Phượng Lâm Chi Yêu Vương Lăn Xuống Giường
Chương 32: Ba viên cùng lúc
Đột nhiên toàn bộ phòng đấu giá tối sầm, chỉ có vị trí chính giữa ngay trên đài là có một chùm ánh sáng chiếu sáng lên, chiếu lên trước người Liễu Sơn, ở đó, từ từ bay lên một cái đài, vật đấu giá đầu tiên đang nằm ở trên mặt bàn.
Là một tấm da dê.
“Đây là vật đấu giá đầu tiên của ngày hôm nay… võ kỹ cao cấp Hoàng giai, Kim Cương quyền."
Tất cả mọi người đều trợn to mắt hơi kinh ngạc… vật đấu giá đầu tiên lại là võ kỹ cao cấp Hoàng giai, có thể thấy được tối hôm nay, đồ vật bán đấu giá sẽ là loại đẳng cấp nào.
Các vị nhân sĩ gia tộc ở đây đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng. Phải biết, một gia tộc hưng thịnh, không chỉ cần nhờ sức mạnh cường giả không ngừng liên tục chống đỡ, càng cần thêm tích lũy phong phú. Đối với đại gia tộc mà nói, có lúc, chỉ một võ kỹ tâm pháp thích hợp cũng có thể chấn hứng cả một gia tộc. Vì thế mà các gia chủ luôn rất vừa ý đối với thứ này.
Bên trong sàn bán đấu giá khẽ rối loạn.
Liễu Sơn không một tiếng động, bổ sung thêm: “Dựa theo giám định của chúng ta, quyển võ kỹ này, vũ lực uy mãnh, nếu phát huy đến cực hạn có thể đạt đến trình độ võ kỹ sơ cấp Huyền giai."
Liễu Sơn vừa nói, mọi người càng tha thiết hơn. Có thể đạt đến Huyền giai? Vũ kỹ này quả thật đáng giá.
Đối với đại gia tộc thế gia như Phượng gia mà nói, bên trong Tàng Thư Các, không nói võ kỹ Hoàng giai khắp nơi đều có, cũng tuyệt đối không ít, bằng không nhiều năm qua cũng không chiếm được danh hào đệ nhất gia tộc thành Tây Tác. Thế nhưng đối với những thế lực một vài gia tộc nhỏ hơn mà nói thì võ kỹ như vậy chính là cái mà bọn họ cần.
Đặc biệt đây là một quyển võ kỹ có uy lực có thể đạt đến Huyền giai.
“Hiện tại bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm là hai mươi vạn kim tệ."
Toàn bộ tiền lưu thông trên đại lục đều là ngân tệ, kim tệ, tử kim tệ. Một trăm ngân tệ bằng một kim tệ, một trăm kim tệ bằng một tử kim tệ.
Mà một hộ gia đình người bình thường tiêu tốn một năm cũng chỉ có ba vạn kim tệ.
“Hai mươi lăm vạn kim tệ."
Liễu Sơn vừa dứt lời, thì có người không thể chờ đợi được nữa mở lời, hơn nữa vừa lên tiếng liền tăng giá lên 50 vạn kim tệ.
“Hai mươi tám vạn kim tệ."
“Ba mươi vạn!"
Phượng Trường Duyệt hơi nhíu mày. Lúc nàng ở Tàng Thư Các, đừng nói Hoàng giai, mà có là Huyền giai cũng chỉ lướt qua một chút. Thế nhưng lại không biết một quyển võ kỹ cao cấp Hoàng giai này lại có thể xuất gia giá cả như vậy.
Phải biết nguyên chủ nhiều năm qua, sợ là tiêu xài ở Phượng gia cũng chưa vượt quá một ngàn kim tệ.
Khóe môi đỏ của nàng bỗng nhiên cong lên, “ân tình" của Phượng gia đối với nàng xem ra ngược lại phải cố gắng tính toán một chút.
Mà trong thời gian ngắn ngủi, giá cả cũng nhanh chóng tăng lên, rất nhanh lúc bắt đầu mới hai mượi vạn đã đấu giá lên đến bốn mươi vạn.
“Bốn mươi hai vạn!"
“Bốn mươi ba vạn!"
Lại một tiếng tăng giá, chỉ là phạm vi tăng giá lúc này đã giảm đi nhiều, dù sao mấy trăm vạn kim tệ cũng không phải nói cầm thì cầm.
