Phượng Hoàng
Quyển 2 - Chương 5: Bức ngôi
Ta thay đổi ngày hành động vì luôn có cảm giác, nếu đến ngày mai mọi chuyện sẽ quá muộn. Mẫu hoàng nhất định có cách giải quyết, lợi thế duy nhất mà ta có là bất ngờ. Lỡ thời cơ, tất cả đều hết.
Lão Ông thay ta đi nói chuyện với Quốc sư, mới có sự vụ ngày hôm nay. Nếu nàng không xuất hiện, mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Ta không tự tin có thể khống chế Mẫu Hoàng và đội Ám vệ Hoàng gia quá lâu. Dù người của ta được đào tạo tinh nhuệ, nhưng phải ba người mới có thể giết chết một ám vệ.
Ta hy vọng Phong Nghị có thể làm Mẫu hoàng phân tâm một chút, như vậy cơ hội thắng sẽ cao hơn.
Lãnh Tiếu dẫn người đi tìm Phượng Âm, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian. Nếu Phượng Âm không trở về kịp, ta làm thế nào với một Nghi quốc không có vua đây?
Ngô Thanh sắp xếp cho người mở cửa cung để chúng ta mang quân vào vây hãm Mẫu hoàng. Bạch Triển dẫn năm trăm quân khống chế Cận vệ kinh thành, Kính Thiên mang hai trăm người giữ Cấm vệ quân, Gia Nghị khống chế các đội quân vùng bên ngoài kinh thành. Người của Phượng Ngoã khống chế phía Đông Nghi quốc, Diễm Trúc thay ta bình định phía Tây và Hoả Hương. Còn phía Nam và Bắc, nếu chuyện này giải quyết nhanh chóng thì bên đó sẽ không kịp trở tay, Hạ Cẩm và Phong Nghị có thể giữ vững nơi đó chăng?
Mọi chuyện có vẻ ổn. Chỉ là Ám vệ Hoàng gia luôn theo lệnh Mẫu hoàng. Đến tận bây giờ, ta chưa điều tra được số lượng thực sự của Ám vệ. Vào cung không thể mang nhiều người, ba trăm tinh binh liệu đã đủ?
- Tử Ân?
- Có thuộc hạ!
- Lấy áo giáp cho ta.
- Vâng!
Nhìn nàng lui xuống, ta có chút phân vân nên gọi giật lại:
- Lấy thanh kiếm kia nữa.
Tử Ân mang lên bộ giáp phục của ta, còn có một hộp dài đựng kiếm. Nàng đặt tất cả lên bàn rồi lui ra. Chúng ta đều cần nghỉ ngơi, chuẩn bị cho đêm nay.
Ta mở hộp, lật lớp vải trắng để lộ màu đen tuyền của thanh kiếm bên trong, hàn khí bốc lên từng chút một, khí nóng quen thuộc lại bốc lên từ đan điền.
Thanh kiếm này chính là thanh kiếm ta rút trong phòng Định quốc tướng quân. Nó là thanh kiếm mở mang bờ cõi Nghi quốc, tắm không biết bao nhiêu máu của kẻ thù, sát khí và oán khí không hề tầm thường. Mỗi lần nhìn thấy hay đụng vào nó, khí nóng trong bụng ta lại bốc lên cao, sát tâm trỗi dậy không thể không chế. Nếu không thật cần thiết, ta tuyệt đối không bao giờ để nó thấy ánh sáng Mặt trời.
Nhưng điều kỳ lạ là trước những trận đánh quan trọng, phần thắng nhỏ nhoi ta đều lấy nó ra, vuốt ve một chút. Như vậy sẽ bình tâm hơn mặc dù phần lớn thời gian phải giằng co giữa mong muốn giết người và không thể giết người.
