Phượng Hoàng Trù
Chương 4
Con đường phía trước cứ như vĩnh viễn không có đích đến, Kì Siếp Siếp không ngừng chạy trốn, không rõ tại sao sự việc lại đến mức không thể khống chế được như thế này?
Nàng giả trang thành Cố Hồng Yến mục đích chỉ để cho Đỗ Kình chủ động đến tìm nàng, thuận tiện dời đi sự chú ý của bọn quan binh, giúp Cố Hồng Yến và Cận Cương có thể nối lại mối tiền duyên mà không cần lo lắng chuyện về sau. Nhưng sao sự việc bỗng trở nên trầm trọng như bây giờ?
Theo nàng biết, Cố Hồng Yến chỉ giết một lão dâm tặc vi phú bất nhân mà thôi, việc này so với giết một tên ác đồ chuyên giết người cướp của, cưỡng hiếp con gái nhà lành, quả thực chả khác gì nhau, vì sao quan binh không truy bắt những kẻ khác mà toàn hướng về phía nàng?
Đúng vậy, nàng từng trêu đùa bọn họ, nhưng nàng cũng không làm tổn thương bọn họ dù chỉ là một cọng lông nha!
Về chuyện ở Bách Hoa lâu nàng tóm cổ Huyện lệnh ném xuống giường, nhưng nàng đã vì việc này mà bận ngày bận đêm, vội vàng bắt nàng lại qua cửa nhà mà không vào cửa quan xả giận nha! Có những người làm việc vì triều đình giống như lão ta, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, dựa vào cái gì mà có những kẻ cả ngày say khướt bên mỹ nhân, sống rất sung sướng?
Đúng là nàng có ý tốt mà không được báo đáp, cho dù không có người cảm tạ nàng đã đành, nay phố lớn ngõ nhỏ còn dán thông cáo truy nã, treo giải thưởng, giá trị của đầu Cố Hồng Yến lên tới một vạn lượng tiền thưởng! Khiến cho nàng hiện tại ngoài việc muốn chạy trốn tránh quan binh đuổi bắt, còn phải đối phó với những tên hỗn đản vì muốn dựa vào tiền thưởng lớn để phát tài, thật sự khiến nàng tức chết mất thôi!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hết thảy tất cả đều là Đỗ Kình làm hại!
Nếu không phải hắn bỏ nàng một mình, nếu không phải hắn đặc biệt quan tâm Cố Hồng Yến, nếu không phải hắn phản ứng chậm chạp như con chuột không biết trốn người khác ở chỗ nào cho hợp lý, thì hiện tại làm sao nàng bị lâm vào tình cảnh hổ lạc đồng bằng bị chó khinh?
Dù sao nàng cũng đường đường là thiên kim tiểu thư của Ngọa Long Bảo, tùy tiện tìm một trạm gác ngầm thuộc Ngọa Long Bảo rồi ra khẩu dụ, thì những kẻ dám cả gan đắc tội với nàng khi xuống đến một trong mười tám tầng địa ngục rồi cũng sẽ chẳng biết mình chết bất đắc kì tử như thế nào, cố tình……
Aiz! Đỗ Kình ơi là Đỗ Kình, lúc này nếu ta bất hạnh mà chết, thì chính là do ngươi làm hại, ta muốn xem ngươi phải ăn nói với cha mẹ và đại ca của ta thế nào đây, ngươi là đồ đại ngu ngốc!
“Tiểu tử, ngươi còn muốn trốn!" tiếng nói tức giận vang lên, một bóng người bỗng nhiên chặn đường Kì Siếp Siếp.
“Ai thèm trốn, ta luyện khinh công cũng phải hỏi ngươi chắc?" Nàng bĩu môi nói, đồng thời đánh ra một chưởng tấn công hắn.
Nàng vốn muốn mở đường thoát thân, nào ngờ mấy tên này khác hẳn lũ bộ khoái kia, công phu không thể khinh thường. Chỉ thấy thân hình hắn thoắt cái đã chặn được đòn công kích của nàng, đồng thời lại ngăn trở đường đi của nàng một lần nữa, khiến nàng không thể không dừng lại.
“Ta chỉ cần nhận được tiền thưởng hậu hĩnh, về phần ngươi, nên biết cam chịu số phận đi." Tên thợ săn tới vì tiền thưởng kia khẽ cười nói, hai tay biến hóa khôn lường bỗng tung ra một chưởng lực đánh về phía Kì Siếp Siếp.
Kì Siếp Siếp mặc dù kinh nghiệm tự mình đối phó với địch không đủ, nhưng thấy đối phương ra chưởng thức sắc bén, cũng không dám khinh thường, lập tức sử dụng chưởng pháp độc môn của Ngọa Long Bảo để nghênh chiến.
Phải biết rằng Ngọa Long Bảo sở dĩ trở thành nơi thần bí trên giang hồ mà bất kì ai nghe đến cũng muốn chạy theo như vịt, ngoại trừ vì nó có thế lực ở khắp nơi, còn bởi vì người từ đó đi ra, đều là những người mang tuyệt thế võ công, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cho nên mới dẫn tới việc được nhân sĩ trên giang hồ mơ ước.
Kì Siếp Siếp vừa mới đặt chân ra giang hồ, căn bản không biết công phu của mình có lực sát thương rất lớn. Chỉ thấy đầu tiên chưởng ảnh của hai người là ngươi tới ta đi, tiếp theo liền truyền đến một tiếng “Phanh", ban đầu trên mặt Dương Vi còn tràn đầy tin tưởng, hết sức vênh váo, nay nhất thời sắc mặt trắng bệch, lảo đảo rút lui vài bước, hoảng sợ trừng mắt nhìn nàng.
“Hừ, gió to quá nên cắn vào đầu lưỡi rồi à!" Không dự đoán được công phu của mình cao cường đến vậy, chỉ hai ba chiêu là đã đánh hạ được hắn, Kì Siếp Siếp đắc ý tràn ra khóe môi, tà nghễ nhìn hắn, trào phúng nói.
“Xem ra nếu muốn có mười vạn lượng, thì còn phải chịu khó nhiều hơn rồi." Nhìn nàng, Dương Vi suy sụp thì thào tự nói. Từ khi hắn trở thành thợ săn, đây là lần đầu tiên thất bại!
Mười vạn lượng?
Nàng nghe vậy ngẩn ngơ, đang muốn hỏi rõ mười vạn lượng gì, tiền thưởng truy nã Cố Hồng Yến không phải chỉ có một vạn lượng sao? Đâu biết nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi, hai bóng người từ trong rừng bay vọt ra trước mặt nàng.
“Hoàng Hà ác quỷ!" Vừa thấy người tới, Dương Vi kinh hãi kêu lên. Nguyên tắc của hắn là làm việc theo khả năng, cho nên hắn mới có thể bình yên vô sự hành tẩu giang hồ, nay gặp gỡ ác quỷ, thì ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, làm gì còn phương pháp nào bảo vệ tính mạng tốt hơn chứ? Không nói hai lời, hắn lập tức bỏ chạy.
Kì Siếp Siếp nâng mày liễu nhìn hai người vừa mới xuất hiện trước mắt.
Hoàng Hà ác quỷ? Đây là cái trò quỷ gì hở? Nhưng nhìn hai người này, người không giống người, bộ dạng bảy phần giống quỷ, bị người ta gọi là quỷ cũng không thể trách được nha!
Kỳ thật Hoàng Hà ác quỷ vốn nên gọi là Hoàng Hà ngũ quỷ, gồm có năm người, ba năm trước đây trong một lần làm việc ác, lại đụng độ với Kì Tế Long gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, nên ba tên bị giết, từ đó đến nay Hoàng Hà ngũ quỷ sửa thành Hoàng Hà nhị quỷ, mà tên đúng như người “Hoàng Hà ác quỷ".
Sau khi kẻ đứng đầu ngủ quỷ bị giết, Âm Phong quỷ là lão Nhị cùng Háo Sắc quỷ tìm được đường sống trong cái chết, liền chăm chỉ luyện võ nghệ, một lòng muốn tìm Kì Tế Long báo thù. Nhưng mà Ngọa Long Bảo thần bí như thế, căn bản không ai biết đến nơi này, bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng nỗi oán hận, âm thầm chú ý đến tất cả những tin tức có liên quan đến Ngọa Long Bảo.
Đương nhiên, thù muốn báo mà cuộc sống thì cũng muốn cố, cho nên trong cuộc chiến tranh giành mười vạn lượng tiền thưởng này, bọn họ tất nhiên không thể bỏ qua, chính là không ngờ đến, bọn họ nhờ vậy mới có thể chứng kiến lại chiêu thức đã sát hại huynh đệ của bọn họ lúc trước.
“Tiểu tử, ngươi có quan hệ gì với Ngọa Long Bảo?" Âm phong quỷ thần sắc lãnh trầm, nhìn chằm chằm nàng.
“Ngươi đang nói chuyện với ta sao?" Vừa mới thử một lần, biết võ công của mình không kém, Kì Siếp Siếp lá gan cũng lớn hơn. Nàng nhìn hai kẻ kia từ trên xuống dưới, cười khẽ mở miệng nói.
“Trừ ngươi ra, nơi này còn có người khác sao?" Háo Sắc quỷ khiển trách một tiếng.
Nàng chậm rãi liếc nhìn hai người một cái, sau đó gật gật đầu nói: “Ồ, hóa ra hai vị cũng không phải là người."
“Ngươi, tiểu tử này!" Đứng ở phía trước Kì Siếp Siếp, Hảo Sắc quỷ rống giận, muốn ra tay giáo huấn nàng, lại bị Âm Phong quỷ lấy thân thủ ngăn cản.
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi cùng Ngọa Long Bảo có quan hệ gì?" Âm Phong quỷ âm u hỏi, không bị khiêu khích của nàng ảnh hưởng.
“Ngọa Long Bảo là cái gì, ta không biết." Nàng giả ngu nói.
“Chiêu thức ngươi vừa sử dụng chính là võ công của Ngọa Long Bảo."
