Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta
Chương 27: Hôn dưới nước
Edit: gau5555
Beta: linhxu
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ giấy xuyên vào, nghiêng nghiêng vừa vặn chiếu vào gương mặt Phó Vân Ngọc đang ngủ say. Nằm trên bàn một đêm, A Căn ca đã sớm ngồi dậy. Giương mắt nhìn thấy nữ tử trên giường, đôi má hồng gần như trong suốt, cái trán tinh tế có vài sợi tóc rơi loạn, lông mi thật dài được cắt thành hai bên, môi đỏ mọng nhếch lên, không nói gì mà lại động lòng người, hắn nhịn không được tiến lên, cúi người nhìn kỹ. Bỗng nhiên, Phó Vân Ngọc mở hai mắt ra, bốn mắt đều nhìn nhau không chớp, trong phòng không khí ám muội.
“Huynh, huynh làm gì thế?" Phó Vân Ngọc bị khuôn mặt tới gần này hù dọa.
A Căn ca phút chốc thu hồi thân mình một chút, đưa lưng về phía nàng, lắp bắp nói: “Ta, ta, cái kia, cái kia trời đã sáng, chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng đi sớm một chút." Khi nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, ngón tay khẽ run run.
Phó Vân Ngọc xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, chậm rãi nói: “Được, Huynh đi ra ngoài một chút, ta muốn thay quần áo."
Phó Vân Ngọc thay lại nữ trang, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân được thoải mái, trên khuôn mặt đẹp sạch sẽ, không cần son phấn, đầu tóc tùy ý vén lên, một bộ quần áo tương đối dễ dàng hoạt động, lại làm cho mọi người lui tới khách điếm nhìn đến ngây người. Cho dù không trang điểm cũng đã thành như vậy, nếu lnhư đã trang điểm cẩn thận, sợ là sẽ không tìm thấy nửa từ để hình dung .
Hai người gọi hai chén cháo, vài cái bánh bao cùng ít thức ăn trên bàn, ăn trong khách điếm. Ánh mắt nam nhân chung quanh đều tập trung trên người Phó Vân Ngọc, hoặc kinh diễm, hoặc ái mộ, hoặc thưởng thức, hoặc hèn hạ…. Đối với những loại trường hợp này Phó Vân Ngọc sớm đã thành thói quen, mình đi tới chỗ nào cũng sẽ bị trêu hoa ghẹo nguyệt, liền không để ý chút nào đến những ánh mắt không lễ phép kia, cái miệng nhỏ nhắn cúi đầu ăn cháo. Nhưng mà, có một nam nhân lại không hề vui vẻ, A Căn ca đem mọi cử động trong điếm này, bao gồm cả lão bản trung niên đều thu vào trong mắt. Đối với những sóng mắt không ngừng bắn tới kia, đều văng ra ánh mắt giết người, mọi người đều trợn mắt nhìn lại, nhưng mà mình chung quy là nhãn lực mỏng, chống cự không nổi ánh mắt của mọi người, đành bại trận.
Phanh ~ chiếc khay trong tay tiểu nhị rớt, lúc này đã là lần thứ tư . Phó Vân Ngọc cúi đầu cười, làm bộ như không nhìn thấy, ngẩng đầu lên đánh giá khuôn mặt tuấn tú của A Căn ca. Giờ phút này, trong lòng tiểu hòa thượng A Căn ca cực kỳ không thoải mái, ánh mắt những nam nhân này nhìn Phó Vân Ngọc làm cho da đầu hắn run lên, thậm chí vô cùng chán ghét.
“A Căn ca ca, huynh đang làm gì đấy?" Phó Vân Ngọc nhìn thấy thái độ khác thường của hòa thượng A Căn, nghi hoặc hỏi.
“Ngọc nhi, ăn nhanh chút đi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này."
