Phương Lân Hảo Thổ
Chương 74: Năm tháng ngây thơ
“Tại sao lại trốn tránh tôi?" Hàn Tuyền hỏi rất bá đạo, phòng thử đồ chật hẹp chứa hai người đã rất miễn cưỡng, Hàn Tuyền lại còn cao to như vậy, Ngải Thanh bị chặn trong góc, một cậu cũng không nói được, làm ổ ở nhà suốt ba tháng, cậu đâu có chạy ra ngoài, trong khi đó đối thủ Hàn Tuyền vẫn luôn đánh bao cát.
“Tôi không có trốn cậu, chỉ là thi xong quá mệt thôi." Lý do rất gượng gạo, nhưng Ngải Thanh bướng bỉnh này vẫn có tư cách đứng trước mặt Hàn Tuyền như thế.
“Vậy tại sao lại không nhận điện thoại của tôi?" Khóe miệng của Hàn Tuyền nhếch lên một nụ cười xấu xa, đưa tay nắm lấy hông của Ngải Thanh, Ngải Thanh thon gầy ngay cả giãy giụa cũng không kịp làm liền nghe thấy tiếng mẹ gõ cửa ở bên ngoài.
“Tôi mở cửa nha!" Hàn Tuyền dùng khẩu hình nói với Ngải Thanh. Ngải Thanh vội vàng che miệng hắn lại, tư thế của hai người bất tri bất giác đã mờ ám đến cực hạn, Hàn Tuyền mở to hai mắt trừng Ngải Thanh, nhắc nhở cậu mau buông tay.
Mẹ hối ở bên ngoài, Ngải Thanh nào dám buông tay, Hàn Tuyền nhàn nhã nhéo thắt lưng của cậu một cái, Ngải Thanh thiếu chút nữa đã té nhào, một luồng nhiệt tê dại toàn bộ đều tập trung xuống nơi không nên tập trung, cắn chặt môi tránh né hơi thở phả ra của Hàn Tuyền, cậu chịu đựng rất vất vả. Hàn Tuyền nhếch mép, lại hung hăng nhéo một cái, Ngải Thanh thiếu chút nữa đã kêu lên, cậu không biết mình lại yếu đuối đến vậy.
“Cậu không lên tiếng thì tôi sẽ buông tay." Ngải Thanh ổn định lại cơ thể, lắc đầu nói điều kiện với Hàn Tuyền.
Hàn Tuyền vẫn nhếch mép như cũ, hé miệng liếm lên lòng bàn tay Ngải Thanh, dọa cậu sợ đến vội vàng rụt tay về, cánh tay đụng trúng tường đau đến muốn kêu lên. Bên ngoài mẹ gõ cửa càng gõ càng thêm sốt ruột.
Ngải Thanh một bên đối phó qua loa với mẹ, một bên cố hết sức ngăn chặn hành vi không rõ sắp xuất hiện của Hàn Tuyền.
“Buổi tối ra ngoài chơi với tôi." Hàn Tuyền nhướn mày, nắn nắn cánh tay của Ngải Thanh, giúp cậu xoa xoa, thực tế so với cú va chạm khi nãy, cái này còn đau hơn. Ngải Thanh vẫn gật gật đầu, cậu không còn lựa chọn nào khác. Hàn Tuyền đắc ý khoanh tay nép sang một bên, Ngải Thanh hé cửa một chút nhận lấy quần áo mẹ đưa vào.
Tiếng giày cao gót không đi xa có nghĩa là mẹ đang ở bên ngoài chờ cậu thử đồ xong đi ra để xem hiệu quả, Ngải Thanh nhìn Hàn Tuyền, đối phương vẫn một mực mang dáng vẻ xem trò vui, chọc giận cậu. Không có gì phải sợ nhưng không phải sẽ phải cởi quần sao.
Ngải Thanh khẽ cắn môi cởi bỏ áo T-shirt, mặc cái áo sơ mi vào thật nhanh, cậu suốt mùa hè không bước ra khỏi cửa, trên người so với em bé còn muốn trắng hơn, so với Hàn Tuyền đang đứng trước mặt cậu, cậu càng giống như một con gà luộc, điều này khiến Ngải Thanh rất mất mặt, bởi vì khẩn trương mà cúc áo cài thế nào cũng không xong, tay cũng bắt đầu phát run.
Hàn Tuyền buồn cười nhìn gương mặt ửng đỏ của Ngải Thanh, đưa tay kéo cậu qua.
“Chờ chút khi ra ngoài, cậu đứng ở cửa chính của cửa hàng đợi tôi."
“Biết rồi!" Ngải Thanh đẩy tay của Hàn Tuyền ra, muốn tự mình cài, Hàn Tuyền nhếch mép đánh rớt tay của cậu, nhanh chóng giúp cậu cài xong, “Nếu lúc tôi đi ra không gặp được cậu. Hừ… Vậy chúng ta thử một chút…"
“Biết rồi mà!" Ngải Thanh liếc hắn một cái, cậu chưa từng biết Hàn Tuyền lại khó chơi đến vậy.
“Ngoan!" Hàn Tuyền hài lòng phủi phủi quần áo của Ngải Thanh, nói một câu khiến Ngải Thanh vẫn nhớ đến giờ, “Dáng người của cậu rất đẹp mắt, còn trắng hơn lũ con gái, hông cũng rất mềm."
Nói như vậy đương nhiên Ngải Thanh phải đánh trả, một cái khuỷu tay, ra tay không nặng lắm nhưng lại đủ để Hàn Tuyền ôm bụng một hồi.
Ngải Thanh hoảng sợ ôm quần áo chạy ra ngoài, loại áo sơ mi dáng vẻ thư sinh tràn đầy nhàn nhã này thực ra rất hợp với cậu. Mẹ ngay lập tức để cậu mặc như vậy.
Ngải Thanh chỉ nói với mẹ rằng muốn đến nhà bạn học, không muốn đi dạo nữa, mẹ Ngải cười xoa xoa đầu cậu, chỉnh lại quần áo cho cậu, nói câu đi chơi vui vẻ xong liền đi.
