Phượng Nghịch
Chương 20: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (20)
Y phục rực rỡ bàn tay trắng nõn, lọ vàng đồ ngọc, rượu ngon nước ngọt. Người hầu đứng quanh Chiêu Dương như sao quanh trăng sáng, tôn quý như Thái Tử Phi cũng chỉ dẫn theo một cung nữ bên người, cô đơn đứng ở bên cạnh Thái Tử Phi, ngược lại lộ vẻ xấu hổ. Trên mặt Thái Tử Phi giống như trắng không phải trắng, cuối cùng cũng nhẫn nhịn.
Nam nữ phân chia mà ngồi, trong nội tâm Chiêu Dương tức giận, hờn dỗi không nói, chỉ đập đập ly nhỏ. Thượng Quan Mạn yên lặng ngồi ở một bên, thầm nghĩ trong nội tâm Chiêu Dương Công chúa này không thuận, tự muốn tìm người đến phát tiết, bát tự (ngày sinh tháng đẻ) của mình và nàng không hợp, không bằng sớm tránh đi, lặng lẽ bẩm Thái Tử Phi, một thân một mình rời tiệc. Quả thật, rời đi chỉ vài bước, liền nghe trên tiệc hỗn loạn. Chiêu Dương oán hận mắng: “Cẩu nô tài không có mắt!"
Thượng Quan Mạn ít ra khỏi Thù Ly cung, hình như từ cách đây một năm vụng trộm xuất cung, bị Cố Tiệp Dư bắt được, có bị cấm túc mấy tháng. Về sau tuy là cho đi, ngược lại rốt cuộc lại không muốn đi nữa, khu vực săn bắn này trống trải, rừng núi xanh xanh, lại có cảm giác giống như trong hoàng cung, làm cho người ta không yêu mến nổi.
Cố Tiệp Dư vốn không muốn nàng đi, nếu không phải La cô ở bên khuyên bảo, Cố Tiệp Dư chỉ sợ sẽ không cho đi. Thái tử này đối với nàng có phần đặc biệt, nếu như cứ đối xử lạnh nhạt, chỉ sợ một chút nhiệt tâm sót lại kia cũng nguội lạnh, đến lúc đó, nàng sao có thể đón chút vinh quang của Hoàng đế mới ngày sau, cuộc sống sau này của nàng và Cố Tiệp Dư, biết sẽ như thế nào?
Thật sự là buồn cười, từng xem nhẹ sự đua tranh với người bên ngoài, rốt cuộc vẫn phải chèn bể đầu để bước vào.
Chợt nghe người hầu sau lưng rất xa gọi: “Đại nhân."
Nàng bỗng nhiên quay đầu, quả gặp Hách Liên Du cũng trên đường rời tiệc, lại đi tới hướng bên này. Nàng nhìn chung quanh, cũng không có người nào khác, thầm nghĩ, chẳng lẽ là đi tới hướng nàng. Hôm nay thái tử đối đãi khác với nàng, nếu là triều thần biết rõ quan hệ cá nhân của nàng, chỉ không biết phản ứng ra sao. Nàng lại không chịu nổi nguy hiểm như vậy, chỉ giả như không trông thấy hắn, xoay người liền đi về hướng khác.
Duy nghe Hách Liên Du ở sau người trầm thấp mỉm cười: “Ta có ăn thịt người sao, sao lại trốn tránh ta như vậy."
Nàng bỗng nhiên dừng chân, quay đầu, đôi mắt lạnh lùng, trên môi lại mỉm cười, làm như kinh ngạc: “Thì ra là Đại nhân, Lâm Quan mắt vụng về, nhất thời cũng không nhận ra."
Ánh mắt Hách Liên Du miễn cưỡng dò xét nàng, con mắt màu lam, ánh nhìn xa cách, nhưng lại rơi xuống trên nửa má của nàng. Nàng bỗng nhiên nhớ lại, khuôn mặt mình đã hủy, không mỹ lệ như trước, cô gái xấu xí bị hủy dung mạo, hắn tất nhiên là chẳng thèm ngó tới.
