Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta
Chương 46: Lựa chọn khóa khăn
Edit: gau5555
Beta: linhxu
Khi Phó Vân Ngọc cười khanh khách đem chuyện của Tiểu Trường Sinh nói cho A Căn ca nghe, thì sắc mặt của hắn lúc trắng lúc xanh, có thể nói là biến sắc. Hắn vạn lần không ngờ, sư đệ có tư chất thông minh này, lại yêu thích phái nam, coi trọng cái tiểu sư đệ nhu thận A Duẫn kia của hắn, nói không kinh hãi đó là không có khả năng, nhưng mà hắn hiện tại cũng đã bước vào hồng trần, đối với thái độ này cũng dần dần hiểu ra rất nhiều. Tình cảm của con người được nảy mầm từ đáy lòng là chân thật nhất, chúng ta nên phát triển thuận theo tự nhiên, mà không nên cố gắng cản trở. Cho nên, buổi sáng hắn gọi Trường Sinh lại đây, nói những lời thấm thía cho sư đệ, ý bảo hắn không thể quá mức gượng ép.
Trong Thanh Huyền tự từ sau khi A Căn ca rời khỏi, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc ít lời, bởi vì từ đó về sau, thân thể chủ trì liền không được tốt lắm. Chuyện này cũng trở thành điều cấm kị, một mặt muốn ngăn chặn miệng người, phòng ngừa ngoại giới biết rồi phá hủy thanh danh của Thanh Huyền tự, mặt khác sợ rơi vào tai của chủ trì lại làm cho ông thêm thương cảm. Đối với động tĩnh đêm khuya ở hậu viện hôm qua, bọn họ đến bây giờ đều chưa phát hiện ra, trước sau vẫn thế chẻ củi, múc nước, nấu cơm.
Giang gia thiếu gia mỗi ngày đều chờ trong khách sạn, khoảng giữa trưa, mới phái từng nhóm người lặng lẽ mai phục ở bên ngoài Thanh Huyền tự. Ở bên ngoài chỗ tối ẩn nấp khoảng nửa canh giờ, phát hiện động tĩnh bên trong Thanh Huyền tự càng ngày càng nhỏ, một hộ viện có chút thiếu kiên nhẫn, muốn xông vào, lại bị Giang gia quái thú ngăn cản, thưởng cho hai cái bạt tai, để cho hắn chờ đợi một lát, đến khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ hạ lệnh. Một túi thuốc hương nhuyễn cân tán đêm qua đối với một cái giếng mà nói có chút nhẹ, cho nên dược hiệu sẽ không thể thấy hiệu quả lập tức, phải chờ một lát nữa, người ở bên trong mới có thể tạm thời mất võ công, tay chân như nhũn ra. Hắn vốn không muốn liên lụy tới hòa thượng trong chùa, nhưng mà tiểu hòa thượng A Căn này thật sự là rất không coi ai ra gì , đoạt nữ nhân của hắn không nói, còn giết chết tất cả thủ hạ hắn phái đi. Hắn muốn cho hòa thượng này sống không bằng chết, không thể xuống tay ở trên người Phó Vân Ngọc, đành phải khai đao về phía chùa hòa thượng này.
Giờ phút này, hòa thượng trong Thanh Huyền tự ăn đồ ăn được làm từ nước kia, đại đa số đã có phản ứng, cảm thấy cả người toàn thân vô lực, liền cho rằng khí trời nóng bức, cũng không để ý, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, ngồi thiền ngồi thiền. Chỉ có lão hòa thượng Huyền Thanh cảm giác được thân thể có sự khác thường, nhưng loại bệnh trạng này lại không giống như là trúng độc, chỉ cảm thấy tứ chi vô lực, nội lực đều không vận lên được, cho nên lúc nào trong lòng cũng vẫn duy trì cảnh giác.
