Phùng Xuân
Chương 12
Khuôn mặt họ nghiêm túc trang nghiêm uy vũ, trợn mắt lạnh lùng nhìn cậu
.......giống như đã sớm nhìn thấu ý niệm dơ bẩn cất giấu sâu trong nội tâm của cậu.
Cuối cùng kì nghỉ hè cũng sắp kết thúc.
Những ngày nghỉ này chắc chắn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Diệp Du Đồng trong suốt mười sáu năm qua. Ngay từ lúc nhỏ cậu đã rất quyến luyến cha mình rồi, nhưng cậu lại không dám đến gần y. Tuổi ngày một lớn, khát vọng muốn đuổi theo cha lại càng không thể đè nén. Có lẽ do Diệp Du Đồng không đủ thông minh, lại chẳng có mấy tự tin nhưng nghị lực và sức chịu đựng của cậu lại cứng cỏi đến ngay cả cậu cũng không ngờ. Nếu một người dùng cả đời mình để theo đuổi một chuyện gì đó, năm dài tháng rộng tất nhiên sẽ sinh ra kết quả kinh người.
.
Hiện giờ Diệp Phùng Xuân gần như đã quen với việc tối nào cũng thấy cậu nhóc trong phòng sách. Cậu giống như một chậu măng tây nho nhỏ đặt trên bàn, mỏng manh, tao nhã, yên tĩnh, trầm lặng ở một bên làm bạn với y. Hiện tại Diệp Phùng Xuân đặc biệt cho phép cậu đặt thêm một cái bàn học trong căn phòng sách to lớn này, để cậu nhóc chuẩn bị bài tập lên lớp, chỗ nào không hiểu có thể ghi lại, mỗi ngày từ chín giờ đến mười giờ y sẽ dạy cho cậu.
Cậu bé có được "đặc quyền" này mà hưng phấn cả một buổi tối, những chuyện này Diệp Phùng Xuân đều nhìn thấy, lúc đó y cảm thấy có lẽ y đã quá xem nhẹ những bước đi chập chững đầu đời của con mình rồi. Một người vốn yếu đuối nhu nhược bỗng nhiên bị đưa tới trường, cũng may khả năng tự chủ của đứa nhỏ tám tuổi khi ấy rất lớn, không cần bất kì ai quản chế cũng có thể kiên trì học tập.
Dưới ánh đèn sáng chói, cả hai cha con đều chăm chú vào việc của mình, đột nhiên có người vội vã đẩy cánh cửa gỗ ra, "Anh hai!" Giọng nói vừa nghẹn ngào vừa hốt hoảng, Diệp Du Đồng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chú út Diệp Ngạo Đông.
"Sao vậy?" Tức nhiên Diệp Phùng Xuân cũng thấy em mình có gì đó là lạ, y lập tức đứng lên.
"Mẹ em.......Có lẽ sắp không ổn rồi, bà quyết không đi bệnh viện, hi vọng anh có thể đến gặp bà một lần!" Diệp Ngạo Đồng nói những lời này ra, sắc mặt vô cùng thảm đạm, "Em đã báo với chị ba, chị tư rồi, anh......." Nói tới đây dường như y hơi chần chờ, rồi liếc nhìn anh trai.
Diệp Phùng Xuân nghe em mình nói xong, hai mắt y nhíu lại, lạnh giá. Lần đầu tiên Diệp Du Đồng thấy cha mình như vậy, cậu biết trong nhà đã xảy ra chuyện lớn rồi, cậu lo sợ, bất an. Mẹ của chú út, cũng chính là bà nội trên danh nghĩa của cậu, suốt tám năm qua cậu chưa một lần thấy mặt, chỉ nghe Kỷ bà bà kể bà ấy đã vào miếu tu hành từ rất nhiều năm trước, đến ngay cả con gái của mình cũng không chịu gặp, cả đời không qua lại với nhau.
