Phượng Huyền Cung Thương
Chương 49: Gặp lại không nhìn được
“Chủ thượng, căn cứ thủ hạ điều tra, cái người cùng lão cung chủ giống nhau ngụ ở nơi này." Một gương trẻ tuổi gương mặt trầm tĩnh cúi đầu đứng ở một bên chờ chỉ thị.
Phượng Hiên Dã lẳng lặng nhìn chung quanh tiểu viện sát chân núi này, một tấc lại một tấc đảo qua mỗi một góc, giống như có thể tìm được dấu vết người nọ tồn tại để lại.
Chỉ thủ vi thiên, mây mưa thất thường. Cô quạnh kiêu ngạo cùng khí độ sớm xâm nhập cốt tủy, chưa từng có cái gì có thể làm cho hắn nghỉ chân dừng lại, mà giờ khắc này, trong lòng cũng tràn ngập các loại tình tự không hiểu, như hỉ như bi, trăm chuyển ngàn quy.
Đơn giản tất cả là vì đó là y (“vì đó là em", bài ruột của ta a, iu Hiên ca chết mất). Người làm cho hắn yêu nhiều năm như vậy, cũng hận nhiều năm như vậy.
Ly Chi, ta tin tưởng ngươi không có chết. Ta tìm ngươi lâu như vậy, mà lần này, thật là ngươi sao?
“Các ngươi tìm ai?" Thiếu niên thanh tú đẩy cửa bước ra, nhìn hai nam tử trẻ tuổi đang đứng trước cửa nhà hắn.
Bạch y nam tử khoanh tay mà đứng vẫn chưa trả lời, trên gương mặt không chút thay đổi nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ cao thấp đánh giá hắn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh liệt đến tựa hồ có thể xuyên thấu da thịt người khác.
Dưới ánh mắt của hắn, Mạc Thu chỉ cảm thấy mình giống như bị đóng đinh trên mặt đất, toàn thân đau đớn không chỗ nào che giấu.
Người này, chính là Phượng Hiên Dã sao?
“Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta lần này tới là muốn tìm một người." Thanh y nam tử tiến lên từng bước nói.
“Tìm người? Các ngươi tìm người nào?" Miễn cưỡng chính mình dời đi lực chú ý, Mạc Thu nói, “Ta cùng cha ta ở nơi này nhiều năm, chưa từng gặp qua ngoại nhân."
Ta mới mặc kệ các ngươi là ai. Nếu đại thúc không muốn nhìn thấy các ngươi, ta sẽ không cho các ngươi mang hắn đi.
Ai ngờ Bạch y nhân kia đẩy hắn ra đi thẳng vào cửa. Kinh hô một tiếng, Mạc Thu vội vàng tiến lên ngăn cản.
Ta ngồi ở trên giường, như trước là bộ dáng chưa rửa mặt chải đầu. Bên ngoài trừ bỏ Mạc Thu cùng người có thanh âm giống như đã từng quen biết, không có nghe thấy động tĩnh của người nọ. Chẳng lẽ, hắn chưa tới sao?
Trong lúc đang lo sợ nghi hoặc, cửa “Chi nha" một tiếng mở ra, đang muốn mở miệng, ngẩng đầu lên lại thấy một ánh mắt quen thuộc. Rõ ràng lạnh băng như phong tuyết tái ngoại, rồi lại ôn nhuận như mưa bụi Giang Nam.
Phượng Hiên Dã.
Thân thể từng chịu qua đau đớn cùng vui thích bắt buộc trong phút chốc ở trước mặt người này như thủy triều dâng tràn, ở bên trong thân thể toàn bộ đều hỗn loạn quấn quanh không hiết. Mà ta vẫn ngồi không nhúc nhích, ánh mắt dại ra nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập mong đợi của hắn dần dần ảm đạm xuống, dần dần hóa thành bi ai trọn đời.
Ta biết hắn không nhận ra ta. Bởi vì ở trước mặt hắn, chỉ là một sơn dã thôn phu diện mạo bình thường.
“Ngươi làm gì?" Mạc Thu quá sợ hãi hô, đã chạy tới che ở trước mặt ta, ống tay áo nhẹ phẩy qua mũi ta, có cổ mùi thơm lạ lùng quanh quẩn, lại nháy mắt biến mất vô tung.
