Phượng Tê Thần Cung
Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
Kết bạn đồng hành với Đoàn Đình Thiên, Lộ Ánh Tịch nhận được sự chăm sóc chu đáo.
Trên chiếc xe ngựa xa hoa rộng rãi, bất cứ lúc nào cũng có sẵn bánh điểm tâm ngon miệng, đẹp đẽ, ngoài ra còn có thêm chiếc nồi hấp luôn giữ ấm chúng. Mỗi khi hai người họ đến một thành trấn, Đoàn Đình Thiên sẽ nhận thêm tiếp tế. Có đôi khi Lộ Ánh Tịch có cảm giác mơ hồ, dường như hắn ta tựa như một tên quý tộc quần áo lụa là sống tự do phóng túng, mà không phải là một Vương gia khôn khéo giải quyết chuyện triều chính, còn chen chân vào việc quân.
“Đoàn huynh rời Lâm Quốc đã bao lâu rồi?" Sau mấy ngày ở chung, Lộ Ánh Tịch đã thay đổi cách xưng hô thân mật hơn nhằm thăm dò hắn ta. Nàng biếng nhác hỏi: “Nếu xét theo vai vế, muội hẳn là nên gọi Đoàn huynh là ‘Hoàng thúc phụ’ mới phải."
“Nhưng mà huynh cùng lắm chỉ hơn muội có chín tuổi mà thôi, muội gọi huynh là hoàng thúc phụ chẳng phải là nói huynh quá già rồi." Đoàn Đình Thiên dựa lưng vào thùng xe phía trên kia, lười nhác phe phẩy tay.
“Cũng đúng." Lộ Ánh Tịch gật đầu đồng tình, phát hiện điều gì đó liền nói, “Vả lại, muội cũng chưa chắc là hoàng thất Lâm Quốc, còn phải đợi chứng minh mà."
Đoàn Đình Thiên ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt ẩn hiện sắc bén nhưng nhanh chóng thu lại, thản nhiên nói: “Năm ấy, khi chuyện đó xảy ra, huynh hãy còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện cho lắm. Chỉ là huynh có nghe nói, mẫu phi của muội là tuyệt sắc mỹ nhân, có diện mạo khuynh quốc khuynh thành giống y như muội vậy."
“Cho nên muội lớn lên rất giống mẫu thân?" Lộ Ánh Tịch mỉm cười, “Nói vậy dường như không hề có chứng cứ cho thấy muội là huyết mạch hoàng tộc Lâm Quốc."
“Muội không muốn làm người Lâm Quốc?" Đoàn Đình Thiên nhướng mày, giọng điệu có vài phần trêu đùa, “Nếu muội không phải huyết mạch hoàng thất Lâm Quốc, huynh đây càng không cần phải kiêng dè chi nữa."
“Chỉ là có một chuyện thú vị muội nghĩ mãi không hiểu, nếu như muội giống mẫu thân, vậy sao Tê Điệp cũng giống muội như vậy?" Lộ Ánh Tịch nhắm mắt làm ngơ với lời nói đùa bỡn của hắn ta, tự nói ra nghi vấn của mình.
“Lộ muội muội, rốt cuộc muội muốn hỏi điều gì?" Đoàn Đình Thiên nheo đôi mắt anh đào, liếc nhìn nàng một lượt.
“Lâm Quốc an bài Tê Điệp ẩn nấp ở Hoàng Triều lâu như vậy, mục đích sau cùng là gì?" Lộ Ánh Tịch cũng không muốn quanh co nữa, hỏi thẳng hắn ta.
“Muội không biết?" Đoàn Đình Thiên ngạo nghễ liếc mắt nhìn nàng, giọng nói nhởn nhơ chậm rãi: “Nam Cung huynh chưa từng nói qua với muội? Hơn chục năm trước, tiền bối của Huyền môn đã quả quyết rằng Đế tinh hạ xuống cảnh nội Hoàng Triều. Nếu muốn xoay chuyển số trời này, thì phải tìm được cách khắc chế nó."
Lộ Ánh Tịch im lặng lắng nghe, trong lòng biết còn đoạn sau của câu chuyện nữa.
“Thật ra huynh cũng không tin chuyện này đâu, nhưng lần này Mộ Dung Thần Duệ cũng vì muội mà gặp tai ương, chứng minh cho lời tiên đoán kia đã thành hiện thực hơn phân nửa." Đoàn Đình Thiên nói đều đều: “Nếu Mộ Dung Thần Duệ thật sự đã bỏ mạng, như vậy thì không còn gì để nói. Nhưng nếu hắn vẫn còn sống trên nhân thế, vậy thì chiếu theo lời tiên tri trước đây, đại nạn tiếp theo của hắn chính là Tê Điệp."
