Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta
Chương 8
Edit: gau5555
Beta: linhxu
~~ Bóng đêm dần lạnh xuống, trên đường trống trải ngẫu nhiên còn có mấy gian cửa hàng mở ra, cảnh tượng người trên đường đi vội vàng lẻ loi rải rác xuất hiện ở trong màn đêm. Một cửa hàng giầy đèn vẫn đang sáng, một lát sau, lão bản trung niên đi ra nhìn nhìn chuẩn bị đóng cửa lại.
" Đợi chút ~" thanh âm từ một cô gái, một đôi bàn tay mảnh khảnh trắng noãn đặt tại trên cửa.
Chỉ thấy, một nữ tử trẻ tuổi dung nhan tuyệt mỹ, đang chống tại trên cửa từng ngụm từng ngụm thở, phía sau là tiểu nha đầu này, lão bản ngẩn người, nói: " Cô nương, cửa hàng của chúng ta sẽ đóng cửa, ngày mai ngươi lại đến đi!"
Trên dung nhan khuynh thành kia, một đôi mắt to nhíu lại, môi đỏ mọng hơi hơi mân mê, mắt hạnh trong mắt ngập nước, nói: " Lão bản, ta muốn mua một đôi giầy cho nhà sư."
" Nhưng mà cô nương, cửa hàng của chúng ta phải đóng cửa ."
“Lão bản, ta sẽ rất nhanh thôi, ta sẽ trả giá gấp đôi." Sóng mắt như nước, giọng nói mang theo hàm xúc ý tứ năn nỉ.
" Được rồi, tiến vào kia, nhanh chút nha." Lão bản để cho các nàng vào cửa.
Giầy đi bên trong cũng không nhiều lắm, Phó Vân Ngọc ở bên trong chọn một hồi, trong đầu nhớ lại kích cỡ chân nhỏ to kia, quyết định lựa chọn một giầy, thanh toán tiền, mang giầy đi ra, nhìn giầy trong tay tâm tình đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Ngày hôm sau, Phó Vân Ngọc dậy thật sớm, trang điểm cho khuôn mặt nhẹ nhàng trên môi điểm một lớp son mỏng manh, thoạt nhìn giống như miếng thạch hoa quả mê người, chọn một bộ váy màu hồng nhạt, sợi tóc dựng thẳng lên. Cài thêm trâm màu ngọc bích, xinh xắn lanh lợi, tươi cười nhẹ nhàng nở rộ trên khuôn mặt, khóe miệng có hai đóa lê xoáy thật sâu, da thịt trắng nõn mềm mại, thổi đạn tức phá rất là đáng yêu, nhìn xa trông giống như tiên nữ hạ phàm trần, váy dài rộng thùng thình, phấn trắng đẹp đẽ, eo thon tinh tế, gọn gàng động lòng người. Nàng ở trong gương nhìn nhìn, lộ ra biểu tình vừa lòng , cầm đêm giầy mới mua hôm qua đi về phía tây sương phòng mà đến.
Tia nắng ban mai vừa mới chiếu lên cửa sổ, tiểu hòa thượng đã niệm xong hai lần kinh phật rồi, đứng dậy sửa sang lại hành lý của chính mình, chuẩn bị cùng Phó lão gia chào từ biệt. Bên ngoài truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của cánh cửa điêu khắc, hắn buông bao vải trên tay ra, chạy tới mở cửa, lại sững sờ đứng tại chỗ. Chỉ thấy một cô gái khuynh quốc khuynh thành đứng ở cửa, quần áo màu hồng nhạt , tóc dài đen như mực được thả ra dựng thẳng lên, phía trên cài một cái trâm trân châu, da trắng nõn nà, mắt sáng như sao, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng, giống như tiên nữ hạ phàm, càng làm tôn thêm khí chất xuất trần của nàng.
A Căn ca nhìn đôi mắt như nước kia, bất giác ngây người, cho đến khi trên mặt nóng bừng, trái tim phù phù phù phù nhảy đến khoảng trống trong yết hầu, cảm thấy khó thở, đạp lên một chút rồi bừng tỉnh, nguy rồi, ma chướng nàylại tới nữa rồi, hơn nữa so với ngày hôm qua còn nghiêm trọng hơn. Như thế nào, mỗi lần đụng tới vị nữ thí chủ này, khí huyết của bản thân lại loạn xạ, nhìn thấy Phó lão gia sẽ không như vậy, nữ nhân này rất đáng sợ, trách không được sư phó thường nói, nữ nhân là con hổ, muốn chúng ta không thể chạm vào. cảm giác hiện tại khó chịu của bản thân, xác định là đêm đó cùng nữ tử này nguyên do có da thịt thân thiết.