“Làm sao vậy? Có người đuổi tới?" Phó Vân Ngọc cả kinh, liền buông bát muốn đứng lên
Trên mặt A Căn ca bỗng nhiên hiện lên tia đỏ ửng, có chút ngượng ngùng nói: “A, đây cũng không phải, chẳng qua là, là ta thấy ánh mắt bọn họ nhìn nàng, cảm thấy rất không tốt, rất không tốt."
Nếu hắn nói như vậy mà Phó Vân Ngọc vẫn không hiểu, thì nàng thật uổng phí khi sống ở hai thế kỷ. Phó Vân Ngọc nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của A Căn ca, trong lòng âm thầm cười trộm, tiểu hòa thượng này, hóa ra là ghen tị.
Hai người ăn cơm, lại mua thêm vài cái bánh bao, rồi đi .
Từ lúc thay đổi quần áo nữ nhi, người đi đường quay đầu nhìn lại càng lúc càng tăng, Phó Vân Ngọc nhận lấy ánh mắt chăm chú của mọi người, trong lòng hết sức hưởng thụ, ngoảnh lại nhìn sang A Căn ca bên cạnh quyệt miệng vẻ mặt bất mãn, nhịn không được dùng sức vặn vẹo vòng eo. Nữ nhân, sinh ra là để mị hoặc nam nhân .
Mặt trời có chút độc, hai người vội vàng lên đường nên toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, ra khỏi thành, nằm trên sườn núi hóng gió. Trước mắt là thảo nguyên bao la, đi qua rất nhiều tòa thành, rốt cục cũng thấy được cảnh trí dũng cảm của Phương bắc, trong lòng Phó Vân Ngọc không khỏi có chút kích động. Dãy núi liên miên này, hàng cây đại thụ xanh ngắt, cùng với dân phong càng ngày càng mở ra, đều làm cho bọn họ có cảm giác mới mẻ. Phó Vân Ngọc nằm úp sấp, tay nhỏ bé thả xuống vòng eo mềm, miệng kêu hừ hừ đau thắt lưng. Thấy A Căn ca phụng phịu ngồi tại bên người, trong lòng bỗng nhiên thấy hưng trí.
“Ai ~ A Căn ca ca, thắt lưng ta đau quá, huynh xoa xoa cho ta đi?" Phó Vân Ngọc giọng nói nhẹ nhàng, sóng mắt lưu chuyển.
A Căn ca ngơ ngác một chút, vẫn là bộ mặt lạnh lùng, nhưng đã có một chút đỏ ửng di chuyển lên hai má, hắn nhìn thoáng qua Phó Vân Ngọc, do dự nói: “Chuyện này, không tốt lắm?"
“Huynh là vị hôn phu của ta, có cái gì không tốt, không phải là xoa thắt lưng thôi sao?"
A Căn ca há to miệng, cả kinh nói không nên lời, nhưng lại không đành lòng cự tuyệt nàng, trong lòng rối rắm lên, gương mặt cũng lúc trắng lúc hồng, ánh mắt tự nhiên cũng không dám nhìn Phó Vân Ngọc.
“Ha ha ha ~ được rồi, ta nói giỡn đấy!" Phó Vân Ngọc cười ha hả, buông tha cho hắn .
“Đừng lên tiếng!" A Căn ca bỗng nhiên cảnh giác, biểu tình nghiêm túc, nhìn tứ phía, đè thấp thanh âm nói: “Bọn họ đuổi tới! Chúng ta nhanh chóng trốn đi!"
Phó Vân Ngọc không còn tâm trạng vui đùa, liền nín thở, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên, có một loạt tiếng bước chân truyền tới, tìm kiếm khắp nơi, nơi này trống trải vô ngần, ra khỏi sườn núi chính là con sông trước mặt, làm sao có chỗ ẩn thân. Sắc mặt nàng đại biến, trên trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh, ôm cánh tay A Căn ca, sợ hãi nói: “Ta, chúng ta trốn ở đâu đây a?"
