Phượng Hoàng
Quyển 2 - Chương 64: Lo toan
Vừa vào thành những lo toan bao phủ lấy ta và hắn. Kính Thiên cùng Lạp Chỉ và Lão Ông bàn bạc chuyện gì đó, ta bị Khả Vinh kéo đến Từ Tập doanh.
Khả Vinh hăm hở dẫn ta đến một con tàu chiến lớn, trên đó đứng sẵn vài binh sĩ. Đứng giữa khoang thuyền, ngay dưới cột buồm, ta hỏi hắn:
- Đến đây làm gì?
Khả Vinh nhìn ta bằng đôi mắt phát sáng, gương mặt tràn ngập niềm vui:
- Tướng quân, xem này.
Nói rồi hắn kéo một thanh gỗ chắn ngay cột buồm ra, mắt tươi tỉnh nhìn lên cánh buồm. Ta theo đó nhìn. Cánh buồm tuột xuống, phập phồng. Thân buồm bắt đầu xoay, cánh buồm đón gió căng lên, cây kiếm đen giữa màu vải đỏ rực rỡ.
Cạnh.
Khả Vinh gạt thanh gỗ xuống, thân buồm không quay nữa, cánh buồm no gió căng phồng.
Đến lúc này ta mới chú ý bục gỗ bao quanh thân buồm. Nó rất lớn, lại có nhiều khía xung quanh, có thể gạt cọc gỗ lại bất cứ lúc nào. Thân buồm ở bên trong nó có thể xoay tròn vì không có đinh hay gỗ nào liên kết. Thân buồm có thể xoay tròn nhưng làm một chiếc thuyền với cột buồm không cố định liệu có an toàn khi đi biển?
Ta nhìn Khả Vinh, hắn vui vẻ nói:
- Tướng quân, nếu cánh buồm có thể xoay để đón gió, tốc độ thuyền đi trên biển sẽ cao hơn, giảm thiểu sức người chèo bên trong…
Ta hờ hững:
- Điều này có thể đúng nhưng độ an toàn thế nào? Cột buồm giữ thăng bằng cho thuyền khi trên biển, nếu nó không ổn định, ngươi khẳng định thuyền sẽ không bị lật úp chứ?
Khả Vinh lắc đầu:
- Chúng ta đóng thêm hai cột buồm ở hai bên thuyền, như vậy là ổn rồi.
Ta thở dài:
- Cột buồm ở giữa quan trọng thế nào ta không cần nói ngươi cũng biết. Thêm hai cột buồm phụ ở đuôi thuyền thứ nhất phải tăng kích thước của thuyền lên gấp ba, hơn nữa chỉ một sai sót nhỏ cũng khiến trọng tâm của thuyền không vững. Gặp bão tố thuyền luôn phải chòng chành, trọng tâm chia ba như vậy rất không an toàn. Thứ hai, tốc độ thuyền nhanh hơn là điều tốt nhưng khi thêm một cục gỗ lớn như vậy, sức nặng tăng lên không ít, tốc độ nhanh hơn hay không còn cần bàn lại. Cuối cùng, không phải ta bảo ngươi ngưng nghiên cứu thuyền chiến mà tập trung xây dựng cửa cảng sao?
Gương mặt Khả Vinh bắt đầu tái lại nhưng vẫn cố chấp:
- Những khuyết điểm người nói ta sẽ tìm cách khắc phục. Cảng biển vẫn đang tiến hành nghiên cứu, vài ngày nữa hẳn có đột phá, xin cho ta chút thời gian.
Ta gật đầu rời khỏi thuyền. Bình thường Khả Vinh khá hiền lành nhưng chỉ cần đụng tới thuyền chiến là bắt đầu cố chấp, ngang bướng như con bò. Ta không cho hắn tiếp tục nghiên cứu thuyền chiến có thể nào xảy ra binh biến hay không?
Ngăn không nổi thở dài. Phó tướng của ta nói có năng lực cũng đúng nhưng đều có khuyết điểm rõ ràng, dễ bị nắm thóp, hơn nữa lại quá tự đại, không kẻ nào chịu kẻ nào. Sau này nếu ta không còn, Thuỷ Tịnh quân có thể nào chia năm xẻ bảy không? Quan hệ giữa các phó tướng không tốt, nếu không có người dung hoà được, Thuỷ Tịnh quân phải làm sao đây?
****
- Tướng quân.
Ta gật đầu nhìn Tạ Thảo, nàng nói:
- Số lượng ăn xin đổ về Hoả Hương nhiều hơn dự kiến, lương thực của chúng ta không đủ.
Ta xoa đầu nói:
- Gọi Điệp Nhã, Lục Nga, Lão Ông và Kính Thiên vào đây.
