Phượng Huyền Cung Thương
Chương 101: Lôi chấn chi yến (2)
“Vị anh hùng này, để cho ta hầu hạ ngài uống rượu được không?" Ngân Linh cười khẽ ngồi vào bên người một nam nhân, nam nhân kia đã sớm mất hồn mất vía theo dõi hắn hồi lâu, tất nhiên là không từ chối.
Nhẹ phất ống tay áo, cầm chén rượu trong tay đưa lên bên miệng nam nhân, nam nhân vội uống cạn, một bàn tay mở vạt áo của Ngân Linh ra, đi vào.
Chiếc đũa trong tay bị bẻ gẫy. Ta nhìn chằm chằm nam nhân kia, hận không thể xông lên đem bàn tay bẩn thỉu của hắn chặt bỏ.
Chính là không được, ta phải nhẫn …
“Mẹ nó, cư nhiên là nam!" Nam nhân kia sau khi tại ngực Ngân Linh hồ loạn mạc tác vài cái nổi giận mắng, đưa tới bên cạnh một trận cười.
“Lữ chưởng môn, vậy là ngươi không hiểu. Nam nhân này, tư vị so với nữ nhân càng làm cho người mất hồn a … Ha ha ha …" Người nói chuyện hai mắt nhìn Ngân Linh chòng chọc, vừa nhìn liền biết là người mê nam sắc.
“Nói cũng phải." Lữ chưởng môn nâng cằm Ngân Linh lên, cười *** đãng nói: “Nam nhân này, bộ dạng thật sự là so với nữ nhân còn tiêu trí a! Không biết khi chơi sẽ có cảm giác gì …"
Ngân Linh giãy vài cái không được, hướng Lữ chưởng môn mị hoặc cười, ở trong lúc Lữ chưởng môn thất thần, một phen đẩy hắn ra đứng dậy, lại chậm rãi đi đến một khác bàn.
Người ngồi ở đó là một lão đầu đã sớm qua tuổi hoa giáp (60 tuổi), già đến sắp xuống lỗ, lại vẫn sắc tâm như cũ không thay đổi. Thấy Ngân Linh đến, đã sớm cười đến tiền phủ hậu ngưỡng.
Ngân Linh còn chưa ngồi vào chỗ của mình, đã bị lão nhân ôm cổ, bàn tay như que củi ở trên người hắn sờ loạn một chập.
“Tiểu mỹ nhân, trên người ngươi thơm quá a, làn da cũng thật mịn màng, đến cho lão phu hôn một cái." Lão nhân nói xong đưa miệng tới gần.
“Lão anh hùng, ta trước kính ngài một ly được không?" Tránh thoát hôn môi của người nọ, Ngân Linh trên mặt lộ ra chán ghét, lại rất nhanh giấu đi không thấy.
Rót một chén rượu, đang muốn nâng chén, Ngân Linh đột nhiên phát ra một tiếng than nhẹ không thể nghe thấy, chén rượu trong tay khuynh đảo, toàn bộ rượu đổ lên vạt áo hắn, thiền y đơn bạc thấm ướt càng có thể nhìn thấy rõ ràng da thịt trắng như tuyết trước ngực hắn cùng với hai khỏa hồng anh kia.
“Lão … Anh hùng … Không cần …" Ngân Linh ai thanh khẩn cầu nói, lại đổi lấy lão nhân càng thêm trêu đùa *** dục.
Từ góc độ của ta, có thể tinh tường nhìn thấy lão nhân đưa tay vói vào dưới vạt áo Ngân Linh, hạ thân Ngân Linh vốn không mặc gì, theo động tác kia, không khó nhìn ra đang làm những gì.
Ta tinh tường nghe được chung quanh có thanh âm nuốt nước miếng.
Móng tay cắm sâu vào da thịt lại không biết đau đớn. Mắt thấy người mình tâm tâm niệm niệm bị người ta khinh nhờn như thế, ta còn muốn tiếp tục nhẫn sao …
Trên vai đồng thời có hai bàn tay đặt lên, Phượng Hiên Dã cùng Mạc Thu đều lắc đầu ý bảo ta nhẫn nại, chính là …
Ta nhịn không nổi nữa!
