Phượng Thiên Đế Thần
Quyển 1 - Chương 1: Trùng sinh dị giới
Nhanh lên ở đây có người sống
- Tới đây bên này có người
. . .
Khu đổ nát sau động đất vang lên những tiêng kêu gọi của đội cứu hộ. Cứu hộ trận động đất này có đủ ngành từ quân đội, an ninh, y dược, giao thông,. . . Ngành nào huy động được đều huy động. Nhất là sinh viên các trường đại học.
- Mau tới đây, khe nứt này có người còn sống
Nghe tiếng gọi, Liên Y xách theo băng ca và hộp thuốc chạy tới, mấy chiến sĩ phòng cháy đang cố gắng dỡ đống đổ nát để cứu người bị kẹt trong vết nứt mặt đất do trận động đất gây ra.
Reeennnggg. . .
Tiếng chuông báo động vang lên, chưa kịp hiểu chuyện gì thì một cơn chấn động mạnh mẽ lại xảy ra. Khe nứt nơi Liên Y đang đứng gần nhanh chóng mở rộng và cắn nuốt tất cả. Liên Y thấy mình rơi xuống khe nứt và chìm vào khoảng không vô tận không có ánh sáng.
Trong căn phòng nhỏ, người nằm trên giường khẽ " ưm " một tiếng, lông mi dài run rẩy nhẹ nhàng mở ra. Nhìn lên trần nhà thật xa lạ " đây là đâu ?"
Liên Y nhớ nàng đã chết trong trận động đất kinh hoàng 7,6 độ richter nha, vậy đây là đâu ?
Một cơn đau đầu bỗng kéo đến, trí nhớ xa lạ cưỡng ép tràn vào trong đầu nàng.
Đây là Phượng Thiên Đại lục. La Thiên Quốc. Thanh Vân Thành.
Nàng cũng tên là Lăng Liên Y, 10tuổi, có cha tên là Lăng Ngạo Thiên, mẹ là Phượng Ngọc Linh, chưa từng nhìn thấy cha mẹ mình, phế vật nổi tiếng Thanh Vân thành, lại còn bị mệnh danh là sắc nữ vì ngày ngày đuổi theo một tên họ Mộ Dung. Không tu luyện được huyền khí, dù là đích nữ duy nhất của Lăng gia nhưng từ nhỏ không được sống tại gia tộc ở kinh thành- Thiên Thánh Thành mà bị đưa về một tòa thành nhỏ cách kinh thành ngàn dặm - Thanh Vân Thành. Nàng đã chết vì độc phát. Đây là lần phát tác mạnh nhất trong suốt mười năm qua.
Kí ức dần dung hợp, Liên Y chẫm rãi mở mắt. Không ngờ nàng lại xuyên không. Nhẹ nhàng hồi tưởng những kí ức kia, nàng thật giận, không biết kẻ độc ác nào lại hạ độc một cô bé thứ độc khủng khiếp ấy - lưu ly độc. Nàng học y, hơn nữa thích nghiên cứu đông y cả dược và độc dược nên chỉ thoáng đánh giá cơ thể cùng kí ức của tiểu Liên Y nàng liền biết độc dược này là gì. Lưu ly độc, tên thật đẹp nhưng thứ này làm kinh mạch nhận thật lớn tổn thương, cứ mỗi tháng vào ngày trăng tròn sẽ phát độc, lần sau thống khổ hơn lần trước. Cô bé này chịu đựng được thống khổ như vậy vì thường xuyên tu luyện mặc dù tu luyện không hiệu quả, huyền khí chẳng thể lưu lại nhưng kinh mạch vững chắc hơn một chút. Có điều lần phát độc hôm qua vượt quá sự chịu đựng nên nàng cứ thế mà chết đi.
Trong lòng dâng lên một nỗi oán hận, có lẽ là chấp nhất của cô bé đi vì ước nguyện lớn nhất trong đời em là được thấy cha mẹ em. Dù tất cả mọi người nói họ đã chết nhưng em tin họ vẫn sống. "Tiểu Liên y hãy yên nghỉ đi, ta sẽ thay em làm những điều em muốn " Liên Y thầm nhủ.
