Phụng Chỉ Béo Phì
Chương 12
Chương 12
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Tiểu Phượng Hoàng ở thanh lâu đợi nửa tháng, người vẫn không tới.
Tiểu Phượng Hoàng lặng lẽ khắc chữ lên đầu giường, hôm nay y đã khắc được ba chữ, đến chữ thứ tư, nét bút đầu tiên còn chưa hạ xuống thì thị đồng bên ngoài đã gọi y: "Tiểu công tử, chuẩn bị ra ngoài gặp khách!"
Tiểu Phượng Hoàng ở trên giường trở mình, đem cả người vùi vào chiếc áo ngủ bằng gấm, thanh âm nghe có chút ủ rũ: "Ta khó chịu, kêu khách đổi người đi."
Thị đồng sợ hãi hỏi: "Tiểu công tử, ngài bị sao vậy? Hay là đêm qua mở cửa sổ, gặp gió nên cảm lạnh rồi?"
Tiểu Phượng Hoàng nắm cổ, giả vờ bị bệnh thở dài: "Cũng có thể."
Kỳ thực thân thể y rất khỏe mạnh. Thầy bói nói không sai chút nào, y từ nhỏ đến lớn một đường ca múa thăng tiến, một chút nóng sốt sinh bệnh cũng chưa từng gặp, hôm qua y có mở cửa sổ, nhưng cũng chỉ là do buồn chán nhìn cảnh người tới người đi dưới thanh lâu, ai cũng không đẹp bằng người trong lòng của y.
Bên ngoài truyền đến giọng của thị đồng cùng giọng nói của người nào đó, vang vang một mảnh. Tiểu Phượng Hoàng nhúc nhích trên giường liền nghe thấy một âm thanh trầm thấp của ai kia: "Vậy ta không vào nữa, còn chuyện này thì ngươi ta nói với y một tiếng, hỏi ý tứ của y như thế nào, ta còn có việc, chút nữa phải đi ngay."
Tiểu Phượng Hoàng giật mình, vội vàng từ trên giường bay xuống.
Thị đồng nghe được động tĩnh bên trong, nhanh chóng quay đầu lại hô: "Tiểu công tử, tiểu công tử? Ngươi đừng động, ta liền đi mời đại phu tới!"
Tiểu Phượng Hoàng la lên: "Ta tốt lắm!"
Y nhanh chóng thay quần áo, chạy trước gương xoay vài vòng rồi chạy ra cửa. Một chuỗi động tác gây ra động tĩnh không nhỏ, hấp tấp chạy ra cửa, nhưng một khắc thấy Tinh Dịch y liền yên tĩnh lại.
Phong hoa nguyệt mạo, mắt ngọc mày ngài, người thiếu niên quy củ đứng trước mặt hắn, ngày thường y luôn kiêu ngạo nhưng không che mất thần thái động nhân, hôm nay phong thái lại điệu thấp, có chút cẩn thận và mong đợi điều gì.
Quả thật vẫn còn con nít!
Tinh Dịch dẫn y tới một chỗ cách rất xa thanh lâu. Hắn dắt y tới nơi binh mã đóng quân du ngoạn, đập vào mắt là nơi thanh sơn lục thủy, gió núi mây mù vô tận.
Tiểu Phượng Hoàng lo lắng mình sẽ không về đúng giờ, sẽ bị đánh đòn: "Chúng ta không cần phải đi xa như thế này được không?"
Trên đường đi Tinh Dịch cũng không nói nhiều, hắn nói: "Chỉ cần ở bên cạnh ta là tốt rồi, những chuyện khác không cần lo lắng."
Tiểu Phượng Hoàng không ngờ tới lần đi này bọn họ đi hơn 15 ngày, cứ như Tinh Dịch đang bù đắp lại những ngày mà họ không ở bên nhau. Bất quá trên đường lại xảy ra chút sự cố, Tiểu Phượng Hoàng vì leo núi nên bị đau chân, tạm thời không thể di chuyển, chỉ có thể ở trong doanh địa Tinh Dịch dưỡng thương. Nhờ vào lần đi chơi này y mới biết được, nguyên lai Tinh Dịch không phải Vương gia bình thường mà hắn chính là trọng thần của Thiên tử đương triều, lần này hắn được phái tới Giang Lăng dẫn binh.