Đương nhiên, cũng có người nói, sau khi Diệp Phùng Xuân tranh đoạt được quyền làm chủ Diệp gia đã đuổi bà ra khỏi nhà, tuy nhiên Diệp Du Đồng vẫn không thể tin vào chuyện này. Hôm nay đột nhiên nghe nói bà bệnh nặng, thật không biết cha cậu tính toán thế nào.
"Anh đi thay áo!" Diệp Phùng Xuân bình tĩnh trả lời, y thấy cậu em trai đứng bên cạnh thở ra một hơi, y lại bổ sung một câu,"Em nghĩ anh sẽ không đi sao?"
Diệp Ngạo Đông im lặng, một lúc sau mới trả lời, "Nếu em là anh, em sẽ không đi!"
"Đi thôi!" Về câu trả lời của cậu em, y từ chối cho ý kiến. Diệp Phùng Xuân vừa bước khỏi phòng sách, đột nhiên nhớ tới con mình, vì thế y xoay người lại dặn dò, "Ba có việc phải ra ngoài với chú út một lát, hôm nay con........"
Còn chưa nói xong, cậu nhóc đã vội vàng chạy tới túm lấy tay áo của y, "Ba ơi, con......Có thể đi với ba không?" Cậu nhớ tới thái độ hằn học của cô út với cha cậu, nhớ tới những lời đồn đãi không tốt về y với bà nội, lại thêm câu nói của chú út khi nãy, bất kể thế nào cậu cũng cảm thấy không yên lòng, "Con hứa sẽ không gây phiền toái cho mọi người!"
Đáng lẽ với tính tình của Diệp Phùng Xuân, tuyệt đối sẽ không để một cậu bé dính vào chuyện riêng của người lớn, huống chi giữa y và dì Cẩm lại phức tạp như vậy. Nhưng khi y cúi đầu xuống nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, bất an của con mình, không hiểu sau những gánh nặng trong lòng y bỗng chốc vơi đi phân nửa. Y lại nhớ tới hành động của đứa nhỏ này vào cái hôm mà y cãi nhau với em gái, đây có lẽ là lần đầu tiên y có ý nghĩ muốn dựa dẫm vào người khác. Cảm giác đó ngày càng mạnh mẽ và y cũng đã sớm tự cảnh cáo chính mình nhưng xét về mặt tình cảm y lại cảm thấy nếu như y cự tuyệt thỉnh cầu của con, chỉ sợ tối nay cậu nhóc sẽ ngủ không yên.
"Đi thay một bộ quần áo dài tay, buổi tối trên núi lạnh lắm!" Hóa ra y chỉ còn đứa con này làm niềm an ủi duy nhất trong suốt ba mươi mấy năm nay của y.
Nghe cha mình nói như vậy, Diệp Du Đồng nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng gật đầu.
Chiếc xe có rèm che vững vàng nhanh chóng chạy trên con đường yên tĩnh, mà ở bên trong xe, cả ba người đều im lặng. Cảm giác nặng nề lan tỏa, Diệp Du Đồng thấy lo lắng, cậu lấy hết dũng khí vươn tay nắm lấy tay cha cậu, cảm giác đối phương hơi chấn động, ngay tức khắc cậu bị nắm ngược lại, bàn tay to lớn ấm áp đó che chở cho cậu, mang đến cho cậu sự an tâm đồng thời cũng khiến hai má cậu nóng rần.
Cảm nhận được cậu nhóc đang an ủi mình, chẳng lẽ ngay cả một đứa nhóc mà cũng có thể nhìn ra cơn sóng ngầm dữ dội này sao? Diệp Phùng Xuân thở dài, nắm chặt lấy đôi tay gầy, lạnh lẽo của con.