Từ giờ nàng là Lăng Liên Y. Nàng nhất định trân trọng cuộc sống này.
Mở cửa, ánh sáng chiếu vào làm nàng nheo mắt. Trước mắt là một khoảng sân cùng vườn hoa được cắt tỉa. Tuy không tu luyện được, nhận hết kinh bỉ của mọi người vì thế giới này cường giả vi tôn a, nhưng nàng vẫn nhận được trợ cấp từ gia tộc. Hơn nữa ba người theo nàng về Thanh Vân Thành trước kia là người hầu của cha nàng cho nên đối với nàng rất chiếu cố.
Liên Y nổi tiếng phế vật, còn là cực phẩm phế vật háo sắc thành tính vì nàng ngày ngày đều đuổi theo Mộ Dung nhị thiếu gia, 14tuổi, Mộ Dung Lãnh - một trong ngũ đại công tử Thanh Vân Thành, cả về dung mạo hay tu luyện đều khá tốt. Nhưng sự thật là có một lần nàng chạm mặt hắn trên phố, bị người ta giễu cợt, lại làm rơi ngọc bội duy nhất mà mẹ nàng để lại cho nàng. Tên đó liền lấy đi, vậy mới có chuyện nàng ngày ngày đi tìm hắn.
- Tiểu thư, ngài tỉnh rồi.
Đang miên man suy nghĩ, một giộng nói nhẹ nhàng vang lên, đánh thức nàng.
- Lâm thẩm, sớm. Lưu thúc cùng Lưu thẩm đâu rồi ?
Nàng quay đầu nhìn người phụ nữ đang mang chậu nước về phía mình. Đây là một phụ nữ thoạt nhìn thật dịu dàng, dễ gần a. Đây là người từng là nha hoàn bên cạnh cha nàng. Aiz, nàng chỉ biết có vậy a.
- A, tiểu thư, hôm nay vợ chồng Lưu thúc đưa tiểu tử Lưu Thương đi tham gia khảo hạch huyền khí a, nếu may mắn hắn có thể được vào Tử Tinh học viện. Họ nhờ ta nói với ngài cho họ nghỉ một ngày a. - Lâm thẩm cười nói.
- Được, ta biết rồi.
Như nhớ ra điều gì, Lâm thẩm nhìn Liên Y, ánh mắt mang theo áy náy :
- Tiểu thư ngài cũng đừng thương tâm a, không tu luyện thì không tu luyện, chúng ta cứ sống cuộc sống bình yên cũng rất tốt a. Bà sợ là đã chạm vào vết thương của tiểu thư a, nên vội vàng khuyên nhủ. Những năm này bà biết tiểu thư vẫn chưa buông tha cho nhưng đều không có thành công. Aiz, tiểu thư mệnh khổ a, có phụ thân là thiên tài tu luyện của La Thiên Quốc, mẫu thân là một người có xuất thân thần bí nhưng nhất định cũng không kém, lại chẳng hiểu sao tiểu thư sinh ra lại không thể tu luyện. Ngày đó, chuyện xảy ra nàng cũng mờ mịt vì nàng chẳng qua chỉ là một nha hoàn, cả nhà nàng được thiếu gia cùng thiếu phu nhân cứu giúp nên nàng thề trung thành cùng bọn họ. Sau này, tiểu thư chưa đầy tuổi được Lưu thúc cùng Lưu thẩm đem về gia tộc, lại được xác định không thể tu luyện thì gia chủ Lăng gia chính là gia gia của nàng đã đem nàng tới nơi này, ba người họ vì nợ thiếu gia mà cam nguyện tới đây cùng nàng. Họ đều cố gắng chiếu cố tiểu thư.
- Ta không sao, Lâm thẩm, ta muốn ra ngoài, thẩm giúp ta tìm một bộ quần áo nam được không? - Liên Y mỉm cười nói với Lâm thẩm, nàng thấy thật ấm áp khi Lâm thẩm an ủi nàng.
