Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta
Chương 23: Ngày phá vân ra
Edit: gau5555
Beta: linhxu
Vào đêm này, gió thổi phất phơ, ánh trăng lạc long cùng sương bạc, Phó phủ tuy rằng một đêm yên tĩnh, nhưng mà mấy người kia đều là một đêm không ngủ, đều có tâm sự.
Trời còn chưa sáng hẳn, Phó Chính đã kêu Vương quản gia cầm ngân phiếu đã chuẩn bị tốt hôm qua, vội vàng ra cửa. Một đêm này đối với với ông mà nói cực kỳ dài mà gian nan, tồn vong sau này của Phó gia, có lẽ chỉ nhìn vào hành động của ông hôm nay, ông có thể thuận lợi trở về, tất nhiên là vạn hạnh trong bất hạnh (may mắn trong bất hạnh), nếu ngoài ý muốn… Ông đã sớm phân phó tốt cho Vương quản gia cùng với hộ viện, an bài thích đáng nơi đi của người trong phủ.
Gà trống kêu to một tiếng, ánh mặt trời rốt cục cũng lộ ra vòng tròn lớn đỏ rực. A vượng ở cửa bỗng nhiên kêu không ngừng, chỉ chốc lát, gia đinh đã tới gõ cửa phòng Phó Vân Ngọc, nói là lão gia sáng sớm đã ra ngoài, lúc này Mộ Dung gia ở Đô thành phái người tới đón Mộ Dung Vân Đình trở về.
Phó Vân Ngọc rửa mặt chải đầu một chút, đi đi ra tiền thính, lại sai Tiểu Liên đến Tây sương phòng gọi Mộ Dung Vân Đình rời giường.
Người đến là quản gia trong phủ Mộ Dung, đương sự ở trong phủ đã hơn hai mươi năm, nhìn Mộ Dung Vân Đình lớn lên, đối với thiếu gia có hiểu biết này tất nhiên là yêu thương có thừa, lần này nghe nói hắn bị thương, khuôn mặt già nua lập tức suy sụp xuống. Cho đến khi nhìn thấy Mộ Dung Vân Đình được người nâng ra, liền đi lên hỏi, biết được tình huống không nghiêm trọng, mới khôi phục nụ cười hiền lành trước kia.
“Mấy ngày nay đa tạ Phó lão gia cùng Phó tiểu thư đã chiếu cố công tử nhà chúng ta, trong phủ nhà chúng ta có khách quý đến, cho nên mời công tử trở về một chút. Về phần kết quả luận võ kén rể này, Sau khi quyết định, mong rằng cô nương báo cho biết." Quản gia kia đối nhân xử thế đều có lễ, nhìn ra được, gia giáo ở Mộ Dung phủ quả thật rất nghiêm.
Phó Vân Ngọc mỉm cười gật gật đầu, cũng cực có lễ phép nói: “Khiến cho Vân Đình ca ca bị thương, Phó gia chúng ta trên dưới đều rất áy náy, chờ gia phụ rỗi rảnh, phải đi đến để bồi tội."
Mộ Dung Vân Đình buổi sáng vừa tỉnh đã được báo cho biết chuyện này, dù lưu luyến, nhưng mà phụ thân phái người đến đây, đành phải bất đắc dĩ, thấy bộ dáng Phó Vân Ngọc có tri thức hiểu lễ nghĩa, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, trở về nhà phải khiến phụ thân nhắc tới chuyện cầu thân.
Phó Vân Ngọc để hạ nhân thay Mộ Dung Vân Đình sắp xếp một ít hành lý, đặt cả thuốc ở trong túi hành lý, dặn dò quản gia kia phải chú ý tới chuyện này, mới đưa bọn họ xuất môn. Nàng vẫn đỡ Mộ Dung Vân Đình đi tới cửa, đưa mắt nhìn bọn họ lên xe ngựa. Bỗng nhiên, rèm xe ngựa kia bị một đôi tay xốc lên.
“Ngọc nhi, " Mộ Dung Vân Đình vẻ mặt không bỏ, con mắt anh tuấn chứa đầy ẩn tình, “Ngọc nhi, yên tâm, không lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại."