“Đã nói nơi này trừ ta cùng cha ta ra không có người khác, ngươi như vậy thiện sấm dân trạch, còn có thiên lý hay không?"
Phượng Hiên Dã chính là vẫn đang nhìn ta chằm chằm, không biết còn muốn gì. Sau một lúc lâu, hắn mở miệng: “Hắn chính là cha ngươi?"
“Đúng vậy." Mạc Thu căm giận trừng mắt hắn “Nơi này không có người các ngươi muốn tìm, đã biết còn không mau cút đi?"
Nếu là Phượng Hiên Dã trước đây, có lẽ Mạc Thu sớm biến thành một khối thi thể lạnh như băng, mà lúc này hắn chỉ cười tự giễu, làm cho người ta cân nhắc không được ý tứ của hắn.
“Ta sẽ đi, nhưng trước đó ta còn muốn xác nhận một việc nữa." Hắn thản nhiên nói, đột nhiên nâng tay chế trụ mạch môn của ta.
Trong lòng đột ngột run lên. Ta trúng độc Vong Xuyên chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh thân phận của ta, huống chi một sơn dã thôn phu bình thường làm sao có nội lực?
Nhưng hắn rất nhanh liền thả ra, có thể nghe thấy một tiếng thở dài hỗn loạn yếu đuối khó phát hiện.
“Ly Chi, cuối cùng vẫn không phải là ngươi a …"
Dao động trong tích tắc của hắn bị ta thu vào trong mắt, trái tim đang dần bình tĩnh lại bắt đầu kịch liệt nhảy lên, rất đau rất đau, cũng sớm chớm bi ai.
“Vị công tử này, có phải ngươi muốn tìm một bạch y trung niên nam tử?" Ta hỏi hắn, tiếng nói khàn khàn nghe không ra thanh âm thật.
“Ngươi gặp qua hắn?" Giống như tìm thấy đường sống, hắn vội hỏi.
“Đúng vậy. Bất quá lúc ta bắt gặp hắn ở bờ sông, hắn đã chết." Len lén nhắm mắt, ta sợ mình chột dạ sẽ bị hắn nhận thấy được.
Hắn sửng sốt, thì thào lặp lại: “Đã chết, hắn đã chết?"
“Phải, đã chết. Từ thượng du trôi xuống, lúc chúng ta thấy hắn, thi thể đã bị nước phá huỷ." Mạc Thu liếc hắn một cái, giống như vô ý nói một câu, lại như hung hăng đâm một đao vào lòng người.
Sắc mặt hắn nháy mắt trở nên trắng xanh.
“Hắn … chôn ở đâu?"
“Ngay tại bên ngoài, dưới cây đào."
Hắn nhìn cô phần (mộ phần cô độc) bên ngoài kia, trong ánh mắt xuất hiện bi thương, ta nhìn hắn, trong lòng cũng chết lặng mờ mịt.
Cảm giác được ánh mắt của ta, hắn xoay người nhìn lại ta, sâu trong đôi mắt thâm thúy hơi hơi dao động một chút.
“Phó Hồi." Hắn trầm giọng gọi, ngoài cửa một người tuổi còn trẻ lập tức đi vào, đúng là Phó Hồi ngày đó muốn giúp ta rời đi Bác Dương.
Chính là lúc này hắn trầm ổn trấn tĩnh, hoàn toàn bất đồng với tính tình lỗ mãng lúc đó.
“Lập tức chuẩn bị một cỗ quan tài tốt nhất, ta muốn đưa Ly Chi hồi cung." Phượng Hiên Dã nhìn thẳng phía trước, trong mắt lại khôi phục lạnh lùng vốn có.
“Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm."
“Còn nữa, thông tri Đoạn đường chủ, đã tìm được lão cung chủ, kêu hắn cấp tốc hồi cung." Nói xong câu này, chỉ nhìn ta liếc mắt một cái, hắn liền xoay người rời đi.
Trước mắt bỗng dưng tối sầm, miễn cưỡng ổn định thân hình dưới sự nâng đỡ của Mạc Thu, chỉ cảm thấy mọi sự tịch liêu, ức ức thành khoảng không.
Đoạn Khâm trở về Phượng Huyền Cung …
Là bởi vì ta, hay là bởi vì …
Buổi nói chuyện với Phượng Hiên Dã làm cho ta bắt đầu lo sợ bất an không thể khống chế.