Lộ Ánh Tịch không khỏi nhướng mày khó chịu. Lại là những số kiếp thiên cơ không thể nắm chặt này, lẽ nào con người không thể làm chủ chính số phận của mình hay sao?
“Lộ muội muội, hãy nghe lời huynh nói một lần." Đoàn Đình Thiên bỗng nhiên trầm giọng, khuôn mặt nghiêm túc, chín chắn hiếm thấy, “Muội hãy về Lâm Quốc, Nam Cunh huynh nhất định sẽ bảo vệ muội tốt nhất, cho muội cuộc sống cả đời không âu lo."
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn ta, chỉ thấy tâm tình hắn ta thay đổi thất thường, lời nói mâu thuẫn. Dường như hắn ta rất hứng thú với nàng, nhưng hết lần này đến lần khác, gán ghép nàng với sư phụ, tóm lại là hắn ta muốn làm gì?
“Muội và huynh có trở ngại huyết thống, cho dù huynh có phóng túng bất kham như thế nào, huynh cũng phải cân nhắc đến điều đó chứ." Đoàn Đình Thiên tựa như đọc được suy nghĩ của nàng, liền làm bộ dạng nhún vai bất đắc dĩ nói: “Tương lai nếu chứng minh muội không phải huyết thống Lâm Quốc, thì huynh sẽ lại tranh thủ. Nhưng chưa đến lúc đó, huynh vẫn cho rằng Nam Cung huynh quả thực là một nam nhân tốt có thể giao phó suốt đời."
Lộ Ánh Tịch không nói, nàng chỉ cúi đầu nhìn cái bụng nhô cao. Thân thể và trái tim của nàng đều đã giao hết cho một nam tử, cho dù nam tử đó đã biến mất khỏi thế giới này, nàng cũng không có cách nào tiếp nhận bất kỳ nam nhân nào khác.
Đoàn Đình Thiên cũng không nói nữa. Hắn ta trầm mặc ngắm nhìn nàng, sau đó thu hồi tầm mắt. Những lời hắn vừa nói, đều xuất phát từ tận đáy lòng, đương nhiên hắn ta vẫn còn che giấu một vài chuyện. Trong lời tiên đoán năm đó, có hai ngôi sao Kỵ tinh sẽ kiềm chân Đế tinh, nhưng hai ngôi sao Kỵ tinh đó đến cuối cùng tất sẽ có một ngôi sao rơi xuống. Mà Lộ Ánh Tịch, từ khi nàng được sinh ra đã định trước sẽ làm vật hy sinh.
Về phần chính hắn ta, nhất định hắn ta sẽ không trở thành một quân cờ mặc người khác bài trí!
Cách chiếc xe ngựa lộng lẫy phía trước một khoảng khá xa, có một chiếc xe bò cũ nát chầm chậm theo sau.
Có hai người ngồi trên xe bò. Một người râu tóc bạc phơ, khuôn mặt tươi cười hớn hở. Người còn lại quần áo tả tơi, mặt đen như than.
“Lão đệ Mộ Dung, không ngờ ngươi giả dạng thành tên tiểu tử nông dân cũng giống quá chứ." Ông lão rất thích thú ngắm nghía hắn từ trên xuống dưới, một mặt quay sang hỏi lão Ngưu đang cắm cúi kéo xe, “Ngưu lão đệ, ngươi nói xem có đúng không?"
Lão Ngưu lắc lư hai chiếc sừng bò, phối hợp với ông lão mà lên tiếng: “Ụmmmm òooo…"
“Sao không thuê xe ngựa?" Nam tử mặt than thấp giọng nói, khó nhận ra tâm tình trong đó.
“Dùng xe ngựa để bám theo người ta, rất dễ bị phát hiện." Ông lão vuốt chòm râu dài, hùng hồn nói.
Nam tử trẻ tuổi nhếch môi, nhưng không nói lời nào. Hắn căn bản không định lén lút bám gót theo kẻ khác như vậy. Hắn định thực hiện theo kế hoạch mình đã vạch sẵn. Sau mấy ngày dưỡng thương, nhân lúc màn đêm buông xuống hắn sẽ thừa dịp lẻn vào nhà trọ, nơi mà Lộ Ánh Tịch và Đoàn Đình Thiên dừng chân để qua đêm. Hắn sẽ lẳng lặng mang người đi mà không ai hay biết. Nhưng hắn bị vướng phải lão đầu này, lão dám ngăn cản nhất cử nhất động của hắn. Lão lại còn trắng trợn uy hiếp hắn. Nếu hắn không chịu theo lão đến Lâm Quốc, lão ta sẽ đứng về phía Đoàn Đình Thiên, trở thành kẻ địch của hắn.