“Dạ." Nàng nhu thuận lên tiếng trả lời, bỗng nhiên nghĩ đến ánh mắt đạm bạc của A Căn ca ngày hôm qua, trong lòng cảm thấy khổ sở.
Gió nhẹ phơ phất, ánh mặt trời bắn ra bốn phía, ánh mắt nàng có chút ngơ ngác khiến Mộ Dung Vân Đình xem ở trong mắt, khiêu khích thương tiếc trong lòng. Vì thế, dưới sự giúp đỡ của quản gia, xuống xe ngựa, đi đến trước mặt nàng, cười một cái, ôn nhu nói: “Ngọc nhi, có thể cho ta ôm một cái hay không."
Còn chưa kịp phản ứng, Phó Vân Ngọc đã rơi vào trong một cái ôm ấm áp, trên người hắn tản ra mùi hương nhàn nhạt, làm cho khổ sở trong lòng nàng càng nặng hơn. Nếu, A Căn ca cũng có thể như vậy ôm nàng vào trong ngực thì tốt hơn bao nhiêu.
“Ngọc nhi, cám ơn, muội phải ở nhà chờ ta." Mộ Dung Vân Đình ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói.
Tỏ tình lớn mật mà lại ôn nhu như vậy, khiến Phó Vân Ngọc có chút thất thần, nàng nhìn Mộ Dung Vân Đình nhảy lên xe ngựa, chóp mũi đau xót, cố nén nước mắt phất phất tay với hắn, xoay người trở lại trong phòng.
Ăn qua cơm trưa, Phó Vân Ngọc một mình ngồi ở trong vườn, nhìn đàn cá đang tranh giành thức ăn trong hồ, không yên lòng. Tiểu Liên lúc này nghe lời dặn dò của nàng ở trog bếp sắc thuốc, bọn gia đinh cũng bận rộn các việc khác, phụ thân giữa trưa cũng không có trở về ăn cơm, nàng cùng A Căn ca hôm nay cũng không gặp mặt, ánh nắng chói mắt chiếu lên đỉnh đầu, trong lòng nàng không khỏi có chút phiền chán. Nghĩ đến vẻ mặt khác thường của phụ thân hôm qua, trong lòng nàng có một cảm giác lo lắng không hiểu, không biết sao, luôn luôn một loại dự cảm không tốt.
Loại dự cảm này vẫn tiếp diễn cho đến thời điểm ăn cơm chiều, một tiểu hòa thượng còn chưa hết ngây thơ đột nhiên đến thăm, nhìn trang phục quen mắt kia khiến cho Phó Vân Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến A Căn ca, hỏi qua một chút, quả nhiên, là tới tìm A Căn ca. Nàng vốn định kêu người mang tiểu hòa thượng đi đến Tây sương phòng, nhưng mà, nỗi nhớ đối với A Căn ca lại giống như con kiến đang bò trong lòng nàng, làm cả trái tim mình đều ngứa, không khỏi tự mình dẫn hắn đi.
Cảm giác rối loạn trong lòng khi nhìn thấy hắn một khắc kia bị chấn kinh, hai mắt hắn tràn đây tơ máu, mặt mũi tái xám, hai mắt thâm quầng thoạt nhìn hắn, dường nhưlà một đêm không ngủ, Phó Vân Ngọc nhìn vẻ mặt hắn mệt mỏi, trong lòng đau nhói. Thời điểm A Căn ca nhìn thấy tiểu hòa thượng kia, trong mắt đạm mạc như nước bỗng nhiên có một tia sáng rọi, mở miệng nói: “Tiểu sư đệ, sao đệ lại tới đây?" Trong giọng nói không che dấu được sự vui mừng
“Sư phụ bảo đệ mang phong thư này giao cho huynh. Còn có, người mong huynh sớm về chùa."
