Phượng Tê Thần Cung
Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
Bởi vì không gian yên lặng, mà Lộ Ánh Tịch chỉ nghe tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực mình. Nàng nhướn mắt nhìn hắn, bờ môi nàng giật giật nhưng câu xin lỗi vẫn nghẹn ngào nơi cổ họng.
Con ngươi đen của Hoàng đế nhuộm sắc xanh thâm trầm, tựa như ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, lại tựa như gió bão hung ác. Có lúc nàng cho rằng hắn sẽ tát lại nàng, nhưng từ đầu đến cuối hắn chỉ lạnh nhạt cất giọng: “Hôm nay, Hoàng hậu gặp Nam Cung Uyên, nên tâm trạng không tốt?"
Lộ Ánh Tịch khẽ run, không cách nào ứng đáp. Sự sắc bén của hắn khiến người khác khiếp sợ, nàng thực sự nghĩ mãi đến câu nói đó của sư phụ… Đánh nhau cùng hắn, chi bằng cùng hắn yêu thương. Thế nhưng, tình cảm yêu mến làm sao có thể điều khiển? Cho dù nàng không thành công, cũng không muốn mang tình cảm làm trò đùa.
“Chiếu theo luật pháp Ô quốc của nàng, tát Hoàng đế phải bị tội gì?" Lời nói của Hoàng đế từ tốn, nhưng lại cất giấu nguy hiểm mãnh liệt.
“Tội chết." Lộ Ánh Tịch cúi đầu, thành thực nhả ra hai chữ.
“Vậy có nghĩa là nàng bằng lòng để Trẫm trị tội nàng?" Vẻ mặt Hoàng đế thâm sâu khó lường, cười châm biếm.
“Thần thiếp nhất thời xúc động, mong Hoàng thượng thứ tội." Nàng dịu dàng tiếp lời, tự biết khó khăn mà tránh.
Tay Hoàng đế vuốt ve đôi má trắng mịn của nàng, trầm thấp nói: “Lộ Ánh Tịch, nàng thực sự có chỗ dựa nên chẳng sợ gì cả."
Nàng không có né tránh, mặc cho bàn tay ấm áp của hắn vuốt ve trên má. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng, lòng bàn tay hắn có vết chai dày, thô ráp. Bàn tay này không phải của một quý công tử sống trong nhung lụa, mà là bàn tay cần mẫn luyện tập cưỡi ngựa, bắn cung, luyện võ.
“Ánh Tịch." Hắn chợt gọi tên nàng bằng giọng nói ấm áp kỳ lạ.
“Hoàng thượng?" Trong lòng nàng thấp thỏm không yên, nâng mắt nhìn hắn. Phản ứng của hắn quá mức quái lạ, không nổi giận? Thử hỏi có ai sau khi bị tát một cái như vậy mà lại dịu dàng đến thế hay không?
“Nếu như ta hứa, đảm bảo con dân Ô quốc nàng bình yên khỏe mạnh, nàng có tin ta hay không?" Lần đầu tiên, hắn không tự xưng “Trẫm" với nàng, ánh mắt xa xăm mềm mại đến phá lệ, giống như mây khói mù mịt ngưng tụ dày đặc nhưng rồi mệt mỏi nên dần dần tan rã.
Lộ Ánh Tịch yên lặng nhìn hắn, không lên tiếng. Phía sau câu hứa hẹn này của hắn, là dã tâm thật lớn. Hắn muốn Ô quốc cúi đầu xưng thần, quy phục với Hoàng Triều, trở thành đất phong của Hoàng Triều. Nếu như nàng đồng ý, may ra nàng được vinh hoa phú quý cùng và ngày tháng an nhàn sung sướng. Thế nhưng, nàng có thể lấy tôn nghiêm của phụ hoàng, thậm chí cả bách tính, để đổi lấy nguyện vọng cá nhân sao?
Thấy nàng im lặng hồi lâu không lên tiếng, vẻ mặt Hoàng đế dịu lại, quay về với vẻ ngạo nghễ như thường, ung dung nói: “Luật định từ xưa đến nay, thế sự ở đời biến đổi vô thường, phân hợp vô định. Đã là hoạ thì khó tránh khỏi chiến tranh, người thông minh thì nên lo trước tính sau, suy xét thế nào để giảm thiểu tổn thất."