Ở Hoả Hương suốt mười năm, ta chỉ dùng thanh kiếm này ra trận duy nhất một lần. Là khi bình định mười ba đảo, bọn họ liên kết lại đánh bất ngờ vào Hoả Hương, binh lực của ta tổn thất trầm trọng, bản thân cũng bị thương nặng, ta đã nghĩ mình phải chết không nghi ngờ. Cuối cùng lại có thể sống sót.
Chỉ là, phần lưng bị thương. Đến bây giờ, khi trời lạnh vẫn không thể ngồi dậy.
Đánh trận mười năm, từng trận đánh lớn nhỏ, nhìn nhiều người phải chết, tắm máu kẻ địch không biết bao nhiêu cho kể, cũng từng dạo vòng Quỷ Môn quan vài lần, có lần nào ta căng thẳng như bây giờ?
- Tướng quân, đã giờ Hợi rồi!
Tử Ân mặc võ trang hành lễ trước mặt ta, mọi chuyện đã chuẩn bị xong. Phất tay để nàng ra ngoài trước.
Nhìn lại mình trong gương: võ phục đỏ chót, tóc dài cột cao, song kiếm bên người, có vẻ lạ lẫm. Nhìn mặt nạ trên bàn, ta đeo vào rồi nhìn vào gương, có vẻ quen thuộc hơn rồi.
Khi ta ra sân, mọi người đã đứng chờ từ lâu. Ra hiệu cho Bạch Triển, hắn hành lễ rồi mang người lẻn ra khỏi cung.
Nửa canh giờ sau, ta để Kính Thiên mang người đi khống chế Cấm vệ quân, còn bản thân cùng Ngô Thanh đến cung Dưỡng Tâm của Mẫu Hoàng.
Cửa hông phía nam đã mở, có người đang đứng đó. Ta dừng lại, Ngô Thanh một mình qua đó, hắn ra hiệu cho chúng ta vào, ta ngạc nhiên khi người mở cửa cho mình lại là Trương nữ quan, tỳ nữ thân cận nhất của Mẫu hoàng.
Nàng không dám nhìn ta mà lại nhìn xuống đất. Ta cũng không có thời gian hỏi nàng nhiều, dẫn người lẩn vào trong tẩm cung.
Ta ra hiệu để những kẻ khác tản ra, chỉ để Ngô Thanh và Tử Ân bên người. Chúng ta cần tìm ra Ám vệ Hoàng gia, mỗi tổ ba người, dùng thời gian ít nhất để khống chế cục diện.
Vút
Một mũi tên lửa bắn thẳng lên trời, Kính Thiên đã khống chế được Cấm Vệ quân.
Vút
Lại một mũi nữa bắn lên, là phía Nam, Bạch Triển cũng xong việc rồi.
Hôm qua Gia Nghị đã khống chế được các cánh quân bên ngoài, ta không còn ngại việc Mẫu hoàng điều động thêm binh lính nữa.
- Tướng quân, bên trong có điều kỳ quái.
Lục Nga chạy ra báo.
Không lẽ Mẫu hoàng không có trong đó?
Chạy vào trong tẩm cung, quả thật có kỳ quái.
Một cung điện rộng lớn ngan ngát mùi huân hương, những cột nhà bằng gỗ quý được bao quanh bởi những dải lụa đắt tiền. Bình vàng, trâm ngọc, gương đồng bóng loáng, tất cả đều xa hoa lộng lẫy nhưng lại hiu quạnh, lẻ loi. Không có cung nhân?!
Ta nhìn Lục Nga, nàng lắc nhẹ đầu.
Nhìn lại số người của mình, vẫn nguyên vẹn. Không có Ám vệ sao?
Đạp bay cửa tẩm phòng, ta ngây người nhìn khung cảnh bên trong.
Trên giường ngà voi, Mẫu hoàng mặc váy lụa nằm ngả ngớn trên giường nhưng gương mặt lại tràn đầy tức giận nhìn vào dưới sàn. Ta theo ánh mắt Người, đang quỳ trên sàn hổ phách là một nam nhân trần truồng, hắn cúi gằm mặt nhưng ta vẫn nhận ra là Dương phu thị được Mẫu hoàng sủng ái.