“Lão đệ Mộ Dung à, ngươi xem phong cảnh dọc đường tươi đẹp xiết bao, tội tình gì ngươi cứ hằm hè cau có vậy chứ?" Ông lão cười ha hả, lại nói: “Dù sao thì tin tức ngươi mất tích đến hôm nay cả ba nước đều đã biết, Hoàng Triều của ngươi đã đại loạn, thôi thì ngươi cứ thả lỏng tâm hồn mà du sơn ngoạn thủy đi."
Nam tử trẻ tuổi không nhịn được nữa, quay sang trừng mắt với lão. Dọc theo con đường này cát bụi mịt mù, phong cảnh hữu tình ở chỗ nào? Mà lão đã biết Hoàng Triều đại loạn, ấy thế mà còn không cho hắn đánh nhanh thắng nhanh. Rõ ràng lão ta chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn!
“Mộ Dung lão đệ, cái tên tiểu tử họ Đoàn kia với phu nhân của ngươi, cô nam quả nữ ở cùng một ‘xe’. Chậc, ngươi nói xem, bọn họ đang làm chuyện gì ha?"
Dường như ông lão cực kỳ buồn chán. Lão cũng không quan tâm hắn có trả lời hay không, vẫn tự nói tự trả lời: “Đến Lâm Quốc cũng cần một tháng. Nói không chừng bọn họ lâu ngày sinh tình, khà khà…"
“Hai người họ có quan hệ huyết thống!" Nam tử ít tuổi hơn chịu đựng không nổi nữa, quay sang quát một tiếng.
“Không phải, không phải a." Ông lão lắc đầu, bày ra bộ dạng thần bí, “Phu nhân nhà ngươi đúng là Công chúa Lâm Quốc, nhưng tên nhóc họ Đoàn kia không phải là huyết thống hoàng thất. Chỉ có điều Đoàn tiểu tử đến nay vẫn bị che mắt. Hắn vẫn luôn tận tình vì tên ‘Hoàng huynh’ trên danh nghĩa kia mà bôn ba khắp chốn. Trên thực tế, hắn chỉ là một thằng ngốc bị người ta lợi dụng mà thôi." Ông lão dừng lại một chút, vẻ mặt háo hức lại nói: “Mai sau chờ đến khi hắn phát hiện điều này, thì sẽ thú vị biết bao nhiêu!"
Nam tử còn trẻ liếc xéo lão, bán tín bán nghi hỏi lại: “Lão nói thật không đó?"
Ông lão liên tục gật đầu, trả lời: “Đương nhiên là thật. Hoàng đế Lâm Quốc chỉ có ba người con, nhưng đều chết sớm. Cho nên hắn liền ngầm hứa hẹn với Đoàn Đình Thiên. Nếu hắn không có con trai ruột, thì tương lai sẽ đem ngôi vị Hoàng đế truyền lại cho Đoàn Đình Thiên."
Nam tử trẻ tuổi nheo đôi mắt sắc bén, nhận xét rạch ròi: “Không hẳn Đoàn Đình Thiên không biết, có thể hắn ta đang tương kế tự kế." Nếu vậy, Ánh Tịch ở cùng với hắn ta, chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?
Ông lão sáng mắt, vỗ tay bôm bốp nói: “Rất có lý! Quả nhiên thú vị! Thú vị quá!"
Nam tử bên kia lại trầm ngâm suy tư, âm thầm tính toán.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Đến một hôm, xe ngựa dừng lại bên quán trà dưới chân núi.
“Lộ muội muội, xuống xe nghỉ ngơi một lát đi." Đoàn Đình Thiên nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó săn sóc đỡ Lộ Ánh Tịch xuống xe.
Hắn ta thừa cơ nắm cổ tay của nàng, một lúc lâu mới buông ra.
Hai người ngồi vào chỗ trong quán trà nhỏ, yêu cầu một bình nước sạch, chậm rãi uống nước.
Qua một lát, Đoàn Đình Thiên mới mở miệng nói: “Lộ muội muội, mạch tượng của muội không tốt cho lắm."
Lộ Ánh Tịch mẫn cảm trừng mắt với hắn ta.
