Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta
Chương 30: Bài ca Kiện Khang (khỏe mạnh)
Edit: gau5555
Beta: linhxu
Xong bữa cơm chiều tối hôm qua, A Căn ca giống như là giận dỗi với Phó Vân Ngọc, trầm mặt, trở về phòng. Cũng là Mộ Dung vân đình đưa nàng về phòng, hàn huyên một lúc, đến khi nàng liên tục kêu mệt mỏi mới trở về. Phó Vân Ngọc cũng nhìn ra, nghĩ rằng hẳn là lời của Mộ Dung Vân Đình nói lúc tối làm cho hắn khúc mắc trong lòng. Nằm ở trên giường, nghĩ làm như nào để cho A Căn ca cởi bỏ khúc mắc, đúng là cả đêm không ngủ ngon. Trong lòng thật sự khó chịu, sáng sớm đã ngủ không được nữa, đành phải rời khỏi giường tản bộ ở trong đình viện.
Vừa tới Trung lịch, sự chênh lệch nhiệt độ vào sáng sớm này còn có chút không thích ứng, tuy rằng đã là đầu hạ, nhưng mà buổi sáng vẫn còn có chút lạnh, Phó Vân Ngọc rụt cổ, vắt hết óc nghĩ làm thế nào để giải thích với A Căn ca. Trong viện ở Mộ Dung phủ này rất lớn, vô số cây đại thụ rồi hoa cỏ phía dưới liền thành một mảnh, không giống phía nam không có cây cối nhiều. Không bằng đình viện Giang Nam này nếu không uyển chuyển duyên dáng, thì cũng là dũng cảm bao la hùng vĩ. Nàng ở trong viện đi lòng vòng, kêu hạ nhân dẫn đường, nàng nhanh chóng đến gặp A Căn ca.
Người đang trong thời kì yêu đương a, một khắc không thấy mặt đều không chịu được.
Đứng ở trong khu rừng trúc xanh mướt uớt át này, nhìn những nóc nhà gỗ trước mắt kia, thác nước từ đỉnh núi trút xuống rót thành dòng suối róc rách, ngửi được cảm giác mới mẻ trong không khí. Thời khắc đó trái tim mỏng manh như pha lê của Phó Vân Ngọc lại thương tổn thật sâu, nàng hâm mộ ghen tị nha, khung cảnh duyên dáng như vậy, không tranh quyền thế, khó trách A Căn ca không bỏ được mà đi ra, nếu đổi lại là mình, chết cũng muốn ở nơi này. Sau đó lại cùng A Căn ca hai người, mặt trời mọc mà làm, mặt trời lặn mà ngừng, đêm xuân hàng đêm, không quan tâm đến lão hòa thượng hay thần mã, thần mã báo thù, tất cả đều là mây bay.
Sáng sớm sương mù trong rừng trúc còn chưa tản hết, đi ở trong đó có loại cảm giác như gặp tiên cảnh. Phó Vân Ngọc nàng lúc ở thế kỷ hai mươi mốt cũng chưa bao giờ gặp qua cảnh đẹp như vậy, tâm thần nhộn nhạo, sáng sớm tốt như vậy, chẳng lẽ không nên sớm rèn luyện một lần?
Ánh mặt trời chiếu vào trong rừng trúc, bị lá trúc rậm rạp chia làm những tia ánh sáng, một âm thanh so với giết heo còn thảm thiết hơn vang lên.
“Trái ba vòng phải ba vòng, cổ xoay xoay mông xoay xoay, ngủ sớm dậy sớm, chúng ta cùng nhau vận động!" Đây là bài hát Phó Vân Ngọc thuộc làu nhất, bởi vì nàng mỗi buổi sáng thức dậy đều phải cùng bọn trẻ trong cô nhi viện vặn vẹo thân thể to mập, làm thể dục buổi sáng. Mỗi lần đều là nàng đứng vị trí đầu tiên, xả cổ họng quang quác quang quác liều mạng kêu, để bảo đảm từng đứa có thể nghe rõ.
