Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta
Chương 12: Đoán được thân phận
Edit: gau5555
Beta: linhxu
Phó Vân Ngọc ngồi vào chỗ của mình trước cái bàn tròn, tỉ mỉ đánh giá cả một phòng tràn ngập mùi son phấn này. Đây là một phòng ngủ của nữ rất lớn, xuyên qua màn che màu đỏ, đối diện giường là một bàn trang điểm bằng gỗ, mặt trên chạm trổ giống như long phượng cùng với hoa văn tinh xảo. Hai bên tường của bàn trang điểm được treo hai bức thêu lụa, một bức là thêu hoa mẫu đơn, thêu kiều diễm động lòng người; bức thêu kia là thêu hoa sen tươi mát thoát tục. Phòng ở bên trái dùng bình phong để ngăn cách, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy được một chiếc cầm ( đàn cổ) cùng một chiếc đàn tỳ bà. Cầm chỉ lộ ra phần đầu, nhưng mà vẫn có thể thấy được màu sắc cổ xưa cũ kỹ, hoàn toàn đối lập với toàn bộ phong cách tinh mỹ lộng lẫy ở trong phòng. Tuy nhiên nó lại làm cho gian phòng cách điệu thêm mấy bậc, thuận tiển đã đem sự đột phá đó chuyển thành sang trọng. Phía bên trái cầm là một chiếc bàn đọc sách bằng gỗ trắng tinh mỹ tuyệt đẹp, tựa vào bên cửa sổ. Ánh mắt của nàng dừng lại một chúc, bàn học lại không có cách điệu thêm long phượng, chỉ có hoa văn đẹp mắt nhưng nhìn lại không hiểu.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới phòng ngủ của nữ tử thanh lâu thế lại tao nhã khác biệt như thế, trong lòng vô cùng thán phục, hoàn toàn không phát hiện ra một người áo trắng quần lụa mỏng đã đi tới bên người nàng.
“Cô nương, cô xem rất tập trung, xem ra phòng ngủ này so với Tố Tố có sức quyến rũ hơn rất nhiều."
Một giọng nói trong vắt lạnh lùng vang lên ở bên tai, một tiếng “Cô nương" kia nháy mắt làm cho Phó Vân Ngọc tỉnh lại, ngữ điệu thoáng lạnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nàng đột nhiên nghiêng mặt qua, kinh ngạc nhìn nữ tử lãnh diễm ( lạnh lùng và xinh đẹp) kia nói: “Cô, cô sao biết ta là cô nương?" Nàng vội cúi đầu nhìn thoáng qua bộ ngực bằng phẳng, đúng vậy nha, trước khi đi ra ngoài đã dùng băng quấn thật chặt, cho tới bây giờ thở gấp, tức giận còn thấy mệt đây.
Cái người Tố Tố đứng đầu bảng kia thản nhiên cười, giống như một đóa Bạch Liên Hoa ở giữa Thanh trì, khí chất xuất trần, phong hoa tuyệt đại, Phó Vân Ngọc chưa từng nghĩ đến, một nữ tử thanh lâu lại có thể có mỹ mạo thoát tục như vậy, cùng với giọng nói lạnh lùng trong vắt đó, giống như không thuộc về thế giới coi trọng vật chất này
“Tố Tố ta đã được xét duyệt qua vô số nữ nhân, môi hồng răng trắng, da thịt thắng tuyết giống như cô, mặc dù trang phục là nam tử, nhưng mà, nhất cử nhất động của cô đều trốn không thoát khỏi phong vận ( phong thái, bộ dạng) của nữ tử," sóng mắt nàng lưu chuyển, nở nụ cười kiều mỵ, cúi người xuống, đè thấp giọng ái muội ghé vào bên tai Phó Vân Ngọc nói: “Huống chi, cô nữa còn có lỗ tai, nói, cô hôm nay giả mạo nam tử tới đây, có gì muốn làm sao?"
Phó Vân Ngọc vẻ mặt nhụt chí ngồi trên ghế, phồng má, trong lòng lại nghĩ: mình nhanh như vậy đã bị nàng ta đoán ra thân phận, mà tú bà kia cũng không đoán ra được, làm sao mà nàng lại khám phá ra được? Nữ nhân này chẳng lẽ là yêu tinh?
