Phượng Hoàng
Quyển 2 - Chương 75: Rạn nứt
- Tướng quân, chuẩn bị xong rồi.
Ta gật đầu bước ra ngoài. Nhìn Huyết Tử to lớn đứng giữa sân không hiểu sao lòng ta bất an, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ta nói với Lục Nga:
- Chuẩn bị xe ngựa đi.
Lục Nga ngạc nhiên nhìn ta nhưng vẫn ngoan ngoãn đi chuẩn bị. Huyết Tử dậm dậm chân không vui khi người ta đóng dây vào lưng nó, ánh mắt nhìn ta đầy bất mãn. Ta coi như không biết, kéo lại áo choàng ngồi vào xe ngựa, dựa vào đống gối mềm cho đỡ xóc, tâm tình mới bình thường lại một chút.
Ta dùng lệnh bài xuất cung cùng vài thân binh đến núi Thất Nghịch. Người hầu mời ta vào chính sảnh. Một nam nhân ngồi đó, gương mặt xa lạ nhìn ta.
Hắn có tư thế của chủ nhân, hẳn là phò mã, phụ thân của Kính Thiên.
Ta đứng giữa sảnh, nhìn xung quanh. Không có Kính Thiên. Nam nhân này muốn cái gì?
- Tướng quân, có thể hỏi người một chuyện không?
Ta miễn cưỡng gật đầu. Ta không muốn phí thời gian với kẻ này nhưng cũng không thể lật mặt được. Dù sao đây cũng là núi Thất Nghịch, không phải Hoả Hương. Hắn là chủ nhà, còn ta chỉ là khách.
- Có lời đồn, tướng quân không thể mang thai. Không biết có phải sự thật không?
Ta chau mày, siết chặt tay:
- Là sự thật.
Hắn đứng lên, khom người xuống:
- Ta muốn tướng quân chấp thuận một yêu cầu quá đáng.
Ta hít một hơi sâu, ngăn cơn giận đang dâng tràn. Nam nhân này, cuối cùng là tin vào cái gì mà hỗn xược như vậy? Hắn nghĩ ta nhu nhược giống Quốc sư sao?
- Yêu cầu gì?
- Tướng quân cũng biết dòng tộc ta bốn đời chỉ có Thiên nhi là con nỗi dõi…
Ta nghiến răng, ngăn không nổi sát tâm:
- Cho nên…
Hắn quỳ xuống:
- Ta xin Tướng quân có thể chấp nhận cho Thiên nhi thu nạp một tỳ nữ.
Ta bật cười.
- Ngươi nghĩ ta giống với Quốc sư trước đây sao?
- …
- Tại sao ta phải chấp nhận nỗi sỉ nhục này? Gia tộc các ngươi tuyệt hậu thì liên quan gì đến ta? Tiền bạc quyền lực còn chưa đủ thoả mãn lòng tham của ngươi? Muốn phú quý lại không chịu trả giá? Trên đời còn có chuyện dễ dàng như vậy?
Ta cười khẩy, rút thanh kiếm trong tay áo:
- Lục Nga?
- Có thuộc hạ!
- Lục soát! Tìm cho ra Kính Thiên! Giết chết tất cả nữ nhân, không kể tuổi tác. Già trẻ lớn bé đều giết hết cho ta. Kể cả con ruồi cái cũng không được bỏ sót.
- Vâng!
Lục Nga vâng lệnh lui ra. Ta nhìn phò mã đang quỳ trước mặt. Dù thế nào cũng ngăn không nổi ý định giết người. Một kiếm đâm tới, mắt nhìn và cổ của hắn. Một gương mặt đột nhiên xuất hiện, ta giật mình chuyển mũi kiếm. Lưỡi kiếm lướt qua mắt phải, cắt đứt búi tóc trên đầu của phò mã. Ta gắng giữ nhịp thở ổn định, không để ảo giác kia làm phiền, gằn giọng nói với nam nhân đang quỳ:
- Nếu không phải vì di ngôn của Quốc sư, ta nhất định giết chết ngươi. Nhớ kỹ! Đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa, nếu không nơi thanh kiếm này đặt xuống là cổ ngươi chứ không phải búi tóc đâu!
