Phương Trình
Chương 12: CÔ NGỐC LẮM!
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Ngày thứ ba sau khi Chu Nhất đi, Phương Trình Vũ tới căn hộ của anh. Cô mở cửa, sẽ sàng và yên ắng, Chu Nhất vẫn chưa về.
Phương Trình Vũ ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, nhưng chẳng bao lâu thì chán trò chơi trên di động, quá lãng phí thời gian. Cô đứng dậy muốn tìm chút việc có ý nghĩa, thế là đi vào thư phòng của Chu Nhất.
Vừa đẩy cửa ra, một thứ mùi thơm phả vào mặt. Có người đời này ngửi thấy mùi của sách thì cứ như ngửi thấy mùi hôi thối, bịt mũi chạy mất, nhưng Phương Trình Vũ lại khác. Thời điểm cô đọc sách thường có lúc ngẩn ngơ trong thư viện cả ngày, chẳng màng ăn uống. Ngồi giữa đống sách, luôn đặc biệt chân thực. Trông thấy sách thì đừng nói là đọc, chỉ tiện tay chạm vào hoặc lật trang giấy ngửi thứ mùi mực in tỏa ra ấy cũng có thể khiến bản thân cô say sưa trong thời gian dài.
Lúc này đây, Phương Trình Vũ đứng tại chỗ do dự hồi lâu, nhiều sách quá, hoa cả mắt. Nhìn thấy một cuốn sách có bìa u ám -'Lễ Tô Phật', cô bèn cầm lên xem qua rồi nhận ra chừng như không biết tác giả đang nói linh tinh cái gì. Dùng ngón tay đánh dấu trang mình đang đọc, cô lật cuốn sách lại - tác giả Natsuhiko Kyogoku.
Hóa ra là một tác giả người Nhật. Khi nghĩ tới Nhật Bản, Phương Trình Vũ không kìm nổi xuất hiện mẫu vẽ hoa anh đào trong đầu. Trước kia, ở trên lớp cô từng nghe giáo viên giảng về 'Cúc và Đao'. Lúc ấy, giáo viên nói người Nhật đặc biệt kỳ quái, tính cách vô cùng mâu thuẫn, vừa bận rộn xây dựng sự vật đẹp đẽ, không hiểu sao lại vừa vất vả tiêu hủy. Phương Trình Vũ cảm thấy kỳ cục quá, chẳng hạn đoạn văn này 'Càng cứng rắn đẩy vào, sẽ càng phát sinh lực chỉnh sửa tương đồng. Bất kể rung trái hay lắc phải, kết quả cũng sẽ chỉ tạm dừng ở chỗ nên ổn thỏa. Không được chỉ vì cái lợi trước mắt. Vờ làm ra bộ dạng kiêu ngạo cũng vô ích. Không cần phải dùng sức thừa thãi. Thế giới chúng ta đang ở vốn nghiêng. Chỉ cần hơi đẩy là có thể..." Cô có một thói quen xem sách, chỗ đọc không hiểu thì thích đọc thành tiếng, giống như đọc ra là có thể hiểu được một cách sâu sắc.
"Cô đang đọc gì thế ?" Chu Nhất đứng tựa bên cửa, anh vẫn mặc chiếc áo gió đen trước khi khởi hành, Tiểu Hắc không ở trong vòng tay anh, nhưng anh đang cầm một cây gậy màu đen.
"Tiểu Hắc đâu?" Phương Trình Vũ không biết phải nói gì, muốn trốn tránh câu hỏi, cho nên cô dùng một câu hỏi khác để che giấu bản thân.
"Tôi tặng người ta rồi. Cô đang đọc gì thế?"
Phương Trình Vũ đột nhiên đặt cuốn sách xuống, bước nhanh tới trước mặt Chu Nhất, nhìn anh trân trân: "Sao anh đem Tiểu Hắc tặng người khác?"
Chu Nhất không trả lời.
"Nó còn nhỏ như vậy." Phương Trình Vũ nhìn khung cửa, chỉ là không ngẩng đầu ngó Chu Nhất nữa.
Chu Nhất vịn vào khung cửa: "Phương Trình, dìu tôi qua đó!"
Cô hơi cúi người, giống một cây gậy chống bằng gỗ màu đen.
"Phương Trình, cô nhìn tôi này!"
Cô ngẩng đầu lên. Anh bảo: "Dìu tôi qua đó!"
Chu Nhất duỗi một tay ra, vòng thành một đường cong, vịn vào vai Phương Trình Vũ. Cây gậy màu đen bị anh bỏ lại bên cửa.
Đợi đến khi Chu Nhất ngồi xuống ghế, Phương Trình Vũ chủ động đưa cho anh cuốn sách mình vừa đọc.
"Tôi đang đọc cuốn này."
Chu Nhất không cầm cuốn sách ấy, anh chỉ nhìn bìa sách rồi hỏi cô: "Cô biết Tô Phật không?"
Phương Trình Vũ ngẫm nghĩ, phát hiện trong sách giáo khoa cô từng học không có khái niệm này, bèn lắc đầu: "Là tô sơn lên Phật đúng không ?"
Chu Nhất khẽ mỉm cười, chợt hỏi: "Cô đang đọc gì vậy?"
"Tôi muốn đọc cuốn này, nhưng tôi không biết tác giả viết gì nữa." Phương Trình Vũ cố gắng nhớ lại đoạn đã đọc, đọc làu làu đoạn đó mà không hề mang theo cảm xúc.
"Cô khá lắm."
Biết Chu Nhất khen ngợi, mặt Phương Trình Vũ bắt đầu đỏ ửng, vừa khéo được nước da màu đen giấu đi không thể nhìn ra.
"Vì sao cô làm giúp việc? Đi làm công việc khác không được sao?"
Chủ đề xoay chuyển quá nhanh, Phương Trình Vũ không biết trả lời thế nào.
"Tôi không tìm được công việc khác." Mặc dù cô cảm thấy lý do thế này vẫn không chắc chắn, như trò xếp gỗ, xếp lên rồi khẽ đẩy một cái thì sẽ đổ.
"Tôi rất ngốc!" Bề ngoài có vẻ mang theo cảm xúc tự ti nhưng cô lại kiên định đáp.
Chu Nhất nhìn cô, thờ ơ tự nói với chính mình: "Cô ngốc lắm!"
(Tác giả:Tất cả dáng vẻ giả vờ bên ngoài đều vô dụng, người khác mong đợi những điều bản thân làm mãi mãi không đủ để họ hài lòng. Bởi lẽ thế giới này khi tự cho rằng sắp đạt được, luôn sẽ nghiêng lệch một chút. Lực cản chính là sức đẩy của vận mệnh. Ngây ngốc ở vị trí của mình, không dùng lực tác động là có thể ném khỏi phản lực ngay thôi)