“Ta chỉ ra ngoài đi dạo một chút ~" Phó Vân Ngọc nói hợp tình hợp lý, kỳ thật trong lòng cũng không có cơ sở gì. Tiểu Liên được nàng phái ra đi hỏi thăm còn chưa trở về, không biết nàng có bị giống như mình, sớm bị đoán được thân phận hay không.
“Không có việc gì mà lại đến nơi bớm hoa này để đi dạo, cô nương thật đúng là có khẩu vị đặc biệt." Vị Hoa khôi Tố Tố kia ngồi xuống trước bàn, ngón tay tinh tế thon dài dừng ở trên đàn cổ, ngón tay ngọc nhẹ nhàngxoa mặt đàn, chăm chú suy nghĩ sâu xa, tiếng đàn bỗng nhiên vang lên ở trong phòng, tiếng đàn vừa uyển chuyển lại vừa cương nghị, lại giống như nước chảy ào ào mà đến.
Âm nhạc tuyệt diệu này ở trong tay tất cả những sinh vật xinh đẹp đều là vật ly kỳ, không phải kẻ có tiền nào xếp hàng cũng có thể nghe được, mọi người mộ danh mà đến phải thông qua khảo hạch nghiêm khắc mới có thể nhìn thấy dung mạo Tố Tố một lần, cùng với nghe được tiếng đàn tuyệt diệu này. Nhưng mà, âm nhạc khó như vậy ở trong tai người không biết chút âm luật nào như Phó Vân Ngọc, quả thực chính là phí của trời. Ngay lúc Phó Vân Ngọc bị tiếng đàn này lượn lờ hun đúc mà ngáp một cái, nhưng lại không nỡ cắt đứt xuất thần của người khác thì Tiểu Liên xuất hiện giống như một đấng cứu thế!
“Tiểu thư ~ a không, công tử, nô tỳ nghe được ~" người chưa đến, giọng đã tới trước, nha đầu Tiểu liên kia càng ngày càng có phong phạm của nàng.
“Thật sự! Ở đâu? Nhanh lên mang ta đi nhìn một cái ~" Phó Vân Ngọc vừa nghe được tin vui này, vừa rồi mặt còn co quắp lập tức thần thái liền sáng láng, bận rộn chạy vội đi ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ cằm hoa khôi kia xem ra sắp rớt xuống đất
Phó Vân Ngọc cùng với Tiểu liên sóng vai đi tới, vừa nhìn cảnh hương diễm này, đầu vừa óc xoay chuyển, vạn nhất tiểu hòa thượng bị dã thú mãnh liệt này ăn thì làm sao bây giờ? Về chuyện này thì công lực của các cô nương đó mạnh hơn so với mình, trong lòng căng thẳng, chân không khỏi bước nhanh hơn.
Trên dãy ghế thượng đẳng, một đám nữ tử trang điểm xinh đẹp đang vây quanh một hoà thượng đầu bóng lưỡng có khuôn mặt tuấn tú, quần áo trên người các nàng đã thiếu đến không thể thiếu hơn, chỉ kém không đem ba điểm lộ ra. Nam nhân, các nàng thấy đã nhiều, nhưng mà hoà thượng tuấn tú thế này các nàng chưa từng thấy qua, rõ ràng là tới nơi bướm hoa này, nhưng luôn mồm nói phi lễ chớ nhìn, cô nương thỉnh tự trọng …., nhìn gương mặt tuấn tú đỏ lên, trong đôi mắt phượng dần dần hiện lên sự hoảng sợ, nhưng vẻ mặt vẫn đang nhẫn nại chối từ.