Phó Vân Ngọc thấy tiểu hòa thượng nA Căn gơ ngác nhìn chính mình, liền cười nói: " A Căn ca ca, xin chào buổi sớm."
Giai nhân trước mắt, sóng mắt như nước, nụ cười như hoa, khóe miệng một đôi lê xoáy thật sâu lại càng tôn thêm vẻ đáng yêu, A Căn ca mạnh mẽ đem suy nghĩ kéo trở lại, bất giác lui lại về sau mấy bước, thản nhiên nói: " Ngươi đến sớm như vậy, là có chuyện gì?"
Động tác rất nhỏ như vậy làm cho Phó Vân Ngọc trong lòng có chút không thoải mái, nhưng thanh âm vẫn mềm mại, cười nói: " Nguyên do là hôm qua nhìn giầy của ngươi bị hỏng, chắc là đêm đó vì cứu ta mà bị rách, cho nên… mua riêng đôi giày này trả lại cho ngươi." Hai tay nàng gắt gao cầm lầy đôi tăng hài đã được đóng gói cẩn thận, đưa cho hắn.
A Căn ca lại ngây ngẩn cả người, cái này, Phó gia tiểu thư này chẳng lẽ còn muốn dùng viên đạn bọc đường tiêu huỷ hắn, làm cho hắn hoàn toàn thành ma, cả đời không thể siêu sinh? Nghĩ đến đây, tâm địa cứng rắn của hắn nổi lên , thay đổi giọng điệu lạnh lùng nói: " Thí chủ đã quá lo lắng, đệ tử Thiếu Lâm khi xuất môn bên ngoài luôn luôn nghiêm khắc để kiềm chế bản thân, thanh tâm quả dục, tuyệt không sẽ không nhận cái gì linh tinh của người khác."
Phó Vân Ngọc vừa nghe xong, trong lòng từng đợt mất mát, lại vẫn tìm cách tươi cười so với khóc còn khó coi hơn nói: " A Căn ca ca hiểu lầm rồi, ta chỉ là muốn báo đáp ân cứu mạng của ngươi …" Gặp gỡ ánh mắt mâu thuẫn của hắn, thanh âm càng nói càng nhẹ, nhưng lại không có lo lắng.
" Thí chủ ngươi vẫn là nên lấy trở về đi, ta một hồi sẽ cùng sư huynh trở về Thiếu Lâm ." Trong giọng nói tràn ngập sự cự tuyệt.
Tuy rằng là buổi sáng, nhưng ánh mặt trời chiếu trên người vẫn làm cho Phó Vân Ngọc cảm thấy có chút chói mắt, nàng buông đôi mắt xuống, đứng ở đây một lúc trong lòng nghĩ đến: vị tiểu hòa thượng này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? hai ngày trước rõ ràng còn có chút buông lỏng, như thế nào qua một đêm liền thay đổi giống như cá nhân , còn so với trước kia càng tàn khốc vô tình hơn? Chẳng lẽ, hắn thật sự không thích nữ nhân, cho nên sau đêm đó liền đối với ta sinh ra loại tình cảm chán ghét ? Hắn không phải thật sự thích nam nhân chứ? Trời ạ, hoà thượng tuấn tú như vậy, cái này cũng quá đáng tiếc đi! ! Vẫn là tỷ đây đối với hắn thật sự một chút lực hấp dẫn đều không có? Hừ, A Căn ca ca, mặc kệ ngươi khó khăn như thế nào, ta đều phải yêu thích ngươi, cho dù ngươi có là đồng tính luyến ái nữa, tỷ vẫn là giống nhau có thể đem ngươi chỉnh sửa thành dễ bảo, ở thế kỷ hai mươi mốt, trường hợp gì đó tỷ chưa từng thấy qua! !