Chân trời bỗng nhiên dấy lên ráng đỏ có chút quỷ dị, ánh sáng màu đỏ hơi tím như chiếm nửa bức họa trên bầu trời, ánh sáng mặt trời kia rục rịch chiếu trên người sát thủ, vô cùng chói mắt. Rốt cục, Giang gia quái thú ra lệnh một tiếng, mấy chục tên sát thủ đã được huấn luyện đồng loạt vọt vào trong Thanh Huyền tự đang im ắng. Chúng hòa thượng thấy ngoại nhân xâm nhập, hơn nữa tới với ý đồ không tốt, đều hăm hở xông lên, nhưng mà, dược hiệu ăn vào buổi sáng hôm nay đã phát huy tới hết, miễn cưỡng chỉ miễn cưỡng đùa giỡn được mấy chiêu, tay chân như nhũn ra, căn bản không thể chống lại, chỉ chốc lát sau đại đa số mọi người đều bị trói ở đại điện, còn có các sư thúc sư bá còn một phần công lực cao thâm, có thể miễn cưỡng đánh nhau với bọn họ, nhưng mà bởi vì người ít không thể đánh lại đông, đều chết thảm. Liền ngay cả phương trượng Huyền Thanh cũng bị trọng thương, miệng phun máu tươi, gân mạch đứt đoạn ngã vào cửa đại điện. Trong lúc nhất thời, trong Thanh Huyền tự tràn ngập một mùi máu tươi
Giang gia quái thú hung hăng lau quệt vết máu tươi trên mặt mình, híp đôi mắt nhỏ như hạt đậu, vừa lòng cười, từ trong tay áo rút ra một phong thư, đưa cho thủ hạ, ra lệnh cho hắn nhanh chóng đưa tới Tư Căn am. Hắn cũng muốn nhìn xem, sư phụ cùng mỹ nhân, tiểu hòa thượng kia rốt cuộc hội lựa chọn người nào. Hắn ta sẽ thấy sắc quên nghĩa đồ hay là nhớ tình bạn cũ trọng tình người, sau đó sẽ thấy rõ ràng.
Tên hộ vệ kia sau khi dùng phi tiêu cố định ở cửa, liền vội vàng trở vệ. Trong chùa già trẻ lớn bé hoặc tràn đầy cừu hận nhìn nam nhân tướng mạo xấu xí đang ngồi trên ghế đá ở cửa trước mắt này, kiều chân bắt chéo, lộ ra nụ cười ghê tởm, hoặc đau xót muốn chết, cố nén nước mắt niệm kinh siêu độ cho người đã chết đi. Người này rốt cuộc đến từ nơi nào? Thanh Huyền tự của bọn họ vẫn đều hành y tế thế, chưa bao giờ trêu chọc bất luận kẻ nào, càng miễn bàn đến chuyện kết hạ thù hận với ai, sao đang êm đẹp lại rước lấy họa sát sinh lớn như vậy. Người này tột cùng là ai? Sao hạ dược độc thủ như thế.
Bên kia A Căn ca đang cùng Phó Vân Ngọc hai người suy tính về số lượng quần áo, chuẩn bị để Phó Vân Ngọc luyện tập làm quần áo. Bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, liền giống như gió chạy vội đi ra ngoài, chỉ thấy trên cửa có một phong thơ. Lấy xuống dưới xem, vốn khuôn mặt tuấn tú đang hạnh phúc dào dạt xoát một chút, trang giấy kia chậm rãi từ trên tay hắn rơi xuống, thở hổn hển đi ra khỏi cửa, vừa vặn Phó Vân Ngọc cũng đi ra nhìn thấy sắc mặt dọa người của hắn, cũng vội vàng theo đi theo.
Tốc độ leo núi của A Căn ca nhanh quá mức, căn bản là không quan tâm Phó Vân Ngọc đang thở gấp không thể đi nổi phía sau, cố gắng lấy tốc độ nhanh nhất đi tới cửa Thanh Huyền tự. Cửa chính rộng mở, bên trong lại im lặng có chút quỷ dị, dọc theo tảng đá lớn được trải thành đường nhìn lại, Giang gia quái thú đang ngồi vắt chéo chân ở chỗ kia, cười như không cười, ánh mắt hiện lên sự ngoan sắc. Phía sau hắn, mấy chục tên sát thủ hắc y đều dùng đao đặt vào chỗ hiểm trên người các huynh đệ. Trong chùa một mảnh hỗn độn, cái đỉnh để thắp hương bị đánh ngã trên mặt đất, phật tượng cũng bị đánh nát ở cửa đại điện. Các sư huynh đệ đều bị trói ném ở trong đại điện, toàn thân đều bị thương. Thấy hắn đã đến, đều lộ ra ánh mắt phức tạp, có chút tiếc hận, có chút giống như là thấy hy vọng. A Căn ca nhất thời sững sờ ở tại chỗ, chỉ thấy đại sư bá cùng nhị sư bá ngã vào trong vũng máu, không biết có còn tồn tại hơi thở nào hay không, cả người sư thúc đều bị đóng ở trên cột gỗ ở đại điện, chết không nhắm mắt. Chủ trì cũng bị trọng thương, gân mạch đứt đoạn, võ công không còn toàn vẹn, nếu ông có thể vượt qua một kiếp, sợ cũng chỉ còn là một phế nhân .
“Sư đệ!" Là giọng nói của A Canh Ca.
“Sư phụ!"
