Phượng Hoàng
Quyển 2 - Chương 97: Phiên ngoại: Kính Thiên (2)
Phiên ngoại: Kính Thiên
- Kính Thiên, ra ngoài chơi không?
Ta nhìn Vương Tả Khiết, không nói gì. Người này là phu thị thứ năm của thái tử, mới nhập cung được nửa năm. Hắn nói rất nhiều nhưng toàn những lời dối trá. Hắn là phu thị của thái tử nhưng ánh mắt luôn nhìn tỳ nữ của nàng. Người như vậy có thể tồn tại trong cung lâu sao?
- Đừng như vậy! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy.
Ta im lặng. Vương Tả Khiết không giống như bình thường, ghé sát vào tai ta nói nhỏ:
- Hôm trước ta nghe được một tin hay lắm. Có người nói hai năm trước nhìn thấy Định Quốc tướng quân trong kinh thành.
Ta nhìn gương mặt nửa cười nửa không của hắn, suy tư. Hai năm trước nếu nàng ấy có mặt trong kinh thành thì tại sao thái tử không biết? Nhưng ánh mắt kiên định của hắn làm ta phân vân. Vậy… tại sao?
Vương Tả Khiết nói tiếp:
- Người gặp nàng là công tử Lãnh gia, đại phu thị của Hoạ Lương công chúa Phượng Ngưng.
Ta giật mình. Đại phu thị của Hoạ Lương? Lãnh tướng quân là sư phụ của Nhật Lương, nếu nàng về kinh thành có khả năng đến Lãnh gia lắm. Nhưng phu thị của Hoạ Lương đều bị giám sát chặt chẽ, không phải ai cũng có thể gặp…
Vương Tả Khiết nói tiếp:
- Hôm nay là hội văn đàn, Hoạ Lương cũng đi xem. Còn có… Hứa Vĩnh.
Một năm nay Hứa Vĩnh bị Hoạ Lương nhốt trong nhà, không cho đi đâu, cũng không cho gặp ai. Nếu hai người đó đi dự hội văn đàn, ta có thể tìm gặp công tử ấy hỏi về Nhật Lương.
Ta nhìn Vương Tả Khiết đang cười, nói:
- Hội văn đàn ở đâu?
Hắn xoa cổ:
- Ái chà? Muốn đi thì để ta đưa ngươi đi. Ba tháng nay bị nhốt trong cung ta cũng buồn chán lắm. Bọn họ có thể ra khỏi cung nhưng Phong Nghị lại bắt ta nhốt trong phòng. Thật chán!
Ta nhìn hắn. Bị Phong Nghị giam, hắn lại chạy tới đây? Ta làm sao có thể chống đối phu quân của thái tử?
Dù biết Vương Tả Khiết đang khích bác ta với Phong Nghị nhưng có tin tức của Nhật Lương, ta không muốn bỏ lỡ.
Chúng ta đi xe ngựa đến Nhạc Thi Trai, đó là lần đầu tiên ta ra khỏi cung. Tìm một chỗ thoáng đãng ngồi xuống, ta nhìn mấy nam nhân đang làm thơ, cố tìm kiếm hình bóng của Hoạ Lương.
Hoạ Lương đến, đi bên cạnh nàng còn một nam tử. Hắn lớn hơn ta rất nhiều, dáng đi và hành xử đều đĩnh đạc. Hắn vừa bước vào đã nhìn tới ta, trong ánh mắt có địch ý. Ta từng biết hắn sao?
Cuộc thi nhộn nhịp nhiều người, thái tử cũng đến góp vui. Ta chỉ muốn đến gần Hứa Vĩnh hỏi hắn về Nhật Lương nhưng không có cơ hội.
Một trận lộn xộn diễn ra. Ta không biết nó đến như thế nào, khi nhìn lại thì đã có đánh nhau.
Rồi, nàng ấy xuất hiện. Ta biết chắc đó là Nhật Lương. Hình bóng nàng giống hệt như ta tưởng tượng. Rực rỡ và mạnh mẽ. Dù nàng đeo mặt nạ nhưng thật sự là nàng. Không khí bao quanh nàng giống hệt với ngày đầu chúng ta gặp. Ta không thể rời mắt khỏi nàng. Ta sợ chỉ cần chớp mắt, nàng sẽ biến mất như mười năm trước.
Mặt nạ gỡ xuống, nàng quả thật đã quay về. Người ta chờ đợi suốt mười năm đã quay về. Nhưng… không phải một mình.
Đêm đó, nàng đến phòng của ta.
Nàng chỉ ngồi ở đó, trên chiếc tràng kỷ mà thái tử hay ngồi, chống cằm nhìn ta. Ta tự ép mình phải nhìn xuống đất, không được vô lễ nhìn vào nàng.
- Ngươi… tên gì?
Nàng quả thật đã quên ta.
- Tại hạ là Kính Thiên.
- Kính Thiên? Ừm…
Hẳn nàng không hề nhớ cái tên này là do nàng đặt.
- Ngươi… là phu thị của ta?
- Vâng.