“Bốn mươi vạn lần thứ nhất, bốn mươi vạn lần thứ hai… thành giao!"
Một tiếng chùy vang lên, cuối cùng, một nam nhân của gia tộc nhỏ đã chiếm được món đồ thứ nhất.
Phượng Trường Duyệt nhìn lại một chút, tuy rằng ánh sáng rất mờ, thế nhưng mượn uy thế phòng khách quý, nàng vẫn thấy rõ. Bên trong hội trường, đều là một ít người của tiểu gia tộc lên tiếng, mà mấy khuôn mặt quen thuộc vẫn chưa ra giá.
Ngồi ở trước mặt, một mặt âm trầm, chính là Quý Khuê.
Ở chỗ bên cạnh hắn là một nam nhân trung niên khôi ngô, Phượng Trường Duyệt nhìn rất là quen mắt, chính là gia chủ Lôi Nặc.
Phượng Trường Duyệt cười lạnh, Quý Khuê tới nơi này, đơn giản chính là nghe đồn có đan dược ở trong đây thôi. Thương thế Quý Minh Thành quá nặng, nghe nói hiện giờ còn nằm ở trên giường.
Ánh sáng trong mắt nàng sáng rực lấp lóe, phải biết là nàng đặc biệt một lòng suy nghĩ vì hắn đấy. Người ngoài đều nhìn thấy ngày đó nàng có điều chỉ là đá gãy chân nhỏ của hắn, đả thương hắn mà thôi.
Trên thực tế, làm sao có khả năng đơn giản như thế?
Trên tay nàng dùng ám kình, còn lén lút dùng linh lực đánh vào trong thân thể hắn, lúc hắn đã hôn mê, làm nổ tung ở trong cơ thể hắn một chút… mùi vị đó nhất định rất sảng khoái.
Trong mắt nàng bỗng nhiên hiện lên ý cười lạnh lẽo.
Quý Minh Thành, nhất định nàng sẽ khiến hắn phải mạng đổi mạng.
Quý Khuê, Quý gia… Một người nàng đều sẽ không bỏ qua!
Bỗng nhiên Quý Khuê cảm giác được trong lòng hiện lên nỗi bất an, không khỏi càng thêm buồn bực. Những thứ đồ này vốn không lọt vào mắt hắn, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng đấu giá đan dược, lấy về trị thương cho Minh Thành.
“Quý huynh, nhìn thần sắc của huynh, dường như vật này không lọt vào mắt huynh?"
Lôi Nặc đảo mắt liếc nhìn Quý Khuê, bỗng nhiên cười châm biếm.
Quý Khuê giật giật khóe miệng, cũng không quay lại nhìn hắn: “Cũng không lọt vào mắt Lôi Nặc huynh? Thứ này đối với gia tộc chúng ta mà nói chỉ là bình thường thôi."
Lôi Nặc cười ha ha, giống như rất tán thành: “Quý huynh nói đúng. Nói vậy ngày hôm nay Quý huynh là vì bảo bối then chốt này mà tới sao?"
Quý Khuê trong lòng giật mình: “Chỉ là tới xem một chút mà thôi."
Tựa hồ Lôi Nặc không nhìn thấy sắc mặt thiếu kiên nhẫn của Quý Khuê, vẫn cứ đầy hứng thú hỏi: “Có người nói Mạc Lăng đại sư đã nhận Minh Thành rồi, vẫn chưa kịp đến chúc mừng. Ha ha, thực sự là chúng ta rất ganh tị."
Quý Khuê nghe thấy lời này sắc mặt chỉ một mực âm trầm.
Cái lão gia hỏa Mạc Lăng kia ỷ mình là luyện dược sư tam phẩm, thậm chí đối với toàn bộ Quý gia đều là một bộ dáng mũi vểnh lên trời. Mà ghê tởm nhất chính là sau khi Minh Thành bị thương, lại không chịu lấy ra đan dược tam phẩm tới chữa trị cho hắn. Nói cái gì mà luyện chế đan dược cũng rất là khó, trên người vốn không có mang theo đồ vật.
Nói láo!
Luyện dược sư tam phẩm! Lại không có đan dược tam phẩm, nói ra kẻ ngu mới đi tin. Không phải muốn thừa cơ bắt bí lừa dối bọn họ sao? Hừ, đúng là lão hồ ly.