Cả người A Căn ca đều bị bao vây trong sự bi thương khổng lồ, hắn thương tâm muốn giết chết cái tên Giang gia thiếu gia kia, trong lòng dấy lên lửa giận hừng hực. Sư bá của hắn, người đã dạy hắn từng bước đi, dạy hắn trung bình tấn, dạy hắn phương pháp phun nạp, dạy hắn cách đối xử làm người như nào, sư bá ôn hòa hiền lành kia, sư thúc cái người mỗi lần hắn bị phạt đều che chở cho hắn, thường xuyên xuống núi đi khuất thực đều để lại đồ ăn ngon cho hắn, lại có thể bị đóng ở trên cột như vậy, chết quá dữ dội tàn nhẫn, còn có, sư phụ người thương yêu hắn nhất, đã cẩn thận chăm sóc hắn từ nhỏ, dạy hắn cả đời võ nghệ, mà mình lúc trước còn chọc người tức giận, thật không ngờ, ngày đó từ biệt, lại thành vĩnh viễn. Ngũ tạng lục phủ giống như bị xé rách ra, trong đầu A Căn ca lập tức giống như bão táp trước bầu trời bao la, hỗ độn hỗ độn, tình cảnh tàn nhẫn này hoàn toàn đối lập với cái tên nam nhân vô cùng xấu xí này, cừu hận thật lớn dâng lên trong lòng hắn, điều này vốn là tối kỵ của người xuất gia, nhưng mà giờ phút này hắn, hai mắt đỏ rực, xanh cả mặt, vẻ mặt làm cho mọi người chưa từng thấy qua, quanh thân tràn ngập cỗ sát khí, chỉ một thoáng, trong không khí tất cả tạp chất cùng hỗn độn vào một thể, nhánh cây trong chùa không ngừng lay động, hắn bay lên không, áo trằng noãn ở giữa không trung bay lên.
Hắn nhìn thoáng qua các sư huynh đệ phía dưới, hai tay tạo thành chữ thập, miệng lẩm bẩm, bỗng nhiên, hai cánh tay mở ra trên không trung, chỉ thấy giữa hai tay xuất hiện một cái gì màu đen thật lớn giống như lốc xoáy.
“Như lai thần tưởng tầng thứ tám!" Phía dưới vị sư huynh ngày đó thay thuốc cho hắn, tràn ngập sư kinh ngạc.
Giang gia quái thú kia vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch, mắt thấy chưởng kia sẽ đánh xuống mình, liền la lớn: “Ngươi là muốn tiểu mỹ nhân này cùng ta đồng quy vu tận sao!"
A Căn ca bỗng nhiên dừng lại, hắn theo tiếng nhìn lại, liền thấy Phó Vân Ngọc bị một sát thủ bắt lấy, chủy thủ sắc bén gắt gao để trên chiếc cổ trắng nõn non mịn của nàng.
“Vân Ngọc!" Hắn cúi đầu kêu một tiếng, trong lòng vô cùng đau xót, chậm rãi thu hồi chưởng phong, rơi xuống trên mặt đất, “Vân Ngọc, nàng sao lại…"
“Hừ hừ, tiểu hòa thượng, tiểu mỹ nhân hiện tại ở trong tay ta, ngươi còn muốn giết ta sao?" Giang gia quái thú nhanh chóng đi tới bên cạnh Phó Vân Ngọc, một tay gắt gao nắm lấy bả vai của nàng, một tay lấy chủy thủ để vào cổ nàng.
Phó Vân Ngọc thật sự có chút bị dọa đến, nàng đi theo A Căn ca vẻ mặt trắng bệch lên núi, còn chưa kịp vào cửa đã vừa vặn bị thủ hạ của Giang gia quái thú bắt lấy, vào chùa, mới nhìn thấy được tình cảnh tàn nhẫn này, chủy thủ trong tay của Giang gia quái thú đang để sát vào mình, chỉ cần nàng hơi động một chút, thì tính mạng….. Vốn A Căn ca có thể đem hỗn đàn tội ác tày trời này tử hình ngay tại chỗ, nhưng do mình lại đến phá hủy, còn làm cho A Căn ca lâm vào lưỡng nan, Phó Vân Ngọc trong lòng vừa nghĩ, vừa cảm thấy áy náy, nhưng mà nàng cũng không lo lắng A Căn ca sẽ vất bỏ nàng. Từng dấu vết của cuộc sống này, nàng biết phân lượng của mình ở trong lòng hắn, nàng có tự tin này.
“A Căn ca ca, đừng quan tâm tới thiếp, mau giết hắn!"
Giang gia quái thú kia vừa nghe, lại nắm thật chặt chùy thủ, trên cổ tuyết trắng của Phó Vân Ngọc nháy mắt liền bị rạch, máu tươi chảy ra.
