Phùng Xuân
Chương 8
Nếu mẹ cậu còn sống, vậy liệu cậu có thể giống như em gái cậu lúc này,
không chút ngần ngại hưởng thụ sự cưng chiều và che chở của cha cậu hay không?
Lúc cả nhà đến đảo du lịch sắp xếp xong xuôi mọi chuyện thì trời cũng đã tối. Dùng cơm chiều xong, Diệp Phùng Xuân dẫn vợ và các con ra ngoài dạo. Buổi tối ở đảo thật đẹp, bóng cây lờ mờ, ánh đèn che phủ, cách đó không xa từng đợt sóng vỗ về lên bờ cát trông thật đẹp. Với khí hậu mát mẻ ở vùng nhiệt đới như thế đã tạo điều kiện cho mọi người thoải mái mặc áo ngắn quần short, mang dép lê đi dạo trên bờ biển.
.
Diệp Du Đồng nhìn cô em gái bên cạnh, tuy cô bé chỉ mới bốn tuổi nhưng cũng đã hiển hiện ra khí phách của một nữ hiệp sĩ. Cô bé đang đấu tranh quyết liệt với con cua nhỏ dưới chân, cô tuyệt không sợ chú cua bé nhỏ đang giương nanh múa vuốt trông dữ tợn đó. Trời cũng tối rồi, sợ có con côn trùng nào đó bám vào người Ngải Ngải, Diệp Du Đồng cũng ngồ xổm xuống cạnh em gái mình.
Ánh đèn trên cầu tàu phía đằng xa chiếu xuống mặt biển, gió thổi nhẹ qua, biển xao động, trên mặt nước giống như bầu trời đầy sao, ấm áp mà tĩnh lặng. Đằng đó, khách du lịch tốp năm tốp ba đi tản bộ trên cầu, Diệp Du Đồng giương mắt lên vừa lúc thấy mẹ kế mặc chiếc váy dài màu lam tùy ý quét nhẹ trên cát, nắm lấy tay cha cậu đi phía trước. Nhìn bóng dáng hai người có lẽ là đang nói cười vui vẻ, đúng thật là một cặp vợ chồng đẹp đôi. Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, Diệp Du Đồng lại cảm thấy mờ mịt, từ đáy lòng cậu dâng lên cảm giác mặc cảm không cách nào xóa bỏ, cũng không biết tại sao cậu lại cảm thấy chiếc váy dài màu lam mà Chu Ngọc San mặc trên người thật đáng ghét.
Từ lần đầu tiên gặp cha cậu vào năm tám tuổi, từ đó tới giờ trong mắt Diệp Du Đồng đã không để người khác lọt vào nữa. Cho dù là nam hay nữ, bọn họ cũng đều không bằng một sợi tóc của Diệp Phùng Xuân. Hồi còn nhỏ, tình cảm của cậu dành cho cha mình là một loại tình cảm mến mộ đến gần như thành chứng bệnh ỷ lại. Đến độ tuổi biết rung động là gì, trong khi mấy bạn nam cùng lớp đều nhìn mấy bạn nữ mặc váy ngắn chảy nước miếng thì cậu lại tình nguyện núp vào một xó nào đó nhìn chăm chăm vào người cha anh tuấn, xuất sắc của mình.
Tuy nhiên, quả thật lúc còn nhỏ, tâm tư của Diệp Du Đồng rất trong sáng, hoàn toàn không có những suy nghĩ loạn luân trong đầu. Tám năm qua cậu cũng không hề có suy nghĩ gì quá đáng, cậu chỉ mong mình có thể ở bên cạnh cha nhiều hơn thôi. Chỉ cần có thể nhìn thấy y, cậu sẽ cảm thấy hạnh phúc, sẽ thấy an toàn, thỏa mãn và vui vẻ, chỉ thế mà thôi. Điều làm Diệp Du Đồng đau khổ nhất là cha cậu quá ư chói mắt, căn bản là rất khó đến gần. Cậu sợ mình sẽ giống như Icarus lao về phía mặt trời, vì những suy nghĩ không thực tế mà rơi xuống vực sâu........