Mẫu hoàng nhìn lên, cười lạnh lùng với ta:
- Dương nhi, ngươi chủ mưu chuyện này sao?
Ta không biết Người nói chuyện gì, chỉ có thể mở miệng ra rồi lại ngậm miệng vào, không thốt nổi một câu.
- Không phải nàng ấy đâu, là ta hạ dược ngươi đấy.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, ta nhìn thấy Quốc sư mặc váy trắng thướt tha đi vào, phía sau nàng còn có Phượng Ngoã, nàng nhìn thấy ta rồi gật đầu.
Phượng Ngoã ném áo choàng lên người Dương phu thị, khinh miệt:
- Ngươi lui ra ngoài đi.
Hắn vừa bò vừa chạy ra ngoài, Quốc sư lại nhìn ta, im lặng.
Ta phất tay với Lục Nga đang đứng ngoài cửa, tháo mặt nạ nhìn nàng ấy đóng cửa, dẫn người lùi xa năm trăm bước.
Cả tẩm điện chỉ còn bốn người. Im ắng bao trùm.
Mẫu hoàng và Quốc sư nhìn nhau, Phượng Ngoã nhẹ nhàng đi tới bên cạnh ta, hẳn nàng ấy cũng không hiểu chuyện gì.
- Ngươi có ý gì?
Mẫu hoàng gằn từng tiếng với Quốc sư, đáp lại nàng chỉ có sự im lặng.
Ta với Phượng Ngoã ra ngoài, đóng cửa lại. Chúng ta đều đứng ở đó, phía sau cánh cửa tẩm điện. Bên trong, là quá khứ mà đã bị chôn vùi, không có kẻ nào được phép biết.
- Phượng Tâm, có bao giờ ngờ tới ngày này không?
Giọng của Quốc sư vang lên, trong trẻo.
Mẫu hoàng im lặng, Quốc sư vui vẻ:
- Người được ngươi chọn làm vua thà làm phản chứ không thèm tiếp nối bước chân ngươi? Có bao giờ ngờ tới chuyện này? Những đứa con của ngươi, kẻ có khả năng thì không chịu gánh vác, kẻ vô năng lại ham hố quyền lực. Thậm chí còn nghĩ đến việc giết ngươi?
- Hừ!
Im ắng lại bao trùm.
Giọng Quốc sư trầm ngâm:
- Kỳ thực, làm vua hơn hai mươi năm rồi! Ngươi… có vui không? Vị trí ngươi khao khát ao ước, sẵn sàng đánh đổi tất cả để có ấy! Ngươi nghĩ sao khi không một ai đoái hoài đến?
- Ngươi muốn nói gì, Phượng Lân?
Giọng Mẫu hoàng vang lên, Quốc sư im lặng một chút, rồi nói:
- Ta chỉ muốn biết cảm giác của ngươi thế nào khi không có ai ham muốn vị trí mà ngươi khao khát cả cuộc đời?
- …
- Không nói gì sao? Ngươi không thắc mắc tại sao ta lại làm thế này à?
Quốc sư hỏi, giọng Mẫu hoàng lạnh lùng vang lên:
- Vì ta cướp Ngô Tĩnh sao? Hay vì ta giết chết hắn?
Im lặng
Giọng Quốc sư khàn khàn:
- … Ngươi ép huynh ấy làm phu thị của ngươi, không cho huynh ấy một ngày hạnh phúc, cuối cùng còn giết chết huynh ấy. Tại sao?
Mẫu hoàng mỉa mai:
- Không hiểu sao? Ta không dung nạp kẻ trong tim không có ta.
Giọng Quốc sư cao dần:
- Ngay từ đầy huynh ấy đã không yêu ngươi. Người huynh ấy yêu là ta! Ngươi lập huynh ấy làm phu thị ngay trong ngày chúng ta thành thân.
