Phượng Tần
Chương 61
"Đúng vậy." Phượng Tần khó hiểu nhìn vẻ mặt cả kinh há hốc của hai người kia. Ra chiến trường thôi mà, có gì mà phải trợn mắt há mồm đến thế?
Hứa diệp quì một gối khẩn cầu nói: "Hoàng Hậu, chiến trường là nơi nguy hiểm cực độ, mà Hoàng Hậu ngài là thiên kim chi khu (thân cành vàng lá ngọc), không thể có nửa vết thương tích, xin Hoàng Hậu cẩn thận nghĩ lại."
Lạc Quân Khanh nói: "Hoàng Tẩu, ngài là Hoàng Hậu của Vương Triều, lại là quân sư trọng yếu của ta, không thể có nửa điểm tổn thất. Cho nên thỉnh ngài tạm ở lại trong trướng. Hơn nữa binh lính cũng đã quen sử dụng đại pháo rồi ." Điểm quan trọng nhất, Lạc Quân Khanh sợ Phượng Tần không thích nên không dám nói ra, chính là Lạc Quân Tường hạ một đạo mật chỉ cho hắn ── Phượng Tần không luyện qua võ công, không có năng lực tự bảo vệ mình, ngàn vạn lần không được ra trận. Trong lúc giải thích lý do, Lạc Quân Khanh còn nhấn mạnh năm chữ ‘ quân sư trọng yếu’ này.
Quân sư trọng yếu a! Chính Phượng Tần cũng không biết mình quan trọng đến thế, mình cũng không cảm nhận được đâu. Ha hả! Phượng Tần trong lòng đắc ý mà muốn cười toe tóe."Nếu như vậy thì ta đây liền ở lại quân doanh. Quân Khanh , chúc các ngươi thuận lợi."
"Vâng, có sách lược và đại pháo của Hoàng Tẩu, chúng ta nhất định phải thắng trận trở về."
"Khởi bẩm Nguyên Soái, trống quân địch đã điểm ." Một gã binh tốt hớt hơ hớt hải chạy vào trong lều chủ soái mà tâu.
"Ngươi ra ngoài trước đi." Tuấn tú nam tử phân phó: "Hôm nay ta tự mình cầm binh. Ta muốn thưởng thức một chút uy lực của đại pháo xem thực ra nó lớn cỡ nào. Lần trước không tốn một binh một tốt đã đánh bại đại binh của ta ."
Một gã tướng nói "Nguyên Soái tự thân xuất mã, thật sự là quá tốt. Chúng ta nhất định có thể đánh bại bọn chó má kia."
"Lần trước chúng ta bị đánh bại là do tin tức sai lệch. Ta nghĩ bọn họ đã biết trong quân xuất hiện gian tế, cho nên đã tương kế tựu kế, thiết kế bẫy mà nhử ta." Tuấn tú nam tử phân tích rõ ràng.
"Thế tin tức hôm nay chúng ta có còn tin được sao?"
Tuấn tú nam tử lắc đầu, "Không thể tin nữa. Nếu ta không đoán nhầm thì lần này chắc chắn cũng là một cái bẫy. Lần trước nghe các ngươi hồi báo, đại pháo này chỉ tập trung tấn công một chỗ, cho nên chúng ta lần này cần vây quanh mà công kích."
"Vây quanh công kích?"
"Đúng, chúng ta phân tán lực lượng, vây quanh quân địch. Cho dù chiến lược của chúng có giống hệt tin tức hôm qua nhận được, chúng ta cũng sẽ không thua được." Tuấn tú nam tử nói ra chiến lược lần này."Nếu bọn họ trống trận đã điểm, chúng ta liền ứng chiến đi."
"Vâng, mạt tướng tuân mệnh."
Nguyên Soái hai bên không hẹn mà cùng ra trận, giống như đây là trận sinh tử cuối cùng. Thắng hay thua quyết định hôm nay đây , mà thua sẽ không còn nước ngóc đầu dậy.