“Vân Ngọc, " A Căn ca quýnh lên, trong lòng khó chịu như bị kiến cắn, một bên là cừu hận của toàn bộ Thanh Huyền tự, một bên là nữ nhân hắn yêu nhất."Buông nàng ra, ta để cho ngươi đi." Hắn cắn răng, rốt cục đưa ra quyết định, thù này, có thể sẽ báo sau, nhưng mà hắn không thể trơ mắt nhìn nàng gặp nguy hiểm.
“Hừ hừ ~" trong mắt Giang gia quái thú hiện lên sự giảo hoạt, xem ra, địa vị của nữ nhân này trong lòng hòa thượng kia thật không tầm thường? Vậy hắn liền cược một phen, vì thế, nheo đôi mắt đậu xanh lại, nói: “Thả nàng? Ngươi là đang nói giỡn sao? Có thể ngươi còn không biết, hòa thượng trong miếu này từ trên xuống dưới đều trúng nguyễn cân tán của ta, độc dược này tuy rằng không phải kịch động, nhưng mà, ăn sau ba ngày nếu không có giải dược, toàn thân sẽ từng chút bị ăn mòn, cho đến khi hóa thành một bãi máu loãng, về phần giải dược này, chỉ có Giang gia chúng ta có. Ha ha ~ ta nói, để cho các vị ngồi đấy đóan một cái, xem vị sư huynh tốt này của các ngươi sẽ lựa chọn tính mạng của các ngươi, hay là nữ nhân này đây"
Rất độc, Phó Vân Ngọc không khỏi phát run, nàng sợ hãi nhìn về phía A Căn ca, chỉ thấy trong đôi mắt hắn có sự phức tạp mà chưa bao giờ nàng nhìn thấy. Thương tâm, tuyệt vọng, cừu hận, rối rắm, không tha, sau đó là một mảnh mê mang.
A Căn ca hai tay nắm chặt thành quyền, làn da trắng bệch lộ ra tia lạnh lẽo, hắn lo lắng liếc mắt nhìn vẻ mặt chờ mong của đồng môn trong đại điện, lại thâm sâu nhìn thoáng qua Phó Vân Ngọc, trong mắt phượng lộ ra sự lạnh lẽo làm cho người ta run sợ, như là tuyệt vọng, hoặc như là yên lặng chết bình thường, làm cho Giang gia quái thú cùng với sát thủ bên người hoảng sợ lui lại sau mấy bước.
“Ừm hừ? Lo lắng như thế nào?" Giang gia quái thú nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, miễn cưỡng nói, trên tay lại tăng thêm lực đạo, nhất thời, càng nhiều máu tươi từ trên cổ Phó Vân Ngọc cổ chảy xuống dưới, nhiễm đỏ quần áo trước ngực nàng.
Máu róc rách chảy xuống, lộ ra màu đỏ nhìn thấy ghê người, Phó Vân Ngọc chỉ cảm thấy trên cổ tê rần, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt A Căn ca, bên trong không dậy nổi nửa phần dao động, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ. Chát chát đau, càng nhiều hơn là sợ hãi, sợ tình yêu của hắn đối với mình không đủ sâu, sợ cố gắng cuối cùng của mình sẽ biến thành tro tàn. Hiện tại giống như là một cái cân tiểu ly, A Căn ca đứng ở chính giữa, một bên là nữ nhân, bên kia là một đám huynh đệ cùng sư phụ giống như cha, lựa chọn như vậy, bất luận như thế nào, hắn đều bị tổn thương. Nhìn A Căn ca yên tĩnh như tro tàn, trong lòng Phó Vân Ngọc hoảng sợ giống như con heo mập đang chờ làm thịt trên bàn, trừ bỏ tuyệt vọng vẫn là tuyệt vọng.
Thời gian từng dây từng dây trôi qua, không khí tĩnh mịch, tất cả mọi người ngừng hô hấp lại, chờ A Căn ca quyết định.
Trên khuôn mặt trắng như hoa sen dần dần vặn vẹo, trên người tràn ngập hơi thở đáng sợ làm người ta không rét mà run, đám hòa thượng kia chưa bao giờ gặp qua A Căn ca như vậy, đều sợ tới mức hồn sắp xuất khỏi thân, chỉ có Phó Vân Ngọc hiểu được, ngay sau đó, hoặc là hòa thượng Thanh Huyền tự chết, hoặc là nàng chết, hoặc là nàng và A Căn ca cùng chết.