Tiếng Quốc sư vang vọng trong Dưỡng Tâm điện. Chát chúa, vang vọng rồi im bặt.
Giọng lạnh tanh của Mẫu hoàng:
- Ta là hoàng đế, còn ngươi thì không.
- …
Mẫu hoàng tiếp tục mỉa mai:
- Chỉ vậy thôi sao, Phượng Lân? Ngươi làm điều này chỉ vì Ngô Tĩnh? Không nghĩ hắn lại quan trọng với ngươi như vậy. Phò mã của ngươi thì sao? Chẳng phải ngươi cũng yêu hắn sao?
Chát!
Tẩm điện rơi vào yên lặng.
Giọng của Quốc sư run rẩy:
- Phượng Tâm, đừng nghĩ ngươi hiểu ta. Ngươi thừa biết ta không làm việc này vì Ngô Tĩnh. Ta làm vì con của ta, đứa trẻ đã bị ngươi giết chết ngay khi chưa thành hình.
- …
- Thế nào? Không nói được gì à? Hay không hiểu tại sao ta biết? Phượng Tâm, ngươi tưởng ngươi có thể một tay che trời sao? Dám giả mạo Tổ thư. Ngoài Hoàng đế, những công chúa còn lại không thể có con? Phượng Tâm, nếu ngươi không ép chúng ta uống thuốc, ta sẽ không thể mang thai sao?
- …
Im lặng.
Giọng Quốc sư lại vang lên, tràn đầy sự mỉa mai:
- Hừ. Ngươi khiến ta không thể có con, bản thân ngươi nhìn lại đi, những đứa con của ngươi thì thế nào? Không có đứa nào coi ngươi là mẫu thân, không có đứa nào theo ý muốn của ngươi, chúng chỉ muốn tránh xa ngươi mà thôi. À, cũng phải, ta cũng không muốn có một mẫu thân máu lạnh tàn nhẫn giống ngươi, tận mắt nhìn con mình chết cũng không có chút phản ứng gì.
- Câm miệng cho ta.
- Thế nào? Tức giận sao? Ngươi dám làm mà không dám nhận? Hay ngươi quên rồi, những đứa trẻ bị ngươi bắt tham gia Lễ trưởng thành khi còn quá nhỏ. Chúng đi ra đều chỉ còn nửa mạng. Chính ngươi, Phượng Tâm! Chính ngươi giết chết Phượng Bích, Phượng Phi, Phượng Kim, còn có Phượng Ngưng và Phượng Thành nữa, chúng chết đều vì ngươi. Ngươi ăn chính con cái mình để giữ ngôi vị này sao? Phượng Tâm, ngươi có khác gì rắn rết chứ?
- Câm…miệng… Phụt…
- Ta luôn nghĩ Mẫu hoàng là kẻ độc ác nhất nhưng thực ra so với ngươi, nàng ấy thực sự đã là từ mẫu rồi. Ta vẫn cảm kích ngươi vì đã hạ thuốc khiến ta không thể mang thai, ta sợ biết đâu mình cũng giống ngươi, trở thành một kẻ như thế. Ta sợ những đứa trẻ không thể yên nghỉ mà trở về, hàng đêm nhìn vào ta gọi mẫu thân, mẫu thân…
- Đừng… Đừng lại đây… Á!!!!!!!!
Tiếng Mẫu hoàng hét lên thất thanh, căn phòng bắt đầu có những tiếng lộn xộn, đổ vỡ. Ta ngăn Phượng Ngoã xông vào, chính ta cũng không biết tại sao mình có thể bình tĩnh như thế.
Tiếng động dịu lại, Quốc sư chậm rãi đi ra, trông nàng tràn đầy mệt mỏi, gương mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi. Nàng nhìn chúng ta, không nói gì chỉ trầm lặng đi về phía trước. Ta theo sau nàng, Phượng Ngoã do dự một chút rồi đi theo, phía sau chúng ta là tẩm cung vắng lặng không ánh sáng, thoang thoảng mùi huân hương lạnh lẽo.