Dì Cẩm đã đóng cửa không màn đến sự đời nhiều năm rồi, tuy nói là tu hành vì sám hối, nhưng chỉ sợ là muốn dùng cách này để khiến y thỏa hiệp, xin y khoan dung. Diệp Phùng Xuân cười khổ, y tự hỏi mình chưa bao giờ làm chuyện gì xấu với các em, thuở nhỏ y còn kính trọng, nghe lời dì Cẩm, vậy tại sao dì ấy lại nghĩ mình sẽ làm chuyện tổn hại đến các em? Thậm chí còn không từ thủ đoạn tính kế với y....Không biết lúc dì ấy nhìn thấy đứa nhỏ Đồng Đồng này, trong lòng sẽ cảm thấy thế nào.
Vào ban đêm, trên núi ở ngoại thành quả thật lạnh thấu người. Ba người đi dọc theo đường mòn quanh co uốn khúc lên đến giữa lưng chừng núi. Đứng trước cửa ngôi miếu nho nhỏ, một mùi hương trang nghiêm thần bí len vào mũi, chiếm lấy tâm hồn chưa tham thấu sự đời của Diệp Du Đồng. Trên thế gian này thật sự có thần linh? Cậu mờ mịt tự hỏi, nếu cậu có thứ tình cảm kì quái với cha mình, nhất định sẽ bị ân trên trừng phạt chăng? Giống như chuyện những người đó nói cậu khắc chết mẹ và em gái.....Cậu rùng mình.
Không! Không được, mình làm sao có thể, mình tuyệt không thể mang bất hạnh đến cho ba! Thứ tình cảm vượt khỏi tình cảm cha con này, nhất dịnh sẽ có tội, chỉ một mình cậu nhận lấy là được, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cha cậu biết......Trước đây cậu không bao giờ dám nghĩ sâu hơn, nhưng giờ phút này bỗng nhiên Diệp Du Đồng thống khổ hiểu ra rằng: Tại sao mỗi ngày cậu phải nhớ lại những chuyện xảy ra lúc ở chung với cha mới ngủ ngon được, mà nhiều đêm giật mình tỉnh giấc lại hoảng hốt bất an.......Đó không phải vì cô đơn hay thiếu cảm giác an toàn, mà là một loại tuyệt vọng mãi mãi cũng không cách nào thoát khỏi được. Trên thế giới này, không có ai có quan hệ càng gần lại càng xa như bọn họ......kiếp này cậu cảm thấy mình thật may mắn khi được làm đứa con của cha cậu, nhưng có lúc lòng tham của cậu lại không cam lòng làm con y, tình cảm giữa cậu và y có lẽ sẽ thân thiết hơn, thân thiết hơn, thân thiết hơn........
"Vào thôi, bên ngoài lạnh lắm!"
Nghe cha mình nhỏ giọng thúc giục, Diệp Du Đồng nhấc chân bước qua ngạch cửa. Ngọn đèn ảm đạm bỗng nhiên chiếu sáng bốn pho tượng phật cao lớn ở hai bên, khuôn mặt họ nghiêm túc trang nghiêm uy vũ, trợn mắt lạnh lùng nhìn cậu, giống như đã sớm nhìn thấu ý niệm dơ bẩn cất giấu sâu trong nội tâm của cậu. Cậu hoảng hốt "A" lên một tiếng, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, bàn chân cũng mềm nhũn ra.
"Đồng Đồng, con sao vậy?"
Giọng nói của Diệp Phùng Xuân vang lên bên tai giống như ánh mặt trời xuyên qua mấy lớp mây mù, cái ôm ấm áp ấy cũng nhanh chóng ổn định lại bước chân yếu ớt của cậu bé. Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của cha mình, Diệp Du Đồng cắn răng đẩy nhẹ y ra, cố gắng điều chỉnh hô hấp lại, "Không sao cả, cửa cao quá......Mình vào thôi!"
Cậu có thế nào cũng không sao, thần giận cũng tốt, phật trách cũng được, cậu chỉ muốn cố gắng bảo vệ cho cha cậu.....Bất kì ai cũng không thể thương tổn y, kể cả chính mình. Cho dù là bà nội nằm trên giường bệnh, chỉ cần có uy hiếp đến y, Diệp Du Đồng cũng không an lòng để y đi đối mặt một mình.