Minh Thành loại tư chất này, hắn cũng lại lười biếng như vậy, nếu không phải ngày sau còn muốn dựa vào hắn, làm sao mà hắn sẽ ăn nói khép nép hầu hạ hắn như vậy.
Chờ sau này Minh Thành trưởng thành, cho hắn đẹp mặt.
Sắc mặt Quý Khuê đen như vịt, nói chuyện cũng có chút kỳ quái: “Có điều tại Minh Thành không chịu thua kém thôi. Quả thật Mạc đại sư, hai ngày nay vẫn ở phủ thành chủ, kể cả ta cũng không có cơ hội nào nhìn thấy."
Lôi Nặc đã sớm nghe nói Mạc Lăng ở phủ thành chủ, sau khi tỷ thí gia tộc, dường như bởi vì Minh Thành đấu thua, hơn nữa cảm thấy liên lụy hắn, vẫn rất lạnh nhạt đối với Quý gia. Trước hắn còn không tin, bây giờ nhìn lại đúng là tám chín phần mười quả thật là sự thật.
Hắn cười ha hả, cũng không cố ý lại khiêu khích, nhưng trong lòng rất là chế giễu.
Mấy năm nay Quý gia vẫn cho mình rất là lợi hại, đặc biệt ỷ có Quý Minh Thành, càng càn quấy không thôi, đã sớm không ưa bọn họ. Trong tỷ thí gia tộc, thiếu nữ kỳ quái Phượng gia kia đúng là giúp cho bọn họ thở ra một hơi.
Tuy rằng con trai của hắn cũng bị đối phương đánh bại bằng một chiêu, thế nhưng tốt xấu cũng không có nặng tay hạ thủ. Trong lòng hắn rõ ràng, cũng không có bất mãn gì đối với Phượng Trường Duyệt.
“Vật đấu giá thứ hai… là một thanh trường kiếm. Dùng côi thạch thiết cứng nhất làm ra, vô cùng sắc bén."
Lần này rất ít người đấu giá, dù sao vật này cũng không phải người nào cũng đều thích hợp dùng. Tuy rằng dùng côi thạch thiết làm ra trường kiếm rất là hiếm, thế nhưng dù sao cũng không như võ kỹ tâm pháp người người đều có thể dùng.
Thế nhưng rõ ràng cũng có mấy nơi tham dự tranh giá, đối với vật này đều là tình thế bắt buộc. Giá cả nhanh chóng tăng vọt.
“Năm mươi vạn kim tệ."
“Ngươi cho rằng có tiền liền chiếm được à. Vật này ta định rồi. Sáu mươi vạn."
“Hừ, cũng không lượng sức mình một chút. Gia tộc các ngươi sẽ vì một mình người mà bỏ đi một trường kiếm quý như thế? 800 vạn."
“Tám mươi ba vạn."
“Tám mươi lăm vạn"
…
“Hai triệu."
Chính vào lúc phía dưới dầu sôi lửa bỏng, đột nhiên, trong phòng khách quý lầu hai truyền ra một giọng nói. Bởi vì xuyên qua chất liệu xử lý đặc thù, vì thế mà giọng nói mọi người nghe thấy cũng không phải là giọng nói thật sư. Đây cũng là suy nghĩ vì khách quý. Phòng đấu giá Tinh Huy luôn cẩn thận chu toàn.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ hội trường đều yên tĩnh trở lại, có người âm thầm líu lưỡi, nhìn phòng khách quý phía xa không dám nhiều lời.
Mà mấy người vốn tham dự tranh giá, nghe vậy cũng đều do dự. Một là tài lực bọn họ có hạn, hai là… Người khách quý phòng này có khả năng rất lớn là bọn họ trêu chọc không nổi.
Ánh mắt Liễu Sơn không động, bộ dáng vẫn ôn hòa như cũ: “Còn giá cả nào không? Một lần hai triệu, hai triệu lần thứ… thành giao."
Đồ vật bán đấu giá nhanh chóng đều được tiến hành đấu giá, thế nhưng hầu như không có nhấc lên cao trào nữa, nhiều người càng trầm mặc, dường như đang đợi điều gì đó.
Bỗng nhiên Phượng Trường Duyệt ấn nút, không bao lâu có một nữ hầu đi vào.
Phượng Trường Duyệt dặn dò vài câu, tuy rằng nữ nhân kia rất kinh ngạc nhưng vẫn kính cẩn lui ra.