Vì Tiểu Phượng Hoàng bị thương ở chân nên chỉ có thể ngồi, y ngồi ngay chân Tinh Dịch mài mực cho hắn rồi nhìn Tinh Dịch xử lý công văn quân vụ, khi hắn tiếp kiến ngoại thần thì y trốn sau bình phong vẽ vời. Tới giờ cơm, hai người ngồi đối diện nhau, ăn chậm nhai kĩ, yên lặng không tiếng động. Tính tình Tiểu Phượng Hoàng từ trước tới này đều thích náo nhiệt, mỗi ngày líu lo nói một đống chuyện với Tinh Dịch, hắn thỉnh thoảng "Ừ" một hai tiếng, hoặc là nhàn nhạt mỉm cười, chỉ vậy thôi mà Tiểu Phượng Hoàng cũng cảm thấy rất vui. Tuy vui mừng nhưng cũng có chút khổ sở.
Ngây ngốc đến ngày cuối cùng, Tiểu Phượng Hoàng biết cũng đã đến ngày y phải trở về. Tinh Dịch đi ra ngoài tuần tra, để y ngồi trong quân doanh, buổi tối sẽ đưa y về lại thanh lâu.
Trong lúc chờ đợi, người hầu đưa lên một mâm anh đào đông lạnh cho y ăn, Tiểu Phượng Hoàng theo thói quen lấy cây trâm phượng nhỏ dài lọc bỏ hạt quả ra. Vừa cạy thịt quả, vừa suy nghĩ xem mình phải làm cái gì bây giờ?
Y cảm thấy nếu y trở về thì cũng không còn lòng dạ nào đi gặp người khác, giả bộ bệnh cũng không phải kế lâu dài.
Y cũng chưa tới 17 tuổi, mụ mụ cũng không cho phép vì tư tình mà bỏ lỡ kiếm tiền cho thanh lâu, nếu là người khác mà không nguyện gặp khách thì sẽ bị đánh cho đến chết.
"Dù sao cũng chết, trời có sập thì cũng phải chống!" Tiểu Phượng Hoàng nghĩ nghĩ, nhìn số quả đào trong tay, liền đưa ra quyết định.
Y đếm từng trái một, số lẻ sống, số chẵn chết, y không muốn tiếp tục sống như thế này nữa. Nếu cuối cùng là chẵn, y sẽ đi đến sông tự tử, nếu là lẻ thì y sẽ cắt đứt tất cả, sau này sẽ không gặp lại Tinh Dịch, quay trở về sống với cuộc sống như trước.
Y còn tiếp tục cân nhắc: "Phi nga ngác hỏa tự thủ diệt vong (nghĩa là thiêu thân tự lao đầu vào lửa thì tự làm tự chịu), trời có sập thì còn có đất mà!"
Y cầm lấy một quả đếm từng số, từng tiếng một vang lên đều đều. Mâm bạc trên bàn cũng đã tan đá, hòa quyện cùng với nước quả đào tinh tế chảy xuôi nhuộm thành một màu hồng xinh đẹp.
Một quả cuối cùng.
Tiểu Phượng Hoàng vươn tay, là lẻ, xem ra thiên ý là vậy. Nhưng y còn chưa chạm tới quả cuối cùng kia thì có một cánh tay từ sau lưng y vươn tới, cầm lấy quả anh đào kia bỏ vào miệng.
Tinh Dịch cúi đầu hỏi y: "Đếm cái này để làm gì?"
Tiểu Phượng Hoàng ngẩn người, sau đó tránh ánh mắt của hắn, chột dạ nở nụ cười: "Ta chỉ đếm cho vui thôi..."
Tinh Dịch cũng không hỏi nhiều, hai người dựa theo kế hoạch ăn tối trước, rồi lên xe ngựa trở về thành.
Chỉ là Tiểu Phượng Hoàng vẫn không hiểu, quả đào cuối cùng kia bị Tinh Dịch ăn rồi, vậy là chẵn hay lẻ?
- -------------------------------------------------------------
"Ta sai rồi!"
"Ta thật sự sai rồi, ta không nên giả vờ không nói được, bởi vì ta sợ ngươi sẽ nghĩ ta có mưu đố quấy rồi ngươi cho nên ta mới vậy. Ta nghe người ta nói, tính tình ngươi không tốt, cũng không thích nuôi sủng vật."
"Thế nhưng ta thật sự không hóa được hình người, không tin ngươi cứ đi hỏi Vương Mẫu với Minh Vương đại nhân, ta ở chỗ hắn làm công, ta rất đáng thương, vốn nghĩ sẽ cầm tiền lương đi du lịch thế nhưng lại bị lừa mất, chỉ có thể tìm ngươi nương tựa, vì nghe nói ngươi rất có tiền."
Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm trước mặt Tinh Dịch, cúi đầu kiểm điểm. Cục nắm tuyết trắng, tròn vo, lông nhung phấp phới, nhìn dáng dấp vô cùng thảm thương, trong khi nói chuyện còn nấc lên vài tiếng nghẹn ngào chực khóc, cứ như chỉ một giây sau là nó sẽ bị phu quân mình đuổi ra khỏi nhà vậy.
Tiểu Phượng Hoàng dùng cánh mập lau lau nước mắt, tội nghiệp nói: "Ngươi cũng không được đuổi ta đi. Ta sẽ không hóa hình người, giờ có về thì cũng chỉ đi làm công cho người ta, không chừng cũng chẳng ai thèm thuê ta nữa. Khi ta còn trong trứng đã bị cha mẹ vứt bỏ, ta còn tưởng ta đã có một gia đình..."
Tiểu chim ú run run người, đầu chúi vào đôi cánh mềm mềm, giọng nói nghẹn ngào: "Ngươi có thể không đuổi ta đi được không... tuy rằng ta rất béo, thế nhưng ta có thể kiên trì giảm béo, ta còn có thể nhảy thể dục giảm béo cho ngươi xem. Nếu ngươi không muốn xem ta nhảy thể dục thì ta chạy ra ngoài hái trái cây cho ngươi ăn, ngươi mỗi ngày đều chẳng ăn gì cả, vậy là hổng tốt đâu..."
Tinh Dịch xoa xoa huyệt thái dương. Đối mặt với con tiểu chim ú đang cúi đầu hối lỗi này, hắn mím môi muốn cười một cái ghê gớm nhưng không được, hắn rũ đôi mắt lãnh đạm xuống thong thả mở miệng: "Ta muốn tu luyện."
Tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng hỏi: "Vậy ta có thể, có thể đứng xem ngươi được hông?"
Tinh Dịch không trả lời. Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng nhảy đến bên khung cửa sổ, giống như lúc trước ngồi chồm hỗm nơi đó, cục nắm tròn xoe không nhúc nhích nhìn hắn, bộ dáng thập phần bi thương.
Trong lòng tràn đầy chờ mong Tinh Dịch thi thoảng rảnh rỗi sẽ xoa xoa nó, thế nhưng Tinh Dịch không làm vậy với nó nữa, nó kiễng chân mong mỏi, sau đó lại đem cái đầu hạ xuống. Thời điểm mặt trăng dần lên cao, Tinh Dịch đem công việc trên tay xuống, cầm đèn lồng chuẩn bị xuất môn, Tiểu Phượng Hoàng liền cản tay hắn châm lửa trước, "phốc" một tiếng nó phun chút lửa ra giúp hắn đốt nến.
Nhưng đáng tiếc nó dùng sức mạnh quá nên đốt luôn cái đèn. Gió bên ngoài thổi qua làm ngọn lửa bén cao lên, xém chút nữa là đốt luôn lông Tiểu Phượng Hoàng.
Tinh Dịch nhìn Tiểu Phượng Hoàng, thân thủ làm một cái phép đem lửa ép xuống.
Tiểu Phượng Hoàng bạch bạch chạy tới, đầu nhỏ rũ xuống, vô cùng buồn bã. Nó đi theo phía sau Tinh Dịch, Tinh Dịch đi vài bước, nó liền bạch bạch chạy theo vượt lên trước, cứ lặp đi lặp lại như vậy, từ xa nhìn vào chỉ thấy một viên cầu tròn xoe đang lăn chứ không phải chạy nữa.
Sau khi trở về, Tinh Dịch tắm rửa, rửa mặt, rồi cởi áo lên giường. Mới vừa nằm xuống, một cục nắm bông xù lăn tới, hai móng vuốt nhỏ rơi trên gối mềm, cái bụng toàn lông mao nhung nhung của chim nhỏ thì dán tại gò má hắn.
Tinh Dịch nghiêng đầu nhìn nó một chút, sau đó nhắm mắt ngủ.
Tiểu chim ú giơ cánh mềm chọt chọt má hắn.
Tinh Dịch vẫn không nhúc nhích.
Trong bóng đêm, Tinh Dịch nghe được chim nhỏ bên người hít một hơi khí lạnh, sau đó rung rinh mấy bước, đặt mông lên gối hắn.
Hắn mở to mắt, nhìn Tiểu Phượng Hoàng nỗ lực bò dậy, trong miệng ngậm một chiếc lông đuôi tuyết trắng.
"Cái này tặng cho ngươi, xin lỗi, không biết ngươi có muốn hay không, thế nhưng nếu ngươi không muốn, người ta sẽ rất khó chịu. Đây là cái lông chim đẹp nhất của ta, ngươi không được ghét bỏ nó." Đôi mắt đậu đen của Tiểu Phượng Hoàng lấp lánh nước mắt, "Đau có chút híu thôi, ngươi đừng không để ý đến ta nữa, có được không?"