Tiểu hòa thượng A Căn đối mặt với những bàn tay heo đột nhiên xuất hiện này, nhất thời không có biện pháp, lại không thể vận dụng võ công, dù sao các nàng cũng là cô nương nhà người ta, vì thế, quẫn bách nhìn về phía A Canh ca. Ai ngờ, A Canh ca thế nhưng lại giao hai tay trước ngực, vẻ mặt giống như không liên quan đến mình, nhíu mày, cười nói: “Chúng mỹ nhân, nhân vật hôm nay chính là vị này, cần phải chiêu đãi thật tốt nha, ta đi ra ngoài tìm rượu uống~" còn không chờ sư đệ ngu ngốc kia kêu cứu, mở cửa đi ra.
Hắn ở trên hành lang đi qua đi lại, trong lòng nghĩ, sư đệ nếu lần này đã trải qua việc nam nữ, nói không chừng có thể mất hứng thú đối với nữ nhân kia. Hắn không phủ nhận biên pháp này của mình có chút ngu xuẩn, nhưng mà, trước mắt bằng chỉ số thông minh của hắn, cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy thôi . Nghĩ đến tiểu thư Phó gia kia, trong đầu hắn hiện lên một màn trong phòng khách vào đêm tối mấy ngày trước đây, trong lòng có loại dự cảm nói không nên lời.
Trăm ngàn lần không cần nói giác quan thứ sáu của nữ nhân là chuẩn xác nhất, có đôi khi nam nhân cũng vô cùng chuẩn xác, nhất là hòa thượng, đây không phải là, người nữ giả nam trang Phó Vân Ngọc kia liền xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn. Dáng người nhỏ gầy, mặt giống như thoa phấn, môi anh đào hé mở, sóng mắt lưu chuyển, vừa thấy đã biết là nữ tử.
“Phó gia thiếu gia, ngài đến chỗ này có chuyện gì muốn làm sao?" A Canh ca nhướng lông mày, có chút hưng trí nhìn nàng.
Phó Vân Ngọc sửng sốt, tuyệt đối không nghĩ tới A Canh ca sẽ canh giữ ở cửa, vì thế nở một nụ cười ngọt ngào, êm tai nói: “Vị sư phụ này, ta nghe nói trong sương phòng này có cô nương đẹp nhất thanh lâu, cho nên đặc biệt đến nhìn một chút. Sư phụ có thể để cho tiểu đệ vào hay không?"
A Canh ca quay đầu nhìn vào trong sương phòng đang tràn ngập thanh âm vui đùa kia, cúi người xuống, tiến đến trước mặt nàng, đè thấp thanh âm nói: “Phó tiểu thư làm sao lại đến loại địa phương này, chẳng lẽ có ý thích đặc biệt?"
“Ngươi, ngươi…" Phó Vân Ngọc bị sặc nói không ra lời, xấu hổ đỏ mặt, phản bác nói: “Hừ, các ngươi là người xuất gia đều tới, ta vì sao lại không thể? Tránh ra!" Dứt lời, liền muốn tiến lên đẩy cửa, không ngờ, lại bị A Canh ca chắn ở bên ngoài.
Tiểu liên bên cạnh nhìn không thể để tiểu thư mình bị khi dễ như vậy, cả giận nói: “Hừ, mấy ngày trước đây hoà thượng nhìn rất đàng hoàng, không nghĩ tới đúng là đồ đệ của tửu sắc, coi như tiểu thư nhà ta nhìn lầm các người."
Trong phòng phía sau truyền đến giọng nói cười đùa truy đuổi của nữ nhân, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu cứu đứt quãng của A Căn ca, Phó Vân Ngọc khẩn trương, không xong, chẳng lẽ là A Căn ca ca bị đám cọp mẹ này ăn luôn ? Không được, ta phải nhanh chóng đi vào, bằng không liền ngay cả lông cũng không thừa một cọng. Vì thế, dậm chân, cắn răng nói: “A Canh ca, để cho ta đi vào, A Căn ca ca chỉ sợ chịu không nổi ."
Giọng nói khẩn trương này làm cho A Canh ca bỗng nhiên hiểu được vì sao nàng luôn không giải thích được mà đến gần, vì sao nàng giả nam trang theo dõi bọn họ, vì sao ánh mắt của nàng nhìn sư đệ không giống với ánh mắt khi nhìn mình, hắn nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, biểu tình có chút phức tạp, chần chờ một chút, hỏi: “Phó tiểu thư, cô chẳng lẽ là thích sư đệ của ta?"