Trước đó, A Căn ca đã sớm nhìn quanh địa hình xung quanh đây, bởi vì thời điểm trên trấn hắn đã thoáng cảm giác được có người đang theo dõi bọn họ. Trước mắt, quả thật không có một chỗ để trốn, lúc này không thể suy nghĩ nhiều.
“Trong sông."
Không đợi Phó Vân Ngọc mở miệng, hắn liền ôm chặt nàng, rầm một chút nhảy vào trong nước. Phó Vân Ngọc chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh, liền hô hấp không được.
Hỏng bét! Ta không thể nín thở! Phó Vân Ngọc trong lòng thầm kêu không tốt, ngực càng ngày càng khó chịu. A Căn ca ở đáy nước vừa lưu ý động tĩnh trên bờ, vừa quan sát Phó Vân Ngọc, nhìn thấy vẻ mặt nàng khó chịu, liền hiểu được . Ở đáy nước nín một hồi, rốt cục nghe được từng tiếng động lớn xôn xao trên bờ.
“Ôi chao? Người đâu? Ta rõ ràng nhìn bọn họ đi bên này? Như thế nào lại không thấy ?" Một âm thanh quen thuộc truyền đến trong lỗ tai Phó Vân Ngọc, làm cho nàng có cảm giác ghê tởm.
Khốn khiếp, Giang gia quái thú! Nàng ở trong lòng hung hăng nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà hắn. Biểu tình trên mặt càng ngày càng rối rắm, phổi giống như muốn nổ tung, cả người đều sắp hít thở không thông, hoàn toàn không chịu được, nàng quẫy người một cái, bản năng muốn ngoi lên trên mặt nước.
A Căn ca thấy tình thế không tốt, cũng không quan tâm tới lễ tiết gì, không chút do dự đè lại bả vai của nàng, kiên quyết hôn lên môi của nàng, chậm rãi truyền khí cho nàng.
Trên môi ấm áp, mang theo nhiệt độ lạnh lạnh trong nước, không ngừng có dưỡng khí đi vào. Nhất thời, Phó Vân Ngọc cảm thấy trong lòng như nai tơ đi loạn, nàng không thể tin được, giờ phút này nàng lại cùng A Căn ca hôn môi ở dưới nước. Tuy rằng là A Căn ca hành động bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn làm cho tâm tư nàng nhảy nhót, nhịn không được run run. Hơn nữa lại gắt gao ôm nhau, thân thể tương đối ẩm ướt, ngao ngao ngao ~ cục diện tươi đẹp quá a.
“Chúng ta đi lên phía trước nhìn xem! Nói không chừng bọn họ đã chạy!"
Rốt cục, sau khi xác nhận đám truy binh kia đã đi xa, hai người lập tức ngoi lên mặt nước! Không khí bên ngoài thực sự là tốt! A Căn ca mãnh liệt hít vài hơi thật sâu, rồi nhảy lên trước, sau đó cúi xuống Phó Vân Ngọc dưới thân. Dùng sức quá mạnh, hai người nặng nề mà ngã ở trên mặt đất. Phó Vân Ngọc cũng thuận theo tự nhiên đem A Căn ca đặt ở dưới thân.
Cả người ướt đẫm, quần áo cũng dính sát vào nhau ở trên người, lộ ra đường cong thân thể của nữ tử, trên người truyền đến nhiệt độ khác thường, A Căn ca mặt đỏ tai hồng, cảm giác được hai nơi mềm mại ở trước ngực mình, khẩn trương nói không ra lời. Mới từ trong nước đi ra Phó Vân Ngọc chỉ cảm thấy cả người tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, vừa vặn gắt gao dính vào trên người A Căn ca hấp thu một chút ấm áp, chẳng qua là hai trái tim đập thình thịch, làm cho nàng cũng cảm thấy được không khí xấu hổ.