Nói xong, tiểu chim ú càng thêm ủ rũ, ủy ủy khuất khuất lui về sau, hình như rất đau lòng.
Tinh Dịch ngồi dậy, bắt được Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng hoảng sợ, một lát sau liền không nhúc nhích, khéo léo nằm trong lòng bàn tay của hắn, còn dùng móng vuốt nhỏ gãi gãi ngón tay hắn.
Tinh Dịch lật người Tiểu Phượng Hoàng lại, kiểm tra lông đuôi của nó. Không biết hắn dùng phép thuật gì, Tiểu Phượng Hoàng cảm thấy mông mình có cảm giác mát lạnh, nó hoảng sợ định động đậy thì bị Tinh Dịch thấp giọng quát bảo ngưng: "Đừng nhúc nhích, không phải ngươi bảo đau sao?"
(Gián: mát mát... Durex trong truyền thuyết ư)
Lúc này Tiểu Phượng Hoàng mới để Tinh Dịch tùy ý kéo mông mình, sau đó cả người lại bị lật lên lần nữa, tứ chi dang rộng nằm trên bàn tay Tinh Dịch.
Tinh Dịch giơ ngón trỏ, gãi gãi lớp lông nhung trên bụng nó: "Ngủ thôi. Sau này không được làm loại chuyện này nữa."
Tiểu Phượng Hoàng ngẩn người, sau đó ngạc nhiên từ tròn tay hắn đứng dậy, bay tới đầu vai của hắn.
Nó cẩn thận hỏi: "Vậy ta có thể sử dụng tóc của ngươi làm ổ không?"
Tinh Dịch lần nữa nằm xuống giường: "Tùy ngươi."
Tiểu Phượng Hoàng quan sát hắn một hồi mới yên tâm chạy lên đầu phu quân nhà mình làm ổ. Móng vuốt được thu hồi lại, rất cẩn thận không làm đau hắn, rồi cuộn người thành một viên cầu, cứ như vậy đi vào giấc ngủ.
Nó vươn cánh nhỏ vỗ vỗ đầu Tinh Dịch: "Ngủ ngon."
Tinh Dịch không có động tĩnh gì, Tiểu Phượng Hoàng đợi hoài, nghĩ rằng hắn ngủ rồi. Một lát sau, khi Tiểu Phượng Hoàng sắp ngủ thì Tinh Dịch cúi đầu nói khẽ: "Ngủ ngon, Tiểu Phượng Hoàng."
- ---------------------------------------------------------------
Tiểu Phượng Hoàng cho là chuyện này đã kết thúc thiệt là viên mãn, ai ngờ ngày hôm sau, nó bị hốt trọn ổ.
Thừa dịp Tinh Dịch ngủ chưa dậy, Tiểu Phượng Hoàng chạy ra ngoài vừa vặn gặp được Kim sí điểu.
Kim sí điểu khẩn trương hỏi nó: "Thế nào rồi? Ngươi bị phát hiện rồi?"
Tiểu Phượng Hoàng kéo hắn chạy vào rừng trúc: "Yên tâm. Tuy rằng bị phát hiện nhưng ta có biện pháp. Sau này chúng ta chỉ gặp nhau lúc sáng sớm thôi nhen, dù sao thì chủ nghĩa Đế quân ta cũng không lên nổi, chúng ta cứ tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm."
Gián: chủ nghĩa Đế quân ở đây ý là anh công sống thanh đạm, ko ăn uống gì hết còn hai đứa này thì ham ăn ham uống.
Kim sí điểu ngạc nhiên nói: "Ngươi còn dám chạy tới rừng tử trúc? Hôm qua ta đã cảm thấy không phù hợp, chỉ sợ Đế quân nghe được hai chúng ta nói chuyện."
Tiểu Phượng Hoàng vỗ ngực: "Sợ cái gì! Đều là làm bộ thôi, giả vờ thương cảm, lại dùng chút khổ nhục kế, dỗ ai đó mắc câu,...ta kể ngươi nghe, ta tặng cho hắn một chiếc lông đuôi, hắn liền tha thứ cho ta rồi, kỳ thực nhổ lông đuôi một chút cũng không đau nhức, cách đêm là nó mọc lại rồi, hồi trước ta còn tặng cho Minh vương một rổ lận ha ha ha..."
Nói xong, nó thấy mặt của Kim sí điểu sai sai, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Kim sí điểu giơ cánh chỉ về phía sau lưng nó.