Hàn Tuyền lúc đi ra liền Ngải Thanh ngồi đờ ra trước cửa thang máy của cửa hàng. Không phải là không có biện pháp làm trái mệnh lệnh của Hàn Tuyền, mà là cậu cũng muốn cho mình một cái kết. Trên thực tế nếu thực sự phải đi, có lẽ sẽ không cần chờ thêm nữa, ngay cả dũng khí để chờ nhiều năm còn lại như vậy cũng không có. Tuy rằng chỉ là cảm giác thỏa mãn của một đứa trẻ đáng thương, nhưng đối với Ngải Thanh còn nhỏ tuổi mà nói lại đủ để nhớ trọn đời.
“Phát ngốc cái gì đó?" Hàn Tuyền từ phía sau nhào tới, cả người đều treo trên người cậu.
“Không có gì! Chơi cái gì bây giờ?" Ngải Thanh theo thói quen lấy một điếu thuốc trong túi ra mồi. Một loạt động tác khiến Hàn Tuyền nhìn đến ngẩn người, sau đó duỗi tay một cái rút điếu thuốc trong miệng Ngải Thanh ra, tự mình hút.
“Điếu này tôi lấy, cậu tự mồi điếu khác đi. Đi thôi! Cùng đi chơi, sau đó sẽ đi hát karaoke!" Hàn Tuyền bỏ lại Ngải Thanh, nhảy xuống bậc tam cấp.
Ánh mặt trời quá lớn phơi Ngải Thanh đến choáng váng đầu, nhưng thực sự choáng váng chính là cảm giác Hàn Tuyền rút đi điếu thuốc trong miệng cậu, thật là không có tiền đồ, không ngờ bọn họ đã làm động tác này rất nhiều lần nhưng cậu vẫn còn say mê. Thở dài… rồi cũng nhảy xuống bậc tam cấp theo người kia.
Đi chơi với Hàn Tuyền cũng không ngoài mấy trò đánh đáng giết giết, theo đạo lý thì chơi với đối thủ không có kinh nghiệm không có kỹ xảo như Ngải Thanh, Hàn Tuyền hẳn là phải cảm thấy cực kỳ không thú vị mới đúng, nhưng hôm nay hắn hết lần này đến lần khác lại đặc biệt hưng phấn, mỗi lần đánh bại Ngải Thanh xong liền cười đến ngã trước ngã sau, khiến Ngải Thanh cũng không nhịn được mà hoàn nghi loại trò chơi này lại chơi vui đến vậy?
Trong khu trò chơi Hàn Tuyền gặp được rất nhiều người quen, tất cả mọi người đều rất tò mò về Ngải Thanh, loại học sinh hào hoa phong nhã này trong miệng lại ngậm một điếu thuốc đã rất quái đản rồi, nhưng quái đản nhất là Hàn Tuyền dù có nói chuyện với ai cũng sẽ không bỏ lại cậu.
“Anh em của tôi, thi đậu đại học XX đó nha! Rất trâu bò!" Hàn Tuyền giới thiệu Ngải Thanh với người khác mà không biết mệt, nụ cười đẹp mắt đâm Ngải Thanh đến không mở mắt được, bản thân cậu có tác dụng lớn như vậy với người kia? Không thích, nhưng lại thỏa hiệp vì nụ cười của Hàn Tuyền.
Buổi tối đi hát, Hàn Tuyền có gọi một ít bạn bè của mình đến nhưng lại không gọi thêm mấy nữ sinh, khi ấy Ngải Thanh cũng không biết đó là do Hàn Tuyền dốc hết tâm trí để an bài. Nhưng sau đó, Hàn Tuyền không còn mang theo bạn gái xuất hiện trước mặt cậu nữa, chờ đến lúc Ngải Thanh biết được thì đã không còn vui vẻ nổi, đây là phúc lợi của người làm bằng hữu, hay là sự dằn vặt của kẻ thương thầm?
Người trẻ tuổi lúc nào cũng tràn đầy tinh thần phấn chấn, Hàn Tuyền hát rất êm tai, giống như hắn là khách quen của KTV này vậy, kỹ thuật hát nếu so với loại chim non như Ngải Thanh thì mạnh hơn nhiều. Hắn hơi cúi đầu ngồi trước micro, theo giai điệu mà chậm rãi ngẩng đầu lên, người ngồi phiá dưới cười ngả nghiêng một trận, Ngải Thanh lại cảm thấy rất đẹp trai, cho dù là loại điệu bộ đùa giỡn cũng đẹp trai đến khiến cậu không khống chế được mà mê mẩn.
Ngải Thanh trước sau vẫn từ chối đến gần micro, cái giá của danh hiệu học sinh giỏi chính là cậu hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với thú vui của các bạn cùng lứa, nếu để cậu phân tích biên độ dao động của sóng âm trong không khí, hoặc là phân tích cơ chế cơ thể phát ra âm thanh thì có lẽ cậu sẽ nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, nhưng mà hát… Cậu rất tự giác mà lui vào trong góc.
Tất cả mọi người đều chơi rất thỏa thích, uống rượu, hát, hút thuốc,… Ngải Thanh cái gì cũng không tham gia, ngẩng đầu một cái liền đối mặt ánh mắt quyến rũ mà Hàn Tuyền ném tới. Hàn Tuyền lúc nào cũng chú ý đến cậu, giúp cậu uống rượu còn mang cậu hòa nhập vào cuộc trò chuyện của mọi người, thời thời khắc khắc đều nhớ sau lưng của hắn còn có một Ngải Thanh. Vài lon bia được rót ra, Hàn Tuyền bắt đầu điên rồi, ôm micro nhào tới bên cạnh Ngải Thanh, ôm lấy bờ vai của cậu cùng nhau quẫy, nâng gương mặt của Ngải Thanh lên, trực tiếp đoạt lấy điếu thuốc trong miệng cậu.
Sự nổi tiếng của Hàn Tuyền thực ra rất tốt, chuyên gia nói nghĩa khí với người khác, bình thường ăn uống đều do hắn thanh toán, mọi người đều rất nghe lời hắn. Thấy hắn che chở Ngải Thanh như thế đều có chút bất mãn, Ngải Thanh trong mắt bọn họ ngoại trừ có thành tích khiến người ta hâm mộ ra thì là một kẻ vô dụng, trẻ con trong độ tuổi này rất ngổ ngáo, thường hay khinh thường những đứa có thành tích tốt, cho nên uống chút rượu, mọi người liền bắt đầu miệng không chọn lời.