- Tiểu thư, ngài lại muốn tìm Mộ Dung nhị thiếu gia sao? Tiểu thư ngài đừng đi a, thật không tốt mà - Lâm thẩm hốt hoảng. Nàng cũng không biết chuyện nên cũng cho rằng Liên Y là thích Mộ Dung Lãnh, nàng cũng biết người ta đồn đại tiểu thư như thế nào, nàng thật lo lắng.
- Lâm thẩm, ta không tìm hắn, ta có chuyện nên muốn ra ngoài a.
Liên Y cười, nàng biết Lâm thẩm nghĩ gì a.
- Tiểu thư thật không tìm hắn a? Lâm thẩm nghi ngờ
- Thật, thẩm tìm giúp ta một bộ nam trang a. Liên Y cười cười.
- Được, tiểu thư ngài rửa mặt, ăn điểm tâm, ta đi tìm cho ngài. Lâm thẩm cũng không hỏi Liên Y tại sao muốn mặc nam trang. Chỉ cần nàng không đi tìm tên Mộ Dung gia kia là được rồi.
Liên Y rửa mặt, ăn điểm tâm, nàng thấy trong phòng có giấy bút, liền ngồi viết viết, vẽ vẽ nửa canh giờ thì Lâm thẩm quay lại, cầm theo bộ nam trang màu xanh nhạt.
- Tiểu thư, y phục ngài muốn đây. Đây là y phục của Lưu Thương, bộ này vừa với tiểu thư a, nhưng nó chỉ là vải thô. Lâm thẩm có chút áy náy. Nàng đã tìm nhưng chỉ có bộ này thích hợp.
- Được rồi, không sao, thẩm cứ để đấy cho ta. Liên Y gật đầu nói.
- Được, tiểu thư .
Lâm thẩm đặt y phục lên bàn nhỏ, nhìn Liên Y đang chăm chú viết thì xoay người ra ngoài. Nàng thấy hôm nay tiểu thư có gì đó thật khác nhưng không biết khác ở đâu.
Liên Y đặt bút xuống, hài lòng nhìn lại mấy tờ giấy đầy chữ cùng hình vẽ. Thay y phục, sau đó ngồi trước gương nàng liền sửng sốt. Trong gương là một khuôn mặt mi thanh mục tú, dù hơi gầy và nhợt nhạt do trúng độc nhưng nàng vẫn rất xinh đẹp. Kiếp trước, nàng chỉ được xem là dễ nhìn thôi, kiếp này không ngờ nàng lại có thể thành mĩ nữ. Cảm khái thì cảm khái, nhưng động tác của nàng không chậm. Buộc tóc kiểu nam tử , lại vẽ mày dài và đậm hơn, trang điểm lại một chút trong gương liền hiện ra một thiếu niên thanh tú. May mắn trong phòng có đồ trang điểm nếu không thật đúng là thật khó để hóa trang.
Cầm mấy tờ giấy cùng túi kim tệ cho vào tay áo. Liên Y mở cửa phòng, liền thấy Lâm thẩm đang đứng trong sân. Thấy Liên Y bước ra, Lâm thẩm liền sửng sốt
-Tiểu . . .tiểu thư ?
- Ừ, ta ra ngoài trước. Liên y gật đầu, rồi đi ra phía cửa viện. Để lại Lâm thẩm đang ngơ ngác.
Nếu không phải nàng đứng trước phòng tiểu thư nàng thật sẽ không nhận ra. Nhưng mặc nam trang tiểu thư thật giống thiếu gia đến bảy phần. Dù mặc trên người chỉ là vải thô nhưng chẳng thể giấu được khí chất của nàng. Nhìn bóng lưng xa xa phảng phất như thiếu gia năm ấy, Lưu thẩm lệ nóng doanh tròng, tiểu thư nhất định thay đổi, tiểu thư nhất định không phải phế vật vì nàng là nữ nhi của thiếu gia và thiếu phu nhân.
Lưu thẩm không biết những điều nàng nghĩ nhất định thành sự thật, hơn nữa còn là một ngày không xa. Mà nàng, cùng rất nhiều người khác cũng nhờ đó mà thay đổi thật nhiều , thật nhiều . . . Vòng quay của số phận đang lặng lẽ thay đổi . . .