Chén rượu trong tay phút chốc vỡ tan, các mảnh vỡ nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn, thanh âm không vang nhưng vẫn là đưa tới không ít người chú mục.
Ta đứng lên, nhìn chung quanh một vòng, cười to nói: “Ngưu lão tiền bối, mỹ nhân này chính là cái vưu vật, lão nhân gia ngài sao có thể một mình độc hưởng? Cũng chia cho ta một chén canh với chứ, như thế nào?"
Ngân Linh nghe được thanh âm của ta bỗng dưng ngẩng đầu lên. Tuy rằng sợ làm cho người hoài nghi cố ý đem thanh tuyến đè thấp một chút, đối với ngươi quen vẫn là có thể nhận ra.
Hắn ngơ ngác nhìn ta, trên mặt không có một chút biểu tình, ta lại nhìn ra được kinh hỉ cùng bi ai trong hai tròng mắt hắn.
Lão nhân họ Ngưu sắc mặt tối lại, tựa hồ không cam lòng: “Lão phu không biết, nguyên lai Khâu bang chủ cũng thích nam sắc." Ngụ ý, đó là không chịu.
“Mỹ nhân như thế, Khâu mỗ tự nhiên động lòng. Không biết Ngân Linh công tử có bằng lòng bồi tại hạ uống xoàng mấy chén hay không?" Không muốn lại nhìn thấy gương mặt già nua xấu xí của lão nhân kia, ta chuyển hướng Ngân Linh nói.
“Được Khâu bang chủ nâng đỡ, Ngân Linh tự nhiên là nguyện ý." Mi hóa mây khói, Ngân Linh nhẹ giọng cười nói, khóe môi cong lên độ cung ôn nhu như trước.
Mặc dù không cam nguyện, nhưng lão nhân cũng chỉ có thể buông Ngân Linh ra.
Hắn chậm rãi hướng ta đi tới.
Tựa hồ là sợ bỏ qua mỗi một biểu tình rất nhỏ của hắn, ta gắt gao theo dõi hắn, nhìn hắn tóc dài như mây, nhìn hắn trên khuôn mặt mềm mại đáng yêu lộ ra anh khí không dễ bỏ qua, nhìn hắn mỗi một chỗ quen thuộc trên người.
Sau đó, ở chỗ sâu thẳm trong trái tim sinh ra loại đau đớn khắc cốt ghi tâm.
Hắn gầy đi. Một thân thiền y kia nguyên bản hơi nhỏ, nhưng mặc ở trên người hắn lại càng tô điểm cho vòng eo tinh tế. Trên gương mặt không trang điểm tái nhợt như tuyết, bởi vì uống rượu mà hiện ra một mạt đỏ ửng thản nhiên.
......
Ngươi nói nếu trong vòng một tháng ngươi chưa quay về, ta hãy quên ngươi đi, hiện giờ một tháng đã qua, ngươi là tính toán từ nay về sau cùng ta làm người xa lạ?
Nếu ta không đến tìm ngươi, ngươi liền cam nguyện sống cuộc đời như thế, từ nay về sau lâm vào vũng bùn, không còn tự tôn?
Thần trí đình trệ trong khoảnh khắc, có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng lại không thể nói ra. Thẳng đến hắn đi đến bên người ta, ôm cổ của ta, ngồi xuống trên đùi ta.
Hương vị quen thuộc, nhiệt độ cơ thể quen thuộc, tiếng nói quen thuộc, ôn nhu như trước.
“Khâu bang chủ, để Ngân Linh kính ngài một ly này được không?" Hắn nâng chén rượu lên cười nói.
Nhìn tay hắn, ta mới phát hiện cảm giác quái dị vẫn quấn quanh trái tim nãy giờ là gì.
Hắn không thuận tay trái, mà từ lúc bắt đầu hắn vẫn đều dùng tay trái nâng chén!
Bắt lấy tay phải của hắn, hơi hơi dùng sức, cảm nhận được trên đó có vết thương, bên tai vang lên một tiếng than nhẹ nhịn đau của hắn. Tay hắn, bị phế?
“Tay ngươi …" Đau lòng lại tràn ra không thể ngăn chặn.