“Vậy à?" Nàng nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt: thì tính sao,“Hai vị cũng là vì tiền thưởng mà đến?"
“Vốn là, nhưng hiện tại thay đổi chủ ý." Âm Phong quỷ lạnh lẽo nói.
“Ồ, thế ư?" Nếu bọn họ không phải vì tiền thưởng mà đến, điều này chứng tỏ là nàng có thể đi sao? “Nếu hai vị không phải vì tiền thưởng mà đến, vậy tại hạ xin cáo từ." Nói xong, nàng lập tức xoay người bước đi.
Bất thình lình, một trận chưởng phong từ phía sau đánh úp lại, Kì Siếp Siếp nhanh chóng vọt người lao sang một bên, tránh thoát đòn đánh trí mạng kia. Nhưng đây mới là bắt đầu, các chiêu thức cứ nối tiếp nhau hướng nàng công kích.
“Các ngươi thật sự là đồ vô sỉ!" Chê bai một tiếng, nàng lập tức vận đủ công lực, đối phó hai kẻ tiêu nhân chỉ biết đánh lén.
Kỳ thật với sở học của Kì Siếp Siếp, Hoàng Hà ác quỷ căn bản không phải đối thủ của nàng, nhưng kinh nghiệm đối phó với địch nhân của nàng cực ít, ác quỷ lại trùng hợp là kẻ giảo hoạt nhiều gian trá, hai người thay nhau ra trận, trong chốc lát đông, trong chốc lát tây chạy tán loạn, khiến cho nàng ngay cả ra chiêu thức cũng đều rối loạn.
“A!"
Một tiếng kêu sợ hãi, cánh tay cùng miệng Kì Siếp Siếp nhất thời bị vẽ ra một cỗ máu, sau khi cảm giác đau đớn giảm bớt, nàng muốn tránh một chiêu công kích khác của Háo Sắc quỷ, không ngờ lại bị Âm Phong quỷ sớm vận sức chờ tấn công nàng từ phía sau, vận đủ mười phần công lực, hắn liền hướng vào lưng nàng đánh một kích.
“Phốc!" Một cỗ dịch nóng theo ngực đi dần lên trên, nàng liền phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Nhưng tai nạn chưa xong, nghênh đón nàng lại là một chưởng nữa.
Vừa trúng hai chưởng, nôn không ít máu, thương thế của nàng không nhẹ, cho nên Âm Phong quỷ cùng Háo Sắc quỷ làm sao dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy, trong nháy mắt thế tấn công càng trở nên hung hiểm hơn.
Thân chịu trọng thương, Kì Siếp Siếp miễn cưỡng tiếp bọn họ mấy chiêu, vì bị thương nặng mà chân khí không thuận, khí huyết công tâm, tình huống trở nên xấu đi, nàng không tự chủ được lại nôn thêm mấy ngụm máu tươi, cả người lung lay sắp đổ.
“Tiểu tử, nạp mạng đi!" Háo Sắc quỷ lớn tiếng kêu lên.
“Hôm nay, hai huynh đệ chúng ta sẽ vì ba vị huynh đệ đã chết kia dâng lên tế phẩm." Âm Phong quỷ cười càng thêm tà mị đắc ý.
Lời vừa dứt, hai người đồng thời giơ kiếm vận chưởng hướng Kì Siếp Siếp đánh tới –
Đột nhiên, một tiếng kêu to rõ ràng vang lên, kế tiếp là một luồng kiếm khí vô cùng lợi hại lao đến, nhanh chóng đánh lui hai tên vốn đang ở trước mặt Kì Siếp Siếp, lảo đảo lùi về phía sau vài bước.
“Ai?" Âm Phong quỷ tức giận quát.
Tiếng chưa dứt, một vị bạch diện thư sinh từ trên trời bay xuống đứng chắn giữa bọn họ và Kì Siếp Siếp.
Không để ý tới sắc mặt khó coi của Âm Phong quỷ, được Cái Bang hiệp trợ Đỗ Kình nhanh chóng tìm được Kì Siếp Siếp, đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của nàng.
“Hồng……"
Hắn mới mở miệng, Kì Siếp Siếp liền nắm ống tay áo của hắn, nàng suy yếu nói bằng thứ tiếng nhỏ như không :“Đỗ Kình, ngươi tới chậm quá." Đồng thời một ngụm máu tươi lại từ trong miệng nàng nôn ra.
Tim đang đập trong nháy mắt tựa hồ như ngừng lại, Đỗ Kình khó có thể tin, trừng mắt nhìn thiên hạ trong lòng, ánh mắt chuyển hướng nhìn phía dưới vành tai nàng, muốn tìm vết vớt Hồng Yến đỏ thắm. Nàng là Cố Hồng Yến, nhất định là Cố Hồng Yến, sẽ không thể nào là…… Không có khả năng là……
“Tiểu ma nữ?" Miệng hắn bất giác phun ra ba chữ này.
Không nghĩ tới hắn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, Kì Siếp Siếp suy yếu cười với hắn rồi từ từ nhắm mắt, lâm vào hôn mê.
Trong thoáng chốc lúc nàng mất đi ý thức, lòng Đỗ Kình tựa hồ như bị người ta vét sạch hết tài sản, khó chịu vô cùng, hắn vô thức kéo mặt nạ da người trên mặt nàng xuống, âm thầm hy vọng này hết thảy mọi chuyện không phải là thật, nhưng dung nhan tuyệt mỹ như thường của nàng lại rành mạch tiến vào sâu ánh mắt hắn, điều đó đã khiến hắn kinh hãi biết chừng nào.
Nghiêng đầu nhìn hai kẻ đứng bên cạnh, nguyên bản khuôn mặt hắn đang tuấn dật ôn hòa nay lập tức trở nên âm trầm mà lãnh khốc, làm cho người ta có loại cảm giác không rét mà run.
“Các hạ là ai?" Háo Sắc quỷ không nhận thấy được tình thế nghiêm trọng, lấy vẻ mặt vênh váo không ai bì nổi, tà nghễ nhìn Đỗ Kình hỏi,“Ta khuyên ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không……"
“Là các ngươi khiến nàng bị thương đến mức này?" Đỗ Kình u ám mở miệng hỏi.
“Vậy thì sao?" Háo Sắc quỷ sửng sốt, hất cằm trả lời.
“Vậy hai ngươi, tất cả đều đáng chết." Hắn lạnh lẽo nói.
Không khí thoáng chốc ngưng trụ, Hoàng Hà ác quỷ cười giả tạo một tiếng, vận công tấn công về phía Đỗ Kình.
Đỗ Kình đột nhiên trở nên tàn khốc, giống như chim ưng săn mồi, lao về phía hai người, trong nháy mắt, hai người kia trúng một đao trí mạng, chết ngay tức khắc. Tốc độ kinh người, đòn công kích vô cùng chuẩn lại rất độc ác, thật làm người ta run sợ.
Xoay người ôm lấy Kì Siếp Siếp mặt không có chút máu, hơi thở mong manh, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay Đỗ Kình hoảng hốt như thế. Hắn thi triển khinh công, nhanh chóng bay vào thành, trong lòng thúc dục tìm đại phu, hắn cần đại phu!
+++
“Đại phu, nàng thế nào?" Vừa thấy đại phu từ trong nội sảnh đi ra, Đỗ Kình khẩn cấp hỏi.
“Không lạc quan lắm." Đại phu mặt lộ vẻ ưu sầu nói.
“Không lạc quan? Có ý gì?"
“Vị cô nương này, phần lưng bị trúng đòn nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, nếu là người bình thường thì đã sớm tắt thở, nhưng may là nàng luyện qua võ công, cho nên mới miễn cưỡng chống đỡ đến giờ, nhưng……" Đại phu nói xong lắc lắc đầu.
“Nhưng cái gì?" Hắn gấp gáp hỏi.
“Ta thấy thời gian của nàng không còn dài nữa đâu."
“Chớ có nói bậy!" Đỗ Kình không tin, nổi giận nói, hắn lắc mình tiến vào nội sảnh, chỉ chốc lát sau, lập tức ôm Kì Siếp Siếp vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ xuất hiện, bỏ lại một thỏi bạc rồi xoay người rời đi.
Bánh xe ngựa một vòng rồi lại một vòng lăn trên đường đá của khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong thành, Đỗ Kình mang theo Kì Siếp Siếp bị trọng thương đến từng nhà đại phu khám bệnh, chờ đợi có thể tìm thấy được một tia hy vọng.
“Hô" một tiếng làm cho con ngựa dừng lại, Đỗ Kình nhảy xuống xe ngựa mong ngóng nhìn vào cảnh tượng căn nhà đá đã hoang tàn một nửa trước mặt, theo lão Cái Bang nói, đương kim danh y Tần Kim Sinh đang ở nơi này.
Đúng là nơi này, không sai! Nhưng nơi này thật sự có đại phu sao?
Hắn nhìn căn phòng đổ nát trước mặt, mày không khỏi nhíu lại. Cho dù nơi này thực sự có đại phu, thì chắc gì y thuật đã cao minh? Nếu không, tại sao gia cảnh lại rơi vào tình trạng này? Nhưng nghĩ lại một chút, hắn không nên nhìn người qua vẻ bề ngoài, huống hồ lão Cái Bang sẽ không lừa hắn.
Đang lúc hắn do dự hết sức, cánh cửa gỗ tưởng chừng lúc nào cũng có thể sập xuống đột nhiên mở ra, một ông lão trên mặt đầy nếp nhăn, đôi mâu quang tinh xảo từ từ bước ra. Xem ra lại là một cao nhân ở nơi kém văn minh!
“Ngươi tìm ai?" Ông lão lưng gù, đi ra ngoài cửa hỏi.
“Xin hỏi lão nhân gia là Tần Kim Sinh – Tần đại phu?"
“Cái gì kim sinh ngân sinh (*), nơi này cũng chỉ có một ông lão già nua thôi." Dừng một lúc, lão hỏi: “Là kẻ nào mồm mép ba hoa bảo ngươi tới chỗ này?" Chỉ có một, hai người bạn chí cốt mới biết lão ẩn cư ở đây.