“Run lẩy bẩy tay, run lẩy bẩy chân a, chuyên cần hít sâu, học ông nội hát hát nhảy nhảy, bạn mới không già, cười tủm tỉm cười tủm tỉm, làm người khách khí vui vẻ dễ dàng, ông nội nói dễ dàng, buổi sáng rời giường ắt xì ắt xì, không nên ăn đồ ăn vặt lung tung, uống nhiều nước sôi, cô lỗ cô lỗ, ta so với ai khác càng có sức sống…" Phó Vân Ngọc sớm đã quên mục đích đến đây, thỏa thích hoạt động thân thể cứng nhắc của mình, dùng sức lắc lắc cái mông, đá bắt tay vào cánh tay.
Trong lúc đó nửa ngủ nửa tỉnh, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu rên, mà tiếng kêu rên này giống như đã nghe ở đâu đó rồi. A Căn ca bị nó làm cho không cách nào ngủ được, đứng lên nghỉ chân ở cửa sổ nhìn lại. Trong rừng trúc, một bóng dáng quen thuộc, Vân Ngọc, trong lòng hắn mừng rỡ, nhưng mà, một màn kế tiếp làm cho những lời hắn muốn ra khỏi miệng nuốt trở lại.
Chỉ thấy Phó Vân Ngọc nhắm hai mắt, liều mạng lắc mông, thường thường còn gập đầu mấy cái, hai tay ở không trung vung loạn xạ, sau đó là hai cái đùi, hình như là bị rút cân vậy, một hồi bị xoay thành hình dạng như cái bánh, một hồi chân lại run rẩy không ngừng, một bên miệng còn lớn tiếng hô những lời lộn xộn. A Căn ca hoàn toàn trợn tròn mắt, trong lòng vô cùng sốt ruột, chẳng lẽ là Vân Ngọc trúng tà ? Hay là bị điên?
“Vân Ngọc!"
“Ngọc nhi!"
Thanh âm của Hai nam nhân đồng thời vang lên ở bên tai, Phó Vân Ngọc lập tức ngây ngẩn cả người, quên mất một chân của mình còn bay lên trên không, lập tức mất đi cân bằng, cả thân thể ngã xuống mặt đất tạo thành vòng cung90°!
“A ~" một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vang lên trong không trung, Phó Vân Ngọc nhắm mắt lại, đã chuẩn bị tâm lý ngã trên mặt đất thành hình dáng chim bìm bịp. Không ngờ, chỉ cảm thấy bên người có một làn gió thổi qua, không có đau nhức như trong dự liệu, cũng không có hôn lên bùn đất cùng cỏ xanh, rơi vào một cái ôm ấm áp. Xông vào mũi là mùi đàn hương nhàn nhạt, dễ ngửi làm cho nàng không muốn rời đi.
“Ngọc nhi, nàng không sao chứ?" thanh âm A Căn ca ở trên đỉnh đầu nàng vang lên
Phó Vân Ngọc chậm rãi mở to mắt, nở một nụ cười tự cho là hoàn mỹ, nửa phần ngượng ngùng, nửa phần ẩn tình, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, A Căn ca ca, may mắn có huynh."
Mộ Dung Vân Đình ngơ ngác đứng ở bên cạnh, vẫn đang duy trì tư thế lúc trước, hắn thu hồi tay ở giữa không trung, nhìn hai người trước mắt, căng thẳng trong lòng, buồn bực đến không thở được, rốt cuộc vẫn là chậm một bước, nếu là mình tiếp được nàng, chỉ sợ hiện tại nàng cũng đưa mắt ẩn tình với mình đi?
“Khụ khụ khụ." Hắn rốt cục nhịn không được phát ra thanh âm khụ, “Ngọc nhi, muội vừa rồi là làm sao vậy? Trúng tà?"
Hai người đang ôm nhau ngượng ngùng tách ra. Phó Vân Ngọc đỏ mặt, lúc nghe được câu hỏi này đều chỉ muốn chết, phải giải thích cho bọn họ như thế nào? Ăn ngay nói thật? Bài hát Kiện Khang, bọn họ hiểu không? Đang lúc nàng do dự, lại nghe thấy giọng nói của A Căn ca.
“Vân Ngọc, nàng chẳng lẽ có bệnh gì không tiện nói ra?"