"Quân Khanh, hôm nay thật cao hứng khi gặp ngươi, thế nào? Hôm nay bày ra bẫy gì nhử chúng ta đây?" Tuấn tú nam tử hai tay ôm ngang kiếm mà khinh khỉnh: "Bẫy gì mà phải đến cỡ Nguyên Soái ra đây nhử mồi thế này?"
"Hừ, Hồ Dịch Trần, ngươi hãy bớt sàm ngôn đi. Mang binh tới phạm Vương Triều của ta, hôm nay ta phải rửa nhục bại trận trước kia, chúng ta nhất quyết cao thấp." Lạc Quân Khanh nhuyết kiếm sau lưng, chỉ thẳng vào tuấn tú nam tử ── Hồ Dịch Trần mà khiêu chiến.
Hồ Dịch Trần dùng ánh mắt thâm tình mà hướng một Lạc Quân Khanh lạnh nhạt, trong lòng tự nhủ: Quân Khanh , chẳng lẽ hiện tại chúng ta chỉ có thể đối địch thôi sao? Là ngươi đột ngột bỏ ta mà đi, chẳng lẽ ta đã làm sai chuyện gì? Ngươi không nói một tiếng đã quay lưng bỏ đi, ngươi có biết ta đau thương nhường nào? Ngươi biết rõ hai ta quyết đấu, lấy võ công của ngươi chắc chắn không địch lại ta. . . . . .
Lạc Quân Khanh quay đầu tránh ánh mắt bi thương của hắn.
"Đông, đông, đông!" Trống trận lại khởi, binh lính song phương được lệnh tiến công, nhắm địch mà tàn sát. Ngay lúc gần tiếp cận đối phương, đội quân do Lạc Quân Khanh dẫn đầu tách ra hai bên, lộ ra đại pháo đã giấu vào giữa; Cùng lúc đó, quân của Hồ Dịch Trần vọt về phía trước cực nhanh, quân xếp thành vòng tròn mà vây quân Lạc Quân Khanh ở giữa.
Xem ra Hồ Dịch Trần đã đoán được việc chúng ta biết trong quân có gian tế. Hắn là kẻ thông minh, nếu đoán không ra mới kỳ quái, Lạc Quân Khanh trong lòng tự nhủ.
Mắt thấy quân Hồ Dịch Trần vây quanh quân mình, Lạc Quân Khanh hạ lệnh: "Chuẩn bị đại pháo, pháo khẩu hướng bốn phương tám hướng, tiến công!"
Nghe được mệnh lệnh, pháo binh nhanh chóng khởi động đại pháo, "Long, long, long. . . . . ." Mười quả đạn pháo bắn ra, quân địch còn chưa tiếp cận đến người, đã bị đạn pháo nổ cho tan xương nát thịt. . . . . .
Hoàng Tẩu thật lợi hại! Nhìn bọn lính kia mất mạng dưới nòng đại pháo trong chớp mắt, Lạc Quân Khanh lần thứ hai quỳ gối bái phục tài trí Phượng Tần, làm cho chính hắn cũng không khỏi nhớ tới khuôn mặt ngây ngốc của mình trước xe gỗ ngày hôm qua:
"Hoàng Tẩu, đầu xe này chỉ cần có 2 người điều khiển thôi à?" Lạc Quân Khanh đầu xe gỗ gắn thêm cái đòn bẩy cực đơn giản, lại nhìn sang đại pháo nặng nề trăm cân mà tám tráng hán mới có thể di chuyển nổi.
Phượng Tần kiên định gật đầu, "Đương nhiên, ngươi đừng xem thường nó nhé, nó có khả năng ấy."
Lạc Quân Khanh nghiên cứu cái xe gỗ một chút, "Hoàng Tẩu, đệ còn có điểm không rõ. Đệ nhớ rõ lúc trước vận chuyển đại pháo đến chỉ cần dùng ngựa kéo, sao giờ phải sai người kéo?"
