỉ làm gì, lòng hơi nhộn nhạo nhưng trên mặt lại không biểu lộ điều gì: “Hắn còn có việc khác quan trọng, nên không thể đến được!" “Thật là đáng tiếc!" Vương Ý Chi vừa tỏ vẻ tiếc nuối, lại vừa khen ngợi không tiếc lời: “Ta tưởng trong số thuộc hạ của nàng, không mấy người được như hắn, nên nàng sẽ đưa hắn tới đây chứ! Hóa ra là không đến được!" Sở Ngọc nhướn mày, tỏ vẻ không hiểu. Vương Ý Chi lại khẩn thiết nói: “Ta nói lời này là thật lòng, nếu có ngày nàng không cần hắn nữa, thì hãy đem cho ta! Một nhân tài như thế, làm đến Tể tướng cũng không có gì là quá!" Đã biết rõ thân phận thật của Sở Ngọc, Vương Ý Chi cũng có thể đoán chắc mười phần về thân phận Dung Chỉ. Hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu được, tại sao một người trẻ tuổi có tài kinh bang tế thế như vậy mà lại cam tâm làm nam sủng? Cũng không phải Vương Ý Chi xem thường Sở Ngọc, mà vì người đó quá bất phàm, một tòa phủ công chúa sao có thể thỏa chí vẫy vùng? Sở Ngọc không phản bác lại được, đành gượng cười. Lòng nàng thấy hiếu kỳ quá đỗi, không hiểu ngày đó xảy ra chuyện gì. Thực là hối hận, chỉ vì lười nên lúc Dung Chỉ trao đổi với Vương Ý Chi, nàng đã không đi theo. Rốt cuộc ngày đó hai người này đã làm gì? Để rồi sau đó hâm mộ lẫn nhau như thế? Không tiếc lời ca ngợi đối phương?
Tác giả :
Thiên Y Hữu Phong