Phó Vân Ngọc chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt biểu tình vô tội, mày sửa gắt gao nhăn lại, hốc mắt phiếm lệ, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi cong lên, mang theo vẻ uỷ khuất khóc nức nở nói: " A Căn ca ca, ngươi chán ghét Ngọc nhi , Ngọc nhi cũng không giống như dính vào ngươi, Ngọc nhi chỉ là lo lắng ngươi dâm nữ này mặc quần áo đi đường ma sát chân, Ngọc nhi chỉ là vì báo đáp ân cứu mạng của ngươi, nếu không có ngươi, chỉ sợ Ngọc nhi sớm… Ô ô ô ô ~" lời còn chưa dứt, liền cố làm ra vẻ khóc như một trận chiến, " A Căn ca ca, Ngọc nhi không biết ngươi vì sao đột nhiên lạ chán ghét ta như vậy, nhưng là Ngọc nhi thật sự không hại tâm của ngươi a ~ “
Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa khóc thành một đoàn, ánh mắt hồng hồng không ngừng rơi nước mắt ra bên ngoài, ánh mắt đáng thương loại này trông giống như một con chó nhỏ, cho dù là cường đạo thổ phỉ ở tình huống như vậy cũng không xuống tay được? Huống chi là tiểu hòa thượng của chúng ta tâm địa thiện lương đâu?
Trên mặt của A Căn ca biểu tình rốt cục cũng ôn hòa một chút, thản nhiên nói: " Vậy được rồi, ta nhận lấy, ngươi trở về đi."
Rốt cục cũng nhận lấy, Phó Vân Ngọc xoay người, lập tức nín khóc mỉm cười, bầu không khí khong lành mạnh trong lòng bắt đầu phát tác, hắc hắc, tỷ đã nói sẽ đánh bại được ngươi, tỷ nói là làm được, chùa Thanh huyền phải không, tiểu hòa thượng ngươi liền chờ xem! Ha ha ha ~
Cáo biệt phó lão gia, hai cái đầu hoà thượng bóng loáng từ Phó phủ đi ra, tính toán trở về chùa Thanh huyền, dọc theo đường đi A Canh ca líu ríu nói không ngừng, tiểu hòa thượng vẻ mặt lại thực sự trầm mặc, ngẫu nhiên miệng còn lẩm bẩm.
" Sư huynh, làm sao bây giờ, ta chỉ nghĩ đến cái nữ thí chủ kia, thì hơi thở của ta lại bắt đầu không ổn định." A Căn ca vẻ mặt giống như táo bón.
A Canh ca nhịn không được cười ra tiếng, nói: " Sư đệ, đây chính là một quá trình dài dòng, ngươi phải trường kỳ cùng đấu tranh tư tưởng a, nhưng, ta sẽ có mấy phương pháp, xem hiện tại sắc trời cũng đã muộn, chúng ta nên đi tìm gian khách sạn để dừng lại trước rồi nói sau."
Hai người một trước một sau vào một khách sạn bình dân, ăn cơm xong, A canh ca liền hướng sư đệ truyền thụ biện pháp của hắn, nghe nói là dùng quần áo của du khách có thế khắc phục được ma chưởng. Vì thế, trong khách phòng liền xuất hiện một màn này.
Dưới ánh nến mờ nhạt, A Căn ca ngồi ở trên giường, tăng bào đã bị thoát tới bên hông, lộ ra phần ngực trắng nõn, đường cong nửa người trên cực kỳ gợi cảm. Sau đó, A Canh quỳ trước mặt hắn, bàn tay to ở trên người hắn chậm rãi chạy tới trước ngực, ma sát rồi lại lặp lại, mà nhẹ nhàng xoa bóp hai hạt phấn hồng kia. Giờ phút này, A Căn ca mặt đỏ lên, một bộ dạng táo bón, thoạt nhìn như là đang cố nén cái gì. Tiếp theo, cặp tay kia bắt đầu dần dần đi xuống, khụ khụ, là bàn tay thô ráp, cho đến chỗ bên hông không một vết sẹo lồi nhẹ nhàng vuốt ve, chủ nhân của thân thể cân đối này mặt càng thêm khó coi , hốc mắt rõ ràng đã muốn phiếm lệ. Rốt cục, cặp bàn tay to kia muốn duỗi ra hướng tới mảnh đất thần bí kia !
" Phốc ~ ha ha ha ~ ha ha ha ~ ngứa chết ta , ngứa chết ta , sư huynh ngươi rốt cuộc đang làm cái già ~" tiểu hòa thượng vừa rồi nín nhịn nghẹn đỏ bừng mặt rốt cục cũng thả lỏng xuống dưới, phát ra một trận cười to.