"Anh hai, em mang con cua lại cho cha mẹ xem nha!" Diệp Ngải Ngải túm lấy con cua nhỏ đứng dậy, lớn tiếng tuyên bố với anh trai rồi vọt lẹ tới trước mặt cha mẹ mình, cũng không biết với đôi chân be bé mập mạp thế kia làm sao mà cô bé lại có thể chạy nhanh đến thế.
Thấy em gái chạy lại chỗ cha và mẹ kế cậu đang nghỉ chân hóng gió biển, không biết cô bé đã nói chuyện gì mà cả ba người đều cười ngất. Có lẽ đây mới là một gia đình hạnh phúc, cho dù có nhìn từ góc độ nào thì cậu đều là một người dư thừa. Diệp Du Đồng ngây ra, tim cậu đau nhói, rồi cậu chợt nhớ tới người mẹ ruột mà cậu đã không còn nhớ nổi hình dáng bà nữa. Nếu mẹ cậu còn sống, vậy liệu cậu có thể giống như em gái cậu lúc này, không chút ngần ngại hưởng thụ sự cưng chiều và che chở của cha cậu hay không?
Có lẽ ngay từ đầu cậu đã không nên tới đây, nơi này chơi không vui chút nào cả! Diệp Du Đồng ủ rũ, khắp tâm trí cậu đều là hình ảnh Chu Ngọc San nắm tay Diệp Phùng Xuân thân mật khi nãy, bình thường ở nhà cũng không như thế, thế nên không biết tại sao lại làm cậu phiền muộn không ít. Đến lúc này cậu mới phát hiện, lúc cha cậu và mẹ kế sống chung thật không giống với một đôi vợ chồng trẻ chút nào.
Có lẽ là do giác quan thứ sáu kêu gọi, Diệp Phùng Xuân vốn đang nói cười vui vẻ với vợ và con gái bỗng nhiên quay đầu lại. Đúng lúc này Diệp Du Đồng lại đang si ngốc nhìn chằm chằm cha mình, tình cờ bị y phát hiện.
"Cũng khuya rồi, về nghỉ ngơi thôi!" Diệp Phùng Xuân nhìn cậu mỉm cười, gió biển thổi nhẹ lên mái tóc khiến y nổi bật không từ nào tả, "Hôm nay mọi người đều mệt cả rồi, mai ba mang cả nhà đi dạo quanh đảo nha!"
Nụ cười đó quá rực rỡ, quá ấm áp đã làm Diệp Du Đồng như chết chìm trong đó, đến nỗi quên cả việc phải trả lời cha mình.
Sáng hôm sau, bầu trời trong vắt, mặt trời sáng rực, thấp thoáng dưới bóng những cây dừa, cây chuối tây và những loài thực vật góp phần làm cho hòn đảo xanh um, Diệp Phùng Xuân đang bế con gái, y vừa đi vừa trả lời những câu hỏi hóc búa của bé. Vợ y cũng đi bên cạnh, nhưng hôm nay xem ra cô không được vui vẻ thoải mái như lúc mới đến đảo vào hôm qua, dường như cô đang có tâm sự gì đó.
Diệp Du Đồng vẫn lẳng lặng đi theo phía sau cha mình, chăm chú nghe y giải thích cho em gái hiểu vì sao mặt biển lại có màu xanh nhạt, trái dừa tại sao lại rơi từ trên cây xuống.
Hòn đảo quả thật rất nhỏ, chỉ đi dọc theo đường mòn trải đầy cát đá gần một tiếng mà mọi người đã đi hết một vòng rồi. Lúc này, bầu trời trong vắt, nước biển xanh biếc, thật giống như đang đi lạc vào cõi thiên thai. Tuy nhiên, trong một tiếng đồng hồ này, Diệp Du Đồng phát hiện mẹ kế cậu luôn đi tụt lại phía sau, thỉnh thoảng còn tránh ở một góc nghe điện thoại.
Lúc đầu mọi người định đi dạo xong sẽ đi xem cá heo biểu diễn, nào ngờ vừa định đi tiếp thì Chu Ngọc San lại đưa ra một đề nghị làm Diệp Du Đồng kinh hoảng. Dì ấy muốn dẫn Ngải Ngải về nhà, nguyên nhân mà dì ấy nói là nhà một người bạn thân của mình gặp chuyện không may, tâm trạng không ổn định cho nên y hi vọng dì ấy có thể trở về bầu bạn, đề phòng bất trắc.