Lão Ông thay ta đi nói chuyện với Quốc sư, mới có sự vụ ngày hôm nay. Nếu nàng không xuất hiện, mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Ta không tự tin có thể khống chế Mẫu Hoàng và đội Ám vệ Hoàng gia quá lâu. Dù người của ta được đào tạo tinh nhuệ, nhưng phải ba người mới có thể giết chết một ám vệ.
Ta hy vọng Phong Nghị có thể làm Mẫu hoàng phân tâm một chút, như vậy cơ hội thắng sẽ cao hơn.
Lãnh Tiếu dẫn người đi tìm Phượng Âm, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian. Nếu Phượng Âm không trở về kịp, ta làm thế nào với một Nghi quốc không có vua đây?
Ngô Thanh sắp xếp cho người mở cửa cung để chúng ta mang quân vào vây hãm Mẫu hoàng. Bạch Triển dẫn năm trăm quân khống chế Cận vệ kinh thành, Kính Thiên mang hai trăm người giữ Cấm vệ quân, Gia Nghị khống chế các đội quân vùng bên ngoài kinh thành. Người của Phượng Ngoã khống chế phía Đông Nghi quốc, Diễm Trúc thay ta bình định phía Tây và Hoả Hương. Còn phía Nam và Bắc, nếu chuyện này giải quyết nhanh chóng thì bên đó sẽ không kịp trở tay, Hạ Cẩm và Phong Nghị có thể giữ vững nơi đó chăng?
Mọi chuyện có vẻ ổn. Chỉ là Ám vệ Hoàng gia luôn theo lệnh Mẫu hoàng. Đến tận bây giờ, ta chưa điều tra được số lượng thực sự của Ám vệ. Vào cung không thể mang nhiều người, ba trăm tinh binh liệu đã đủ?
- Tử Ân?
- Có thuộc hạ!
- Lấy áo giáp cho ta.
- Vâng!
Nhìn nàng lui xuống, ta có chút phân vân nên gọi giật lại:
- Lấy thanh kiếm kia nữa.
Tử Ân mang lên bộ giáp phục của ta, còn có một hộp dài đựng kiếm. Nàng đặt tất cả lên bàn rồi lui ra. Chúng ta đều cần nghỉ ngơi, chuẩn bị cho đêm nay.
Ta mở hộp, lật lớp vải trắng để lộ màu đen tuyền của thanh kiếm bên trong, hàn khí bốc lên từng chút một, khí nóng quen thuộc lại bốc lên từ đan điền.
Thanh kiếm này chính là thanh kiếm ta rút trong phòng Định quốc tướng quân. Nó là thanh kiếm mở mang bờ cõi Nghi quốc, tắm không biết bao nhiêu máu của kẻ thù, sát khí và oán khí không hề tầm thường. Mỗi lần nhìn thấy hay đụng vào nó, khí nóng trong bụng ta lại bốc lên cao, sát tâm trỗi dậy không thể không chế. Nếu không thật cần thiết, ta tuyệt đối không bao giờ để nó thấy ánh sáng Mặt trời.
Nhưng điều kỳ lạ là trước những trận đánh quan trọng, phần thắng nhỏ nhoi ta đều lấy nó ra, vuốt ve một chút. Như vậy sẽ bình tâm hơn mặc dù phần lớn thời gian phải giằng co giữa mong muốn giết người và không thể giết người.
Ở Hoả Hương suốt mười năm, ta chỉ dùng thanh kiếm này ra trận duy nhất một lần. Là khi bình định mười ba đảo, bọn họ liên kết lại đánh bất ngờ vào Hoả Hương, binh lực của ta tổn thất trầm trọng, bản thân cũng bị thương nặng, ta đã nghĩ mình phải chết không nghi ngờ. Cuối cùng lại có thể sống sót.