Lòng Phó Vân Ngọc giống như đang bay bay theo dòng suối chảy róc rách kia, muốn ngừng mà không ngừng được, trừ bỏ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ. Nàng nhìn lên khuôn mặt tràn ngập đồng tình, giống như đang nói, đừng sợ, cho dù là có bệnh không tiện nói ra ta cũng sẽ không vứt bỏ nàng. Tiểu hòa thượng mày mặt vừa nhăn vừa nhíu, Phó Vân Ngọc trong lòng run rẩy.
A Căn ca thấy Phó Vân Ngọc bị vây trong ánh mắt rời rạc, trong lòng cho rằng nàng ngại mở miệng, liền để sát vào nàng, thấp giọng nói: “Vân Ngọc, nếu nàng có chút động kinh, ta cũng sẽ không ghét bỏ."(Linhxu: hoàn toàn sụp đổ với đoạn này)
Lời này giống như gió xuân thổi vào vùng ruộng khô cằn trong lòng nàng, ôn nhu, mang theo mật ngọt, trong lòng ngọt ngào, nàng liền nói: “Ta không phải có bệnh, ta đây là đang vận động, rèn luyện thân thể?"
Hai người nhìn về phía ánh mắt của nàng càng thêm nghi hoặc, Phó Vân Ngọc không thể không giải thích nói: “Vừa rồi là ta đang khiêu vũ, khụ khụ, tạm thời goi là khiêu vũ, goi là khiêu vũ kiện khang, vừa rồi ta hát bài hát êm tai kia gọi là Kiện khang ca. Mỗi ngày rèn luyện một lúc người sẽ rất có tinh thần, các huynh có muốn học không? Ta sẽ dạy ca hát!"
Trong lòng hai nam nhân lúc nghe đến đoạn nàng nói là khiêu vũ đã bắt đầu hỗn độn, lúc nghe đến nàng nói là hát, chính là tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo vừa rồi, không hẹn mà cùng nhau lắc đầu như trống bỏi.
“Được rồi, không muốn học coi như xong, đúng rồi, Vân Đình ca ca, huynh sao lại đến đây?"
“Ta đi đến phòng muội, nghe hạ nhân nói muội đến đây, liền chạy lại đây, ta, ta đến gọi muội đi ăn sáng."
Ánh mắt kia, rõ ràng chính là đang đưa tình, A Căn ca nhìn thấy trong lòng có cảm giác phiền muộn, không giải thích được liền lôi kéo Phó Vân Ngọc đến bên cạnh mình. Cũng không biết là tại sao, mấy ngày nay, càng ngày càng muốn thân cận với nàng, không muốn nhìn nàng nói chuyện với nam nhân khác, rất muốn đem nàng giữ tại bên người, không để cho bọn họ chạm vào nàng một chút nào.
“A Căn ca ca, chúng ta cùng đi đi?"
Ba người song song về tới tiền thính, đang lúc ăn cơm, Mộ Dung Phục đã trở lại, nhìn thấy hai người xa lạ đang ngồi trong phòng, mặt theo thói quen nghiêm túc lên.
“Phụ thân, người rốt cục đã trở lại." Mộ Dung Vân Đình liền đứng lên, giúp ông cầm kiếm cùng áo giáp.
Mộ Dung Phục rửa mặt sạch bằng nước người hầu bưng lên, rồi hỏi: “Hai vị này là?"
Phó Vân Ngọc liền đứng lên, cúi chào, cụp mắt nói: “Mộ Dung bá bá, cháu là Phó Vân Ngọc, người còn nhớ rõ Ngọc nhi không a?"
“A! Ngọc nhi a! Nhiều năm không gặp, lớn lên lại đã xinh đẹp như này, ưm, mắt Vân Đình chúng ta thật sự là tốt a!" Ông tán thưởng nhìn nàng, lại đem ánh mắt dời về phía con mình, khuôn mặt lập tức hiền lành .
“Như thế nào, cha cháu có đi cùng cháu đến đây?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phó Vân Ngọc lập tức thay đổi, nàng hàm chứa nước mắt, đem oan tử của Phó Chính, rồi nguyên nhân hậu quả mình bị cừu gia đuổi giết nói ra một lần. Mộ Dung Phục cố nén tức giận nghe xong, trên nét mặt già nua hiện lên nếp gấp thật sâu, trong đôi mắt sắc bén dày đặc sương mù, sắc mặt cực kỳ đáng sợ.