Thế sự phiền nhiễu, phiền đến làm cho lòng người hoảng sợ.
Ta hiểu ra, ta chung quy vẫn là không bỏ xuống được.
Phượng Hiên Dã lẳng lặng nhìn chung quanh tiểu viện sát chân núi này, một tấc lại một tấc đảo qua mỗi một góc, giống như có thể tìm được dấu vết người nọ tồn tại để lại.
Chỉ thủ vi thiên, mây mưa thất thường. Cô quạnh kiêu ngạo cùng khí độ sớm xâm nhập cốt tủy, chưa từng có cái gì có thể làm cho hắn nghỉ chân dừng lại, mà giờ khắc này, trong lòng cũng tràn ngập các loại tình tự không hiểu, như hỉ như bi, trăm chuyển ngàn quy.
Đơn giản tất cả là vì đó là y (“vì đó là em", bài ruột của ta a, iu Hiên ca chết mất). Người làm cho hắn yêu nhiều năm như vậy, cũng hận nhiều năm như vậy.
Ly Chi, ta tin tưởng ngươi không có chết. Ta tìm ngươi lâu như vậy, mà lần này, thật là ngươi sao?
“Các ngươi tìm ai?" Thiếu niên thanh tú đẩy cửa bước ra, nhìn hai nam tử trẻ tuổi đang đứng trước cửa nhà hắn.
Bạch y nam tử khoanh tay mà đứng vẫn chưa trả lời, trên gương mặt không chút thay đổi nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ cao thấp đánh giá hắn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh liệt đến tựa hồ có thể xuyên thấu da thịt người khác.
Dưới ánh mắt của hắn, Mạc Thu chỉ cảm thấy mình giống như bị đóng đinh trên mặt đất, toàn thân đau đớn không chỗ nào che giấu.
Người này, chính là Phượng Hiên Dã sao?
“Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta lần này tới là muốn tìm một người." Thanh y nam tử tiến lên từng bước nói.
“Tìm người? Các ngươi tìm người nào?" Miễn cưỡng chính mình dời đi lực chú ý, Mạc Thu nói, “Ta cùng cha ta ở nơi này nhiều năm, chưa từng gặp qua ngoại nhân."
Ta mới mặc kệ các ngươi là ai. Nếu đại thúc không muốn nhìn thấy các ngươi, ta sẽ không cho các ngươi mang hắn đi.
Ai ngờ Bạch y nhân kia đẩy hắn ra đi thẳng vào cửa. Kinh hô một tiếng, Mạc Thu vội vàng tiến lên ngăn cản.
Ta ngồi ở trên giường, như trước là bộ dáng chưa rửa mặt chải đầu. Bên ngoài trừ bỏ Mạc Thu cùng người có thanh âm giống như đã từng quen biết, không có nghe thấy động tĩnh của người nọ. Chẳng lẽ, hắn chưa tới sao?
Trong lúc đang lo sợ nghi hoặc, cửa “Chi nha" một tiếng mở ra, đang muốn mở miệng, ngẩng đầu lên lại thấy một ánh mắt quen thuộc. Rõ ràng lạnh băng như phong tuyết tái ngoại, rồi lại ôn nhuận như mưa bụi Giang Nam.
Phượng Hiên Dã.
Thân thể từng chịu qua đau đớn cùng vui thích bắt buộc trong phút chốc ở trước mặt người này như thủy triều dâng tràn, ở bên trong thân thể toàn bộ đều hỗn loạn quấn quanh không hiết. Mà ta vẫn ngồi không nhúc nhích, ánh mắt dại ra nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập mong đợi của hắn dần dần ảm đạm xuống, dần dần hóa thành bi ai trọn đời.
Ta biết hắn không nhận ra ta. Bởi vì ở trước mặt hắn, chỉ là một sơn dã thôn phu diện mạo bình thường.
“Ngươi làm gì?" Mạc Thu quá sợ hãi hô, đã chạy tới che ở trước mặt ta, ống tay áo nhẹ phẩy qua mũi ta, có cổ mùi thơm lạ lùng quanh quẩn, lại nháy mắt biến mất vô tung.
“Đã nói nơi này trừ ta cùng cha ta ra không có người khác, ngươi như vậy thiện sấm dân trạch, còn có thiên lý hay không?"