“Hàn Tuyền, mày che chở Ngải Thanh như vậy, nó là gì của mày vậy?"
“Ngải Thanh trắng trắng mềm mềm thế kia, làm bà xã của mày là thích hợp nhất!"
“Ha ha… Loại bà xã như thế này biết chạy đi đâu mà tìm chứ! Thành tích tốt, dáng dấp lại đẹp, là mẫu người lý tưởng nha!"
Nói nói một hồi lại có người động thủ sờ lên mặt của Ngải Thanh. Cho dù biết là đùa nhưng Ngải Thanh vẫn chịu không nổi, cau mày nhưng lại không phát hỏa, cậu nể mặt Hàn Tuyền. Hàn Tuyền vẫn luôn híp mắt nhìn mọi người, ý cười trên khóe miệng vẫn không phai đi. Cho đến khi có người sờ lên mặt của Ngải Thanh, hắn mới lườm một cái, nhanh chóng bắt được tay của người kia, hung hăng nắm lấy, đối phương đau đến sắc mặt cũng thay đổi.
“Không cho phép mày chạm vào cậu ấy."
Ngải Thanh gỡ tay của Hàn Tuyền ra, rất bình tĩnh nói hắn uống nhiều rồi.
Cổ tay giành được tự do của đối phương đã đỏ bừng, “Ra tay nặng như vậy, không biết ai mới là anh em theo mày đi đến bây giờ nữa."
Đối phương oán hận đứng dậy nói muốn đi. Hàn Tuyền không thèm ngăn cản, những người còn lại thấy Hàn Tuyền lạnh lùng như vậy, cũng đứng dậy muốn đi. Ngải Thanh có hơi sốt ruột, đẩy đẩy Hàn Tuyền, Hàn Tuyền lại lạnh lùng nói để bọn họ đi đi!
Trong phòng nháy mắt trở nên trống không, chỉ còn lại tiếng nhạc sập sình nổ trong tai Ngải Thanh, Hàn Tuyền không ngừng rót bia, một lon lại một lon, Ngải Thanh cản thế nào cũng không cản được, tựa vào sofa rút một điếu thuốc ra mồi.
“Hàn Tuyền… Tôi cũng nên về nhà rồi!"
“F*ck, có phải là anh em không vậy? Tuần sau cậu phải đi rồi mà? Theo tôi một đêm cũng không được sao? Có phải cậu cũng giống như tụi nó hay không, nếu như tôi không thường xuyên dẫn tụi nó ra ngoài chơi thì ngay cả bạn bè cũng không được làm?" Hàn Tuyền vẫn không nhúc nhích, chặn lối đi của Ngải Thanh, sắc mặt rất khó chịu, bia trong tay vẫn không ngừng tràn ra ngoài.
Ngải Thanh có phần ủy khuất ngồi xuống sofa lần nữa, cậu cho tới bây giờ vẫn chưa từng lợi dụng Hàn Tuyền, điều này bản thân Hàn Tuyền biết rõ hơn ai khác, nếu thực sự muốn tính toán như vậy, cho dù là bạn bè cũng không có ý nghĩa.
“Cậu chưa từng hỏi tôi sau này sẽ làm gì? Chúng ta còn là bạn bè sao?" Hàn Tuyền bóp lon bia kêu *crack crack~*. Tựa vào sofa, nhếch mép.
Ngải Thanh lắc đầu, cậu không muốn làm bạn bè với hắn, thực sự! Từ lúc mới quen cho đến bây giờ vẫn luôn không muốn. Không hỏi chính là không muốn lưu lại đường lui cho mình, cái loại đường lui này đối với cậu cũng là một loại tàn nhẫn.
“Cậu thực sự chỉ mới mười bảy tuổi?" Hàn Tuyền vứt thứ đã bị bóp đến không còn hình dạng trong tay đi, quay đầu lại nhìn Ngải Thanh.
“Tôi đã mười tám tuổi rồi." Ngải Thanh đẩy cái đầu đang xoay qua đây của Hàn Tuyền ra, hôm nay cậu đặc biệt bình tĩnh, trên thực tế sau khi cậu phát hiện tình cảm khác thường của mình thì cậu đã bị ép buộc phải trưởng thành.
“Tôi sẽ không đi học nữa!" Hàn Tuyền tựa vào sofa, ngước đầu, “Tôi phải rời khỏi cái thành phố này, tôi muốn đi trải nghiệm… tôi chỉ có thể mạnh hơn ba tôi thôi."
“Ba cậu sẽ không đồng ý đâu." Ngải Thanh vẫn rất bình tĩnh như cũ, quen biết với Hàn Tuyền không phải chỉ mới ngày một ngày hai, chuyện giữa hắn và ba hắn suy cho cùng vẫn biết được một ít.
“Ông ấy sao có thể đồng ý được!" Hàn Tuyền đưa tay đặt lên trán, lông mày nhíu rất chặt, “Tôi mặc kệ ổng."
“Cậu lại bị đánh?" Nghe thấy giọng điệu này của Hàn Tuyền, Ngải Thanh liền đoán được hắn bị đánh, cậu hận chết cái bản tính dễ bị kích động của mình, vừa nghĩ tới Hàn Tuyền có thể lại bị đánh, trái tim của cậu liền thắt chặt thắt chặt lại, cậu ngay cả hành vi của mình cũng khống chế không được, “Cậu vén áo lên đi… để tôi xem một chút!"
“Cậu làm gì vậy? Đồ nhu nhược, không phải chỉ có mấy roi thôi sao, không đánh chết người được đâu." Hàn Tuyền đẩy Ngải Thanh một cái, người uống quá chén ra tay không có chừng mực, Ngải Thanh bị hắn đẩy một cái đến ngã khỏi sofa.
Lúc này Ngải Thanh càng khẳng định hơn nữa, ngọ ngoạy đứng lên, không nói lời nào liền nhào lên người Hàn Tuyền, xốc quần áo của hắn lên, đúng là bị đánh.