“Cái tên hỗn đàn này, để vương pháp ở nơi nào!" Ông nghiến răng nghiến lợi, ở trong phòng rít gào, “Lão Phó a, oan tử ông bị chôn sống, cừu này không báo, thì ta không phải là Mộ Dung Phục!"
“Ngọc nhi, cháu cứ ở nơi này thật tốt, bá bá đáp ứng cháu, nhất định sẽ vì cha cháu báo thù !" Dứt lời, không quan tâm đến chuyện ăn cơm nổi giận đùng đùng trở về thư phòng.
Phó Vân Ngọc lau đi nước mắt, hiện tại đã đạt được giống như lời của Phó Chính, tảng đá trong lòng mình cũng yên ổn xuống dưới. Có lẽ minh xuyên qua cũng có nguyên do đi, Phó Chính chết nàng tuy rằng khổ sở muốn chết, nhưng cũng không bị xúc động tới mức đòi sống đòi chết, hay nói một cách khác, nàng hiện tại là thân phận Phó Vân Ngọc, nhưng linh hồn của con bé Hạ Tiếu Nữu.
Tình huống như bây giờ, cũng chỉ tiếp tục ở trong phủ Mộ Dung. Mấy ngày nay, Phó Vân Ngọc đều thật cẩn thận, hạ thấp mình, có thể không ra khỏi phòng sẽ không đi ra ngoài, đối với người đặc biệt tính toán nhằm vào nàng, nàng đều linh hoạt hóa giải. Khu vực hoạt động của nàng hiện tại chỉ giới hạn trong biệt viện của mình, nhà ăn, còn có Trụ trúc uyển của A Căn ca. Mộ Dung phu nhân đối với nàng cũng không nhiệt tình, tuy rằng bà ấy giống như không thể không thích mình, nhưng mà bình thường cũng rất khó nhìn thấy mặt, điều này thật ra dễ ứng phó. Chỉ là cô nương Uyển Dung kia lại là người làm cho người ta đau đầu, nàng giống như có địch ý với mình, rất nhiều lần làm cho mình khó xử.
——
Giang gia thiếu gia kia cùng với đám chó săn của hắn đang trên đường đến đây, ngày ấy rõ ràng nhìn thấy bọn họ, lập tức đã không thấy tăm hơi. Đã nhiều ngày, lại dọc theo đường đi tìm kiếm, đều không nghe được tin tức một tiểu hòa thượng cùng với một tuyệt sắc giai nhân.
Chẳng lẽ là mất tích? Đôi mắt hạt đậu của Giang thiếu gia kia quay tròn, vẻ mặt rỗ làm cho mọi người nhìn có loại xúc động giống như ăn dưa muối. Hắn ở cực phẩm Thiên hương lâu ngồi nửa ngày, lác đác có vài vị cô nương vì được thưởng bạc đến bồi hắn uống mấy ly rượu, trái tim rốt cục không chịu nổi khuôn mặt mang đến chấn động hồn phách này, liền vội vàng rời đi. Hắn tinh tế đánh giá các nữ tử ở bên cạnh nam nhân khác hoặc xướng khúc hoặc khiêu vũ hoặc nhóm hoa thơm cỏ lạ đứng ở cửa Thiên Hương lâu, quả nhiên là danh bất hư truyền, nhưng nếu so sánh với tiểu mỹ nhân Phó gia kia, thì còn kém xa, đám dong chi tục phấn này ngay cả nửa phần phong vận của nàng đều không có.