.......giống như đã sớm nhìn thấu ý niệm dơ bẩn cất giấu sâu trong nội tâm của cậu.
Cuối cùng kì nghỉ hè cũng sắp kết thúc.
Những ngày nghỉ này chắc chắn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Diệp Du Đồng trong suốt mười sáu năm qua. Ngay từ lúc nhỏ cậu đã rất quyến luyến cha mình rồi, nhưng cậu lại không dám đến gần y. Tuổi ngày một lớn, khát vọng muốn đuổi theo cha lại càng không thể đè nén. Có lẽ do Diệp Du Đồng không đủ thông minh, lại chẳng có mấy tự tin nhưng nghị lực và sức chịu đựng của cậu lại cứng cỏi đến ngay cả cậu cũng không ngờ. Nếu một người dùng cả đời mình để theo đuổi một chuyện gì đó, năm dài tháng rộng tất nhiên sẽ sinh ra kết quả kinh người.
.
Hiện giờ Diệp Phùng Xuân gần như đã quen với việc tối nào cũng thấy cậu nhóc trong phòng sách. Cậu giống như một chậu măng tây nho nhỏ đặt trên bàn, mỏng manh, tao nhã, yên tĩnh, trầm lặng ở một bên làm bạn với y. Hiện tại Diệp Phùng Xuân đặc biệt cho phép cậu đặt thêm một cái bàn học trong căn phòng sách to lớn này, để cậu nhóc chuẩn bị bài tập lên lớp, chỗ nào không hiểu có thể ghi lại, mỗi ngày từ chín giờ đến mười giờ y sẽ dạy cho cậu.
Cậu bé có được "đặc quyền" này mà hưng phấn cả một buổi tối, những chuyện này Diệp Phùng Xuân đều nhìn thấy, lúc đó y cảm thấy có lẽ y đã quá xem nhẹ những bước đi chập chững đầu đời của con mình rồi. Một người vốn yếu đuối nhu nhược bỗng nhiên bị đưa tới trường, cũng may khả năng tự chủ của đứa nhỏ tám tuổi khi ấy rất lớn, không cần bất kì ai quản chế cũng có thể kiên trì học tập.
Dưới ánh đèn sáng chói, cả hai cha con đều chăm chú vào việc của mình, đột nhiên có người vội vã đẩy cánh cửa gỗ ra, "Anh hai!" Giọng nói vừa nghẹn ngào vừa hốt hoảng, Diệp Du Đồng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chú út Diệp Ngạo Đông.
"Sao vậy?" Tức nhiên Diệp Phùng Xuân cũng thấy em mình có gì đó là lạ, y lập tức đứng lên.
"Mẹ em.......Có lẽ sắp không ổn rồi, bà quyết không đi bệnh viện, hi vọng anh có thể đến gặp bà một lần!" Diệp Ngạo Đồng nói những lời này ra, sắc mặt vô cùng thảm đạm, "Em đã báo với chị ba, chị tư rồi, anh......." Nói tới đây dường như y hơi chần chờ, rồi liếc nhìn anh trai.
Diệp Phùng Xuân nghe em mình nói xong, hai mắt y nhíu lại, lạnh giá. Lần đầu tiên Diệp Du Đồng thấy cha mình như vậy, cậu biết trong nhà đã xảy ra chuyện lớn rồi, cậu lo sợ, bất an. Mẹ của chú út, cũng chính là bà nội trên danh nghĩa của cậu, suốt tám năm qua cậu chưa một lần thấy mặt, chỉ nghe Kỷ bà bà kể bà ấy đã vào miếu tu hành từ rất nhiều năm trước, đến ngay cả con gái của mình cũng không chịu gặp, cả đời không qua lại với nhau.