Trong đôi mắt của A Căn ca hiện lên tia do dự làm cho người ta khó phát hiện, tiếp nhận thư, bỗng nhiên nhìn Phó Vân Ngọc một cái, mở ra xem. Càng xem, khuôn mặt tuấn mỹ nhăn càng chặt, đến cuối cùng, sắc mặt lại trở nên trắng xanh, lúc đem thư trả lại trong phong thư, đầu ngón tay hơi hơi phát run. Hắn trầm mặc một hồi, mở miệng nói: “Sư huynh như thế nào ?"
“Đại sư huynh huynh ấy… Lại bị sư phụ nhốt vào trong “ thập bát đồng nhân trận"."
Giọng nói non nớt của Tiểu hòa thượng làm cho biểu tình nghiêm nghị của A Căn ca cứng đờ, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Phó Vân Ngọc một cái, nói: “Chúng ta nhanh chóng trở về thôi."
Phó Vân Ngọc đứng ở một bên, tất cả động tác này của hắn đều nhìn ở trong mắt, nhất cái nhìn kia, cái nhìn làm cho trong lòng nàng vừa đắng lại chát, nghe nói hắn phải đi, nóng nảy, không chút nghĩ ngợi liền giữ chặt tay áo của hắn, nói: “A Căn ca ca, huynh không phải nói sẽ phụ trách với Ngọc nhi sao? Như thế nào lại nhanh đổi ý như vậy ?"
Trong phòng bỗng nhiên im lặng xuống, chỉ còn lại tiếng hít thở của ba người tần suất không đồng nhất
“Phó tiểu thư, chuyện này, A Căn tuyệt đối sẽ không quên, chẳng qua là hiện tại ta phải về trong chùa." A Căn ca không đành lòng nhìn đôi mắt phiếm lệ của nàng, ánh mắt quay đi chỗ khác, cố gắng nói xong.
Phó Vân Ngọc nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn, nhưng không thấy gợn sóng trong mắt hắn, ngực rầu rĩ , trong lòng vừa đau đớn vừa sợ hãi, không biết nên giữ lại như thế nào, ngơ ngác nhìn hắn thu thập hành lý, ra cửa phòng. Chẳng qua là, thời điểm đi qua bên người nàng, Phó Vân Ngọc rõ ràng cảm giác được A Căn ca chần chờ một chút, sau đó giương mắt thật sâu nhìn mình một cái, có lẽ là nàng ảo giác, trong đôi mắc kia lại có sương mù mờ mịt.
Vừa lúc đó, Vương quản gia bỗng nhiên chạy vào, quần áo chật vật, vẻ mặt hoảng sợ, trên mặt ông tóc hoa râm rơi xuống tán loạn. Ông hoang mang rối loạn chạy đến trước mặt Phó Vân Ngọc, thở hổn hển, đứt quãng nói: “Tiểu thư, không, không tốt , lão gia, lão gia…"
Phó Vân Ngọc thấy vẻ mặt khác thường của ông ta, sự cảm bất an trong lòng bỗng nhiên mãnh liệt, liền lớn tiếng hỏi: “Cha ta cha làm sao vậy?"
“Lão gia, lão gia, bị Tri phủ đại nhân bắt đi ! Nói, nói là ba ngày sau sẽ chém. Đầu!"
Lời này, làm cho A Căn ca đang đi tới sân cửa lập tức dừng bước, túi đồ vác trên thân mình run rẩy, không có người thấy giờ phút này thần sắc biến hóa trong mắt hắn.
“Cái gì!" Tin dữ bất thình lình làm cho Phó Vân Ngọc vốn đang thương tâm lập tức giống như sét đánh ngang tai, nghĩ đến phụ thân nhà mình giờ phút này lại ở trong lao, đau lòng muốn chết, hai hàng lệ rào một cái đã chảy xuống, “Phụ thân phạm vào chuyện gì? Làm sao có thể bị bắt đi ?"
Vương quản gia lau mồ hôi đang chảy khắp nơi, nói: “Lão gia luôn luôn tuân thủ pháp luật, sao có thể phạm tội, chuyện này, là do Tri phủ đại nhân liên hợp với Giang gia đến hãm hại Phó gia chúng ta."
“Không được, ta muốn đến xem phụ thân một chút!" Không đợi ông ta nói xong, Phó Vân Ngọc liền nâng váy xông ra ngoài, không ngờ lại bị A Căn ca ở cửa ngăn lại.