“A ~~~~" tiếng thét tê tâm liệt phế chói tai vang lên ở trong Thanh Huyền tự, A Căn ca ngửa mặt lên trời, hai mắt bỗng nhiên giống như bị mù, trong mắt một tia sáng cũng đều không có
Beta: linhxu
Khi Phó Vân Ngọc cười khanh khách đem chuyện của Tiểu Trường Sinh nói cho A Căn ca nghe, thì sắc mặt của hắn lúc trắng lúc xanh, có thể nói là biến sắc. Hắn vạn lần không ngờ, sư đệ có tư chất thông minh này, lại yêu thích phái nam, coi trọng cái tiểu sư đệ nhu thận A Duẫn kia của hắn, nói không kinh hãi đó là không có khả năng, nhưng mà hắn hiện tại cũng đã bước vào hồng trần, đối với thái độ này cũng dần dần hiểu ra rất nhiều. Tình cảm của con người được nảy mầm từ đáy lòng là chân thật nhất, chúng ta nên phát triển thuận theo tự nhiên, mà không nên cố gắng cản trở. Cho nên, buổi sáng hắn gọi Trường Sinh lại đây, nói những lời thấm thía cho sư đệ, ý bảo hắn không thể quá mức gượng ép.
Trong Thanh Huyền tự từ sau khi A Căn ca rời khỏi, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc ít lời, bởi vì từ đó về sau, thân thể chủ trì liền không được tốt lắm. Chuyện này cũng trở thành điều cấm kị, một mặt muốn ngăn chặn miệng người, phòng ngừa ngoại giới biết rồi phá hủy thanh danh của Thanh Huyền tự, mặt khác sợ rơi vào tai của chủ trì lại làm cho ông thêm thương cảm. Đối với động tĩnh đêm khuya ở hậu viện hôm qua, bọn họ đến bây giờ đều chưa phát hiện ra, trước sau vẫn thế chẻ củi, múc nước, nấu cơm.
Giang gia thiếu gia mỗi ngày đều chờ trong khách sạn, khoảng giữa trưa, mới phái từng nhóm người lặng lẽ mai phục ở bên ngoài Thanh Huyền tự. Ở bên ngoài chỗ tối ẩn nấp khoảng nửa canh giờ, phát hiện động tĩnh bên trong Thanh Huyền tự càng ngày càng nhỏ, một hộ viện có chút thiếu kiên nhẫn, muốn xông vào, lại bị Giang gia quái thú ngăn cản, thưởng cho hai cái bạt tai, để cho hắn chờ đợi một lát, đến khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ hạ lệnh. Một túi thuốc hương nhuyễn cân tán đêm qua đối với một cái giếng mà nói có chút nhẹ, cho nên dược hiệu sẽ không thể thấy hiệu quả lập tức, phải chờ một lát nữa, người ở bên trong mới có thể tạm thời mất võ công, tay chân như nhũn ra. Hắn vốn không muốn liên lụy tới hòa thượng trong chùa, nhưng mà tiểu hòa thượng A Căn này thật sự là rất không coi ai ra gì , đoạt nữ nhân của hắn không nói, còn giết chết tất cả thủ hạ hắn phái đi. Hắn muốn cho hòa thượng này sống không bằng chết, không thể xuống tay ở trên người Phó Vân Ngọc, đành phải khai đao về phía chùa hòa thượng này.
Giờ phút này, hòa thượng trong Thanh Huyền tự ăn đồ ăn được làm từ nước kia, đại đa số đã có phản ứng, cảm thấy cả người toàn thân vô lực, liền cho rằng khí trời nóng bức, cũng không để ý, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, ngồi thiền ngồi thiền. Chỉ có lão hòa thượng Huyền Thanh cảm giác được thân thể có sự khác thường, nhưng loại bệnh trạng này lại không giống như là trúng độc, chỉ cảm thấy tứ chi vô lực, nội lực đều không vận lên được, cho nên lúc nào trong lòng cũng vẫn duy trì cảnh giác.