- Tới đây bên này có người
. . .
Khu đổ nát sau động đất vang lên những tiêng kêu gọi của đội cứu hộ. Cứu hộ trận động đất này có đủ ngành từ quân đội, an ninh, y dược, giao thông,. . . Ngành nào huy động được đều huy động. Nhất là sinh viên các trường đại học.
- Mau tới đây, khe nứt này có người còn sống
Nghe tiếng gọi, Liên Y xách theo băng ca và hộp thuốc chạy tới, mấy chiến sĩ phòng cháy đang cố gắng dỡ đống đổ nát để cứu người bị kẹt trong vết nứt mặt đất do trận động đất gây ra.
Reeennnggg. . .
Tiếng chuông báo động vang lên, chưa kịp hiểu chuyện gì thì một cơn chấn động mạnh mẽ lại xảy ra. Khe nứt nơi Liên Y đang đứng gần nhanh chóng mở rộng và cắn nuốt tất cả. Liên Y thấy mình rơi xuống khe nứt và chìm vào khoảng không vô tận không có ánh sáng.
Trong căn phòng nhỏ, người nằm trên giường khẽ " ưm " một tiếng, lông mi dài run rẩy nhẹ nhàng mở ra. Nhìn lên trần nhà thật xa lạ " đây là đâu ?"
Liên Y nhớ nàng đã chết trong trận động đất kinh hoàng 7,6 độ richter nha, vậy đây là đâu ?
Một cơn đau đầu bỗng kéo đến, trí nhớ xa lạ cưỡng ép tràn vào trong đầu nàng.
Đây là Phượng Thiên Đại lục. La Thiên Quốc. Thanh Vân Thành.
Nàng cũng tên là Lăng Liên Y, 10tuổi, có cha tên là Lăng Ngạo Thiên, mẹ là Phượng Ngọc Linh, chưa từng nhìn thấy cha mẹ mình, phế vật nổi tiếng Thanh Vân thành, lại còn bị mệnh danh là sắc nữ vì ngày ngày đuổi theo một tên họ Mộ Dung. Không tu luyện được huyền khí, dù là đích nữ duy nhất của Lăng gia nhưng từ nhỏ không được sống tại gia tộc ở kinh thành- Thiên Thánh Thành mà bị đưa về một tòa thành nhỏ cách kinh thành ngàn dặm - Thanh Vân Thành. Nàng đã chết vì độc phát. Đây là lần phát tác mạnh nhất trong suốt mười năm qua.
Kí ức dần dung hợp, Liên Y chẫm rãi mở mắt. Không ngờ nàng lại xuyên không. Nhẹ nhàng hồi tưởng những kí ức kia, nàng thật giận, không biết kẻ độc ác nào lại hạ độc một cô bé thứ độc khủng khiếp ấy - lưu ly độc. Nàng học y, hơn nữa thích nghiên cứu đông y cả dược và độc dược nên chỉ thoáng đánh giá cơ thể cùng kí ức của tiểu Liên Y nàng liền biết độc dược này là gì. Lưu ly độc, tên thật đẹp nhưng thứ này làm kinh mạch nhận thật lớn tổn thương, cứ mỗi tháng vào ngày trăng tròn sẽ phát độc, lần sau thống khổ hơn lần trước. Cô bé này chịu đựng được thống khổ như vậy vì thường xuyên tu luyện mặc dù tu luyện không hiệu quả, huyền khí chẳng thể lưu lại nhưng kinh mạch vững chắc hơn một chút. Có điều lần phát độc hôm qua vượt quá sự chịu đựng nên nàng cứ thế mà chết đi.
Trong lòng dâng lên một nỗi oán hận, có lẽ là chấp nhất của cô bé đi vì ước nguyện lớn nhất trong đời em là được thấy cha mẹ em. Dù tất cả mọi người nói họ đã chết nhưng em tin họ vẫn sống. "Tiểu Liên y hãy yên nghỉ đi, ta sẽ thay em làm những điều em muốn " Liên Y thầm nhủ.