Không khỏi sinh giận, giận rồi thành hận, rồi lại tự giễu, ngược lại không biết tại sao hắn rời tiệc, bắt chuyện với nàng, lập tức sinh vài phần cảnh giác, người này, đang có chủ ý gì?
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, xen lẫn tiếng cười cởi mở của chúng hoàng tử, chắc là uống rượu đến say, cùng nhau đến đây. Thượng Quan Mạn phân thần một chút, chợt thấy trên cổ tay nóng lên, bỗng dưng bị người nắm chặt, bị kéo về phía rừng cây thanh thúy tươi tốt bên cạnh.
Lưng tựa lên thân cây thô ráp, hắn chăm chú đem nàng vòng trong khuỷu tay, mùi bạc hà thơm ngát bỗng nhiên tới gần mũi. Trong nội tâm chấn động run rẩy, nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn đến trên cổ tay trần của nàng. Hơi thở dương cương mạnh mẽ cực nóng của nam tử, nàng chỉ cảm thấy gò má nóng lên, thân thể này đã trải việc đời, trong nháy mắt liền sinh ra khát vọng. Ngước mắt là thấy được một chút da thịt dưới cổ áo gấm màu xanh viền vàng của hắn, hơi thở nóng ấm như có như không nghịch trên cổ hắn... Hai người âm thầm giằng co, chỉ đợi vài vị hoàng tử ồn ào đi qua.
Tiếng bước chân xa dần, nàng đột nhiên đẩy hắn ra, mạnh mẽ tự rút thân ra, chỉ sợ hắn nhìn thấy gò má sớm đã ửng đỏ của nàng. Hắn lại không kinh ngạc, ánh mắt một mực chằm chằm đến trên mặt nàng, cười như giễu cợt, làm cho dục niệm của nàng không chỗ che dấu.
Nàng hận quá vội xoay người bước đi, hắn lại chỉ cần vài bước đã theo kịp, bắt lấy cổ tay nàng đem nàng kéo vào trong bụi cây um tùm. Nàng tức giận vội trở tay liền quặc qua. Hắn giơ tay bóp chặt, đụng rơi chuỗi ngọc chu sai, tóc dài rơi xuống, cổ áo gấm mỏng manh, cả người đều bị đặt trên cỏ. Mái tóc chiếm hết hương cỏ xanh, ngực nàng phập phồng, hai tay gắt gao nắm lấy áo hắn, trừng mắt nhìn hắn.
Một tay của hắn ôm lấy chiếc eo bé nhỏ của nàng, nhẹ nhàng hướng đến chỗ kiên đĩnh, làm cho thân thể nàng run lên bần bật, chỉ nghe tiếng cười trầm của hắn.
Hơi thở của nàng đọng lại trong cổ, muốn thở mà thở không ra, sau nửa ngày lại thản nhiên cười rồi, nàng nghiêng đầu liếc hắn: “Khó được Đại nhân còn nhớ đến người cũ, ngược lại không biết lần này Đại nhân muốn dùng cái gì để đổi?"
Lồng ngực hắn phát ra một tiếng cười, cúi người đến tại bên tai nàng nói nhẹ: “Thân thể của Mạn Nhi còn cần ta tới nhắc nhở sao?" Hắn một ngụm lại ngậm lấy vành tai nàng, làm cho lồng ngực nàng chấn động, thiếu chút nữa kêu lên. Ngón tay nhỏ nhắn bấu chặt đầu vai hắn, cách làn áo gấm muốn cắm vào trong thịt. Nàng trông thấy bóng mình trong đáy mắt hắn, chật vật không chịu nổi, thật... đê tiện.
Cắn môi cười không ngừng: “Đại nhân sai rồi, nếu ta khát vọng, thì sẽ đi tìm người khác." Nàng dùng sức đẩy hắn ra, ngẩng đầu đứng dậy, ngoái đầu nhìn lại cười với hắn: “Ta đã sớm nói, khoản nợ của chúng ta đã rõ ràng, Đại nhân dây dưa như vậy, cũng làm cho Lâm Quan phiền lòng."