"Bởi vì ngựa là động vật. Đại pháo mỗi lần phóng ra đều phát ra tiếng nổ cực lớn. Ta lo tiếng nổ sẽ làm kinh động ngựa, cho nên cần người kéo." Phượng Tần giải thích.
Lạc Quân Khanh nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Hoàng Tẩu đúng là chu đáo.
Cho dù là sử dụng chiến thuật vây quanh, nhưng binh lính Thần Khê Quốc còn chưa tiếp cận nổi địch binh đã bị oanh tạc cho kẻ thương người tử.
Bắt đầu nhận rõ chính mình căn bản không thắng nổi, nhân lúc quân vong còn chưa đến nửa, Hồ Dịch Trần la lớn: "Triệt binh! Lập tức toàn lực triệt binh!"
Thần Khê Quốc bắt đầu lui binh, lúc đội ngũ pháo binh của Chu tướng quân định tiếp tục tấn công, Lạc Quân Khanh lại ngăn cản nói: "Được rồi, Chu tướng quân, chúng ta cũng lui lại đi, giặc cùng đường cũng đừng truy kích nữa. Ta tin tưởng trải qua trận chiến lần này, bọn họ sẽ đầu hàng, chúng ta trở về đi." Hơn nữa, Hồ Dịch Trần là người thông minh, hắn biết tính toán sao cho tốt.
"Da! Thắng rồi!" Mấy vạn binh sĩ cao hứng hô vang.
Một hồi về đến quân doanh, tiến vào trại nghị sự, Hồ Dịch Trần lập tức ra lệnh cho tiểu quan theo hầu bên người: "Lập tức đem thư này cấp tốc dâng lên Hoàng Thượng, viết lại những diễn biến trong vài trận vừa rồi, nói chúng ta chỉ có đầu hàng , mới có thể hạ thiểu thiệt hại. Chúng ta căn bản không có biện pháp đánh thắng Vương Triều, cho dù có tăng binh trợ lực. Trừ phi chúng ta cũng có thể chế tạo vũ khí tương đương."
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh."
Hứa diệp quì một gối khẩn cầu nói: "Hoàng Hậu, chiến trường là nơi nguy hiểm cực độ, mà Hoàng Hậu ngài là thiên kim chi khu (thân cành vàng lá ngọc), không thể có nửa vết thương tích, xin Hoàng Hậu cẩn thận nghĩ lại."
Lạc Quân Khanh nói: "Hoàng Tẩu, ngài là Hoàng Hậu của Vương Triều, lại là quân sư trọng yếu của ta, không thể có nửa điểm tổn thất. Cho nên thỉnh ngài tạm ở lại trong trướng. Hơn nữa binh lính cũng đã quen sử dụng đại pháo rồi ." Điểm quan trọng nhất, Lạc Quân Khanh sợ Phượng Tần không thích nên không dám nói ra, chính là Lạc Quân Tường hạ một đạo mật chỉ cho hắn ── Phượng Tần không luyện qua võ công, không có năng lực tự bảo vệ mình, ngàn vạn lần không được ra trận. Trong lúc giải thích lý do, Lạc Quân Khanh còn nhấn mạnh năm chữ ‘ quân sư trọng yếu’ này.
Quân sư trọng yếu a! Chính Phượng Tần cũng không biết mình quan trọng đến thế, mình cũng không cảm nhận được đâu. Ha hả! Phượng Tần trong lòng đắc ý mà muốn cười toe tóe."Nếu như vậy thì ta đây liền ở lại quân doanh. Quân Khanh , chúc các ngươi thuận lợi."
"Vâng, có sách lược và đại pháo của Hoàng Tẩu, chúng ta nhất định phải thắng trận trở về."
"Khởi bẩm Nguyên Soái, trống quân địch đã điểm ." Một gã binh tốt hớt hơ hớt hải chạy vào trong lều chủ soái mà tâu.