Đương nhiên, cũng có người nói, sau khi Diệp Phùng Xuân tranh đoạt được quyền làm chủ Diệp gia đã đuổi bà ra khỏi nhà, tuy nhiên Diệp Du Đồng vẫn không thể tin vào chuyện này. Hôm nay đột nhiên nghe nói bà bệnh nặng, thật không biết cha cậu tính toán thế nào.
"Anh đi thay áo!" Diệp Phùng Xuân bình tĩnh trả lời, y thấy cậu em trai đứng bên cạnh thở ra một hơi, y lại bổ sung một câu,"Em nghĩ anh sẽ không đi sao?"
Diệp Ngạo Đông im lặng, một lúc sau mới trả lời, "Nếu em là anh, em sẽ không đi!"
"Đi thôi!" Về câu trả lời của cậu em, y từ chối cho ý kiến. Diệp Phùng Xuân vừa bước khỏi phòng sách, đột nhiên nhớ tới con mình, vì thế y xoay người lại dặn dò, "Ba có việc phải ra ngoài với chú út một lát, hôm nay con........"
Còn chưa nói xong, cậu nhóc đã vội vàng chạy tới túm lấy tay áo của y, "Ba ơi, con......Có thể đi với ba không?" Cậu nhớ tới thái độ hằn học của cô út với cha cậu, nhớ tới những lời đồn đãi không tốt về y với bà nội, lại thêm câu nói của chú út khi nãy, bất kể thế nào cậu cũng cảm thấy không yên lòng, "Con hứa sẽ không gây phiền toái cho mọi người!"
Đáng lẽ với tính tình của Diệp Phùng Xuân, tuyệt đối sẽ không để một cậu bé dính vào chuyện riêng của người lớn, huống chi giữa y và dì Cẩm lại phức tạp như vậy. Nhưng khi y cúi đầu xuống nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, bất an của con mình, không hiểu sau những gánh nặng trong lòng y bỗng chốc vơi đi phân nửa. Y lại nhớ tới hành động của đứa nhỏ này vào cái hôm mà y cãi nhau với em gái, đây có lẽ là lần đầu tiên y có ý nghĩ muốn dựa dẫm vào người khác. Cảm giác đó ngày càng mạnh mẽ và y cũng đã sớm tự cảnh cáo chính mình nhưng xét về mặt tình cảm y lại cảm thấy nếu như y cự tuyệt thỉnh cầu của con, chỉ sợ tối nay cậu nhóc sẽ ngủ không yên.
"Đi thay một bộ quần áo dài tay, buổi tối trên núi lạnh lắm!" Hóa ra y chỉ còn đứa con này làm niềm an ủi duy nhất trong suốt ba mươi mấy năm nay của y.
Nghe cha mình nói như vậy, Diệp Du Đồng nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng gật đầu.
Chiếc xe có rèm che vững vàng nhanh chóng chạy trên con đường yên tĩnh, mà ở bên trong xe, cả ba người đều im lặng. Cảm giác nặng nề lan tỏa, Diệp Du Đồng thấy lo lắng, cậu lấy hết dũng khí vươn tay nắm lấy tay cha cậu, cảm giác đối phương hơi chấn động, ngay tức khắc cậu bị nắm ngược lại, bàn tay to lớn ấm áp đó che chở cho cậu, mang đến cho cậu sự an tâm đồng thời cũng khiến hai má cậu nóng rần.
Cảm nhận được cậu nhóc đang an ủi mình, chẳng lẽ ngay cả một đứa nhóc mà cũng có thể nhìn ra cơn sóng ngầm dữ dội này sao? Diệp Phùng Xuân thở dài, nắm chặt lấy đôi tay gầy, lạnh lẽo của con.
Dì Cẩm đã đóng cửa không màn đến sự đời nhiều năm rồi, tuy nói là tu hành vì sám hối, nhưng chỉ sợ là muốn dùng cách này để khiến y thỏa hiệp, xin y khoan dung. Diệp Phùng Xuân cười khổ, y tự hỏi mình chưa bao giờ làm chuyện gì xấu với các em, thuở nhỏ y còn kính trọng, nghe lời dì Cẩm, vậy tại sao dì ấy lại nghĩ mình sẽ làm chuyện tổn hại đến các em? Thậm chí còn không từ thủ đoạn tính kế với y....Không biết lúc dì ấy nhìn thấy đứa nhỏ Đồng Đồng này, trong lòng sẽ cảm thấy thế nào.
