Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ
Chương 97: Ảo trận thỏ
Sáng ngày thứ hai, vì cả ngày đã đùa giỡn, cơ thể mọi người đều rã rời vẫn còn ở trong chăn cắm đầu ngủ vùi, liền bị mấy con quạ đen như mực mổ đầu đánh thức!
Tôn Nhất vừa mở đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ nhìn, Đằng Tú đang vuốt vuốt tóc rối bị mổ nhìn qua bên này, theo đường nhìn của y quay đầu lại nhìn vào trong lòng ngực mình, bất giác giật nẩy người!
Hồn thể Bạch Mộc sớm bị quạ đen mổ cho thành một tổ ong vò vẻ, tổ ong vò vẻ rách nát kia còn đang trong tình trạng ngái ngủ!
Đầu lông mày Tôn Nhất nhăn lại!
Đứa nhỏ ngốc này, vậy mà cũng còn có thể ngủ được, đôi chân dài thoáng cái đem Bạch Mộc đạp xuống giường!
Phịch! Một tiếng động thật lớn, tổ ong vò vẽ trong nháy mắt trở thành một cột khói trắng, ngay sau đó khói mù nhanh chóng tụ lại đứng lên, bên trong phát ra giọng điệu khó chịu oán giận: “Là đứa nào thế! Thất đức như vậy!"
Đầu Bạch Mộc vừa mới thành hình, từ trong làn khói ló đầu ra nhìn, ngẩng đầu một cái thì chạm vào anh mắt lạnh như băng của Tôn Nhất: “Mấy giờ rồi! Còn không mau thức dậy!"
“Này! Em là loài sống về đêm, người ta ngồi cả một đêm mới ngủ được đấy!" Bạch Mộc một cổ khói mù bay lên giường, nằm xuống liền ngủ!
Quạ đen trên đỉnh đầu lại mổ mổ đầu cậu, dùng ngôn ngữ của nhân loại, máy móc nói: “U linh đần! Từ hôm nay trở đi, mi phải học cùng ngủ cùng tỉnh với chủ nhân!"
Chủ nhân?
Bạch Mộc ngồi phắt dậy quay đầu nhìn về chỗ vu nữ, vừa nghĩ đến tính cách thô bạo của cô ta, khí lạnh liền lan toả toàn thân.
Kéo chăn mỏng, trực tiếp che đầu, lăn tròn trên giường, cắm đầu hét sảng: “Không! Thật kinh khủng!"
“Sao? Mi đã không muốn cố gắng tu hành, vậy cũng chỉ có thể nhốt vào trong phòng tối không cho ăn cơm thôi!" Chẳng biết từ lúc nào, lão quản gia đã bất động thanh sắc đi tới cửa, hai tay giấu ở trong ống tay áo, thấy Bạch Mộc bốc đồng, rất không hài lòng.
Quạ đen trên bả vai ông ta, nhanh nhẹn nhại theo: “Không cho ăn cơm! Không cho ăn cơm!"
Vừa nhớ tới mỹ thực hôm qua, nước bọt đã đầy miệng Bạch Mộc, lại suy xét một phen, nếu không có cơm ăn, đó là chuyện đáng sợ tới cỡ nào?
Bạch Mộc vèo một cái bay ra khỏi ổ chăn, bay đến trước mặt lão quản gia, cười nịnh nọt: “Lão gia gia, con sẽ chăm chỉ luyện tập, bây giờ liền luyện luôn nha!"
Khuôn mặt lão quản gia hết sức nghiêm túc, trong tay nháy mắt vung ra một cây gậy nhỏ, mở miệng, lớn tiếng rống: “Còn không mau đi!"
Lão quản gia hung dữ, dáng vẻ cực khủng bố, Bạch Mộc thật sự bị doạ, một ngọn gió vút qua, lòng bàn chân bốc khói, chạy trối chết ra ngoài cửa.
“Vâng!"
Bên trong phòng, những người khác thấy thế cũng cấp tốc thay quần áo, nối gót Bạch Mộc cấp tốc chạy ra ngoài!