Gân tay đã đứt. Võ công toàn bộ bị phế.
Ta không thể tưởng tượng, nếu ta tìm đến hắn trễ một chút nữa, hắn lại sẽ gặp phải tình cảnh như thế nào.
Dung nhan tuyệt đại ngày xưa, dáng người hồng y như lửa, rốt cuộc là bị ai biến thành bi thương như vậy?
Không thể tha thứ. Tuyệt đối không thể tha thứ …
“Khâu bang chủ, không bằng chúng ta đổi biện pháp khác, như thế nào?" Hắn kín đáo rút tay về, nâng bầu rượu lên uống một ngụm lớn, hai tay ôm lấy đầu của ta, nhẹ nhàng đặt môi lên.
Rượu mang theo hương vị của hắn tràn vào miệng, nhưng lại so với ban đầu còn muốn say lòng người. Đầu lưỡi bị cuốn lấy, trọng điệp lưu luyến, vô tận triền miên, rượu không kịp nuốt theo cần cổ với đường cong tao nhã của hắn chậm rãi chảy xuống, làm ướt vạt áo.
Bên tai nghe được thanh âm nuốt nước miếng ừng ực, càng nhiều người phóng ánh mắt trắng trợn *** dục lại đây, mà trong đầu ta trừ bỏ hắn vẫn là hắn, bất chấp tất cả.
Phía sau truyền đến tiếng hừ nhẹ của hai người kia, Ngân Linh thoáng nhìn qua khóe mắt, trên mặt hiện ra vẻ đắc ý thản nhiên, lập tức nhắm chặt hai mắt, làm sâu sắc nụ hôn này, thẳng đến tiếng rên rỉ thật nhỏ theo yết hầu ta phát ra.
Xoá đi sợi chỉ bạc bên môi, tựa đầu vào vai ta, hắn ở bên tai ta miễn cưỡng nói: “Đêm nay Phù Lôi là muốn ta bồi tẩm, ngươi dẫn ta trở về phòng." Nhiệt khí thở ra mang theo hương rượu, có thể làm say lòng người.
Ánh mắt ẩn tình hướng phía sau ta đảo qua, hắn cười, mang theo giải thoát mất rồi lại được: “Ly Chi, ta rất nhớ ngươi."
Nhẹ phất ống tay áo, cầm chén rượu trong tay đưa lên bên miệng nam nhân, nam nhân vội uống cạn, một bàn tay mở vạt áo của Ngân Linh ra, đi vào.
Chiếc đũa trong tay bị bẻ gẫy. Ta nhìn chằm chằm nam nhân kia, hận không thể xông lên đem bàn tay bẩn thỉu của hắn chặt bỏ.
Chính là không được, ta phải nhẫn …
“Mẹ nó, cư nhiên là nam!" Nam nhân kia sau khi tại ngực Ngân Linh hồ loạn mạc tác vài cái nổi giận mắng, đưa tới bên cạnh một trận cười.
“Lữ chưởng môn, vậy là ngươi không hiểu. Nam nhân này, tư vị so với nữ nhân càng làm cho người mất hồn a … Ha ha ha …" Người nói chuyện hai mắt nhìn Ngân Linh chòng chọc, vừa nhìn liền biết là người mê nam sắc.
“Nói cũng phải." Lữ chưởng môn nâng cằm Ngân Linh lên, cười *** đãng nói: “Nam nhân này, bộ dạng thật sự là so với nữ nhân còn tiêu trí a! Không biết khi chơi sẽ có cảm giác gì …"
Ngân Linh giãy vài cái không được, hướng Lữ chưởng môn mị hoặc cười, ở trong lúc Lữ chưởng môn thất thần, một phen đẩy hắn ra đứng dậy, lại chậm rãi đi đến một khác bàn.
Người ngồi ở đó là một lão đầu đã sớm qua tuổi hoa giáp (60 tuổi), già đến sắp xuống lỗ, lại vẫn sắc tâm như cũ không thay đổi. Thấy Ngân Linh đến, đã sớm cười đến tiền phủ hậu ngưỡng.
Ngân Linh còn chưa ngồi vào chỗ của mình, đã bị lão nhân ôm cổ, bàn tay như que củi ở trên người hắn sờ loạn một chập.
