Phượng Thiên Đế Thần
Quyển 1 - Chương 12: Thử độc
Liên Y quay lại nhìn Vương Nhược Nhược. Cái nhìn kia làm cho Vương Nhược Nhược rùng mình một cái. Vương Nhược Nhược cố gắng trấn định, nàng là tiên thiên sơ kì, là thiên tài Thanh Vân thành làm sao có thể sợ hãi một phế vật chứ.
"Hừ, tiện nhân, mấy tháng nay ngươi trốn đi đâu, ngươi là sợ hãi bổn tiểu thư tìm ngươi tính sổ nên làm rùa đen rút đầu hả?" Nàng ta càng mắng càng hăng càng tự cho là đúng, chắc chắn là như vậy.
Càng ngày càng nhiều người vây quanh hai người. Mọi người cảm thán không hiểu tại sao cô nương xinh đẹp kia lại đắc tội Vương đại tiểu thư. Thật xui xẻo.
Bốp, bốp.
Hai âm thanh vang lên, mọi người chỉ thấy một cái bóng trắng lóe lên rồi nghe thấy tiếng thét như heo bị chọc tiết vang lên. Khi nhìn lại thì thấy Vương Nhược Nhược ngã trên đất, trên mặt là hai dấu tay đỏ chói mắt. Lại thấy Liên Y đang cầm khăn tỉ mỉ lau từng ngón tay.
"Xem ra, ngươi chưa quên giáo huấn lần trước a ?" Liên Y nhàn nhạt nói. Mọi người rùng mình như thấy từng cơn gió lạnh thổi qua.
"Ngươi, ngươi . . .ngươi dám đánh ta " Vương Nhược Nhược chật vật đứng dậy.
"Có chuyện gì?" Một giọng nói vang lên, thu hút ánh nhìn của mọi người.
"Lãnh ca ca, tiện nhân kia nhưng là vô duyên vô cớ đánh ta, ngươi phải làm chủ cho ta " Vương Nhược Nhược thấy ngươi đến là Mộ Dung Lãnh thì liền chạy đến bên hắn tỏ vẻ nũng nịu nói (tg: ọe, buồn nôn chết ta ).
Mộ Dung Lãnh nhìn về phía Vương Nhược Nhược chỉ thì thấy một cô nương một thân bạch y thanh khiết, dung nhan tinh xảo, không mang trang sức gì cả, giống như tiên tử đi lạc nhân gian. Hắn nhìn nàng đến thất thần. Hắn không thể ngờ được người mà hắn chán ghét khinh thường trước đây bây giờ lại trở nên biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.
"Lãnh ca ca, Lãnh ca ca . . ." Vương Nhược Nhược thấy Mộ Dung Lãnh thất thần nhìn Liên Y thì rất tức giận, lay lay cánh tay gọi hắn.
"A , không biết Nhược Nhược đã đắc tội gì với cô nương, mong cô nương thủ hạ lưu tình"
Liên Y cười nhạt, không lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không biết nàng nghĩ gì.
"Lãnh ca ca, nàng ta thế nhưng dám đánh ta. Huynh chặt hai tay nàng ta đi, ta sẽ gả cho huynh".
Vương Nhược Nhược như khổng tước xòe đuôi, hất mặt nói với Mộ Dung Lãnh.
Nàng ta biết hai nhà có hôn ước. Nhưng không nói rõ sẽ gả cho ai. Nàng ta biết Mộ Dung Lãnh thích nàng ta, cùng với sẽ tranh đoạt nàng ta với Mộ Dung Vân Thiên để có sự trợ giúp của Vương gia để ngồi lên vị trí thiếu chủ, qua hai mươi tuổi là có thể thành gia chủ. Nàng ta thích hưởng thụ người ta phải tranh giành nàng.
Có điều nàng ta không biết là Mộ Dung Lãnh chẳng ưa gì nàng ta. Hắn tỏ ra như vậy là mệnh lệnh gia tộc thôi.
"Lấy hai tay của ta? A, khẩu khí không nhỏ". Liên Y khẽ nheo mắt, cười. Nụ cười như tuyết liên nở rộ. Thật xinh đẹp.