Hách Liên Du nhìn qua nàng lại cười không nói, ánh mắt từ từ trở nên lạnh giá.
Nàng liền xoay người đi, hai tay nắm thật chặt, nhưng lại run rẩy dị thường. Giận, hận, tức, nhục, khí huyết dâng lên, chỉ cần thêm một khắc sẽ phun ra, lại cảm giác trên vai đau xót, hơi kinh ngạc, cái ót bị người hữu lực bóp chặt, xoay mặt liền bị đôi môi che xuống.
Gắn bó va chạm, càng giống như cắn xé, củi khô lửa bốc, nháy mắt nhóm lên, khát vọng vội vàng ở góc khuất, liền vặn vẹo lan tràn trong người. Cánh môi mềm mại như độc dán tại da thịt, run rẩy chỉ muốn kêu gào. Nàng bỗng nhiên có một tia thanh tỉnh, dùng hết khí lực toàn thân đánh hắn, một tay hắn cuốn lấy cánh tay của nàng, rất đau.
Xa xa truyền đến tiếng gọi của thái tử: “Thập nhị muội ——"
Bỗng dưng xuyên qua màng tai, giống như trận trận sấm sét, nàng liều mạng tránh ra khỏi, hắn lại bóp chặt eo của nàng, gắt gao không tha.
Nhất thời khẩn trương, phần gáy lại chảy ra mồ hôi lạnh.
Người này, rốt cuộc có chủ ý gì?!
Lại nghe thái tử kinh ngạc một tiếng: “Hách Liên Du, ngươi đang làm cái gì?"
Thân thể nàng lập tức cứng đờ, trong đầu ngàn suy trăm chuyển, giải thích như thế nào, trả lời như thế nào, nháy mắt đã xẹt qua trăm ý. Ý nghĩ này còn chưa chuyển biến, trên cổ tay bị nắm chặt. Thái tử chỉ đem nàng kéo ra sau lưng mình, trợn mắt trừng hướng Hách Liên Du, mắt có tơ máu dữ dội, nghiến răng nghiến lợi: “Hách Liên Du, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?"
Hách Liên Du chỉ có vô tội nhíu mày: “Điện hạ vô ý té ngã, vi thần có tâm đến đỡ." Thanh âm hắn bình thản, ánh mắt đảo qua môi sưng của Thượng Quan Mạn, cố gắng nhấn mạnh hai chữ đến đỡ, hai gò má Thượng Quan Mạn bỗng dưng nóng lên.
Thái tử nhìn về phía Thượng Quan Mạn, búi tóc rơi hết, quần áo không chỉnh tề, bộ dạng rõ ràng như là bị khinh bạc, bàn tay càng nắm chặt, quay đầu hỏi nàng: “Thập nhị muội, hắn nói thật chứ?"
Thượng Quan Mạn chỉ đem tất cả khuất nhục không cam lòng nuốt xuống dưới, rủ mắt xuống có ý hối hận: “Ta nguyên nghĩ một mình đi một chút, ai ngờ lạc đường trong rừng, ngã mấy bước, có phần chật vật, may mắn gặp Đại nhân, mới có thể trở về."
Thái tử hồ nghi nhìn về phía hai người, nắm tay phát ra tiếng răng rắc. Thượng Quan Mạn ngạc nhiên thái tử lại phản ứng lớn như vậy, chỉ cảm thấy khó hiểu, trong đầu lại phút chốc lóe lên, sợ hãi nhìn về phía Hách Liên Du.
Hắn đang thử dò xét, đang thử dò xét... Thái tử!
Nhưng tại sao hắn dùng loại phương thức này để dò xét thái tử? Trong đầu có tiếng chuông mãnh liệt, đây là kế hoạch của hắn, ngay từ lúc mới bắt đầu, chính là kế hoạch tốt. Khó thở nhưng lại muốn cười, nhưng lúc cười lệ đều chảy ra.
Thái tử hiển nhiên bị nàng dọa sợ, ngược lại đã quên cả tức giận, ân cần nói: “Thập nhị muội, muội làm sao thế?"