Ngạch… Phó Vân Ngọc hoàn toàn không nghĩ tới người này sẽ hỏi trực tiếp như vậy, nhưng hắn là hoà thượng thiếu lâm tự, làm sao có thể hỏi cô nương xinh đẹp như mẫu đơn nhà người ta như vậy, không sợ người ta thẹn thùng sao? Nhưng, làm sao mà ngay cả hắn cũng nhìn ra được, chẳng lẽ tình cảm của mình với tiểu hoà thượng lại biểu hiện rõ ràng như vậy? Ngay cả là tình thương người thì hoà thượng cũng hiểu được?
“A Canh ca, mở cửa đi, A Căn ca ca sẽ bị các nàng ăn mất." Phó Vân Ngọc trốn tránh đề tài, này chu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt khẩn trương.
“Sư đệ ta là đệ tử trong sạch của Thiếu Lâm tự, không thể so với ta là đệ tử tục gia, đệ ấy không thể có thất tình lục dục, cô có hiểu không?" Giọng điệu của A Canh ca đột nhiên trở nên lạnh lùng. Kỳ thật, hắn rốt cuộc cũng là lo lắng cho sư đệ bởi vì vậy mà bị liên luỵ, đóng lại tình cảm khổ sở này, nhớ ngày đó bởi vì mình không qua được chữ tình này, phụ thân cũng sẽ không rưng rưng đưa hắn vào Thiếu Lâm. Ai, đã lâu như vậy, hắn tuy rằng ngày ngày tụng kinh, làm nhạt đi ham muốn tầm thường của mình, nhưng mà, cứ nghĩ lại đến chuyện tình năm đó, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần mất mát. Huống chi, là sư đệ cái gì cũng chưa từng trải qua chứ.
Phó Vân Ngọc nghe hắn nói như vậy, trong lòng nổi lên lớp rung động, cảm giác mất mát nảy lên trong lòng, nghe tiếng kêu cứu của tiểu hòa thượng trong phòng càng lúc càng lớn, cùng với thanh âm vui cười ái muội của nữ nhân, quật cường nói: “Mở cửa nhanh, ngươi cam lòng để cho sư đệ của mình bị đám nữ nhân này trà đạp sao?"
A Canh ca quay đầu nhìn thoáng qua, giọng nói vẫn lạnh như băng: “Phó tiểu thư, đệ ấy là người xuất gia, về sau còn phải kế thừa Thiếu Lâm tự. Hy vọng cô hãy sớm cắt đứt ý niệm này trong đầu, đối với mọi người sẽ đều tốt."
Phó Vân Ngọc, trong mắt hiện lên một tia khổ sở, cụp mắt nhìn đôi giầy trắng của mình trầm mặc không nói. Trong chốc lát, nàng chợt ngẩng đầu, ánh mắt xa lạ mà chấp nhất, quật cường nói: “Ta có nói qua là muốn huynh ấy không? Ta ngay cả tự do thích một người đều không có sao? Hay bởi vì các người đều là đệ tử của Thiếu Lâm, thì sẽ bị tước đoạt lấy quyền được yêu sao?" Dứt lời, bước nhanh đi lên trước, dùng sức đẩy hắn ra, đẩy cửa mà vào.
Chỉ thấy, cốc chén hỗn độn trên đất, một phòng lộn xộn, ghế dựa cùng các loại bài trí đều bị ngổn ngang đổ trên mặt đất, ngoài đại sảnh không gặp người nào, chỉ có những tiếng cười duyên dáng từ trong phòng truyền đến, Phó Vân Ngọc thông qua bình phong nhìn lại, thấy sáu bảy nữ nhân ăn mặc lộ liễu ầm ầm chen chúc trên một cái giường, lại không có bóng dáng tiểu hòa thượng A Căn, bên trong truyền đến tiếng kêu cứu quen thuộc cùng với tiếng quần áo bị xé rách. Nguy rồi, trong lòng Phó Vân Ngọc lo lắng, liền vội vàng xông vào trong phòng.