Tạ Thảo gật đầu đi ra. Một lúc sau bọn họ đã đứng trước mặt, Ta phất tay để họ ngồi xuống. Ta hỏi Lão Ông:
- Còn đợt ăn mày nào nữa không?
Lão nói:
- Còn một đợt nữa, khoảng hơn hai trăm người.
Ta nhắm mắt lại, đầu đau như búa bổ. Mở mắt nhìn Tạ Thảo, ta hỏi:
- Lương thực còn chống đỡ được bao lâu?
- Mười ngày ạ.
Ta nhìn sang Lục Nga:
- Bên Tuyết Tùng có nói chừng nào mang lương thực đến không?
Nàng nói:
- Phải một tháng nữa.
Tình hình sao lại thế này?
Ta nhìn Điệp Nhã:
- Chúng ta còn gì ăn được không?
- Còn khoai lang. Độn với gạo thì chống đỡ được khoảng hai tháng.
Ta gật đầu. Chống được ngày nào hay ngày ấy. Quay sang nhìn Tạ Thảo:
- Ngươi cho bốn vạn thân binh đến chỗ Tuyết Tùng, cùng các nàng trồng trọt. Nhất định phải đảm bảo lương thực cho thành.
Lão Ông chợt nói:
- Chúng ta có thể trưng thu lương thực thêm lần nữa.
Ta lắc đầu:
- Mùa gặt sau còn tới ba tháng. Chúng ta trưng thu lần nữa để người dân ăn rễ cây sao?
Bọn họ im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất. Kính Thiên nói với ta:
- Ta sẽ mang hai trăm thân binh đến các thành khác tiến hành giao thương, đổi lương thực mang về.
Ta nhìn Kính Thiên gầy sọp, làn da ngăm đen bám đầy bụi bặm đường xa. Mấy tháng nay hắn liên tục di chuyển từ Hoả Hương đến các thành lân cận giao thương, đổi lấy lương thực mang về, bảo đảm an ninh cho nơi này. Tim ta đập từng nhịp nặng nề, cuối cùng chỉ thốt được một hơi thở dài:
- Chúng ta còn có gì bán không?
Hắn mỉm cười gật đầu:
- Bông lần trước nhập của Vân thành đã dệt thành vải, có thể mang đi đổi được rồi.
Ta nặng nề gật đầu, nhìn các phó tướng lui ra mà lòng nặng nề. Bức tường bao quanh Hoả Hương đã xong, chỉ còn cảng và cửa cảng là rắc rối. Sắp tới mùa mưa bão, nếu làm không nhanh…
Khả Vinh hăm hở dẫn ta đến một con tàu chiến lớn, trên đó đứng sẵn vài binh sĩ. Đứng giữa khoang thuyền, ngay dưới cột buồm, ta hỏi hắn:
- Đến đây làm gì?
Khả Vinh nhìn ta bằng đôi mắt phát sáng, gương mặt tràn ngập niềm vui:
- Tướng quân, xem này.
Nói rồi hắn kéo một thanh gỗ chắn ngay cột buồm ra, mắt tươi tỉnh nhìn lên cánh buồm. Ta theo đó nhìn. Cánh buồm tuột xuống, phập phồng. Thân buồm bắt đầu xoay, cánh buồm đón gió căng lên, cây kiếm đen giữa màu vải đỏ rực rỡ.
Cạnh.
Khả Vinh gạt thanh gỗ xuống, thân buồm không quay nữa, cánh buồm no gió căng phồng.
Đến lúc này ta mới chú ý bục gỗ bao quanh thân buồm. Nó rất lớn, lại có nhiều khía xung quanh, có thể gạt cọc gỗ lại bất cứ lúc nào. Thân buồm ở bên trong nó có thể xoay tròn vì không có đinh hay gỗ nào liên kết. Thân buồm có thể xoay tròn nhưng làm một chiếc thuyền với cột buồm không cố định liệu có an toàn khi đi biển?
Ta nhìn Khả Vinh, hắn vui vẻ nói:
- Tướng quân, nếu cánh buồm có thể xoay để đón gió, tốc độ thuyền đi trên biển sẽ cao hơn, giảm thiểu sức người chèo bên trong…
Ta hờ hững:
- Điều này có thể đúng nhưng độ an toàn thế nào? Cột buồm giữ thăng bằng cho thuyền khi trên biển, nếu nó không ổn định, ngươi khẳng định thuyền sẽ không bị lật úp chứ?
Khả Vinh lắc đầu:
- Chúng ta đóng thêm hai cột buồm ở hai bên thuyền, như vậy là ổn rồi.