"Hừ có gì không dám" Vương Nhược Nhược thấy mọi người kể cả Mộ Dung Lãnh đều ngây ngốc nhìn Liên Y thì tức giận. Trước đây nàng luôn được gọi là đệ nhất mĩ nhân Thanh Vân thành, còn nàng ta chỉ là phế vật. Vậy mà bây giờ dường như ngược lại vậy.
Tất cả là do nàng ta. Nàng phải giết nàng ta. Vương Nhược Nhược như lâm vào điên cuồng. Nàng ta vận khí đem toàn bộ huyền khí tích tụ đánh một chưởng về phía Liên Y.
Mộ Dung Lãnh kinh hãi, xuất thủ muốn ngăn cản. Nhưng vẫn chậm nửa bước vì hắn cũng không hơn Vương Nhược Nhược bao nhiêu. Tất cả mọi người kinh hãi. Đều cho rằng Liên Y sẽ tránh không được. Nhưng mà . . .
Rầm!!!
Á á á . . .
Bụi mù tản đi, mọi người thấy Liên Y một thân bạch y sạch sẽ vẫn tùy ý đứng đó tươi cười, mà người xuất thủ - " thiên tài " Vương Nhược Nhược một thân y phục rách nát, búi tóc bị xõa tung, cánh tay đang chảy máu, hôn mê bất tỉnh nằm đó.
Rung động!
Quá rung động rồi!
Không ai có thể ngờ được một phế vật lại đánh thắng thiên tài. Mặc dù mấy tháng trược Liên Y từng thắng nàng ta nhưng ai cũng nghĩ chỉ là chuyện thiên phương dạ đàm ( chuyện nghì lẻ một đêm - cổ tích, ảo tưởng) chứ chẳng ai nghĩ là thật. Dù có người chứng kiến nhưng mà Vương Nhược Nhược nói nàng dùng vũ khí cùng ám chiêu mới thắng, nên hầu như ai cũng cho rằng như vậy. Thế mà bây giờ, chỉ một cái phất tay, Liên Y đã đánh cho Vương Nhược Nhược hoa rơi nước chảy.
"Nhược Nhược, Nhược Nhược . . ." Mộ Dung Lãnh rối rít gọi. Hắn không ưa nàng ta nhưng không thể để nàng ta chết trước mặt hắn. Nếu không gia tộc hắn sẽ gặp rắc rối.
"Nàng ta chưa chết đâu. Ngươi đem nàng ta về, sau khi nàng ta tỉnh thì nói với nàng ta là : trong mắt Lăng Liên Y ta, nàng ta căn bản chính là phế vật " Liên Y lạnh nhạt nói với Mộ Dung Lãnh. Sau đó nàng xoay người rời đi.
_____
Hôm đó, khi mang Vương Nhược Nhược về Vương gia thì gia chủ Vương gia cũng là phụ thân của nàng ta - Vương Bá Lam vô cùng tức giận. Ông ta muốn đi giết chết Liên Y nhưng mà được người bên cạnh nhắc nhở. Liên Y không sợ thế lực của Vương gia hơn nữa còn trẻ như vậy mà thực lực sâu không lường được chắc chắn phải có cao nhân chỉ dạy. Cho nên muốn giết nàng thì có nhiều cách chứ không nhất thiết bọn họ phải ra tay.
Vương Bá Lam suy nghĩ một hồi liền gật đầu. Trong mắt hiện lên một tia ngoan độc.
_____
Ban đêm.
Trong tiểu viện của Lăng Liên Y.
Một đám hắc y nhân nhẹ nhàng rơi xuống sân viện. Lâm thẩm, Lưu thúc, Lưu thẩm đồng thời mở mắt. Có người đến gần phòng tiểu thư. Ba người đang muốn ra ngoài thì một giọng nói vang lên : " không cần động. Ta tự giải quyết được" . Giọng nói chính là của Liên Y. Ba người cả kinh, họ biết tiểu thư thâm tàng bất lộ nhưng không nghĩ nàng thế nhưng đã là Huyền thiên cảnh. Chỉ có Huyền thiên cảnh trở lên mới có thể truyền âm. Cảnh giới càng cao thì thân thức càng mở rộng, truyền âm càng xa.
Ba người kinh hãi thì kinh hãi nhưng rất nhanh lại vui mừng, cơ hồ hỉ cực mà khóc. Nàng không hổ là nữ nhi của thiếu gia cùng thiếu phu nhân.