Beta: linhxu
Phó Vân Ngọc ngồi vào chỗ của mình trước cái bàn tròn, tỉ mỉ đánh giá cả một phòng tràn ngập mùi son phấn này. Đây là một phòng ngủ của nữ rất lớn, xuyên qua màn che màu đỏ, đối diện giường là một bàn trang điểm bằng gỗ, mặt trên chạm trổ giống như long phượng cùng với hoa văn tinh xảo. Hai bên tường của bàn trang điểm được treo hai bức thêu lụa, một bức là thêu hoa mẫu đơn, thêu kiều diễm động lòng người; bức thêu kia là thêu hoa sen tươi mát thoát tục. Phòng ở bên trái dùng bình phong để ngăn cách, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy được một chiếc cầm ( đàn cổ) cùng một chiếc đàn tỳ bà. Cầm chỉ lộ ra phần đầu, nhưng mà vẫn có thể thấy được màu sắc cổ xưa cũ kỹ, hoàn toàn đối lập với toàn bộ phong cách tinh mỹ lộng lẫy ở trong phòng. Tuy nhiên nó lại làm cho gian phòng cách điệu thêm mấy bậc, thuận tiển đã đem sự đột phá đó chuyển thành sang trọng. Phía bên trái cầm là một chiếc bàn đọc sách bằng gỗ trắng tinh mỹ tuyệt đẹp, tựa vào bên cửa sổ. Ánh mắt của nàng dừng lại một chúc, bàn học lại không có cách điệu thêm long phượng, chỉ có hoa văn đẹp mắt nhưng nhìn lại không hiểu.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới phòng ngủ của nữ tử thanh lâu thế lại tao nhã khác biệt như thế, trong lòng vô cùng thán phục, hoàn toàn không phát hiện ra một người áo trắng quần lụa mỏng đã đi tới bên người nàng.
“Cô nương, cô xem rất tập trung, xem ra phòng ngủ này so với Tố Tố có sức quyến rũ hơn rất nhiều."
Một giọng nói trong vắt lạnh lùng vang lên ở bên tai, một tiếng “Cô nương" kia nháy mắt làm cho Phó Vân Ngọc tỉnh lại, ngữ điệu thoáng lạnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nàng đột nhiên nghiêng mặt qua, kinh ngạc nhìn nữ tử lãnh diễm ( lạnh lùng và xinh đẹp) kia nói: “Cô, cô sao biết ta là cô nương?" Nàng vội cúi đầu nhìn thoáng qua bộ ngực bằng phẳng, đúng vậy nha, trước khi đi ra ngoài đã dùng băng quấn thật chặt, cho tới bây giờ thở gấp, tức giận còn thấy mệt đây.
Cái người Tố Tố đứng đầu bảng kia thản nhiên cười, giống như một đóa Bạch Liên Hoa ở giữa Thanh trì, khí chất xuất trần, phong hoa tuyệt đại, Phó Vân Ngọc chưa từng nghĩ đến, một nữ tử thanh lâu lại có thể có mỹ mạo thoát tục như vậy, cùng với giọng nói lạnh lùng trong vắt đó, giống như không thuộc về thế giới coi trọng vật chất này
“Tố Tố ta đã được xét duyệt qua vô số nữ nhân, môi hồng răng trắng, da thịt thắng tuyết giống như cô, mặc dù trang phục là nam tử, nhưng mà, nhất cử nhất động của cô đều trốn không thoát khỏi phong vận ( phong thái, bộ dạng) của nữ tử," sóng mắt nàng lưu chuyển, nở nụ cười kiều mỵ, cúi người xuống, đè thấp giọng ái muội ghé vào bên tai Phó Vân Ngọc nói: “Huống chi, cô nữa còn có lỗ tai, nói, cô hôm nay giả mạo nam tử tới đây, có gì muốn làm sao?"
Phó Vân Ngọc vẻ mặt nhụt chí ngồi trên ghế, phồng má, trong lòng lại nghĩ: mình nhanh như vậy đã bị nàng ta đoán ra thân phận, mà tú bà kia cũng không đoán ra được, làm sao mà nàng lại khám phá ra được? Nữ nhân này chẳng lẽ là yêu tinh?