“Tiểu mỹ nhân, trên người ngươi thơm quá a, làn da cũng thật mịn màng, đến cho lão phu hôn một cái." Lão nhân nói xong đưa miệng tới gần.
“Lão anh hùng, ta trước kính ngài một ly được không?" Tránh thoát hôn môi của người nọ, Ngân Linh trên mặt lộ ra chán ghét, lại rất nhanh giấu đi không thấy.
Rót một chén rượu, đang muốn nâng chén, Ngân Linh đột nhiên phát ra một tiếng than nhẹ không thể nghe thấy, chén rượu trong tay khuynh đảo, toàn bộ rượu đổ lên vạt áo hắn, thiền y đơn bạc thấm ướt càng có thể nhìn thấy rõ ràng da thịt trắng như tuyết trước ngực hắn cùng với hai khỏa hồng anh kia.
“Lão … Anh hùng … Không cần …" Ngân Linh ai thanh khẩn cầu nói, lại đổi lấy lão nhân càng thêm trêu đùa *** dục.
Từ góc độ của ta, có thể tinh tường nhìn thấy lão nhân đưa tay vói vào dưới vạt áo Ngân Linh, hạ thân Ngân Linh vốn không mặc gì, theo động tác kia, không khó nhìn ra đang làm những gì.
Ta tinh tường nghe được chung quanh có thanh âm nuốt nước miếng.
Móng tay cắm sâu vào da thịt lại không biết đau đớn. Mắt thấy người mình tâm tâm niệm niệm bị người ta khinh nhờn như thế, ta còn muốn tiếp tục nhẫn sao …
Trên vai đồng thời có hai bàn tay đặt lên, Phượng Hiên Dã cùng Mạc Thu đều lắc đầu ý bảo ta nhẫn nại, chính là …
Ta nhịn không nổi nữa!
Chén rượu trong tay phút chốc vỡ tan, các mảnh vỡ nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn, thanh âm không vang nhưng vẫn là đưa tới không ít người chú mục.
Ta đứng lên, nhìn chung quanh một vòng, cười to nói: “Ngưu lão tiền bối, mỹ nhân này chính là cái vưu vật, lão nhân gia ngài sao có thể một mình độc hưởng? Cũng chia cho ta một chén canh với chứ, như thế nào?"
Ngân Linh nghe được thanh âm của ta bỗng dưng ngẩng đầu lên. Tuy rằng sợ làm cho người hoài nghi cố ý đem thanh tuyến đè thấp một chút, đối với ngươi quen vẫn là có thể nhận ra.
Hắn ngơ ngác nhìn ta, trên mặt không có một chút biểu tình, ta lại nhìn ra được kinh hỉ cùng bi ai trong hai tròng mắt hắn.
Lão nhân họ Ngưu sắc mặt tối lại, tựa hồ không cam lòng: “Lão phu không biết, nguyên lai Khâu bang chủ cũng thích nam sắc." Ngụ ý, đó là không chịu.
“Mỹ nhân như thế, Khâu mỗ tự nhiên động lòng. Không biết Ngân Linh công tử có bằng lòng bồi tại hạ uống xoàng mấy chén hay không?" Không muốn lại nhìn thấy gương mặt già nua xấu xí của lão nhân kia, ta chuyển hướng Ngân Linh nói.
“Được Khâu bang chủ nâng đỡ, Ngân Linh tự nhiên là nguyện ý." Mi hóa mây khói, Ngân Linh nhẹ giọng cười nói, khóe môi cong lên độ cung ôn nhu như trước.
Mặc dù không cam nguyện, nhưng lão nhân cũng chỉ có thể buông Ngân Linh ra.
Hắn chậm rãi hướng ta đi tới.
Tựa hồ là sợ bỏ qua mỗi một biểu tình rất nhỏ của hắn, ta gắt gao theo dõi hắn, nhìn hắn tóc dài như mây, nhìn hắn trên khuôn mặt mềm mại đáng yêu lộ ra anh khí không dễ bỏ qua, nhìn hắn mỗi một chỗ quen thuộc trên người.
