Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 62: Âm ngươi một phát (4)
Tiết Triệt thấy vậy thần sắc càng trở nên kích động.
Mạnh, quá mạnh mẽ!
Hắn có thể tưởng tượng được không bao lâu nữa, đầu Hồng Thù này sẽ triệt để thần phục dưới chân mình, mặc hắn điều động! Điều này so với việc tự mình ký khế ước với Linh thú vẫn an toàn hơn a.
Bình thường cùng Linh thú ký kết khế ước đơn giản là lợi dụng lẫn nhau, bởi vậy Triệu hoán sư vẫn phải luôn đề phòng Linh thú cắn trả.
Nhưng đầu Hồng Thù này thì khác, nó đã bị Hí Thiên đại nhân hàng phục, cùng hắn ký kết khế ước đã không còn là trợ giúp lẫn nhau nữa mà là Hồng Thù đối với hắn cúi đầu xưng thần!
Hồng Thù dường như biết Tiết Triệt sắp nô dịch nó, cả người lôi quang bùng lên, sát khí trong mắt ánh tăng vọt, hung hăng nhìn Tiết Triệt. Hai chân trước không ngừng đập vào lồng sắt, giống như muốn lao ra đem Tiết Triệt xé nát thành từng mảnh.
Thấy Linh thú cấp mười một này nổi giận, Tiết Triệt cũng nuốt nuốt mấy ngụm nước miếng, trong lòng có chút run rẩy.
Đúng lúc này, Lạc Lạc thiếu gia đẩy cửa bước vào, sau lưng hắn là một hắc bào nhân thần bí, một thân khí tức thanh lãnh.
Thân hình nhỏ nhắn, nhưng lại ẩn chứa khí tức cường giả, vừa tao nhã lại vừa lãnh khốc. Nàng vừa tiến vào, đầu Hồng Thù đang loạn động kia lập tức yên tĩnh lại sau đó lập tức lui về sau, lôi quang thiểm động càng thêm dày đặc, bát mâu co lại bày ra một tư thế tự vệ, trong mắt mang vẻ kiêng kị.
Từ ngông cuồng tự đại đến khúm núm e ngại, tất cả chỉ vì một người xuất hiện mà thôi.
Chiến Dã không khỏi chăm chú nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, thầm nói: “ Tên Hí Thiên này quả nhiên rất lợi hại, cũng chỉ có Linh thú bị nàng hàng phục mới biết thực lực của nàng rốt cuộc đáng sợ dường nào!"
" Hí Thiên đại nhân!" Tiết Triệt hào hứng đi qua, đối với nàng thi lễ: " Phi thường cảm tạ ngài!"
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, trong phòng nghỉ nhiều đại nhân vật như vậy mà nàng đều coi như không thấy, cao ngạo như thế lãnh khốc như thế, nhưng mọi người đều cảm thấy rất bình thường.
Cường giả có tiền vốn để kiêu ngạo, họ đáng được mọi người tôn kính!
Nàng đi tới trước lồng sắt, lãnh đạm nói: " Bắt đầu đi."
Vừa nói xong, nàng liền mở ra lớp phòng vệ nguyên khí trên lồng sắt. Hành động này của nàng lập tức đều khiến đám người trong phòng nghỉ giật thót.
Anh Dạ công chúa lớn tiếng nói: " Này! Cẩn thận lôi điện chung quanh hắn!"
Lúc nãy thấy Anh Dạ công chúa cùng Tiêu Vận tranh giành, ấn tượng của Hoàng Bắc Nguyệt đối với vị công chúa này là hư hỏng, điêu ngoa. Nhưng lúc này Anh Dạ công chúa mặc dù giọng điệu vẫn có chút vô lễ, nhưng cũng chỉ vì sợ nàng bị Hồng Thù thương tổn.
" Không có gì." Nàng nhàn nhạt nói, giọng nói so với lúc đầu nói chuyện với Anh Dạ công chúa không biết nhu hòa bao nhiêu lần.
Anh Dạ công chúa chớp chớp mắt, có chút không nói nên lời, thầm nghĩ: “ Người này thật là kỳ quái, khẩu khí như thề nào lại nhu hòa hơn rồi?"
Lồng sắt mở ra, Hồng Thù vẫn còn sợ hãi uy áp trên người Hoàng Bắc Nguyệt, nào dám ho he động đậy gì. Chỉ cần nhớ tới lực lượng đáng sợ ngày hôm qua, Hồng Thù đáng thương quả thật không dám chọc tên điên này nổi giận nữa.
Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay, đặt trên lưng Hồng Thù, dưới đấu bồng màu đen che chắn chỉ hơi lộ ra vài đầu ngón tay trắng nõn xinh xắn, cùng một chỗ với giáp xác đỏ rực của Hồng Thù quả thực vô cùng chói mắt.
Ánh mắt của Chiến Dã bất tri bất giác đã bị vài đầu ngón tay của nàng hấp dẫn.
Nàng quả nhiên là một vị nữ tử, hơn nữa tuổi vẫn còn rất nhỏ.