"À, đúng là xui thật!" Diệp Phùng Xuân nhíu mày, "Nếu như có vệc gấp như thế thì chi bằng chúng ta cùng trở về đi!"
"Không cần đâu, để em dẫn Ngải Ngải về là được rồi! Đông người khó mua vé máy bay với lại mọi người có về cả cũng không giúp ích được gì. Huống hồ, phí du lịch cũng đã chi trả cả rồi, đây lại là lần đầu tiên Tiểu Đồng đi chơi, đừng lãng phí, anh nên ở lại dẫn nó đi xung quanh cho biết đi!" Chu Ngọc San vội vàng sắp xếp, nhìn giống như là bất đắc dĩ lắm.
Với cá tính trời sinh nhạy cảm như Diệp Du Đồng, cậu đã trực giác được nhất định mẹ kế đang gạt cha cậu. Cậu có thể hoàn toàn khẳng định nguyên nhân mà Chu Ngọc San vội vã muốn dẫn em gái về như thế là có liên quan đến tên gian phu kia. Trong lòng cậu rối lên, cậu vừa xót cho cha cậu hoàn toàn không biết gì lại không biết làm thế nào để ngăn mẹ kế cậu lại, không cho cô tiếp tục mắc sai lầm. Tay cậu nắm chặt lại, cậu muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Cậu biết một khi vạch trần chuyện này, trong nhà nhất định sẽ nổi lên sóng gió, đến lúc đó cha cậu sẽ rất mệt mỏi, nói không chừng hai người còn có thể sẽ ly hôn.........Cha cậu nhất định sẽ rất mất mặt, ai không biết với một người đàn ông mà nói, vợ mình ngoại tình là chuyện mất mặt cỡ nào.
Nhân lúc cha cậu đi ra ngoài tìm người hủy bỏ chương trình du lịch hôm nay, Diệp Du Đồng đã lấy hết dũng khí, đi tới trước mặt mẹ kế đang cúi đầu nhắn tin.
"Sao thế?" Chu Ngọc San vừa gửi tin nhắn xong ngẩng đầu lên thì thấy cậu nhóc này nhìn mình với ánh mắt rất lạ, giống như muốn chọc thủng trên người cô một cái hố thật to mới chịu, làm cô nổi cả da gà, "Tiểu Đồng?"
"Dì Chu, dì đừng trở về được không?" Diệp Du Đồng giống như đang cầu xin, "Xin dì nể tình em gái, đừng bỏ ba........" Tại sao dì ấy lại muốn phản bội cha cậu? Tại sao lại không quý trọng y? Cha cậu lại là một người tốt như vậy.
Mắt Chu Ngọc San mở to ra, mặt hiện lên vẻ khó tin, cô giận đến hét lớn lên, "Cậu đang nói bậy bạ gì đó?"
Giọng của mẹ kế cậu lớn quá làm cậu như muốn điếc cả tai, cậu sợ rút người lại. Nhưng chỉ cần nhớ đến chuyện người cha tội nghiệp của mình bị phản bội, cậu lập tức đứng thẳng lưng lên, nhìn thẳng vào mắt đối phương, "Con sẽ không nói chuyện này với ba, chỉ cần hai người vẫn tốt với nhau, con cam đoan sẽ không nói gì cả!"
"Đúng là kì lạ!" Chu Ngọc San giận đến phát run lên, ngay cả giọng nói đều thay đổi, "Tôi không biết cậu đang nói cái gì.......Cậu muốn nói với ba cậu chuyện gì thì cậu cứ nói, dù sao hôm nay tôi cũng sẽ về nước!"
Diệp Du Đồng nghe mẹ kế mình nói như vậy, cậu biết cố gắng mấy ngày nay đều đã uổng phí hết cả rồi, hai mắt cậu rũ xuống: Người phụ nữ này vốn không hề nghĩ đến cảm nhận của cha cậu. Dì ấy cũng chẳng biết cha cậu phải cố gắng tăng ca liên tục mới có thể tranh thủ được mấy ngày rảnh rỗi dẫn dì ấy đi du lịch như thế này!