Nàng chỉ là cười, chỉ có cười: “Ta không sao, ngược lại đa tạ Đại nhân đưa ta trở về." Quy củ hướng Hách Liên Du tạ lễ, cũng không chịu nhìn hắn nữa, một mình bước đi...
Nam nữ phân chia mà ngồi, trong nội tâm Chiêu Dương tức giận, hờn dỗi không nói, chỉ đập đập ly nhỏ. Thượng Quan Mạn yên lặng ngồi ở một bên, thầm nghĩ trong nội tâm Chiêu Dương Công chúa này không thuận, tự muốn tìm người đến phát tiết, bát tự (ngày sinh tháng đẻ) của mình và nàng không hợp, không bằng sớm tránh đi, lặng lẽ bẩm Thái Tử Phi, một thân một mình rời tiệc. Quả thật, rời đi chỉ vài bước, liền nghe trên tiệc hỗn loạn. Chiêu Dương oán hận mắng: “Cẩu nô tài không có mắt!"
Thượng Quan Mạn ít ra khỏi Thù Ly cung, hình như từ cách đây một năm vụng trộm xuất cung, bị Cố Tiệp Dư bắt được, có bị cấm túc mấy tháng. Về sau tuy là cho đi, ngược lại rốt cuộc lại không muốn đi nữa, khu vực săn bắn này trống trải, rừng núi xanh xanh, lại có cảm giác giống như trong hoàng cung, làm cho người ta không yêu mến nổi.
Cố Tiệp Dư vốn không muốn nàng đi, nếu không phải La cô ở bên khuyên bảo, Cố Tiệp Dư chỉ sợ sẽ không cho đi. Thái tử này đối với nàng có phần đặc biệt, nếu như cứ đối xử lạnh nhạt, chỉ sợ một chút nhiệt tâm sót lại kia cũng nguội lạnh, đến lúc đó, nàng sao có thể đón chút vinh quang của Hoàng đế mới ngày sau, cuộc sống sau này của nàng và Cố Tiệp Dư, biết sẽ như thế nào?
Thật sự là buồn cười, từng xem nhẹ sự đua tranh với người bên ngoài, rốt cuộc vẫn phải chèn bể đầu để bước vào.
Chợt nghe người hầu sau lưng rất xa gọi: “Đại nhân."
Nàng bỗng nhiên quay đầu, quả gặp Hách Liên Du cũng trên đường rời tiệc, lại đi tới hướng bên này. Nàng nhìn chung quanh, cũng không có người nào khác, thầm nghĩ, chẳng lẽ là đi tới hướng nàng. Hôm nay thái tử đối đãi khác với nàng, nếu là triều thần biết rõ quan hệ cá nhân của nàng, chỉ không biết phản ứng ra sao. Nàng lại không chịu nổi nguy hiểm như vậy, chỉ giả như không trông thấy hắn, xoay người liền đi về hướng khác.
Duy nghe Hách Liên Du ở sau người trầm thấp mỉm cười: “Ta có ăn thịt người sao, sao lại trốn tránh ta như vậy."
Nàng bỗng nhiên dừng chân, quay đầu, đôi mắt lạnh lùng, trên môi lại mỉm cười, làm như kinh ngạc: “Thì ra là Đại nhân, Lâm Quan mắt vụng về, nhất thời cũng không nhận ra."
Ánh mắt Hách Liên Du miễn cưỡng dò xét nàng, con mắt màu lam, ánh nhìn xa cách, nhưng lại rơi xuống trên nửa má của nàng. Nàng bỗng nhiên nhớ lại, khuôn mặt mình đã hủy, không mỹ lệ như trước, cô gái xấu xí bị hủy dung mạo, hắn tất nhiên là chẳng thèm ngó tới.
Không khỏi sinh giận, giận rồi thành hận, rồi lại tự giễu, ngược lại không biết tại sao hắn rời tiệc, bắt chuyện với nàng, lập tức sinh vài phần cảnh giác, người này, đang có chủ ý gì?