Nhóm người tự do không mục đích chạy vào trong rừng, phong cảnh xung quanh thật hợp lòng người, bọn họ không biết nên tập luyện như thế nào, một bên chậm rãi tản bộ, một bên ngắm cảnh non xanh nước biếc!
Bạch Mộc ngày thường hoạt bát nhất, lúc này có vẻ khác thường, ý thức đã rớt lại trong nhà, mí mắt khẽ híp lại, thân thể lắc lư lảo đảo, giống như vừa đi đường vừa ngủ!
Tôn Nhất cũng không để ý lắm!
Nhưng Tôn Kết Vũ lòng có tính toán sẵn, dọc đường đi đều quan sát Bạch Mộc, bây giờ chính là cơ hội tốt lôi kéo tâm của nó!
Hắn dừng bước lại!
Bạch Mộc chậm rì rì lướt qua người Tôn Kết Vũ, hắn kéo tay của cậu lại, lôi đến đằng sau một thân cây!
Bạch Mộc sợ hết hồn, vừa định hét lên, Tôn Kết Vũ nhanh chóng che miệng cậu, lập tức đem cậu đặt tại trên cây, “Suỵt!" Hạ thấp giọng, nhỏ giọng thì thầm bên tai: “Đừng sợ, tôi không có ác ý!"
“Thả tay ra.", bỗng nhiên Bạch Mộc có thể nói chuyện.
Chẳng biết tại sao, cậu dù thế nào vẫn cảm thấy trên người Tôn Kết Vũ có lệ khí khiến người khác sinh lòng sợ hãi, trong lòng bất giác sinh ra vài phần lo lắng, nơm nớp hỏi: “Anh…. Anh có chuyện gì sao?"
Tôn Kết Vũ lần đầu bị người hỏi thẳng như vậy, nói thế nào hắn cũng là thiếu gia của Tôn gia, bình thường đều là người khác nghĩ hết biện pháp tiếp cận hắn, bây giờ bản thân chủ động tiếp cận người ta, khiến hắn cảm thấy mở miệng vô cùng khó khăn!
Bên cạnh, thức thần thủ hộ Toạ Phu Đồng Tử bỗng nhiên hiện thân, cô dùng thanh âm lạnh tanh thương lượng: “Chủ nhân chỉ là muốn cùng cậu làm bạn!" Ánh mắt lãnh đạm mà xinh đẹp, lộ ra một tia quan tâm đối với bạn bè!
Bạch Mộc ngốc hồ hồ gãi đầu, cậu trong lòng luôn có loại cảm giác quái dị đối với tình huống trước mắt, ha hả cười, qua quít đáp: “Chúng ta đã là bằng hữu rồi mà!"
Cách đó không xa, Tôn Nhất quay đầu lại, không thấy Bạch Mộc cùng em họ đâu, trong lòng lập tức sinh ra một dự cảm chẳng lành!
Hắn nhìn chung quanh, lớn tiếng kêu gọi tìm kiếm: “Bạch Mộc! Bạch Mộc!"
Hơi thở khẩn trương cùng cước bộ hỗn loạn truyền vào tai Bạch Mộc, cậu nhanh chóng đáp lại nói: “Ở đây! Em ở chổ này!" Khẩn trương giãy ra khỏi cánh tay Tôn Kết Vũ, chạy về bên cạnh Tôn Nhất.
Tôn Nhất ôm lấy Bạch Mộc nhìn về sau thân cây mà cậu vừa chạy ra, liền thấy thân ảnh em họ cũng bước ra từ phía đó.
Tôn Nhất thoáng cái hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cường ngạnh đem Bạch Mộc kéo ra phía sau, lạnh lùng răn đe Tôn Kết Vũ, trầm giọng nói: “Kết Vũ, vị trí Âm Dương Đạo, tôi chưa bao giờ muốn, nhưng còn Bạch Mộc thì tôi tuyệt đối sẽ không nhường cho bất kì kẻ nào, nếu như có người dám làm hại em ấy, tôi sẽ khiến kẻ đó hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có!"
Trong lúc nói, ma nhãn sáng lên, sương mù màu đen ở trong mắt vấn vít, mang theo sát khí nhè nhẹ!