“Cậu là đồ ngốc hả? Cậu không biết xem xét thời thế sao?" Ngải Thanh lần đầu tiên lớn tiếng với Hàn Tuyền. Mặc dù vết roi đã đóng vẩy, nhưng nhìn thấy vết thương màu đỏ sậm, đoán cũng biết thời điểm bị đánh khi đó đối phương đã nhẫn tâm cỡ nào.
“Ê!" Hàn Tuyền dày lên tiếng, “Rốt cuộc cậu muốn nhìn tới khi nào?"
Ngải Thanh đột nhiên bừng tỉnh, T-shirt của Hàn Tuyền đã bị cậu cuốn lên tới ngực, mà cậu lại đang nằm sấp ở phía trên, cánh tay chỉ cần xuống dưới một chút liền có thể ôm lấy thắt lưng của Hàn Tuyền. Cậu có phần khẩn trương mà nhìn theo ***g ngực rắn chắc của Hàn Tuyền, đúng lúc chạm phải ánh mắt có phần mơ màng của Hàn Tuyền.
Hàn Tuyền hơi híp mắt lại, thử đẩy Ngải Thanh một cái, không ngờ lại mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có. Ngải Thanh cũng rất bất ngờ, cậu cho rằng Hàn Tuyền sẽ đẩy cậu ra, còn cho rằng Hàn Tuyền sẽ lộ ra vẻ mặt chán ghét. Khi cậu lấy lại dũng khí để ngẩng đầu lần nữa, Hàn Tuyền đã nhắm hai mắt lại, cơ thể bị Ngải Thanh đè lên không ngờ chỉ điều chỉnh lại tư thế thích hợp một chút, da thịt trần trụi ma sát lên áo sơ mi của Ngải Thanh, vải vóc mềm mại bị ép ma sát lên da thịt của bản thân, chỉ là một động tác nhỏ xíu như vậy thôi, dục vọng của Ngải Thanh trẻ tuổi cũng bị kích thích rồi. Cậu ý thức được đây có thể là cơ hội cuối cùng trong đời này của cậu.
Ngải Thanh không phải đồ ngốc chỉ biết học đến hư não, cậu biết Hàn Tuyền bởi vì uống say nên mới có thể lộ ra một mặt không hề đề phòng thế này, cậu cũng biết nếu như Hàn Tuyền tỉnh táo, cậu sẽ không có khả năng nằm trên người hắn, ngửi mùi hương của hắn như vậy, càng không thể sờ lên da thịt ấm áp của hắn.
“Hàn Tuyền… Em thích anh…" Thì thầm gọi tên của đối phương, hôn lên da thịt trần trụi của đối phương, ngón tay dọc theo cái cổ của Hàn Tuyền, chậm rãi sờ lên gương mặt của hắn, “Xin lỗi…"
Từ lông mày đến môi, từng tấc từng tấc đều cẩn thận sờ qua, Ngải Thanh muốn khắc sâu hắn, muốn siết chặt hắn trong trí nhớ của mình, sau đó phong ấn lại. Tiến lên trước hôn lên hai hàng lông mày nhíu chặt của Hàn Tuyền, đầu lưỡi lướt qua yết hầu, dọc theo cổ hôn đến lỗ tai của hắn, từng chút từng chút đều vô cùng quý trọng. Nhưng trước sau vẫn tránh né đôi môi của Hàn Tuyền, đôi môi vẫn cứ đóng chặt, trong đêm tối có sự mê hoặc thần bí nhất, nhưng Ngải Thanh dùng lý trí còn sót lại để kiềm nén phần suy nghĩ xấu xa của mình. Trong miệng vẫn không ngừng nói xin lỗi, thích không thể thay mặt lời xin lỗi, nhưng thích chính là cái cớ duy nhất của Ngải Thanh vào lúc này, xin lỗi chính là cách bù đắp duy nhất của cậu.
Mùa hè, trong phòng dù có mở điều hòa, nhưng Ngải Thanh cũng nóng đến một thân đầy mồ hôi, da thịt dưới bàn tay cũng nóng đáng sợ, cậu cúi người chôn đầu vào ***g ngực Hàn Tuyền, hôn lên từng tấc từng tấc trên vết roi, mỗi lần dùng sức liếm mút thì cơ thể dưới thân cũng căng thẳng theo bản năng, nhưng vẫn hưng phấn đến không kiềm chế được. Cậu cho rằng bản thân điên rồi, cậu cũng tình nguyện để mình hóa điên, nhưng lý trí chết tiệt không ngờ vẫn chưa biến mất. Thời điểm ngón tay sắp sờ lên nơi cấm kỵ cuối cùng, cậu lại buông tay.
Con người đều rất tham lam, đạt được bước đầu tiên sẽ muốn tiếp bước thứ hai, Ngải Thanh biết nếu mình tiếp tục có lẽ sẽ không thể khống chế được nữa. Mặc dù bản thân kiềm chế rất khổ cực, nhưng cậu vẫn lục túi của Hàn Tuyền, cậu biết trong danh bạ của Hàn Tuyền chứa đầy số điện thoại của tất cả nữ sinh mà Hàn Tuyền quen biết. Hắn đã từng cầm cái danh bạ này hỏi Ngải Thanh thích nữ sinh trường nào, hắn đều có cách đoạt về tay. Ngải Thanh cười cay đắng, ghi nhớ một dãy số, nhìn Hàn Tuyền một cái, đan chặt lấy tay hắn, sau đó đặt lên môi hôn một cái, rồi buông tay, đẩy cửa bỏ đi. Động tác này cậu đã từng xem qua trong một bộ phim, khi đó cảm thấy trong lòng thắt chặt, nhưng thế nào cũng không thể lý giải tại sao sắc mặt của diễn viên lại phải khó coi như vậy. Hiện tại cậu cảm thấy sắc mặt của mình e rằng còn khó coi hơn diễn viên kia.
Ra khỏi cửa liền gọi cho bạn gái của Hàn Tuyền, bịa một cái cớ nói Hàn Tuyền uống say vẫn không ngừng gọi tên của đối phương. Đối phương liền dễ dàng đồng ý tới đón Hàn Tuyền. Cúp máy xong, Ngải Thanh vẫn không đi mà ngồi bên ngoài KTV không ngừng hút thuốc, cho đến khi cô gái kia đỡ Hàn Tuyền lảo đảo lắc lư đi ra, cậu mới vứt điếu thuốc trong tay, nhìn bóng lưng hai người càng đi càng xa, đạp lên tàn thuốc vứt trên mặt đất lần nữa. Hàn Tuyền… tối nay em sẽ bắt đầu lãng quên anh.