“Cô muốn làm gì? Người ta là quan phủ, cô muốn đi chịu chết sao?" A Căn ca dùng sức túm nàng lại, đè thấp thanh âm nói.
“Cha ta ở đó, ta không thể nhìn ông chịu chết." nước mắt của nàng điên cuồng chạy xuống, liều mạng muốn giãy tay hắn ra, “Huynh buông, buông." Giờ phút này, chính nàng cũng không biết trong lòng vì sao lại đau như vậy, rõ ràng không phải cha ruột của mình, nhưng mà, nghe được tin ông sắp bị chém đầu, vẫn không cần quan tâm nhiều, muốn đi cứu ông.
“Huynh buông, ta không cần huynh lo!"
“Hồ nháo! Lúc này ta bất kể cô, hay người nào quản cô!" A Căn ca dùng một chút lực, gắt gao ôm Phó Vân Ngọc vào trong ngực, cánh tay siết chặt lấy thân thể của nàng, không cho nàng động chút này. Tiểu hòa thượng bên cạnh cùng Vương quản gia dĩ nhiên nhìn đến ngây người.
“Cô đi cũng không giải quyết được chuyển gì, chỉ có chịu chết." Giọng nói của A Căn ca tràn ngập đau lòng, đem Phó Vân Ngọc trong lòng phát run ôm càng chặt hơn.
Cái ôm ấm áp này, cùng với mùi hương nhàn nhạt của nam tử, và giọng nói ôn nhu, giống như một loại ma lực, làm cho cảm xúc tan vỡ vừa rồi của Phó Vân Ngọc thoáng dịu đi một chút, nàng khóc giống như một đứa trẻ luống cuống, hỏi hắn: “Vậy nên làm cái gì bây giờ? Sửa làm sao bây giờ?"
A Căn ca giật mình, hỏi Vương quản gia bên người: “Phó lão gia lúc đi có lưu lại cái gì không?"Vương quản gia vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Đáng chết, ta thiếu chút nữa quên , lão gia nói, trong khố phòng đã chuẩn bị tốt bạc phân phát cho hạ nhân, để cho bọn họ nhanh chóng rời đi, sau đó kêu ta mang theo tiểu thư đi đến Đô thành nương nhờ vào Mộ Dung gia."
“Được, cứ dựa theo lời của Phó lão gia mà làm, Vương quản gia, ông nhanh chóng đi sắp xếp, phải nhanh lên!" A Căn ca vừa bình tĩnh ứng phó, vừa vỗ nhẹ phía sau lưng của Phó Vân Ngọc, làm cho nàng trấn định lại.
“Sư đệ, đệ đi về trước nói cho sư phụ, ta sợ rằng phải về muộn một chút" Hắn quay đầu nói với tiểu hòa thượng vẻ mặt đang giật mình.
Tiểu hòa thượng rốt cục cũng tỉnh lại, nhíu mi nói: “Nhưng mà, sư huynh, lúc đệ đi, sư phu phân phó, rất muốn cùng với huynh , nhanh chóng trở về."
“Hiện tại tình huống như vậy, chỉ sợ là phải làm cho sư phụ thất vọng rồi." A Căn ca dừng một chút, bỗng nhiên nói, trong giọng nói lại có hơi thở hiên ngang lẫm liệt
“Nhưng mà sư huynh, tình cảnh lúc sư phụ giao thư này cho đệ, luôn mãi dặn ,người, người giống như rất tức giận."
“A Duẫn, đệ hãy nhanh chóng trở về." A Căn ca gọi pháp danh của tiểu hòa thượng kia, giọng điệu có chút nghiêm túc, “Tình huống của ta bên này, đệ không nên nói cho sư đệ, đệ coi như chưa nhìn thấy, khi nào ta trở về thì sẽ nhận tội với sư phụ."
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của sư huynh, tiểu hòa thượng do dự, lại nghĩ đến vị sư huynh này ngày thường được sư phụ vô cùng thương yêu, liền cũng không kiên trì nữa, trong lòng lại suy đoán về tin tức kia, vội vàng ra cửa.