Từ Thiên Hương lâu đi ra, đám chó săn hắn phái đi cũng đã trở lại, bọn họ rốt cục cũng tìm được tung tích Phó Vân Ngọc, hóa ra tiểu mỹ nhân này lại trốn trong phủ Mộ Dung Phục. Giang gia quái thú nhếch miệng cười, chân mày chụi lủi cau lại, nhất thời liền có một nữ tử ngất trên mặt đất, trong lòng hắn có chút oán hận mà nghĩ, xem ra tiểu mỹ nhân này vẫn rất thông minh, hiểu được mà lựa chọn dựa vào cây nào, nhưng, mỹ nhân thông minh hắn càng thích. Mộ Dung Phục, Ừm hừ, người này thật đúng là một lá bùa hộ mệnh a. Xem ra, hiện tại mình không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Beta: linhxu
Xong bữa cơm chiều tối hôm qua, A Căn ca giống như là giận dỗi với Phó Vân Ngọc, trầm mặt, trở về phòng. Cũng là Mộ Dung vân đình đưa nàng về phòng, hàn huyên một lúc, đến khi nàng liên tục kêu mệt mỏi mới trở về. Phó Vân Ngọc cũng nhìn ra, nghĩ rằng hẳn là lời của Mộ Dung Vân Đình nói lúc tối làm cho hắn khúc mắc trong lòng. Nằm ở trên giường, nghĩ làm như nào để cho A Căn ca cởi bỏ khúc mắc, đúng là cả đêm không ngủ ngon. Trong lòng thật sự khó chịu, sáng sớm đã ngủ không được nữa, đành phải rời khỏi giường tản bộ ở trong đình viện.
Vừa tới Trung lịch, sự chênh lệch nhiệt độ vào sáng sớm này còn có chút không thích ứng, tuy rằng đã là đầu hạ, nhưng mà buổi sáng vẫn còn có chút lạnh, Phó Vân Ngọc rụt cổ, vắt hết óc nghĩ làm thế nào để giải thích với A Căn ca. Trong viện ở Mộ Dung phủ này rất lớn, vô số cây đại thụ rồi hoa cỏ phía dưới liền thành một mảnh, không giống phía nam không có cây cối nhiều. Không bằng đình viện Giang Nam này nếu không uyển chuyển duyên dáng, thì cũng là dũng cảm bao la hùng vĩ. Nàng ở trong viện đi lòng vòng, kêu hạ nhân dẫn đường, nàng nhanh chóng đến gặp A Căn ca.
Người đang trong thời kì yêu đương a, một khắc không thấy mặt đều không chịu được.
Đứng ở trong khu rừng trúc xanh mướt uớt át này, nhìn những nóc nhà gỗ trước mắt kia, thác nước từ đỉnh núi trút xuống rót thành dòng suối róc rách, ngửi được cảm giác mới mẻ trong không khí. Thời khắc đó trái tim mỏng manh như pha lê của Phó Vân Ngọc lại thương tổn thật sâu, nàng hâm mộ ghen tị nha, khung cảnh duyên dáng như vậy, không tranh quyền thế, khó trách A Căn ca không bỏ được mà đi ra, nếu đổi lại là mình, chết cũng muốn ở nơi này. Sau đó lại cùng A Căn ca hai người, mặt trời mọc mà làm, mặt trời lặn mà ngừng, đêm xuân hàng đêm, không quan tâm đến lão hòa thượng hay thần mã, thần mã báo thù, tất cả đều là mây bay.
Sáng sớm sương mù trong rừng trúc còn chưa tản hết, đi ở trong đó có loại cảm giác như gặp tiên cảnh. Phó Vân Ngọc nàng lúc ở thế kỷ hai mươi mốt cũng chưa bao giờ gặp qua cảnh đẹp như vậy, tâm thần nhộn nhạo, sáng sớm tốt như vậy, chẳng lẽ không nên sớm rèn luyện một lần?
Ánh mặt trời chiếu vào trong rừng trúc, bị lá trúc rậm rạp chia làm những tia ánh sáng, một âm thanh so với giết heo còn thảm thiết hơn vang lên.
“Trái ba vòng phải ba vòng, cổ xoay xoay mông xoay xoay, ngủ sớm dậy sớm, chúng ta cùng nhau vận động!" Đây là bài hát Phó Vân Ngọc thuộc làu nhất, bởi vì nàng mỗi buổi sáng thức dậy đều phải cùng bọn trẻ trong cô nhi viện vặn vẹo thân thể to mập, làm thể dục buổi sáng. Mỗi lần đều là nàng đứng vị trí đầu tiên, xả cổ họng quang quác quang quác liều mạng kêu, để bảo đảm từng đứa có thể nghe rõ.