- À… Mười năm nay hẳn ngươi vất vả nhiều…
- Là trách nhiệm của tiểu nhân.
Nàng im lặng không trả lời. Ta nhìn xuống bóng của nàng in trên đất. Nó đang gãi đầu, có vẻ bối rối.
- Cái đó… ừm… chỗ nghỉ ngơi… là…à… ta có một thuộc hạ tên Ngô Thanh, hắn là …người chăm sóc việc ăn ở của ta. Ngày mai, à… Thiên Viên Các có thể… thay đổi một chút…
Ngô Thanh? Là kẻ gọi nàng là nương tử sao?
- Tiểu nhân hiểu, sẽ theo sắp xếp của Ngô đại nhân.
- À… Không cần gọi là đại nhân đâu. Ngươi so với hắn thì thân phận rõ ràng hơn, dù hắn ở bên ta năm năm nhưng xét thứ tự thì ngươi làđại phu thị. Cứ gọi hắn là Ngô Thanh được rồi.
Ta nhịn không được ngẩng lên nhìn nàng, gương mặt nàng dưới ánh nến hồng hồng đỏ rực. Nàng thích Ngô Thanh sao?
Đêm đó, nàng cố gắng cùng ta trò chuyện nhưng khoảng cách của chúng ta quá xa, không thể kéo gần lại. Không ít lần ta thấy nàng lén lau mồ hôi trên trán. Tiếng gà gáy vang lên, nàng nhanh chóng chạy đi nghỉ ngơi. Là vào phòng của người tên Ngô Thanh.
Rất nhanh, Ngô Thanh đến gặp ta. Gương mặt hắn rất xinh đẹp nhưng ánh mắt lại đầy toan tính. Người như vậy ở bên Nhật Lương, đối với nàng là tai hoạ.
- Ngươi là Kính Thiên sao?
Ta gật đầu. Với Ngô Thanh ta không có gì để nói. Hắn nhìn ta, trong mắt có cười cợt:
- Ngươi là phu thị của nương tử sao?
Ta chau mày. Ta không thích cách nói chuyện của hắn:
- Chúng ta đều là phu thị của công chúa.
Hắn dừng lại nhìn ta, nở nụ cười:
- Tận hưởng một chút. Vì, rất nhanh thôi ngươi sẽ không còn là phu thị của nàng nữa. Chính tay ta sẽ đẩy ngươi ra khỏi nàng.
Ta nhìn nụ cười trên môi hắn, siết chặt tay. Ngô Thanh ở bên nàng lâu hơn ta, tình cảm nàng dành cho hắn chắc chắn nhiều hơn. Hiện tại ta chưa thể đối đầu với hắn.
- Kính Thiên, ra ngoài chơi không?
Ta nhìn Vương Tả Khiết, không nói gì. Người này là phu thị thứ năm của thái tử, mới nhập cung được nửa năm. Hắn nói rất nhiều nhưng toàn những lời dối trá. Hắn là phu thị của thái tử nhưng ánh mắt luôn nhìn tỳ nữ của nàng. Người như vậy có thể tồn tại trong cung lâu sao?
- Đừng như vậy! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy.
Ta im lặng. Vương Tả Khiết không giống như bình thường, ghé sát vào tai ta nói nhỏ:
- Hôm trước ta nghe được một tin hay lắm. Có người nói hai năm trước nhìn thấy Định Quốc tướng quân trong kinh thành.
Ta nhìn gương mặt nửa cười nửa không của hắn, suy tư. Hai năm trước nếu nàng ấy có mặt trong kinh thành thì tại sao thái tử không biết? Nhưng ánh mắt kiên định của hắn làm ta phân vân. Vậy… tại sao?
Vương Tả Khiết nói tiếp:
- Người gặp nàng là công tử Lãnh gia, đại phu thị của Hoạ Lương công chúa Phượng Ngưng.
Ta giật mình. Đại phu thị của Hoạ Lương? Lãnh tướng quân là sư phụ của Nhật Lương, nếu nàng về kinh thành có khả năng đến Lãnh gia lắm. Nhưng phu thị của Hoạ Lương đều bị giám sát chặt chẽ, không phải ai cũng có thể gặp…
Vương Tả Khiết nói tiếp:
- Hôm nay là hội văn đàn, Hoạ Lương cũng đi xem. Còn có… Hứa Vĩnh.
Một năm nay Hứa Vĩnh bị Hoạ Lương nhốt trong nhà, không cho đi đâu, cũng không cho gặp ai. Nếu hai người đó đi dự hội văn đàn, ta có thể tìm gặp công tử ấy hỏi về Nhật Lương.
Ta nhìn Vương Tả Khiết đang cười, nói:
- Hội văn đàn ở đâu?
Hắn xoa cổ:
- Ái chà? Muốn đi thì để ta đưa ngươi đi. Ba tháng nay bị nhốt trong cung ta cũng buồn chán lắm. Bọn họ có thể ra khỏi cung nhưng Phong Nghị lại bắt ta nhốt trong phòng. Thật chán!
Ta nhìn hắn. Bị Phong Nghị giam, hắn lại chạy tới đây? Ta làm sao có thể chống đối phu quân của thái tử?
