Phương Phi Tận
Chương 12 Năm Cũ
Trời đã chuyển vào cuối thu, muôn hoa đều héo tàn, từ trong đám cây rậm bên hồ Lạc Nhạn, một cánh tay gầy yếu tái nhợt vương ra.
Lục Khai Hoàn bị cánh tay kia túm lấy rất chặt, rút như thế nào cũng không rút ra, cuối cùng bị kéo vào trong hồ, nước hồ lạnh căm tràn vào trong khoang mũi hắn, hắn vội vã ngẩng đầu, lại nhìn thấy một gương mặt bị nước ngâm cho phù phũng
"Lục Khai Hoàn, ta hận ngươi, ta muốn những ngày còn lại ngươi sống trong đau khổ, sống ở nơi tận cùng thống khổ, nếm trải những cay độc mà ta đã trải qua"
Thanh âm băng lãnh, như một con rắn độc trơn trượt chạy dọc trên người hắn, Lục Khai Hoàn tưởng bắt được tay người kia, nhưng cái gì cũng không có
"Mạnh Sênh!!!"
Lục Khai Hoàn sợ hãi bật dậy trên giường, hắn mở mịt nhìn cảnh ngoài cửa sổ, xác nhận tất cả đều là ác mộng, nhưng đáy lòng hắn vẫn còn nỗi sợ hãi kia
Mạnh Sênh nghe tiếng động liền tiếng vào, trong tay bưng chậu nước ấm cho Lục Khai Hoàn rửa mặt, khi thấy gương mặt của hắn tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ra một tầng, vì vậy y nhanh tay thả đồ vật trong tay xuống, đi tới nhẹ giọng an ủi hắn
"Điện hạ, người làm sao vậy? gặp ác mộng?"
Nào biết Lục Khai Hoàn như phát điên, từ trên giường nhảy xuống, ôm chặt lấy y, chặt đến nỗi, cơ hồ muốn đem y tiến nhập vào trong thể xác của hắn.
hai tay của Lục Khai Hoàn còn run rẩy, nhưng hắn vẫn kiên quyết ôm lấy, giống như chỉ cần hắn hơi lỏng tay, y sẽ một lần nữa biến mất
"Điện hạ...."
"Đừng nói chuyện...." Lục Khai Hoàn cúi đầu vùi vào hõm vai của Mạnh Sênh "Để ta ôm ngươi một chút, cứ như vậy, là tốt rồi"
Mạnh Sênh bị hắn ôm đến không thở nỗi, nhưng y cũng không đẩy hắn ra, chỉ là lẳng lặng chờ đợi – yêu cầu của Lục Khai Hoàn, từ trước đến giờ y đều không khước từ
Lục Khai Hoàn tham lam hấp thu nhiệt độ của Mạnh Sênh, độ ấm này khiến hắn đã chờ rất nhiều năm, hắn run rẩy mở miệng
"Mạnh Sênh, ngươi vẫn ở bên cạnh ta, thật tốt....!những điều này, giống như, giống như ta trộm được"
"Tại sao điện hạ lại nói lời này? Chỉ cần điện hạ không đuổi nô tài đi, nô tài vẫn sẽ luôn hầu hạ bên cạnh người"
"Ta không cần ngươi ở bên hầu hạ ta, ta chỉ hy vọng, ngươi có thể bình an sống trăm tuổi....!không bệnh không tai...."
Lục Khai Hoàn nhớ đến, đời trước Mạnh Sênh trầm mình xuống hồ chỉ mới 28 tuổi, lòng hắn từng trận co giật, khiến hắn đau đến khó hô hấp
Mạnh Sênh khẽ cau mày, không hiểu sao y cảm thấy ngày hôm nay Lục Khai Hoàn có chút khác thường, nhưng cụ thể là ở chỗ nào, y lại không nói được, chẳng qua y cảm thấy, chỉ trong một đêm, Lục Khai Hoàn đã trưởng thành lên rất nhiều, tình cảm của hắn đối với y vô cùng nồng đậm
Loại tình cảm đột nhiên xuất hiện này khiến cho y choáng ngợt, giống như một cái bao, bao trùm lấy y, khiến y cảm thấy không thở nổi
Nỗi lòng của Lục Khai Hoàn dần trở nên bình tĩnh, hắn hơi buông lỏng vòng tay, thấp giọng nói
"Là ta thất thố"
Mạnh Sênh lấy khăn thấm nước, sau đó vắt khô đưa cho Lục Khai Hoàn "Hôm nay là ngày tiễn năm cũ, điện hạ mau đứng lên, nô tài còn muốn cùng cung nhân khác đi quét dọn cung điện"
"Nhanh như vậy đã là 23 tháng chạp? ngày trôi qua cũng thật nhanh" Lục Khai Hoàn rửa mặt, ở một ngăn hộc tủ lấy ra một cái bọc nhỏ đưa cho Mạnh Sênh
"Cái này cho ngươi"
"Đây....?"