Khuôn mặt băng lãnh của Hiên Viên Dạ bỗng nhiên hiện lên một nụ cười, nữ nhân này, đúng thật là…
Cùng khẩu vị với hắn.
Rốt cuộc biểu hiện Liễu Sơn bên này trở nên nghiêm túc. Bầu không khí càng thêm căng thẳng, mọi người chăm chú nhìn chằm chằm hắn… người đứng trước bàn.
Từ từ bay lên đài cào, trên mặt bàn hiện lên một khối.
Tất cả mọi người đều biết vật phía dưới kia là vật đấu giá chính ngày hôm nay… đan dược tam phẩm.
Liễu Sơn bước lên trước một bước, đứng ở bên cạnh nói: “Nói vậy các vị đại gia chờ đợi đã lâu, lão phu cũng không lãng phí thời gian. Phía dưới này chính là vật đấu giá cuối cùng ngày hôm nay… đan dược tam phẩn Tố Cốt đan!"
Lúc tất cả mọi người đều thật sư nghe thấy câu nói này, đã có sự chuẩn bị nhưng vẫn không nhịn được mà kích động.
Đan dược tam phẩm!
“Hơn nữa, dưới đây còn có ba viên."
Ba viên! Quá tốt rồi! Như vậy các gia tộc đều có cơ hội lớn. Có thế chấp gia sản cũng phải chiếm được.
Ánh mắt Quý Khuê càng say mê, tình thế bắt buộc.
Liễu Sơn đang chuẩn bị nói gì đó, bỗng nhiên một nữ hầu phía sau đi tới, ghé sát vào lỗ tai hắn, nói gì đó, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chính lúc mọi người đang trông mòn con mắt, Liễu Sơn lần nữa nhìn về phía dưới đài, sắc mặt khẽ biến hóa.
Tuy rằng không biết tại sao vị kia lại muốn như vậy thế nhưng…
“Các vị, ba viên này, chúng ta sẽ bán đấu giá cùng một lúc. Nói cách khác, ngày hôm nay, chỉ có thể có một người mới có thể lấy được toàn bộ đan dược tam phẩm. Giá khởi điểm… bất định. Hiện tại, bắt đầu đấu giá."
Cái gì! Đấu giá cùng một lúc? Giá cả không biết?
Bỗng nhiên trong lòng Quý Khuê nhảy một cái, tâm tình bất an tràn ngập.
Là một tấm da dê.
“Đây là vật đấu giá đầu tiên của ngày hôm nay… võ kỹ cao cấp Hoàng giai, Kim Cương quyền."
Tất cả mọi người đều trợn to mắt hơi kinh ngạc… vật đấu giá đầu tiên lại là võ kỹ cao cấp Hoàng giai, có thể thấy được tối hôm nay, đồ vật bán đấu giá sẽ là loại đẳng cấp nào.
Các vị nhân sĩ gia tộc ở đây đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng. Phải biết, một gia tộc hưng thịnh, không chỉ cần nhờ sức mạnh cường giả không ngừng liên tục chống đỡ, càng cần thêm tích lũy phong phú. Đối với đại gia tộc mà nói, có lúc, chỉ một võ kỹ tâm pháp thích hợp cũng có thể chấn hứng cả một gia tộc. Vì thế mà các gia chủ luôn rất vừa ý đối với thứ này.
Bên trong sàn bán đấu giá khẽ rối loạn.
Liễu Sơn không một tiếng động, bổ sung thêm: “Dựa theo giám định của chúng ta, quyển võ kỹ này, vũ lực uy mãnh, nếu phát huy đến cực hạn có thể đạt đến trình độ võ kỹ sơ cấp Huyền giai."
Liễu Sơn vừa nói, mọi người càng tha thiết hơn. Có thể đạt đến Huyền giai? Vũ kỹ này quả thật đáng giá.
Đối với đại gia tộc thế gia như Phượng gia mà nói, bên trong Tàng Thư Các, không nói võ kỹ Hoàng giai khắp nơi đều có, cũng tuyệt đối không ít, bằng không nhiều năm qua cũng không chiếm được danh hào đệ nhất gia tộc thành Tây Tác. Thế nhưng đối với những thế lực một vài gia tộc nhỏ hơn mà nói thì võ kỹ như vậy chính là cái mà bọn họ cần.