Lộ Ánh Tịch mấp máy môi, lòng thầm đáp lời: ngươi quá cuồng vọng, thiên hạ này chưa chắc là của ngươi.
“Một quận chỉ có một vương, cũng như một nước chỉ có một vua. Đối với phụ Hoàng của nàng, thật ra bản chất cũng chẳng khác biệt là bao." Hoàng đế không nhanh không chậm nói tiếp: “Nàng làm nhiều chuyện như vậy, Trẫm cũng thấy mệt thay nàng. Thân là nữ tử, hơn nữa còn là công chúa cao quý, nàng vốn phải vô ưu vô lo, ngồi hưởng vinh hoa sủng ái. Những chuyện lao tâm lao lực này, sao không nhường cho nam nhân đảm đương?"
Lộ Ánh Tịch rốt cục nhịn không được, cất tiếng: "Hoàng thượng, người và Phụ hoàng đều như nhau, đều là Đế Vương. Nếu phụ hoàng đưa ra yêu cầu như vậy, người có cam tâm tình nguyện hai tay dâng giang sơn hay không?"
Đôi mắt Hoàng đế nheo lại, lạnh lùng nói: "Nàng cũng biết cái gì gọi là thực lực chênh lệch thì phải?" Nếu không phải vì Long Triều nhắm vào Hoàng Triều như hổ đói, hắn sẽ mặc cho Ô quốc làm càn sao?
Lộ Ánh Tịch mỉm cười. Nàng hiểu được tình thế hiện nay, Mộ Dung Thần Duệ muốn ngồi mát ăn bát vàng, thật sự hơi ấu trĩ.
“Trẫm không phải muốn ngồi mát ăn bát vàng." Hoàng đế liếc nàng,nhìn thấu suy nghĩ của nàng, lạnh lùng nói: “Nàng đã là Hoàng hậu của Mộ Dung Thần Duệ, đã là phu thê, Trẫm không muốn có một ngày phải tự tay mình giết nàng."
Lộ Ánh Tịch chỉ cười khẩy, lặng yên không nói. Vừa đấm vừa xoa đối với nàng vô ích. Nàng cùng hắn đều rõ ràng, chỉ có ngăn cản lẫn nhau, mới có thể gìn giữ tạm thời cuộc sống yên ổn vô sự. Nếu có một người giơ tay xin hàng, người nọ quyết không có kết cục tốt.
Hoàng đế cũng không đôi co, ánh mắt sắc bén lặng ngắt như tờ. Kỳ thực hắn không cho rằng chỉ một cuộc nói chuyện là có thể thuyết phục nàng. Hắn chỉ đột nhiên mệt mỏi, hắn không có thói quen tranh mạnh tranh yếu cùng nữ nhân.
Hai người im lặng rất lâu, tầm mắt Lộ Ánh Tịch dừng lại nơi in dấu năm ngón tay trên má phải hắn, nhẹ nhàng lên tiếng: “Hoàng thượng, Thần thiếp không nên đánh người. Thần thiếp, cam chịu quở trách."
Hoàng đế nhếch miệng, nhàn hạ buông lời: “Đúng là nên quở trách."
Lộ Ánh Tịch cười ngọt ngào, trong đôi mắt nổi lên một chút gian trá rực rỡ như ánh sáng mặt trời, nói: “Thần thiếp để Hoàng thượng đánh lại, tuyệt đối không đánh trả, không một câu oán hận."
“Nàng thật sự nghĩ rằng Trẫm không ra tay?" Ý cười trên miệng Hoàng đế rộng hơn, nâng cằm nàng, “Hoàng hậu cũng biết, nam nhân nghiêm phạt nữ nhân, thường không đánh bằng tay?"
Gương mặt Lộ Ánh Tịch ửng hồng, cắn răng ngầm che dấu buồn bực. Người này lại bắt đầu dùng chiêu! Đáng hận!
Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng, bình thản thưởng thức vẻ lúng túng e thẹn của nàng.
