Phương Trình
Chương 37: KHOÁI CẢM CHINH PHỤC
Chương 37: KHOÁI CẢM CHINH PHỤC
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Dư Lương và Hạng Đạt Bình không hẹn mà cùng ngừng lại tiếng cười. Hô hấp còn chưa ổn định, Dư Lương đã bảo: "Đi trước đây, hôm đám cưới gặp nhé!"
Trong bầu không khí bỗng im bặt, Phương Trình Vũ đứng dậy bước lên tầng. Chu Nhất nhìn khuôn mặt đỏ lựng của cô hệt một quả táo than. Anh không biết làm sao lại nổi giận, anh cho rằng Dư Lương và Hạng Đạt Bình đang cười cợt Phương Trình Vũ, thế là anh nhìn cô, cất lời: "Dư Lương nói gì cô à?"
Trước đó Phương Trình Vũ không hề cảm thấy xấu hổ tẹo nào, cô cũng không rõ chuyện này buồn cười ở đâu, đột nhiên bị Dư Lương và Hạng Đạt Bình cười một trận khiến cô mỉm cười hiểu ra. Có vẻ chuyện này quả thực rất thất đức, nên giờ đối mặt với Chu Nhất, cô càng không dám mở miệng dẫu chỉ một câu, một từ. Dù cô sắp đi rồi, cô cũng muốn lưu lại chút ấn tượng tốt.
"Không có gì ạ." Phương Trình Vũ đưa tay sờ sờ khuôn mặt hơi nóng của mình, nói tiếp: "Tôi đi rửa mặt trước đã!"
Chiều rộng của cầu thang một người đi thừa, nhưng hai người thì không đủ. Chu Nhất đứng ở giữa. Phương Trình Vũ chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi vấn đề này bèn thẳng đơ người như bộ dạng của con cá chết, dán vào vách tường, đi qua từ một bên của Chu Nhất. Nhưng không qua được.
Chu Nhất ngoảnh lại nhìn Phương Trình Vũ và nói: "Phương Trình, mặt cô đỏ lắm!"
Phương Trình Vũ cúi đầu, ngay lập tức cô tập trung tất cả sự chú ý lại trong một khe hở nhỏ hẹp, cô muốn lách qua.
"Chu Nhất, cho tôi qua, anh dịch qua bên chút đi ạ!" Phương Trình Vũ rất kiên nhẫn nói.
Chu Nhất làm một động tác, anh di chuyển cơ thể về phía sau, dựa vào tường. Phương Trình Vũ tưởng anh nghe theo tránh sang nhường đường, cô cất bước định đi lên, ai ngờ Chu Nhất nhấc chiếc gậy chống vào vách tường bên kia đúng lúc ngăn Phương Trình Vũ trên bậc cầu thang của mình.
Phương Trình Vũ dứt khoát không bận tâm nghĩ gì khác, cô trừng mắt nhìn Chu Nhất với vẻ mặt bình tĩnh đang nghiêng người dựa vào tường, cây gậy chống kia vừa vặn chống lên một tư thế lan can chặn cô lại.
Cô tức quá, tưởng rằng đây là một loại khiêu khích. Tuy không biết cơn giận dữ bắt nguồn từ đâu, nhưng trong nháy mắt ấy vậy mà cô có thể đỏ mặt đến tận cổ, cứ đứng thẳng tắp như thế nhìn anh.
Có lẽ anh cảm thấy vui lắm, liếc Phương Trình Vũ một cái: cô ấy hệt một con cá cảnh màu đen đang đỏ mắt nóng vội đung đưa trong tầm mắt của anh. Sau đấy anh tiếp tục xoay đầu không nhìn cô nữa, chỉ nhìn chằm chằm gậy chống của mình.
"Chu Nhất, anh muốn thế nào?" Bởi tức giận mà giọng nói của Phương Trình Vũ thô khàn như vịt kêu.
