Phượng Tần
Chương 26
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường Phượng Tần dắt tay Vũ Nhi đi đến Vĩnh Hòa cung, dọc đường phụ tử hai người họ tựa như Lưu ngoại tiến vào đại quan viên, không nghĩ một chút nào đến chuyện người đang chờ bọn họ là hoàng đế, là vua của một nước nắm giữ sự sống chết của bọn họ. Nhìn thấy pho tượng chạm khắc tinh mỹ sẽ sờ sờ, nhìn thấy hoa cảnh hiếm quí sẽ đi xem xem, một bên xem một bên lớn tiếng nói “Đẹp quá a" “Thật khá a" tán thưởng, cảnh sắc mỹ nhân trong hoàng cung mọi người đều biết, không cần phải đi tuyên truyền như thế. Khiến cho hai vị thái gián đi cũng dẫn đường từ lãnh cung đến Vĩnh Hòa cung đi đến đâu, mất mặt đến đó.
Thật vất vả cuối cùng cũng đưa đôi phụ tử này đến Vĩnh Hòa cung, có thể báo cáo kết quả làm việc, thật là cao hứng nga, hai vị thái giám này thiếu chút nữa là ôm đầu khóc rống.
“Nô tài tham kiến Hoàng Thượng, Phượng hầu phi nương nương đã dẫn đến."
Lạc Quân Tường ấn hạ kích động trong lòng mình nhìn hướng hai vị thái giám đi đến, Phượng Tần vẫn mặc trang phục đặc trưng – trường bào màu trắng, nhưng khi tầm mắt chuyển dời đến Vũ Nhi thì đầu óc nhất thời trống rỗng. Ngoài hắn ra, trừ bỏ hai thám giám dẫn đường kia, tất cả mọi người đều hóa thạch.
“A, Quân Tường, là ngươi a, còn có Quân Tề cùng Hứa Diệp cũng ở đây nữa." Phượng Tần dắt tay Vũ Nhi đi đến trước mắt Lạc Quân Tường cao hứng nói: “Sao ngươi lại ở trong này? Người làm việc ở trong này sao? Vậy người làm việc gì vậy? Thị vệ sao?" Lúc nhìn thấy ái nhân, Phượng Tần hoàn toàn quên mình là bị Hoàng Thượng hạ chỉ truyền đến.
Lúc Tiểu Tương nhìn thấy Phượng Tần đưa Vũ Nhi đến quả thực bị dọa ngây người, nương nương sao lại đem cả tiểu chủ tử đến đây, chẳng lẽ nương nương không sợ sau khi Hoàng Thượng nhìn thấy tiểu chủ tử liền cướp về sao. Vậy trước kia trăm công nghìn đắng che giấu sự tồn tại của tiểu chủ tử không phải là lãng phí sao? Nhìn sau khi Phượng Tần bước vào thì có vẻ như rất quen thuộc với Lạc Quân Tường, Tiểu Tương cả người thực sự choáng váng, chuyện này, chuyện này đến tột cùng là thế nào đây?
Nghe thấy Phượng Tần dám gọi thẳng tên của Hoàng Thượng, Tiêu công công lập tức lớn tiếng nói: “Lớn mật, thân là hầu phi nhưng nhìn thấy Hoàng Thượng còn không quỳ, lại dám gọi thẳng tên Hoàng Thượng?"
Quỳ? Trên đầu Phượng Tần đột nhiên xuất hiện mấy dấu hỏi chấm thật to, vì sao phải quỳ a? Hoàng đế đúng là tổng thống a, gặp tổng thống cũng không cần phải quỳ mà.
Vũ Nhi dùng bàn tay được Phượng Tần cầm kéo kéo y một chút. “Phụ thân, Hoàng Thượng là vua của một nước, chúng ta là phải quỳ xuống chi lễ với hắn, Vũ Nhi làm một lần cho người xem." Nói xong Vũ Nhi rút tay ra, cung kính quỳ xuống, “Phượng Vũ tham kiến Hoàng Thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
“Nga, phải như vậy a! Vũ Nhi thật thông minh, nhỏ tuổi vậy mà đã biết nhiều như thế." Phượng Tần tức khắc tỉnh ngộ. Nghe Phượng Tần nói xong, mọi người đồng thời đều muốn nói một câu — Đó là ngươi ngốc! Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng đều biết nhìn thấy Hoàng Thượng là phải quỳ xuống!