Vào ban đêm, trên núi ở ngoại thành quả thật lạnh thấu người. Ba người đi dọc theo đường mòn quanh co uốn khúc lên đến giữa lưng chừng núi. Đứng trước cửa ngôi miếu nho nhỏ, một mùi hương trang nghiêm thần bí len vào mũi, chiếm lấy tâm hồn chưa tham thấu sự đời của Diệp Du Đồng. Trên thế gian này thật sự có thần linh? Cậu mờ mịt tự hỏi, nếu cậu có thứ tình cảm kì quái với cha mình, nhất định sẽ bị ân trên trừng phạt chăng? Giống như chuyện những người đó nói cậu khắc chết mẹ và em gái.....Cậu rùng mình.
Không! Không được, mình làm sao có thể, mình tuyệt không thể mang bất hạnh đến cho ba! Thứ tình cảm vượt khỏi tình cảm cha con này, nhất dịnh sẽ có tội, chỉ một mình cậu nhận lấy là được, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cha cậu biết......Trước đây cậu không bao giờ dám nghĩ sâu hơn, nhưng giờ phút này bỗng nhiên Diệp Du Đồng thống khổ hiểu ra rằng: Tại sao mỗi ngày cậu phải nhớ lại những chuyện xảy ra lúc ở chung với cha mới ngủ ngon được, mà nhiều đêm giật mình tỉnh giấc lại hoảng hốt bất an.......Đó không phải vì cô đơn hay thiếu cảm giác an toàn, mà là một loại tuyệt vọng mãi mãi cũng không cách nào thoát khỏi được. Trên thế giới này, không có ai có quan hệ càng gần lại càng xa như bọn họ......kiếp này cậu cảm thấy mình thật may mắn khi được làm đứa con của cha cậu, nhưng có lúc lòng tham của cậu lại không cam lòng làm con y, tình cảm giữa cậu và y có lẽ sẽ thân thiết hơn, thân thiết hơn, thân thiết hơn........
"Vào thôi, bên ngoài lạnh lắm!"
Nghe cha mình nhỏ giọng thúc giục, Diệp Du Đồng nhấc chân bước qua ngạch cửa. Ngọn đèn ảm đạm bỗng nhiên chiếu sáng bốn pho tượng phật cao lớn ở hai bên, khuôn mặt họ nghiêm túc trang nghiêm uy vũ, trợn mắt lạnh lùng nhìn cậu, giống như đã sớm nhìn thấu ý niệm dơ bẩn cất giấu sâu trong nội tâm của cậu. Cậu hoảng hốt "A" lên một tiếng, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, bàn chân cũng mềm nhũn ra.
"Đồng Đồng, con sao vậy?"
Giọng nói của Diệp Phùng Xuân vang lên bên tai giống như ánh mặt trời xuyên qua mấy lớp mây mù, cái ôm ấm áp ấy cũng nhanh chóng ổn định lại bước chân yếu ớt của cậu bé. Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của cha mình, Diệp Du Đồng cắn răng đẩy nhẹ y ra, cố gắng điều chỉnh hô hấp lại, "Không sao cả, cửa cao quá......Mình vào thôi!"
Cậu có thế nào cũng không sao, thần giận cũng tốt, phật trách cũng được, cậu chỉ muốn cố gắng bảo vệ cho cha cậu.....Bất kì ai cũng không thể thương tổn y, kể cả chính mình. Cho dù là bà nội nằm trên giường bệnh, chỉ cần có uy hiếp đến y, Diệp Du Đồng cũng không an lòng để y đi đối mặt một mình.
Tác giả :
Cần Thái Hương Kiền