Lục Khai Hoàn thúc giục y "Ngươi mở ra sẽ biết"
Mạnh Sênh mở cái bọc kia ra, bên trong là những khối kẹo dính dính nhỏ bằng nửa cái bàn tay, Mạnh Sênh cầm đến ngửi, một mùi thơm ngọt ngào truyền đến, bên ngoài còn dính đậu phộng cùng hạt vừng, tất cả quyện lại một mùi thơm ngát
"Đây là kẹo mạch nha, chế biến từ hạt kê vàng cùng mạch nha, lúc sắp kết thúc năm cũ, người lớn ở dân gian đều mua cho trẻ con ăn, trong cung không có món ăn vặt dân gian như vậy, cái này là ta đặc biệt sai người ra cung mua về"
"Ai là trẻ con chứ...." Mạnh Sênh chu chu miệng, có chút ngại ngùng, sau đó y khẽ cắn một miếng nhỏ, viên kẹo mạch nha giòn giòn tan trong miệng, tuy hơi dính răng, nhưng mùi thơm đầy miệng "Tạ ơn điện hạ, ăn thật ngon"
"Ăn ngon, vậy Sênh nhi có nên trả lễ cho ta không?"
"Trả lễ? vậy thì không ăn nữa!"
Nói xong, Mạnh Sênh đem cái bọc nhỏ trả lại trong lòng ngực của Lục Khai Hoàn
"Ôi chao, gấp cái gì? Đã đưa cho ngươi thì sao ta lại thu lại?" Lục Khai Hoàn đem kẹo mạch nha trả lại cho y, cúi đầu khẽ hôn lên khóe miệng của y "Được rồi, quà trả lễ ta đã thu"
Mạnh Sênh có chút ngơ ngác nhìn Lục Khai Hoàn, tựa hồ y chưa từng nghĩ đến hành động không cần mặt mũi này của hắn, ngẩn người nửa ngày, sau đó y che lại môi, như một làn khói chạy nhanh ra ngoài
Lục Khai Hoàn vịn bức bình phòng, thấp giọng cười ra tiếng
Đêm Nguyên Thái thứ 27, phảng phất cả không gian đều tràn ngật mùi thơm của kẹo mạch nha
- ------------------------------------------------
Nguyên Thái năm thứ 27, ngày 28 tháng chạp, nhị hoàng tử được thả ra từ địa lao
Trong thời hạn, thái tử vẫn chưa bức được Cơ Dao khai ra nhị hoàng tử, nên không có cách nào định tội nhị hoàng tử, cả hai người đều nói là do Cơ Dao gây ra, Lục Bác Dung vô cùng bất đắc dĩ, không thể làm khác hơn là đem lời khai này đưa lên cho hoàng đế.
Mà hoàng đế cũng không muốn vì việc này mà mất đi một đứa con, hắn chỉ muốn gõ đầu cảnh cáo Lục Viễn Đạt mà thôi, tiếp đó lão giết già dọa khỉ, diệt đi tổng đốc Lưỡng Giang, chết không đối chứng, vì vậy lão cùng ngầm đồng ý đổ mọi tội lỗi lên người Cơ Dao
Nhị hoàng tử được thả, nhưng Cơ Dao chịu hình phạt chém ngang hông
Khi nghe được tin tức này, Cơ Dao cũng không có tâm trạng không cam lòng hay sợ hãi gì, y chỉ lặng lẽ dựa vào trong góc tường, nhợt nhạt nở nụ cười, chờ đợi ngày hành hình
Đêm trước khi hành hình, Cơ Dao gọi cai ngục đến "Vị đại ca này....!Có thể nhờ huynh gọi nhị hoàng tử đến không?"
"Ngươi?" Cai ngục cười ha hả "Ngươi có thân phận gì, cũng xứng gọi nhị hoàng tử đến?"
Cơ Dao sửng sốt một chút, sau đó y cũng cười, chỉ là nụ cười của y vô cùng cô đơn, vô cùng bi thương "Huynh nói đúng lắm....!ta có thân phận gì chứ...."
Xưa nay y đều như vậy, chẳng qua tất cả đều là ảo tưởng của y
Kỳ thực y vẫn luôn biết đến, nhiều năm như vậy, Lục Viễn Đạt vẫn luôn thờ ơ với y, kỳ thực bởi vì Lục Viễn Đạt đã biết được tình ý của t đối với hắn, nhưng hắn vẫn không đáp lại tình ý đó, tất cả đều vì – hắn chê y bẩn
Dù sao, y cũng là hồng bài của thanh lâu, cái này đại diện cho cả cuộc đời y, trước sau đều không rửa sạch, cho dù rất nhiều người đều không biết ông chủ của Phượng Trúc quán là ai, nhưng đối với quá khứ của y đều thanh thanh bạch bạch.
Mà Lục Viễn Đạt là ai chứ, nhị hoàng tử cao cao tại thượng, mà Cơ Dao, chỉ là một cái tiểu quan, lúc cần thiết sẽ vứt bỏ
Móng tay Cơ Dao đâm sâu vào trong lòng bàn tay, huyết sắc dần lan ra, nhưng y lại không hề để ý
Trong bóng tối, y hừ lạnh một cái, sau đó trong không khí lạnh căm, y khẽ thì thào
"Ta – Cơ Dao, là người không biết quay đầu, cũng là người không bao giờ biết hai từ hối hận viết như thế nào...!nếu như có điều gì tiếc nuối, đại khái chính là hận trái tim của chính mình"
Nếu thật sự có kiếp sau, y hi vọng sẽ không liều mạng mà yêu một người
Kiếp sau, ai y cũng không yêu
Y chỉ muốn thưởng hết rượu ngon trong thiên hạ, xem mỹ cảnh khắp nhân gian....!
Sống chỉ vì chính y.