Cảm giác da thịt tương thân này tất nhiên là vô cùng tốt đẹp, nhưng mà nghĩ đến cảnh hai người đang chạy trốn, lại là giữa ban ngày ban mặt, cứ ẩm ướt ôm nhau thế này, lúc này, có phải quá sức đột ngột hay không? Phó Vân Ngọc nghĩ, mình cũng có chút chịu không nổi, liền xê dịch thân mình, chậm rãi từ trên người hòa thượng đi xuống.
Ở trong nước ngâm một trận, tóc nàng đã sớm rơi lả tả, cùng với nước ướt nhẹp dán trên người, ướt đẫm quần áo phía dưới, đường cong thân thể có lồi có lõm lộ ra, cổ áo mở rộng một nửa, cảnh xuân như ẩn như hiện. A Căn ca nuốt nuốt nước miếng, cảm giác được khí huyết của thân thể toàn bộ xông về phía đầu, bộ vị khác của thân thể cũng nổi lên biến hóa
Không xong, dâm niệm! A Căn ca trong lòng kinh hô, liền nhắm mắt niệm nhiều lần thanh tâm chú, cũng không dám nhìn Phó Vân Ngọc nữa.
“Lạnh!" Một trận gió thổi tới, Phó Vân Ngọc nhịn không được phát run.
Quần áo trên người ướt đẫm, đừng nói là nữ tử, cho dù thân thể cường tráng A Căn ca cũng cảm giác được sự lạnh lẽo, mà toàn bộ quần áo trong túi hành lý cũng ướt đẫm, vì vậy, chỉ có thể ở trong núi này tìm một gia đình, mượn một bộ quần áo để thay.
“Vân Ngọc~" A Căn ca đi lên đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, “Chúng ta đi tìm gia đình nào đấy, để thay bộ trang phục ướt này ra."
Trên người truyền đến cảm giác ấm áp, theo máu của nàng tiến vào trong lòng, Phó Vân Ngọc si ngốc nhìn sườn mặt tinh xảo của hắn, gật gật đầu. Ước chừng nửa canh giờ, bọn họ rốt cục ở chân núi cũng tìm được một hộ nông dân, ở nhà bọn họ mượn một bộ quần áo để thay, cũng tính nghỉ ngơi một đêm rồi đi.
Lại là ánh nến mờ ám, cô nam quả nữ sống chung một phòng. Chẳng qua đã trải qua chuyện ban ngày kia, nên không khí ở giữa hai người trở nên là lạ. Tuy rằng bọn họ thích đối phương, nhưng vẫn phải tuân thủ lễ pháp, chuyện vô cùng thân thiết như vậy vẫn là lần đầu tiên, nếu như lần trên ghế ngã xuống đó không tính. Hơn nữa, lúc này là A Căn ca chủ động, thì ý nghĩa càng thêm quan trọng a. Phó Vân Ngọc nằm ở trên giường, thỉnh thoảng ngắm nhìn A Căn ca đang ngồi xếp bằng trên nệm rơm nghỉ ngơi kia, trong đầu lý sớm tự động xem nhẹ nụ hôn trong nước kia, không đè nén được kích động trong lòng, thình thịch nhảy lên.
Lần này dù sao cũng là lần đầu tiên hắn chủ động hôn mình a! Là người của hai thế giới, nàng cũng là lần đầu tiên hưởng thụ đãi ngộ như vậy a! Ngao ngao ngao ngao ~ đêm không thể ngủ, đêm không thể ngủ a! Phó Vân Ngọc nằm ở trên giường miên man suy nghĩ, đến khi trời gần sáng mới ngủ thật say.
Trong Mộ Dung phủ, Mộ Dung Phục cùng phu nhân đang thương lượng chuyện con tâm sự hôm qua với ông. Chuyện này Mộ Dung phu nhân ban đầu là không đồng ý, bà vẫn vừa ý nữ nhi của biểu ca hơn. Nhưng mà, rốt cục vẫn không chịu được sự kiên trì của Mộ Dung Phục cùng với sự cứng rắn của con trai, miễn cưỡng đáp ứng.
