Phượng Tù Hoàng
Chương 72: Hóa ra là như vậy
Đồ cặn bã! Cầm thú! Không, nói như vậy là xúc phạm cầm thú, hắn không bằng cầm thú! Sở Ngọc vốn cảm thấy, người đời đồn đại thêu dệt quá mức về Lưu Tử Nghiệp. Nhưng xảy ra chuyện này khiến nàng vô cùng phẫn nộ. Là con trai ruột thịt, thế mà khi mẫu thân ốm bệnh sắp lìa đời, không hề đến thăm dù chỉ một lần. Sao lòng dạ hắn lại độc ác, bạc bẽo, lạnh lùng đến thế? Để cho Dung Chỉ xem xét bệnh tình của Vương thái hậu, Sở Ngọc vội vàng rời khỏi Vinh Huấn cung. Khi ra khỏi cửa, nàng kéo tay Thiên Như Kính đi theo. Động tác quá nhanh khiến Việt Tiệp Phi cũng không phản ứng kịp. Thấy tiểu sư đệ bị Sở Ngọc túm đi, Việt Tiệp Phi định đuổi theo nhưng bị tiếng gọi của Dung Chỉ chặn lại: “Việt Tiệp Phi, Hoa Thác không có ở đây. Ngươi đến giúp ta một tay!" Việt Tiệp Phi còn đang sửng sốt, đã thấy Dung Chỉ đứng ở sau lưng vỗ vỗ vào vai. Sở Ngọc vừa kéo Thiên Như Kính đi được mấy bước, nghe thấy tiếng Dung Chỉ, nàng cũng cất lời mà không hề quay lại: “Việt Tiệp Phi, ngươi làm như vậy đi!", nói rồi lại tiếp tục đi. Việt Tiệp Phi cảm thấy thật khó xử, nếu vì tiểu sư đệ sẽ chống lệnh. Cuối cùng hắn vẫn quyết định mạo hiểm đuổi theo, nhưng bị Dung Chỉ giơ tay chặn lại. Phía trước Sở Ngọc và Thiên Như Kính chạy càng lúc càng xa. Dung Chỉ ho nhẹ: “Ngươi yên tâm đi! Trước mắt công chúa không có lòng dạ nào động đến tiểu sư đệ của ngươi đâu! Việc có nặng nhẹ, công chúa tự biết phân biệt mà!" Đôi mắt, khóe miệng hắn đều mang ý cười lấp láy: “Chẳng lẽ ngươi không thấy sao, công chúa không muốn ngươi đi theo!", nên mới ra lệnh cho Việt Tiệp Phi ở lại! Việt Tiệp Phi sắc mặt âm u, lát sau mới quay sang trừng mắt nhìn Dung Chỉ: “Ngươi cam đoan công chúa sẽ không xuống tay với A Kính?" Dung Chỉ bật cười: “Ta cam đoan thì có tác dụng gì? Nếu công chúa thực sự xuống tay, ngươi định chạy theo để đưa hắn về nhập phủ sao?" Thấy Việt Tiệp Phi mặt mày biến sắc, Dung Chỉ thôi không trêu đùa nữa: “Thật sự ta không lừa ngươi. Ta và sư môn của ngươi vốn có thù oán. Trong phủ có một mình ngươi đã làm ta nhức đầu lắm rồi, sao ta có thể để công chúa thu nạp thêm Thiên Như Kính nữa chứ?" Dung Chỉ nhắc tới ân oán trước kia, thái độ Việt Tiệp Phi thay đổi hẳn. Hắn đằng đằng sát khí nhìn Dung Chỉ, chỉ muốn lập tức động thủ. Nhưng nghĩ đến tình trạng hiện nay của Dung Chỉ, công chúa còn cần hắn để cứu chữa cho thái hậu, nên Việt Tiệp Phi cố gắng nhịn xuống, miễn cưỡng nói: “Trở về phòng!" Sở Ngọc nắm tay Thiên Như Kính, cả hai cùng rảo bước thật nhanh. Tuy nhiên nàng không vào ngay cung thất của Lưu Tử Nghiệp mà tìm một nơi vắng vẻ, không thấy người qua lại liền kéo Thiên Như Kính vào. Hơi thở gấp gáp, Sở Ngọc dừng bước, lúc này mới buông tay người trẻ tuổi áo tím ra. Gần đây Sở Ngọc tăng cường vận động, cơ thể so với trước kia đã linh hoạt dẻo dai hơn. Tuy nhiên vừa rồi nàng liên tục đi nhanh nên cũng có chút mệt mỏi. Trong khu vườn hoang vu, bởi vì thiếu tay người chăm sóc nên cây cỏ mọc um tùm, cao thấp chen nhau. Sở Ngọc nhìn đám cây cối xung quanh, chẳng thấy khoan khoái chút nào mà chỉ thêm buồn bực. Quay đầu lại, cặp mắt Sở Ngọc