Phượng Nghiên Trấn Quốc
Chương 43: An thị tử [2]
Trầm Thư Kính ngồi trên chủ vị, không thương tiếc nhìn An thị bị Túc Tình đánh đến lăn lộn trên mặt đất, trên y phục hoa lệ cũng đã xuất hiện vết rách, tóc cũng sớm rối tung.
Cảm thấy đánh đã đủ, Trầm Thư Kính cho Túc Tình dừng tay. Nhìn An thị như con cẩu tử nằm trên mặt đất, Trầm Thư Kính bước xuống, đến trước mặt bà. Vươn tay nâng cằm An thị lên, cười đến thật thập toàn thập mỹ, nhưng lời nói ra lại khiến An thị không rét mà run:
“Còn một việc mà ta cho rằng ngươi sẽ rất thắc mắc đi, An di nương. Ngươi có biết, tại sao ta vẫn sống sờ sờ ở đây nói chuyện với ngươi, mặc dù ngươi đã sớm thuê sát thủ Kiến Ninh trang lấy mạng ta không?".
Nghe đến ba chữ “Kiến Ninh trang", đồng tử An thị mở thật lớn, lớn đến doạ người. Lúc này mặt nạ trên mặt bà cũng đã sớm gãy răng rắc, lộ ra diện mạo thật của bà ta- run rẩy, lo sợ đến cùng cực.
Bà ta cảm thấy nữ nhân trước mắt dường như không phải là người nữa. Nàng đến chuyện như vậy mà cũng biết, thế thì bà phải làm sao bây giờ?
Trầm Thư Kính hừ nhẹ một tiếng, răng rắc một cái liền tháo luôn khớp hàm của An thị, khiến cho bà ta đau đớn nhưng không thể gào thét nên lời. Túc Tình đứng một bên nhìn, cảm thấy chủ tử như vậy mới đúng là chủ tử. Nàng phải độc ác như vậy mới có thế sinh tồn trong đại gia tộc, nếu không sẽ bị người ta ăn đến cái xương cũng không còn.
Nhìn An thị hai mắt ngập nước, miệng ê a thứ gì Trầm Thư Kính nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu. Nàng từ trong thắt lưng lấy ra một cái hộp nhỏ, nhanh chóng mở ra. Bên trong nằm lẳng lặng một viên Huyết đan bóng loáng, nhìn từ bên ngoài có lẽ là một viên Kim đan ngàn vàng khó cầu. Nhưng chỉ có Túc Tình cùng Trầm Thư Kính mới biết, nó thật ra là thứ gì.
Huyết đan- tên gọi là đan nhưng thực chất là một loại độc do đích thân Vệ Quân thần y sáng chế ra. Độc này có công hiệu cực mạnh, chỉ một viên cũng có thể khiến cho người ta sống không bằng chết. Nhưng là độc này bá đạo ở chỗ, người nuốt phải sẽ không chết liền.
Độc này khi vào cơ thể một đêm sẽ hoá thành hàng vạn con trùng nhỏ, ở trong người ra sức cắn nuốt, phá huỷ nội tạng bên trong. Cho đến ba ngày sau, thì người nuốt phải sẽ bị tổn thương lục phủ ngũ tạng, đau đớn không ngừng ói máu mà chết. Cái tên Huyết đan này, cũng vì vậy mà gọi lên.
Độc dược mạnh như vậy, An thị làm sao biết. Chỉ là trực giác cho bà ta hay, viên thuốc trên tay Trầm Thư Kính chẳng phải là thuốc tốt gì. Thấy An thị không ngừng phản khán, Trầm Thư Kính ra hiệu cho Túc Tình tiến đến hỗ trợ giữ chặt lấy người bà ta. Nàng cầm viên Huyết đan lên, không nhìn thấy ánh mắt cầu xin của An thị, bỏ vào trong miệng bà ta, cưỡng chế nuốt xuống.
Xong xuôi, Trầm Thư Kính để Túc Tình buông An thị ra, phủi tay đứng dậy. Nhìn An thị muốn móc họng ói nhưng không thể, lại muốn gào thét cầu cứu cũng không xong, Trầm Thư Kính đột nhiên cảm thấy rất thống khoái.
Đời trước An thị góp công không ít vào sự đau khổ của nàng, đời này nàng tự tay đưa bà ta vào chỗ chết, quả thật là thoả mãn.
Để An thị chật vật nằm ở đó, Trầm Thư Kính mang theo Hỷ Tình cùng Túc Tình rời đi, chỉ là từ đầu tới cuối, nàng không muốn kể cho Hỷ Tình nghe những gì xảy ra bên trong. Nàng muốn bảo vệ thiện lương của Hỷ Tình, không nỡ để cho nàng (Hỷ Tình) sớm thấy được sự độc ác của nàng (Trầm Thư Kính).
Ra bên ngoài Bạch Mai viện, Trầm Thư Kính dặn dò tên canh giữ:
“Tuyệt đối không cho ai vào trong. Hôm nay ta đến, cũng không được tiết lộ cho ai biết".