RedHorn: lại chết em rồi...=]]]]]]]]]]
Hết chương 12
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Tiểu Phượng Hoàng ở thanh lâu đợi nửa tháng, người vẫn không tới.
Tiểu Phượng Hoàng lặng lẽ khắc chữ lên đầu giường, hôm nay y đã khắc được ba chữ, đến chữ thứ tư, nét bút đầu tiên còn chưa hạ xuống thì thị đồng bên ngoài đã gọi y: "Tiểu công tử, chuẩn bị ra ngoài gặp khách!"
Tiểu Phượng Hoàng ở trên giường trở mình, đem cả người vùi vào chiếc áo ngủ bằng gấm, thanh âm nghe có chút ủ rũ: "Ta khó chịu, kêu khách đổi người đi."
Thị đồng sợ hãi hỏi: "Tiểu công tử, ngài bị sao vậy? Hay là đêm qua mở cửa sổ, gặp gió nên cảm lạnh rồi?"
Tiểu Phượng Hoàng nắm cổ, giả vờ bị bệnh thở dài: "Cũng có thể."
Kỳ thực thân thể y rất khỏe mạnh. Thầy bói nói không sai chút nào, y từ nhỏ đến lớn một đường ca múa thăng tiến, một chút nóng sốt sinh bệnh cũng chưa từng gặp, hôm qua y có mở cửa sổ, nhưng cũng chỉ là do buồn chán nhìn cảnh người tới người đi dưới thanh lâu, ai cũng không đẹp bằng người trong lòng của y.
Bên ngoài truyền đến giọng của thị đồng cùng giọng nói của người nào đó, vang vang một mảnh. Tiểu Phượng Hoàng nhúc nhích trên giường liền nghe thấy một âm thanh trầm thấp của ai kia: "Vậy ta không vào nữa, còn chuyện này thì ngươi ta nói với y một tiếng, hỏi ý tứ của y như thế nào, ta còn có việc, chút nữa phải đi ngay."
Tiểu Phượng Hoàng giật mình, vội vàng từ trên giường bay xuống.
Thị đồng nghe được động tĩnh bên trong, nhanh chóng quay đầu lại hô: "Tiểu công tử, tiểu công tử? Ngươi đừng động, ta liền đi mời đại phu tới!"
Tiểu Phượng Hoàng la lên: "Ta tốt lắm!"
Y nhanh chóng thay quần áo, chạy trước gương xoay vài vòng rồi chạy ra cửa. Một chuỗi động tác gây ra động tĩnh không nhỏ, hấp tấp chạy ra cửa, nhưng một khắc thấy Tinh Dịch y liền yên tĩnh lại.
Phong hoa nguyệt mạo, mắt ngọc mày ngài, người thiếu niên quy củ đứng trước mặt hắn, ngày thường y luôn kiêu ngạo nhưng không che mất thần thái động nhân, hôm nay phong thái lại điệu thấp, có chút cẩn thận và mong đợi điều gì.
Quả thật vẫn còn con nít!
Tinh Dịch dẫn y tới một chỗ cách rất xa thanh lâu. Hắn dắt y tới nơi binh mã đóng quân du ngoạn, đập vào mắt là nơi thanh sơn lục thủy, gió núi mây mù vô tận.
Tiểu Phượng Hoàng lo lắng mình sẽ không về đúng giờ, sẽ bị đánh đòn: "Chúng ta không cần phải đi xa như thế này được không?"
Trên đường đi Tinh Dịch cũng không nói nhiều, hắn nói: "Chỉ cần ở bên cạnh ta là tốt rồi, những chuyện khác không cần lo lắng."
Tiểu Phượng Hoàng không ngờ tới lần đi này bọn họ đi hơn 15 ngày, cứ như Tinh Dịch đang bù đắp lại những ngày mà họ không ở bên nhau. Bất quá trên đường lại xảy ra chút sự cố, Tiểu Phượng Hoàng vì leo núi nên bị đau chân, tạm thời không thể di chuyển, chỉ có thể ở trong doanh địa Tinh Dịch dưỡng thương. Nhờ vào lần đi chơi này y mới biết được, nguyên lai Tinh Dịch không phải Vương gia bình thường mà hắn chính là trọng thần của Thiên tử đương triều, lần này hắn được phái tới Giang Lăng dẫn binh.