(*) Kim: vàng, ngân: bạc. Vì tên của Tần đại phu có chữ Kim nên ông đã dựa vào đó để chơi chữ.
“Lão cái bang Tô Hồng."
“Được rồi." Lão dừng bước chân thì thào oán giận nói, lập tức xoay người, “Đem bệnh nhân mang vào nhà đi."
“Đa tạ tiền bối."
Trong phòng đơn sơ, ngoài một cái bàn bé, một cái giường nằm, thì cơ hồ không thấy gì khác. Đỗ Kình nhẹ nhàng đặt Kì Siếp Siếp lên giường, mặt mày rối rắm nhìn khuôn mặt nàng ngày càng gầy yếu mà đau lòng.
“Tránh ra, tránh ra, đừng ở chỗ này làm vướng chân vướng tay lão già này!"
Lui qua một bên, mày Đỗ Kình thủy chung không thả lỏng, chăm chú nhìn Tần Kim Sinh bắt mạch cho Kì Siếp Siếp, một hồi lâu sau, nguyên bản vẻ mặt của ông lão luôn lộ ra biểu tình như mọi chuyện không hề liên quan đến mình, dần dần lộ ra nét ưu sầu, tâm Đỗ Kình cũng theo đó mà quặn đau.
“Sao rồi? Nàng…… Không có việc gì chứ?"
Tần Kim Sinh không trả lời hắn, chỉ quay người dùng sức cầm cánh tay hắn.
Đỗ Kình cả kinh, theo phản xạ định vận công chống cự, đại phu lại đột nhiên buông tay, ra lệnh: “Cởi hết quần áo của nàng ra, rồi đặt nàng nằm sấp xuống."
Đỗ Kình ngạc nhiên trừng mắt, hoàn toàn đã quên hành động bất thình lình xảy ra lúc trước của ông lão, trong óc chỉ hiện lên ba chữ — cởi…… Quần áo?
“Còn không mau làm!"
“Nhưng là……"
“Chẳng lẽ ngươi muốn nàng chết sao?"
Vừa nghe thấy những lời này, Đỗ Kình không nói hai lời, lập tức động thủ cởi bỏ áo, trung y, thẳng đến khi trên người nàng chỉ còn cái yếm nhỏ, cùng với xuân sắc bên trong mà ngay cả cái yếm cũng không che khuất được, lúc này hắn mới giống như đột nhiên bị bỏng, vội thu tay lại, ngồi ngây như phỗng nhìn thân hình xinh đẹp của nàng đã từ lâu không còn là một tiểu cô nương.
“Tiểu tử! Há mồm đủ chưa? Còn không mau xoay người nàng để nàng nằm sấp." Không biết Tần Kim Sinh từ đâu đi tới, tay cầm một bao kim khâu, hét lớn.
Tiếng hét làm Đỗ Kình tỉnh cả mộng, hắn mặt đỏ tía tai, vội vàng giúp Kì Siếp Siếp xoay người. Vừa mới lật thân mình nàng, hắn liền thấy trên tấm lưng trắng như tuyết của Kì Siếp Siếp có vết bầm màu đen hình bàn tay, vừa nhìn liền biết nàng trúng độc!
“Đây là……"
“Đây là nguyên nhân chủ yếu làm nàng cứ hôn mê bất tỉnh suốt." Tần Kim Sinh nghiêm mặt nói, lập tức lấy thủ pháp cực nhanh, đem số kim châm đâm vào mấy chỗ yếu huyệt trên lưng nàng.
“Thế mà ta không phát hiện." Đỗ Kình tự trách.
“Bây giờ đỡ nàng ngồi dậy, ta muốn ngươi chiếu theo lời của ta từng bước một mà làm."
Hắn nhanh chóng gật đầu, chiếu theo chỉ thị, bắt đầu lấy chân khí vì nàng chữa thương giải độc. Thời gian một phần một giây đi qua, mồ hôi từ giữa trán hắn trượt xuống hai má, quần áo của hắn đã thấm ướt từng giọt mồ hôi.
“Đủ." Không biết qua bao lâu, Tần Kim Sinh đột nhiên mở miệng nói.
Đỗ Kình chậm rãi thu thế, mặc dù người hao phí một lượng chân khí lớn mà trông có vẻ suy yếu, nhưng hắn vẫn như cũ, thật cẩn thận đỡ Kì Siếp Siếp nằm xuống giường , lại đắp chăn bông cẩn thận cho nàng rồi mới chuyển hướng nhìn Tần Kim Sinh, nhỏ giọng hỏi:“Như vậy là được rồi sao?"
Tần Kim Sinh cẩn thận xem xét lại mạch đập của Kì Siếp, sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn lắc đầu.
Đỗ Kình thấy thế tay liền nắm chặt thành quyền, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, thở sâu hỏi: “Có phải thiếu dược liệu hay không? Nếu là dược liệu……" Đỗ gia bọn họ có thể có!
“Âm Phong chưởng là một loại chưởng pháp chí âm chí độc trong võ lâm, người trúng chưởng tám đến chín trên mười phần khó có thể sống." Tần Kim Sinh chậm rãi lắc đầu đánh gãy lời nói của hắn,“Cô nương này bị trọng thương mà có thể sống đến giờ này, ngoại trừ công lực người phát chưởng không đủ mạnh, mà còn vì trong người nàng ấy có nội công tâm pháp. Lão phu vừa mới thử võ công của ngươi một chút, phát hiện cùng một loại, nên mới cố tình để ngươi vận công giúp nàng trị thương, nhưng……" Đại phu dừng lại không nói nữa.
“Xin tiền bối có gì cứ nói thẳng."
“Khi đưa nàng đến đây cứu chữa thì đã chậm rồi, khí âm độc sớm đã xâm nhập tâm mạch của nàng, tuy bây giờ còn sót lại âm độc mặc dù không đến mức khiến nàng chết, nhưng cả đời này nàng chỉ có khả năng nằm ở trên giường, hơn nữa mỗi khi trời giá rét, âm độc trong cơ thể sẽ phát tác, thống khổ không chịu nổi."
" Chẳng lẽ thực không có cách nào chữa khỏi sao?" Đỗ Kình sắc mặt nhất thời trắng xanh, lộ vẻ sầu thảm khàn giọng hỏi.
Tần Kim Sinh nhìn hắn một cái, chậm rãi lắc đầu.
Đỗ Kình ngơ ngác không nói được gì, đứng tại chỗ không nhúc nhích, bên tai hắn mơ hồ có thể nghe được tiếng cười đắc ý tai quái của Tiểu ma nữ, nhớ đến gương mặt tuyệt mỹ mà điêu ngoa của nàng lúc tươi cười, thanh thanh gọi hắn là Đỗ Kình, Đỗ Kình, Đỗ Kình……
Nhưng mà đột nhiên trong lúc đó, hình ảnh biến đổi, nàng dốc sức nôn ra máu tươi, cả người nằm trong lòng hắn, suy yếu mỉm cười với hắn tựa như sắp ly biệt, tiếp theo liền nhắm mắt lại rồi chẳng hề mở ra nữa.
“Không!" Cả người run lên, Đỗ Kình bất giác hét to một tiếng.
Đột nhiên hắn lại nhảy lên giường lần nữa, nâng Kì Siếp Siếp dậy, đặt hai tay lên lưng nàng, liên tục đưa chân khi qua bàn tay truyền vào cơ thể nàng, muốn dùng phương pháp lúc trước, giúp nàng trừ đi âm độc còn xót trong cơ thể.
Tiểu ma nữ vốn dĩ nên hoạt bát, điêu ngoa một cách tinh quái, không thể nhàn được một khắc, chỉ cần nhìn thấy hắn liền lấy việc bắt nạt hắn làm vui, sau khi thực hiện được nhất định sẽ nở nụ cười ngay cả đóa hoa cũng thấy xấu hổ. Nàng luôn làm cho hắn vội vàng trốn tránh, lại bất ngờ xuất hiện trước mắt hắn, làm phiền hắn, bắt nạt hắn, cười hắn, làm loạn với hắn, mãi cho đến lúc hắn chịu không nổi mới thôi. Nàng luôn luôn bá đạo không phân rõ phải trái, cho dù là ngụy biện cũng có thể nói đúng lý hợp tình, đạo lý rõ ràng, phải khiến người khác thừa nhận nàng đúng, nếu không tuyệt đối không bỏ qua. Nàng……
Ngực, bụng bỗng có cảm giác nặng nề, một loại mùi vị tanh ngọt từ yết hầu xông lên miệng, tiếp theo là một ngụm máu tươi từ bên khóe miệng của hắn chậm rãi chảy xuống.
“Ngươi đang chê cuộc sống của mình dài quá phải không?" Tần Kim Sinh thấy vậy, nhất thời tức giận trách mắng, hắn dám vận công trong khi nhất tâm nhị dụng (*), quả thực chính là không muốn sống chăng?
(*) nhất tâm nhị dụng: một tâm mà làm hai việc.
Ra tay nhanh như chớp, lão lập tức điểm mười bảy, mười tám huyệt đạo trên người hắn, để ngừa chân khí của hắn bị nghịch lưu, tẩu hỏa nhập ma.
“Ngươi có biết làm như vậy rất nguy hiểm không hả?"
Đỗ Kình không nói một câu, chỉ lẳng lặng ôm lấy Kì Siếp Siếp đang mềm mại nằm trong lòng hắn, ánh mắt dừng ở dung nhan xinh đẹp dịu dàng mà tĩnh lặng của nàng.
Tiểu ma nữ, đây là ngoại hiệu hắn đặt cho nàng, khắp thiên hạ cũng chỉ có hắn gọi nàng như thế, nàng là Tiểu ma nữ của hắn, chỉ thuộc về hắn.