lạc vào một thứ ánh sáng lung linh kỳ ảo. Tâm tư nàng đột nhiên như được tưới một dòng nước mát, mọi sự nôn nóng, hỗn loạn dường như biến mất không còn vết tích. Thiên Như Kính không hề có phản ứng gì. Hắn bị đưa đến hoàng cung, bị kéo tới đây, rồi cũng bị Sở Ngọc quay lại nhìn, bốn mắt giao nhau. Đôi mắt hắn trong veo, không cảm xúc giống như một tấm gương, khiến cho người khác soi vào có thể thấy được chân thật lòng mình. Sở Ngọc kéo Thiên Như Kính đến đây vốn có mục đích khác, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại hỏi: “Ngươi có biết về ân oán giữa Dung Chỉ và sư phụ ngươi?" Lời vừa thốt ra, Sở Ngọc bỗng thất kinh, cả người như chùng xuống. Hóa ra trong lòng nàng, Dung Chỉ đã tạo ra một áp lực nặng nề đến thế, vượt lên trên tất cả những thứ khác. Thậm chí ngay vào lúc này, “thù trong giặc ngoài" liên tiếp khiến nàng đau đầu, nhưng có cơ hội, điều nàng muốn biết đầu tiên lại là việc của Dung Chỉ. Bởi vậy, khi đã chạm đến gánh nặng trong lòng lâu nay, Sở Ngọc thở hắt ra kinh ngạc, thậm chí còn muốn cười to. Thì ra là thế. Trên đời này, điều đáng sợ nhất, trừ cái chết, thì chính là cái mà ta chưa biết. Ở Dung Chỉ có quá nhiều điều bí mật nên nàng mới kiêng kỵ, cẩn thận đề phòng như thế! Lời nói của Thiên Như Kính khiến cho Sở Ngọc một lần nữa phấp phỏng: “Sư phụ đã từng nói qua với ta!" Sở Ngọc không hay biết, sắc mặt mình hơi hơi tái đi. Nàng khẩn trương tiến lên một bước nắm lấy cổ tay Thiên Như Kính: “Sư phụ ngươi đã nói gì?" Một cơn gió thổi tới, áo bào khoác ngoài của Thiên Như Kính tung bay, góc áo vướng trên tay Sở Ngọc. Nếu có người đi qua chỗ này, đứng ở ngoài nhìn vào sẽ tưởng hai người đang giằng co. Sở Ngọc lại đang nắm tay Thiên Như Kính, đứng ở cự ly gần trông thật mờ ám! Chuyện này đồn ra, thì sẽ là: công chúa lại lãng phí thành công một mỹ thiếu niên nữa! Sau một lúc lâu, Sở Ngọc giật mình buông tay Thiên Như Kính ra, chậm rãi lui về phía sau hai bước. Hóa ra là như vậy! Vừa dò hỏi vừa phán đoán, theo lời Thiên Như Kính, Sở Ngọc cũng biết được sơ lược chuyện xảy ra năm đó. Hơn ba năm trước, trên đường du hành, Dung Chỉ đã giết chết sư huynh của Việt Tiệp Phi. Sư phụ bọn họ là Thiên Như Nguyệt truy tìm Dung Chỉ. Trải qua hơn nửa tháng đấu trí truy đuổi, Dung Chỉ vì ít tuổi thiếu kinh nghiệm nên thua và bị bắt. Đúng lúc Thiên Như Nguyệt muốn giết chết Dung Chỉ, Sơn Âm công chúa đã ngăn cản và mang hắn về phủ. Thiên Như Nguyệt và Dung Chỉ đã giao ước với nhau. Nếu Dung Chỉ không thể cứu vãn lần đại bại này, thì hắn sẽ phải ở bên cạnh Sơn Âm công chúa. Gánh nặng như được dỡ xuống, nhưng thay vào đó lại là nỗi hoang mang mờ mịt. Lúc này biết được kẻ thù của Dung Chỉ không phải là Sơn Âm công chúa, đáng lẽ nàng phải thở phào mới đúng. Nhưng không hiểu sao nàng cứ nhớ đến phản ứng của Dung Chỉ lúc trên xe ngựa, lòng lại thấy thật hoang mang. Nếu cần phải chiến thắng người khác, mà nay biết đối phương đã chết rồi, không còn cơ hội xoay chuyển tình thế, thì đáng lẽ phải buồn bã tiếc nuối mới đúng chứ! Mà một khi Thiên Như Nguyệt đã chết, thì giao ước trói buộc có thể giải trừ không?
Tác giả :
Thiên Y Hữu Phong