Đặc biệt đây là một quyển võ kỹ có uy lực có thể đạt đến Huyền giai.
“Hiện tại bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm là hai mươi vạn kim tệ."
Toàn bộ tiền lưu thông trên đại lục đều là ngân tệ, kim tệ, tử kim tệ. Một trăm ngân tệ bằng một kim tệ, một trăm kim tệ bằng một tử kim tệ.
Mà một hộ gia đình người bình thường tiêu tốn một năm cũng chỉ có ba vạn kim tệ.
“Hai mươi lăm vạn kim tệ."
Liễu Sơn vừa dứt lời, thì có người không thể chờ đợi được nữa mở lời, hơn nữa vừa lên tiếng liền tăng giá lên 50 vạn kim tệ.
“Hai mươi tám vạn kim tệ."
“Ba mươi vạn!"
Phượng Trường Duyệt hơi nhíu mày. Lúc nàng ở Tàng Thư Các, đừng nói Hoàng giai, mà có là Huyền giai cũng chỉ lướt qua một chút. Thế nhưng lại không biết một quyển võ kỹ cao cấp Hoàng giai này lại có thể xuất gia giá cả như vậy.
Phải biết nguyên chủ nhiều năm qua, sợ là tiêu xài ở Phượng gia cũng chưa vượt quá một ngàn kim tệ.
Khóe môi đỏ của nàng bỗng nhiên cong lên, “ân tình" của Phượng gia đối với nàng xem ra ngược lại phải cố gắng tính toán một chút.
Mà trong thời gian ngắn ngủi, giá cả cũng nhanh chóng tăng lên, rất nhanh lúc bắt đầu mới hai mượi vạn đã đấu giá lên đến bốn mươi vạn.
“Bốn mươi hai vạn!"
“Bốn mươi ba vạn!"
Lại một tiếng tăng giá, chỉ là phạm vi tăng giá lúc này đã giảm đi nhiều, dù sao mấy trăm vạn kim tệ cũng không phải nói cầm thì cầm.
“Bốn mươi vạn lần thứ nhất, bốn mươi vạn lần thứ hai… thành giao!"
Một tiếng chùy vang lên, cuối cùng, một nam nhân của gia tộc nhỏ đã chiếm được món đồ thứ nhất.
Phượng Trường Duyệt nhìn lại một chút, tuy rằng ánh sáng rất mờ, thế nhưng mượn uy thế phòng khách quý, nàng vẫn thấy rõ. Bên trong hội trường, đều là một ít người của tiểu gia tộc lên tiếng, mà mấy khuôn mặt quen thuộc vẫn chưa ra giá.
Ngồi ở trước mặt, một mặt âm trầm, chính là Quý Khuê.
Ở chỗ bên cạnh hắn là một nam nhân trung niên khôi ngô, Phượng Trường Duyệt nhìn rất là quen mắt, chính là gia chủ Lôi Nặc.
Phượng Trường Duyệt cười lạnh, Quý Khuê tới nơi này, đơn giản chính là nghe đồn có đan dược ở trong đây thôi. Thương thế Quý Minh Thành quá nặng, nghe nói hiện giờ còn nằm ở trên giường.
Ánh sáng trong mắt nàng sáng rực lấp lóe, phải biết là nàng đặc biệt một lòng suy nghĩ vì hắn đấy. Người ngoài đều nhìn thấy ngày đó nàng có điều chỉ là đá gãy chân nhỏ của hắn, đả thương hắn mà thôi.
Trên thực tế, làm sao có khả năng đơn giản như thế?
Trên tay nàng dùng ám kình, còn lén lút dùng linh lực đánh vào trong thân thể hắn, lúc hắn đã hôn mê, làm nổ tung ở trong cơ thể hắn một chút… mùi vị đó nhất định rất sảng khoái.
Trong mắt nàng bỗng nhiên hiện lên ý cười lạnh lẽo.
Quý Minh Thành, nhất định nàng sẽ khiến hắn phải mạng đổi mạng.
Quý Khuê, Quý gia… Một người nàng đều sẽ không bỏ qua!
Bỗng nhiên Quý Khuê cảm giác được trong lòng hiện lên nỗi bất an, không khỏi càng thêm buồn bực. Những thứ đồ này vốn không lọt vào mắt hắn, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng đấu giá đan dược, lấy về trị thương cho Minh Thành.
“Quý huynh, nhìn thần sắc của huynh, dường như vật này không lọt vào mắt huynh?"