Lộ Ánh Tịch hơi né mặt, tránh ngón tay của hắn, vờ như không có việc gì, cười nhẹ, nói: "Hoàng thượng nhân hậu, Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng đã không ăn miếng trả miếng. Thần thiếp chưa dùng bữa tối, nên giờ thấy hơi đói bụng." Nói xong, cô thản nhiên đứng lên khỏi giường, đi ra ngoài.
Hoàng đế nghiêng người nhìn nàng, cũng không ngăn cản, biếng nhác nói: “Hoàng hậu cứ từ từ dùng bữa. Đêm dài đằng đẳng, Trẫm cũng không sốt ruột."
Bước chân Lộ Ánh Tịch đình trệ, thoáng dừng lại, rồi mới tiếp tục bước đi.
Hoàng đế nhìn theo bóng lưng mảnh mai của nàng, bật cười, âm sắc nồng đậm dễ nghe.
Nhưng đợi đến khi nàng đi khuất, hắn liền ngừng cười, đôi đồng tử u lam lạnh lẽo cô quạnh. Đối với hắn, có phải đã đến lúc muốn nàng hay không, là một vấn đề nan giải. Nếu như xuất phát từ lòng tự trọng và dục vọng chinh phục của nam nhân, hắn đã sớm chiếm hữu nàng, chứ không phải để nàng vì Nam Cung Uyên mà một mực "thủ tiết". Hắn xem thường hành động như vậy, hắn không muốn sỉ nhục chính bản thân mình.
Phất tay áo một cái, vẻ mặt hắn bình tĩnh rời đi.
Lộ Ánh Tịch bần thần ở thiện cư rất lâu. Khi trở về tẩm cư, nàng phát hiện đã vắng hoe không người. Chẳng hiểu sao nàng lại thở dài một tiếng, bất giác đưa tay che môi mình. Hắn hôn nàng. Mùi vị chỉ thuộc về nam nhân, như vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi, làm lòng người hoảng sợ lo âu.
Bất thình lình, ngoài tẩm cung truyền đến tiếng bẩm báo của cung nữ Tiểu Nam: “Nương nương, Hoàng Quý phi cầu kiến."
“Truyền." Nàng thả tay xuống, đáp.
Một lát sau, Hạ Như Sương hốc hác cúi đầu bước đến. Vừa vào cửa liền uyển chuyển quỳ xuống đất, vẻ mặt đầy thống khổ.
Hết chương 19
Con ngươi đen của Hoàng đế nhuộm sắc xanh thâm trầm, tựa như ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, lại tựa như gió bão hung ác. Có lúc nàng cho rằng hắn sẽ tát lại nàng, nhưng từ đầu đến cuối hắn chỉ lạnh nhạt cất giọng: “Hôm nay, Hoàng hậu gặp Nam Cung Uyên, nên tâm trạng không tốt?"
Lộ Ánh Tịch khẽ run, không cách nào ứng đáp. Sự sắc bén của hắn khiến người khác khiếp sợ, nàng thực sự nghĩ mãi đến câu nói đó của sư phụ… Đánh nhau cùng hắn, chi bằng cùng hắn yêu thương. Thế nhưng, tình cảm yêu mến làm sao có thể điều khiển? Cho dù nàng không thành công, cũng không muốn mang tình cảm làm trò đùa.
“Chiếu theo luật pháp Ô quốc của nàng, tát Hoàng đế phải bị tội gì?" Lời nói của Hoàng đế từ tốn, nhưng lại cất giấu nguy hiểm mãnh liệt.
“Tội chết." Lộ Ánh Tịch cúi đầu, thành thực nhả ra hai chữ.
“Vậy có nghĩa là nàng bằng lòng để Trẫm trị tội nàng?" Vẻ mặt Hoàng đế thâm sâu khó lường, cười châm biếm.
“Thần thiếp nhất thời xúc động, mong Hoàng thượng thứ tội." Nàng dịu dàng tiếp lời, tự biết khó khăn mà tránh.
Tay Hoàng đế vuốt ve đôi má trắng mịn của nàng, trầm thấp nói: “Lộ Ánh Tịch, nàng thực sự có chỗ dựa nên chẳng sợ gì cả."
Nàng không có né tránh, mặc cho bàn tay ấm áp của hắn vuốt ve trên má. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng, lòng bàn tay hắn có vết chai dày, thô ráp. Bàn tay này không phải của một quý công tử sống trong nhung lụa, mà là bàn tay cần mẫn luyện tập cưỡi ngựa, bắn cung, luyện võ.