Cho tới bây giờ hắn mới biết được, chán ghét nàng là vì muốn đề phòng mình càng thêm yêu thích nàng; Trốn tránh nàng là vì biết nàng nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp dính lấy mình như bóng với hình; Mà cố ý gọi nàng là Tiểu ma nữ, không gọi tên khác, đơn giản là vì cái tên này chỉ thuộc về hắn.
Thì ra, tâm của hắn sớm vì nàng mà đắm chìm, nàng là hắn –
“Tiểu ma nữ."
Thân thể trong lòng hắn khẽ run lên, như là nghe được hắn gọi, Kì Siếp Siếp sau nhiều ngày hôm mê, lần đầu tiên có một chút động tĩnh.
Đỗ Kình tưởng đó là ảo giác, khó có thể tin, nhẹ gọi nàng một tiếng,“Tiểu ma nữ?"
Đầu tiên là một loạt những tiếng rên yếu ớt và nhỏ nhoi, sau một lúc lâu, nàng rốt cục chậm rãi mở to mắt.
“Đỗ Kình?" Nàng nhìn hắn, cứ tưởng rằng mình đang nằm mơ.
“Không phải ta thì là ai?" Đỗ Kình khàn giọng cười nói, bàn tay nhẹ vuốt gương mặt nhợt nhạt, lạnh băng của nàng.“Hiện tại nàng cảm thấy thế nào?"
“Toàn thân vô lực, lưng cũng rất đau." Nàng ngừng một lát, chậm rãi nhớ tới chuyện xảy ra trước khi nàng hôn mê.“Là ngươi đã cứu ta?"
“Đương nhiên, ngoại trừ ta ra, thì làm gì còn ai ngu ngốc mà đi cứu một ma nữ chứ?"
Nghe thấy hắn trả lời, nàng sửng sốt, cả người ngơ ngác nhìn hắn.
“Làm sao vậy?" Hắn lo lắng ngóng nhìn nàng.
“Ta tên là gì?" Nàng hỏi.
“Tiểu ma nữ, đầu của nàng không đụng vào đâu chứ?" mày Đỗ Kình nhanh chóng nhíu lại, vươn tay sờ cái ót của nàng, lo lắng không biết trên người nàng còn vết thương nào khác mà hắn bỏ quên hay không, giống như một chưởng phía sau lưng nàng kia.
Đầu nàng vô lực để mặc bàn tay hắn sờ soạng, Kì Siếp Siếp nhớ tới tình hình thực tế, hắn cứ như là liếc mắt một cái liền nhận ra nàng giả mạo Cố Hồng Yến, nhưng làm sao có thể?
“Làm sao ngươi nhận ra ta?" Cảm giác tim và phổi không thoải mái, nàng ho nhẹ hai tiếng, tò mò hỏi.
“Giọng nói và điệu bộ của nàng." Đỗ Kình nói đơn giản.
“Ồ." Thì ra hắn thật sự chán ghét nàng như vậy, ngay cả giọng nói và điệu bộ của nàng vừa nghe là biết liền!
“Làm sao vậy, nàng có chỗ nào không thoải mái à?" Thấy nàng bỗng trở nên trầm mặc, hắn khẩn trương hỏi. Xưa nay cá tính của tiểu ma nữ luôn là không thể nhàn lấy một khắc, cho dù ốm đau nằm trên giường, cũng không thể thay đổi mới đúng.
“Ngươi nhất định đang tự giận mình, đúng hay không?" Nàng cắn môi nói.
“Đúng vậy." Nhẹ vuốt mái tóc của nàng vì bị hắn ôm mà rối loạn, hắn không nhịn được tức giận nắm chặt vai nàng, chỉ thiếu nước không lay mạnh, “Rốt cục là nàng suy nghĩ cái gì vậy chứ? Cái loại trò chơi nguy hiểm thế này mà cũng dám làm?"
“Này, đều là ngươi làm hại đó nha!" Nàng cũng tức giận, tay chân muốn đẩy hắn ra lại phát hiện toàn thân mình vô lực,“Ta bị thương rất nặng sao?" Nàng nhíu mày hỏi.
“Vì sao lại do ta làm hại?" Không muốn trả lời vấn đề về thương thế của nàng, hắn nói sang chuyện khác.
“Nếu không phải ngươi bỏ ta một mình, lại biến mất không thấy bóng dáng, ta sẽ nghĩ ra loại phương pháp này để dẫn dụ ngươi đến tìm ta sao?"
“Vì sao không có người ở bên cạnh bảo hộ nàng? Vệ Long sĩ đâu?"
“Kì Cửu đuổi theo Hồng Yến cô nương rồi, ngươi cũng không phải không biết."
“Còn những người khác đâu? Làm gì có chuyện bá phụ để cho nàng một mình đi lại bên ngoài mà mặc kệ."
Kì Siếp Siếp bĩu bĩu môi không trả lời. Khó khăn lắm nàng mới thoát khỏi đám Vệ Long sĩ bám dính lấy nàng đấy chứ, cũng may lúc trước đến chỗ cửu cửu học thuật dịch dung, không mấy người biết.
“Ta nên thay bá phụ, bá mẫu giáo huấn ngươi một chút mới được."
“Ngươi dám đánh ta!" Nàng vừa nghe, cả người liền sinh ra một cỗ khí lực đẩy hắn ra xa khoảng một cánh tay, nhưng ngay sau đó, cả người nàng giống như mất đi ý thức, lại ngã vào lòng hắn.
“Tiền bối!" Đỗ Kình hoảng hốt, nhanh tay tiếp được thân hình mềm mại của nàng, đồng thời lên tiếng kêu to.
Tần Kim Sinh vốn đã rời khỏi phòng để cho hai người bọn họ nói chuyện, sau khi nghe Đỗ Kình kêu to, nhanh chóng chạy vào, chỉ thấy Đỗ Kình mặt không chút máu, hoảng sợ cùng bất lực nhìn lão, trong lòng ôm Kì Siếp Siếp lại mất đi ý thức.
“Tiền bối……"
Vẫy tay ngăn cản hắn nói chuyện, Tần Kim Sinh cầm lấy tay Kì Siếp Siếp bắt mạch, sau một lúc lâu mới buông tay nàng ra, lão không lập tức giải thích tình huống cho Đỗ Kình, ngược lại có chút đăm chiêu trầm mặc.
“Tiền bối?" Đỗ Kình nhịn không được mở miệng.
“Nàng không có việc gì, chẳng qua là thân thể quá mức suy yếu, hơn nữa nhất thời kích động mới có thể ngất."
Đỗ Kình nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, thấy lão dường như còn chuyện muốn nói với mình, vì thế mở miệng hỏi: “Tiền bối còn có gì muốn nói với vãn bối sao?"
“Ngươi rất quan tâm nàng?" Tần Kim Sinh hỏi.
Không dự đoán được hắn sẽ hỏi vấn đề này, Đỗ Kình sợ run một chút, cúi đầu nhìn Kì Siếp Siếp nhắm chặt hai mắt, dung nhan tuyệt mỹ lại tái nhợt, không cần nhiều thời gian liền dùng giọng điệu khẳng định cùng kiên nghị, nhẹ giọng đáp: “Vâng."
“Tốt lắm, lão phu sẽ nói cho ngươi, kỳ thật muốn chữa khỏi âm độc trong cơ thể nàng không phải là không có cách nào."
Trong đôi mắt Đỗ Kình nhất bỗng lóe lên một tia sáng.“Xin tiền bối nói rõ cho vãn bối."
“Trên đời có hai loại kỳ dị thảo dược chuyên trị hàn âm độc chứng, một là cỏ Liệt Diễm, hai là hoa Hỏa Long. Lão phu sống sáu mươi năm cũng chỉ thấy cỏ Liệt Diễm có một lần, nghe nói nó sinh trưởng ở trong Liệt Diễm động trên Tuyết Phong đỉnh. Mà Liệt Diễm động này tên như ý nghĩa, trong động toàn là lửa cháy nóng rực, người bình thường ngay cả đứng bên ngoài mười trượng, cũng chịu không nổi nhiệt độ cực nóng kia, cho nên muốn lấy được nó khó không khác gì tìm đường lên trời."
“Nhưng tiền bối không phải từng chính mắt thấy qua sao?"
Lão khẽ nhíu mày.“Đó là vận khí. Kỳ thật Liệt Diễm động cũng không phải là nơi mà không có sinh vật nào đến gần được, có một loại khỉ lửa sinh trưởng ở trong động. Một vị bằng hữu của lão phu vì muốn có được một gốc cây cỏ Liệt Diễm, ước chừng ở Tuyết Phong đỉnh mười năm, cố gắng bồi dưỡng cảm tình với con khỉ lửa đó, cuối cùng mới được nó tặng cho một gốc cây."
Cần thời gian mười năm ở Tuyết Phong đỉnh?
Kỳ thật chỉ cần có thể trị khỏi thương thế của Tiểu ma nữ, khiến nàng khôi phục sức sống ngày xưa, hắn tuyệt đối không để ý khoảng thời gian mười năm này, nhưng thân thể của hắn có thể chống đỡ được lâu như vậy sao?
“Như vậy còn Hỏa Long hoa?" Hắn hỏi về một hy vọng khác.
“Hỏa Long hoa này lão phu cũng chỉ nghe qua kỳ danh, chưa bao giờ gặp qua. Nghe nói nó chỉ sinh trưởng ở một chỗ ẩn mật trong sơn cốc vô danh, đóa hoa giống như bàn tay thật lớn, sắc thái đỏ tươi, là thánh phẩm trị liệu âm hàn độc."
“Ẩn mật sơn cốc kia……"
“Đến nay không ai biết nó ở nơi nào." Tần Kim Sinh lắc đầu nói.
Nói cách khác hắn căn bản không cần phải lo lắng đến Hỏa Long hoa là được rồi, Đỗ Kình mặt mày thâm khóa trầm tư, xem ra con đường duy nhất, chỉ có đem hy vọng đặt trên cỏ Liệt Diễm.
Nhìn thoáng qua Kì Siếp Siếp đang mê man, hắn, Đỗ Kình lấy tánh mạng thề, nhất định phải có được cỏ Liệt Diễm, diệt trừ hết âm độc trong cơ thể nàng!