Sau đó, ở chỗ sâu thẳm trong trái tim sinh ra loại đau đớn khắc cốt ghi tâm.
Hắn gầy đi. Một thân thiền y kia nguyên bản hơi nhỏ, nhưng mặc ở trên người hắn lại càng tô điểm cho vòng eo tinh tế. Trên gương mặt không trang điểm tái nhợt như tuyết, bởi vì uống rượu mà hiện ra một mạt đỏ ửng thản nhiên.
......
Ngươi nói nếu trong vòng một tháng ngươi chưa quay về, ta hãy quên ngươi đi, hiện giờ một tháng đã qua, ngươi là tính toán từ nay về sau cùng ta làm người xa lạ?
Nếu ta không đến tìm ngươi, ngươi liền cam nguyện sống cuộc đời như thế, từ nay về sau lâm vào vũng bùn, không còn tự tôn?
Thần trí đình trệ trong khoảnh khắc, có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng lại không thể nói ra. Thẳng đến hắn đi đến bên người ta, ôm cổ của ta, ngồi xuống trên đùi ta.
Hương vị quen thuộc, nhiệt độ cơ thể quen thuộc, tiếng nói quen thuộc, ôn nhu như trước.
“Khâu bang chủ, để Ngân Linh kính ngài một ly này được không?" Hắn nâng chén rượu lên cười nói.
Nhìn tay hắn, ta mới phát hiện cảm giác quái dị vẫn quấn quanh trái tim nãy giờ là gì.
Hắn không thuận tay trái, mà từ lúc bắt đầu hắn vẫn đều dùng tay trái nâng chén!
Bắt lấy tay phải của hắn, hơi hơi dùng sức, cảm nhận được trên đó có vết thương, bên tai vang lên một tiếng than nhẹ nhịn đau của hắn. Tay hắn, bị phế?
“Tay ngươi …" Đau lòng lại tràn ra không thể ngăn chặn.
Gân tay đã đứt. Võ công toàn bộ bị phế.
Ta không thể tưởng tượng, nếu ta tìm đến hắn trễ một chút nữa, hắn lại sẽ gặp phải tình cảnh như thế nào.
Dung nhan tuyệt đại ngày xưa, dáng người hồng y như lửa, rốt cuộc là bị ai biến thành bi thương như vậy?
Không thể tha thứ. Tuyệt đối không thể tha thứ …
“Khâu bang chủ, không bằng chúng ta đổi biện pháp khác, như thế nào?" Hắn kín đáo rút tay về, nâng bầu rượu lên uống một ngụm lớn, hai tay ôm lấy đầu của ta, nhẹ nhàng đặt môi lên.
Rượu mang theo hương vị của hắn tràn vào miệng, nhưng lại so với ban đầu còn muốn say lòng người. Đầu lưỡi bị cuốn lấy, trọng điệp lưu luyến, vô tận triền miên, rượu không kịp nuốt theo cần cổ với đường cong tao nhã của hắn chậm rãi chảy xuống, làm ướt vạt áo.
Bên tai nghe được thanh âm nuốt nước miếng ừng ực, càng nhiều người phóng ánh mắt trắng trợn *** dục lại đây, mà trong đầu ta trừ bỏ hắn vẫn là hắn, bất chấp tất cả.
Phía sau truyền đến tiếng hừ nhẹ của hai người kia, Ngân Linh thoáng nhìn qua khóe mắt, trên mặt hiện ra vẻ đắc ý thản nhiên, lập tức nhắm chặt hai mắt, làm sâu sắc nụ hôn này, thẳng đến tiếng rên rỉ thật nhỏ theo yết hầu ta phát ra.
Xoá đi sợi chỉ bạc bên môi, tựa đầu vào vai ta, hắn ở bên tai ta miễn cưỡng nói: “Đêm nay Phù Lôi là muốn ta bồi tẩm, ngươi dẫn ta trở về phòng." Nhiệt khí thở ra mang theo hương rượu, có thể làm say lòng người.
Ánh mắt ẩn tình hướng phía sau ta đảo qua, hắn cười, mang theo giải thoát mất rồi lại được: “Ly Chi, ta rất nhớ ngươi."
Tác giả :
Vân Bổn Vô Tâm