“Tôi không có trốn cậu, chỉ là thi xong quá mệt thôi." Lý do rất gượng gạo, nhưng Ngải Thanh bướng bỉnh này vẫn có tư cách đứng trước mặt Hàn Tuyền như thế.
“Vậy tại sao lại không nhận điện thoại của tôi?" Khóe miệng của Hàn Tuyền nhếch lên một nụ cười xấu xa, đưa tay nắm lấy hông của Ngải Thanh, Ngải Thanh thon gầy ngay cả giãy giụa cũng không kịp làm liền nghe thấy tiếng mẹ gõ cửa ở bên ngoài.
“Tôi mở cửa nha!" Hàn Tuyền dùng khẩu hình nói với Ngải Thanh. Ngải Thanh vội vàng che miệng hắn lại, tư thế của hai người bất tri bất giác đã mờ ám đến cực hạn, Hàn Tuyền mở to hai mắt trừng Ngải Thanh, nhắc nhở cậu mau buông tay.
Mẹ hối ở bên ngoài, Ngải Thanh nào dám buông tay, Hàn Tuyền nhàn nhã nhéo thắt lưng của cậu một cái, Ngải Thanh thiếu chút nữa đã té nhào, một luồng nhiệt tê dại toàn bộ đều tập trung xuống nơi không nên tập trung, cắn chặt môi tránh né hơi thở phả ra của Hàn Tuyền, cậu chịu đựng rất vất vả. Hàn Tuyền nhếch mép, lại hung hăng nhéo một cái, Ngải Thanh thiếu chút nữa đã kêu lên, cậu không biết mình lại yếu đuối đến vậy.
“Cậu không lên tiếng thì tôi sẽ buông tay." Ngải Thanh ổn định lại cơ thể, lắc đầu nói điều kiện với Hàn Tuyền.
Hàn Tuyền vẫn nhếch mép như cũ, hé miệng liếm lên lòng bàn tay Ngải Thanh, dọa cậu sợ đến vội vàng rụt tay về, cánh tay đụng trúng tường đau đến muốn kêu lên. Bên ngoài mẹ gõ cửa càng gõ càng thêm sốt ruột.
Ngải Thanh một bên đối phó qua loa với mẹ, một bên cố hết sức ngăn chặn hành vi không rõ sắp xuất hiện của Hàn Tuyền.
“Buổi tối ra ngoài chơi với tôi." Hàn Tuyền nhướn mày, nắn nắn cánh tay của Ngải Thanh, giúp cậu xoa xoa, thực tế so với cú va chạm khi nãy, cái này còn đau hơn. Ngải Thanh vẫn gật gật đầu, cậu không còn lựa chọn nào khác. Hàn Tuyền đắc ý khoanh tay nép sang một bên, Ngải Thanh hé cửa một chút nhận lấy quần áo mẹ đưa vào.
Tiếng giày cao gót không đi xa có nghĩa là mẹ đang ở bên ngoài chờ cậu thử đồ xong đi ra để xem hiệu quả, Ngải Thanh nhìn Hàn Tuyền, đối phương vẫn một mực mang dáng vẻ xem trò vui, chọc giận cậu. Không có gì phải sợ nhưng không phải sẽ phải cởi quần sao.
Ngải Thanh khẽ cắn môi cởi bỏ áo T-shirt, mặc cái áo sơ mi vào thật nhanh, cậu suốt mùa hè không bước ra khỏi cửa, trên người so với em bé còn muốn trắng hơn, so với Hàn Tuyền đang đứng trước mặt cậu, cậu càng giống như một con gà luộc, điều này khiến Ngải Thanh rất mất mặt, bởi vì khẩn trương mà cúc áo cài thế nào cũng không xong, tay cũng bắt đầu phát run.
Hàn Tuyền buồn cười nhìn gương mặt ửng đỏ của Ngải Thanh, đưa tay kéo cậu qua.
“Chờ chút khi ra ngoài, cậu đứng ở cửa chính của cửa hàng đợi tôi."
“Biết rồi!" Ngải Thanh đẩy tay của Hàn Tuyền ra, muốn tự mình cài, Hàn Tuyền nhếch mép đánh rớt tay của cậu, nhanh chóng giúp cậu cài xong, “Nếu lúc tôi đi ra không gặp được cậu. Hừ… Vậy chúng ta thử một chút…"
“Biết rồi mà!" Ngải Thanh liếc hắn một cái, cậu chưa từng biết Hàn Tuyền lại khó chơi đến vậy.
“Ngoan!" Hàn Tuyền hài lòng phủi phủi quần áo của Ngải Thanh, nói một câu khiến Ngải Thanh vẫn nhớ đến giờ, “Dáng người của cậu rất đẹp mắt, còn trắng hơn lũ con gái, hông cũng rất mềm."
Nói như vậy đương nhiên Ngải Thanh phải đánh trả, một cái khuỷu tay, ra tay không nặng lắm nhưng lại đủ để Hàn Tuyền ôm bụng một hồi.
Ngải Thanh hoảng sợ ôm quần áo chạy ra ngoài, loại áo sơ mi dáng vẻ thư sinh tràn đầy nhàn nhã này thực ra rất hợp với cậu. Mẹ ngay lập tức để cậu mặc như vậy.
Ngải Thanh chỉ nói với mẹ rằng muốn đến nhà bạn học, không muốn đi dạo nữa, mẹ Ngải cười xoa xoa đầu cậu, chỉnh lại quần áo cho cậu, nói câu đi chơi vui vẻ xong liền đi.
Hàn Tuyền lúc đi ra liền Ngải Thanh ngồi đờ ra trước cửa thang máy của cửa hàng. Không phải là không có biện pháp làm trái mệnh lệnh của Hàn Tuyền, mà là cậu cũng muốn cho mình một cái kết. Trên thực tế nếu thực sự phải đi, có lẽ sẽ không cần chờ thêm nữa, ngay cả dũng khí để chờ nhiều năm còn lại như vậy cũng không có. Tuy rằng chỉ là cảm giác thỏa mãn của một đứa trẻ đáng thương, nhưng đối với Ngải Thanh còn nhỏ tuổi mà nói lại đủ để nhớ trọn đời.