"Tôi cứ vậy đấy, cô muốn thế nào?" Giọng bình thản xưa nay của Chu Nhất vào lúc này chỉ khiến Phương Trình Vũ chán ghét. Đúng, vô cùng, vô cùng chán ghét, giống một kẻ tiểu nhân cực kỳ không nghe lời ở dưới đáy lòng cầm một hòn đá quẹt qua quẹt lại, chính là không chịu dừng.
Phương Trình Vũ bình tĩnh hơn, cô nghĩ không thể tóm lấy tiểu nhân này đánh một phát vào mông, cũng không thể đuổi nó đi, càng đừng nói khiến nó nghe lời. Gần như trong giây lát cô liền liên tưởng đến quy tắc số học đã dạy trong môn đại số cấp ba. Câu hỏi tại thời điểm này là: nếu muốn khiến gậy chống của Chu Nhất tự động tránh ra xin hỏi bao nhiêu bước? Hai bước. Phương Trình Vũ theo phản xạ làm ra một việc to gan nhưng sớm suy tính trong đầu đã lâu.
Cô dứt khoát đặt chân đứng lên bậc cầu thang ngang bằng với Chu Nhất, một tay tóm lấy bàn tay anh vẫn cầm gậy chống, không bận tâm tới cảm giác xương xương mà lòng bàn tay cảm nhận được, một tay thô lỗ đặt sau gáy Chu Nhất kéo đầu anh dựa lên người mình.
Hai cm.
Một cm.
Không gì ngăn cản Phương Trình Vũ kề sát môi Chu Nhất, có thể nhìn thấy một nốt ruồi cực mờ trên môi anh, tiếp đó như một con dấu tìm được vị trí thích hợp, đóng xuống chặt chẽ.
Cô chưa bao giờ hôn ai, lúc trước trong TV nam chính đều sẽ nói: "Em là của anh, anh phải lưu lại ấn ký trên cơ thể em." Dấu ấn ký này là gì cuối cùng cô đã hiểu. Hóa ra chính là một nụ hôn. Hay quá! Trên người Chu Nhất tỏa ra một thứ mùi hương của sữa tắm Hải Dương, có lẽ cô thật sự hôn một con cá trong khoảng khắc ngắn ngủi này. Được rồi, thời gian vài giây, cô buông bàn tay ôm lấy cổ Chu Nhất ra. Sau khi cảm nhận được bàn tay cầm gậy chống của Chu Nhất không dùng sức nữa, Phương Trình Vũ rất hài lòng, bước tiếp theo là đi lên tầng.
Anh không thể tin nổi mấy giây ngắn ngủi ban nãy đã xảy ra chuyện gì, lý trí hệt lang sói lỏng dây xích, anh bỏ mặc nó kêu gào chạy trốn, vẻn vẹn hai giây mà lý trí không thể trở lại cái lồng. Bàn tay cầm gậy chống xiết chặt vô tình buông ra. Keng keng, gậy chống từ trên bậc cầu thang lăn xuống. Chắc chỉ như vậy mới có thể, hai tay đều trống không mới có thể khống chế tốt hơn nụ hôn mất kiểm soát không ai điều khiển nổi ấy. Vốn không kịp hoài nghi tại sao Phương Trình Vũ làm thế, không kịp suy nghĩ về âm thanh nào khác, con cá vàng nhỏ liền sắp bơi đi mất.
Chu Nhất gần như gắng sức giữ tay Phương Trình Vũ lại nhéo một cái, cô ngoảnh đầu nhìn anh mà không hiểu. Trời ạ, con cá vàng nhỏ màu đen linh động thế này, xảo quyệt quá! Mỗi bước chân đều ngoài dự liệu của anh. Chu Nhất bỗng chẳng khác gì một người đàn ông sức mạnh siêu phàm, thoát khỏi thể xác yếu đuối. Hai mắt lấp lánh ánh sáng kiên định khiến Phương Trình Vũ không có chỗ trốn chạy. Cô muốn quay đầu nhưng anh lại kéo gần khoảng cách giữa hai người, cúi đầu xuống, anh khiến hơi thở của mình nhẹ nhàng như một con sóng phẩy lên cái mũi đen bóng hệt hòn đá của Phương Trình Vũ, và dùng giọng nói trước giờ chưa từng nghĩ: "Phương Trình, em đã hôn tôi."