Vì Tiểu Phượng Hoàng bị thương ở chân nên chỉ có thể ngồi, y ngồi ngay chân Tinh Dịch mài mực cho hắn rồi nhìn Tinh Dịch xử lý công văn quân vụ, khi hắn tiếp kiến ngoại thần thì y trốn sau bình phong vẽ vời. Tới giờ cơm, hai người ngồi đối diện nhau, ăn chậm nhai kĩ, yên lặng không tiếng động. Tính tình Tiểu Phượng Hoàng từ trước tới này đều thích náo nhiệt, mỗi ngày líu lo nói một đống chuyện với Tinh Dịch, hắn thỉnh thoảng "Ừ" một hai tiếng, hoặc là nhàn nhạt mỉm cười, chỉ vậy thôi mà Tiểu Phượng Hoàng cũng cảm thấy rất vui. Tuy vui mừng nhưng cũng có chút khổ sở.
Ngây ngốc đến ngày cuối cùng, Tiểu Phượng Hoàng biết cũng đã đến ngày y phải trở về. Tinh Dịch đi ra ngoài tuần tra, để y ngồi trong quân doanh, buổi tối sẽ đưa y về lại thanh lâu.
Trong lúc chờ đợi, người hầu đưa lên một mâm anh đào đông lạnh cho y ăn, Tiểu Phượng Hoàng theo thói quen lấy cây trâm phượng nhỏ dài lọc bỏ hạt quả ra. Vừa cạy thịt quả, vừa suy nghĩ xem mình phải làm cái gì bây giờ?
Y cảm thấy nếu y trở về thì cũng không còn lòng dạ nào đi gặp người khác, giả bộ bệnh cũng không phải kế lâu dài.
Y cũng chưa tới 17 tuổi, mụ mụ cũng không cho phép vì tư tình mà bỏ lỡ kiếm tiền cho thanh lâu, nếu là người khác mà không nguyện gặp khách thì sẽ bị đánh cho đến chết.
"Dù sao cũng chết, trời có sập thì cũng phải chống!" Tiểu Phượng Hoàng nghĩ nghĩ, nhìn số quả đào trong tay, liền đưa ra quyết định.
Y đếm từng trái một, số lẻ sống, số chẵn chết, y không muốn tiếp tục sống như thế này nữa. Nếu cuối cùng là chẵn, y sẽ đi đến sông tự tử, nếu là lẻ thì y sẽ cắt đứt tất cả, sau này sẽ không gặp lại Tinh Dịch, quay trở về sống với cuộc sống như trước.
Y còn tiếp tục cân nhắc: "Phi nga ngác hỏa tự thủ diệt vong (nghĩa là thiêu thân tự lao đầu vào lửa thì tự làm tự chịu), trời có sập thì còn có đất mà!"
Y cầm lấy một quả đếm từng số, từng tiếng một vang lên đều đều. Mâm bạc trên bàn cũng đã tan đá, hòa quyện cùng với nước quả đào tinh tế chảy xuôi nhuộm thành một màu hồng xinh đẹp.
Một quả cuối cùng.
Tiểu Phượng Hoàng vươn tay, là lẻ, xem ra thiên ý là vậy. Nhưng y còn chưa chạm tới quả cuối cùng kia thì có một cánh tay từ sau lưng y vươn tới, cầm lấy quả anh đào kia bỏ vào miệng.
Tinh Dịch cúi đầu hỏi y: "Đếm cái này để làm gì?"
Tiểu Phượng Hoàng ngẩn người, sau đó tránh ánh mắt của hắn, chột dạ nở nụ cười: "Ta chỉ đếm cho vui thôi..."
Tinh Dịch cũng không hỏi nhiều, hai người dựa theo kế hoạch ăn tối trước, rồi lên xe ngựa trở về thành.
Chỉ là Tiểu Phượng Hoàng vẫn không hiểu, quả đào cuối cùng kia bị Tinh Dịch ăn rồi, vậy là chẵn hay lẻ?
- -------------------------------------------------------------
"Ta sai rồi!"
"Ta thật sự sai rồi, ta không nên giả vờ không nói được, bởi vì ta sợ ngươi sẽ nghĩ ta có mưu đố quấy rồi ngươi cho nên ta mới vậy. Ta nghe người ta nói, tính tình ngươi không tốt, cũng không thích nuôi sủng vật."
"Thế nhưng ta thật sự không hóa được hình người, không tin ngươi cứ đi hỏi Vương Mẫu với Minh Vương đại nhân, ta ở chỗ hắn làm công, ta rất đáng thương, vốn nghĩ sẽ cầm tiền lương đi du lịch thế nhưng lại bị lừa mất, chỉ có thể tìm ngươi nương tựa, vì nghe nói ngươi rất có tiền."
Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm trước mặt Tinh Dịch, cúi đầu kiểm điểm. Cục nắm tuyết trắng, tròn vo, lông nhung phấp phới, nhìn dáng dấp vô cùng thảm thương, trong khi nói chuyện còn nấc lên vài tiếng nghẹn ngào chực khóc, cứ như chỉ một giây sau là nó sẽ bị phu quân mình đuổi ra khỏi nhà vậy.