Từ giờ nàng là Lăng Liên Y. Nàng nhất định trân trọng cuộc sống này.
Mở cửa, ánh sáng chiếu vào làm nàng nheo mắt. Trước mắt là một khoảng sân cùng vườn hoa được cắt tỉa. Tuy không tu luyện được, nhận hết kinh bỉ của mọi người vì thế giới này cường giả vi tôn a, nhưng nàng vẫn nhận được trợ cấp từ gia tộc. Hơn nữa ba người theo nàng về Thanh Vân Thành trước kia là người hầu của cha nàng cho nên đối với nàng rất chiếu cố.
Liên Y nổi tiếng phế vật, còn là cực phẩm phế vật háo sắc thành tính vì nàng ngày ngày đều đuổi theo Mộ Dung nhị thiếu gia, 14tuổi, Mộ Dung Lãnh - một trong ngũ đại công tử Thanh Vân Thành, cả về dung mạo hay tu luyện đều khá tốt. Nhưng sự thật là có một lần nàng chạm mặt hắn trên phố, bị người ta giễu cợt, lại làm rơi ngọc bội duy nhất mà mẹ nàng để lại cho nàng. Tên đó liền lấy đi, vậy mới có chuyện nàng ngày ngày đi tìm hắn.
- Tiểu thư, ngài tỉnh rồi.
Đang miên man suy nghĩ, một giộng nói nhẹ nhàng vang lên, đánh thức nàng.
- Lâm thẩm, sớm. Lưu thúc cùng Lưu thẩm đâu rồi ?
Nàng quay đầu nhìn người phụ nữ đang mang chậu nước về phía mình. Đây là một phụ nữ thoạt nhìn thật dịu dàng, dễ gần a. Đây là người từng là nha hoàn bên cạnh cha nàng. Aiz, nàng chỉ biết có vậy a.
- A, tiểu thư, hôm nay vợ chồng Lưu thúc đưa tiểu tử Lưu Thương đi tham gia khảo hạch huyền khí a, nếu may mắn hắn có thể được vào Tử Tinh học viện. Họ nhờ ta nói với ngài cho họ nghỉ một ngày a. - Lâm thẩm cười nói.
- Được, ta biết rồi.
Như nhớ ra điều gì, Lâm thẩm nhìn Liên Y, ánh mắt mang theo áy náy :
- Tiểu thư ngài cũng đừng thương tâm a, không tu luyện thì không tu luyện, chúng ta cứ sống cuộc sống bình yên cũng rất tốt a. Bà sợ là đã chạm vào vết thương của tiểu thư a, nên vội vàng khuyên nhủ. Những năm này bà biết tiểu thư vẫn chưa buông tha cho nhưng đều không có thành công. Aiz, tiểu thư mệnh khổ a, có phụ thân là thiên tài tu luyện của La Thiên Quốc, mẫu thân là một người có xuất thân thần bí nhưng nhất định cũng không kém, lại chẳng hiểu sao tiểu thư sinh ra lại không thể tu luyện. Ngày đó, chuyện xảy ra nàng cũng mờ mịt vì nàng chẳng qua chỉ là một nha hoàn, cả nhà nàng được thiếu gia cùng thiếu phu nhân cứu giúp nên nàng thề trung thành cùng bọn họ. Sau này, tiểu thư chưa đầy tuổi được Lưu thúc cùng Lưu thẩm đem về gia tộc, lại được xác định không thể tu luyện thì gia chủ Lăng gia chính là gia gia của nàng đã đem nàng tới nơi này, ba người họ vì nợ thiếu gia mà cam nguyện tới đây cùng nàng. Họ đều cố gắng chiếu cố tiểu thư.
- Ta không sao, Lâm thẩm, ta muốn ra ngoài, thẩm giúp ta tìm một bộ quần áo nam được không? - Liên Y mỉm cười nói với Lâm thẩm, nàng thấy thật ấm áp khi Lâm thẩm an ủi nàng.