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, xen lẫn tiếng cười cởi mở của chúng hoàng tử, chắc là uống rượu đến say, cùng nhau đến đây. Thượng Quan Mạn phân thần một chút, chợt thấy trên cổ tay nóng lên, bỗng dưng bị người nắm chặt, bị kéo về phía rừng cây thanh thúy tươi tốt bên cạnh.
Lưng tựa lên thân cây thô ráp, hắn chăm chú đem nàng vòng trong khuỷu tay, mùi bạc hà thơm ngát bỗng nhiên tới gần mũi. Trong nội tâm chấn động run rẩy, nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn đến trên cổ tay trần của nàng. Hơi thở dương cương mạnh mẽ cực nóng của nam tử, nàng chỉ cảm thấy gò má nóng lên, thân thể này đã trải việc đời, trong nháy mắt liền sinh ra khát vọng. Ngước mắt là thấy được một chút da thịt dưới cổ áo gấm màu xanh viền vàng của hắn, hơi thở nóng ấm như có như không nghịch trên cổ hắn... Hai người âm thầm giằng co, chỉ đợi vài vị hoàng tử ồn ào đi qua.
Tiếng bước chân xa dần, nàng đột nhiên đẩy hắn ra, mạnh mẽ tự rút thân ra, chỉ sợ hắn nhìn thấy gò má sớm đã ửng đỏ của nàng. Hắn lại không kinh ngạc, ánh mắt một mực chằm chằm đến trên mặt nàng, cười như giễu cợt, làm cho dục niệm của nàng không chỗ che dấu.
Nàng hận quá vội xoay người bước đi, hắn lại chỉ cần vài bước đã theo kịp, bắt lấy cổ tay nàng đem nàng kéo vào trong bụi cây um tùm. Nàng tức giận vội trở tay liền quặc qua. Hắn giơ tay bóp chặt, đụng rơi chuỗi ngọc chu sai, tóc dài rơi xuống, cổ áo gấm mỏng manh, cả người đều bị đặt trên cỏ. Mái tóc chiếm hết hương cỏ xanh, ngực nàng phập phồng, hai tay gắt gao nắm lấy áo hắn, trừng mắt nhìn hắn.
Một tay của hắn ôm lấy chiếc eo bé nhỏ của nàng, nhẹ nhàng hướng đến chỗ kiên đĩnh, làm cho thân thể nàng run lên bần bật, chỉ nghe tiếng cười trầm của hắn.
Hơi thở của nàng đọng lại trong cổ, muốn thở mà thở không ra, sau nửa ngày lại thản nhiên cười rồi, nàng nghiêng đầu liếc hắn: “Khó được Đại nhân còn nhớ đến người cũ, ngược lại không biết lần này Đại nhân muốn dùng cái gì để đổi?"
Lồng ngực hắn phát ra một tiếng cười, cúi người đến tại bên tai nàng nói nhẹ: “Thân thể của Mạn Nhi còn cần ta tới nhắc nhở sao?" Hắn một ngụm lại ngậm lấy vành tai nàng, làm cho lồng ngực nàng chấn động, thiếu chút nữa kêu lên. Ngón tay nhỏ nhắn bấu chặt đầu vai hắn, cách làn áo gấm muốn cắm vào trong thịt. Nàng trông thấy bóng mình trong đáy mắt hắn, chật vật không chịu nổi, thật... đê tiện.
Cắn môi cười không ngừng: “Đại nhân sai rồi, nếu ta khát vọng, thì sẽ đi tìm người khác." Nàng dùng sức đẩy hắn ra, ngẩng đầu đứng dậy, ngoái đầu nhìn lại cười với hắn: “Ta đã sớm nói, khoản nợ của chúng ta đã rõ ràng, Đại nhân dây dưa như vậy, cũng làm cho Lâm Quan phiền lòng."
Hách Liên Du nhìn qua nàng lại cười không nói, ánh mắt từ từ trở nên lạnh giá.