“Phát ngốc cái gì đó?" Hàn Tuyền từ phía sau nhào tới, cả người đều treo trên người cậu.
“Không có gì! Chơi cái gì bây giờ?" Ngải Thanh theo thói quen lấy một điếu thuốc trong túi ra mồi. Một loạt động tác khiến Hàn Tuyền nhìn đến ngẩn người, sau đó duỗi tay một cái rút điếu thuốc trong miệng Ngải Thanh ra, tự mình hút.
“Điếu này tôi lấy, cậu tự mồi điếu khác đi. Đi thôi! Cùng đi chơi, sau đó sẽ đi hát karaoke!" Hàn Tuyền bỏ lại Ngải Thanh, nhảy xuống bậc tam cấp.
Ánh mặt trời quá lớn phơi Ngải Thanh đến choáng váng đầu, nhưng thực sự choáng váng chính là cảm giác Hàn Tuyền rút đi điếu thuốc trong miệng cậu, thật là không có tiền đồ, không ngờ bọn họ đã làm động tác này rất nhiều lần nhưng cậu vẫn còn say mê. Thở dài… rồi cũng nhảy xuống bậc tam cấp theo người kia.
Đi chơi với Hàn Tuyền cũng không ngoài mấy trò đánh đáng giết giết, theo đạo lý thì chơi với đối thủ không có kinh nghiệm không có kỹ xảo như Ngải Thanh, Hàn Tuyền hẳn là phải cảm thấy cực kỳ không thú vị mới đúng, nhưng hôm nay hắn hết lần này đến lần khác lại đặc biệt hưng phấn, mỗi lần đánh bại Ngải Thanh xong liền cười đến ngã trước ngã sau, khiến Ngải Thanh cũng không nhịn được mà hoàn nghi loại trò chơi này lại chơi vui đến vậy?
Trong khu trò chơi Hàn Tuyền gặp được rất nhiều người quen, tất cả mọi người đều rất tò mò về Ngải Thanh, loại học sinh hào hoa phong nhã này trong miệng lại ngậm một điếu thuốc đã rất quái đản rồi, nhưng quái đản nhất là Hàn Tuyền dù có nói chuyện với ai cũng sẽ không bỏ lại cậu.
“Anh em của tôi, thi đậu đại học XX đó nha! Rất trâu bò!" Hàn Tuyền giới thiệu Ngải Thanh với người khác mà không biết mệt, nụ cười đẹp mắt đâm Ngải Thanh đến không mở mắt được, bản thân cậu có tác dụng lớn như vậy với người kia? Không thích, nhưng lại thỏa hiệp vì nụ cười của Hàn Tuyền.
Buổi tối đi hát, Hàn Tuyền có gọi một ít bạn bè của mình đến nhưng lại không gọi thêm mấy nữ sinh, khi ấy Ngải Thanh cũng không biết đó là do Hàn Tuyền dốc hết tâm trí để an bài. Nhưng sau đó, Hàn Tuyền không còn mang theo bạn gái xuất hiện trước mặt cậu nữa, chờ đến lúc Ngải Thanh biết được thì đã không còn vui vẻ nổi, đây là phúc lợi của người làm bằng hữu, hay là sự dằn vặt của kẻ thương thầm?
Người trẻ tuổi lúc nào cũng tràn đầy tinh thần phấn chấn, Hàn Tuyền hát rất êm tai, giống như hắn là khách quen của KTV này vậy, kỹ thuật hát nếu so với loại chim non như Ngải Thanh thì mạnh hơn nhiều. Hắn hơi cúi đầu ngồi trước micro, theo giai điệu mà chậm rãi ngẩng đầu lên, người ngồi phiá dưới cười ngả nghiêng một trận, Ngải Thanh lại cảm thấy rất đẹp trai, cho dù là loại điệu bộ đùa giỡn cũng đẹp trai đến khiến cậu không khống chế được mà mê mẩn.
Ngải Thanh trước sau vẫn từ chối đến gần micro, cái giá của danh hiệu học sinh giỏi chính là cậu hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với thú vui của các bạn cùng lứa, nếu để cậu phân tích biên độ dao động của sóng âm trong không khí, hoặc là phân tích cơ chế cơ thể phát ra âm thanh thì có lẽ cậu sẽ nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, nhưng mà hát… Cậu rất tự giác mà lui vào trong góc.
Tất cả mọi người đều chơi rất thỏa thích, uống rượu, hát, hút thuốc,… Ngải Thanh cái gì cũng không tham gia, ngẩng đầu một cái liền đối mặt ánh mắt quyến rũ mà Hàn Tuyền ném tới. Hàn Tuyền lúc nào cũng chú ý đến cậu, giúp cậu uống rượu còn mang cậu hòa nhập vào cuộc trò chuyện của mọi người, thời thời khắc khắc đều nhớ sau lưng của hắn còn có một Ngải Thanh. Vài lon bia được rót ra, Hàn Tuyền bắt đầu điên rồi, ôm micro nhào tới bên cạnh Ngải Thanh, ôm lấy bờ vai của cậu cùng nhau quẫy, nâng gương mặt của Ngải Thanh lên, trực tiếp đoạt lấy điếu thuốc trong miệng cậu.
Sự nổi tiếng của Hàn Tuyền thực ra rất tốt, chuyên gia nói nghĩa khí với người khác, bình thường ăn uống đều do hắn thanh toán, mọi người đều rất nghe lời hắn. Thấy hắn che chở Ngải Thanh như thế đều có chút bất mãn, Ngải Thanh trong mắt bọn họ ngoại trừ có thành tích khiến người ta hâm mộ ra thì là một kẻ vô dụng, trẻ con trong độ tuổi này rất ngổ ngáo, thường hay khinh thường những đứa có thành tích tốt, cho nên uống chút rượu, mọi người liền bắt đầu miệng không chọn lời.
“Hàn Tuyền, mày che chở Ngải Thanh như vậy, nó là gì của mày vậy?"
“Ngải Thanh trắng trắng mềm mềm thế kia, làm bà xã của mày là thích hợp nhất!"
