Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 95: Linh ương học viện (9)
Xe ngựa chạy tới trước cổng Trưởng công chúa phủ thì dừng lại, đám gia nhân trong phủ thấy vậy vội đi ra dắt ngựa vén rèm.
Những gia nhân này cũng không biết những việc xảy ra trong cung, họ vẫn cho rằng Hoàng Bắc Nguyệt này vẫn là phế vật tiểu thư như trước kia.
Một nha hoàn của Tiêu Vận lạnh lùng nói: “ Chậm chạp như rùa vậy! Ngươi còn không mau đi xuống! Muốn để tiểu thư của chúng ta chờ ngươi sao?"
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng một cái, chưa kịp mở miệng thì một cái roi đã hung hăng đập vào người nha hoàn khiến ả té xuống đất, nửa khuôn mặt đã huyết nhục mơ hồ.
Tiêu Viễn Trình gầm lên: “ Ngươi không có mắt sao mà lại dám nói chuyện như vậy với quận chúa!?"
Một roi này lập tức khiến đám gia nhân ngày thường hay khi dễ Hoàng Bắc Nguyệt ngây ra như phỗng, sợ run lẩy bẩy.
Tiêu Dao Vương đang ở một bên kìa, Tiêu Viễn Trình làm sao dám đánh mắng Hoàng Bắc Nguyệt như bình thường được, lập tức phân phó: “ Mau đỡ quận chúa xuống xe đi!"
Bội Hương vốn cũng đi ra đón tiếp Tiêu Nhu vừa lúc cũng thấy một roi đó của Tiêu Viễn Trình, nàng lập tức phi thường thông minh đi tới, cung kính dìu Hoàng Bắc Nguyệt từ trên xe ngựa đi xuống.
“ Quận chúa, xin cẩn thận dưới chân."
Tiêu Viễn Trình thấy nha đầu này cũng rất hiểu chuyện, sắc mặt thoáng hoà hoãn vài phần, vội vàng xuống ngựa, cung kính hướng Tiêu Dao Vương nói: “ Cảm tạ vương gia đã đưa tiễn."
Tiêu Dao Vương nhìn hắn một cái, cũng xuống ngựa, kéo Hoàng Bắc Nguyệt đến một bên, thấp giọng nói: “Nguyệt nhi, có phải ngươi có nỗi khổ gì không, nói cho ta biết đi, có ta ở đây ta sẽ không để cho người khi dễ ngươi."
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng ấm áp, kiếp trước nàng là sát thủ, chính việc đó đã sớm làm cho nàng quên mất mùi vị ấm áp là như thế nào. Nàng bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, trừ sư phụ ra cũng chỉ có người phụ nữ gọi là N kia mới có thể làm cho nàng cảm thấy ấm áp, làm cho nàng cảm thấy thoải mái.
Các nàng đều là một loại người, trời sinh nhất định phải cô độc cùng hắc ám, lấy giết chóc làm bạn. Mà nàng trước đây cũng như thế, nhưng từ khi đến nơi này, nàng đã gặp rất nhiều người có thể mang đến cho nàng cảm giác được quan tâm, sự cảm động cùng tín nhiệm.
Nàng ngẩng đầu, hướng về phía Tiêu Dao Vương thản nhiên cười: “ Vương gia, ngươi xem trong ánh mắt của ta này, nhìn thật kĩ, bên trong là tuyệt đối, tuyệt đối nghiêm túc. Ta lừa gạt người khác nhưng sẽ không bao giờ lừa gạt chính mình!"
Thanh âm kiên định, nói năng rất có khí phách!
Bên môi lộ ra ý cười thản nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt đứng thẳng tắp, khí chất lãnh ngạo tôn quý từ trên người nàng phát ra làm cho người khác mạc danh kỳ diệu đều tin tưởng nàng.
Tin tưởng nàng!
Ta lừa gạt người khác nhưng sẽ không bao giờ lừa gạt chính mình!
Cách nói chuyện dũng cảm như vậy chắc chắn người nói sẽ không phải là một hài tử nhu nhược, Tiêu Dao Vương thấy thế nhất thời cảm giác yên tâm hơn.
“ Nguyệt nhi, ngươi thật làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn. Tuy nhiên ngươi vẫn nhỏ như vậy, có một số việc, nếu như ngươi không giải quyết được thì cứ việc tới tìm ta. Ta đã đáp ứng với mẫu thân ngươi sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."
“ Yên tâm, chuyện mà ta không giải quyết được thì đại khái ngươi cũng không giải quyết được đâu." Hoàng Bắc Nguyệt tự tin cười.
Nàng người này không thích nợ nhân tình, không thích đi cầu người. Sát thủ như bọn họ kiêng kỵ lớn nhất chính là sinh ra cảm giác ỷ lại với người khác, đây là yếu điểm trí mạng.
Cho dù linh hồn đang run rẩy,
Tâm cũng trấn định bất loạn,
Kiếm trong tay, tuyệt sẽ không bị rung chuyển!
Tiêu Dao Vương mày kiếm giương lên, nhìn nàng mỉm cười. Mặc dù hắn không có mở miệng nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn thấy rõ, trong con ngươi của hắn hiện lên một loại quang mang gọi là tín nhiệm.
Khi nàng nhìn ra sau lưng hắn thì thấy được Phong Liên Dực đang vén màn xe nhìn về phía bên này, trong đôi con ngươi tím nhạt thoáng lộ ra một chút ý cười.