"Ngươi ra ngoài trước đi." Tuấn tú nam tử phân phó: "Hôm nay ta tự mình cầm binh. Ta muốn thưởng thức một chút uy lực của đại pháo xem thực ra nó lớn cỡ nào. Lần trước không tốn một binh một tốt đã đánh bại đại binh của ta ."
Một gã tướng nói "Nguyên Soái tự thân xuất mã, thật sự là quá tốt. Chúng ta nhất định có thể đánh bại bọn chó má kia."
"Lần trước chúng ta bị đánh bại là do tin tức sai lệch. Ta nghĩ bọn họ đã biết trong quân xuất hiện gian tế, cho nên đã tương kế tựu kế, thiết kế bẫy mà nhử ta." Tuấn tú nam tử phân tích rõ ràng.
"Thế tin tức hôm nay chúng ta có còn tin được sao?"
Tuấn tú nam tử lắc đầu, "Không thể tin nữa. Nếu ta không đoán nhầm thì lần này chắc chắn cũng là một cái bẫy. Lần trước nghe các ngươi hồi báo, đại pháo này chỉ tập trung tấn công một chỗ, cho nên chúng ta lần này cần vây quanh mà công kích."
"Vây quanh công kích?"
"Đúng, chúng ta phân tán lực lượng, vây quanh quân địch. Cho dù chiến lược của chúng có giống hệt tin tức hôm qua nhận được, chúng ta cũng sẽ không thua được." Tuấn tú nam tử nói ra chiến lược lần này."Nếu bọn họ trống trận đã điểm, chúng ta liền ứng chiến đi."
"Vâng, mạt tướng tuân mệnh."
Nguyên Soái hai bên không hẹn mà cùng ra trận, giống như đây là trận sinh tử cuối cùng. Thắng hay thua quyết định hôm nay đây , mà thua sẽ không còn nước ngóc đầu dậy.
"Quân Khanh, hôm nay thật cao hứng khi gặp ngươi, thế nào? Hôm nay bày ra bẫy gì nhử chúng ta đây?" Tuấn tú nam tử hai tay ôm ngang kiếm mà khinh khỉnh: "Bẫy gì mà phải đến cỡ Nguyên Soái ra đây nhử mồi thế này?"
"Hừ, Hồ Dịch Trần, ngươi hãy bớt sàm ngôn đi. Mang binh tới phạm Vương Triều của ta, hôm nay ta phải rửa nhục bại trận trước kia, chúng ta nhất quyết cao thấp." Lạc Quân Khanh nhuyết kiếm sau lưng, chỉ thẳng vào tuấn tú nam tử ── Hồ Dịch Trần mà khiêu chiến.
Hồ Dịch Trần dùng ánh mắt thâm tình mà hướng một Lạc Quân Khanh lạnh nhạt, trong lòng tự nhủ: Quân Khanh , chẳng lẽ hiện tại chúng ta chỉ có thể đối địch thôi sao? Là ngươi đột ngột bỏ ta mà đi, chẳng lẽ ta đã làm sai chuyện gì? Ngươi không nói một tiếng đã quay lưng bỏ đi, ngươi có biết ta đau thương nhường nào? Ngươi biết rõ hai ta quyết đấu, lấy võ công của ngươi chắc chắn không địch lại ta. . . . . .
Lạc Quân Khanh quay đầu tránh ánh mắt bi thương của hắn.
"Đông, đông, đông!" Trống trận lại khởi, binh lính song phương được lệnh tiến công, nhắm địch mà tàn sát. Ngay lúc gần tiếp cận đối phương, đội quân do Lạc Quân Khanh dẫn đầu tách ra hai bên, lộ ra đại pháo đã giấu vào giữa; Cùng lúc đó, quân của Hồ Dịch Trần vọt về phía trước cực nhanh, quân xếp thành vòng tròn mà vây quân Lạc Quân Khanh ở giữa.