Dù biết Vương Tả Khiết đang khích bác ta với Phong Nghị nhưng có tin tức của Nhật Lương, ta không muốn bỏ lỡ.
Chúng ta đi xe ngựa đến Nhạc Thi Trai, đó là lần đầu tiên ta ra khỏi cung. Tìm một chỗ thoáng đãng ngồi xuống, ta nhìn mấy nam nhân đang làm thơ, cố tìm kiếm hình bóng của Hoạ Lương.
Hoạ Lương đến, đi bên cạnh nàng còn một nam tử. Hắn lớn hơn ta rất nhiều, dáng đi và hành xử đều đĩnh đạc. Hắn vừa bước vào đã nhìn tới ta, trong ánh mắt có địch ý. Ta từng biết hắn sao?
Cuộc thi nhộn nhịp nhiều người, thái tử cũng đến góp vui. Ta chỉ muốn đến gần Hứa Vĩnh hỏi hắn về Nhật Lương nhưng không có cơ hội.
Một trận lộn xộn diễn ra. Ta không biết nó đến như thế nào, khi nhìn lại thì đã có đánh nhau.
Rồi, nàng ấy xuất hiện. Ta biết chắc đó là Nhật Lương. Hình bóng nàng giống hệt như ta tưởng tượng. Rực rỡ và mạnh mẽ. Dù nàng đeo mặt nạ nhưng thật sự là nàng. Không khí bao quanh nàng giống hệt với ngày đầu chúng ta gặp. Ta không thể rời mắt khỏi nàng. Ta sợ chỉ cần chớp mắt, nàng sẽ biến mất như mười năm trước.
Mặt nạ gỡ xuống, nàng quả thật đã quay về. Người ta chờ đợi suốt mười năm đã quay về. Nhưng… không phải một mình.
Đêm đó, nàng đến phòng của ta.
Nàng chỉ ngồi ở đó, trên chiếc tràng kỷ mà thái tử hay ngồi, chống cằm nhìn ta. Ta tự ép mình phải nhìn xuống đất, không được vô lễ nhìn vào nàng.
- Ngươi… tên gì?
Nàng quả thật đã quên ta.
- Tại hạ là Kính Thiên.
- Kính Thiên? Ừm…
Hẳn nàng không hề nhớ cái tên này là do nàng đặt.
- Ngươi… là phu thị của ta?
- Vâng.
- À… Mười năm nay hẳn ngươi vất vả nhiều…
- Là trách nhiệm của tiểu nhân.
Nàng im lặng không trả lời. Ta nhìn xuống bóng của nàng in trên đất. Nó đang gãi đầu, có vẻ bối rối.
- Cái đó… ừm… chỗ nghỉ ngơi… là…à… ta có một thuộc hạ tên Ngô Thanh, hắn là …người chăm sóc việc ăn ở của ta. Ngày mai, à… Thiên Viên Các có thể… thay đổi một chút…
Ngô Thanh? Là kẻ gọi nàng là nương tử sao?
- Tiểu nhân hiểu, sẽ theo sắp xếp của Ngô đại nhân.
- À… Không cần gọi là đại nhân đâu. Ngươi so với hắn thì thân phận rõ ràng hơn, dù hắn ở bên ta năm năm nhưng xét thứ tự thì ngươi làđại phu thị. Cứ gọi hắn là Ngô Thanh được rồi.
Ta nhịn không được ngẩng lên nhìn nàng, gương mặt nàng dưới ánh nến hồng hồng đỏ rực. Nàng thích Ngô Thanh sao?
Đêm đó, nàng cố gắng cùng ta trò chuyện nhưng khoảng cách của chúng ta quá xa, không thể kéo gần lại. Không ít lần ta thấy nàng lén lau mồ hôi trên trán. Tiếng gà gáy vang lên, nàng nhanh chóng chạy đi nghỉ ngơi. Là vào phòng của người tên Ngô Thanh.
Rất nhanh, Ngô Thanh đến gặp ta. Gương mặt hắn rất xinh đẹp nhưng ánh mắt lại đầy toan tính. Người như vậy ở bên Nhật Lương, đối với nàng là tai hoạ.
- Ngươi là Kính Thiên sao?
Ta gật đầu. Với Ngô Thanh ta không có gì để nói. Hắn nhìn ta, trong mắt có cười cợt:
- Ngươi là phu thị của nương tử sao?
Ta chau mày. Ta không thích cách nói chuyện của hắn:
- Chúng ta đều là phu thị của công chúa.
Hắn dừng lại nhìn ta, nở nụ cười:
- Tận hưởng một chút. Vì, rất nhanh thôi ngươi sẽ không còn là phu thị của nàng nữa. Chính tay ta sẽ đẩy ngươi ra khỏi nàng.
Ta nhìn nụ cười trên môi hắn, siết chặt tay. Ngô Thanh ở bên nàng lâu hơn ta, tình cảm nàng dành cho hắn chắc chắn nhiều hơn. Hiện tại ta chưa thể đối đầu với hắn.
Tác giả :
Lạc Lạc Tử