Lôi Nặc đảo mắt liếc nhìn Quý Khuê, bỗng nhiên cười châm biếm.
Quý Khuê giật giật khóe miệng, cũng không quay lại nhìn hắn: “Cũng không lọt vào mắt Lôi Nặc huynh? Thứ này đối với gia tộc chúng ta mà nói chỉ là bình thường thôi."
Lôi Nặc cười ha ha, giống như rất tán thành: “Quý huynh nói đúng. Nói vậy ngày hôm nay Quý huynh là vì bảo bối then chốt này mà tới sao?"
Quý Khuê trong lòng giật mình: “Chỉ là tới xem một chút mà thôi."
Tựa hồ Lôi Nặc không nhìn thấy sắc mặt thiếu kiên nhẫn của Quý Khuê, vẫn cứ đầy hứng thú hỏi: “Có người nói Mạc Lăng đại sư đã nhận Minh Thành rồi, vẫn chưa kịp đến chúc mừng. Ha ha, thực sự là chúng ta rất ganh tị."
Quý Khuê nghe thấy lời này sắc mặt chỉ một mực âm trầm.
Cái lão gia hỏa Mạc Lăng kia ỷ mình là luyện dược sư tam phẩm, thậm chí đối với toàn bộ Quý gia đều là một bộ dáng mũi vểnh lên trời. Mà ghê tởm nhất chính là sau khi Minh Thành bị thương, lại không chịu lấy ra đan dược tam phẩm tới chữa trị cho hắn. Nói cái gì mà luyện chế đan dược cũng rất là khó, trên người vốn không có mang theo đồ vật.
Nói láo!
Luyện dược sư tam phẩm! Lại không có đan dược tam phẩm, nói ra kẻ ngu mới đi tin. Không phải muốn thừa cơ bắt bí lừa dối bọn họ sao? Hừ, đúng là lão hồ ly.
Minh Thành loại tư chất này, hắn cũng lại lười biếng như vậy, nếu không phải ngày sau còn muốn dựa vào hắn, làm sao mà hắn sẽ ăn nói khép nép hầu hạ hắn như vậy.
Chờ sau này Minh Thành trưởng thành, cho hắn đẹp mặt.
Sắc mặt Quý Khuê đen như vịt, nói chuyện cũng có chút kỳ quái: “Có điều tại Minh Thành không chịu thua kém thôi. Quả thật Mạc đại sư, hai ngày nay vẫn ở phủ thành chủ, kể cả ta cũng không có cơ hội nào nhìn thấy."
Lôi Nặc đã sớm nghe nói Mạc Lăng ở phủ thành chủ, sau khi tỷ thí gia tộc, dường như bởi vì Minh Thành đấu thua, hơn nữa cảm thấy liên lụy hắn, vẫn rất lạnh nhạt đối với Quý gia. Trước hắn còn không tin, bây giờ nhìn lại đúng là tám chín phần mười quả thật là sự thật.
Hắn cười ha hả, cũng không cố ý lại khiêu khích, nhưng trong lòng rất là chế giễu.
Mấy năm nay Quý gia vẫn cho mình rất là lợi hại, đặc biệt ỷ có Quý Minh Thành, càng càn quấy không thôi, đã sớm không ưa bọn họ. Trong tỷ thí gia tộc, thiếu nữ kỳ quái Phượng gia kia đúng là giúp cho bọn họ thở ra một hơi.
Tuy rằng con trai của hắn cũng bị đối phương đánh bại bằng một chiêu, thế nhưng tốt xấu cũng không có nặng tay hạ thủ. Trong lòng hắn rõ ràng, cũng không có bất mãn gì đối với Phượng Trường Duyệt.
“Vật đấu giá thứ hai… là một thanh trường kiếm. Dùng côi thạch thiết cứng nhất làm ra, vô cùng sắc bén."
Lần này rất ít người đấu giá, dù sao vật này cũng không phải người nào cũng đều thích hợp dùng. Tuy rằng dùng côi thạch thiết làm ra trường kiếm rất là hiếm, thế nhưng dù sao cũng không như võ kỹ tâm pháp người người đều có thể dùng.
Thế nhưng rõ ràng cũng có mấy nơi tham dự tranh giá, đối với vật này đều là tình thế bắt buộc. Giá cả nhanh chóng tăng vọt.
“Năm mươi vạn kim tệ."