Ngạch… A Canh ca hỗn độn, đứa ngu ngốc này thật sự không biết ta đang làm cái gì sao? Vì để cho hắn sẽ không đối với nữ nhân kia sinh ra tình cảm nhất định phải hiện tại phải khống chế thân thể của chính mình a! ! Tâm tình của hắn thực sự phức tạp, mới vừa rồi bản thân cũng không dám chắc chắn, nhưng chính xác mà nói, là không có gì nắm chắc, vì vậy biện pháp này là bằng trí tuệ của hắn để nghĩ ra được .
" Khụ khụ khụ! Sư đệ, ngươi hiện tại thử ngẫm lại đến nữ thỉ chủ kia, nhìn xem có thể tốt hơn một chút nào hay không." A Canh ca đang chỉnh cổ họng nói.
A Căn ca gật gật đầu, ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường điều chỉnh hơi thở của mình, nhắm mắt bắt đầu nhớ lại dung nhan tuyệt mỹ kia. Khoé miệng hơi hơi giơ lên, lê xoáy thật sâu, da thịt trắng noãn, đôi mắt như mặt nước sinh động… Không được, vẫn là giống như trước kia a, a! Không được, trong lòng hắn thầm kêu không ổn, huyết khí bắt đầu loạn hướng, từng chút từng chút kịch liệt hơn, không được, chạy nhanh thu vào!
Rốt cục đã trở lại, hắn thở dài một hơi, vẻ mặt cầu xin, vô tội nhìn A Canh ca, nói: " Sư huynh, vẫn là không được, biện pháp này của ngươi không dùng được."
Không dùng được? Xem ra, đành phải dùng chiêu tiếp theo, mãnh liệt hơn a. Hòa thượng A Canh vẻ mặt vì nghĩa lớn lên cao, nhìn vẻ mặt của tiểu hòa thượng A Căn bất đắc dĩ nói: " Sư đệ, ngươi yên tâm, biện pháp nàykhông được, ta còn có kế tiếp theo, vi huynh khẳng định sẽ giúp ngươi đem ma chưởng này trừ bỏ!"
Tiểu hòa thượng A Căn tín nhiệm nhìn hắn một cái, ngã đầu xuống ngủ, hắn quả thật là mệt mỏi, đã hai ngày qua, đều không có ngủ được, cả đầu đều là ma chướng, làm hắn không thể nhắm mắt.
Nửa đêm, một bóng đen ở trên nóc nhà gọi tới gọi lui, thấy không rõ bộ dạng của người nọ lắm, chỉ thấy được là một người đầu trọc. Hắn ở trên nóc nhà chạy vội một hồi, rốt cục ở đứng ở trên nóc nhà một nhà giàu có thì dừng lại.
" Kẻ lỗ mãng! Đi ra!" Hắn nhìn về hai căn phòng song song ở phía đông, đối với người mập mạp đang đi từ toilet phía dưới đứng lên đi kêu.
Người mập mạp kia ban đầu ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, liền theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy hé ra một khuôn mặt quen thuộc, liền chạy đi ra mở cửa.
" Kẻ lỗ mãng, nhìn không ra đấy, ngươi hiện tại quả thật không tồi a!" Hắc y nhân đầu bóng loáng vừa vào cửa liền kéo người mập mạp mập mạp kia lại như lợn xem chân xem tay " Đúng rồi, mấy bản “ thâm cung xuân tình sử" trước đây còn không?"
Người mập mạp kia cũng thế, trên mặt lập tức cười so với hoa còn sáng lạn hơn, không đứng đắn trêu chọc nói: " Không thể nghĩ được tiểu tử ngươi lại làm hòa thượng, còn đối với hai bản này nhớ mãi không quên! Hử? Xem ra ở trong chùa miếu đã làm cho ngươi nghẹn hỏng rồi đi? Hắc hắc ~ “
" Đi nhanh một chút, đừng nói bậy, hôm nay đến mượn sách này là có việc quan trọng cần sử dụng, mau cầm đến đây, ta phải chạy trở về." hắc y nhân đầu bóng loáng không kiên nhẫn nói, cầm lấy hai quyển sách, võ nghệ cao cường rời đi.