“Đừng căng thẳng. Huynh tất nhiên mong muốn muội bình an sinh hạ lân nhi." Đoàn Đình Thiên bế tắc mà thở dài thườn thượt. “Thật ra, hai ngày trước huynh đã nhận ra, hơn nữa vừa nãy huynh còn xem mạch của muội. Quả thực, tình trạng bây giờ không thể chịu nổi." Trong lòng hắn ta, hắn ta cũng không hy vọng nàng sinh đứa bé này. Nhưng đứa bé trong bụng nàng lại quan hệ đến lợi ích của Lâm Quốc, hắn ta nhất định phải dốc toàn lực để nàng dưỡng thai.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, sắc mặt của Lộ Ánh Tịch lại càng lộ rõ nét trắng bệch đến trong suốt, chính là biểu hiện của làn da nhợt nhạt không khỏe mạnh.
“Lộ muội muội! Nếu muội tin ta, thì đêm nay khi tìm được nhà trọ nghỉ ngơi, ta sẽ độ khí cho muội." Lòng Đoàn Đình Thiên đấu tranh mãnh liệt, nhưng nét mặt vẫn tỉnh bơ như thường, “Không hẳn có thể giữ thai, nhưng ít ra có thể trấn áp cơn đau từ bệnh tim của muội." Vì nàng mà hao tổn chân khí của chính mình, với hắn ta mà nói có đáng giá hay không đây?
“Huynh biết ư?" Lộ Ánh Tịch không khỏi kinh ngạc. Nhiều ngày đi đường xa mệt mỏi, đúng là nàng có dấu hiệu tái phát bệnh cũ. Mặc dù không nghiêm trọng, nhưng quả tim có khuynh hướng đau thắt ngày càng tăng thêm.
“Nam Cung huynh đã hạ ‘Linh cơ’ cho muội, để muội bình an vượt qua mười tám năm. Mặc dù huynh không năng lực lớn đến thế, nhưng cũng có thể làm được một phần mười." Đoàn Đình Thiên uống một ngụm, uống xong liền hạ chén trà xuống. Sau đó hắn ta im lặng đợi câu trả lời của nàng.
Lộ Ánh Tịch chần chờ mà không lên tiếng. ‘Linh cơ’ phải lấy máu người làm thuốc dẫn, vả lại lúc vận công thì hai người phải trần truồng.
“Với tình hình hiện nay, khó có thể tìm được linh dược quý hiếm, phù hợp. Nhưng huynh từ thuở nhỏ thử hàng trăm loại thảo dược khác nhau, có thể dùng tạm máu của huynh thay thế cũng được." Đoàn Đình Thiên thuyết phục nàng, khuôn mặt anh tuấn ngập tràn ý cười, xen vào đó là vài phần thương xót vô hạn, “Huynh nỗ lực như thế, Lộ muội muội phải nhớ báo đáp đấy nhé!"
Lộ Ánh Tịch từ chối cho ý kiến, trầm lặng không mở miệng. Nàng uống hết nước trong chén, liền đứng dậy đi về phía xe ngựa.
Đoàn Đình Thiên đứng lên theo, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng. Sau đó một khắc, hắn ta quay đầu nhìn ngược về phía con đường đất đỏ đã đi qua.
Cát bụi tung bay, cách đó không xa một chiếc xe bò không nhanh không chậm đang chạy đến.
Trên xe bò, ánh mắt ông lão tóc trắng phát sáng, vừa bật cười vừa nói: “Cuối cùng Đoàn tiểu tử cũng phát hiện ra."
Người còn lại trên chiếc xe bò hừ lạnh một tiếng.
“Tuy rằng tuổi tác ta đã cao, nhưng thính giác của ta vẫn còn rất nhạy." Ông lão hoan hỉ, dương dương tự đắc nói thẳng tuột: “Tên nhóc họ Đoàn kia cuối cùng cũng có chút nhân tính, muốn hạ ‘Linh cơ’ vì phu nhân của ngươi. Không uổng công ta trước đây thường buộc hắn nếm nhiều loại thảo dược."
“Hắn ta cũng là đệ tử của ngươi?" Ánh mắt nam tử trẻ tuổi trở nên ác liệt. Linh cơ? Lại linh cơ?
“Không phải. Có chút duyên phận với hắn mà thôi." Ngừng lại một lát, ông lão dường như cố ý thở dài một hơi, “Ai da, linh cơ à, cần phải ‘không mảnh vải che thân’… Cái này đúng là Đoàn tiểu tử được hời rồi."