Chỉ là, phần lưng bị thương. Đến bây giờ, khi trời lạnh vẫn không thể ngồi dậy.
Đánh trận mười năm, từng trận đánh lớn nhỏ, nhìn nhiều người phải chết, tắm máu kẻ địch không biết bao nhiêu cho kể, cũng từng dạo vòng Quỷ Môn quan vài lần, có lần nào ta căng thẳng như bây giờ?
- Tướng quân, đã giờ Hợi rồi!
Tử Ân mặc võ trang hành lễ trước mặt ta, mọi chuyện đã chuẩn bị xong. Phất tay để nàng ra ngoài trước.
Nhìn lại mình trong gương: võ phục đỏ chót, tóc dài cột cao, song kiếm bên người, có vẻ lạ lẫm. Nhìn mặt nạ trên bàn, ta đeo vào rồi nhìn vào gương, có vẻ quen thuộc hơn rồi.
Khi ta ra sân, mọi người đã đứng chờ từ lâu. Ra hiệu cho Bạch Triển, hắn hành lễ rồi mang người lẻn ra khỏi cung.
Nửa canh giờ sau, ta để Kính Thiên mang người đi khống chế Cấm vệ quân, còn bản thân cùng Ngô Thanh đến cung Dưỡng Tâm của Mẫu Hoàng.
Cửa hông phía nam đã mở, có người đang đứng đó. Ta dừng lại, Ngô Thanh một mình qua đó, hắn ra hiệu cho chúng ta vào, ta ngạc nhiên khi người mở cửa cho mình lại là Trương nữ quan, tỳ nữ thân cận nhất của Mẫu hoàng.
Nàng không dám nhìn ta mà lại nhìn xuống đất. Ta cũng không có thời gian hỏi nàng nhiều, dẫn người lẩn vào trong tẩm cung.
Ta ra hiệu để những kẻ khác tản ra, chỉ để Ngô Thanh và Tử Ân bên người. Chúng ta cần tìm ra Ám vệ Hoàng gia, mỗi tổ ba người, dùng thời gian ít nhất để khống chế cục diện.
Vút
Một mũi tên lửa bắn thẳng lên trời, Kính Thiên đã khống chế được Cấm Vệ quân.
Vút
Lại một mũi nữa bắn lên, là phía Nam, Bạch Triển cũng xong việc rồi.
Hôm qua Gia Nghị đã khống chế được các cánh quân bên ngoài, ta không còn ngại việc Mẫu hoàng điều động thêm binh lính nữa.
- Tướng quân, bên trong có điều kỳ quái.
Lục Nga chạy ra báo.
Không lẽ Mẫu hoàng không có trong đó?
Chạy vào trong tẩm cung, quả thật có kỳ quái.
Một cung điện rộng lớn ngan ngát mùi huân hương, những cột nhà bằng gỗ quý được bao quanh bởi những dải lụa đắt tiền. Bình vàng, trâm ngọc, gương đồng bóng loáng, tất cả đều xa hoa lộng lẫy nhưng lại hiu quạnh, lẻ loi. Không có cung nhân?!
Ta nhìn Lục Nga, nàng lắc nhẹ đầu.
Nhìn lại số người của mình, vẫn nguyên vẹn. Không có Ám vệ sao?
Đạp bay cửa tẩm phòng, ta ngây người nhìn khung cảnh bên trong.
Trên giường ngà voi, Mẫu hoàng mặc váy lụa nằm ngả ngớn trên giường nhưng gương mặt lại tràn đầy tức giận nhìn vào dưới sàn. Ta theo ánh mắt Người, đang quỳ trên sàn hổ phách là một nam nhân trần truồng, hắn cúi gằm mặt nhưng ta vẫn nhận ra là Dương phu thị được Mẫu hoàng sủng ái.
Mẫu hoàng nhìn lên, cười lạnh lùng với ta:
- Dương nhi, ngươi chủ mưu chuyện này sao?