“Run lẩy bẩy tay, run lẩy bẩy chân a, chuyên cần hít sâu, học ông nội hát hát nhảy nhảy, bạn mới không già, cười tủm tỉm cười tủm tỉm, làm người khách khí vui vẻ dễ dàng, ông nội nói dễ dàng, buổi sáng rời giường ắt xì ắt xì, không nên ăn đồ ăn vặt lung tung, uống nhiều nước sôi, cô lỗ cô lỗ, ta so với ai khác càng có sức sống…" Phó Vân Ngọc sớm đã quên mục đích đến đây, thỏa thích hoạt động thân thể cứng nhắc của mình, dùng sức lắc lắc cái mông, đá bắt tay vào cánh tay.
Trong lúc đó nửa ngủ nửa tỉnh, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu rên, mà tiếng kêu rên này giống như đã nghe ở đâu đó rồi. A Căn ca bị nó làm cho không cách nào ngủ được, đứng lên nghỉ chân ở cửa sổ nhìn lại. Trong rừng trúc, một bóng dáng quen thuộc, Vân Ngọc, trong lòng hắn mừng rỡ, nhưng mà, một màn kế tiếp làm cho những lời hắn muốn ra khỏi miệng nuốt trở lại.
Chỉ thấy Phó Vân Ngọc nhắm hai mắt, liều mạng lắc mông, thường thường còn gập đầu mấy cái, hai tay ở không trung vung loạn xạ, sau đó là hai cái đùi, hình như là bị rút cân vậy, một hồi bị xoay thành hình dạng như cái bánh, một hồi chân lại run rẩy không ngừng, một bên miệng còn lớn tiếng hô những lời lộn xộn. A Căn ca hoàn toàn trợn tròn mắt, trong lòng vô cùng sốt ruột, chẳng lẽ là Vân Ngọc trúng tà ? Hay là bị điên?
“Vân Ngọc!"
“Ngọc nhi!"
Thanh âm của Hai nam nhân đồng thời vang lên ở bên tai, Phó Vân Ngọc lập tức ngây ngẩn cả người, quên mất một chân của mình còn bay lên trên không, lập tức mất đi cân bằng, cả thân thể ngã xuống mặt đất tạo thành vòng cung90°!
“A ~" một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vang lên trong không trung, Phó Vân Ngọc nhắm mắt lại, đã chuẩn bị tâm lý ngã trên mặt đất thành hình dáng chim bìm bịp. Không ngờ, chỉ cảm thấy bên người có một làn gió thổi qua, không có đau nhức như trong dự liệu, cũng không có hôn lên bùn đất cùng cỏ xanh, rơi vào một cái ôm ấm áp. Xông vào mũi là mùi đàn hương nhàn nhạt, dễ ngửi làm cho nàng không muốn rời đi.
“Ngọc nhi, nàng không sao chứ?" thanh âm A Căn ca ở trên đỉnh đầu nàng vang lên
Phó Vân Ngọc chậm rãi mở to mắt, nở một nụ cười tự cho là hoàn mỹ, nửa phần ngượng ngùng, nửa phần ẩn tình, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, A Căn ca ca, may mắn có huynh."
Mộ Dung Vân Đình ngơ ngác đứng ở bên cạnh, vẫn đang duy trì tư thế lúc trước, hắn thu hồi tay ở giữa không trung, nhìn hai người trước mắt, căng thẳng trong lòng, buồn bực đến không thở được, rốt cuộc vẫn là chậm một bước, nếu là mình tiếp được nàng, chỉ sợ hiện tại nàng cũng đưa mắt ẩn tình với mình đi?
“Khụ khụ khụ." Hắn rốt cục nhịn không được phát ra thanh âm khụ, “Ngọc nhi, muội vừa rồi là làm sao vậy? Trúng tà?"
Hai người đang ôm nhau ngượng ngùng tách ra. Phó Vân Ngọc đỏ mặt, lúc nghe được câu hỏi này đều chỉ muốn chết, phải giải thích cho bọn họ như thế nào? Ăn ngay nói thật? Bài hát Kiện Khang, bọn họ hiểu không? Đang lúc nàng do dự, lại nghe thấy giọng nói của A Căn ca.
“Vân Ngọc, nàng chẳng lẽ có bệnh gì không tiện nói ra?"
Lòng Phó Vân Ngọc giống như đang bay bay theo dòng suối chảy róc rách kia, muốn ngừng mà không ngừng được, trừ bỏ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ. Nàng nhìn lên khuôn mặt tràn ngập đồng tình, giống như đang nói, đừng sợ, cho dù là có bệnh không tiện nói ra ta cũng sẽ không vứt bỏ nàng. Tiểu hòa thượng mày mặt vừa nhăn vừa nhíu, Phó Vân Ngọc trong lòng run rẩy.