Đôi mắt nam tử trẻ tuổi như bốc hỏa, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lại còn phát ra tiếng răng rắc.
Trên chiếc xe ngựa xa hoa rộng rãi, bất cứ lúc nào cũng có sẵn bánh điểm tâm ngon miệng, đẹp đẽ, ngoài ra còn có thêm chiếc nồi hấp luôn giữ ấm chúng. Mỗi khi hai người họ đến một thành trấn, Đoàn Đình Thiên sẽ nhận thêm tiếp tế. Có đôi khi Lộ Ánh Tịch có cảm giác mơ hồ, dường như hắn ta tựa như một tên quý tộc quần áo lụa là sống tự do phóng túng, mà không phải là một Vương gia khôn khéo giải quyết chuyện triều chính, còn chen chân vào việc quân.
“Đoàn huynh rời Lâm Quốc đã bao lâu rồi?" Sau mấy ngày ở chung, Lộ Ánh Tịch đã thay đổi cách xưng hô thân mật hơn nhằm thăm dò hắn ta. Nàng biếng nhác hỏi: “Nếu xét theo vai vế, muội hẳn là nên gọi Đoàn huynh là ‘Hoàng thúc phụ’ mới phải."
“Nhưng mà huynh cùng lắm chỉ hơn muội có chín tuổi mà thôi, muội gọi huynh là hoàng thúc phụ chẳng phải là nói huynh quá già rồi." Đoàn Đình Thiên dựa lưng vào thùng xe phía trên kia, lười nhác phe phẩy tay.
“Cũng đúng." Lộ Ánh Tịch gật đầu đồng tình, phát hiện điều gì đó liền nói, “Vả lại, muội cũng chưa chắc là hoàng thất Lâm Quốc, còn phải đợi chứng minh mà."
Đoàn Đình Thiên ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt ẩn hiện sắc bén nhưng nhanh chóng thu lại, thản nhiên nói: “Năm ấy, khi chuyện đó xảy ra, huynh hãy còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện cho lắm. Chỉ là huynh có nghe nói, mẫu phi của muội là tuyệt sắc mỹ nhân, có diện mạo khuynh quốc khuynh thành giống y như muội vậy."
“Cho nên muội lớn lên rất giống mẫu thân?" Lộ Ánh Tịch mỉm cười, “Nói vậy dường như không hề có chứng cứ cho thấy muội là huyết mạch hoàng tộc Lâm Quốc."
“Muội không muốn làm người Lâm Quốc?" Đoàn Đình Thiên nhướng mày, giọng điệu có vài phần trêu đùa, “Nếu muội không phải huyết mạch hoàng thất Lâm Quốc, huynh đây càng không cần phải kiêng dè chi nữa."
“Chỉ là có một chuyện thú vị muội nghĩ mãi không hiểu, nếu như muội giống mẫu thân, vậy sao Tê Điệp cũng giống muội như vậy?" Lộ Ánh Tịch nhắm mắt làm ngơ với lời nói đùa bỡn của hắn ta, tự nói ra nghi vấn của mình.
“Lộ muội muội, rốt cuộc muội muốn hỏi điều gì?" Đoàn Đình Thiên nheo đôi mắt anh đào, liếc nhìn nàng một lượt.
“Lâm Quốc an bài Tê Điệp ẩn nấp ở Hoàng Triều lâu như vậy, mục đích sau cùng là gì?" Lộ Ánh Tịch cũng không muốn quanh co nữa, hỏi thẳng hắn ta.
“Muội không biết?" Đoàn Đình Thiên ngạo nghễ liếc mắt nhìn nàng, giọng nói nhởn nhơ chậm rãi: “Nam Cung huynh chưa từng nói qua với muội? Hơn chục năm trước, tiền bối của Huyền môn đã quả quyết rằng Đế tinh hạ xuống cảnh nội Hoàng Triều. Nếu muốn xoay chuyển số trời này, thì phải tìm được cách khắc chế nó."
Lộ Ánh Tịch im lặng lắng nghe, trong lòng biết còn đoạn sau của câu chuyện nữa.
“Thật ra huynh cũng không tin chuyện này đâu, nhưng lần này Mộ Dung Thần Duệ cũng vì muội mà gặp tai ương, chứng minh cho lời tiên đoán kia đã thành hiện thực hơn phân nửa." Đoàn Đình Thiên nói đều đều: “Nếu Mộ Dung Thần Duệ thật sự đã bỏ mạng, như vậy thì không còn gì để nói. Nhưng nếu hắn vẫn còn sống trên nhân thế, vậy thì chiếu theo lời tiên tri trước đây, đại nạn tiếp theo của hắn chính là Tê Điệp."