- Tiểu thư, ngài lại muốn tìm Mộ Dung nhị thiếu gia sao? Tiểu thư ngài đừng đi a, thật không tốt mà - Lâm thẩm hốt hoảng. Nàng cũng không biết chuyện nên cũng cho rằng Liên Y là thích Mộ Dung Lãnh, nàng cũng biết người ta đồn đại tiểu thư như thế nào, nàng thật lo lắng.
- Lâm thẩm, ta không tìm hắn, ta có chuyện nên muốn ra ngoài a.
Liên Y cười, nàng biết Lâm thẩm nghĩ gì a.
- Tiểu thư thật không tìm hắn a? Lâm thẩm nghi ngờ
- Thật, thẩm tìm giúp ta một bộ nam trang a. Liên Y cười cười.
- Được, tiểu thư ngài rửa mặt, ăn điểm tâm, ta đi tìm cho ngài. Lâm thẩm cũng không hỏi Liên Y tại sao muốn mặc nam trang. Chỉ cần nàng không đi tìm tên Mộ Dung gia kia là được rồi.
Liên Y rửa mặt, ăn điểm tâm, nàng thấy trong phòng có giấy bút, liền ngồi viết viết, vẽ vẽ nửa canh giờ thì Lâm thẩm quay lại, cầm theo bộ nam trang màu xanh nhạt.
- Tiểu thư, y phục ngài muốn đây. Đây là y phục của Lưu Thương, bộ này vừa với tiểu thư a, nhưng nó chỉ là vải thô. Lâm thẩm có chút áy náy. Nàng đã tìm nhưng chỉ có bộ này thích hợp.
- Được rồi, không sao, thẩm cứ để đấy cho ta. Liên Y gật đầu nói.
- Được, tiểu thư .
Lâm thẩm đặt y phục lên bàn nhỏ, nhìn Liên Y đang chăm chú viết thì xoay người ra ngoài. Nàng thấy hôm nay tiểu thư có gì đó thật khác nhưng không biết khác ở đâu.
Liên Y đặt bút xuống, hài lòng nhìn lại mấy tờ giấy đầy chữ cùng hình vẽ. Thay y phục, sau đó ngồi trước gương nàng liền sửng sốt. Trong gương là một khuôn mặt mi thanh mục tú, dù hơi gầy và nhợt nhạt do trúng độc nhưng nàng vẫn rất xinh đẹp. Kiếp trước, nàng chỉ được xem là dễ nhìn thôi, kiếp này không ngờ nàng lại có thể thành mĩ nữ. Cảm khái thì cảm khái, nhưng động tác của nàng không chậm. Buộc tóc kiểu nam tử , lại vẽ mày dài và đậm hơn, trang điểm lại một chút trong gương liền hiện ra một thiếu niên thanh tú. May mắn trong phòng có đồ trang điểm nếu không thật đúng là thật khó để hóa trang.
Cầm mấy tờ giấy cùng túi kim tệ cho vào tay áo. Liên Y mở cửa phòng, liền thấy Lâm thẩm đang đứng trong sân. Thấy Liên Y bước ra, Lâm thẩm liền sửng sốt
-Tiểu . . .tiểu thư ?
- Ừ, ta ra ngoài trước. Liên y gật đầu, rồi đi ra phía cửa viện. Để lại Lâm thẩm đang ngơ ngác.
Nếu không phải nàng đứng trước phòng tiểu thư nàng thật sẽ không nhận ra. Nhưng mặc nam trang tiểu thư thật giống thiếu gia đến bảy phần. Dù mặc trên người chỉ là vải thô nhưng chẳng thể giấu được khí chất của nàng. Nhìn bóng lưng xa xa phảng phất như thiếu gia năm ấy, Lưu thẩm lệ nóng doanh tròng, tiểu thư nhất định thay đổi, tiểu thư nhất định không phải phế vật vì nàng là nữ nhi của thiếu gia và thiếu phu nhân.
Lưu thẩm không biết những điều nàng nghĩ nhất định thành sự thật, hơn nữa còn là một ngày không xa. Mà nàng, cùng rất nhiều người khác cũng nhờ đó mà thay đổi thật nhiều , thật nhiều . . . Vòng quay của số phận đang lặng lẽ thay đổi . . .
Tác giả :
Huyết Hồ