Nàng giả trang thành Cố Hồng Yến mục đích chỉ để cho Đỗ Kình chủ động đến tìm nàng, thuận tiện dời đi sự chú ý của bọn quan binh, giúp Cố Hồng Yến và Cận Cương có thể nối lại mối tiền duyên mà không cần lo lắng chuyện về sau. Nhưng sao sự việc bỗng trở nên trầm trọng như bây giờ?
Theo nàng biết, Cố Hồng Yến chỉ giết một lão dâm tặc vi phú bất nhân mà thôi, việc này so với giết một tên ác đồ chuyên giết người cướp của, cưỡng hiếp con gái nhà lành, quả thực chả khác gì nhau, vì sao quan binh không truy bắt những kẻ khác mà toàn hướng về phía nàng?
Đúng vậy, nàng từng trêu đùa bọn họ, nhưng nàng cũng không làm tổn thương bọn họ dù chỉ là một cọng lông nha!
Về chuyện ở Bách Hoa lâu nàng tóm cổ Huyện lệnh ném xuống giường, nhưng nàng đã vì việc này mà bận ngày bận đêm, vội vàng bắt nàng lại qua cửa nhà mà không vào cửa quan xả giận nha! Có những người làm việc vì triều đình giống như lão ta, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, dựa vào cái gì mà có những kẻ cả ngày say khướt bên mỹ nhân, sống rất sung sướng?
Đúng là nàng có ý tốt mà không được báo đáp, cho dù không có người cảm tạ nàng đã đành, nay phố lớn ngõ nhỏ còn dán thông cáo truy nã, treo giải thưởng, giá trị của đầu Cố Hồng Yến lên tới một vạn lượng tiền thưởng! Khiến cho nàng hiện tại ngoài việc muốn chạy trốn tránh quan binh đuổi bắt, còn phải đối phó với những tên hỗn đản vì muốn dựa vào tiền thưởng lớn để phát tài, thật sự khiến nàng tức chết mất thôi!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hết thảy tất cả đều là Đỗ Kình làm hại!
Nếu không phải hắn bỏ nàng một mình, nếu không phải hắn đặc biệt quan tâm Cố Hồng Yến, nếu không phải hắn phản ứng chậm chạp như con chuột không biết trốn người khác ở chỗ nào cho hợp lý, thì hiện tại làm sao nàng bị lâm vào tình cảnh hổ lạc đồng bằng bị chó khinh?
Dù sao nàng cũng đường đường là thiên kim tiểu thư của Ngọa Long Bảo, tùy tiện tìm một trạm gác ngầm thuộc Ngọa Long Bảo rồi ra khẩu dụ, thì những kẻ dám cả gan đắc tội với nàng khi xuống đến một trong mười tám tầng địa ngục rồi cũng sẽ chẳng biết mình chết bất đắc kì tử như thế nào, cố tình……
Aiz! Đỗ Kình ơi là Đỗ Kình, lúc này nếu ta bất hạnh mà chết, thì chính là do ngươi làm hại, ta muốn xem ngươi phải ăn nói với cha mẹ và đại ca của ta thế nào đây, ngươi là đồ đại ngu ngốc!
“Tiểu tử, ngươi còn muốn trốn!" tiếng nói tức giận vang lên, một bóng người bỗng nhiên chặn đường Kì Siếp Siếp.
“Ai thèm trốn, ta luyện khinh công cũng phải hỏi ngươi chắc?" Nàng bĩu môi nói, đồng thời đánh ra một chưởng tấn công hắn.
Nàng vốn muốn mở đường thoát thân, nào ngờ mấy tên này khác hẳn lũ bộ khoái kia, công phu không thể khinh thường. Chỉ thấy thân hình hắn thoắt cái đã chặn được đòn công kích của nàng, đồng thời lại ngăn trở đường đi của nàng một lần nữa, khiến nàng không thể không dừng lại.
“Ta chỉ cần nhận được tiền thưởng hậu hĩnh, về phần ngươi, nên biết cam chịu số phận đi." Tên thợ săn tới vì tiền thưởng kia khẽ cười nói, hai tay biến hóa khôn lường bỗng tung ra một chưởng lực đánh về phía Kì Siếp Siếp.
Kì Siếp Siếp mặc dù kinh nghiệm tự mình đối phó với địch không đủ, nhưng thấy đối phương ra chưởng thức sắc bén, cũng không dám khinh thường, lập tức sử dụng chưởng pháp độc môn của Ngọa Long Bảo để nghênh chiến.
Phải biết rằng Ngọa Long Bảo sở dĩ trở thành nơi thần bí trên giang hồ mà bất kì ai nghe đến cũng muốn chạy theo như vịt, ngoại trừ vì nó có thế lực ở khắp nơi, còn bởi vì người từ đó đi ra, đều là những người mang tuyệt thế võ công, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cho nên mới dẫn tới việc được nhân sĩ trên giang hồ mơ ước.
Kì Siếp Siếp vừa mới đặt chân ra giang hồ, căn bản không biết công phu của mình có lực sát thương rất lớn. Chỉ thấy đầu tiên chưởng ảnh của hai người là ngươi tới ta đi, tiếp theo liền truyền đến một tiếng “Phanh", ban đầu trên mặt Dương Vi còn tràn đầy tin tưởng, hết sức vênh váo, nay nhất thời sắc mặt trắng bệch, lảo đảo rút lui vài bước, hoảng sợ trừng mắt nhìn nàng.
“Hừ, gió to quá nên cắn vào đầu lưỡi rồi à!" Không dự đoán được công phu của mình cao cường đến vậy, chỉ hai ba chiêu là đã đánh hạ được hắn, Kì Siếp Siếp đắc ý tràn ra khóe môi, tà nghễ nhìn hắn, trào phúng nói.
“Xem ra nếu muốn có mười vạn lượng, thì còn phải chịu khó nhiều hơn rồi." Nhìn nàng, Dương Vi suy sụp thì thào tự nói. Từ khi hắn trở thành thợ săn, đây là lần đầu tiên thất bại!
Mười vạn lượng?
Nàng nghe vậy ngẩn ngơ, đang muốn hỏi rõ mười vạn lượng gì, tiền thưởng truy nã Cố Hồng Yến không phải chỉ có một vạn lượng sao? Đâu biết nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi, hai bóng người từ trong rừng bay vọt ra trước mặt nàng.
“Hoàng Hà ác quỷ!" Vừa thấy người tới, Dương Vi kinh hãi kêu lên. Nguyên tắc của hắn là làm việc theo khả năng, cho nên hắn mới có thể bình yên vô sự hành tẩu giang hồ, nay gặp gỡ ác quỷ, thì ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, làm gì còn phương pháp nào bảo vệ tính mạng tốt hơn chứ? Không nói hai lời, hắn lập tức bỏ chạy.
Kì Siếp Siếp nâng mày liễu nhìn hai người vừa mới xuất hiện trước mắt.
Hoàng Hà ác quỷ? Đây là cái trò quỷ gì hở? Nhưng nhìn hai người này, người không giống người, bộ dạng bảy phần giống quỷ, bị người ta gọi là quỷ cũng không thể trách được nha!
Kỳ thật Hoàng Hà ác quỷ vốn nên gọi là Hoàng Hà ngũ quỷ, gồm có năm người, ba năm trước đây trong một lần làm việc ác, lại đụng độ với Kì Tế Long gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, nên ba tên bị giết, từ đó đến nay Hoàng Hà ngũ quỷ sửa thành Hoàng Hà nhị quỷ, mà tên đúng như người “Hoàng Hà ác quỷ".
Sau khi kẻ đứng đầu ngủ quỷ bị giết, Âm Phong quỷ là lão Nhị cùng Háo Sắc quỷ tìm được đường sống trong cái chết, liền chăm chỉ luyện võ nghệ, một lòng muốn tìm Kì Tế Long báo thù. Nhưng mà Ngọa Long Bảo thần bí như thế, căn bản không ai biết đến nơi này, bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng nỗi oán hận, âm thầm chú ý đến tất cả những tin tức có liên quan đến Ngọa Long Bảo.
Đương nhiên, thù muốn báo mà cuộc sống thì cũng muốn cố, cho nên trong cuộc chiến tranh giành mười vạn lượng tiền thưởng này, bọn họ tất nhiên không thể bỏ qua, chính là không ngờ đến, bọn họ nhờ vậy mới có thể chứng kiến lại chiêu thức đã sát hại huynh đệ của bọn họ lúc trước.
“Tiểu tử, ngươi có quan hệ gì với Ngọa Long Bảo?" Âm phong quỷ thần sắc lãnh trầm, nhìn chằm chằm nàng.
“Ngươi đang nói chuyện với ta sao?" Vừa mới thử một lần, biết võ công của mình không kém, Kì Siếp Siếp lá gan cũng lớn hơn. Nàng nhìn hai kẻ kia từ trên xuống dưới, cười khẽ mở miệng nói.
“Trừ ngươi ra, nơi này còn có người khác sao?" Háo Sắc quỷ khiển trách một tiếng.
Nàng chậm rãi liếc nhìn hai người một cái, sau đó gật gật đầu nói: “Ồ, hóa ra hai vị cũng không phải là người."
“Ngươi, tiểu tử này!" Đứng ở phía trước Kì Siếp Siếp, Hảo Sắc quỷ rống giận, muốn ra tay giáo huấn nàng, lại bị Âm Phong quỷ lấy thân thủ ngăn cản.
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi cùng Ngọa Long Bảo có quan hệ gì?" Âm Phong quỷ âm u hỏi, không bị khiêu khích của nàng ảnh hưởng.
“Ngọa Long Bảo là cái gì, ta không biết." Nàng giả ngu nói.
“Chiêu thức ngươi vừa sử dụng chính là võ công của Ngọa Long Bảo."
“Vậy à?" Nàng nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt: thì tính sao,“Hai vị cũng là vì tiền thưởng mà đến?"