“Phốc!" Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía chủ nhân thanh âm phát ra — Lạc Quân Tề, “Thật có lỗi, ta có điểm không nhịn được, không cần để ý đến ta, mọi người cứ tiếp tục."
Tiếp tục? Tiếp tục cái gì? Cũng phải chờ Hoàng Thượng lên tiếng mới biết tiếp tục làm cái gì a.
Thật vất vả, Lạc Quân Tường cuối cùng cũng cất tiếng, nhưng những lời nói ra lại làm cho mọi người choáng váng. “Ha ha! Ngươi thật sự rất thú vị, trẫm phát hiện càng ngày trẫm lại càng thích ngươi! Tiểu, ngươi không phải gọi là Tiểu Phượng thật chứ?"
“Không phải, ta gọi là Phượng Tần." Vừa nói đến tên của y, Phượng Tần nhịn không được oán giận. “Cũng không biết là ai sửa nữa, chữ ‘Tần’ kia siêu cấp khó viết."
“Được rôi, vậy sau này ta gọi ngươi là Tần, trẫm nói chúng ta sẽ rất nhanh gặp mặt, ngươi xem, không sai chứ." Lạc Quân Tường ôn nhu nói với Phượng Tần.
“Ân, ngươi nói đúng rồi, ta cao hứng nhanh được nhìn thấy ngươi như thế."
“Được rồi, các ngươi đều bình thân đi."
“Tạ ơn Hoàng Thượng."
“Quân Tường, ta có một vấn đề, ngươi vẫn nói ‘trẫm’ là có ý gì?" Không ngại học hỏi người khác là ưu điểm của Phượng Tần, đồng thời cũng là khuyết điểm của y.
Bị Phượng Tần hỏi như thế, trừ Lạc Quân Tường tương đối ổn định ra thì tất cả người vừa đứng dậy, cùng với những người vẫn đứng thẳng nãy giờ đều té ngã hết trên mặt đất.
“Phụ thân, sao người lại ngốc như thế a!" Vũ Nhi kêu thảm thiết, chẳng lẽ phụ thân cho tới bây giờ cũng không biết cái gọi là tự bạo kỳ đoản có ý nghĩa gì sao?
Trên đường Phượng Tần dắt tay Vũ Nhi đi đến Vĩnh Hòa cung, dọc đường phụ tử hai người họ tựa như Lưu ngoại tiến vào đại quan viên, không nghĩ một chút nào đến chuyện người đang chờ bọn họ là hoàng đế, là vua của một nước nắm giữ sự sống chết của bọn họ. Nhìn thấy pho tượng chạm khắc tinh mỹ sẽ sờ sờ, nhìn thấy hoa cảnh hiếm quí sẽ đi xem xem, một bên xem một bên lớn tiếng nói “Đẹp quá a" “Thật khá a" tán thưởng, cảnh sắc mỹ nhân trong hoàng cung mọi người đều biết, không cần phải đi tuyên truyền như thế. Khiến cho hai vị thái gián đi cũng dẫn đường từ lãnh cung đến Vĩnh Hòa cung đi đến đâu, mất mặt đến đó.
Thật vất vả cuối cùng cũng đưa đôi phụ tử này đến Vĩnh Hòa cung, có thể báo cáo kết quả làm việc, thật là cao hứng nga, hai vị thái giám này thiếu chút nữa là ôm đầu khóc rống.
“Nô tài tham kiến Hoàng Thượng, Phượng hầu phi nương nương đã dẫn đến."
Lạc Quân Tường ấn hạ kích động trong lòng mình nhìn hướng hai vị thái giám đi đến, Phượng Tần vẫn mặc trang phục đặc trưng – trường bào màu trắng, nhưng khi tầm mắt chuyển dời đến Vũ Nhi thì đầu óc nhất thời trống rỗng. Ngoài hắn ra, trừ bỏ hai thám giám dẫn đường kia, tất cả mọi người đều hóa thạch.
“A, Quân Tường, là ngươi a, còn có Quân Tề cùng Hứa Diệp cũng ở đây nữa." Phượng Tần dắt tay Vũ Nhi đi đến trước mắt Lạc Quân Tường cao hứng nói: “Sao ngươi lại ở trong này? Người làm việc ở trong này sao? Vậy người làm việc gì vậy? Thị vệ sao?" Lúc nhìn thấy ái nhân, Phượng Tần hoàn toàn quên mình là bị Hoàng Thượng hạ chỉ truyền đến.