Tiểu Phượng Hoàng dùng cánh mập lau lau nước mắt, tội nghiệp nói: "Ngươi cũng không được đuổi ta đi. Ta sẽ không hóa hình người, giờ có về thì cũng chỉ đi làm công cho người ta, không chừng cũng chẳng ai thèm thuê ta nữa. Khi ta còn trong trứng đã bị cha mẹ vứt bỏ, ta còn tưởng ta đã có một gia đình..."
Tiểu chim ú run run người, đầu chúi vào đôi cánh mềm mềm, giọng nói nghẹn ngào: "Ngươi có thể không đuổi ta đi được không... tuy rằng ta rất béo, thế nhưng ta có thể kiên trì giảm béo, ta còn có thể nhảy thể dục giảm béo cho ngươi xem. Nếu ngươi không muốn xem ta nhảy thể dục thì ta chạy ra ngoài hái trái cây cho ngươi ăn, ngươi mỗi ngày đều chẳng ăn gì cả, vậy là hổng tốt đâu..."
Tinh Dịch xoa xoa huyệt thái dương. Đối mặt với con tiểu chim ú đang cúi đầu hối lỗi này, hắn mím môi muốn cười một cái ghê gớm nhưng không được, hắn rũ đôi mắt lãnh đạm xuống thong thả mở miệng: "Ta muốn tu luyện."
Tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng hỏi: "Vậy ta có thể, có thể đứng xem ngươi được hông?"
Tinh Dịch không trả lời. Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng nhảy đến bên khung cửa sổ, giống như lúc trước ngồi chồm hỗm nơi đó, cục nắm tròn xoe không nhúc nhích nhìn hắn, bộ dáng thập phần bi thương.
Trong lòng tràn đầy chờ mong Tinh Dịch thi thoảng rảnh rỗi sẽ xoa xoa nó, thế nhưng Tinh Dịch không làm vậy với nó nữa, nó kiễng chân mong mỏi, sau đó lại đem cái đầu hạ xuống. Thời điểm mặt trăng dần lên cao, Tinh Dịch đem công việc trên tay xuống, cầm đèn lồng chuẩn bị xuất môn, Tiểu Phượng Hoàng liền cản tay hắn châm lửa trước, "phốc" một tiếng nó phun chút lửa ra giúp hắn đốt nến.
Nhưng đáng tiếc nó dùng sức mạnh quá nên đốt luôn cái đèn. Gió bên ngoài thổi qua làm ngọn lửa bén cao lên, xém chút nữa là đốt luôn lông Tiểu Phượng Hoàng.
Tinh Dịch nhìn Tiểu Phượng Hoàng, thân thủ làm một cái phép đem lửa ép xuống.
Tiểu Phượng Hoàng bạch bạch chạy tới, đầu nhỏ rũ xuống, vô cùng buồn bã. Nó đi theo phía sau Tinh Dịch, Tinh Dịch đi vài bước, nó liền bạch bạch chạy theo vượt lên trước, cứ lặp đi lặp lại như vậy, từ xa nhìn vào chỉ thấy một viên cầu tròn xoe đang lăn chứ không phải chạy nữa.
Sau khi trở về, Tinh Dịch tắm rửa, rửa mặt, rồi cởi áo lên giường. Mới vừa nằm xuống, một cục nắm bông xù lăn tới, hai móng vuốt nhỏ rơi trên gối mềm, cái bụng toàn lông mao nhung nhung của chim nhỏ thì dán tại gò má hắn.
Tinh Dịch nghiêng đầu nhìn nó một chút, sau đó nhắm mắt ngủ.
Tiểu chim ú giơ cánh mềm chọt chọt má hắn.
Tinh Dịch vẫn không nhúc nhích.
Trong bóng đêm, Tinh Dịch nghe được chim nhỏ bên người hít một hơi khí lạnh, sau đó rung rinh mấy bước, đặt mông lên gối hắn.
Hắn mở to mắt, nhìn Tiểu Phượng Hoàng nỗ lực bò dậy, trong miệng ngậm một chiếc lông đuôi tuyết trắng.
"Cái này tặng cho ngươi, xin lỗi, không biết ngươi có muốn hay không, thế nhưng nếu ngươi không muốn, người ta sẽ rất khó chịu. Đây là cái lông chim đẹp nhất của ta, ngươi không được ghét bỏ nó." Đôi mắt đậu đen của Tiểu Phượng Hoàng lấp lánh nước mắt, "Đau có chút híu thôi, ngươi đừng không để ý đến ta nữa, có được không?"