Nàng liền xoay người đi, hai tay nắm thật chặt, nhưng lại run rẩy dị thường. Giận, hận, tức, nhục, khí huyết dâng lên, chỉ cần thêm một khắc sẽ phun ra, lại cảm giác trên vai đau xót, hơi kinh ngạc, cái ót bị người hữu lực bóp chặt, xoay mặt liền bị đôi môi che xuống.
Gắn bó va chạm, càng giống như cắn xé, củi khô lửa bốc, nháy mắt nhóm lên, khát vọng vội vàng ở góc khuất, liền vặn vẹo lan tràn trong người. Cánh môi mềm mại như độc dán tại da thịt, run rẩy chỉ muốn kêu gào. Nàng bỗng nhiên có một tia thanh tỉnh, dùng hết khí lực toàn thân đánh hắn, một tay hắn cuốn lấy cánh tay của nàng, rất đau.
Xa xa truyền đến tiếng gọi của thái tử: “Thập nhị muội ——"
Bỗng dưng xuyên qua màng tai, giống như trận trận sấm sét, nàng liều mạng tránh ra khỏi, hắn lại bóp chặt eo của nàng, gắt gao không tha.
Nhất thời khẩn trương, phần gáy lại chảy ra mồ hôi lạnh.
Người này, rốt cuộc có chủ ý gì?!
Lại nghe thái tử kinh ngạc một tiếng: “Hách Liên Du, ngươi đang làm cái gì?"
Thân thể nàng lập tức cứng đờ, trong đầu ngàn suy trăm chuyển, giải thích như thế nào, trả lời như thế nào, nháy mắt đã xẹt qua trăm ý. Ý nghĩ này còn chưa chuyển biến, trên cổ tay bị nắm chặt. Thái tử chỉ đem nàng kéo ra sau lưng mình, trợn mắt trừng hướng Hách Liên Du, mắt có tơ máu dữ dội, nghiến răng nghiến lợi: “Hách Liên Du, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?"
Hách Liên Du chỉ có vô tội nhíu mày: “Điện hạ vô ý té ngã, vi thần có tâm đến đỡ." Thanh âm hắn bình thản, ánh mắt đảo qua môi sưng của Thượng Quan Mạn, cố gắng nhấn mạnh hai chữ đến đỡ, hai gò má Thượng Quan Mạn bỗng dưng nóng lên.
Thái tử nhìn về phía Thượng Quan Mạn, búi tóc rơi hết, quần áo không chỉnh tề, bộ dạng rõ ràng như là bị khinh bạc, bàn tay càng nắm chặt, quay đầu hỏi nàng: “Thập nhị muội, hắn nói thật chứ?"
Thượng Quan Mạn chỉ đem tất cả khuất nhục không cam lòng nuốt xuống dưới, rủ mắt xuống có ý hối hận: “Ta nguyên nghĩ một mình đi một chút, ai ngờ lạc đường trong rừng, ngã mấy bước, có phần chật vật, may mắn gặp Đại nhân, mới có thể trở về."
Thái tử hồ nghi nhìn về phía hai người, nắm tay phát ra tiếng răng rắc. Thượng Quan Mạn ngạc nhiên thái tử lại phản ứng lớn như vậy, chỉ cảm thấy khó hiểu, trong đầu lại phút chốc lóe lên, sợ hãi nhìn về phía Hách Liên Du.
Hắn đang thử dò xét, đang thử dò xét... Thái tử!
Nhưng tại sao hắn dùng loại phương thức này để dò xét thái tử? Trong đầu có tiếng chuông mãnh liệt, đây là kế hoạch của hắn, ngay từ lúc mới bắt đầu, chính là kế hoạch tốt. Khó thở nhưng lại muốn cười, nhưng lúc cười lệ đều chảy ra.
Thái tử hiển nhiên bị nàng dọa sợ, ngược lại đã quên cả tức giận, ân cần nói: “Thập nhị muội, muội làm sao thế?"
Nàng chỉ là cười, chỉ có cười: “Ta không sao, ngược lại đa tạ Đại nhân đưa ta trở về." Quy củ hướng Hách Liên Du tạ lễ, cũng không chịu nhìn hắn nữa, một mình bước đi...
Tác giả :
Mộng Yểm