Những gia nhân này cũng không biết những việc xảy ra trong cung, họ vẫn cho rằng Hoàng Bắc Nguyệt này vẫn là phế vật tiểu thư như trước kia.
Một nha hoàn của Tiêu Vận lạnh lùng nói: “ Chậm chạp như rùa vậy! Ngươi còn không mau đi xuống! Muốn để tiểu thư của chúng ta chờ ngươi sao?"
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng một cái, chưa kịp mở miệng thì một cái roi đã hung hăng đập vào người nha hoàn khiến ả té xuống đất, nửa khuôn mặt đã huyết nhục mơ hồ.
Tiêu Viễn Trình gầm lên: “ Ngươi không có mắt sao mà lại dám nói chuyện như vậy với quận chúa!?"
Một roi này lập tức khiến đám gia nhân ngày thường hay khi dễ Hoàng Bắc Nguyệt ngây ra như phỗng, sợ run lẩy bẩy.
Tiêu Dao Vương đang ở một bên kìa, Tiêu Viễn Trình làm sao dám đánh mắng Hoàng Bắc Nguyệt như bình thường được, lập tức phân phó: “ Mau đỡ quận chúa xuống xe đi!"
Bội Hương vốn cũng đi ra đón tiếp Tiêu Nhu vừa lúc cũng thấy một roi đó của Tiêu Viễn Trình, nàng lập tức phi thường thông minh đi tới, cung kính dìu Hoàng Bắc Nguyệt từ trên xe ngựa đi xuống.
“ Quận chúa, xin cẩn thận dưới chân."
Tiêu Viễn Trình thấy nha đầu này cũng rất hiểu chuyện, sắc mặt thoáng hoà hoãn vài phần, vội vàng xuống ngựa, cung kính hướng Tiêu Dao Vương nói: “ Cảm tạ vương gia đã đưa tiễn."
Tiêu Dao Vương nhìn hắn một cái, cũng xuống ngựa, kéo Hoàng Bắc Nguyệt đến một bên, thấp giọng nói: “Nguyệt nhi, có phải ngươi có nỗi khổ gì không, nói cho ta biết đi, có ta ở đây ta sẽ không để cho người khi dễ ngươi."
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng ấm áp, kiếp trước nàng là sát thủ, chính việc đó đã sớm làm cho nàng quên mất mùi vị ấm áp là như thế nào. Nàng bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, trừ sư phụ ra cũng chỉ có người phụ nữ gọi là N kia mới có thể làm cho nàng cảm thấy ấm áp, làm cho nàng cảm thấy thoải mái.
Các nàng đều là một loại người, trời sinh nhất định phải cô độc cùng hắc ám, lấy giết chóc làm bạn. Mà nàng trước đây cũng như thế, nhưng từ khi đến nơi này, nàng đã gặp rất nhiều người có thể mang đến cho nàng cảm giác được quan tâm, sự cảm động cùng tín nhiệm.
Nàng ngẩng đầu, hướng về phía Tiêu Dao Vương thản nhiên cười: “ Vương gia, ngươi xem trong ánh mắt của ta này, nhìn thật kĩ, bên trong là tuyệt đối, tuyệt đối nghiêm túc. Ta lừa gạt người khác nhưng sẽ không bao giờ lừa gạt chính mình!"
Thanh âm kiên định, nói năng rất có khí phách!
Bên môi lộ ra ý cười thản nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt đứng thẳng tắp, khí chất lãnh ngạo tôn quý từ trên người nàng phát ra làm cho người khác mạc danh kỳ diệu đều tin tưởng nàng.
Tin tưởng nàng!
Ta lừa gạt người khác nhưng sẽ không bao giờ lừa gạt chính mình!
Cách nói chuyện dũng cảm như vậy chắc chắn người nói sẽ không phải là một hài tử nhu nhược, Tiêu Dao Vương thấy thế nhất thời cảm giác yên tâm hơn.
“ Nguyệt nhi, ngươi thật làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn. Tuy nhiên ngươi vẫn nhỏ như vậy, có một số việc, nếu như ngươi không giải quyết được thì cứ việc tới tìm ta. Ta đã đáp ứng với mẫu thân ngươi sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."
“ Yên tâm, chuyện mà ta không giải quyết được thì đại khái ngươi cũng không giải quyết được đâu." Hoàng Bắc Nguyệt tự tin cười.
Nàng người này không thích nợ nhân tình, không thích đi cầu người. Sát thủ như bọn họ kiêng kỵ lớn nhất chính là sinh ra cảm giác ỷ lại với người khác, đây là yếu điểm trí mạng.
Cho dù linh hồn đang run rẩy,
Tâm cũng trấn định bất loạn,
Kiếm trong tay, tuyệt sẽ không bị rung chuyển!
Tiêu Dao Vương mày kiếm giương lên, nhìn nàng mỉm cười. Mặc dù hắn không có mở miệng nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn thấy rõ, trong con ngươi của hắn hiện lên một loại quang mang gọi là tín nhiệm.
Khi nàng nhìn ra sau lưng hắn thì thấy được Phong Liên Dực đang vén màn xe nhìn về phía bên này, trong đôi con ngươi tím nhạt thoáng lộ ra một chút ý cười.
Tác giả :
Lộ Phi