“Ha ha… Loại bà xã như thế này biết chạy đi đâu mà tìm chứ! Thành tích tốt, dáng dấp lại đẹp, là mẫu người lý tưởng nha!"
Nói nói một hồi lại có người động thủ sờ lên mặt của Ngải Thanh. Cho dù biết là đùa nhưng Ngải Thanh vẫn chịu không nổi, cau mày nhưng lại không phát hỏa, cậu nể mặt Hàn Tuyền. Hàn Tuyền vẫn luôn híp mắt nhìn mọi người, ý cười trên khóe miệng vẫn không phai đi. Cho đến khi có người sờ lên mặt của Ngải Thanh, hắn mới lườm một cái, nhanh chóng bắt được tay của người kia, hung hăng nắm lấy, đối phương đau đến sắc mặt cũng thay đổi.
“Không cho phép mày chạm vào cậu ấy."
Ngải Thanh gỡ tay của Hàn Tuyền ra, rất bình tĩnh nói hắn uống nhiều rồi.
Cổ tay giành được tự do của đối phương đã đỏ bừng, “Ra tay nặng như vậy, không biết ai mới là anh em theo mày đi đến bây giờ nữa."
Đối phương oán hận đứng dậy nói muốn đi. Hàn Tuyền không thèm ngăn cản, những người còn lại thấy Hàn Tuyền lạnh lùng như vậy, cũng đứng dậy muốn đi. Ngải Thanh có hơi sốt ruột, đẩy đẩy Hàn Tuyền, Hàn Tuyền lại lạnh lùng nói để bọn họ đi đi!
Trong phòng nháy mắt trở nên trống không, chỉ còn lại tiếng nhạc sập sình nổ trong tai Ngải Thanh, Hàn Tuyền không ngừng rót bia, một lon lại một lon, Ngải Thanh cản thế nào cũng không cản được, tựa vào sofa rút một điếu thuốc ra mồi.
“Hàn Tuyền… Tôi cũng nên về nhà rồi!"
“F*ck, có phải là anh em không vậy? Tuần sau cậu phải đi rồi mà? Theo tôi một đêm cũng không được sao? Có phải cậu cũng giống như tụi nó hay không, nếu như tôi không thường xuyên dẫn tụi nó ra ngoài chơi thì ngay cả bạn bè cũng không được làm?" Hàn Tuyền vẫn không nhúc nhích, chặn lối đi của Ngải Thanh, sắc mặt rất khó chịu, bia trong tay vẫn không ngừng tràn ra ngoài.
Ngải Thanh có phần ủy khuất ngồi xuống sofa lần nữa, cậu cho tới bây giờ vẫn chưa từng lợi dụng Hàn Tuyền, điều này bản thân Hàn Tuyền biết rõ hơn ai khác, nếu thực sự muốn tính toán như vậy, cho dù là bạn bè cũng không có ý nghĩa.
“Cậu chưa từng hỏi tôi sau này sẽ làm gì? Chúng ta còn là bạn bè sao?" Hàn Tuyền bóp lon bia kêu *crack crack~*. Tựa vào sofa, nhếch mép.
Ngải Thanh lắc đầu, cậu không muốn làm bạn bè với hắn, thực sự! Từ lúc mới quen cho đến bây giờ vẫn luôn không muốn. Không hỏi chính là không muốn lưu lại đường lui cho mình, cái loại đường lui này đối với cậu cũng là một loại tàn nhẫn.
“Cậu thực sự chỉ mới mười bảy tuổi?" Hàn Tuyền vứt thứ đã bị bóp đến không còn hình dạng trong tay đi, quay đầu lại nhìn Ngải Thanh.
“Tôi đã mười tám tuổi rồi." Ngải Thanh đẩy cái đầu đang xoay qua đây của Hàn Tuyền ra, hôm nay cậu đặc biệt bình tĩnh, trên thực tế sau khi cậu phát hiện tình cảm khác thường của mình thì cậu đã bị ép buộc phải trưởng thành.
“Tôi sẽ không đi học nữa!" Hàn Tuyền tựa vào sofa, ngước đầu, “Tôi phải rời khỏi cái thành phố này, tôi muốn đi trải nghiệm… tôi chỉ có thể mạnh hơn ba tôi thôi."
“Ba cậu sẽ không đồng ý đâu." Ngải Thanh vẫn rất bình tĩnh như cũ, quen biết với Hàn Tuyền không phải chỉ mới ngày một ngày hai, chuyện giữa hắn và ba hắn suy cho cùng vẫn biết được một ít.
“Ông ấy sao có thể đồng ý được!" Hàn Tuyền đưa tay đặt lên trán, lông mày nhíu rất chặt, “Tôi mặc kệ ổng."
“Cậu lại bị đánh?" Nghe thấy giọng điệu này của Hàn Tuyền, Ngải Thanh liền đoán được hắn bị đánh, cậu hận chết cái bản tính dễ bị kích động của mình, vừa nghĩ tới Hàn Tuyền có thể lại bị đánh, trái tim của cậu liền thắt chặt thắt chặt lại, cậu ngay cả hành vi của mình cũng khống chế không được, “Cậu vén áo lên đi… để tôi xem một chút!"
“Cậu làm gì vậy? Đồ nhu nhược, không phải chỉ có mấy roi thôi sao, không đánh chết người được đâu." Hàn Tuyền đẩy Ngải Thanh một cái, người uống quá chén ra tay không có chừng mực, Ngải Thanh bị hắn đẩy một cái đến ngã khỏi sofa.
Lúc này Ngải Thanh càng khẳng định hơn nữa, ngọ ngoạy đứng lên, không nói lời nào liền nhào lên người Hàn Tuyền, xốc quần áo của hắn lên, đúng là bị đánh.
“Cậu là đồ ngốc hả? Cậu không biết xem xét thời thế sao?" Ngải Thanh lần đầu tiên lớn tiếng với Hàn Tuyền. Mặc dù vết roi đã đóng vẩy, nhưng nhìn thấy vết thương màu đỏ sậm, đoán cũng biết thời điểm bị đánh khi đó đối phương đã nhẫn tâm cỡ nào.