Lộ Ánh Tịch không khỏi nhướng mày khó chịu. Lại là những số kiếp thiên cơ không thể nắm chặt này, lẽ nào con người không thể làm chủ chính số phận của mình hay sao?
“Lộ muội muội, hãy nghe lời huynh nói một lần." Đoàn Đình Thiên bỗng nhiên trầm giọng, khuôn mặt nghiêm túc, chín chắn hiếm thấy, “Muội hãy về Lâm Quốc, Nam Cunh huynh nhất định sẽ bảo vệ muội tốt nhất, cho muội cuộc sống cả đời không âu lo."
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn ta, chỉ thấy tâm tình hắn ta thay đổi thất thường, lời nói mâu thuẫn. Dường như hắn ta rất hứng thú với nàng, nhưng hết lần này đến lần khác, gán ghép nàng với sư phụ, tóm lại là hắn ta muốn làm gì?
“Muội và huynh có trở ngại huyết thống, cho dù huynh có phóng túng bất kham như thế nào, huynh cũng phải cân nhắc đến điều đó chứ." Đoàn Đình Thiên tựa như đọc được suy nghĩ của nàng, liền làm bộ dạng nhún vai bất đắc dĩ nói: “Tương lai nếu chứng minh muội không phải huyết thống Lâm Quốc, thì huynh sẽ lại tranh thủ. Nhưng chưa đến lúc đó, huynh vẫn cho rằng Nam Cung huynh quả thực là một nam nhân tốt có thể giao phó suốt đời."
Lộ Ánh Tịch không nói, nàng chỉ cúi đầu nhìn cái bụng nhô cao. Thân thể và trái tim của nàng đều đã giao hết cho một nam tử, cho dù nam tử đó đã biến mất khỏi thế giới này, nàng cũng không có cách nào tiếp nhận bất kỳ nam nhân nào khác.
Đoàn Đình Thiên cũng không nói nữa. Hắn ta trầm mặc ngắm nhìn nàng, sau đó thu hồi tầm mắt. Những lời hắn vừa nói, đều xuất phát từ tận đáy lòng, đương nhiên hắn ta vẫn còn che giấu một vài chuyện. Trong lời tiên đoán năm đó, có hai ngôi sao Kỵ tinh sẽ kiềm chân Đế tinh, nhưng hai ngôi sao Kỵ tinh đó đến cuối cùng tất sẽ có một ngôi sao rơi xuống. Mà Lộ Ánh Tịch, từ khi nàng được sinh ra đã định trước sẽ làm vật hy sinh.
Về phần chính hắn ta, nhất định hắn ta sẽ không trở thành một quân cờ mặc người khác bài trí!
Cách chiếc xe ngựa lộng lẫy phía trước một khoảng khá xa, có một chiếc xe bò cũ nát chầm chậm theo sau.
Có hai người ngồi trên xe bò. Một người râu tóc bạc phơ, khuôn mặt tươi cười hớn hở. Người còn lại quần áo tả tơi, mặt đen như than.
“Lão đệ Mộ Dung, không ngờ ngươi giả dạng thành tên tiểu tử nông dân cũng giống quá chứ." Ông lão rất thích thú ngắm nghía hắn từ trên xuống dưới, một mặt quay sang hỏi lão Ngưu đang cắm cúi kéo xe, “Ngưu lão đệ, ngươi nói xem có đúng không?"
Lão Ngưu lắc lư hai chiếc sừng bò, phối hợp với ông lão mà lên tiếng: “Ụmmmm òooo…"
“Sao không thuê xe ngựa?" Nam tử mặt than thấp giọng nói, khó nhận ra tâm tình trong đó.
“Dùng xe ngựa để bám theo người ta, rất dễ bị phát hiện." Ông lão vuốt chòm râu dài, hùng hồn nói.
Nam tử trẻ tuổi nhếch môi, nhưng không nói lời nào. Hắn căn bản không định lén lút bám gót theo kẻ khác như vậy. Hắn định thực hiện theo kế hoạch mình đã vạch sẵn. Sau mấy ngày dưỡng thương, nhân lúc màn đêm buông xuống hắn sẽ thừa dịp lẻn vào nhà trọ, nơi mà Lộ Ánh Tịch và Đoàn Đình Thiên dừng chân để qua đêm. Hắn sẽ lẳng lặng mang người đi mà không ai hay biết. Nhưng hắn bị vướng phải lão đầu này, lão dám ngăn cản nhất cử nhất động của hắn. Lão lại còn trắng trợn uy hiếp hắn. Nếu hắn không chịu theo lão đến Lâm Quốc, lão ta sẽ đứng về phía Đoàn Đình Thiên, trở thành kẻ địch của hắn.