“Ánh Tịch." Hắn chợt gọi tên nàng bằng giọng nói ấm áp kỳ lạ.
“Hoàng thượng?" Trong lòng nàng thấp thỏm không yên, nâng mắt nhìn hắn. Phản ứng của hắn quá mức quái lạ, không nổi giận? Thử hỏi có ai sau khi bị tát một cái như vậy mà lại dịu dàng đến thế hay không?
“Nếu như ta hứa, đảm bảo con dân Ô quốc nàng bình yên khỏe mạnh, nàng có tin ta hay không?" Lần đầu tiên, hắn không tự xưng “Trẫm" với nàng, ánh mắt xa xăm mềm mại đến phá lệ, giống như mây khói mù mịt ngưng tụ dày đặc nhưng rồi mệt mỏi nên dần dần tan rã.
Lộ Ánh Tịch yên lặng nhìn hắn, không lên tiếng. Phía sau câu hứa hẹn này của hắn, là dã tâm thật lớn. Hắn muốn Ô quốc cúi đầu xưng thần, quy phục với Hoàng Triều, trở thành đất phong của Hoàng Triều. Nếu như nàng đồng ý, may ra nàng được vinh hoa phú quý cùng và ngày tháng an nhàn sung sướng. Thế nhưng, nàng có thể lấy tôn nghiêm của phụ hoàng, thậm chí cả bách tính, để đổi lấy nguyện vọng cá nhân sao?
Thấy nàng im lặng hồi lâu không lên tiếng, vẻ mặt Hoàng đế dịu lại, quay về với vẻ ngạo nghễ như thường, ung dung nói: “Luật định từ xưa đến nay, thế sự ở đời biến đổi vô thường, phân hợp vô định. Đã là hoạ thì khó tránh khỏi chiến tranh, người thông minh thì nên lo trước tính sau, suy xét thế nào để giảm thiểu tổn thất."
Lộ Ánh Tịch mấp máy môi, lòng thầm đáp lời: ngươi quá cuồng vọng, thiên hạ này chưa chắc là của ngươi.
“Một quận chỉ có một vương, cũng như một nước chỉ có một vua. Đối với phụ Hoàng của nàng, thật ra bản chất cũng chẳng khác biệt là bao." Hoàng đế không nhanh không chậm nói tiếp: “Nàng làm nhiều chuyện như vậy, Trẫm cũng thấy mệt thay nàng. Thân là nữ tử, hơn nữa còn là công chúa cao quý, nàng vốn phải vô ưu vô lo, ngồi hưởng vinh hoa sủng ái. Những chuyện lao tâm lao lực này, sao không nhường cho nam nhân đảm đương?"
Lộ Ánh Tịch rốt cục nhịn không được, cất tiếng: "Hoàng thượng, người và Phụ hoàng đều như nhau, đều là Đế Vương. Nếu phụ hoàng đưa ra yêu cầu như vậy, người có cam tâm tình nguyện hai tay dâng giang sơn hay không?"
Đôi mắt Hoàng đế nheo lại, lạnh lùng nói: "Nàng cũng biết cái gì gọi là thực lực chênh lệch thì phải?" Nếu không phải vì Long Triều nhắm vào Hoàng Triều như hổ đói, hắn sẽ mặc cho Ô quốc làm càn sao?
Lộ Ánh Tịch mỉm cười. Nàng hiểu được tình thế hiện nay, Mộ Dung Thần Duệ muốn ngồi mát ăn bát vàng, thật sự hơi ấu trĩ.
“Trẫm không phải muốn ngồi mát ăn bát vàng." Hoàng đế liếc nàng,nhìn thấu suy nghĩ của nàng, lạnh lùng nói: “Nàng đã là Hoàng hậu của Mộ Dung Thần Duệ, đã là phu thê, Trẫm không muốn có một ngày phải tự tay mình giết nàng."
Lộ Ánh Tịch chỉ cười khẩy, lặng yên không nói. Vừa đấm vừa xoa đối với nàng vô ích. Nàng cùng hắn đều rõ ràng, chỉ có ngăn cản lẫn nhau, mới có thể gìn giữ tạm thời cuộc sống yên ổn vô sự. Nếu có một người giơ tay xin hàng, người nọ quyết không có kết cục tốt.