.
không chút ngần ngại hưởng thụ sự cưng chiều và che chở của cha cậu hay không?
Lúc cả nhà đến đảo du lịch sắp xếp xong xuôi mọi chuyện thì trời cũng đã tối. Dùng cơm chiều xong, Diệp Phùng Xuân dẫn vợ và các con ra ngoài dạo. Buổi tối ở đảo thật đẹp, bóng cây lờ mờ, ánh đèn che phủ, cách đó không xa từng đợt sóng vỗ về lên bờ cát trông thật đẹp. Với khí hậu mát mẻ ở vùng nhiệt đới như thế đã tạo điều kiện cho mọi người thoải mái mặc áo ngắn quần short, mang dép lê đi dạo trên bờ biển.
.
Diệp Du Đồng nhìn cô em gái bên cạnh, tuy cô bé chỉ mới bốn tuổi nhưng cũng đã hiển hiện ra khí phách của một nữ hiệp sĩ. Cô bé đang đấu tranh quyết liệt với con cua nhỏ dưới chân, cô tuyệt không sợ chú cua bé nhỏ đang giương nanh múa vuốt trông dữ tợn đó. Trời cũng tối rồi, sợ có con côn trùng nào đó bám vào người Ngải Ngải, Diệp Du Đồng cũng ngồ xổm xuống cạnh em gái mình.
Ánh đèn trên cầu tàu phía đằng xa chiếu xuống mặt biển, gió thổi nhẹ qua, biển xao động, trên mặt nước giống như bầu trời đầy sao, ấm áp mà tĩnh lặng. Đằng đó, khách du lịch tốp năm tốp ba đi tản bộ trên cầu, Diệp Du Đồng giương mắt lên vừa lúc thấy mẹ kế mặc chiếc váy dài màu lam tùy ý quét nhẹ trên cát, nắm lấy tay cha cậu đi phía trước. Nhìn bóng dáng hai người có lẽ là đang nói cười vui vẻ, đúng thật là một cặp vợ chồng đẹp đôi. Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, Diệp Du Đồng lại cảm thấy mờ mịt, từ đáy lòng cậu dâng lên cảm giác mặc cảm không cách nào xóa bỏ, cũng không biết tại sao cậu lại cảm thấy chiếc váy dài màu lam mà Chu Ngọc San mặc trên người thật đáng ghét.
Từ lần đầu tiên gặp cha cậu vào năm tám tuổi, từ đó tới giờ trong mắt Diệp Du Đồng đã không để người khác lọt vào nữa. Cho dù là nam hay nữ, bọn họ cũng đều không bằng một sợi tóc của Diệp Phùng Xuân. Hồi còn nhỏ, tình cảm của cậu dành cho cha mình là một loại tình cảm mến mộ đến gần như thành chứng bệnh ỷ lại. Đến độ tuổi biết rung động là gì, trong khi mấy bạn nam cùng lớp đều nhìn mấy bạn nữ mặc váy ngắn chảy nước miếng thì cậu lại tình nguyện núp vào một xó nào đó nhìn chăm chăm vào người cha anh tuấn, xuất sắc của mình.
Tuy nhiên, quả thật lúc còn nhỏ, tâm tư của Diệp Du Đồng rất trong sáng, hoàn toàn không có những suy nghĩ loạn luân trong đầu. Tám năm qua cậu cũng không hề có suy nghĩ gì quá đáng, cậu chỉ mong mình có thể ở bên cạnh cha nhiều hơn thôi. Chỉ cần có thể nhìn thấy y, cậu sẽ cảm thấy hạnh phúc, sẽ thấy an toàn, thỏa mãn và vui vẻ, chỉ thế mà thôi. Điều làm Diệp Du Đồng đau khổ nhất là cha cậu quá ư chói mắt, căn bản là rất khó đến gần. Cậu sợ mình sẽ giống như Icarus lao về phía mặt trời, vì những suy nghĩ không thực tế mà rơi xuống vực sâu........
"Anh hai, em mang con cua lại cho cha mẹ xem nha!" Diệp Ngải Ngải túm lấy con cua nhỏ đứng dậy, lớn tiếng tuyên bố với anh trai rồi vọt lẹ tới trước mặt cha mẹ mình, cũng không biết với đôi chân be bé mập mạp thế kia làm sao mà cô bé lại có thể chạy nhanh đến thế.