Beta: linhxu
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ giấy xuyên vào, nghiêng nghiêng vừa vặn chiếu vào gương mặt Phó Vân Ngọc đang ngủ say. Nằm trên bàn một đêm, A Căn ca đã sớm ngồi dậy. Giương mắt nhìn thấy nữ tử trên giường, đôi má hồng gần như trong suốt, cái trán tinh tế có vài sợi tóc rơi loạn, lông mi thật dài được cắt thành hai bên, môi đỏ mọng nhếch lên, không nói gì mà lại động lòng người, hắn nhịn không được tiến lên, cúi người nhìn kỹ. Bỗng nhiên, Phó Vân Ngọc mở hai mắt ra, bốn mắt đều nhìn nhau không chớp, trong phòng không khí ám muội.
“Huynh, huynh làm gì thế?" Phó Vân Ngọc bị khuôn mặt tới gần này hù dọa.
A Căn ca phút chốc thu hồi thân mình một chút, đưa lưng về phía nàng, lắp bắp nói: “Ta, ta, cái kia, cái kia trời đã sáng, chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng đi sớm một chút." Khi nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, ngón tay khẽ run run.
Phó Vân Ngọc xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, chậm rãi nói: “Được, Huynh đi ra ngoài một chút, ta muốn thay quần áo."
Phó Vân Ngọc thay lại nữ trang, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân được thoải mái, trên khuôn mặt đẹp sạch sẽ, không cần son phấn, đầu tóc tùy ý vén lên, một bộ quần áo tương đối dễ dàng hoạt động, lại làm cho mọi người lui tới khách điếm nhìn đến ngây người. Cho dù không trang điểm cũng đã thành như vậy, nếu lnhư đã trang điểm cẩn thận, sợ là sẽ không tìm thấy nửa từ để hình dung .
Hai người gọi hai chén cháo, vài cái bánh bao cùng ít thức ăn trên bàn, ăn trong khách điếm. Ánh mắt nam nhân chung quanh đều tập trung trên người Phó Vân Ngọc, hoặc kinh diễm, hoặc ái mộ, hoặc thưởng thức, hoặc hèn hạ…. Đối với những loại trường hợp này Phó Vân Ngọc sớm đã thành thói quen, mình đi tới chỗ nào cũng sẽ bị trêu hoa ghẹo nguyệt, liền không để ý chút nào đến những ánh mắt không lễ phép kia, cái miệng nhỏ nhắn cúi đầu ăn cháo. Nhưng mà, có một nam nhân lại không hề vui vẻ, A Căn ca đem mọi cử động trong điếm này, bao gồm cả lão bản trung niên đều thu vào trong mắt. Đối với những sóng mắt không ngừng bắn tới kia, đều văng ra ánh mắt giết người, mọi người đều trợn mắt nhìn lại, nhưng mà mình chung quy là nhãn lực mỏng, chống cự không nổi ánh mắt của mọi người, đành bại trận.
Phanh ~ chiếc khay trong tay tiểu nhị rớt, lúc này đã là lần thứ tư . Phó Vân Ngọc cúi đầu cười, làm bộ như không nhìn thấy, ngẩng đầu lên đánh giá khuôn mặt tuấn tú của A Căn ca. Giờ phút này, trong lòng tiểu hòa thượng A Căn ca cực kỳ không thoải mái, ánh mắt những nam nhân này nhìn Phó Vân Ngọc làm cho da đầu hắn run lên, thậm chí vô cùng chán ghét.
“A Căn ca ca, huynh đang làm gì đấy?" Phó Vân Ngọc nhìn thấy thái độ khác thường của hòa thượng A Căn, nghi hoặc hỏi.
“Ngọc nhi, ăn nhanh chút đi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này."