Chân trời bỗng nhiên dấy lên ráng đỏ có chút quỷ dị, ánh sáng màu đỏ hơi tím như chiếm nửa bức họa trên bầu trời, ánh sáng mặt trời kia rục rịch chiếu trên người sát thủ, vô cùng chói mắt. Rốt cục, Giang gia quái thú ra lệnh một tiếng, mấy chục tên sát thủ đã được huấn luyện đồng loạt vọt vào trong Thanh Huyền tự đang im ắng. Chúng hòa thượng thấy ngoại nhân xâm nhập, hơn nữa tới với ý đồ không tốt, đều hăm hở xông lên, nhưng mà, dược hiệu ăn vào buổi sáng hôm nay đã phát huy tới hết, miễn cưỡng chỉ miễn cưỡng đùa giỡn được mấy chiêu, tay chân như nhũn ra, căn bản không thể chống lại, chỉ chốc lát sau đại đa số mọi người đều bị trói ở đại điện, còn có các sư thúc sư bá còn một phần công lực cao thâm, có thể miễn cưỡng đánh nhau với bọn họ, nhưng mà bởi vì người ít không thể đánh lại đông, đều chết thảm. Liền ngay cả phương trượng Huyền Thanh cũng bị trọng thương, miệng phun máu tươi, gân mạch đứt đoạn ngã vào cửa đại điện. Trong lúc nhất thời, trong Thanh Huyền tự tràn ngập một mùi máu tươi
Giang gia quái thú hung hăng lau quệt vết máu tươi trên mặt mình, híp đôi mắt nhỏ như hạt đậu, vừa lòng cười, từ trong tay áo rút ra một phong thư, đưa cho thủ hạ, ra lệnh cho hắn nhanh chóng đưa tới Tư Căn am. Hắn cũng muốn nhìn xem, sư phụ cùng mỹ nhân, tiểu hòa thượng kia rốt cuộc hội lựa chọn người nào. Hắn ta sẽ thấy sắc quên nghĩa đồ hay là nhớ tình bạn cũ trọng tình người, sau đó sẽ thấy rõ ràng.
Tên hộ vệ kia sau khi dùng phi tiêu cố định ở cửa, liền vội vàng trở vệ. Trong chùa già trẻ lớn bé hoặc tràn đầy cừu hận nhìn nam nhân tướng mạo xấu xí đang ngồi trên ghế đá ở cửa trước mắt này, kiều chân bắt chéo, lộ ra nụ cười ghê tởm, hoặc đau xót muốn chết, cố nén nước mắt niệm kinh siêu độ cho người đã chết đi. Người này rốt cuộc đến từ nơi nào? Thanh Huyền tự của bọn họ vẫn đều hành y tế thế, chưa bao giờ trêu chọc bất luận kẻ nào, càng miễn bàn đến chuyện kết hạ thù hận với ai, sao đang êm đẹp lại rước lấy họa sát sinh lớn như vậy. Người này tột cùng là ai? Sao hạ dược độc thủ như thế.
Bên kia A Căn ca đang cùng Phó Vân Ngọc hai người suy tính về số lượng quần áo, chuẩn bị để Phó Vân Ngọc luyện tập làm quần áo. Bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, liền giống như gió chạy vội đi ra ngoài, chỉ thấy trên cửa có một phong thơ. Lấy xuống dưới xem, vốn khuôn mặt tuấn tú đang hạnh phúc dào dạt xoát một chút, trang giấy kia chậm rãi từ trên tay hắn rơi xuống, thở hổn hển đi ra khỏi cửa, vừa vặn Phó Vân Ngọc cũng đi ra nhìn thấy sắc mặt dọa người của hắn, cũng vội vàng theo đi theo.
Tốc độ leo núi của A Căn ca nhanh quá mức, căn bản là không quan tâm Phó Vân Ngọc đang thở gấp không thể đi nổi phía sau, cố gắng lấy tốc độ nhanh nhất đi tới cửa Thanh Huyền tự. Cửa chính rộng mở, bên trong lại im lặng có chút quỷ dị, dọc theo tảng đá lớn được trải thành đường nhìn lại, Giang gia quái thú đang ngồi vắt chéo chân ở chỗ kia, cười như không cười, ánh mắt hiện lên sự ngoan sắc. Phía sau hắn, mấy chục tên sát thủ hắc y đều dùng đao đặt vào chỗ hiểm trên người các huynh đệ. Trong chùa một mảnh hỗn độn, cái đỉnh để thắp hương bị đánh ngã trên mặt đất, phật tượng cũng bị đánh nát ở cửa đại điện. Các sư huynh đệ đều bị trói ném ở trong đại điện, toàn thân đều bị thương. Thấy hắn đã đến, đều lộ ra ánh mắt phức tạp, có chút tiếc hận, có chút giống như là thấy hy vọng. A Căn ca nhất thời sững sờ ở tại chỗ, chỉ thấy đại sư bá cùng nhị sư bá ngã vào trong vũng máu, không biết có còn tồn tại hơi thở nào hay không, cả người sư thúc đều bị đóng ở trên cột gỗ ở đại điện, chết không nhắm mắt. Chủ trì cũng bị trọng thương, gân mạch đứt đoạn, võ công không còn toàn vẹn, nếu ông có thể vượt qua một kiếp, sợ cũng chỉ còn là một phế nhân .
“Sư đệ!" Là giọng nói của A Canh Ca.
“Sư phụ!"