Xem ra Hồ Dịch Trần đã đoán được việc chúng ta biết trong quân có gian tế. Hắn là kẻ thông minh, nếu đoán không ra mới kỳ quái, Lạc Quân Khanh trong lòng tự nhủ.
Mắt thấy quân Hồ Dịch Trần vây quanh quân mình, Lạc Quân Khanh hạ lệnh: "Chuẩn bị đại pháo, pháo khẩu hướng bốn phương tám hướng, tiến công!"
Nghe được mệnh lệnh, pháo binh nhanh chóng khởi động đại pháo, "Long, long, long. . . . . ." Mười quả đạn pháo bắn ra, quân địch còn chưa tiếp cận đến người, đã bị đạn pháo nổ cho tan xương nát thịt. . . . . .
Hoàng Tẩu thật lợi hại! Nhìn bọn lính kia mất mạng dưới nòng đại pháo trong chớp mắt, Lạc Quân Khanh lần thứ hai quỳ gối bái phục tài trí Phượng Tần, làm cho chính hắn cũng không khỏi nhớ tới khuôn mặt ngây ngốc của mình trước xe gỗ ngày hôm qua:
"Hoàng Tẩu, đầu xe này chỉ cần có 2 người điều khiển thôi à?" Lạc Quân Khanh đầu xe gỗ gắn thêm cái đòn bẩy cực đơn giản, lại nhìn sang đại pháo nặng nề trăm cân mà tám tráng hán mới có thể di chuyển nổi.
Phượng Tần kiên định gật đầu, "Đương nhiên, ngươi đừng xem thường nó nhé, nó có khả năng ấy."
Lạc Quân Khanh nghiên cứu cái xe gỗ một chút, "Hoàng Tẩu, đệ còn có điểm không rõ. Đệ nhớ rõ lúc trước vận chuyển đại pháo đến chỉ cần dùng ngựa kéo, sao giờ phải sai người kéo?"
"Bởi vì ngựa là động vật. Đại pháo mỗi lần phóng ra đều phát ra tiếng nổ cực lớn. Ta lo tiếng nổ sẽ làm kinh động ngựa, cho nên cần người kéo." Phượng Tần giải thích.
Lạc Quân Khanh nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Hoàng Tẩu đúng là chu đáo.
Cho dù là sử dụng chiến thuật vây quanh, nhưng binh lính Thần Khê Quốc còn chưa tiếp cận nổi địch binh đã bị oanh tạc cho kẻ thương người tử.
Bắt đầu nhận rõ chính mình căn bản không thắng nổi, nhân lúc quân vong còn chưa đến nửa, Hồ Dịch Trần la lớn: "Triệt binh! Lập tức toàn lực triệt binh!"
Thần Khê Quốc bắt đầu lui binh, lúc đội ngũ pháo binh của Chu tướng quân định tiếp tục tấn công, Lạc Quân Khanh lại ngăn cản nói: "Được rồi, Chu tướng quân, chúng ta cũng lui lại đi, giặc cùng đường cũng đừng truy kích nữa. Ta tin tưởng trải qua trận chiến lần này, bọn họ sẽ đầu hàng, chúng ta trở về đi." Hơn nữa, Hồ Dịch Trần là người thông minh, hắn biết tính toán sao cho tốt.
"Da! Thắng rồi!" Mấy vạn binh sĩ cao hứng hô vang.
Một hồi về đến quân doanh, tiến vào trại nghị sự, Hồ Dịch Trần lập tức ra lệnh cho tiểu quan theo hầu bên người: "Lập tức đem thư này cấp tốc dâng lên Hoàng Thượng, viết lại những diễn biến trong vài trận vừa rồi, nói chúng ta chỉ có đầu hàng , mới có thể hạ thiểu thiệt hại. Chúng ta căn bản không có biện pháp đánh thắng Vương Triều, cho dù có tăng binh trợ lực. Trừ phi chúng ta cũng có thể chế tạo vũ khí tương đương."
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh."
Tác giả :
Như Băng Như Thủy