Phương Trình Vũ giống một học trò ngoan sao chép đáp án căn bản không dám ngẩng đầu, cô và kẻ tiểu nhân vốn không nghe lời kia lập tức tụ tập lại, toàn thân trên dưới, kẻ tiểu nhân không vâng lời hò hét làm cách mạng trong cơ thể cô, chúng đồng thanh gào to "Tại sao cô hôn Chu Nhất hả? Tại sao cô hôn Chu Nhất?" Cuối cùng hồng thủy mãnh thú bùng nổ khiến Phương Trình Vũ chỉ muốn bỏ chạy. Nhưng Chu Nhất ấn cô đứng nguyên tại chỗ không thể trốn nổi. Cô nên làm sao đây? Phương Trình đáng thương.
Hai người thân mật đứng trên cầu thang. Năm phút trôi qua. Nên tìm cái gì đó, nên nói gì đó. Cô không muốn đáp lại tình cảm giống ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi vào nội tâm hệt căn phòng nhỏ đen thui của cô.
Nhưng Chu Nhất tận hưởng cảm giác chinh phục trong mấy phút này. Anh nghĩ cuối cùng có thể tóm được cô nàng đen đúa trước mắt rồi. Giống vô số lần anh chiến đấu chống lại đau đớn với mất ngủ, anh cho rằng mình nhìn xuống cô gái này và buộc cô nhìn vào nội tâm của mình.
Phương Trình Vũ luôn có năng lực phá hoại không hợp thời, luôn có thể san phẳng tự tin của Chu Nhất.
"Tại sao anh gọi tôi là Phương Trình?" Sau khi Phương Trình Vũ bình tĩnh lại thì nguội lạnh nói ra câu ấy.
Có lẽ trong thời gian vài phút, lý trí của Chu Nhất đã về lồng, có lẽ câu này là miệng vết thương không thể chạm vào của anh, loại nguyên nhân nào đó khó mở miệng. Chu Nhất rốt cuộc vẫn im lặng buông cô ra. Mắt nhìn theo cô gái như thể được ân xá lao nhanh lên tầng, anh ngồi bệt trên cầu thang, bất chấp bậc cầu thang lạnh lẽo cứng ngắc đụng vào cái chân cụt của mình.
Sau hôm ấy, Phương Trình Vũ và Chu Nhất cực kỳ ngầm hiểu ý không nói một lời với đối phương. Đơn giản hóa mối quan hệ thành chủ thuê và giúp việc, phân rõ biên giới.
Cuối cùng đám cưới của Dư Lương đến gần. Phương Trình Vũ nhận lời làm phù dâu cho Hạng Đạt Bình. Trước đó, cô đã được bạn bè của Dư Lương lái xe đón đi trang điểm, vì vậy Chu Nhất và cô một trước một sau rời khỏi biệt thự.
Trong nhà của Hạng Đạt Bình không chỉ có một mình phương Trình Vũ trang điểm, còn có cả Giang Nham. Giang Nham đã trang điểm xong, đang gọi điện thoại. Cô ta vô cùng bận rộn bởi một ngày vắng mặt cần phải bàn giao rất nhiều công việc với nhà xuất bản bên kia. Đôi khi Phương Trình Vũ nghĩ người bận rộn là người có phúc, bởi không có thời gian suy nghĩ về những thứ khác.