Beta: linhxu
~~ Bóng đêm dần lạnh xuống, trên đường trống trải ngẫu nhiên còn có mấy gian cửa hàng mở ra, cảnh tượng người trên đường đi vội vàng lẻ loi rải rác xuất hiện ở trong màn đêm. Một cửa hàng giầy đèn vẫn đang sáng, một lát sau, lão bản trung niên đi ra nhìn nhìn chuẩn bị đóng cửa lại.
" Đợi chút ~" thanh âm từ một cô gái, một đôi bàn tay mảnh khảnh trắng noãn đặt tại trên cửa.
Chỉ thấy, một nữ tử trẻ tuổi dung nhan tuyệt mỹ, đang chống tại trên cửa từng ngụm từng ngụm thở, phía sau là tiểu nha đầu này, lão bản ngẩn người, nói: " Cô nương, cửa hàng của chúng ta sẽ đóng cửa, ngày mai ngươi lại đến đi!"
Trên dung nhan khuynh thành kia, một đôi mắt to nhíu lại, môi đỏ mọng hơi hơi mân mê, mắt hạnh trong mắt ngập nước, nói: " Lão bản, ta muốn mua một đôi giầy cho nhà sư."
" Nhưng mà cô nương, cửa hàng của chúng ta phải đóng cửa ."
“Lão bản, ta sẽ rất nhanh thôi, ta sẽ trả giá gấp đôi." Sóng mắt như nước, giọng nói mang theo hàm xúc ý tứ năn nỉ.
" Được rồi, tiến vào kia, nhanh chút nha." Lão bản để cho các nàng vào cửa.
Giầy đi bên trong cũng không nhiều lắm, Phó Vân Ngọc ở bên trong chọn một hồi, trong đầu nhớ lại kích cỡ chân nhỏ to kia, quyết định lựa chọn một giầy, thanh toán tiền, mang giầy đi ra, nhìn giầy trong tay tâm tình đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Ngày hôm sau, Phó Vân Ngọc dậy thật sớm, trang điểm cho khuôn mặt nhẹ nhàng trên môi điểm một lớp son mỏng manh, thoạt nhìn giống như miếng thạch hoa quả mê người, chọn một bộ váy màu hồng nhạt, sợi tóc dựng thẳng lên. Cài thêm trâm màu ngọc bích, xinh xắn lanh lợi, tươi cười nhẹ nhàng nở rộ trên khuôn mặt, khóe miệng có hai đóa lê xoáy thật sâu, da thịt trắng nõn mềm mại, thổi đạn tức phá rất là đáng yêu, nhìn xa trông giống như tiên nữ hạ phàm trần, váy dài rộng thùng thình, phấn trắng đẹp đẽ, eo thon tinh tế, gọn gàng động lòng người. Nàng ở trong gương nhìn nhìn, lộ ra biểu tình vừa lòng , cầm đêm giầy mới mua hôm qua đi về phía tây sương phòng mà đến.
Tia nắng ban mai vừa mới chiếu lên cửa sổ, tiểu hòa thượng đã niệm xong hai lần kinh phật rồi, đứng dậy sửa sang lại hành lý của chính mình, chuẩn bị cùng Phó lão gia chào từ biệt. Bên ngoài truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của cánh cửa điêu khắc, hắn buông bao vải trên tay ra, chạy tới mở cửa, lại sững sờ đứng tại chỗ. Chỉ thấy một cô gái khuynh quốc khuynh thành đứng ở cửa, quần áo màu hồng nhạt , tóc dài đen như mực được thả ra dựng thẳng lên, phía trên cài một cái trâm trân châu, da trắng nõn nà, mắt sáng như sao, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng, giống như tiên nữ hạ phàm, càng làm tôn thêm khí chất xuất trần của nàng.
A Căn ca nhìn đôi mắt như nước kia, bất giác ngây người, cho đến khi trên mặt nóng bừng, trái tim phù phù phù phù nhảy đến khoảng trống trong yết hầu, cảm thấy khó thở, đạp lên một chút rồi bừng tỉnh, nguy rồi, ma chướng nàylại tới nữa rồi, hơn nữa so với ngày hôm qua còn nghiêm trọng hơn. Như thế nào, mỗi lần đụng tới vị nữ thí chủ này, khí huyết của bản thân lại loạn xạ, nhìn thấy Phó lão gia sẽ không như vậy, nữ nhân này rất đáng sợ, trách không được sư phó thường nói, nữ nhân là con hổ, muốn chúng ta không thể chạm vào. cảm giác hiện tại khó chịu của bản thân, xác định là đêm đó cùng nữ tử này nguyên do có da thịt thân thiết.