“Làm sao vậy? Có người đuổi tới?" Phó Vân Ngọc cả kinh, liền buông bát muốn đứng lên
Trên mặt A Căn ca bỗng nhiên hiện lên tia đỏ ửng, có chút ngượng ngùng nói: “A, đây cũng không phải, chẳng qua là, là ta thấy ánh mắt bọn họ nhìn nàng, cảm thấy rất không tốt, rất không tốt."
Nếu hắn nói như vậy mà Phó Vân Ngọc vẫn không hiểu, thì nàng thật uổng phí khi sống ở hai thế kỷ. Phó Vân Ngọc nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của A Căn ca, trong lòng âm thầm cười trộm, tiểu hòa thượng này, hóa ra là ghen tị.
Hai người ăn cơm, lại mua thêm vài cái bánh bao, rồi đi .
Từ lúc thay đổi quần áo nữ nhi, người đi đường quay đầu nhìn lại càng lúc càng tăng, Phó Vân Ngọc nhận lấy ánh mắt chăm chú của mọi người, trong lòng hết sức hưởng thụ, ngoảnh lại nhìn sang A Căn ca bên cạnh quyệt miệng vẻ mặt bất mãn, nhịn không được dùng sức vặn vẹo vòng eo. Nữ nhân, sinh ra là để mị hoặc nam nhân .
Mặt trời có chút độc, hai người vội vàng lên đường nên toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, ra khỏi thành, nằm trên sườn núi hóng gió. Trước mắt là thảo nguyên bao la, đi qua rất nhiều tòa thành, rốt cục cũng thấy được cảnh trí dũng cảm của Phương bắc, trong lòng Phó Vân Ngọc không khỏi có chút kích động. Dãy núi liên miên này, hàng cây đại thụ xanh ngắt, cùng với dân phong càng ngày càng mở ra, đều làm cho bọn họ có cảm giác mới mẻ. Phó Vân Ngọc nằm úp sấp, tay nhỏ bé thả xuống vòng eo mềm, miệng kêu hừ hừ đau thắt lưng. Thấy A Căn ca phụng phịu ngồi tại bên người, trong lòng bỗng nhiên thấy hưng trí.
“Ai ~ A Căn ca ca, thắt lưng ta đau quá, huynh xoa xoa cho ta đi?" Phó Vân Ngọc giọng nói nhẹ nhàng, sóng mắt lưu chuyển.
A Căn ca ngơ ngác một chút, vẫn là bộ mặt lạnh lùng, nhưng đã có một chút đỏ ửng di chuyển lên hai má, hắn nhìn thoáng qua Phó Vân Ngọc, do dự nói: “Chuyện này, không tốt lắm?"
“Huynh là vị hôn phu của ta, có cái gì không tốt, không phải là xoa thắt lưng thôi sao?"
A Căn ca há to miệng, cả kinh nói không nên lời, nhưng lại không đành lòng cự tuyệt nàng, trong lòng rối rắm lên, gương mặt cũng lúc trắng lúc hồng, ánh mắt tự nhiên cũng không dám nhìn Phó Vân Ngọc.
“Ha ha ha ~ được rồi, ta nói giỡn đấy!" Phó Vân Ngọc cười ha hả, buông tha cho hắn .
“Đừng lên tiếng!" A Căn ca bỗng nhiên cảnh giác, biểu tình nghiêm túc, nhìn tứ phía, đè thấp thanh âm nói: “Bọn họ đuổi tới! Chúng ta nhanh chóng trốn đi!"
Phó Vân Ngọc không còn tâm trạng vui đùa, liền nín thở, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên, có một loạt tiếng bước chân truyền tới, tìm kiếm khắp nơi, nơi này trống trải vô ngần, ra khỏi sườn núi chính là con sông trước mặt, làm sao có chỗ ẩn thân. Sắc mặt nàng đại biến, trên trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh, ôm cánh tay A Căn ca, sợ hãi nói: “Ta, chúng ta trốn ở đâu đây a?"