Ta đi ra bên ngoài, tim vẫn đập mạnh trong lồng ngực. Huyết Tử đang chờ ta giữa sân, nó dậm dậm chân, quay đầu về phía này. Dựa đầu và trán Huyết Tử, ta đột nhiên thấy cô độc. Trước kia, ta từng để Ngô Thanh dùng thân thể trà trộn vào hàng ngũ địch nhân, thu thập tin tình báo. Lúc đó cũng chẳng có ấn tượng gì đặc biệt, chỉ đơn giản là cần thiết mà thôi. Nhưng lúc nãy, nghĩđến cảnh một nữ nhân khác ở bên Kính Thiên, mang thai con của hắn cũng đủ khiến cho sát khí của ta tăng lên không ngừng. Hận không thể san bằng núi Thất Nghịch. Là vì Kính Thiên là phu quân của ta sao?
Ta tha cho tên nam nhân đó một mạng cũng là vì di ngôn của Quốc sư sao? Tại sao lúc đó, ta lại thấy…
- Tướng quân, tìm thấy Đại nhân rồi.
Ta quay sang nhìn Lục Nga. Kính Thiên không sao chứ?
- Đại nhân không sao. Chỉ bị ngất mà thôi. Có điều, bên trong phòng còn một nữ nhân nữa.
Tay ta siết chặt, đến trễ rồi ư?
Lục Nga cúi đầu xuống, nàng nói:
- Nhưng có vẻ chưa xảy ra chuyện gì. Nàng ta đứng trong góc phòng còn Đại nhân thì ngủ trên giường, gọi sao cũng không tỉnh.
- Về kinh thành.
Ta mệt mỏi ra lệnh. Ta thật không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Bụng bắt đầu râm ran đau.
Ta gật đầu bước ra ngoài. Nhìn Huyết Tử to lớn đứng giữa sân không hiểu sao lòng ta bất an, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ta nói với Lục Nga:
- Chuẩn bị xe ngựa đi.
Lục Nga ngạc nhiên nhìn ta nhưng vẫn ngoan ngoãn đi chuẩn bị. Huyết Tử dậm dậm chân không vui khi người ta đóng dây vào lưng nó, ánh mắt nhìn ta đầy bất mãn. Ta coi như không biết, kéo lại áo choàng ngồi vào xe ngựa, dựa vào đống gối mềm cho đỡ xóc, tâm tình mới bình thường lại một chút.
Ta dùng lệnh bài xuất cung cùng vài thân binh đến núi Thất Nghịch. Người hầu mời ta vào chính sảnh. Một nam nhân ngồi đó, gương mặt xa lạ nhìn ta.
Hắn có tư thế của chủ nhân, hẳn là phò mã, phụ thân của Kính Thiên.
Ta đứng giữa sảnh, nhìn xung quanh. Không có Kính Thiên. Nam nhân này muốn cái gì?
- Tướng quân, có thể hỏi người một chuyện không?
Ta miễn cưỡng gật đầu. Ta không muốn phí thời gian với kẻ này nhưng cũng không thể lật mặt được. Dù sao đây cũng là núi Thất Nghịch, không phải Hoả Hương. Hắn là chủ nhà, còn ta chỉ là khách.
- Có lời đồn, tướng quân không thể mang thai. Không biết có phải sự thật không?
Ta chau mày, siết chặt tay:
- Là sự thật.
Hắn đứng lên, khom người xuống:
- Ta muốn tướng quân chấp thuận một yêu cầu quá đáng.
Ta hít một hơi sâu, ngăn cơn giận đang dâng tràn. Nam nhân này, cuối cùng là tin vào cái gì mà hỗn xược như vậy? Hắn nghĩ ta nhu nhược giống Quốc sư sao?