“Ta chỉ ra ngoài đi dạo một chút ~" Phó Vân Ngọc nói hợp tình hợp lý, kỳ thật trong lòng cũng không có cơ sở gì. Tiểu Liên được nàng phái ra đi hỏi thăm còn chưa trở về, không biết nàng có bị giống như mình, sớm bị đoán được thân phận hay không.
“Không có việc gì mà lại đến nơi bớm hoa này để đi dạo, cô nương thật đúng là có khẩu vị đặc biệt." Vị Hoa khôi Tố Tố kia ngồi xuống trước bàn, ngón tay tinh tế thon dài dừng ở trên đàn cổ, ngón tay ngọc nhẹ nhàngxoa mặt đàn, chăm chú suy nghĩ sâu xa, tiếng đàn bỗng nhiên vang lên ở trong phòng, tiếng đàn vừa uyển chuyển lại vừa cương nghị, lại giống như nước chảy ào ào mà đến.
Âm nhạc tuyệt diệu này ở trong tay tất cả những sinh vật xinh đẹp đều là vật ly kỳ, không phải kẻ có tiền nào xếp hàng cũng có thể nghe được, mọi người mộ danh mà đến phải thông qua khảo hạch nghiêm khắc mới có thể nhìn thấy dung mạo Tố Tố một lần, cùng với nghe được tiếng đàn tuyệt diệu này. Nhưng mà, âm nhạc khó như vậy ở trong tai người không biết chút âm luật nào như Phó Vân Ngọc, quả thực chính là phí của trời. Ngay lúc Phó Vân Ngọc bị tiếng đàn này lượn lờ hun đúc mà ngáp một cái, nhưng lại không nỡ cắt đứt xuất thần của người khác thì Tiểu Liên xuất hiện giống như một đấng cứu thế!
“Tiểu thư ~ a không, công tử, nô tỳ nghe được ~" người chưa đến, giọng đã tới trước, nha đầu Tiểu liên kia càng ngày càng có phong phạm của nàng.
“Thật sự! Ở đâu? Nhanh lên mang ta đi nhìn một cái ~" Phó Vân Ngọc vừa nghe được tin vui này, vừa rồi mặt còn co quắp lập tức thần thái liền sáng láng, bận rộn chạy vội đi ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ cằm hoa khôi kia xem ra sắp rớt xuống đất
Phó Vân Ngọc cùng với Tiểu liên sóng vai đi tới, vừa nhìn cảnh hương diễm này, đầu vừa óc xoay chuyển, vạn nhất tiểu hòa thượng bị dã thú mãnh liệt này ăn thì làm sao bây giờ? Về chuyện này thì công lực của các cô nương đó mạnh hơn so với mình, trong lòng căng thẳng, chân không khỏi bước nhanh hơn.
Trên dãy ghế thượng đẳng, một đám nữ tử trang điểm xinh đẹp đang vây quanh một hoà thượng đầu bóng lưỡng có khuôn mặt tuấn tú, quần áo trên người các nàng đã thiếu đến không thể thiếu hơn, chỉ kém không đem ba điểm lộ ra. Nam nhân, các nàng thấy đã nhiều, nhưng mà hoà thượng tuấn tú thế này các nàng chưa từng thấy qua, rõ ràng là tới nơi bướm hoa này, nhưng luôn mồm nói phi lễ chớ nhìn, cô nương thỉnh tự trọng …., nhìn gương mặt tuấn tú đỏ lên, trong đôi mắt phượng dần dần hiện lên sự hoảng sợ, nhưng vẻ mặt vẫn đang nhẫn nại chối từ.
Tiểu hòa thượng A Căn đối mặt với những bàn tay heo đột nhiên xuất hiện này, nhất thời không có biện pháp, lại không thể vận dụng võ công, dù sao các nàng cũng là cô nương nhà người ta, vì thế, quẫn bách nhìn về phía A Canh ca. Ai ngờ, A Canh ca thế nhưng lại giao hai tay trước ngực, vẻ mặt giống như không liên quan đến mình, nhíu mày, cười nói: “Chúng mỹ nhân, nhân vật hôm nay chính là vị này, cần phải chiêu đãi thật tốt nha, ta đi ra ngoài tìm rượu uống~" còn không chờ sư đệ ngu ngốc kia kêu cứu, mở cửa đi ra.