Lúc Tiểu Tương nhìn thấy Phượng Tần đưa Vũ Nhi đến quả thực bị dọa ngây người, nương nương sao lại đem cả tiểu chủ tử đến đây, chẳng lẽ nương nương không sợ sau khi Hoàng Thượng nhìn thấy tiểu chủ tử liền cướp về sao. Vậy trước kia trăm công nghìn đắng che giấu sự tồn tại của tiểu chủ tử không phải là lãng phí sao? Nhìn sau khi Phượng Tần bước vào thì có vẻ như rất quen thuộc với Lạc Quân Tường, Tiểu Tương cả người thực sự choáng váng, chuyện này, chuyện này đến tột cùng là thế nào đây?
Nghe thấy Phượng Tần dám gọi thẳng tên của Hoàng Thượng, Tiêu công công lập tức lớn tiếng nói: “Lớn mật, thân là hầu phi nhưng nhìn thấy Hoàng Thượng còn không quỳ, lại dám gọi thẳng tên Hoàng Thượng?"
Quỳ? Trên đầu Phượng Tần đột nhiên xuất hiện mấy dấu hỏi chấm thật to, vì sao phải quỳ a? Hoàng đế đúng là tổng thống a, gặp tổng thống cũng không cần phải quỳ mà.
Vũ Nhi dùng bàn tay được Phượng Tần cầm kéo kéo y một chút. “Phụ thân, Hoàng Thượng là vua của một nước, chúng ta là phải quỳ xuống chi lễ với hắn, Vũ Nhi làm một lần cho người xem." Nói xong Vũ Nhi rút tay ra, cung kính quỳ xuống, “Phượng Vũ tham kiến Hoàng Thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
“Nga, phải như vậy a! Vũ Nhi thật thông minh, nhỏ tuổi vậy mà đã biết nhiều như thế." Phượng Tần tức khắc tỉnh ngộ. Nghe Phượng Tần nói xong, mọi người đồng thời đều muốn nói một câu — Đó là ngươi ngốc! Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng đều biết nhìn thấy Hoàng Thượng là phải quỳ xuống!
“Phốc!" Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía chủ nhân thanh âm phát ra — Lạc Quân Tề, “Thật có lỗi, ta có điểm không nhịn được, không cần để ý đến ta, mọi người cứ tiếp tục."
Tiếp tục? Tiếp tục cái gì? Cũng phải chờ Hoàng Thượng lên tiếng mới biết tiếp tục làm cái gì a.
Thật vất vả, Lạc Quân Tường cuối cùng cũng cất tiếng, nhưng những lời nói ra lại làm cho mọi người choáng váng. “Ha ha! Ngươi thật sự rất thú vị, trẫm phát hiện càng ngày trẫm lại càng thích ngươi! Tiểu, ngươi không phải gọi là Tiểu Phượng thật chứ?"
“Không phải, ta gọi là Phượng Tần." Vừa nói đến tên của y, Phượng Tần nhịn không được oán giận. “Cũng không biết là ai sửa nữa, chữ ‘Tần’ kia siêu cấp khó viết."
“Được rôi, vậy sau này ta gọi ngươi là Tần, trẫm nói chúng ta sẽ rất nhanh gặp mặt, ngươi xem, không sai chứ." Lạc Quân Tường ôn nhu nói với Phượng Tần.
“Ân, ngươi nói đúng rồi, ta cao hứng nhanh được nhìn thấy ngươi như thế."
“Được rồi, các ngươi đều bình thân đi."
“Tạ ơn Hoàng Thượng."
“Quân Tường, ta có một vấn đề, ngươi vẫn nói ‘trẫm’ là có ý gì?" Không ngại học hỏi người khác là ưu điểm của Phượng Tần, đồng thời cũng là khuyết điểm của y.
Bị Phượng Tần hỏi như thế, trừ Lạc Quân Tường tương đối ổn định ra thì tất cả người vừa đứng dậy, cùng với những người vẫn đứng thẳng nãy giờ đều té ngã hết trên mặt đất.
“Phụ thân, sao người lại ngốc như thế a!" Vũ Nhi kêu thảm thiết, chẳng lẽ phụ thân cho tới bây giờ cũng không biết cái gọi là tự bạo kỳ đoản có ý nghĩa gì sao?
Tác giả :
Như Băng Như Thủy