Beta: linhxu
Vào đêm này, gió thổi phất phơ, ánh trăng lạc long cùng sương bạc, Phó phủ tuy rằng một đêm yên tĩnh, nhưng mà mấy người kia đều là một đêm không ngủ, đều có tâm sự.
Trời còn chưa sáng hẳn, Phó Chính đã kêu Vương quản gia cầm ngân phiếu đã chuẩn bị tốt hôm qua, vội vàng ra cửa. Một đêm này đối với với ông mà nói cực kỳ dài mà gian nan, tồn vong sau này của Phó gia, có lẽ chỉ nhìn vào hành động của ông hôm nay, ông có thể thuận lợi trở về, tất nhiên là vạn hạnh trong bất hạnh (may mắn trong bất hạnh), nếu ngoài ý muốn… Ông đã sớm phân phó tốt cho Vương quản gia cùng với hộ viện, an bài thích đáng nơi đi của người trong phủ.
Gà trống kêu to một tiếng, ánh mặt trời rốt cục cũng lộ ra vòng tròn lớn đỏ rực. A vượng ở cửa bỗng nhiên kêu không ngừng, chỉ chốc lát, gia đinh đã tới gõ cửa phòng Phó Vân Ngọc, nói là lão gia sáng sớm đã ra ngoài, lúc này Mộ Dung gia ở Đô thành phái người tới đón Mộ Dung Vân Đình trở về.
Phó Vân Ngọc rửa mặt chải đầu một chút, đi đi ra tiền thính, lại sai Tiểu Liên đến Tây sương phòng gọi Mộ Dung Vân Đình rời giường.
Người đến là quản gia trong phủ Mộ Dung, đương sự ở trong phủ đã hơn hai mươi năm, nhìn Mộ Dung Vân Đình lớn lên, đối với thiếu gia có hiểu biết này tất nhiên là yêu thương có thừa, lần này nghe nói hắn bị thương, khuôn mặt già nua lập tức suy sụp xuống. Cho đến khi nhìn thấy Mộ Dung Vân Đình được người nâng ra, liền đi lên hỏi, biết được tình huống không nghiêm trọng, mới khôi phục nụ cười hiền lành trước kia.
“Mấy ngày nay đa tạ Phó lão gia cùng Phó tiểu thư đã chiếu cố công tử nhà chúng ta, trong phủ nhà chúng ta có khách quý đến, cho nên mời công tử trở về một chút. Về phần kết quả luận võ kén rể này, Sau khi quyết định, mong rằng cô nương báo cho biết." Quản gia kia đối nhân xử thế đều có lễ, nhìn ra được, gia giáo ở Mộ Dung phủ quả thật rất nghiêm.
Phó Vân Ngọc mỉm cười gật gật đầu, cũng cực có lễ phép nói: “Khiến cho Vân Đình ca ca bị thương, Phó gia chúng ta trên dưới đều rất áy náy, chờ gia phụ rỗi rảnh, phải đi đến để bồi tội."
Mộ Dung Vân Đình buổi sáng vừa tỉnh đã được báo cho biết chuyện này, dù lưu luyến, nhưng mà phụ thân phái người đến đây, đành phải bất đắc dĩ, thấy bộ dáng Phó Vân Ngọc có tri thức hiểu lễ nghĩa, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, trở về nhà phải khiến phụ thân nhắc tới chuyện cầu thân.
Phó Vân Ngọc để hạ nhân thay Mộ Dung Vân Đình sắp xếp một ít hành lý, đặt cả thuốc ở trong túi hành lý, dặn dò quản gia kia phải chú ý tới chuyện này, mới đưa bọn họ xuất môn. Nàng vẫn đỡ Mộ Dung Vân Đình đi tới cửa, đưa mắt nhìn bọn họ lên xe ngựa. Bỗng nhiên, rèm xe ngựa kia bị một đôi tay xốc lên.
“Ngọc nhi, " Mộ Dung Vân Đình vẻ mặt không bỏ, con mắt anh tuấn chứa đầy ẩn tình, “Ngọc nhi, yên tâm, không lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại."