“Vốn là, nhưng hiện tại thay đổi chủ ý." Âm Phong quỷ lạnh lẽo nói.
“Ồ, thế ư?" Nếu bọn họ không phải vì tiền thưởng mà đến, điều này chứng tỏ là nàng có thể đi sao? “Nếu hai vị không phải vì tiền thưởng mà đến, vậy tại hạ xin cáo từ." Nói xong, nàng lập tức xoay người bước đi.
Bất thình lình, một trận chưởng phong từ phía sau đánh úp lại, Kì Siếp Siếp nhanh chóng vọt người lao sang một bên, tránh thoát đòn đánh trí mạng kia. Nhưng đây mới là bắt đầu, các chiêu thức cứ nối tiếp nhau hướng nàng công kích.
“Các ngươi thật sự là đồ vô sỉ!" Chê bai một tiếng, nàng lập tức vận đủ công lực, đối phó hai kẻ tiêu nhân chỉ biết đánh lén.
Kỳ thật với sở học của Kì Siếp Siếp, Hoàng Hà ác quỷ căn bản không phải đối thủ của nàng, nhưng kinh nghiệm đối phó với địch nhân của nàng cực ít, ác quỷ lại trùng hợp là kẻ giảo hoạt nhiều gian trá, hai người thay nhau ra trận, trong chốc lát đông, trong chốc lát tây chạy tán loạn, khiến cho nàng ngay cả ra chiêu thức cũng đều rối loạn.
“A!"
Một tiếng kêu sợ hãi, cánh tay cùng miệng Kì Siếp Siếp nhất thời bị vẽ ra một cỗ máu, sau khi cảm giác đau đớn giảm bớt, nàng muốn tránh một chiêu công kích khác của Háo Sắc quỷ, không ngờ lại bị Âm Phong quỷ sớm vận sức chờ tấn công nàng từ phía sau, vận đủ mười phần công lực, hắn liền hướng vào lưng nàng đánh một kích.
“Phốc!" Một cỗ dịch nóng theo ngực đi dần lên trên, nàng liền phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Nhưng tai nạn chưa xong, nghênh đón nàng lại là một chưởng nữa.
Vừa trúng hai chưởng, nôn không ít máu, thương thế của nàng không nhẹ, cho nên Âm Phong quỷ cùng Háo Sắc quỷ làm sao dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy, trong nháy mắt thế tấn công càng trở nên hung hiểm hơn.
Thân chịu trọng thương, Kì Siếp Siếp miễn cưỡng tiếp bọn họ mấy chiêu, vì bị thương nặng mà chân khí không thuận, khí huyết công tâm, tình huống trở nên xấu đi, nàng không tự chủ được lại nôn thêm mấy ngụm máu tươi, cả người lung lay sắp đổ.
“Tiểu tử, nạp mạng đi!" Háo Sắc quỷ lớn tiếng kêu lên.
“Hôm nay, hai huynh đệ chúng ta sẽ vì ba vị huynh đệ đã chết kia dâng lên tế phẩm." Âm Phong quỷ cười càng thêm tà mị đắc ý.
Lời vừa dứt, hai người đồng thời giơ kiếm vận chưởng hướng Kì Siếp Siếp đánh tới –
Đột nhiên, một tiếng kêu to rõ ràng vang lên, kế tiếp là một luồng kiếm khí vô cùng lợi hại lao đến, nhanh chóng đánh lui hai tên vốn đang ở trước mặt Kì Siếp Siếp, lảo đảo lùi về phía sau vài bước.
“Ai?" Âm Phong quỷ tức giận quát.
Tiếng chưa dứt, một vị bạch diện thư sinh từ trên trời bay xuống đứng chắn giữa bọn họ và Kì Siếp Siếp.
Không để ý tới sắc mặt khó coi của Âm Phong quỷ, được Cái Bang hiệp trợ Đỗ Kình nhanh chóng tìm được Kì Siếp Siếp, đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của nàng.
“Hồng……"
Hắn mới mở miệng, Kì Siếp Siếp liền nắm ống tay áo của hắn, nàng suy yếu nói bằng thứ tiếng nhỏ như không :“Đỗ Kình, ngươi tới chậm quá." Đồng thời một ngụm máu tươi lại từ trong miệng nàng nôn ra.
Tim đang đập trong nháy mắt tựa hồ như ngừng lại, Đỗ Kình khó có thể tin, trừng mắt nhìn thiên hạ trong lòng, ánh mắt chuyển hướng nhìn phía dưới vành tai nàng, muốn tìm vết vớt Hồng Yến đỏ thắm. Nàng là Cố Hồng Yến, nhất định là Cố Hồng Yến, sẽ không thể nào là…… Không có khả năng là……
“Tiểu ma nữ?" Miệng hắn bất giác phun ra ba chữ này.
Không nghĩ tới hắn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, Kì Siếp Siếp suy yếu cười với hắn rồi từ từ nhắm mắt, lâm vào hôn mê.
Trong thoáng chốc lúc nàng mất đi ý thức, lòng Đỗ Kình tựa hồ như bị người ta vét sạch hết tài sản, khó chịu vô cùng, hắn vô thức kéo mặt nạ da người trên mặt nàng xuống, âm thầm hy vọng này hết thảy mọi chuyện không phải là thật, nhưng dung nhan tuyệt mỹ như thường của nàng lại rành mạch tiến vào sâu ánh mắt hắn, điều đó đã khiến hắn kinh hãi biết chừng nào.
Nghiêng đầu nhìn hai kẻ đứng bên cạnh, nguyên bản khuôn mặt hắn đang tuấn dật ôn hòa nay lập tức trở nên âm trầm mà lãnh khốc, làm cho người ta có loại cảm giác không rét mà run.
“Các hạ là ai?" Háo Sắc quỷ không nhận thấy được tình thế nghiêm trọng, lấy vẻ mặt vênh váo không ai bì nổi, tà nghễ nhìn Đỗ Kình hỏi,“Ta khuyên ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không……"
“Là các ngươi khiến nàng bị thương đến mức này?" Đỗ Kình u ám mở miệng hỏi.
“Vậy thì sao?" Háo Sắc quỷ sửng sốt, hất cằm trả lời.
“Vậy hai ngươi, tất cả đều đáng chết." Hắn lạnh lẽo nói.
Không khí thoáng chốc ngưng trụ, Hoàng Hà ác quỷ cười giả tạo một tiếng, vận công tấn công về phía Đỗ Kình.
Đỗ Kình đột nhiên trở nên tàn khốc, giống như chim ưng săn mồi, lao về phía hai người, trong nháy mắt, hai người kia trúng một đao trí mạng, chết ngay tức khắc. Tốc độ kinh người, đòn công kích vô cùng chuẩn lại rất độc ác, thật làm người ta run sợ.
Xoay người ôm lấy Kì Siếp Siếp mặt không có chút máu, hơi thở mong manh, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay Đỗ Kình hoảng hốt như thế. Hắn thi triển khinh công, nhanh chóng bay vào thành, trong lòng thúc dục tìm đại phu, hắn cần đại phu!
+++
“Đại phu, nàng thế nào?" Vừa thấy đại phu từ trong nội sảnh đi ra, Đỗ Kình khẩn cấp hỏi.
“Không lạc quan lắm." Đại phu mặt lộ vẻ ưu sầu nói.
“Không lạc quan? Có ý gì?"
“Vị cô nương này, phần lưng bị trúng đòn nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, nếu là người bình thường thì đã sớm tắt thở, nhưng may là nàng luyện qua võ công, cho nên mới miễn cưỡng chống đỡ đến giờ, nhưng……" Đại phu nói xong lắc lắc đầu.
“Nhưng cái gì?" Hắn gấp gáp hỏi.
“Ta thấy thời gian của nàng không còn dài nữa đâu."
“Chớ có nói bậy!" Đỗ Kình không tin, nổi giận nói, hắn lắc mình tiến vào nội sảnh, chỉ chốc lát sau, lập tức ôm Kì Siếp Siếp vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ xuất hiện, bỏ lại một thỏi bạc rồi xoay người rời đi.
Bánh xe ngựa một vòng rồi lại một vòng lăn trên đường đá của khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong thành, Đỗ Kình mang theo Kì Siếp Siếp bị trọng thương đến từng nhà đại phu khám bệnh, chờ đợi có thể tìm thấy được một tia hy vọng.
“Hô" một tiếng làm cho con ngựa dừng lại, Đỗ Kình nhảy xuống xe ngựa mong ngóng nhìn vào cảnh tượng căn nhà đá đã hoang tàn một nửa trước mặt, theo lão Cái Bang nói, đương kim danh y Tần Kim Sinh đang ở nơi này.
Đúng là nơi này, không sai! Nhưng nơi này thật sự có đại phu sao?
Hắn nhìn căn phòng đổ nát trước mặt, mày không khỏi nhíu lại. Cho dù nơi này thực sự có đại phu, thì chắc gì y thuật đã cao minh? Nếu không, tại sao gia cảnh lại rơi vào tình trạng này? Nhưng nghĩ lại một chút, hắn không nên nhìn người qua vẻ bề ngoài, huống hồ lão Cái Bang sẽ không lừa hắn.
Đang lúc hắn do dự hết sức, cánh cửa gỗ tưởng chừng lúc nào cũng có thể sập xuống đột nhiên mở ra, một ông lão trên mặt đầy nếp nhăn, đôi mâu quang tinh xảo từ từ bước ra. Xem ra lại là một cao nhân ở nơi kém văn minh!
“Ngươi tìm ai?" Ông lão lưng gù, đi ra ngoài cửa hỏi.
“Xin hỏi lão nhân gia là Tần Kim Sinh – Tần đại phu?"
“Cái gì kim sinh ngân sinh (*), nơi này cũng chỉ có một ông lão già nua thôi." Dừng một lúc, lão hỏi: “Là kẻ nào mồm mép ba hoa bảo ngươi tới chỗ này?" Chỉ có một, hai người bạn chí cốt mới biết lão ẩn cư ở đây.