Phó Vân Ngọc thấy tiểu hòa thượng nA Căn gơ ngác nhìn chính mình, liền cười nói: " A Căn ca ca, xin chào buổi sớm."
Giai nhân trước mắt, sóng mắt như nước, nụ cười như hoa, khóe miệng một đôi lê xoáy thật sâu lại càng tôn thêm vẻ đáng yêu, A Căn ca mạnh mẽ đem suy nghĩ kéo trở lại, bất giác lui lại về sau mấy bước, thản nhiên nói: " Ngươi đến sớm như vậy, là có chuyện gì?"
Động tác rất nhỏ như vậy làm cho Phó Vân Ngọc trong lòng có chút không thoải mái, nhưng thanh âm vẫn mềm mại, cười nói: " Nguyên do là hôm qua nhìn giầy của ngươi bị hỏng, chắc là đêm đó vì cứu ta mà bị rách, cho nên… mua riêng đôi giày này trả lại cho ngươi." Hai tay nàng gắt gao cầm lầy đôi tăng hài đã được đóng gói cẩn thận, đưa cho hắn.
A Căn ca lại ngây ngẩn cả người, cái này, Phó gia tiểu thư này chẳng lẽ còn muốn dùng viên đạn bọc đường tiêu huỷ hắn, làm cho hắn hoàn toàn thành ma, cả đời không thể siêu sinh? Nghĩ đến đây, tâm địa cứng rắn của hắn nổi lên , thay đổi giọng điệu lạnh lùng nói: " Thí chủ đã quá lo lắng, đệ tử Thiếu Lâm khi xuất môn bên ngoài luôn luôn nghiêm khắc để kiềm chế bản thân, thanh tâm quả dục, tuyệt không sẽ không nhận cái gì linh tinh của người khác."
Phó Vân Ngọc vừa nghe xong, trong lòng từng đợt mất mát, lại vẫn tìm cách tươi cười so với khóc còn khó coi hơn nói: " A Căn ca ca hiểu lầm rồi, ta chỉ là muốn báo đáp ân cứu mạng của ngươi …" Gặp gỡ ánh mắt mâu thuẫn của hắn, thanh âm càng nói càng nhẹ, nhưng lại không có lo lắng.
" Thí chủ ngươi vẫn là nên lấy trở về đi, ta một hồi sẽ cùng sư huynh trở về Thiếu Lâm ." Trong giọng nói tràn ngập sự cự tuyệt.
Tuy rằng là buổi sáng, nhưng ánh mặt trời chiếu trên người vẫn làm cho Phó Vân Ngọc cảm thấy có chút chói mắt, nàng buông đôi mắt xuống, đứng ở đây một lúc trong lòng nghĩ đến: vị tiểu hòa thượng này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? hai ngày trước rõ ràng còn có chút buông lỏng, như thế nào qua một đêm liền thay đổi giống như cá nhân , còn so với trước kia càng tàn khốc vô tình hơn? Chẳng lẽ, hắn thật sự không thích nữ nhân, cho nên sau đêm đó liền đối với ta sinh ra loại tình cảm chán ghét ? Hắn không phải thật sự thích nam nhân chứ? Trời ạ, hoà thượng tuấn tú như vậy, cái này cũng quá đáng tiếc đi! ! Vẫn là tỷ đây đối với hắn thật sự một chút lực hấp dẫn đều không có? Hừ, A Căn ca ca, mặc kệ ngươi khó khăn như thế nào, ta đều phải yêu thích ngươi, cho dù ngươi có là đồng tính luyến ái nữa, tỷ vẫn là giống nhau có thể đem ngươi chỉnh sửa thành dễ bảo, ở thế kỷ hai mươi mốt, trường hợp gì đó tỷ chưa từng thấy qua! !