Trước đó, A Căn ca đã sớm nhìn quanh địa hình xung quanh đây, bởi vì thời điểm trên trấn hắn đã thoáng cảm giác được có người đang theo dõi bọn họ. Trước mắt, quả thật không có một chỗ để trốn, lúc này không thể suy nghĩ nhiều.
“Trong sông."
Không đợi Phó Vân Ngọc mở miệng, hắn liền ôm chặt nàng, rầm một chút nhảy vào trong nước. Phó Vân Ngọc chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh, liền hô hấp không được.
Hỏng bét! Ta không thể nín thở! Phó Vân Ngọc trong lòng thầm kêu không tốt, ngực càng ngày càng khó chịu. A Căn ca ở đáy nước vừa lưu ý động tĩnh trên bờ, vừa quan sát Phó Vân Ngọc, nhìn thấy vẻ mặt nàng khó chịu, liền hiểu được . Ở đáy nước nín một hồi, rốt cục nghe được từng tiếng động lớn xôn xao trên bờ.
“Ôi chao? Người đâu? Ta rõ ràng nhìn bọn họ đi bên này? Như thế nào lại không thấy ?" Một âm thanh quen thuộc truyền đến trong lỗ tai Phó Vân Ngọc, làm cho nàng có cảm giác ghê tởm.
Khốn khiếp, Giang gia quái thú! Nàng ở trong lòng hung hăng nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà hắn. Biểu tình trên mặt càng ngày càng rối rắm, phổi giống như muốn nổ tung, cả người đều sắp hít thở không thông, hoàn toàn không chịu được, nàng quẫy người một cái, bản năng muốn ngoi lên trên mặt nước.
A Căn ca thấy tình thế không tốt, cũng không quan tâm tới lễ tiết gì, không chút do dự đè lại bả vai của nàng, kiên quyết hôn lên môi của nàng, chậm rãi truyền khí cho nàng.
Trên môi ấm áp, mang theo nhiệt độ lạnh lạnh trong nước, không ngừng có dưỡng khí đi vào. Nhất thời, Phó Vân Ngọc cảm thấy trong lòng như nai tơ đi loạn, nàng không thể tin được, giờ phút này nàng lại cùng A Căn ca hôn môi ở dưới nước. Tuy rằng là A Căn ca hành động bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn làm cho tâm tư nàng nhảy nhót, nhịn không được run run. Hơn nữa lại gắt gao ôm nhau, thân thể tương đối ẩm ướt, ngao ngao ngao ~ cục diện tươi đẹp quá a.
“Chúng ta đi lên phía trước nhìn xem! Nói không chừng bọn họ đã chạy!"
Rốt cục, sau khi xác nhận đám truy binh kia đã đi xa, hai người lập tức ngoi lên mặt nước! Không khí bên ngoài thực sự là tốt! A Căn ca mãnh liệt hít vài hơi thật sâu, rồi nhảy lên trước, sau đó cúi xuống Phó Vân Ngọc dưới thân. Dùng sức quá mạnh, hai người nặng nề mà ngã ở trên mặt đất. Phó Vân Ngọc cũng thuận theo tự nhiên đem A Căn ca đặt ở dưới thân.
Cả người ướt đẫm, quần áo cũng dính sát vào nhau ở trên người, lộ ra đường cong thân thể của nữ tử, trên người truyền đến nhiệt độ khác thường, A Căn ca mặt đỏ tai hồng, cảm giác được hai nơi mềm mại ở trước ngực mình, khẩn trương nói không ra lời. Mới từ trong nước đi ra Phó Vân Ngọc chỉ cảm thấy cả người tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, vừa vặn gắt gao dính vào trên người A Căn ca hấp thu một chút ấm áp, chẳng qua là hai trái tim đập thình thịch, làm cho nàng cũng cảm thấy được không khí xấu hổ.