Ta không biết Người nói chuyện gì, chỉ có thể mở miệng ra rồi lại ngậm miệng vào, không thốt nổi một câu.
- Không phải nàng ấy đâu, là ta hạ dược ngươi đấy.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, ta nhìn thấy Quốc sư mặc váy trắng thướt tha đi vào, phía sau nàng còn có Phượng Ngoã, nàng nhìn thấy ta rồi gật đầu.
Phượng Ngoã ném áo choàng lên người Dương phu thị, khinh miệt:
- Ngươi lui ra ngoài đi.
Hắn vừa bò vừa chạy ra ngoài, Quốc sư lại nhìn ta, im lặng.
Ta phất tay với Lục Nga đang đứng ngoài cửa, tháo mặt nạ nhìn nàng ấy đóng cửa, dẫn người lùi xa năm trăm bước.
Cả tẩm điện chỉ còn bốn người. Im ắng bao trùm.
Mẫu hoàng và Quốc sư nhìn nhau, Phượng Ngoã nhẹ nhàng đi tới bên cạnh ta, hẳn nàng ấy cũng không hiểu chuyện gì.
- Ngươi có ý gì?
Mẫu hoàng gằn từng tiếng với Quốc sư, đáp lại nàng chỉ có sự im lặng.
Ta với Phượng Ngoã ra ngoài, đóng cửa lại. Chúng ta đều đứng ở đó, phía sau cánh cửa tẩm điện. Bên trong, là quá khứ mà đã bị chôn vùi, không có kẻ nào được phép biết.
- Phượng Tâm, có bao giờ ngờ tới ngày này không?
Giọng của Quốc sư vang lên, trong trẻo.
Mẫu hoàng im lặng, Quốc sư vui vẻ:
- Người được ngươi chọn làm vua thà làm phản chứ không thèm tiếp nối bước chân ngươi? Có bao giờ ngờ tới chuyện này? Những đứa con của ngươi, kẻ có khả năng thì không chịu gánh vác, kẻ vô năng lại ham hố quyền lực. Thậm chí còn nghĩ đến việc giết ngươi?
- Hừ!
Im ắng lại bao trùm.
Giọng Quốc sư trầm ngâm:
- Kỳ thực, làm vua hơn hai mươi năm rồi! Ngươi… có vui không? Vị trí ngươi khao khát ao ước, sẵn sàng đánh đổi tất cả để có ấy! Ngươi nghĩ sao khi không một ai đoái hoài đến?
- Ngươi muốn nói gì, Phượng Lân?
Giọng Mẫu hoàng vang lên, Quốc sư im lặng một chút, rồi nói:
- Ta chỉ muốn biết cảm giác của ngươi thế nào khi không có ai ham muốn vị trí mà ngươi khao khát cả cuộc đời?
- …
- Không nói gì sao? Ngươi không thắc mắc tại sao ta lại làm thế này à?
Quốc sư hỏi, giọng Mẫu hoàng lạnh lùng vang lên:
- Vì ta cướp Ngô Tĩnh sao? Hay vì ta giết chết hắn?
Im lặng
Giọng Quốc sư khàn khàn:
- … Ngươi ép huynh ấy làm phu thị của ngươi, không cho huynh ấy một ngày hạnh phúc, cuối cùng còn giết chết huynh ấy. Tại sao?
Mẫu hoàng mỉa mai:
- Không hiểu sao? Ta không dung nạp kẻ trong tim không có ta.
Giọng Quốc sư cao dần:
- Ngay từ đầy huynh ấy đã không yêu ngươi. Người huynh ấy yêu là ta! Ngươi lập huynh ấy làm phu thị ngay trong ngày chúng ta thành thân.
Tiếng Quốc sư vang vọng trong Dưỡng Tâm điện. Chát chúa, vang vọng rồi im bặt.