“Ngươi cho rằng có tiền liền chiếm được à. Vật này ta định rồi. Sáu mươi vạn."
“Hừ, cũng không lượng sức mình một chút. Gia tộc các ngươi sẽ vì một mình người mà bỏ đi một trường kiếm quý như thế? 800 vạn."
“Tám mươi ba vạn."
“Tám mươi lăm vạn"
…
“Hai triệu."
Chính vào lúc phía dưới dầu sôi lửa bỏng, đột nhiên, trong phòng khách quý lầu hai truyền ra một giọng nói. Bởi vì xuyên qua chất liệu xử lý đặc thù, vì thế mà giọng nói mọi người nghe thấy cũng không phải là giọng nói thật sư. Đây cũng là suy nghĩ vì khách quý. Phòng đấu giá Tinh Huy luôn cẩn thận chu toàn.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ hội trường đều yên tĩnh trở lại, có người âm thầm líu lưỡi, nhìn phòng khách quý phía xa không dám nhiều lời.
Mà mấy người vốn tham dự tranh giá, nghe vậy cũng đều do dự. Một là tài lực bọn họ có hạn, hai là… Người khách quý phòng này có khả năng rất lớn là bọn họ trêu chọc không nổi.
Ánh mắt Liễu Sơn không động, bộ dáng vẫn ôn hòa như cũ: “Còn giá cả nào không? Một lần hai triệu, hai triệu lần thứ… thành giao."
Đồ vật bán đấu giá nhanh chóng đều được tiến hành đấu giá, thế nhưng hầu như không có nhấc lên cao trào nữa, nhiều người càng trầm mặc, dường như đang đợi điều gì đó.
Bỗng nhiên Phượng Trường Duyệt ấn nút, không bao lâu có một nữ hầu đi vào.
Phượng Trường Duyệt dặn dò vài câu, tuy rằng nữ nhân kia rất kinh ngạc nhưng vẫn kính cẩn lui ra.
Khuôn mặt băng lãnh của Hiên Viên Dạ bỗng nhiên hiện lên một nụ cười, nữ nhân này, đúng thật là…
Cùng khẩu vị với hắn.
Rốt cuộc biểu hiện Liễu Sơn bên này trở nên nghiêm túc. Bầu không khí càng thêm căng thẳng, mọi người chăm chú nhìn chằm chằm hắn… người đứng trước bàn.
Từ từ bay lên đài cào, trên mặt bàn hiện lên một khối.
Tất cả mọi người đều biết vật phía dưới kia là vật đấu giá chính ngày hôm nay… đan dược tam phẩm.
Liễu Sơn bước lên trước một bước, đứng ở bên cạnh nói: “Nói vậy các vị đại gia chờ đợi đã lâu, lão phu cũng không lãng phí thời gian. Phía dưới này chính là vật đấu giá cuối cùng ngày hôm nay… đan dược tam phẩn Tố Cốt đan!"
Lúc tất cả mọi người đều thật sư nghe thấy câu nói này, đã có sự chuẩn bị nhưng vẫn không nhịn được mà kích động.
Đan dược tam phẩm!
“Hơn nữa, dưới đây còn có ba viên."
Ba viên! Quá tốt rồi! Như vậy các gia tộc đều có cơ hội lớn. Có thế chấp gia sản cũng phải chiếm được.
Ánh mắt Quý Khuê càng say mê, tình thế bắt buộc.
Liễu Sơn đang chuẩn bị nói gì đó, bỗng nhiên một nữ hầu phía sau đi tới, ghé sát vào lỗ tai hắn, nói gì đó, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chính lúc mọi người đang trông mòn con mắt, Liễu Sơn lần nữa nhìn về phía dưới đài, sắc mặt khẽ biến hóa.
Tuy rằng không biết tại sao vị kia lại muốn như vậy thế nhưng…
“Các vị, ba viên này, chúng ta sẽ bán đấu giá cùng một lúc. Nói cách khác, ngày hôm nay, chỉ có thể có một người mới có thể lấy được toàn bộ đan dược tam phẩm. Giá khởi điểm… bất định. Hiện tại, bắt đầu đấu giá."
Cái gì! Đấu giá cùng một lúc? Giá cả không biết?
Bỗng nhiên trong lòng Quý Khuê nhảy một cái, tâm tình bất an tràn ngập.
Tác giả :
Chiến Tây Dã