Mấy tên hắc y nhân còn không biết là tử thần đang chờ đợi bọn chúng. Không thấy ai ngăn cản, chúng tiến thẳng về phía phòng Liên Y.
"Bắt sống tiểu nha đầu đó, sau đó phế đan điền nàng ta, cho nàng ta mãi làm phế vật." Tên thủ lĩnh ra lệnh.
"Dạ, nhưng mà, đại ca, nghe nói nàng ta là tiểu mĩ nhân a..." một tên đàn em xoa tay, mắt hiện lên dâm sắc.
"Hừ, cứ làm hai việc kia xong thì các ngươi làm gì thì làm, nàng không chết là được, dù sao tiểu thư cũng muốn hành hạ nàng ta. " tên thủ lĩnh không kiên nhẫn phất tay.
Liên Y nằm trong phòng nghe toàn bộ lời chúng, lửa giận ngùn ngụt. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chúng là ai. Hừ, khá lắm Vương Nhược Nhược.
Hắc y nhân có năm tên, toàn bộ đều là Ngự thiên cảnh. Trong đó tên cầm đầu là Ngự thiên đỉnh, mấy tên kia đều là Ngự thiên trung kì
Năm tên bay vào phòng Liên Y nhẹ nhàng không tiếng động. Chúng đang muốn lại gần giường của nàng thì đèn trong phòng vụt sáng, chúng liền hoảng hốt.
"Các vị là tìm ta sao?" Giọng nói nhẹ nhàng êm ái vang lên, nhưng không hiểu sao lại làm cho mấy tên hắc y nhân rùng mình. Ngước lên thì thấy một thiếu nữ khuynh thành một thân bạch y thanh thoát ngồi trên xà nhà nhìn bọn chúng. Bọn chúng phát hiện chẳng thể thấy được huyền khí dao động quanh nàng nhưng lại thấy áp lực như thái sơn áp đỉnh. Thật kinh khủng.
"Lăng Liên. . ." Tên đầu lĩnh đang muốn nói gì đó liền tắc thở, khuôn mặt hắn biến đen. Cả bốn tên kia cũng nhanh chóng bồi bạn theo hắn.
Hừ, nàng mới không thèm ra tay. Chỉ cần một ít độc phấn là thừa sức giết hết bọn chúng.
"Lưu thúc " Liên Y truyền âm cho Lưu thúc.
Chưa đầy một phút, Lưu thúc liền xuất hiện ở cửa phòng Liên Y.
" thúc đem mấy tên này treo trước đại môn Vương gia cho ta. Sau đó nhờ Lâm thẩm cùng Lưu thẩm quét sạch phòng dùm ta. Ta ra ngoài. " Liên Y phân phó xong liền phi thân rời đi . Ra ngoài chỉ là cái cớ. Liên Y chính là tiến vào không gian thôi.
"Vì sao không diệt luôn Vương gia " Phong Ngân thấy nàng vào liền hỏi. Hắn rất giận khi nghe mấy tên kia nói. Dù là chúng không làm gì được Liên Y nhưng mà quá đáng giận.
" ta hôm nay chỉ là muốn thử độc thôi. Còn Vương gia sao? Phải từ từ chơi đùa a." Liên Y cười cười. Ánh mắt cong cong như nguyệt nha làm tên nào đó nhìn ngây người.
_____
Sáng hôm sau. Vương gia.
"Gia chủ, không tốt. Gia chủ . . ." Tên thị vệ hớt hải chạy vào gọi Vương Bá Lam.
" có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?" Vương Bá Lam nạt tên thị vệ. Hắn hôm qua sai người đi, đến giờ vẫn chưa về. Mấy người đó là cao thủ mạnh nhất mà hắn bồi dưỡng, vì báo thù cho nữ nhi và phòng ngừa vạn nhất mới xuất động.
"Bẩm, gia . . .gia chủ, bên ngoài vô thanh vô tức xuất hiện năm cỗ thi thể hắc y nhân bị treo trước đại môn a." Tên thị vệ hổn hển nói
"Ngươi nói cái gì? Năm cỗ thi thể hắc y nhân?" Vương Bá Lam giật mình hỏi lại. Hắn có dự cảm không lành a.