Nàng đến cùng là từ đâu đến? Nhỏ tuổi như thế đã có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Mạnh, quá mạnh mẽ!
Hắn có thể tưởng tượng được không bao lâu nữa, đầu Hồng Thù này sẽ triệt để thần phục dưới chân mình, mặc hắn điều động! Điều này so với việc tự mình ký khế ước với Linh thú vẫn an toàn hơn a.
Bình thường cùng Linh thú ký kết khế ước đơn giản là lợi dụng lẫn nhau, bởi vậy Triệu hoán sư vẫn phải luôn đề phòng Linh thú cắn trả.
Nhưng đầu Hồng Thù này thì khác, nó đã bị Hí Thiên đại nhân hàng phục, cùng hắn ký kết khế ước đã không còn là trợ giúp lẫn nhau nữa mà là Hồng Thù đối với hắn cúi đầu xưng thần!
Hồng Thù dường như biết Tiết Triệt sắp nô dịch nó, cả người lôi quang bùng lên, sát khí trong mắt ánh tăng vọt, hung hăng nhìn Tiết Triệt. Hai chân trước không ngừng đập vào lồng sắt, giống như muốn lao ra đem Tiết Triệt xé nát thành từng mảnh.
Thấy Linh thú cấp mười một này nổi giận, Tiết Triệt cũng nuốt nuốt mấy ngụm nước miếng, trong lòng có chút run rẩy.
Đúng lúc này, Lạc Lạc thiếu gia đẩy cửa bước vào, sau lưng hắn là một hắc bào nhân thần bí, một thân khí tức thanh lãnh.
Thân hình nhỏ nhắn, nhưng lại ẩn chứa khí tức cường giả, vừa tao nhã lại vừa lãnh khốc. Nàng vừa tiến vào, đầu Hồng Thù đang loạn động kia lập tức yên tĩnh lại sau đó lập tức lui về sau, lôi quang thiểm động càng thêm dày đặc, bát mâu co lại bày ra một tư thế tự vệ, trong mắt mang vẻ kiêng kị.
Từ ngông cuồng tự đại đến khúm núm e ngại, tất cả chỉ vì một người xuất hiện mà thôi.
Chiến Dã không khỏi chăm chú nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, thầm nói: “ Tên Hí Thiên này quả nhiên rất lợi hại, cũng chỉ có Linh thú bị nàng hàng phục mới biết thực lực của nàng rốt cuộc đáng sợ dường nào!"
" Hí Thiên đại nhân!" Tiết Triệt hào hứng đi qua, đối với nàng thi lễ: " Phi thường cảm tạ ngài!"
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, trong phòng nghỉ nhiều đại nhân vật như vậy mà nàng đều coi như không thấy, cao ngạo như thế lãnh khốc như thế, nhưng mọi người đều cảm thấy rất bình thường.
Cường giả có tiền vốn để kiêu ngạo, họ đáng được mọi người tôn kính!
Nàng đi tới trước lồng sắt, lãnh đạm nói: " Bắt đầu đi."
Vừa nói xong, nàng liền mở ra lớp phòng vệ nguyên khí trên lồng sắt. Hành động này của nàng lập tức đều khiến đám người trong phòng nghỉ giật thót.
Anh Dạ công chúa lớn tiếng nói: " Này! Cẩn thận lôi điện chung quanh hắn!"
Lúc nãy thấy Anh Dạ công chúa cùng Tiêu Vận tranh giành, ấn tượng của Hoàng Bắc Nguyệt đối với vị công chúa này là hư hỏng, điêu ngoa. Nhưng lúc này Anh Dạ công chúa mặc dù giọng điệu vẫn có chút vô lễ, nhưng cũng chỉ vì sợ nàng bị Hồng Thù thương tổn.
" Không có gì." Nàng nhàn nhạt nói, giọng nói so với lúc đầu nói chuyện với Anh Dạ công chúa không biết nhu hòa bao nhiêu lần.
Anh Dạ công chúa chớp chớp mắt, có chút không nói nên lời, thầm nghĩ: “ Người này thật là kỳ quái, khẩu khí như thề nào lại nhu hòa hơn rồi?"
Lồng sắt mở ra, Hồng Thù vẫn còn sợ hãi uy áp trên người Hoàng Bắc Nguyệt, nào dám ho he động đậy gì. Chỉ cần nhớ tới lực lượng đáng sợ ngày hôm qua, Hồng Thù đáng thương quả thật không dám chọc tên điên này nổi giận nữa.
Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay, đặt trên lưng Hồng Thù, dưới đấu bồng màu đen che chắn chỉ hơi lộ ra vài đầu ngón tay trắng nõn xinh xắn, cùng một chỗ với giáp xác đỏ rực của Hồng Thù quả thực vô cùng chói mắt.
Ánh mắt của Chiến Dã bất tri bất giác đã bị vài đầu ngón tay của nàng hấp dẫn.
Nàng quả nhiên là một vị nữ tử, hơn nữa tuổi vẫn còn rất nhỏ.
Nàng đến cùng là từ đâu đến? Nhỏ tuổi như thế đã có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Tác giả :
Lộ Phi