Thấy em gái chạy lại chỗ cha và mẹ kế cậu đang nghỉ chân hóng gió biển, không biết cô bé đã nói chuyện gì mà cả ba người đều cười ngất. Có lẽ đây mới là một gia đình hạnh phúc, cho dù có nhìn từ góc độ nào thì cậu đều là một người dư thừa. Diệp Du Đồng ngây ra, tim cậu đau nhói, rồi cậu chợt nhớ tới người mẹ ruột mà cậu đã không còn nhớ nổi hình dáng bà nữa. Nếu mẹ cậu còn sống, vậy liệu cậu có thể giống như em gái cậu lúc này, không chút ngần ngại hưởng thụ sự cưng chiều và che chở của cha cậu hay không?
Có lẽ ngay từ đầu cậu đã không nên tới đây, nơi này chơi không vui chút nào cả! Diệp Du Đồng ủ rũ, khắp tâm trí cậu đều là hình ảnh Chu Ngọc San nắm tay Diệp Phùng Xuân thân mật khi nãy, bình thường ở nhà cũng không như thế, thế nên không biết tại sao lại làm cậu phiền muộn không ít. Đến lúc này cậu mới phát hiện, lúc cha cậu và mẹ kế sống chung thật không giống với một đôi vợ chồng trẻ chút nào.
Có lẽ là do giác quan thứ sáu kêu gọi, Diệp Phùng Xuân vốn đang nói cười vui vẻ với vợ và con gái bỗng nhiên quay đầu lại. Đúng lúc này Diệp Du Đồng lại đang si ngốc nhìn chằm chằm cha mình, tình cờ bị y phát hiện.
"Cũng khuya rồi, về nghỉ ngơi thôi!" Diệp Phùng Xuân nhìn cậu mỉm cười, gió biển thổi nhẹ lên mái tóc khiến y nổi bật không từ nào tả, "Hôm nay mọi người đều mệt cả rồi, mai ba mang cả nhà đi dạo quanh đảo nha!"
Nụ cười đó quá rực rỡ, quá ấm áp đã làm Diệp Du Đồng như chết chìm trong đó, đến nỗi quên cả việc phải trả lời cha mình.
Sáng hôm sau, bầu trời trong vắt, mặt trời sáng rực, thấp thoáng dưới bóng những cây dừa, cây chuối tây và những loài thực vật góp phần làm cho hòn đảo xanh um, Diệp Phùng Xuân đang bế con gái, y vừa đi vừa trả lời những câu hỏi hóc búa của bé. Vợ y cũng đi bên cạnh, nhưng hôm nay xem ra cô không được vui vẻ thoải mái như lúc mới đến đảo vào hôm qua, dường như cô đang có tâm sự gì đó.
Diệp Du Đồng vẫn lẳng lặng đi theo phía sau cha mình, chăm chú nghe y giải thích cho em gái hiểu vì sao mặt biển lại có màu xanh nhạt, trái dừa tại sao lại rơi từ trên cây xuống.
Hòn đảo quả thật rất nhỏ, chỉ đi dọc theo đường mòn trải đầy cát đá gần một tiếng mà mọi người đã đi hết một vòng rồi. Lúc này, bầu trời trong vắt, nước biển xanh biếc, thật giống như đang đi lạc vào cõi thiên thai. Tuy nhiên, trong một tiếng đồng hồ này, Diệp Du Đồng phát hiện mẹ kế cậu luôn đi tụt lại phía sau, thỉnh thoảng còn tránh ở một góc nghe điện thoại.
Lúc đầu mọi người định đi dạo xong sẽ đi xem cá heo biểu diễn, nào ngờ vừa định đi tiếp thì Chu Ngọc San lại đưa ra một đề nghị làm Diệp Du Đồng kinh hoảng. Dì ấy muốn dẫn Ngải Ngải về nhà, nguyên nhân mà dì ấy nói là nhà một người bạn thân của mình gặp chuyện không may, tâm trạng không ổn định cho nên y hi vọng dì ấy có thể trở về bầu bạn, đề phòng bất trắc.