"Mau, mau đưa ta đi xem" cơ hồ trong nháy mắt hắn khôi phục. Không có khả năng. Điều đó không có khả năng. Nàng làm sao có thể đánh lại năm người kia.
"Hừ, tiện nhân, mấy tháng nay ngươi trốn đi đâu, ngươi là sợ hãi bổn tiểu thư tìm ngươi tính sổ nên làm rùa đen rút đầu hả?" Nàng ta càng mắng càng hăng càng tự cho là đúng, chắc chắn là như vậy.
Càng ngày càng nhiều người vây quanh hai người. Mọi người cảm thán không hiểu tại sao cô nương xinh đẹp kia lại đắc tội Vương đại tiểu thư. Thật xui xẻo.
Bốp, bốp.
Hai âm thanh vang lên, mọi người chỉ thấy một cái bóng trắng lóe lên rồi nghe thấy tiếng thét như heo bị chọc tiết vang lên. Khi nhìn lại thì thấy Vương Nhược Nhược ngã trên đất, trên mặt là hai dấu tay đỏ chói mắt. Lại thấy Liên Y đang cầm khăn tỉ mỉ lau từng ngón tay.
"Xem ra, ngươi chưa quên giáo huấn lần trước a ?" Liên Y nhàn nhạt nói. Mọi người rùng mình như thấy từng cơn gió lạnh thổi qua.
"Ngươi, ngươi . . .ngươi dám đánh ta " Vương Nhược Nhược chật vật đứng dậy.
"Có chuyện gì?" Một giọng nói vang lên, thu hút ánh nhìn của mọi người.
"Lãnh ca ca, tiện nhân kia nhưng là vô duyên vô cớ đánh ta, ngươi phải làm chủ cho ta " Vương Nhược Nhược thấy ngươi đến là Mộ Dung Lãnh thì liền chạy đến bên hắn tỏ vẻ nũng nịu nói (tg: ọe, buồn nôn chết ta ).
Mộ Dung Lãnh nhìn về phía Vương Nhược Nhược chỉ thì thấy một cô nương một thân bạch y thanh khiết, dung nhan tinh xảo, không mang trang sức gì cả, giống như tiên tử đi lạc nhân gian. Hắn nhìn nàng đến thất thần. Hắn không thể ngờ được người mà hắn chán ghét khinh thường trước đây bây giờ lại trở nên biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.
"Lãnh ca ca, Lãnh ca ca . . ." Vương Nhược Nhược thấy Mộ Dung Lãnh thất thần nhìn Liên Y thì rất tức giận, lay lay cánh tay gọi hắn.
"A , không biết Nhược Nhược đã đắc tội gì với cô nương, mong cô nương thủ hạ lưu tình"
Liên Y cười nhạt, không lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không biết nàng nghĩ gì.
"Lãnh ca ca, nàng ta thế nhưng dám đánh ta. Huynh chặt hai tay nàng ta đi, ta sẽ gả cho huynh".
Vương Nhược Nhược như khổng tước xòe đuôi, hất mặt nói với Mộ Dung Lãnh.
Nàng ta biết hai nhà có hôn ước. Nhưng không nói rõ sẽ gả cho ai. Nàng ta biết Mộ Dung Lãnh thích nàng ta, cùng với sẽ tranh đoạt nàng ta với Mộ Dung Vân Thiên để có sự trợ giúp của Vương gia để ngồi lên vị trí thiếu chủ, qua hai mươi tuổi là có thể thành gia chủ. Nàng ta thích hưởng thụ người ta phải tranh giành nàng.
Có điều nàng ta không biết là Mộ Dung Lãnh chẳng ưa gì nàng ta. Hắn tỏ ra như vậy là mệnh lệnh gia tộc thôi.
"Lấy hai tay của ta? A, khẩu khí không nhỏ". Liên Y khẽ nheo mắt, cười. Nụ cười như tuyết liên nở rộ. Thật xinh đẹp.
"Hừ có gì không dám" Vương Nhược Nhược thấy mọi người kể cả Mộ Dung Lãnh đều ngây ngốc nhìn Liên Y thì tức giận. Trước đây nàng luôn được gọi là đệ nhất mĩ nhân Thanh Vân thành, còn nàng ta chỉ là phế vật. Vậy mà bây giờ dường như ngược lại vậy.