A Căn ca thấy Phó Vân Ngọc bị vây trong ánh mắt rời rạc, trong lòng cho rằng nàng ngại mở miệng, liền để sát vào nàng, thấp giọng nói: “Vân Ngọc, nếu nàng có chút động kinh, ta cũng sẽ không ghét bỏ."(Linhxu: hoàn toàn sụp đổ với đoạn này)
Lời này giống như gió xuân thổi vào vùng ruộng khô cằn trong lòng nàng, ôn nhu, mang theo mật ngọt, trong lòng ngọt ngào, nàng liền nói: “Ta không phải có bệnh, ta đây là đang vận động, rèn luyện thân thể?"
Hai người nhìn về phía ánh mắt của nàng càng thêm nghi hoặc, Phó Vân Ngọc không thể không giải thích nói: “Vừa rồi là ta đang khiêu vũ, khụ khụ, tạm thời goi là khiêu vũ, goi là khiêu vũ kiện khang, vừa rồi ta hát bài hát êm tai kia gọi là Kiện khang ca. Mỗi ngày rèn luyện một lúc người sẽ rất có tinh thần, các huynh có muốn học không? Ta sẽ dạy ca hát!"
Trong lòng hai nam nhân lúc nghe đến đoạn nàng nói là khiêu vũ đã bắt đầu hỗn độn, lúc nghe đến nàng nói là hát, chính là tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo vừa rồi, không hẹn mà cùng nhau lắc đầu như trống bỏi.
“Được rồi, không muốn học coi như xong, đúng rồi, Vân Đình ca ca, huynh sao lại đến đây?"
“Ta đi đến phòng muội, nghe hạ nhân nói muội đến đây, liền chạy lại đây, ta, ta đến gọi muội đi ăn sáng."
Ánh mắt kia, rõ ràng chính là đang đưa tình, A Căn ca nhìn thấy trong lòng có cảm giác phiền muộn, không giải thích được liền lôi kéo Phó Vân Ngọc đến bên cạnh mình. Cũng không biết là tại sao, mấy ngày nay, càng ngày càng muốn thân cận với nàng, không muốn nhìn nàng nói chuyện với nam nhân khác, rất muốn đem nàng giữ tại bên người, không để cho bọn họ chạm vào nàng một chút nào.
“A Căn ca ca, chúng ta cùng đi đi?"
Ba người song song về tới tiền thính, đang lúc ăn cơm, Mộ Dung Phục đã trở lại, nhìn thấy hai người xa lạ đang ngồi trong phòng, mặt theo thói quen nghiêm túc lên.
“Phụ thân, người rốt cục đã trở lại." Mộ Dung Vân Đình liền đứng lên, giúp ông cầm kiếm cùng áo giáp.
Mộ Dung Phục rửa mặt sạch bằng nước người hầu bưng lên, rồi hỏi: “Hai vị này là?"
Phó Vân Ngọc liền đứng lên, cúi chào, cụp mắt nói: “Mộ Dung bá bá, cháu là Phó Vân Ngọc, người còn nhớ rõ Ngọc nhi không a?"
“A! Ngọc nhi a! Nhiều năm không gặp, lớn lên lại đã xinh đẹp như này, ưm, mắt Vân Đình chúng ta thật sự là tốt a!" Ông tán thưởng nhìn nàng, lại đem ánh mắt dời về phía con mình, khuôn mặt lập tức hiền lành .
“Như thế nào, cha cháu có đi cùng cháu đến đây?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phó Vân Ngọc lập tức thay đổi, nàng hàm chứa nước mắt, đem oan tử của Phó Chính, rồi nguyên nhân hậu quả mình bị cừu gia đuổi giết nói ra một lần. Mộ Dung Phục cố nén tức giận nghe xong, trên nét mặt già nua hiện lên nếp gấp thật sâu, trong đôi mắt sắc bén dày đặc sương mù, sắc mặt cực kỳ đáng sợ.