“Dạ." Nàng nhu thuận lên tiếng trả lời, bỗng nhiên nghĩ đến ánh mắt đạm bạc của A Căn ca ngày hôm qua, trong lòng cảm thấy khổ sở.
Gió nhẹ phơ phất, ánh mặt trời bắn ra bốn phía, ánh mắt nàng có chút ngơ ngác khiến Mộ Dung Vân Đình xem ở trong mắt, khiêu khích thương tiếc trong lòng. Vì thế, dưới sự giúp đỡ của quản gia, xuống xe ngựa, đi đến trước mặt nàng, cười một cái, ôn nhu nói: “Ngọc nhi, có thể cho ta ôm một cái hay không."
Còn chưa kịp phản ứng, Phó Vân Ngọc đã rơi vào trong một cái ôm ấm áp, trên người hắn tản ra mùi hương nhàn nhạt, làm cho khổ sở trong lòng nàng càng nặng hơn. Nếu, A Căn ca cũng có thể như vậy ôm nàng vào trong ngực thì tốt hơn bao nhiêu.
“Ngọc nhi, cám ơn, muội phải ở nhà chờ ta." Mộ Dung Vân Đình ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói.
Tỏ tình lớn mật mà lại ôn nhu như vậy, khiến Phó Vân Ngọc có chút thất thần, nàng nhìn Mộ Dung Vân Đình nhảy lên xe ngựa, chóp mũi đau xót, cố nén nước mắt phất phất tay với hắn, xoay người trở lại trong phòng.
Ăn qua cơm trưa, Phó Vân Ngọc một mình ngồi ở trong vườn, nhìn đàn cá đang tranh giành thức ăn trong hồ, không yên lòng. Tiểu Liên lúc này nghe lời dặn dò của nàng ở trog bếp sắc thuốc, bọn gia đinh cũng bận rộn các việc khác, phụ thân giữa trưa cũng không có trở về ăn cơm, nàng cùng A Căn ca hôm nay cũng không gặp mặt, ánh nắng chói mắt chiếu lên đỉnh đầu, trong lòng nàng không khỏi có chút phiền chán. Nghĩ đến vẻ mặt khác thường của phụ thân hôm qua, trong lòng nàng có một cảm giác lo lắng không hiểu, không biết sao, luôn luôn một loại dự cảm không tốt.
Loại dự cảm này vẫn tiếp diễn cho đến thời điểm ăn cơm chiều, một tiểu hòa thượng còn chưa hết ngây thơ đột nhiên đến thăm, nhìn trang phục quen mắt kia khiến cho Phó Vân Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến A Căn ca, hỏi qua một chút, quả nhiên, là tới tìm A Căn ca. Nàng vốn định kêu người mang tiểu hòa thượng đi đến Tây sương phòng, nhưng mà, nỗi nhớ đối với A Căn ca lại giống như con kiến đang bò trong lòng nàng, làm cả trái tim mình đều ngứa, không khỏi tự mình dẫn hắn đi.
Cảm giác rối loạn trong lòng khi nhìn thấy hắn một khắc kia bị chấn kinh, hai mắt hắn tràn đây tơ máu, mặt mũi tái xám, hai mắt thâm quầng thoạt nhìn hắn, dường nhưlà một đêm không ngủ, Phó Vân Ngọc nhìn vẻ mặt hắn mệt mỏi, trong lòng đau nhói. Thời điểm A Căn ca nhìn thấy tiểu hòa thượng kia, trong mắt đạm mạc như nước bỗng nhiên có một tia sáng rọi, mở miệng nói: “Tiểu sư đệ, sao đệ lại tới đây?" Trong giọng nói không che dấu được sự vui mừng
“Sư phụ bảo đệ mang phong thư này giao cho huynh. Còn có, người mong huynh sớm về chùa."
Trong đôi mắt của A Căn ca hiện lên tia do dự làm cho người ta khó phát hiện, tiếp nhận thư, bỗng nhiên nhìn Phó Vân Ngọc một cái, mở ra xem. Càng xem, khuôn mặt tuấn mỹ nhăn càng chặt, đến cuối cùng, sắc mặt lại trở nên trắng xanh, lúc đem thư trả lại trong phong thư, đầu ngón tay hơi hơi phát run. Hắn trầm mặc một hồi, mở miệng nói: “Sư huynh như thế nào ?"