“Ê!" Hàn Tuyền dày lên tiếng, “Rốt cuộc cậu muốn nhìn tới khi nào?"
Ngải Thanh đột nhiên bừng tỉnh, T-shirt của Hàn Tuyền đã bị cậu cuốn lên tới ngực, mà cậu lại đang nằm sấp ở phía trên, cánh tay chỉ cần xuống dưới một chút liền có thể ôm lấy thắt lưng của Hàn Tuyền. Cậu có phần khẩn trương mà nhìn theo ***g ngực rắn chắc của Hàn Tuyền, đúng lúc chạm phải ánh mắt có phần mơ màng của Hàn Tuyền.
Hàn Tuyền hơi híp mắt lại, thử đẩy Ngải Thanh một cái, không ngờ lại mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có. Ngải Thanh cũng rất bất ngờ, cậu cho rằng Hàn Tuyền sẽ đẩy cậu ra, còn cho rằng Hàn Tuyền sẽ lộ ra vẻ mặt chán ghét. Khi cậu lấy lại dũng khí để ngẩng đầu lần nữa, Hàn Tuyền đã nhắm hai mắt lại, cơ thể bị Ngải Thanh đè lên không ngờ chỉ điều chỉnh lại tư thế thích hợp một chút, da thịt trần trụi ma sát lên áo sơ mi của Ngải Thanh, vải vóc mềm mại bị ép ma sát lên da thịt của bản thân, chỉ là một động tác nhỏ xíu như vậy thôi, dục vọng của Ngải Thanh trẻ tuổi cũng bị kích thích rồi. Cậu ý thức được đây có thể là cơ hội cuối cùng trong đời này của cậu.
Ngải Thanh không phải đồ ngốc chỉ biết học đến hư não, cậu biết Hàn Tuyền bởi vì uống say nên mới có thể lộ ra một mặt không hề đề phòng thế này, cậu cũng biết nếu như Hàn Tuyền tỉnh táo, cậu sẽ không có khả năng nằm trên người hắn, ngửi mùi hương của hắn như vậy, càng không thể sờ lên da thịt ấm áp của hắn.
“Hàn Tuyền… Em thích anh…" Thì thầm gọi tên của đối phương, hôn lên da thịt trần trụi của đối phương, ngón tay dọc theo cái cổ của Hàn Tuyền, chậm rãi sờ lên gương mặt của hắn, “Xin lỗi…"
Từ lông mày đến môi, từng tấc từng tấc đều cẩn thận sờ qua, Ngải Thanh muốn khắc sâu hắn, muốn siết chặt hắn trong trí nhớ của mình, sau đó phong ấn lại. Tiến lên trước hôn lên hai hàng lông mày nhíu chặt của Hàn Tuyền, đầu lưỡi lướt qua yết hầu, dọc theo cổ hôn đến lỗ tai của hắn, từng chút từng chút đều vô cùng quý trọng. Nhưng trước sau vẫn tránh né đôi môi của Hàn Tuyền, đôi môi vẫn cứ đóng chặt, trong đêm tối có sự mê hoặc thần bí nhất, nhưng Ngải Thanh dùng lý trí còn sót lại để kiềm nén phần suy nghĩ xấu xa của mình. Trong miệng vẫn không ngừng nói xin lỗi, thích không thể thay mặt lời xin lỗi, nhưng thích chính là cái cớ duy nhất của Ngải Thanh vào lúc này, xin lỗi chính là cách bù đắp duy nhất của cậu.
Mùa hè, trong phòng dù có mở điều hòa, nhưng Ngải Thanh cũng nóng đến một thân đầy mồ hôi, da thịt dưới bàn tay cũng nóng đáng sợ, cậu cúi người chôn đầu vào ***g ngực Hàn Tuyền, hôn lên từng tấc từng tấc trên vết roi, mỗi lần dùng sức liếm mút thì cơ thể dưới thân cũng căng thẳng theo bản năng, nhưng vẫn hưng phấn đến không kiềm chế được. Cậu cho rằng bản thân điên rồi, cậu cũng tình nguyện để mình hóa điên, nhưng lý trí chết tiệt không ngờ vẫn chưa biến mất. Thời điểm ngón tay sắp sờ lên nơi cấm kỵ cuối cùng, cậu lại buông tay.
Con người đều rất tham lam, đạt được bước đầu tiên sẽ muốn tiếp bước thứ hai, Ngải Thanh biết nếu mình tiếp tục có lẽ sẽ không thể khống chế được nữa. Mặc dù bản thân kiềm chế rất khổ cực, nhưng cậu vẫn lục túi của Hàn Tuyền, cậu biết trong danh bạ của Hàn Tuyền chứa đầy số điện thoại của tất cả nữ sinh mà Hàn Tuyền quen biết. Hắn đã từng cầm cái danh bạ này hỏi Ngải Thanh thích nữ sinh trường nào, hắn đều có cách đoạt về tay. Ngải Thanh cười cay đắng, ghi nhớ một dãy số, nhìn Hàn Tuyền một cái, đan chặt lấy tay hắn, sau đó đặt lên môi hôn một cái, rồi buông tay, đẩy cửa bỏ đi. Động tác này cậu đã từng xem qua trong một bộ phim, khi đó cảm thấy trong lòng thắt chặt, nhưng thế nào cũng không thể lý giải tại sao sắc mặt của diễn viên lại phải khó coi như vậy. Hiện tại cậu cảm thấy sắc mặt của mình e rằng còn khó coi hơn diễn viên kia.
Ra khỏi cửa liền gọi cho bạn gái của Hàn Tuyền, bịa một cái cớ nói Hàn Tuyền uống say vẫn không ngừng gọi tên của đối phương. Đối phương liền dễ dàng đồng ý tới đón Hàn Tuyền. Cúp máy xong, Ngải Thanh vẫn không đi mà ngồi bên ngoài KTV không ngừng hút thuốc, cho đến khi cô gái kia đỡ Hàn Tuyền lảo đảo lắc lư đi ra, cậu mới vứt điếu thuốc trong tay, nhìn bóng lưng hai người càng đi càng xa, đạp lên tàn thuốc vứt trên mặt đất lần nữa. Hàn Tuyền… tối nay em sẽ bắt đầu lãng quên anh.
Tác giả :
Du Lăng Nhi