Cả người A Căn ca đều bị bao vây trong sự bi thương khổng lồ, hắn thương tâm muốn giết chết cái tên Giang gia thiếu gia kia, trong lòng dấy lên lửa giận hừng hực. Sư bá của hắn, người đã dạy hắn từng bước đi, dạy hắn trung bình tấn, dạy hắn phương pháp phun nạp, dạy hắn cách đối xử làm người như nào, sư bá ôn hòa hiền lành kia, sư thúc cái người mỗi lần hắn bị phạt đều che chở cho hắn, thường xuyên xuống núi đi khuất thực đều để lại đồ ăn ngon cho hắn, lại có thể bị đóng ở trên cột như vậy, chết quá dữ dội tàn nhẫn, còn có, sư phụ người thương yêu hắn nhất, đã cẩn thận chăm sóc hắn từ nhỏ, dạy hắn cả đời võ nghệ, mà mình lúc trước còn chọc người tức giận, thật không ngờ, ngày đó từ biệt, lại thành vĩnh viễn. Ngũ tạng lục phủ giống như bị xé rách ra, trong đầu A Căn ca lập tức giống như bão táp trước bầu trời bao la, hỗ độn hỗ độn, tình cảnh tàn nhẫn này hoàn toàn đối lập với cái tên nam nhân vô cùng xấu xí này, cừu hận thật lớn dâng lên trong lòng hắn, điều này vốn là tối kỵ của người xuất gia, nhưng mà giờ phút này hắn, hai mắt đỏ rực, xanh cả mặt, vẻ mặt làm cho mọi người chưa từng thấy qua, quanh thân tràn ngập cỗ sát khí, chỉ một thoáng, trong không khí tất cả tạp chất cùng hỗn độn vào một thể, nhánh cây trong chùa không ngừng lay động, hắn bay lên không, áo trằng noãn ở giữa không trung bay lên.
Hắn nhìn thoáng qua các sư huynh đệ phía dưới, hai tay tạo thành chữ thập, miệng lẩm bẩm, bỗng nhiên, hai cánh tay mở ra trên không trung, chỉ thấy giữa hai tay xuất hiện một cái gì màu đen thật lớn giống như lốc xoáy.
“Như lai thần tưởng tầng thứ tám!" Phía dưới vị sư huynh ngày đó thay thuốc cho hắn, tràn ngập sư kinh ngạc.
Giang gia quái thú kia vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch, mắt thấy chưởng kia sẽ đánh xuống mình, liền la lớn: “Ngươi là muốn tiểu mỹ nhân này cùng ta đồng quy vu tận sao!"
A Căn ca bỗng nhiên dừng lại, hắn theo tiếng nhìn lại, liền thấy Phó Vân Ngọc bị một sát thủ bắt lấy, chủy thủ sắc bén gắt gao để trên chiếc cổ trắng nõn non mịn của nàng.
“Vân Ngọc!" Hắn cúi đầu kêu một tiếng, trong lòng vô cùng đau xót, chậm rãi thu hồi chưởng phong, rơi xuống trên mặt đất, “Vân Ngọc, nàng sao lại…"
“Hừ hừ, tiểu hòa thượng, tiểu mỹ nhân hiện tại ở trong tay ta, ngươi còn muốn giết ta sao?" Giang gia quái thú nhanh chóng đi tới bên cạnh Phó Vân Ngọc, một tay gắt gao nắm lấy bả vai của nàng, một tay lấy chủy thủ để vào cổ nàng.
Phó Vân Ngọc thật sự có chút bị dọa đến, nàng đi theo A Căn ca vẻ mặt trắng bệch lên núi, còn chưa kịp vào cửa đã vừa vặn bị thủ hạ của Giang gia quái thú bắt lấy, vào chùa, mới nhìn thấy được tình cảnh tàn nhẫn này, chủy thủ trong tay của Giang gia quái thú đang để sát vào mình, chỉ cần nàng hơi động một chút, thì tính mạng….. Vốn A Căn ca có thể đem hỗn đàn tội ác tày trời này tử hình ngay tại chỗ, nhưng do mình lại đến phá hủy, còn làm cho A Căn ca lâm vào lưỡng nan, Phó Vân Ngọc trong lòng vừa nghĩ, vừa cảm thấy áy náy, nhưng mà nàng cũng không lo lắng A Căn ca sẽ vất bỏ nàng. Từng dấu vết của cuộc sống này, nàng biết phân lượng của mình ở trong lòng hắn, nàng có tự tin này.
“A Căn ca ca, đừng quan tâm tới thiếp, mau giết hắn!"
Giang gia quái thú kia vừa nghe, lại nắm thật chặt chùy thủ, trên cổ tuyết trắng của Phó Vân Ngọc nháy mắt liền bị rạch, máu tươi chảy ra.