“Đại sư huynh huynh ấy… Lại bị sư phụ nhốt vào trong “ thập bát đồng nhân trận"."
Giọng nói non nớt của Tiểu hòa thượng làm cho biểu tình nghiêm nghị của A Căn ca cứng đờ, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Phó Vân Ngọc một cái, nói: “Chúng ta nhanh chóng trở về thôi."
Phó Vân Ngọc đứng ở một bên, tất cả động tác này của hắn đều nhìn ở trong mắt, nhất cái nhìn kia, cái nhìn làm cho trong lòng nàng vừa đắng lại chát, nghe nói hắn phải đi, nóng nảy, không chút nghĩ ngợi liền giữ chặt tay áo của hắn, nói: “A Căn ca ca, huynh không phải nói sẽ phụ trách với Ngọc nhi sao? Như thế nào lại nhanh đổi ý như vậy ?"
Trong phòng bỗng nhiên im lặng xuống, chỉ còn lại tiếng hít thở của ba người tần suất không đồng nhất
“Phó tiểu thư, chuyện này, A Căn tuyệt đối sẽ không quên, chẳng qua là hiện tại ta phải về trong chùa." A Căn ca không đành lòng nhìn đôi mắt phiếm lệ của nàng, ánh mắt quay đi chỗ khác, cố gắng nói xong.
Phó Vân Ngọc nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn, nhưng không thấy gợn sóng trong mắt hắn, ngực rầu rĩ , trong lòng vừa đau đớn vừa sợ hãi, không biết nên giữ lại như thế nào, ngơ ngác nhìn hắn thu thập hành lý, ra cửa phòng. Chẳng qua là, thời điểm đi qua bên người nàng, Phó Vân Ngọc rõ ràng cảm giác được A Căn ca chần chờ một chút, sau đó giương mắt thật sâu nhìn mình một cái, có lẽ là nàng ảo giác, trong đôi mắc kia lại có sương mù mờ mịt.
Vừa lúc đó, Vương quản gia bỗng nhiên chạy vào, quần áo chật vật, vẻ mặt hoảng sợ, trên mặt ông tóc hoa râm rơi xuống tán loạn. Ông hoang mang rối loạn chạy đến trước mặt Phó Vân Ngọc, thở hổn hển, đứt quãng nói: “Tiểu thư, không, không tốt , lão gia, lão gia…"
Phó Vân Ngọc thấy vẻ mặt khác thường của ông ta, sự cảm bất an trong lòng bỗng nhiên mãnh liệt, liền lớn tiếng hỏi: “Cha ta cha làm sao vậy?"
“Lão gia, lão gia, bị Tri phủ đại nhân bắt đi ! Nói, nói là ba ngày sau sẽ chém. Đầu!"
Lời này, làm cho A Căn ca đang đi tới sân cửa lập tức dừng bước, túi đồ vác trên thân mình run rẩy, không có người thấy giờ phút này thần sắc biến hóa trong mắt hắn.
“Cái gì!" Tin dữ bất thình lình làm cho Phó Vân Ngọc vốn đang thương tâm lập tức giống như sét đánh ngang tai, nghĩ đến phụ thân nhà mình giờ phút này lại ở trong lao, đau lòng muốn chết, hai hàng lệ rào một cái đã chảy xuống, “Phụ thân phạm vào chuyện gì? Làm sao có thể bị bắt đi ?"
Vương quản gia lau mồ hôi đang chảy khắp nơi, nói: “Lão gia luôn luôn tuân thủ pháp luật, sao có thể phạm tội, chuyện này, là do Tri phủ đại nhân liên hợp với Giang gia đến hãm hại Phó gia chúng ta."
“Không được, ta muốn đến xem phụ thân một chút!" Không đợi ông ta nói xong, Phó Vân Ngọc liền nâng váy xông ra ngoài, không ngờ lại bị A Căn ca ở cửa ngăn lại.