"À, đúng là xui thật!" Diệp Phùng Xuân nhíu mày, "Nếu như có vệc gấp như thế thì chi bằng chúng ta cùng trở về đi!"
"Không cần đâu, để em dẫn Ngải Ngải về là được rồi! Đông người khó mua vé máy bay với lại mọi người có về cả cũng không giúp ích được gì. Huống hồ, phí du lịch cũng đã chi trả cả rồi, đây lại là lần đầu tiên Tiểu Đồng đi chơi, đừng lãng phí, anh nên ở lại dẫn nó đi xung quanh cho biết đi!" Chu Ngọc San vội vàng sắp xếp, nhìn giống như là bất đắc dĩ lắm.
Với cá tính trời sinh nhạy cảm như Diệp Du Đồng, cậu đã trực giác được nhất định mẹ kế đang gạt cha cậu. Cậu có thể hoàn toàn khẳng định nguyên nhân mà Chu Ngọc San vội vã muốn dẫn em gái về như thế là có liên quan đến tên gian phu kia. Trong lòng cậu rối lên, cậu vừa xót cho cha cậu hoàn toàn không biết gì lại không biết làm thế nào để ngăn mẹ kế cậu lại, không cho cô tiếp tục mắc sai lầm. Tay cậu nắm chặt lại, cậu muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Cậu biết một khi vạch trần chuyện này, trong nhà nhất định sẽ nổi lên sóng gió, đến lúc đó cha cậu sẽ rất mệt mỏi, nói không chừng hai người còn có thể sẽ ly hôn.........Cha cậu nhất định sẽ rất mất mặt, ai không biết với một người đàn ông mà nói, vợ mình ngoại tình là chuyện mất mặt cỡ nào.
Nhân lúc cha cậu đi ra ngoài tìm người hủy bỏ chương trình du lịch hôm nay, Diệp Du Đồng đã lấy hết dũng khí, đi tới trước mặt mẹ kế đang cúi đầu nhắn tin.
"Sao thế?" Chu Ngọc San vừa gửi tin nhắn xong ngẩng đầu lên thì thấy cậu nhóc này nhìn mình với ánh mắt rất lạ, giống như muốn chọc thủng trên người cô một cái hố thật to mới chịu, làm cô nổi cả da gà, "Tiểu Đồng?"
"Dì Chu, dì đừng trở về được không?" Diệp Du Đồng giống như đang cầu xin, "Xin dì nể tình em gái, đừng bỏ ba........" Tại sao dì ấy lại muốn phản bội cha cậu? Tại sao lại không quý trọng y? Cha cậu lại là một người tốt như vậy.
Mắt Chu Ngọc San mở to ra, mặt hiện lên vẻ khó tin, cô giận đến hét lớn lên, "Cậu đang nói bậy bạ gì đó?"
Giọng của mẹ kế cậu lớn quá làm cậu như muốn điếc cả tai, cậu sợ rút người lại. Nhưng chỉ cần nhớ đến chuyện người cha tội nghiệp của mình bị phản bội, cậu lập tức đứng thẳng lưng lên, nhìn thẳng vào mắt đối phương, "Con sẽ không nói chuyện này với ba, chỉ cần hai người vẫn tốt với nhau, con cam đoan sẽ không nói gì cả!"
"Đúng là kì lạ!" Chu Ngọc San giận đến phát run lên, ngay cả giọng nói đều thay đổi, "Tôi không biết cậu đang nói cái gì.......Cậu muốn nói với ba cậu chuyện gì thì cậu cứ nói, dù sao hôm nay tôi cũng sẽ về nước!"
Diệp Du Đồng nghe mẹ kế mình nói như vậy, cậu biết cố gắng mấy ngày nay đều đã uổng phí hết cả rồi, hai mắt cậu rũ xuống: Người phụ nữ này vốn không hề nghĩ đến cảm nhận của cha cậu. Dì ấy cũng chẳng biết cha cậu phải cố gắng tăng ca liên tục mới có thể tranh thủ được mấy ngày rảnh rỗi dẫn dì ấy đi du lịch như thế này!
.
Tác giả :
Cần Thái Hương Kiền