Hoàng đế cũng không đôi co, ánh mắt sắc bén lặng ngắt như tờ. Kỳ thực hắn không cho rằng chỉ một cuộc nói chuyện là có thể thuyết phục nàng. Hắn chỉ đột nhiên mệt mỏi, hắn không có thói quen tranh mạnh tranh yếu cùng nữ nhân.
Hai người im lặng rất lâu, tầm mắt Lộ Ánh Tịch dừng lại nơi in dấu năm ngón tay trên má phải hắn, nhẹ nhàng lên tiếng: “Hoàng thượng, Thần thiếp không nên đánh người. Thần thiếp, cam chịu quở trách."
Hoàng đế nhếch miệng, nhàn hạ buông lời: “Đúng là nên quở trách."
Lộ Ánh Tịch cười ngọt ngào, trong đôi mắt nổi lên một chút gian trá rực rỡ như ánh sáng mặt trời, nói: “Thần thiếp để Hoàng thượng đánh lại, tuyệt đối không đánh trả, không một câu oán hận."
“Nàng thật sự nghĩ rằng Trẫm không ra tay?" Ý cười trên miệng Hoàng đế rộng hơn, nâng cằm nàng, “Hoàng hậu cũng biết, nam nhân nghiêm phạt nữ nhân, thường không đánh bằng tay?"
Gương mặt Lộ Ánh Tịch ửng hồng, cắn răng ngầm che dấu buồn bực. Người này lại bắt đầu dùng chiêu! Đáng hận!
Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng, bình thản thưởng thức vẻ lúng túng e thẹn của nàng.
Lộ Ánh Tịch hơi né mặt, tránh ngón tay của hắn, vờ như không có việc gì, cười nhẹ, nói: "Hoàng thượng nhân hậu, Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng đã không ăn miếng trả miếng. Thần thiếp chưa dùng bữa tối, nên giờ thấy hơi đói bụng." Nói xong, cô thản nhiên đứng lên khỏi giường, đi ra ngoài.
Hoàng đế nghiêng người nhìn nàng, cũng không ngăn cản, biếng nhác nói: “Hoàng hậu cứ từ từ dùng bữa. Đêm dài đằng đẳng, Trẫm cũng không sốt ruột."
Bước chân Lộ Ánh Tịch đình trệ, thoáng dừng lại, rồi mới tiếp tục bước đi.
Hoàng đế nhìn theo bóng lưng mảnh mai của nàng, bật cười, âm sắc nồng đậm dễ nghe.
Nhưng đợi đến khi nàng đi khuất, hắn liền ngừng cười, đôi đồng tử u lam lạnh lẽo cô quạnh. Đối với hắn, có phải đã đến lúc muốn nàng hay không, là một vấn đề nan giải. Nếu như xuất phát từ lòng tự trọng và dục vọng chinh phục của nam nhân, hắn đã sớm chiếm hữu nàng, chứ không phải để nàng vì Nam Cung Uyên mà một mực "thủ tiết". Hắn xem thường hành động như vậy, hắn không muốn sỉ nhục chính bản thân mình.
Phất tay áo một cái, vẻ mặt hắn bình tĩnh rời đi.
Lộ Ánh Tịch bần thần ở thiện cư rất lâu. Khi trở về tẩm cư, nàng phát hiện đã vắng hoe không người. Chẳng hiểu sao nàng lại thở dài một tiếng, bất giác đưa tay che môi mình. Hắn hôn nàng. Mùi vị chỉ thuộc về nam nhân, như vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi, làm lòng người hoảng sợ lo âu.
Bất thình lình, ngoài tẩm cung truyền đến tiếng bẩm báo của cung nữ Tiểu Nam: “Nương nương, Hoàng Quý phi cầu kiến."
“Truyền." Nàng thả tay xuống, đáp.
Một lát sau, Hạ Như Sương hốc hác cúi đầu bước đến. Vừa vào cửa liền uyển chuyển quỳ xuống đất, vẻ mặt đầy thống khổ.
Hết chương 19
Tác giả :
Khuynh Thân