“Cô muốn làm gì? Người ta là quan phủ, cô muốn đi chịu chết sao?" A Căn ca dùng sức túm nàng lại, đè thấp thanh âm nói.
“Cha ta ở đó, ta không thể nhìn ông chịu chết." nước mắt của nàng điên cuồng chạy xuống, liều mạng muốn giãy tay hắn ra, “Huynh buông, buông." Giờ phút này, chính nàng cũng không biết trong lòng vì sao lại đau như vậy, rõ ràng không phải cha ruột của mình, nhưng mà, nghe được tin ông sắp bị chém đầu, vẫn không cần quan tâm nhiều, muốn đi cứu ông.
“Huynh buông, ta không cần huynh lo!"
“Hồ nháo! Lúc này ta bất kể cô, hay người nào quản cô!" A Căn ca dùng một chút lực, gắt gao ôm Phó Vân Ngọc vào trong ngực, cánh tay siết chặt lấy thân thể của nàng, không cho nàng động chút này. Tiểu hòa thượng bên cạnh cùng Vương quản gia dĩ nhiên nhìn đến ngây người.
“Cô đi cũng không giải quyết được chuyển gì, chỉ có chịu chết." Giọng nói của A Căn ca tràn ngập đau lòng, đem Phó Vân Ngọc trong lòng phát run ôm càng chặt hơn.
Cái ôm ấm áp này, cùng với mùi hương nhàn nhạt của nam tử, và giọng nói ôn nhu, giống như một loại ma lực, làm cho cảm xúc tan vỡ vừa rồi của Phó Vân Ngọc thoáng dịu đi một chút, nàng khóc giống như một đứa trẻ luống cuống, hỏi hắn: “Vậy nên làm cái gì bây giờ? Sửa làm sao bây giờ?"
A Căn ca giật mình, hỏi Vương quản gia bên người: “Phó lão gia lúc đi có lưu lại cái gì không?"Vương quản gia vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Đáng chết, ta thiếu chút nữa quên , lão gia nói, trong khố phòng đã chuẩn bị tốt bạc phân phát cho hạ nhân, để cho bọn họ nhanh chóng rời đi, sau đó kêu ta mang theo tiểu thư đi đến Đô thành nương nhờ vào Mộ Dung gia."
“Được, cứ dựa theo lời của Phó lão gia mà làm, Vương quản gia, ông nhanh chóng đi sắp xếp, phải nhanh lên!" A Căn ca vừa bình tĩnh ứng phó, vừa vỗ nhẹ phía sau lưng của Phó Vân Ngọc, làm cho nàng trấn định lại.
“Sư đệ, đệ đi về trước nói cho sư phụ, ta sợ rằng phải về muộn một chút" Hắn quay đầu nói với tiểu hòa thượng vẻ mặt đang giật mình.
Tiểu hòa thượng rốt cục cũng tỉnh lại, nhíu mi nói: “Nhưng mà, sư huynh, lúc đệ đi, sư phu phân phó, rất muốn cùng với huynh , nhanh chóng trở về."
“Hiện tại tình huống như vậy, chỉ sợ là phải làm cho sư phụ thất vọng rồi." A Căn ca dừng một chút, bỗng nhiên nói, trong giọng nói lại có hơi thở hiên ngang lẫm liệt
“Nhưng mà sư huynh, tình cảnh lúc sư phụ giao thư này cho đệ, luôn mãi dặn ,người, người giống như rất tức giận."
“A Duẫn, đệ hãy nhanh chóng trở về." A Căn ca gọi pháp danh của tiểu hòa thượng kia, giọng điệu có chút nghiêm túc, “Tình huống của ta bên này, đệ không nên nói cho sư đệ, đệ coi như chưa nhìn thấy, khi nào ta trở về thì sẽ nhận tội với sư phụ."
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của sư huynh, tiểu hòa thượng do dự, lại nghĩ đến vị sư huynh này ngày thường được sư phụ vô cùng thương yêu, liền cũng không kiên trì nữa, trong lòng lại suy đoán về tin tức kia, vội vàng ra cửa.
Tác giả :
Thiên Sắc Sắt