Ta thở dài:
- Cột buồm ở giữa quan trọng thế nào ta không cần nói ngươi cũng biết. Thêm hai cột buồm phụ ở đuôi thuyền thứ nhất phải tăng kích thước của thuyền lên gấp ba, hơn nữa chỉ một sai sót nhỏ cũng khiến trọng tâm của thuyền không vững. Gặp bão tố thuyền luôn phải chòng chành, trọng tâm chia ba như vậy rất không an toàn. Thứ hai, tốc độ thuyền nhanh hơn là điều tốt nhưng khi thêm một cục gỗ lớn như vậy, sức nặng tăng lên không ít, tốc độ nhanh hơn hay không còn cần bàn lại. Cuối cùng, không phải ta bảo ngươi ngưng nghiên cứu thuyền chiến mà tập trung xây dựng cửa cảng sao?
Gương mặt Khả Vinh bắt đầu tái lại nhưng vẫn cố chấp:
- Những khuyết điểm người nói ta sẽ tìm cách khắc phục. Cảng biển vẫn đang tiến hành nghiên cứu, vài ngày nữa hẳn có đột phá, xin cho ta chút thời gian.
Ta gật đầu rời khỏi thuyền. Bình thường Khả Vinh khá hiền lành nhưng chỉ cần đụng tới thuyền chiến là bắt đầu cố chấp, ngang bướng như con bò. Ta không cho hắn tiếp tục nghiên cứu thuyền chiến có thể nào xảy ra binh biến hay không?
Ngăn không nổi thở dài. Phó tướng của ta nói có năng lực cũng đúng nhưng đều có khuyết điểm rõ ràng, dễ bị nắm thóp, hơn nữa lại quá tự đại, không kẻ nào chịu kẻ nào. Sau này nếu ta không còn, Thuỷ Tịnh quân có thể nào chia năm xẻ bảy không? Quan hệ giữa các phó tướng không tốt, nếu không có người dung hoà được, Thuỷ Tịnh quân phải làm sao đây?
****
- Tướng quân.
Ta gật đầu nhìn Tạ Thảo, nàng nói:
- Số lượng ăn xin đổ về Hoả Hương nhiều hơn dự kiến, lương thực của chúng ta không đủ.
Ta xoa đầu nói:
- Gọi Điệp Nhã, Lục Nga, Lão Ông và Kính Thiên vào đây.
Tạ Thảo gật đầu đi ra. Một lúc sau bọn họ đã đứng trước mặt, Ta phất tay để họ ngồi xuống. Ta hỏi Lão Ông:
- Còn đợt ăn mày nào nữa không?
Lão nói:
- Còn một đợt nữa, khoảng hơn hai trăm người.
Ta nhắm mắt lại, đầu đau như búa bổ. Mở mắt nhìn Tạ Thảo, ta hỏi:
- Lương thực còn chống đỡ được bao lâu?
- Mười ngày ạ.
Ta nhìn sang Lục Nga:
- Bên Tuyết Tùng có nói chừng nào mang lương thực đến không?
Nàng nói:
- Phải một tháng nữa.
Tình hình sao lại thế này?
Ta nhìn Điệp Nhã:
- Chúng ta còn gì ăn được không?
- Còn khoai lang. Độn với gạo thì chống đỡ được khoảng hai tháng.
Ta gật đầu. Chống được ngày nào hay ngày ấy. Quay sang nhìn Tạ Thảo:
- Ngươi cho bốn vạn thân binh đến chỗ Tuyết Tùng, cùng các nàng trồng trọt. Nhất định phải đảm bảo lương thực cho thành.
Lão Ông chợt nói:
- Chúng ta có thể trưng thu lương thực thêm lần nữa.
Ta lắc đầu:
- Mùa gặt sau còn tới ba tháng. Chúng ta trưng thu lần nữa để người dân ăn rễ cây sao?
Bọn họ im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất. Kính Thiên nói với ta:
- Ta sẽ mang hai trăm thân binh đến các thành khác tiến hành giao thương, đổi lương thực mang về.
Ta nhìn Kính Thiên gầy sọp, làn da ngăm đen bám đầy bụi bặm đường xa. Mấy tháng nay hắn liên tục di chuyển từ Hoả Hương đến các thành lân cận giao thương, đổi lấy lương thực mang về, bảo đảm an ninh cho nơi này. Tim ta đập từng nhịp nặng nề, cuối cùng chỉ thốt được một hơi thở dài:
- Chúng ta còn có gì bán không?
Hắn mỉm cười gật đầu:
- Bông lần trước nhập của Vân thành đã dệt thành vải, có thể mang đi đổi được rồi.
Ta nặng nề gật đầu, nhìn các phó tướng lui ra mà lòng nặng nề. Bức tường bao quanh Hoả Hương đã xong, chỉ còn cảng và cửa cảng là rắc rối. Sắp tới mùa mưa bão, nếu làm không nhanh…
Tác giả :
Lạc Lạc Tử