Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 39: Con tin của bắc diệu quốc (9)
Mười năm qua đi, tiểu hài tử năm đó giờ cũng đã trưởng thành rồi. Đáng tiếc hắn vẫn phải tiếp tục ở địch quốc mà làm con tin, Bắc Diệu quốc không hề có ý định đem vị Cửu vương tử này đón về, tự nhiên Nam Dực quốc cũng không có tâm tư đó.
Từ xưa tới nay ở Tạp Nhĩ Tháp đại lục, Hoàng Đế luôn có rất nhiều con nối dõi. Bởi vậy một khi bị đưa đi địch quốc làm con tin, thông thường đều không có cơ hội trở về quốc gia của mình. Nếu không phải hậm hực mà chết thì chính là không chịu nổi đãi ngộ thấp kém của địch quốc mà tự sát, hoặc là chiến tranh bạo phát bị địch quốc ngược đãi dẫn đến tử vong.
Vị này Dực vương tử này sẽ là loại kết cục nào đây?
Vị nam nhân trẻ tuổi gọi là Vũ Văn Địch kia lúc này đã xoay người vén rèm xe lên, dè đặt đem Dực vương tử đỡ xuống.
Thứ trước tiên đập vào mắt chính là vạt áo trắng như tuyết, tiếp đến là một đầu hắc sắc trường phát tựa như mặc ngọc. Hắn cúi người bước xuống xe ngựa, gò má hoàn mỹ khiến ngưới khác hơi thở cũng trở nên khẩn trương. Thân ảnh gầy gò có mấy phần đơn bạc. Vừa đi xuống xe ngựa hắn đã cởi áo choàng trên người xuống, giơ tay lên, thanh âm có chút khàn khàn: " Tìm đi."
Gió nhẹ khẽ khẽ qua thân ảnh của hắn, dù là xuân hoa thu nguyệt cũng không tài nào cướp đoạt được khí chất thanh nhã ấy.
Bởi vì hắn đưa lưng về phía nàng cho nên nàng cũng không thấy được dung mạo của hắn. Nàng hơi híp mắt, lạnh lùng đánh giá bóng lưng gầy gò tràn ngập khí tức ôn hòa, tựa như thanh phong minh nguyệt, tựa như trích tiên hạ phàm.
Võ sĩ kia chỉ tìm kiếm tượng trưng một chút liền phất tay để hắn rời đi.
“Đa tạ."
Văn nhã quý công tử nhẹ nhàng nói tiếng cám ơn rồi để Vũ Văn Địch nâng đỡ, bước chân có chút phù phiếm, chậm rãi đi vào.
Đại môn dần đóng lại, bên ngoài Chất Tử Phủ (chất tử = con tin) lại khôi phục vẻ yên tĩnh, binh lính tuần tra cũng tiếp tục đi đi lại lại, cẩn thận tỉ mỉ.
Thấy cũng không còn gì để nhìn nữa, Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ có thể quay người chậm rãi ly khai. Mặc dù nàng rất hiếu kì về người đã đánh đàn hôm qua, bất quá vị Cửu vương tử này đãi ngộ ở Nam Dực quốc cũng không tốt lắm, nàng cũng không muốn tạo thêm phiền phức cho người ta.
Tối hôm qua cầm tiêu hợp tấu, ký ức này nàng suốt đời khó quên. Bên trong tiếng đàn mờ ảo uyển chuyển đó, nàng cảm nhận được một chút cao ngạo. Nếu có cơ hội, nàng thực muốn có thể cùng hắn hợp tấu lần nữa.
Phía sau đại môn Chất Tử Phủ, Phong Liên Dực vừa đi được vài bước bỗng dừng lại, xoay người liếc mắt về phía cửa.
Đôi con ngươi mới vừa rồi còn ôn hòa nội liễm giờ phút này đã trở nên thanh lãnh mênh mông, lộ ra một cỗ khí tức yêu dị.
" Điện hạ, làm sao vậy?" Vũ Văn Địch hiện giờ cũng không còn vẻ nóng nảy bốc đồng mà vô cùng trầm ổn, rất có phong độ của một đại tướng.
" Không có gì." Phong Liên Dực lắc đầu một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhu hòa.
Vũ Văn Địch thấy vậy trong lòng ngẩn ra. Khi không có người ngoài, điện hạ không bao giờ cười, dù có cũng không phải kiểu cười dịu dàng như vậy, nó luôn khiến hắn sinh ra vài phần hàn khí chứ không như hiện tại.
Phong Liên Dực thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Vũ Văn Địch khẽ nói: " Ngày mai trong cung Hoàng Hậu thiết yến, thiếp mời cũng đã theo thường lệ đưa tới, điện hạ có muốn đi hay không?"
Nam Dực quốc có mấy vị quyền quý đối với nhân phẩm tài học của Dực điện hạ rất là ngưỡng mộ, bởi vậy tuy làm con tin mười năm nhưng điện hạ cũng làm quen không ít người. Bởi vậy các tiệc rượu lớn nhỏ đều sẽ có người đem thiếp mời đưa đến.
Tiệc rượu trong cung hay của đám quý tộc, điện hạ thỉnh thoảng sẽ tham dự một hai cái.
Chỉ là hai ngày nay điện hạ hơi nhiễm chút phong hàn, thân thể không thoải mái, có lẽ sẽ từ chối đi.