Cứ thế qua ba ngày sau, cả Trầm phủ đều náo loạn bởi cái chết đầy kinh khủng của An thị, nhưng là ai cũng không thể tra ra hung thủ, chuyện cứ thế bị ém xuống.
Lúc này đã là nửa đêm, Trầm Thư Kính đứng trong vòng ôm của Trác Thiếu Hằng, ngắm nhìn ánh trăng tròn vành vạnh ngoài trời, lại nhớ đến những lời nguyền rủa kẻ giết di nương của Trầm Ánh Cầm, nhịn không được xoay người lại.
Nàng chăm chú nhìn vào mắt Trác Thiếu Hằng, nhìn đến khi Trác Thiếu Hằng cũng cảm giác nàng có điều bất thường, mới nghe nàng nhẹ nhàng hỏi:
“Hằng, chàng có giống như vị thứ tỷ kia của ta, nghĩ ra rằng ta rất ác hay không? Nhưng là nếu An thị không động vào ta, ta nhất định cũng sẽ không chạm đến bà. Hằng, ta giết An thị, là có đúng hay không?".
Trác Thiếu Hằng rốt cuộc cũng biết được tiểu nhân nhi trong người vì sao khó chịu. Hắn vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng, lại vươn tay nhẹ nâng cằm nàng lên, để nàng đối diện với ánh mắt của hắn:
“Kính Kính, đối với ta, nàng không bao giờ làm điều gì sai cả. An thị có kết cục như thế, chính là do tự bà ta làm ra, nàng chỉ là có thù tất báo. Đừng tự trách, với ta nàng luôn rất hoàn mỹ, cho dù nàng thật sự không hoàn mỹ nhưng với ta nàng là chuẩn mực của mọi thứ. Từ khi biết nàng, nàng chính là nguồn sống của ta. Ta không quan tâm người khác nghĩ gì về nàng. Với ta, Trầm Thư Kính rất tốt, tài năng lại còn xinh đẹp".
Trầm Thư Kính bị Trác Thiếu Hằng nói đến hai mắt đều đỏ, nhịn không được lao vào ngực hắn khóc rống. Đến khi khóc xong xuôi, Trầm Thư Kính mới nghe Trác Thiếu Hằng ở bên tai mình thủ thỉ:
“Kính Kính, đợi cập kê xong, nàng gả cho ta đi".
Không biết có phải vì mới vừa khóc xong, trái tim đột nhiên trở nên mềm yếu, Trầm Thư Kính vậy mà gật đầu chấp thuận:
“Được, ta gả cho chàng".
Cảm thấy đánh đã đủ, Trầm Thư Kính cho Túc Tình dừng tay. Nhìn An thị như con cẩu tử nằm trên mặt đất, Trầm Thư Kính bước xuống, đến trước mặt bà. Vươn tay nâng cằm An thị lên, cười đến thật thập toàn thập mỹ, nhưng lời nói ra lại khiến An thị không rét mà run:
“Còn một việc mà ta cho rằng ngươi sẽ rất thắc mắc đi, An di nương. Ngươi có biết, tại sao ta vẫn sống sờ sờ ở đây nói chuyện với ngươi, mặc dù ngươi đã sớm thuê sát thủ Kiến Ninh trang lấy mạng ta không?".
Nghe đến ba chữ “Kiến Ninh trang", đồng tử An thị mở thật lớn, lớn đến doạ người. Lúc này mặt nạ trên mặt bà cũng đã sớm gãy răng rắc, lộ ra diện mạo thật của bà ta- run rẩy, lo sợ đến cùng cực.
Bà ta cảm thấy nữ nhân trước mắt dường như không phải là người nữa. Nàng đến chuyện như vậy mà cũng biết, thế thì bà phải làm sao bây giờ?
Trầm Thư Kính hừ nhẹ một tiếng, răng rắc một cái liền tháo luôn khớp hàm của An thị, khiến cho bà ta đau đớn nhưng không thể gào thét nên lời. Túc Tình đứng một bên nhìn, cảm thấy chủ tử như vậy mới đúng là chủ tử. Nàng phải độc ác như vậy mới có thế sinh tồn trong đại gia tộc, nếu không sẽ bị người ta ăn đến cái xương cũng không còn.
Nhìn An thị hai mắt ngập nước, miệng ê a thứ gì Trầm Thư Kính nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu. Nàng từ trong thắt lưng lấy ra một cái hộp nhỏ, nhanh chóng mở ra. Bên trong nằm lẳng lặng một viên Huyết đan bóng loáng, nhìn từ bên ngoài có lẽ là một viên Kim đan ngàn vàng khó cầu. Nhưng chỉ có Túc Tình cùng Trầm Thư Kính mới biết, nó thật ra là thứ gì.