“Vân Ngọc, " A Căn ca quýnh lên, trong lòng khó chịu như bị kiến cắn, một bên là cừu hận của toàn bộ Thanh Huyền tự, một bên là nữ nhân hắn yêu nhất."Buông nàng ra, ta để cho ngươi đi." Hắn cắn răng, rốt cục đưa ra quyết định, thù này, có thể sẽ báo sau, nhưng mà hắn không thể trơ mắt nhìn nàng gặp nguy hiểm.
“Hừ hừ ~" trong mắt Giang gia quái thú hiện lên sự giảo hoạt, xem ra, địa vị của nữ nhân này trong lòng hòa thượng kia thật không tầm thường? Vậy hắn liền cược một phen, vì thế, nheo đôi mắt đậu xanh lại, nói: “Thả nàng? Ngươi là đang nói giỡn sao? Có thể ngươi còn không biết, hòa thượng trong miếu này từ trên xuống dưới đều trúng nguyễn cân tán của ta, độc dược này tuy rằng không phải kịch động, nhưng mà, ăn sau ba ngày nếu không có giải dược, toàn thân sẽ từng chút bị ăn mòn, cho đến khi hóa thành một bãi máu loãng, về phần giải dược này, chỉ có Giang gia chúng ta có. Ha ha ~ ta nói, để cho các vị ngồi đấy đóan một cái, xem vị sư huynh tốt này của các ngươi sẽ lựa chọn tính mạng của các ngươi, hay là nữ nhân này đây"
Rất độc, Phó Vân Ngọc không khỏi phát run, nàng sợ hãi nhìn về phía A Căn ca, chỉ thấy trong đôi mắt hắn có sự phức tạp mà chưa bao giờ nàng nhìn thấy. Thương tâm, tuyệt vọng, cừu hận, rối rắm, không tha, sau đó là một mảnh mê mang.
A Căn ca hai tay nắm chặt thành quyền, làn da trắng bệch lộ ra tia lạnh lẽo, hắn lo lắng liếc mắt nhìn vẻ mặt chờ mong của đồng môn trong đại điện, lại thâm sâu nhìn thoáng qua Phó Vân Ngọc, trong mắt phượng lộ ra sự lạnh lẽo làm cho người ta run sợ, như là tuyệt vọng, hoặc như là yên lặng chết bình thường, làm cho Giang gia quái thú cùng với sát thủ bên người hoảng sợ lui lại sau mấy bước.
“Ừm hừ? Lo lắng như thế nào?" Giang gia quái thú nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, miễn cưỡng nói, trên tay lại tăng thêm lực đạo, nhất thời, càng nhiều máu tươi từ trên cổ Phó Vân Ngọc cổ chảy xuống dưới, nhiễm đỏ quần áo trước ngực nàng.
Máu róc rách chảy xuống, lộ ra màu đỏ nhìn thấy ghê người, Phó Vân Ngọc chỉ cảm thấy trên cổ tê rần, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt A Căn ca, bên trong không dậy nổi nửa phần dao động, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ. Chát chát đau, càng nhiều hơn là sợ hãi, sợ tình yêu của hắn đối với mình không đủ sâu, sợ cố gắng cuối cùng của mình sẽ biến thành tro tàn. Hiện tại giống như là một cái cân tiểu ly, A Căn ca đứng ở chính giữa, một bên là nữ nhân, bên kia là một đám huynh đệ cùng sư phụ giống như cha, lựa chọn như vậy, bất luận như thế nào, hắn đều bị tổn thương. Nhìn A Căn ca yên tĩnh như tro tàn, trong lòng Phó Vân Ngọc hoảng sợ giống như con heo mập đang chờ làm thịt trên bàn, trừ bỏ tuyệt vọng vẫn là tuyệt vọng.
Thời gian từng dây từng dây trôi qua, không khí tĩnh mịch, tất cả mọi người ngừng hô hấp lại, chờ A Căn ca quyết định.
Trên khuôn mặt trắng như hoa sen dần dần vặn vẹo, trên người tràn ngập hơi thở đáng sợ làm người ta không rét mà run, đám hòa thượng kia chưa bao giờ gặp qua A Căn ca như vậy, đều sợ tới mức hồn sắp xuất khỏi thân, chỉ có Phó Vân Ngọc hiểu được, ngay sau đó, hoặc là hòa thượng Thanh Huyền tự chết, hoặc là nàng chết, hoặc là nàng và A Căn ca cùng chết.
“A ~~~~" tiếng thét tê tâm liệt phế chói tai vang lên ở trong Thanh Huyền tự, A Căn ca ngửa mặt lên trời, hai mắt bỗng nhiên giống như bị mù, trong mắt một tia sáng cũng đều không có
Tác giả :
Thiên Sắc Sắt