Tất cả là do nàng ta. Nàng phải giết nàng ta. Vương Nhược Nhược như lâm vào điên cuồng. Nàng ta vận khí đem toàn bộ huyền khí tích tụ đánh một chưởng về phía Liên Y.
Mộ Dung Lãnh kinh hãi, xuất thủ muốn ngăn cản. Nhưng vẫn chậm nửa bước vì hắn cũng không hơn Vương Nhược Nhược bao nhiêu. Tất cả mọi người kinh hãi. Đều cho rằng Liên Y sẽ tránh không được. Nhưng mà . . .
Rầm!!!
Á á á . . .
Bụi mù tản đi, mọi người thấy Liên Y một thân bạch y sạch sẽ vẫn tùy ý đứng đó tươi cười, mà người xuất thủ - " thiên tài " Vương Nhược Nhược một thân y phục rách nát, búi tóc bị xõa tung, cánh tay đang chảy máu, hôn mê bất tỉnh nằm đó.
Rung động!
Quá rung động rồi!
Không ai có thể ngờ được một phế vật lại đánh thắng thiên tài. Mặc dù mấy tháng trược Liên Y từng thắng nàng ta nhưng ai cũng nghĩ chỉ là chuyện thiên phương dạ đàm ( chuyện nghì lẻ một đêm - cổ tích, ảo tưởng) chứ chẳng ai nghĩ là thật. Dù có người chứng kiến nhưng mà Vương Nhược Nhược nói nàng dùng vũ khí cùng ám chiêu mới thắng, nên hầu như ai cũng cho rằng như vậy. Thế mà bây giờ, chỉ một cái phất tay, Liên Y đã đánh cho Vương Nhược Nhược hoa rơi nước chảy.
"Nhược Nhược, Nhược Nhược . . ." Mộ Dung Lãnh rối rít gọi. Hắn không ưa nàng ta nhưng không thể để nàng ta chết trước mặt hắn. Nếu không gia tộc hắn sẽ gặp rắc rối.
"Nàng ta chưa chết đâu. Ngươi đem nàng ta về, sau khi nàng ta tỉnh thì nói với nàng ta là : trong mắt Lăng Liên Y ta, nàng ta căn bản chính là phế vật " Liên Y lạnh nhạt nói với Mộ Dung Lãnh. Sau đó nàng xoay người rời đi.
_____
Hôm đó, khi mang Vương Nhược Nhược về Vương gia thì gia chủ Vương gia cũng là phụ thân của nàng ta - Vương Bá Lam vô cùng tức giận. Ông ta muốn đi giết chết Liên Y nhưng mà được người bên cạnh nhắc nhở. Liên Y không sợ thế lực của Vương gia hơn nữa còn trẻ như vậy mà thực lực sâu không lường được chắc chắn phải có cao nhân chỉ dạy. Cho nên muốn giết nàng thì có nhiều cách chứ không nhất thiết bọn họ phải ra tay.
Vương Bá Lam suy nghĩ một hồi liền gật đầu. Trong mắt hiện lên một tia ngoan độc.
_____
Ban đêm.
Trong tiểu viện của Lăng Liên Y.
Một đám hắc y nhân nhẹ nhàng rơi xuống sân viện. Lâm thẩm, Lưu thúc, Lưu thẩm đồng thời mở mắt. Có người đến gần phòng tiểu thư. Ba người đang muốn ra ngoài thì một giọng nói vang lên : " không cần động. Ta tự giải quyết được" . Giọng nói chính là của Liên Y. Ba người cả kinh, họ biết tiểu thư thâm tàng bất lộ nhưng không nghĩ nàng thế nhưng đã là Huyền thiên cảnh. Chỉ có Huyền thiên cảnh trở lên mới có thể truyền âm. Cảnh giới càng cao thì thân thức càng mở rộng, truyền âm càng xa.
Ba người kinh hãi thì kinh hãi nhưng rất nhanh lại vui mừng, cơ hồ hỉ cực mà khóc. Nàng không hổ là nữ nhi của thiếu gia cùng thiếu phu nhân.
Mấy tên hắc y nhân còn không biết là tử thần đang chờ đợi bọn chúng. Không thấy ai ngăn cản, chúng tiến thẳng về phía phòng Liên Y.