“Lão đệ Mộ Dung à, ngươi xem phong cảnh dọc đường tươi đẹp xiết bao, tội tình gì ngươi cứ hằm hè cau có vậy chứ?" Ông lão cười ha hả, lại nói: “Dù sao thì tin tức ngươi mất tích đến hôm nay cả ba nước đều đã biết, Hoàng Triều của ngươi đã đại loạn, thôi thì ngươi cứ thả lỏng tâm hồn mà du sơn ngoạn thủy đi."
Nam tử trẻ tuổi không nhịn được nữa, quay sang trừng mắt với lão. Dọc theo con đường này cát bụi mịt mù, phong cảnh hữu tình ở chỗ nào? Mà lão đã biết Hoàng Triều đại loạn, ấy thế mà còn không cho hắn đánh nhanh thắng nhanh. Rõ ràng lão ta chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn!
“Mộ Dung lão đệ, cái tên tiểu tử họ Đoàn kia với phu nhân của ngươi, cô nam quả nữ ở cùng một ‘xe’. Chậc, ngươi nói xem, bọn họ đang làm chuyện gì ha?"
Dường như ông lão cực kỳ buồn chán. Lão cũng không quan tâm hắn có trả lời hay không, vẫn tự nói tự trả lời: “Đến Lâm Quốc cũng cần một tháng. Nói không chừng bọn họ lâu ngày sinh tình, khà khà…"
“Hai người họ có quan hệ huyết thống!" Nam tử ít tuổi hơn chịu đựng không nổi nữa, quay sang quát một tiếng.
“Không phải, không phải a." Ông lão lắc đầu, bày ra bộ dạng thần bí, “Phu nhân nhà ngươi đúng là Công chúa Lâm Quốc, nhưng tên nhóc họ Đoàn kia không phải là huyết thống hoàng thất. Chỉ có điều Đoàn tiểu tử đến nay vẫn bị che mắt. Hắn vẫn luôn tận tình vì tên ‘Hoàng huynh’ trên danh nghĩa kia mà bôn ba khắp chốn. Trên thực tế, hắn chỉ là một thằng ngốc bị người ta lợi dụng mà thôi." Ông lão dừng lại một chút, vẻ mặt háo hức lại nói: “Mai sau chờ đến khi hắn phát hiện điều này, thì sẽ thú vị biết bao nhiêu!"
Nam tử còn trẻ liếc xéo lão, bán tín bán nghi hỏi lại: “Lão nói thật không đó?"
Ông lão liên tục gật đầu, trả lời: “Đương nhiên là thật. Hoàng đế Lâm Quốc chỉ có ba người con, nhưng đều chết sớm. Cho nên hắn liền ngầm hứa hẹn với Đoàn Đình Thiên. Nếu hắn không có con trai ruột, thì tương lai sẽ đem ngôi vị Hoàng đế truyền lại cho Đoàn Đình Thiên."
Nam tử trẻ tuổi nheo đôi mắt sắc bén, nhận xét rạch ròi: “Không hẳn Đoàn Đình Thiên không biết, có thể hắn ta đang tương kế tự kế." Nếu vậy, Ánh Tịch ở cùng với hắn ta, chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?
Ông lão sáng mắt, vỗ tay bôm bốp nói: “Rất có lý! Quả nhiên thú vị! Thú vị quá!"
Nam tử bên kia lại trầm ngâm suy tư, âm thầm tính toán.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Đến một hôm, xe ngựa dừng lại bên quán trà dưới chân núi.
“Lộ muội muội, xuống xe nghỉ ngơi một lát đi." Đoàn Đình Thiên nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó săn sóc đỡ Lộ Ánh Tịch xuống xe.
Hắn ta thừa cơ nắm cổ tay của nàng, một lúc lâu mới buông ra.
Hai người ngồi vào chỗ trong quán trà nhỏ, yêu cầu một bình nước sạch, chậm rãi uống nước.
Qua một lát, Đoàn Đình Thiên mới mở miệng nói: “Lộ muội muội, mạch tượng của muội không tốt cho lắm."
Lộ Ánh Tịch mẫn cảm trừng mắt với hắn ta.