Cảm giác da thịt tương thân này tất nhiên là vô cùng tốt đẹp, nhưng mà nghĩ đến cảnh hai người đang chạy trốn, lại là giữa ban ngày ban mặt, cứ ẩm ướt ôm nhau thế này, lúc này, có phải quá sức đột ngột hay không? Phó Vân Ngọc nghĩ, mình cũng có chút chịu không nổi, liền xê dịch thân mình, chậm rãi từ trên người hòa thượng đi xuống.
Ở trong nước ngâm một trận, tóc nàng đã sớm rơi lả tả, cùng với nước ướt nhẹp dán trên người, ướt đẫm quần áo phía dưới, đường cong thân thể có lồi có lõm lộ ra, cổ áo mở rộng một nửa, cảnh xuân như ẩn như hiện. A Căn ca nuốt nuốt nước miếng, cảm giác được khí huyết của thân thể toàn bộ xông về phía đầu, bộ vị khác của thân thể cũng nổi lên biến hóa
Không xong, dâm niệm! A Căn ca trong lòng kinh hô, liền nhắm mắt niệm nhiều lần thanh tâm chú, cũng không dám nhìn Phó Vân Ngọc nữa.
“Lạnh!" Một trận gió thổi tới, Phó Vân Ngọc nhịn không được phát run.
Quần áo trên người ướt đẫm, đừng nói là nữ tử, cho dù thân thể cường tráng A Căn ca cũng cảm giác được sự lạnh lẽo, mà toàn bộ quần áo trong túi hành lý cũng ướt đẫm, vì vậy, chỉ có thể ở trong núi này tìm một gia đình, mượn một bộ quần áo để thay.
“Vân Ngọc~" A Căn ca đi lên đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, “Chúng ta đi tìm gia đình nào đấy, để thay bộ trang phục ướt này ra."
Trên người truyền đến cảm giác ấm áp, theo máu của nàng tiến vào trong lòng, Phó Vân Ngọc si ngốc nhìn sườn mặt tinh xảo của hắn, gật gật đầu. Ước chừng nửa canh giờ, bọn họ rốt cục ở chân núi cũng tìm được một hộ nông dân, ở nhà bọn họ mượn một bộ quần áo để thay, cũng tính nghỉ ngơi một đêm rồi đi.
Lại là ánh nến mờ ám, cô nam quả nữ sống chung một phòng. Chẳng qua đã trải qua chuyện ban ngày kia, nên không khí ở giữa hai người trở nên là lạ. Tuy rằng bọn họ thích đối phương, nhưng vẫn phải tuân thủ lễ pháp, chuyện vô cùng thân thiết như vậy vẫn là lần đầu tiên, nếu như lần trên ghế ngã xuống đó không tính. Hơn nữa, lúc này là A Căn ca chủ động, thì ý nghĩa càng thêm quan trọng a. Phó Vân Ngọc nằm ở trên giường, thỉnh thoảng ngắm nhìn A Căn ca đang ngồi xếp bằng trên nệm rơm nghỉ ngơi kia, trong đầu lý sớm tự động xem nhẹ nụ hôn trong nước kia, không đè nén được kích động trong lòng, thình thịch nhảy lên.
Lần này dù sao cũng là lần đầu tiên hắn chủ động hôn mình a! Là người của hai thế giới, nàng cũng là lần đầu tiên hưởng thụ đãi ngộ như vậy a! Ngao ngao ngao ngao ~ đêm không thể ngủ, đêm không thể ngủ a! Phó Vân Ngọc nằm ở trên giường miên man suy nghĩ, đến khi trời gần sáng mới ngủ thật say.
Trong Mộ Dung phủ, Mộ Dung Phục cùng phu nhân đang thương lượng chuyện con tâm sự hôm qua với ông. Chuyện này Mộ Dung phu nhân ban đầu là không đồng ý, bà vẫn vừa ý nữ nhi của biểu ca hơn. Nhưng mà, rốt cục vẫn không chịu được sự kiên trì của Mộ Dung Phục cùng với sự cứng rắn của con trai, miễn cưỡng đáp ứng.
Tác giả :
Thiên Sắc Sắt