Phượng Hiên Dã chính là vẫn đang nhìn ta chằm chằm, không biết còn muốn gì. Sau một lúc lâu, hắn mở miệng: “Hắn chính là cha ngươi?"
“Đúng vậy." Mạc Thu căm giận trừng mắt hắn “Nơi này không có người các ngươi muốn tìm, đã biết còn không mau cút đi?"
Nếu là Phượng Hiên Dã trước đây, có lẽ Mạc Thu sớm biến thành một khối thi thể lạnh như băng, mà lúc này hắn chỉ cười tự giễu, làm cho người ta cân nhắc không được ý tứ của hắn.
“Ta sẽ đi, nhưng trước đó ta còn muốn xác nhận một việc nữa." Hắn thản nhiên nói, đột nhiên nâng tay chế trụ mạch môn của ta.
Trong lòng đột ngột run lên. Ta trúng độc Vong Xuyên chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh thân phận của ta, huống chi một sơn dã thôn phu bình thường làm sao có nội lực?
Nhưng hắn rất nhanh liền thả ra, có thể nghe thấy một tiếng thở dài hỗn loạn yếu đuối khó phát hiện.
“Ly Chi, cuối cùng vẫn không phải là ngươi a …"
Dao động trong tích tắc của hắn bị ta thu vào trong mắt, trái tim đang dần bình tĩnh lại bắt đầu kịch liệt nhảy lên, rất đau rất đau, cũng sớm chớm bi ai.
“Vị công tử này, có phải ngươi muốn tìm một bạch y trung niên nam tử?" Ta hỏi hắn, tiếng nói khàn khàn nghe không ra thanh âm thật.
“Ngươi gặp qua hắn?" Giống như tìm thấy đường sống, hắn vội hỏi.
“Đúng vậy. Bất quá lúc ta bắt gặp hắn ở bờ sông, hắn đã chết." Len lén nhắm mắt, ta sợ mình chột dạ sẽ bị hắn nhận thấy được.
Hắn sửng sốt, thì thào lặp lại: “Đã chết, hắn đã chết?"
“Phải, đã chết. Từ thượng du trôi xuống, lúc chúng ta thấy hắn, thi thể đã bị nước phá huỷ." Mạc Thu liếc hắn một cái, giống như vô ý nói một câu, lại như hung hăng đâm một đao vào lòng người.
Sắc mặt hắn nháy mắt trở nên trắng xanh.
“Hắn … chôn ở đâu?"
“Ngay tại bên ngoài, dưới cây đào."
Hắn nhìn cô phần (mộ phần cô độc) bên ngoài kia, trong ánh mắt xuất hiện bi thương, ta nhìn hắn, trong lòng cũng chết lặng mờ mịt.
Cảm giác được ánh mắt của ta, hắn xoay người nhìn lại ta, sâu trong đôi mắt thâm thúy hơi hơi dao động một chút.
“Phó Hồi." Hắn trầm giọng gọi, ngoài cửa một người tuổi còn trẻ lập tức đi vào, đúng là Phó Hồi ngày đó muốn giúp ta rời đi Bác Dương.
Chính là lúc này hắn trầm ổn trấn tĩnh, hoàn toàn bất đồng với tính tình lỗ mãng lúc đó.
“Lập tức chuẩn bị một cỗ quan tài tốt nhất, ta muốn đưa Ly Chi hồi cung." Phượng Hiên Dã nhìn thẳng phía trước, trong mắt lại khôi phục lạnh lùng vốn có.
“Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm."
“Còn nữa, thông tri Đoạn đường chủ, đã tìm được lão cung chủ, kêu hắn cấp tốc hồi cung." Nói xong câu này, chỉ nhìn ta liếc mắt một cái, hắn liền xoay người rời đi.
Trước mắt bỗng dưng tối sầm, miễn cưỡng ổn định thân hình dưới sự nâng đỡ của Mạc Thu, chỉ cảm thấy mọi sự tịch liêu, ức ức thành khoảng không.
Đoạn Khâm trở về Phượng Huyền Cung …
Là bởi vì ta, hay là bởi vì …
Buổi nói chuyện với Phượng Hiên Dã làm cho ta bắt đầu lo sợ bất an không thể khống chế.
Thế sự phiền nhiễu, phiền đến làm cho lòng người hoảng sợ.
Ta hiểu ra, ta chung quy vẫn là không bỏ xuống được.
Tác giả :
Vân Bổn Vô Tâm