- Yêu cầu gì?
- Tướng quân cũng biết dòng tộc ta bốn đời chỉ có Thiên nhi là con nỗi dõi…
Ta nghiến răng, ngăn không nổi sát tâm:
- Cho nên…
Hắn quỳ xuống:
- Ta xin Tướng quân có thể chấp nhận cho Thiên nhi thu nạp một tỳ nữ.
Ta bật cười.
- Ngươi nghĩ ta giống với Quốc sư trước đây sao?
- …
- Tại sao ta phải chấp nhận nỗi sỉ nhục này? Gia tộc các ngươi tuyệt hậu thì liên quan gì đến ta? Tiền bạc quyền lực còn chưa đủ thoả mãn lòng tham của ngươi? Muốn phú quý lại không chịu trả giá? Trên đời còn có chuyện dễ dàng như vậy?
Ta cười khẩy, rút thanh kiếm trong tay áo:
- Lục Nga?
- Có thuộc hạ!
- Lục soát! Tìm cho ra Kính Thiên! Giết chết tất cả nữ nhân, không kể tuổi tác. Già trẻ lớn bé đều giết hết cho ta. Kể cả con ruồi cái cũng không được bỏ sót.
- Vâng!
Lục Nga vâng lệnh lui ra. Ta nhìn phò mã đang quỳ trước mặt. Dù thế nào cũng ngăn không nổi ý định giết người. Một kiếm đâm tới, mắt nhìn và cổ của hắn. Một gương mặt đột nhiên xuất hiện, ta giật mình chuyển mũi kiếm. Lưỡi kiếm lướt qua mắt phải, cắt đứt búi tóc trên đầu của phò mã. Ta gắng giữ nhịp thở ổn định, không để ảo giác kia làm phiền, gằn giọng nói với nam nhân đang quỳ:
- Nếu không phải vì di ngôn của Quốc sư, ta nhất định giết chết ngươi. Nhớ kỹ! Đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa, nếu không nơi thanh kiếm này đặt xuống là cổ ngươi chứ không phải búi tóc đâu!
Ta đi ra bên ngoài, tim vẫn đập mạnh trong lồng ngực. Huyết Tử đang chờ ta giữa sân, nó dậm dậm chân, quay đầu về phía này. Dựa đầu và trán Huyết Tử, ta đột nhiên thấy cô độc. Trước kia, ta từng để Ngô Thanh dùng thân thể trà trộn vào hàng ngũ địch nhân, thu thập tin tình báo. Lúc đó cũng chẳng có ấn tượng gì đặc biệt, chỉ đơn giản là cần thiết mà thôi. Nhưng lúc nãy, nghĩđến cảnh một nữ nhân khác ở bên Kính Thiên, mang thai con của hắn cũng đủ khiến cho sát khí của ta tăng lên không ngừng. Hận không thể san bằng núi Thất Nghịch. Là vì Kính Thiên là phu quân của ta sao?
Ta tha cho tên nam nhân đó một mạng cũng là vì di ngôn của Quốc sư sao? Tại sao lúc đó, ta lại thấy…
- Tướng quân, tìm thấy Đại nhân rồi.
Ta quay sang nhìn Lục Nga. Kính Thiên không sao chứ?
- Đại nhân không sao. Chỉ bị ngất mà thôi. Có điều, bên trong phòng còn một nữ nhân nữa.
Tay ta siết chặt, đến trễ rồi ư?
Lục Nga cúi đầu xuống, nàng nói:
- Nhưng có vẻ chưa xảy ra chuyện gì. Nàng ta đứng trong góc phòng còn Đại nhân thì ngủ trên giường, gọi sao cũng không tỉnh.
- Về kinh thành.
Ta mệt mỏi ra lệnh. Ta thật không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Bụng bắt đầu râm ran đau.
Tác giả :
Lạc Lạc Tử