Giọng lạnh tanh của Mẫu hoàng:
- Ta là hoàng đế, còn ngươi thì không.
- …
Mẫu hoàng tiếp tục mỉa mai:
- Chỉ vậy thôi sao, Phượng Lân? Ngươi làm điều này chỉ vì Ngô Tĩnh? Không nghĩ hắn lại quan trọng với ngươi như vậy. Phò mã của ngươi thì sao? Chẳng phải ngươi cũng yêu hắn sao?
Chát!
Tẩm điện rơi vào yên lặng.
Giọng của Quốc sư run rẩy:
- Phượng Tâm, đừng nghĩ ngươi hiểu ta. Ngươi thừa biết ta không làm việc này vì Ngô Tĩnh. Ta làm vì con của ta, đứa trẻ đã bị ngươi giết chết ngay khi chưa thành hình.
- …
- Thế nào? Không nói được gì à? Hay không hiểu tại sao ta biết? Phượng Tâm, ngươi tưởng ngươi có thể một tay che trời sao? Dám giả mạo Tổ thư. Ngoài Hoàng đế, những công chúa còn lại không thể có con? Phượng Tâm, nếu ngươi không ép chúng ta uống thuốc, ta sẽ không thể mang thai sao?
- …
Im lặng.
Giọng Quốc sư lại vang lên, tràn đầy sự mỉa mai:
- Hừ. Ngươi khiến ta không thể có con, bản thân ngươi nhìn lại đi, những đứa con của ngươi thì thế nào? Không có đứa nào coi ngươi là mẫu thân, không có đứa nào theo ý muốn của ngươi, chúng chỉ muốn tránh xa ngươi mà thôi. À, cũng phải, ta cũng không muốn có một mẫu thân máu lạnh tàn nhẫn giống ngươi, tận mắt nhìn con mình chết cũng không có chút phản ứng gì.
- Câm miệng cho ta.
- Thế nào? Tức giận sao? Ngươi dám làm mà không dám nhận? Hay ngươi quên rồi, những đứa trẻ bị ngươi bắt tham gia Lễ trưởng thành khi còn quá nhỏ. Chúng đi ra đều chỉ còn nửa mạng. Chính ngươi, Phượng Tâm! Chính ngươi giết chết Phượng Bích, Phượng Phi, Phượng Kim, còn có Phượng Ngưng và Phượng Thành nữa, chúng chết đều vì ngươi. Ngươi ăn chính con cái mình để giữ ngôi vị này sao? Phượng Tâm, ngươi có khác gì rắn rết chứ?
- Câm…miệng… Phụt…
- Ta luôn nghĩ Mẫu hoàng là kẻ độc ác nhất nhưng thực ra so với ngươi, nàng ấy thực sự đã là từ mẫu rồi. Ta vẫn cảm kích ngươi vì đã hạ thuốc khiến ta không thể mang thai, ta sợ biết đâu mình cũng giống ngươi, trở thành một kẻ như thế. Ta sợ những đứa trẻ không thể yên nghỉ mà trở về, hàng đêm nhìn vào ta gọi mẫu thân, mẫu thân…
- Đừng… Đừng lại đây… Á!!!!!!!!
Tiếng Mẫu hoàng hét lên thất thanh, căn phòng bắt đầu có những tiếng lộn xộn, đổ vỡ. Ta ngăn Phượng Ngoã xông vào, chính ta cũng không biết tại sao mình có thể bình tĩnh như thế.
Tiếng động dịu lại, Quốc sư chậm rãi đi ra, trông nàng tràn đầy mệt mỏi, gương mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi. Nàng nhìn chúng ta, không nói gì chỉ trầm lặng đi về phía trước. Ta theo sau nàng, Phượng Ngoã do dự một chút rồi đi theo, phía sau chúng ta là tẩm cung vắng lặng không ánh sáng, thoang thoảng mùi huân hương lạnh lẽo.
Tác giả :
Lạc Lạc Tử