Huyết đan- tên gọi là đan nhưng thực chất là một loại độc do đích thân Vệ Quân thần y sáng chế ra. Độc này có công hiệu cực mạnh, chỉ một viên cũng có thể khiến cho người ta sống không bằng chết. Nhưng là độc này bá đạo ở chỗ, người nuốt phải sẽ không chết liền.
Độc này khi vào cơ thể một đêm sẽ hoá thành hàng vạn con trùng nhỏ, ở trong người ra sức cắn nuốt, phá huỷ nội tạng bên trong. Cho đến ba ngày sau, thì người nuốt phải sẽ bị tổn thương lục phủ ngũ tạng, đau đớn không ngừng ói máu mà chết. Cái tên Huyết đan này, cũng vì vậy mà gọi lên.
Độc dược mạnh như vậy, An thị làm sao biết. Chỉ là trực giác cho bà ta hay, viên thuốc trên tay Trầm Thư Kính chẳng phải là thuốc tốt gì. Thấy An thị không ngừng phản khán, Trầm Thư Kính ra hiệu cho Túc Tình tiến đến hỗ trợ giữ chặt lấy người bà ta. Nàng cầm viên Huyết đan lên, không nhìn thấy ánh mắt cầu xin của An thị, bỏ vào trong miệng bà ta, cưỡng chế nuốt xuống.
Xong xuôi, Trầm Thư Kính để Túc Tình buông An thị ra, phủi tay đứng dậy. Nhìn An thị muốn móc họng ói nhưng không thể, lại muốn gào thét cầu cứu cũng không xong, Trầm Thư Kính đột nhiên cảm thấy rất thống khoái.
Đời trước An thị góp công không ít vào sự đau khổ của nàng, đời này nàng tự tay đưa bà ta vào chỗ chết, quả thật là thoả mãn.
Để An thị chật vật nằm ở đó, Trầm Thư Kính mang theo Hỷ Tình cùng Túc Tình rời đi, chỉ là từ đầu tới cuối, nàng không muốn kể cho Hỷ Tình nghe những gì xảy ra bên trong. Nàng muốn bảo vệ thiện lương của Hỷ Tình, không nỡ để cho nàng (Hỷ Tình) sớm thấy được sự độc ác của nàng (Trầm Thư Kính).
Ra bên ngoài Bạch Mai viện, Trầm Thư Kính dặn dò tên canh giữ:
“Tuyệt đối không cho ai vào trong. Hôm nay ta đến, cũng không được tiết lộ cho ai biết".
Cứ thế qua ba ngày sau, cả Trầm phủ đều náo loạn bởi cái chết đầy kinh khủng của An thị, nhưng là ai cũng không thể tra ra hung thủ, chuyện cứ thế bị ém xuống.
Lúc này đã là nửa đêm, Trầm Thư Kính đứng trong vòng ôm của Trác Thiếu Hằng, ngắm nhìn ánh trăng tròn vành vạnh ngoài trời, lại nhớ đến những lời nguyền rủa kẻ giết di nương của Trầm Ánh Cầm, nhịn không được xoay người lại.
Nàng chăm chú nhìn vào mắt Trác Thiếu Hằng, nhìn đến khi Trác Thiếu Hằng cũng cảm giác nàng có điều bất thường, mới nghe nàng nhẹ nhàng hỏi:
“Hằng, chàng có giống như vị thứ tỷ kia của ta, nghĩ ra rằng ta rất ác hay không? Nhưng là nếu An thị không động vào ta, ta nhất định cũng sẽ không chạm đến bà. Hằng, ta giết An thị, là có đúng hay không?".
Trác Thiếu Hằng rốt cuộc cũng biết được tiểu nhân nhi trong người vì sao khó chịu. Hắn vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng, lại vươn tay nhẹ nâng cằm nàng lên, để nàng đối diện với ánh mắt của hắn:
“Kính Kính, đối với ta, nàng không bao giờ làm điều gì sai cả. An thị có kết cục như thế, chính là do tự bà ta làm ra, nàng chỉ là có thù tất báo. Đừng tự trách, với ta nàng luôn rất hoàn mỹ, cho dù nàng thật sự không hoàn mỹ nhưng với ta nàng là chuẩn mực của mọi thứ. Từ khi biết nàng, nàng chính là nguồn sống của ta. Ta không quan tâm người khác nghĩ gì về nàng. Với ta, Trầm Thư Kính rất tốt, tài năng lại còn xinh đẹp".
Trầm Thư Kính bị Trác Thiếu Hằng nói đến hai mắt đều đỏ, nhịn không được lao vào ngực hắn khóc rống. Đến khi khóc xong xuôi, Trầm Thư Kính mới nghe Trác Thiếu Hằng ở bên tai mình thủ thỉ:
“Kính Kính, đợi cập kê xong, nàng gả cho ta đi".
Không biết có phải vì mới vừa khóc xong, trái tim đột nhiên trở nên mềm yếu, Trầm Thư Kính vậy mà gật đầu chấp thuận:
“Được, ta gả cho chàng".
Tác giả :
JFang