Hạng Đạt Bình nhận ra những thay đổi nhỏ trong biểu hiện của Phương Trình Vũ khi nhìn Giang Nham, cô ấy kéo Phương Trình Vũ vào căn phòng của mình. Hạng Đạt Bình mở cửa tủ quần áo mới toanh, bên trong treo vài chiếc váy ngắn màu trắng tuyệt đẹp mà Phương Trình Vũ chưa từng thấy bao giờ. Hạng Đạt Bình hào hứng bừng bừng khoa tay múa chân một hồi cho Phương Trình Vũ, mang theo một chút áy náy: "Em thế mà lại chỉ để ý chọn trang phục quên mất cả kích cỡ của chị."
Phương Trình Vũ đang say sưa ngắm một bộ lễ phục. Hạng Đạt Bình lấy bộ ấy ra, vui mừng và ngạc nhiên nói: "Chị thử đi ạ, bộ này rất đẹp."
Lễ phục là một chiếc váy màu trắng không tay dài đến đầu gối, cổ áo búp bê không có trang trí dư thừa. Thay xong chiếc váy, Phương Trình Vũ vô cùng căng thẳng, nổi hết cả da gà trên cánh tay mang theo khí lạnh. Cả người cô ngăm đen khá mảnh mai, cơ thể bằng phẳng, hơi gầy mà kích thước lễ phục và hơi nhỏ, trái lại rất phù hợp, chỉ là dưới sắc trắng phản chiếu, làn da có chút là lạ. Phương Trình Vũ cau mày soi gương, trên chân vẫn mang đôi giày thể thao.
Hạng Đạt Bình không nghĩ nhiều như vậy, cô ấy cảm thấy bộ váy rất hợp. Có điều muốn tô hoa trên gấm nữa nên Hạng Đạt Bình mở ngăn kéo, lấy ra một sợi dây chuyền hình trái tim đeo cho Phương Trình Vũ. Phương Trình Vũ có phần không hài lòng nhìn dáng vẻ mặc váy kỳ quặc của mình. Có lẽ tám năm tù thuận tiện thay đổi luôn thẩm mỹ của cô rồi. Tại sao phải mặc váy chứ? Chẳng phải mặc quần trong đám cưới rất ổn sao?
Hạng Đạt Bình đẩy Phương Trình Vũ ra khỏi phòng. Giang Nham gọi xong điện thoại vẫn đợi Phương Trình Vũ thay xong quần áo đi ra. Trang phục của Giang Nham là một cái váy dài không tay màu trắng tao nhã, cũng không có hoa văn phức tạp gì. Phương Trình Vũ trông thấy làn da trắng của Giang Nham càng được lễ phục màu trắng tôn lên, cô không khỏi quay lại trong phòng để soi gương. Cô giơ cánh tay bên cạnh chiếc váy lên, trắng đen phối hợp, như thể một phụ nữ Châu Phi, hoặc nói thẳng là một mẩu than bao một lớp khăn giấy màu trắng vậy. Phương Trình Vũ kiểm tra một lượt từ đầu tới chân, cho đến khi Hạng Đạt Bình tìm tới cho cô một đôi giày cao gót.
Trời ạ, cô đã từng chạm vào giầy cao gót chưa? Mấy giây đổi giày cô cảm thấy không tệ, nhân tiện xoay một vòng trước gương. Hai mươi tám tuổi, lần đầu tiên đi giày cao gót của Phương Trình Vũ. Không có mong đợi của công chúa, không có sự thương xót của hoàng tử. Cô nghĩ: Đây là lần đầu tiên đi giày cao gót của mình.
Khi một người tự xưng là chuyên viên trang điểm tới trang điểm cho Phương Trình Vũ, cô chống cự hoàn toàn. Cô luôn miệng: "Tôi không muốn làm con khỉ đâu." Hạng Đạt Bình cảm thấy chị ấy đúng là đáng yêu quá, bèn tự tay trang điểm cho cô, gần như không làm sao nhìn ra được.
Phương Trình Vũ lần nữa soi gương, bấy giờ mới hài lòng cùng họ đi tới khách sạn.
(Tác giả: Chuyện đẹp đẽ nhất trên thế giới chính là hôn.
Được rồi, là một trong những điều đẹp đẽ nhất trên thế giới←←.)