Nói xong, tiểu chim ú càng thêm ủ rũ, ủy ủy khuất khuất lui về sau, hình như rất đau lòng.
Tinh Dịch ngồi dậy, bắt được Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng hoảng sợ, một lát sau liền không nhúc nhích, khéo léo nằm trong lòng bàn tay của hắn, còn dùng móng vuốt nhỏ gãi gãi ngón tay hắn.
Tinh Dịch lật người Tiểu Phượng Hoàng lại, kiểm tra lông đuôi của nó. Không biết hắn dùng phép thuật gì, Tiểu Phượng Hoàng cảm thấy mông mình có cảm giác mát lạnh, nó hoảng sợ định động đậy thì bị Tinh Dịch thấp giọng quát bảo ngưng: "Đừng nhúc nhích, không phải ngươi bảo đau sao?"
(Gián: mát mát... Durex trong truyền thuyết ư)
Lúc này Tiểu Phượng Hoàng mới để Tinh Dịch tùy ý kéo mông mình, sau đó cả người lại bị lật lên lần nữa, tứ chi dang rộng nằm trên bàn tay Tinh Dịch.
Tinh Dịch giơ ngón trỏ, gãi gãi lớp lông nhung trên bụng nó: "Ngủ thôi. Sau này không được làm loại chuyện này nữa."
Tiểu Phượng Hoàng ngẩn người, sau đó ngạc nhiên từ tròn tay hắn đứng dậy, bay tới đầu vai của hắn.
Nó cẩn thận hỏi: "Vậy ta có thể sử dụng tóc của ngươi làm ổ không?"
Tinh Dịch lần nữa nằm xuống giường: "Tùy ngươi."
Tiểu Phượng Hoàng quan sát hắn một hồi mới yên tâm chạy lên đầu phu quân nhà mình làm ổ. Móng vuốt được thu hồi lại, rất cẩn thận không làm đau hắn, rồi cuộn người thành một viên cầu, cứ như vậy đi vào giấc ngủ.
Nó vươn cánh nhỏ vỗ vỗ đầu Tinh Dịch: "Ngủ ngon."
Tinh Dịch không có động tĩnh gì, Tiểu Phượng Hoàng đợi hoài, nghĩ rằng hắn ngủ rồi. Một lát sau, khi Tiểu Phượng Hoàng sắp ngủ thì Tinh Dịch cúi đầu nói khẽ: "Ngủ ngon, Tiểu Phượng Hoàng."
- ---------------------------------------------------------------
Tiểu Phượng Hoàng cho là chuyện này đã kết thúc thiệt là viên mãn, ai ngờ ngày hôm sau, nó bị hốt trọn ổ.
Thừa dịp Tinh Dịch ngủ chưa dậy, Tiểu Phượng Hoàng chạy ra ngoài vừa vặn gặp được Kim sí điểu.
Kim sí điểu khẩn trương hỏi nó: "Thế nào rồi? Ngươi bị phát hiện rồi?"
Tiểu Phượng Hoàng kéo hắn chạy vào rừng trúc: "Yên tâm. Tuy rằng bị phát hiện nhưng ta có biện pháp. Sau này chúng ta chỉ gặp nhau lúc sáng sớm thôi nhen, dù sao thì chủ nghĩa Đế quân ta cũng không lên nổi, chúng ta cứ tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm."
Gián: chủ nghĩa Đế quân ở đây ý là anh công sống thanh đạm, ko ăn uống gì hết còn hai đứa này thì ham ăn ham uống.
Kim sí điểu ngạc nhiên nói: "Ngươi còn dám chạy tới rừng tử trúc? Hôm qua ta đã cảm thấy không phù hợp, chỉ sợ Đế quân nghe được hai chúng ta nói chuyện."
Tiểu Phượng Hoàng vỗ ngực: "Sợ cái gì! Đều là làm bộ thôi, giả vờ thương cảm, lại dùng chút khổ nhục kế, dỗ ai đó mắc câu,...ta kể ngươi nghe, ta tặng cho hắn một chiếc lông đuôi, hắn liền tha thứ cho ta rồi, kỳ thực nhổ lông đuôi một chút cũng không đau nhức, cách đêm là nó mọc lại rồi, hồi trước ta còn tặng cho Minh vương một rổ lận ha ha ha..."
Nói xong, nó thấy mặt của Kim sí điểu sai sai, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Kim sí điểu giơ cánh chỉ về phía sau lưng nó.
RedHorn: lại chết em rồi...=]]]]]]]]]]
Hết chương 12
Tác giả :
Bát Thị Phong Động