Hắn ở trên hành lang đi qua đi lại, trong lòng nghĩ, sư đệ nếu lần này đã trải qua việc nam nữ, nói không chừng có thể mất hứng thú đối với nữ nhân kia. Hắn không phủ nhận biên pháp này của mình có chút ngu xuẩn, nhưng mà, trước mắt bằng chỉ số thông minh của hắn, cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy thôi . Nghĩ đến tiểu thư Phó gia kia, trong đầu hắn hiện lên một màn trong phòng khách vào đêm tối mấy ngày trước đây, trong lòng có loại dự cảm nói không nên lời.
Trăm ngàn lần không cần nói giác quan thứ sáu của nữ nhân là chuẩn xác nhất, có đôi khi nam nhân cũng vô cùng chuẩn xác, nhất là hòa thượng, đây không phải là, người nữ giả nam trang Phó Vân Ngọc kia liền xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn. Dáng người nhỏ gầy, mặt giống như thoa phấn, môi anh đào hé mở, sóng mắt lưu chuyển, vừa thấy đã biết là nữ tử.
“Phó gia thiếu gia, ngài đến chỗ này có chuyện gì muốn làm sao?" A Canh ca nhướng lông mày, có chút hưng trí nhìn nàng.
Phó Vân Ngọc sửng sốt, tuyệt đối không nghĩ tới A Canh ca sẽ canh giữ ở cửa, vì thế nở một nụ cười ngọt ngào, êm tai nói: “Vị sư phụ này, ta nghe nói trong sương phòng này có cô nương đẹp nhất thanh lâu, cho nên đặc biệt đến nhìn một chút. Sư phụ có thể để cho tiểu đệ vào hay không?"
A Canh ca quay đầu nhìn vào trong sương phòng đang tràn ngập thanh âm vui đùa kia, cúi người xuống, tiến đến trước mặt nàng, đè thấp thanh âm nói: “Phó tiểu thư làm sao lại đến loại địa phương này, chẳng lẽ có ý thích đặc biệt?"
“Ngươi, ngươi…" Phó Vân Ngọc bị sặc nói không ra lời, xấu hổ đỏ mặt, phản bác nói: “Hừ, các ngươi là người xuất gia đều tới, ta vì sao lại không thể? Tránh ra!" Dứt lời, liền muốn tiến lên đẩy cửa, không ngờ, lại bị A Canh ca chắn ở bên ngoài.
Tiểu liên bên cạnh nhìn không thể để tiểu thư mình bị khi dễ như vậy, cả giận nói: “Hừ, mấy ngày trước đây hoà thượng nhìn rất đàng hoàng, không nghĩ tới đúng là đồ đệ của tửu sắc, coi như tiểu thư nhà ta nhìn lầm các người."
Trong phòng phía sau truyền đến giọng nói cười đùa truy đuổi của nữ nhân, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu cứu đứt quãng của A Căn ca, Phó Vân Ngọc khẩn trương, không xong, chẳng lẽ là A Căn ca ca bị đám cọp mẹ này ăn luôn ? Không được, ta phải nhanh chóng đi vào, bằng không liền ngay cả lông cũng không thừa một cọng. Vì thế, dậm chân, cắn răng nói: “A Canh ca, để cho ta đi vào, A Căn ca ca chỉ sợ chịu không nổi ."
Giọng nói khẩn trương này làm cho A Canh ca bỗng nhiên hiểu được vì sao nàng luôn không giải thích được mà đến gần, vì sao nàng giả nam trang theo dõi bọn họ, vì sao ánh mắt của nàng nhìn sư đệ không giống với ánh mắt khi nhìn mình, hắn nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, biểu tình có chút phức tạp, chần chờ một chút, hỏi: “Phó tiểu thư, cô chẳng lẽ là thích sư đệ của ta?"