Phó Vân Ngọc chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt biểu tình vô tội, mày sửa gắt gao nhăn lại, hốc mắt phiếm lệ, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi cong lên, mang theo vẻ uỷ khuất khóc nức nở nói: " A Căn ca ca, ngươi chán ghét Ngọc nhi , Ngọc nhi cũng không giống như dính vào ngươi, Ngọc nhi chỉ là lo lắng ngươi dâm nữ này mặc quần áo đi đường ma sát chân, Ngọc nhi chỉ là vì báo đáp ân cứu mạng của ngươi, nếu không có ngươi, chỉ sợ Ngọc nhi sớm… Ô ô ô ô ~" lời còn chưa dứt, liền cố làm ra vẻ khóc như một trận chiến, " A Căn ca ca, Ngọc nhi không biết ngươi vì sao đột nhiên lạ chán ghét ta như vậy, nhưng là Ngọc nhi thật sự không hại tâm của ngươi a ~ “
Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa khóc thành một đoàn, ánh mắt hồng hồng không ngừng rơi nước mắt ra bên ngoài, ánh mắt đáng thương loại này trông giống như một con chó nhỏ, cho dù là cường đạo thổ phỉ ở tình huống như vậy cũng không xuống tay được? Huống chi là tiểu hòa thượng của chúng ta tâm địa thiện lương đâu?
Trên mặt của A Căn ca biểu tình rốt cục cũng ôn hòa một chút, thản nhiên nói: " Vậy được rồi, ta nhận lấy, ngươi trở về đi."
Rốt cục cũng nhận lấy, Phó Vân Ngọc xoay người, lập tức nín khóc mỉm cười, bầu không khí khong lành mạnh trong lòng bắt đầu phát tác, hắc hắc, tỷ đã nói sẽ đánh bại được ngươi, tỷ nói là làm được, chùa Thanh huyền phải không, tiểu hòa thượng ngươi liền chờ xem! Ha ha ha ~
Cáo biệt phó lão gia, hai cái đầu hoà thượng bóng loáng từ Phó phủ đi ra, tính toán trở về chùa Thanh huyền, dọc theo đường đi A Canh ca líu ríu nói không ngừng, tiểu hòa thượng vẻ mặt lại thực sự trầm mặc, ngẫu nhiên miệng còn lẩm bẩm.
" Sư huynh, làm sao bây giờ, ta chỉ nghĩ đến cái nữ thí chủ kia, thì hơi thở của ta lại bắt đầu không ổn định." A Căn ca vẻ mặt giống như táo bón.
A Canh ca nhịn không được cười ra tiếng, nói: " Sư đệ, đây chính là một quá trình dài dòng, ngươi phải trường kỳ cùng đấu tranh tư tưởng a, nhưng, ta sẽ có mấy phương pháp, xem hiện tại sắc trời cũng đã muộn, chúng ta nên đi tìm gian khách sạn để dừng lại trước rồi nói sau."
Hai người một trước một sau vào một khách sạn bình dân, ăn cơm xong, A canh ca liền hướng sư đệ truyền thụ biện pháp của hắn, nghe nói là dùng quần áo của du khách có thế khắc phục được ma chưởng. Vì thế, trong khách phòng liền xuất hiện một màn này.
Dưới ánh nến mờ nhạt, A Căn ca ngồi ở trên giường, tăng bào đã bị thoát tới bên hông, lộ ra phần ngực trắng nõn, đường cong nửa người trên cực kỳ gợi cảm. Sau đó, A Canh quỳ trước mặt hắn, bàn tay to ở trên người hắn chậm rãi chạy tới trước ngực, ma sát rồi lại lặp lại, mà nhẹ nhàng xoa bóp hai hạt phấn hồng kia. Giờ phút này, A Căn ca mặt đỏ lên, một bộ dạng táo bón, thoạt nhìn như là đang cố nén cái gì. Tiếp theo, cặp tay kia bắt đầu dần dần đi xuống, khụ khụ, là bàn tay thô ráp, cho đến chỗ bên hông không một vết sẹo lồi nhẹ nhàng vuốt ve, chủ nhân của thân thể cân đối này mặt càng thêm khó coi , hốc mắt rõ ràng đã muốn phiếm lệ. Rốt cục, cặp bàn tay to kia muốn duỗi ra hướng tới mảnh đất thần bí kia !
" Phốc ~ ha ha ha ~ ha ha ha ~ ngứa chết ta , ngứa chết ta , sư huynh ngươi rốt cuộc đang làm cái già ~" tiểu hòa thượng vừa rồi nín nhịn nghẹn đỏ bừng mặt rốt cục cũng thả lỏng xuống dưới, phát ra một trận cười to.