“Cái tên hỗn đàn này, để vương pháp ở nơi nào!" Ông nghiến răng nghiến lợi, ở trong phòng rít gào, “Lão Phó a, oan tử ông bị chôn sống, cừu này không báo, thì ta không phải là Mộ Dung Phục!"
“Ngọc nhi, cháu cứ ở nơi này thật tốt, bá bá đáp ứng cháu, nhất định sẽ vì cha cháu báo thù !" Dứt lời, không quan tâm đến chuyện ăn cơm nổi giận đùng đùng trở về thư phòng.
Phó Vân Ngọc lau đi nước mắt, hiện tại đã đạt được giống như lời của Phó Chính, tảng đá trong lòng mình cũng yên ổn xuống dưới. Có lẽ minh xuyên qua cũng có nguyên do đi, Phó Chính chết nàng tuy rằng khổ sở muốn chết, nhưng cũng không bị xúc động tới mức đòi sống đòi chết, hay nói một cách khác, nàng hiện tại là thân phận Phó Vân Ngọc, nhưng linh hồn của con bé Hạ Tiếu Nữu.
Tình huống như bây giờ, cũng chỉ tiếp tục ở trong phủ Mộ Dung. Mấy ngày nay, Phó Vân Ngọc đều thật cẩn thận, hạ thấp mình, có thể không ra khỏi phòng sẽ không đi ra ngoài, đối với người đặc biệt tính toán nhằm vào nàng, nàng đều linh hoạt hóa giải. Khu vực hoạt động của nàng hiện tại chỉ giới hạn trong biệt viện của mình, nhà ăn, còn có Trụ trúc uyển của A Căn ca. Mộ Dung phu nhân đối với nàng cũng không nhiệt tình, tuy rằng bà ấy giống như không thể không thích mình, nhưng mà bình thường cũng rất khó nhìn thấy mặt, điều này thật ra dễ ứng phó. Chỉ là cô nương Uyển Dung kia lại là người làm cho người ta đau đầu, nàng giống như có địch ý với mình, rất nhiều lần làm cho mình khó xử.
——
Giang gia thiếu gia kia cùng với đám chó săn của hắn đang trên đường đến đây, ngày ấy rõ ràng nhìn thấy bọn họ, lập tức đã không thấy tăm hơi. Đã nhiều ngày, lại dọc theo đường đi tìm kiếm, đều không nghe được tin tức một tiểu hòa thượng cùng với một tuyệt sắc giai nhân.
Chẳng lẽ là mất tích? Đôi mắt hạt đậu của Giang thiếu gia kia quay tròn, vẻ mặt rỗ làm cho mọi người nhìn có loại xúc động giống như ăn dưa muối. Hắn ở cực phẩm Thiên hương lâu ngồi nửa ngày, lác đác có vài vị cô nương vì được thưởng bạc đến bồi hắn uống mấy ly rượu, trái tim rốt cục không chịu nổi khuôn mặt mang đến chấn động hồn phách này, liền vội vàng rời đi. Hắn tinh tế đánh giá các nữ tử ở bên cạnh nam nhân khác hoặc xướng khúc hoặc khiêu vũ hoặc nhóm hoa thơm cỏ lạ đứng ở cửa Thiên Hương lâu, quả nhiên là danh bất hư truyền, nhưng nếu so sánh với tiểu mỹ nhân Phó gia kia, thì còn kém xa, đám dong chi tục phấn này ngay cả nửa phần phong vận của nàng đều không có.
Từ Thiên Hương lâu đi ra, đám chó săn hắn phái đi cũng đã trở lại, bọn họ rốt cục cũng tìm được tung tích Phó Vân Ngọc, hóa ra tiểu mỹ nhân này lại trốn trong phủ Mộ Dung Phục. Giang gia quái thú nhếch miệng cười, chân mày chụi lủi cau lại, nhất thời liền có một nữ tử ngất trên mặt đất, trong lòng hắn có chút oán hận mà nghĩ, xem ra tiểu mỹ nhân này vẫn rất thông minh, hiểu được mà lựa chọn dựa vào cây nào, nhưng, mỹ nhân thông minh hắn càng thích. Mộ Dung Phục, Ừm hừ, người này thật đúng là một lá bùa hộ mệnh a. Xem ra, hiện tại mình không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Tác giả :
Thiên Sắc Sắt