"Bắt sống tiểu nha đầu đó, sau đó phế đan điền nàng ta, cho nàng ta mãi làm phế vật." Tên thủ lĩnh ra lệnh.
"Dạ, nhưng mà, đại ca, nghe nói nàng ta là tiểu mĩ nhân a..." một tên đàn em xoa tay, mắt hiện lên dâm sắc.
"Hừ, cứ làm hai việc kia xong thì các ngươi làm gì thì làm, nàng không chết là được, dù sao tiểu thư cũng muốn hành hạ nàng ta. " tên thủ lĩnh không kiên nhẫn phất tay.
Liên Y nằm trong phòng nghe toàn bộ lời chúng, lửa giận ngùn ngụt. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chúng là ai. Hừ, khá lắm Vương Nhược Nhược.
Hắc y nhân có năm tên, toàn bộ đều là Ngự thiên cảnh. Trong đó tên cầm đầu là Ngự thiên đỉnh, mấy tên kia đều là Ngự thiên trung kì
Năm tên bay vào phòng Liên Y nhẹ nhàng không tiếng động. Chúng đang muốn lại gần giường của nàng thì đèn trong phòng vụt sáng, chúng liền hoảng hốt.
"Các vị là tìm ta sao?" Giọng nói nhẹ nhàng êm ái vang lên, nhưng không hiểu sao lại làm cho mấy tên hắc y nhân rùng mình. Ngước lên thì thấy một thiếu nữ khuynh thành một thân bạch y thanh thoát ngồi trên xà nhà nhìn bọn chúng. Bọn chúng phát hiện chẳng thể thấy được huyền khí dao động quanh nàng nhưng lại thấy áp lực như thái sơn áp đỉnh. Thật kinh khủng.
"Lăng Liên. . ." Tên đầu lĩnh đang muốn nói gì đó liền tắc thở, khuôn mặt hắn biến đen. Cả bốn tên kia cũng nhanh chóng bồi bạn theo hắn.
Hừ, nàng mới không thèm ra tay. Chỉ cần một ít độc phấn là thừa sức giết hết bọn chúng.
"Lưu thúc " Liên Y truyền âm cho Lưu thúc.
Chưa đầy một phút, Lưu thúc liền xuất hiện ở cửa phòng Liên Y.
" thúc đem mấy tên này treo trước đại môn Vương gia cho ta. Sau đó nhờ Lâm thẩm cùng Lưu thẩm quét sạch phòng dùm ta. Ta ra ngoài. " Liên Y phân phó xong liền phi thân rời đi . Ra ngoài chỉ là cái cớ. Liên Y chính là tiến vào không gian thôi.
"Vì sao không diệt luôn Vương gia " Phong Ngân thấy nàng vào liền hỏi. Hắn rất giận khi nghe mấy tên kia nói. Dù là chúng không làm gì được Liên Y nhưng mà quá đáng giận.
" ta hôm nay chỉ là muốn thử độc thôi. Còn Vương gia sao? Phải từ từ chơi đùa a." Liên Y cười cười. Ánh mắt cong cong như nguyệt nha làm tên nào đó nhìn ngây người.
_____
Sáng hôm sau. Vương gia.
"Gia chủ, không tốt. Gia chủ . . ." Tên thị vệ hớt hải chạy vào gọi Vương Bá Lam.
" có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?" Vương Bá Lam nạt tên thị vệ. Hắn hôm qua sai người đi, đến giờ vẫn chưa về. Mấy người đó là cao thủ mạnh nhất mà hắn bồi dưỡng, vì báo thù cho nữ nhi và phòng ngừa vạn nhất mới xuất động.
"Bẩm, gia . . .gia chủ, bên ngoài vô thanh vô tức xuất hiện năm cỗ thi thể hắc y nhân bị treo trước đại môn a." Tên thị vệ hổn hển nói
"Ngươi nói cái gì? Năm cỗ thi thể hắc y nhân?" Vương Bá Lam giật mình hỏi lại. Hắn có dự cảm không lành a.
"Mau, mau đưa ta đi xem" cơ hồ trong nháy mắt hắn khôi phục. Không có khả năng. Điều đó không có khả năng. Nàng làm sao có thể đánh lại năm người kia.
Tác giả :
Huyết Hồ