Ngạch… A Canh ca hỗn độn, đứa ngu ngốc này thật sự không biết ta đang làm cái gì sao? Vì để cho hắn sẽ không đối với nữ nhân kia sinh ra tình cảm nhất định phải hiện tại phải khống chế thân thể của chính mình a! ! Tâm tình của hắn thực sự phức tạp, mới vừa rồi bản thân cũng không dám chắc chắn, nhưng chính xác mà nói, là không có gì nắm chắc, vì vậy biện pháp này là bằng trí tuệ của hắn để nghĩ ra được .
" Khụ khụ khụ! Sư đệ, ngươi hiện tại thử ngẫm lại đến nữ thỉ chủ kia, nhìn xem có thể tốt hơn một chút nào hay không." A Canh ca đang chỉnh cổ họng nói.
A Căn ca gật gật đầu, ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường điều chỉnh hơi thở của mình, nhắm mắt bắt đầu nhớ lại dung nhan tuyệt mỹ kia. Khoé miệng hơi hơi giơ lên, lê xoáy thật sâu, da thịt trắng noãn, đôi mắt như mặt nước sinh động… Không được, vẫn là giống như trước kia a, a! Không được, trong lòng hắn thầm kêu không ổn, huyết khí bắt đầu loạn hướng, từng chút từng chút kịch liệt hơn, không được, chạy nhanh thu vào!
Rốt cục đã trở lại, hắn thở dài một hơi, vẻ mặt cầu xin, vô tội nhìn A Canh ca, nói: " Sư huynh, vẫn là không được, biện pháp này của ngươi không dùng được."
Không dùng được? Xem ra, đành phải dùng chiêu tiếp theo, mãnh liệt hơn a. Hòa thượng A Canh vẻ mặt vì nghĩa lớn lên cao, nhìn vẻ mặt của tiểu hòa thượng A Căn bất đắc dĩ nói: " Sư đệ, ngươi yên tâm, biện pháp nàykhông được, ta còn có kế tiếp theo, vi huynh khẳng định sẽ giúp ngươi đem ma chưởng này trừ bỏ!"
Tiểu hòa thượng A Căn tín nhiệm nhìn hắn một cái, ngã đầu xuống ngủ, hắn quả thật là mệt mỏi, đã hai ngày qua, đều không có ngủ được, cả đầu đều là ma chướng, làm hắn không thể nhắm mắt.
Nửa đêm, một bóng đen ở trên nóc nhà gọi tới gọi lui, thấy không rõ bộ dạng của người nọ lắm, chỉ thấy được là một người đầu trọc. Hắn ở trên nóc nhà chạy vội một hồi, rốt cục ở đứng ở trên nóc nhà một nhà giàu có thì dừng lại.
" Kẻ lỗ mãng! Đi ra!" Hắn nhìn về hai căn phòng song song ở phía đông, đối với người mập mạp đang đi từ toilet phía dưới đứng lên đi kêu.
Người mập mạp kia ban đầu ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, liền theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy hé ra một khuôn mặt quen thuộc, liền chạy đi ra mở cửa.
" Kẻ lỗ mãng, nhìn không ra đấy, ngươi hiện tại quả thật không tồi a!" Hắc y nhân đầu bóng loáng vừa vào cửa liền kéo người mập mạp mập mạp kia lại như lợn xem chân xem tay " Đúng rồi, mấy bản “ thâm cung xuân tình sử" trước đây còn không?"
Người mập mạp kia cũng thế, trên mặt lập tức cười so với hoa còn sáng lạn hơn, không đứng đắn trêu chọc nói: " Không thể nghĩ được tiểu tử ngươi lại làm hòa thượng, còn đối với hai bản này nhớ mãi không quên! Hử? Xem ra ở trong chùa miếu đã làm cho ngươi nghẹn hỏng rồi đi? Hắc hắc ~ “
" Đi nhanh một chút, đừng nói bậy, hôm nay đến mượn sách này là có việc quan trọng cần sử dụng, mau cầm đến đây, ta phải chạy trở về." hắc y nhân đầu bóng loáng không kiên nhẫn nói, cầm lấy hai quyển sách, võ nghệ cao cường rời đi.
Tác giả :
Thiên Sắc Sắt