“Đừng căng thẳng. Huynh tất nhiên mong muốn muội bình an sinh hạ lân nhi." Đoàn Đình Thiên bế tắc mà thở dài thườn thượt. “Thật ra, hai ngày trước huynh đã nhận ra, hơn nữa vừa nãy huynh còn xem mạch của muội. Quả thực, tình trạng bây giờ không thể chịu nổi." Trong lòng hắn ta, hắn ta cũng không hy vọng nàng sinh đứa bé này. Nhưng đứa bé trong bụng nàng lại quan hệ đến lợi ích của Lâm Quốc, hắn ta nhất định phải dốc toàn lực để nàng dưỡng thai.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, sắc mặt của Lộ Ánh Tịch lại càng lộ rõ nét trắng bệch đến trong suốt, chính là biểu hiện của làn da nhợt nhạt không khỏe mạnh.
“Lộ muội muội! Nếu muội tin ta, thì đêm nay khi tìm được nhà trọ nghỉ ngơi, ta sẽ độ khí cho muội." Lòng Đoàn Đình Thiên đấu tranh mãnh liệt, nhưng nét mặt vẫn tỉnh bơ như thường, “Không hẳn có thể giữ thai, nhưng ít ra có thể trấn áp cơn đau từ bệnh tim của muội." Vì nàng mà hao tổn chân khí của chính mình, với hắn ta mà nói có đáng giá hay không đây?
“Huynh biết ư?" Lộ Ánh Tịch không khỏi kinh ngạc. Nhiều ngày đi đường xa mệt mỏi, đúng là nàng có dấu hiệu tái phát bệnh cũ. Mặc dù không nghiêm trọng, nhưng quả tim có khuynh hướng đau thắt ngày càng tăng thêm.
“Nam Cung huynh đã hạ ‘Linh cơ’ cho muội, để muội bình an vượt qua mười tám năm. Mặc dù huynh không năng lực lớn đến thế, nhưng cũng có thể làm được một phần mười." Đoàn Đình Thiên uống một ngụm, uống xong liền hạ chén trà xuống. Sau đó hắn ta im lặng đợi câu trả lời của nàng.
Lộ Ánh Tịch chần chờ mà không lên tiếng. ‘Linh cơ’ phải lấy máu người làm thuốc dẫn, vả lại lúc vận công thì hai người phải trần truồng.
“Với tình hình hiện nay, khó có thể tìm được linh dược quý hiếm, phù hợp. Nhưng huynh từ thuở nhỏ thử hàng trăm loại thảo dược khác nhau, có thể dùng tạm máu của huynh thay thế cũng được." Đoàn Đình Thiên thuyết phục nàng, khuôn mặt anh tuấn ngập tràn ý cười, xen vào đó là vài phần thương xót vô hạn, “Huynh nỗ lực như thế, Lộ muội muội phải nhớ báo đáp đấy nhé!"
Lộ Ánh Tịch từ chối cho ý kiến, trầm lặng không mở miệng. Nàng uống hết nước trong chén, liền đứng dậy đi về phía xe ngựa.
Đoàn Đình Thiên đứng lên theo, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng. Sau đó một khắc, hắn ta quay đầu nhìn ngược về phía con đường đất đỏ đã đi qua.
Cát bụi tung bay, cách đó không xa một chiếc xe bò không nhanh không chậm đang chạy đến.
Trên xe bò, ánh mắt ông lão tóc trắng phát sáng, vừa bật cười vừa nói: “Cuối cùng Đoàn tiểu tử cũng phát hiện ra."
Người còn lại trên chiếc xe bò hừ lạnh một tiếng.
“Tuy rằng tuổi tác ta đã cao, nhưng thính giác của ta vẫn còn rất nhạy." Ông lão hoan hỉ, dương dương tự đắc nói thẳng tuột: “Tên nhóc họ Đoàn kia cuối cùng cũng có chút nhân tính, muốn hạ ‘Linh cơ’ vì phu nhân của ngươi. Không uổng công ta trước đây thường buộc hắn nếm nhiều loại thảo dược."
“Hắn ta cũng là đệ tử của ngươi?" Ánh mắt nam tử trẻ tuổi trở nên ác liệt. Linh cơ? Lại linh cơ?
“Không phải. Có chút duyên phận với hắn mà thôi." Ngừng lại một lát, ông lão dường như cố ý thở dài một hơi, “Ai da, linh cơ à, cần phải ‘không mảnh vải che thân’… Cái này đúng là Đoàn tiểu tử được hời rồi."
Đôi mắt nam tử trẻ tuổi như bốc hỏa, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lại còn phát ra tiếng răng rắc.
Tác giả :
Khuynh Thân