(*) Kim: vàng, ngân: bạc. Vì tên của Tần đại phu có chữ Kim nên ông đã dựa vào đó để chơi chữ.
“Lão cái bang Tô Hồng."
“Được rồi." Lão dừng bước chân thì thào oán giận nói, lập tức xoay người, “Đem bệnh nhân mang vào nhà đi."
“Đa tạ tiền bối."
Trong phòng đơn sơ, ngoài một cái bàn bé, một cái giường nằm, thì cơ hồ không thấy gì khác. Đỗ Kình nhẹ nhàng đặt Kì Siếp Siếp lên giường, mặt mày rối rắm nhìn khuôn mặt nàng ngày càng gầy yếu mà đau lòng.
“Tránh ra, tránh ra, đừng ở chỗ này làm vướng chân vướng tay lão già này!"
Lui qua một bên, mày Đỗ Kình thủy chung không thả lỏng, chăm chú nhìn Tần Kim Sinh bắt mạch cho Kì Siếp Siếp, một hồi lâu sau, nguyên bản vẻ mặt của ông lão luôn lộ ra biểu tình như mọi chuyện không hề liên quan đến mình, dần dần lộ ra nét ưu sầu, tâm Đỗ Kình cũng theo đó mà quặn đau.
“Sao rồi? Nàng…… Không có việc gì chứ?"
Tần Kim Sinh không trả lời hắn, chỉ quay người dùng sức cầm cánh tay hắn.
Đỗ Kình cả kinh, theo phản xạ định vận công chống cự, đại phu lại đột nhiên buông tay, ra lệnh: “Cởi hết quần áo của nàng ra, rồi đặt nàng nằm sấp xuống."
Đỗ Kình ngạc nhiên trừng mắt, hoàn toàn đã quên hành động bất thình lình xảy ra lúc trước của ông lão, trong óc chỉ hiện lên ba chữ — cởi…… Quần áo?
“Còn không mau làm!"
“Nhưng là……"
“Chẳng lẽ ngươi muốn nàng chết sao?"
Vừa nghe thấy những lời này, Đỗ Kình không nói hai lời, lập tức động thủ cởi bỏ áo, trung y, thẳng đến khi trên người nàng chỉ còn cái yếm nhỏ, cùng với xuân sắc bên trong mà ngay cả cái yếm cũng không che khuất được, lúc này hắn mới giống như đột nhiên bị bỏng, vội thu tay lại, ngồi ngây như phỗng nhìn thân hình xinh đẹp của nàng đã từ lâu không còn là một tiểu cô nương.
“Tiểu tử! Há mồm đủ chưa? Còn không mau xoay người nàng để nàng nằm sấp." Không biết Tần Kim Sinh từ đâu đi tới, tay cầm một bao kim khâu, hét lớn.
Tiếng hét làm Đỗ Kình tỉnh cả mộng, hắn mặt đỏ tía tai, vội vàng giúp Kì Siếp Siếp xoay người. Vừa mới lật thân mình nàng, hắn liền thấy trên tấm lưng trắng như tuyết của Kì Siếp Siếp có vết bầm màu đen hình bàn tay, vừa nhìn liền biết nàng trúng độc!
“Đây là……"
“Đây là nguyên nhân chủ yếu làm nàng cứ hôn mê bất tỉnh suốt." Tần Kim Sinh nghiêm mặt nói, lập tức lấy thủ pháp cực nhanh, đem số kim châm đâm vào mấy chỗ yếu huyệt trên lưng nàng.
“Thế mà ta không phát hiện." Đỗ Kình tự trách.
“Bây giờ đỡ nàng ngồi dậy, ta muốn ngươi chiếu theo lời của ta từng bước một mà làm."
Hắn nhanh chóng gật đầu, chiếu theo chỉ thị, bắt đầu lấy chân khí vì nàng chữa thương giải độc. Thời gian một phần một giây đi qua, mồ hôi từ giữa trán hắn trượt xuống hai má, quần áo của hắn đã thấm ướt từng giọt mồ hôi.
“Đủ." Không biết qua bao lâu, Tần Kim Sinh đột nhiên mở miệng nói.
Đỗ Kình chậm rãi thu thế, mặc dù người hao phí một lượng chân khí lớn mà trông có vẻ suy yếu, nhưng hắn vẫn như cũ, thật cẩn thận đỡ Kì Siếp Siếp nằm xuống giường , lại đắp chăn bông cẩn thận cho nàng rồi mới chuyển hướng nhìn Tần Kim Sinh, nhỏ giọng hỏi:“Như vậy là được rồi sao?"
Tần Kim Sinh cẩn thận xem xét lại mạch đập của Kì Siếp, sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn lắc đầu.
Đỗ Kình thấy thế tay liền nắm chặt thành quyền, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, thở sâu hỏi: “Có phải thiếu dược liệu hay không? Nếu là dược liệu……" Đỗ gia bọn họ có thể có!
“Âm Phong chưởng là một loại chưởng pháp chí âm chí độc trong võ lâm, người trúng chưởng tám đến chín trên mười phần khó có thể sống." Tần Kim Sinh chậm rãi lắc đầu đánh gãy lời nói của hắn,“Cô nương này bị trọng thương mà có thể sống đến giờ này, ngoại trừ công lực người phát chưởng không đủ mạnh, mà còn vì trong người nàng ấy có nội công tâm pháp. Lão phu vừa mới thử võ công của ngươi một chút, phát hiện cùng một loại, nên mới cố tình để ngươi vận công giúp nàng trị thương, nhưng……" Đại phu dừng lại không nói nữa.
“Xin tiền bối có gì cứ nói thẳng."
“Khi đưa nàng đến đây cứu chữa thì đã chậm rồi, khí âm độc sớm đã xâm nhập tâm mạch của nàng, tuy bây giờ còn sót lại âm độc mặc dù không đến mức khiến nàng chết, nhưng cả đời này nàng chỉ có khả năng nằm ở trên giường, hơn nữa mỗi khi trời giá rét, âm độc trong cơ thể sẽ phát tác, thống khổ không chịu nổi."
" Chẳng lẽ thực không có cách nào chữa khỏi sao?" Đỗ Kình sắc mặt nhất thời trắng xanh, lộ vẻ sầu thảm khàn giọng hỏi.
Tần Kim Sinh nhìn hắn một cái, chậm rãi lắc đầu.
Đỗ Kình ngơ ngác không nói được gì, đứng tại chỗ không nhúc nhích, bên tai hắn mơ hồ có thể nghe được tiếng cười đắc ý tai quái của Tiểu ma nữ, nhớ đến gương mặt tuyệt mỹ mà điêu ngoa của nàng lúc tươi cười, thanh thanh gọi hắn là Đỗ Kình, Đỗ Kình, Đỗ Kình……
Nhưng mà đột nhiên trong lúc đó, hình ảnh biến đổi, nàng dốc sức nôn ra máu tươi, cả người nằm trong lòng hắn, suy yếu mỉm cười với hắn tựa như sắp ly biệt, tiếp theo liền nhắm mắt lại rồi chẳng hề mở ra nữa.
“Không!" Cả người run lên, Đỗ Kình bất giác hét to một tiếng.
Đột nhiên hắn lại nhảy lên giường lần nữa, nâng Kì Siếp Siếp dậy, đặt hai tay lên lưng nàng, liên tục đưa chân khi qua bàn tay truyền vào cơ thể nàng, muốn dùng phương pháp lúc trước, giúp nàng trừ đi âm độc còn xót trong cơ thể.
Tiểu ma nữ vốn dĩ nên hoạt bát, điêu ngoa một cách tinh quái, không thể nhàn được một khắc, chỉ cần nhìn thấy hắn liền lấy việc bắt nạt hắn làm vui, sau khi thực hiện được nhất định sẽ nở nụ cười ngay cả đóa hoa cũng thấy xấu hổ. Nàng luôn làm cho hắn vội vàng trốn tránh, lại bất ngờ xuất hiện trước mắt hắn, làm phiền hắn, bắt nạt hắn, cười hắn, làm loạn với hắn, mãi cho đến lúc hắn chịu không nổi mới thôi. Nàng luôn luôn bá đạo không phân rõ phải trái, cho dù là ngụy biện cũng có thể nói đúng lý hợp tình, đạo lý rõ ràng, phải khiến người khác thừa nhận nàng đúng, nếu không tuyệt đối không bỏ qua. Nàng……
Ngực, bụng bỗng có cảm giác nặng nề, một loại mùi vị tanh ngọt từ yết hầu xông lên miệng, tiếp theo là một ngụm máu tươi từ bên khóe miệng của hắn chậm rãi chảy xuống.
“Ngươi đang chê cuộc sống của mình dài quá phải không?" Tần Kim Sinh thấy vậy, nhất thời tức giận trách mắng, hắn dám vận công trong khi nhất tâm nhị dụng (*), quả thực chính là không muốn sống chăng?
(*) nhất tâm nhị dụng: một tâm mà làm hai việc.
Ra tay nhanh như chớp, lão lập tức điểm mười bảy, mười tám huyệt đạo trên người hắn, để ngừa chân khí của hắn bị nghịch lưu, tẩu hỏa nhập ma.
“Ngươi có biết làm như vậy rất nguy hiểm không hả?"
Đỗ Kình không nói một câu, chỉ lẳng lặng ôm lấy Kì Siếp Siếp đang mềm mại nằm trong lòng hắn, ánh mắt dừng ở dung nhan xinh đẹp dịu dàng mà tĩnh lặng của nàng.
Tiểu ma nữ, đây là ngoại hiệu hắn đặt cho nàng, khắp thiên hạ cũng chỉ có hắn gọi nàng như thế, nàng là Tiểu ma nữ của hắn, chỉ thuộc về hắn.
Cho tới bây giờ hắn mới biết được, chán ghét nàng là vì muốn đề phòng mình càng thêm yêu thích nàng; Trốn tránh nàng là vì biết nàng nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp dính lấy mình như bóng với hình; Mà cố ý gọi nàng là Tiểu ma nữ, không gọi tên khác, đơn giản là vì cái tên này chỉ thuộc về hắn.