" Nghe nói Nam Dực quốc xuất hiện một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư thực lực cùng Thái tử Chiến Dã không phân cao thấp, Triệu hoán thú là một trong Ngũ Linh Băng Linh Huyễn Điểu, cao thủ như vậy ta cũng muốn gặp thử xem."
Từ xưa tới nay ở Tạp Nhĩ Tháp đại lục, Hoàng Đế luôn có rất nhiều con nối dõi. Bởi vậy một khi bị đưa đi địch quốc làm con tin, thông thường đều không có cơ hội trở về quốc gia của mình. Nếu không phải hậm hực mà chết thì chính là không chịu nổi đãi ngộ thấp kém của địch quốc mà tự sát, hoặc là chiến tranh bạo phát bị địch quốc ngược đãi dẫn đến tử vong.
Vị này Dực vương tử này sẽ là loại kết cục nào đây?
Vị nam nhân trẻ tuổi gọi là Vũ Văn Địch kia lúc này đã xoay người vén rèm xe lên, dè đặt đem Dực vương tử đỡ xuống.
Thứ trước tiên đập vào mắt chính là vạt áo trắng như tuyết, tiếp đến là một đầu hắc sắc trường phát tựa như mặc ngọc. Hắn cúi người bước xuống xe ngựa, gò má hoàn mỹ khiến ngưới khác hơi thở cũng trở nên khẩn trương. Thân ảnh gầy gò có mấy phần đơn bạc. Vừa đi xuống xe ngựa hắn đã cởi áo choàng trên người xuống, giơ tay lên, thanh âm có chút khàn khàn: " Tìm đi."
Gió nhẹ khẽ khẽ qua thân ảnh của hắn, dù là xuân hoa thu nguyệt cũng không tài nào cướp đoạt được khí chất thanh nhã ấy.
Bởi vì hắn đưa lưng về phía nàng cho nên nàng cũng không thấy được dung mạo của hắn. Nàng hơi híp mắt, lạnh lùng đánh giá bóng lưng gầy gò tràn ngập khí tức ôn hòa, tựa như thanh phong minh nguyệt, tựa như trích tiên hạ phàm.
Võ sĩ kia chỉ tìm kiếm tượng trưng một chút liền phất tay để hắn rời đi.
“Đa tạ."
Văn nhã quý công tử nhẹ nhàng nói tiếng cám ơn rồi để Vũ Văn Địch nâng đỡ, bước chân có chút phù phiếm, chậm rãi đi vào.
Đại môn dần đóng lại, bên ngoài Chất Tử Phủ (chất tử = con tin) lại khôi phục vẻ yên tĩnh, binh lính tuần tra cũng tiếp tục đi đi lại lại, cẩn thận tỉ mỉ.
Thấy cũng không còn gì để nhìn nữa, Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ có thể quay người chậm rãi ly khai. Mặc dù nàng rất hiếu kì về người đã đánh đàn hôm qua, bất quá vị Cửu vương tử này đãi ngộ ở Nam Dực quốc cũng không tốt lắm, nàng cũng không muốn tạo thêm phiền phức cho người ta.
Tối hôm qua cầm tiêu hợp tấu, ký ức này nàng suốt đời khó quên. Bên trong tiếng đàn mờ ảo uyển chuyển đó, nàng cảm nhận được một chút cao ngạo. Nếu có cơ hội, nàng thực muốn có thể cùng hắn hợp tấu lần nữa.
Phía sau đại môn Chất Tử Phủ, Phong Liên Dực vừa đi được vài bước bỗng dừng lại, xoay người liếc mắt về phía cửa.
Đôi con ngươi mới vừa rồi còn ôn hòa nội liễm giờ phút này đã trở nên thanh lãnh mênh mông, lộ ra một cỗ khí tức yêu dị.
" Điện hạ, làm sao vậy?" Vũ Văn Địch hiện giờ cũng không còn vẻ nóng nảy bốc đồng mà vô cùng trầm ổn, rất có phong độ của một đại tướng.
" Không có gì." Phong Liên Dực lắc đầu một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhu hòa.
Vũ Văn Địch thấy vậy trong lòng ngẩn ra. Khi không có người ngoài, điện hạ không bao giờ cười, dù có cũng không phải kiểu cười dịu dàng như vậy, nó luôn khiến hắn sinh ra vài phần hàn khí chứ không như hiện tại.
Phong Liên Dực thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Vũ Văn Địch khẽ nói: " Ngày mai trong cung Hoàng Hậu thiết yến, thiếp mời cũng đã theo thường lệ đưa tới, điện hạ có muốn đi hay không?"
Nam Dực quốc có mấy vị quyền quý đối với nhân phẩm tài học của Dực điện hạ rất là ngưỡng mộ, bởi vậy tuy làm con tin mười năm nhưng điện hạ cũng làm quen không ít người. Bởi vậy các tiệc rượu lớn nhỏ đều sẽ có người đem thiếp mời đưa đến.
Tiệc rượu trong cung hay của đám quý tộc, điện hạ thỉnh thoảng sẽ tham dự một hai cái.
Chỉ là hai ngày nay điện hạ hơi nhiễm chút phong hàn, thân thể không thoải mái, có lẽ sẽ từ chối đi.
" Nghe nói Nam Dực quốc xuất hiện một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư thực lực cùng Thái tử Chiến Dã không phân cao thấp, Triệu hoán thú là một trong Ngũ Linh Băng Linh Huyễn Điểu, cao thủ như vậy ta cũng muốn gặp thử xem."
Tác giả :
Lộ Phi