Ngạch… Phó Vân Ngọc hoàn toàn không nghĩ tới người này sẽ hỏi trực tiếp như vậy, nhưng hắn là hoà thượng thiếu lâm tự, làm sao có thể hỏi cô nương xinh đẹp như mẫu đơn nhà người ta như vậy, không sợ người ta thẹn thùng sao? Nhưng, làm sao mà ngay cả hắn cũng nhìn ra được, chẳng lẽ tình cảm của mình với tiểu hoà thượng lại biểu hiện rõ ràng như vậy? Ngay cả là tình thương người thì hoà thượng cũng hiểu được?
“A Canh ca, mở cửa đi, A Căn ca ca sẽ bị các nàng ăn mất." Phó Vân Ngọc trốn tránh đề tài, này chu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt khẩn trương.
“Sư đệ ta là đệ tử trong sạch của Thiếu Lâm tự, không thể so với ta là đệ tử tục gia, đệ ấy không thể có thất tình lục dục, cô có hiểu không?" Giọng điệu của A Canh ca đột nhiên trở nên lạnh lùng. Kỳ thật, hắn rốt cuộc cũng là lo lắng cho sư đệ bởi vì vậy mà bị liên luỵ, đóng lại tình cảm khổ sở này, nhớ ngày đó bởi vì mình không qua được chữ tình này, phụ thân cũng sẽ không rưng rưng đưa hắn vào Thiếu Lâm. Ai, đã lâu như vậy, hắn tuy rằng ngày ngày tụng kinh, làm nhạt đi ham muốn tầm thường của mình, nhưng mà, cứ nghĩ lại đến chuyện tình năm đó, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần mất mát. Huống chi, là sư đệ cái gì cũng chưa từng trải qua chứ.
Phó Vân Ngọc nghe hắn nói như vậy, trong lòng nổi lên lớp rung động, cảm giác mất mát nảy lên trong lòng, nghe tiếng kêu cứu của tiểu hòa thượng trong phòng càng lúc càng lớn, cùng với thanh âm vui cười ái muội của nữ nhân, quật cường nói: “Mở cửa nhanh, ngươi cam lòng để cho sư đệ của mình bị đám nữ nhân này trà đạp sao?"
A Canh ca quay đầu nhìn thoáng qua, giọng nói vẫn lạnh như băng: “Phó tiểu thư, đệ ấy là người xuất gia, về sau còn phải kế thừa Thiếu Lâm tự. Hy vọng cô hãy sớm cắt đứt ý niệm này trong đầu, đối với mọi người sẽ đều tốt."
Phó Vân Ngọc, trong mắt hiện lên một tia khổ sở, cụp mắt nhìn đôi giầy trắng của mình trầm mặc không nói. Trong chốc lát, nàng chợt ngẩng đầu, ánh mắt xa lạ mà chấp nhất, quật cường nói: “Ta có nói qua là muốn huynh ấy không? Ta ngay cả tự do thích một người đều không có sao? Hay bởi vì các người đều là đệ tử của Thiếu Lâm, thì sẽ bị tước đoạt lấy quyền được yêu sao?" Dứt lời, bước nhanh đi lên trước, dùng sức đẩy hắn ra, đẩy cửa mà vào.
Chỉ thấy, cốc chén hỗn độn trên đất, một phòng lộn xộn, ghế dựa cùng các loại bài trí đều bị ngổn ngang đổ trên mặt đất, ngoài đại sảnh không gặp người nào, chỉ có những tiếng cười duyên dáng từ trong phòng truyền đến, Phó Vân Ngọc thông qua bình phong nhìn lại, thấy sáu bảy nữ nhân ăn mặc lộ liễu ầm ầm chen chúc trên một cái giường, lại không có bóng dáng tiểu hòa thượng A Căn, bên trong truyền đến tiếng kêu cứu quen thuộc cùng với tiếng quần áo bị xé rách. Nguy rồi, trong lòng Phó Vân Ngọc lo lắng, liền vội vàng xông vào trong phòng.
Tác giả :
Thiên Sắc Sắt