Thì ra, tâm của hắn sớm vì nàng mà đắm chìm, nàng là hắn –
“Tiểu ma nữ."
Thân thể trong lòng hắn khẽ run lên, như là nghe được hắn gọi, Kì Siếp Siếp sau nhiều ngày hôm mê, lần đầu tiên có một chút động tĩnh.
Đỗ Kình tưởng đó là ảo giác, khó có thể tin, nhẹ gọi nàng một tiếng,“Tiểu ma nữ?"
Đầu tiên là một loạt những tiếng rên yếu ớt và nhỏ nhoi, sau một lúc lâu, nàng rốt cục chậm rãi mở to mắt.
“Đỗ Kình?" Nàng nhìn hắn, cứ tưởng rằng mình đang nằm mơ.
“Không phải ta thì là ai?" Đỗ Kình khàn giọng cười nói, bàn tay nhẹ vuốt gương mặt nhợt nhạt, lạnh băng của nàng.“Hiện tại nàng cảm thấy thế nào?"
“Toàn thân vô lực, lưng cũng rất đau." Nàng ngừng một lát, chậm rãi nhớ tới chuyện xảy ra trước khi nàng hôn mê.“Là ngươi đã cứu ta?"
“Đương nhiên, ngoại trừ ta ra, thì làm gì còn ai ngu ngốc mà đi cứu một ma nữ chứ?"
Nghe thấy hắn trả lời, nàng sửng sốt, cả người ngơ ngác nhìn hắn.
“Làm sao vậy?" Hắn lo lắng ngóng nhìn nàng.
“Ta tên là gì?" Nàng hỏi.
“Tiểu ma nữ, đầu của nàng không đụng vào đâu chứ?" mày Đỗ Kình nhanh chóng nhíu lại, vươn tay sờ cái ót của nàng, lo lắng không biết trên người nàng còn vết thương nào khác mà hắn bỏ quên hay không, giống như một chưởng phía sau lưng nàng kia.
Đầu nàng vô lực để mặc bàn tay hắn sờ soạng, Kì Siếp Siếp nhớ tới tình hình thực tế, hắn cứ như là liếc mắt một cái liền nhận ra nàng giả mạo Cố Hồng Yến, nhưng làm sao có thể?
“Làm sao ngươi nhận ra ta?" Cảm giác tim và phổi không thoải mái, nàng ho nhẹ hai tiếng, tò mò hỏi.
“Giọng nói và điệu bộ của nàng." Đỗ Kình nói đơn giản.
“Ồ." Thì ra hắn thật sự chán ghét nàng như vậy, ngay cả giọng nói và điệu bộ của nàng vừa nghe là biết liền!
“Làm sao vậy, nàng có chỗ nào không thoải mái à?" Thấy nàng bỗng trở nên trầm mặc, hắn khẩn trương hỏi. Xưa nay cá tính của tiểu ma nữ luôn là không thể nhàn lấy một khắc, cho dù ốm đau nằm trên giường, cũng không thể thay đổi mới đúng.
“Ngươi nhất định đang tự giận mình, đúng hay không?" Nàng cắn môi nói.
“Đúng vậy." Nhẹ vuốt mái tóc của nàng vì bị hắn ôm mà rối loạn, hắn không nhịn được tức giận nắm chặt vai nàng, chỉ thiếu nước không lay mạnh, “Rốt cục là nàng suy nghĩ cái gì vậy chứ? Cái loại trò chơi nguy hiểm thế này mà cũng dám làm?"
“Này, đều là ngươi làm hại đó nha!" Nàng cũng tức giận, tay chân muốn đẩy hắn ra lại phát hiện toàn thân mình vô lực,“Ta bị thương rất nặng sao?" Nàng nhíu mày hỏi.
“Vì sao lại do ta làm hại?" Không muốn trả lời vấn đề về thương thế của nàng, hắn nói sang chuyện khác.
“Nếu không phải ngươi bỏ ta một mình, lại biến mất không thấy bóng dáng, ta sẽ nghĩ ra loại phương pháp này để dẫn dụ ngươi đến tìm ta sao?"
“Vì sao không có người ở bên cạnh bảo hộ nàng? Vệ Long sĩ đâu?"
“Kì Cửu đuổi theo Hồng Yến cô nương rồi, ngươi cũng không phải không biết."
“Còn những người khác đâu? Làm gì có chuyện bá phụ để cho nàng một mình đi lại bên ngoài mà mặc kệ."
Kì Siếp Siếp bĩu bĩu môi không trả lời. Khó khăn lắm nàng mới thoát khỏi đám Vệ Long sĩ bám dính lấy nàng đấy chứ, cũng may lúc trước đến chỗ cửu cửu học thuật dịch dung, không mấy người biết.
“Ta nên thay bá phụ, bá mẫu giáo huấn ngươi một chút mới được."
“Ngươi dám đánh ta!" Nàng vừa nghe, cả người liền sinh ra một cỗ khí lực đẩy hắn ra xa khoảng một cánh tay, nhưng ngay sau đó, cả người nàng giống như mất đi ý thức, lại ngã vào lòng hắn.
“Tiền bối!" Đỗ Kình hoảng hốt, nhanh tay tiếp được thân hình mềm mại của nàng, đồng thời lên tiếng kêu to.
Tần Kim Sinh vốn đã rời khỏi phòng để cho hai người bọn họ nói chuyện, sau khi nghe Đỗ Kình kêu to, nhanh chóng chạy vào, chỉ thấy Đỗ Kình mặt không chút máu, hoảng sợ cùng bất lực nhìn lão, trong lòng ôm Kì Siếp Siếp lại mất đi ý thức.
“Tiền bối……"
Vẫy tay ngăn cản hắn nói chuyện, Tần Kim Sinh cầm lấy tay Kì Siếp Siếp bắt mạch, sau một lúc lâu mới buông tay nàng ra, lão không lập tức giải thích tình huống cho Đỗ Kình, ngược lại có chút đăm chiêu trầm mặc.
“Tiền bối?" Đỗ Kình nhịn không được mở miệng.
“Nàng không có việc gì, chẳng qua là thân thể quá mức suy yếu, hơn nữa nhất thời kích động mới có thể ngất."
Đỗ Kình nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, thấy lão dường như còn chuyện muốn nói với mình, vì thế mở miệng hỏi: “Tiền bối còn có gì muốn nói với vãn bối sao?"
“Ngươi rất quan tâm nàng?" Tần Kim Sinh hỏi.
Không dự đoán được hắn sẽ hỏi vấn đề này, Đỗ Kình sợ run một chút, cúi đầu nhìn Kì Siếp Siếp nhắm chặt hai mắt, dung nhan tuyệt mỹ lại tái nhợt, không cần nhiều thời gian liền dùng giọng điệu khẳng định cùng kiên nghị, nhẹ giọng đáp: “Vâng."
“Tốt lắm, lão phu sẽ nói cho ngươi, kỳ thật muốn chữa khỏi âm độc trong cơ thể nàng không phải là không có cách nào."
Trong đôi mắt Đỗ Kình nhất bỗng lóe lên một tia sáng.“Xin tiền bối nói rõ cho vãn bối."
“Trên đời có hai loại kỳ dị thảo dược chuyên trị hàn âm độc chứng, một là cỏ Liệt Diễm, hai là hoa Hỏa Long. Lão phu sống sáu mươi năm cũng chỉ thấy cỏ Liệt Diễm có một lần, nghe nói nó sinh trưởng ở trong Liệt Diễm động trên Tuyết Phong đỉnh. Mà Liệt Diễm động này tên như ý nghĩa, trong động toàn là lửa cháy nóng rực, người bình thường ngay cả đứng bên ngoài mười trượng, cũng chịu không nổi nhiệt độ cực nóng kia, cho nên muốn lấy được nó khó không khác gì tìm đường lên trời."
“Nhưng tiền bối không phải từng chính mắt thấy qua sao?"
Lão khẽ nhíu mày.“Đó là vận khí. Kỳ thật Liệt Diễm động cũng không phải là nơi mà không có sinh vật nào đến gần được, có một loại khỉ lửa sinh trưởng ở trong động. Một vị bằng hữu của lão phu vì muốn có được một gốc cây cỏ Liệt Diễm, ước chừng ở Tuyết Phong đỉnh mười năm, cố gắng bồi dưỡng cảm tình với con khỉ lửa đó, cuối cùng mới được nó tặng cho một gốc cây."
Cần thời gian mười năm ở Tuyết Phong đỉnh?
Kỳ thật chỉ cần có thể trị khỏi thương thế của Tiểu ma nữ, khiến nàng khôi phục sức sống ngày xưa, hắn tuyệt đối không để ý khoảng thời gian mười năm này, nhưng thân thể của hắn có thể chống đỡ được lâu như vậy sao?
“Như vậy còn Hỏa Long hoa?" Hắn hỏi về một hy vọng khác.
“Hỏa Long hoa này lão phu cũng chỉ nghe qua kỳ danh, chưa bao giờ gặp qua. Nghe nói nó chỉ sinh trưởng ở một chỗ ẩn mật trong sơn cốc vô danh, đóa hoa giống như bàn tay thật lớn, sắc thái đỏ tươi, là thánh phẩm trị liệu âm hàn độc."
“Ẩn mật sơn cốc kia……"
“Đến nay không ai biết nó ở nơi nào." Tần Kim Sinh lắc đầu nói.
Nói cách khác hắn căn bản không cần phải lo lắng đến Hỏa Long hoa là được rồi, Đỗ Kình mặt mày thâm khóa trầm tư, xem ra con đường duy nhất, chỉ có đem hy vọng đặt trên cỏ Liệt Diễm.
Nhìn thoáng qua Kì Siếp Siếp đang mê man, hắn, Đỗ Kình lấy tánh mạng thề, nhất định phải có được cỏ Liệt Diễm, diệt trừ hết âm độc trong cơ thể nàng!
Tác giả :
Kiều Mạt Nhi