Sát khí nhanh chóng tăng lên, toàn bộ cánh rừng cũng bị ma khí nuốt lấy, nổi lên từng lớp sương mù dày lạnh lẽo!
Vu nữ bên cạnh cảm nhận được luồng khí rét lạnh, trong lòng không khỏi một trận run rẩy, đưa tay ôm lấy người Đằng Tú, Đằng Tú an ủi cô ta: “Không cần lo lắng, em họ sẽ không hại chúng ta đâu!"
Đối diện, Tôn Kết Vũ cũng cảm nhận được cổ hơi thở này vô cùng bá đạo, khiến hắn cảm thụ được nỗi sợ hãi khiếp đảm mà hắn chưa từng nếm qua.
Lẽ nào, đây mới là uy lực thực sự của Ma Nhãn?
Đôi mắt hơi nheo lại, ác niệm ở trong lòng mọc lan tràn, hắn quyết không thể để Bạch Mộc liên thủ cùng Tôn Nhất!
Từ trước đến nay Tôn Kết Vũ vốn là kẻ cao ngạo lãnh khốc, lần đầu tiên lộ ra nụ cười mỉm chưa bao giờ xuất hiện trên mặt, mở miệng nói: “Anh họ, xin yên tâm, tôi vừa rồi chỉ là muốn cùng Bạch Mộc kết giao bằng hữu thôi, không có ý đồ xấu gì đâu!"
Ngón tay khẽ nắm chặt, vỗ vỗ, vừa chạm vào Bạch Mộc, lòng bàn tay liền lập tức cảm nhận được sức mạnh đặc thù của cậu ta, mặc dù còn chưa xác định đó là loại sức mạnh gì, nhưng cũng không thể nào xem nhẹ năng lực này!
Tôn Kết Vũ nhìn lướt qua Bạch Mộc, Bạch Mộc sợ đến nỗi run run, trốn sau lưng Tôn Nhất không dám nhìn thẳng ánh mắt vô cùng hung ác kia!
Tôn Nhất dẫn Bạch Mộc tiếp tục đi về phía trước, bầu không khí hết sức khó xử, mỗi người đều mang một toan tính riêng.
Bất thình lình!
Từ xa xa truyền tới thanh âm quái dị, Đằng Tú là người đầu tiên phát hiện dị thường, dừng bước, vẫy tay gọi mọi người lại: “Chờ một chút, không khí chung quanh không bình thường!"
Tôn Nhất lấy lại tinh thần quan sát chung quanh, bốn phía đã bị sương mù bao phủ, tất cả mọi người dần biến mất không thấy nữa.
“Bạch Mộc!" Hắn theo bản năng lớn tiếng gọi, nhưng quanh hắn chỉ là một mãnh yên tĩnh, không thấy bóng dáng một ai khác!
“Mẹ nó!" Tôn Nhất mắng, bản thân lại rơi vào trò quỷ thuật!
QAQ
Thế giới thực bên ngoài huyễn cảnh, Tôn Nhất đang đứng giữa đường, cơ thể không nhúc nhích, Đằng Tú, vu nữ cùng với Tôn Kết Vũ cũng cùng tình trạng như hắn, chỉ có Bạch Mộc là còn cử động như bình thường được.
Cậu khó hiểu vòng tới vòng lui quanh mọi người, chọt chọt, vỗ vỗ, “Ê! Mấy người bị làm sao vậy? Sao cứ đứng ngẩn người thế?"
Thức thần Toạ Phu Đồng Tử của Tôn Kết Vũ đột nhiên hiện thân, “Bạch Mộc, họ đều lâm vào trong ảo thuật rồi, mặc dù ta có thể đoán trước mọi sự, nhưng không cách nào phá cảnh tượng huyền ảo này, bây giờ chỉ có cậu mới có thể cứu bọn họ!"
Bạch Mộc vội hỏi: “Tôi phải làm thế nào để cứu mọi người đây?" Hỏi còn chưa hỏi hết, thân ảnh Toạ Phu Đồng Tử lại mờ dần, rồi biến mất không thấy nữa!
Bạch Mộc sốt ruột, vội vàng chạy tới, muốn ôm cô ta ở lại, hỏi cho rõ ràng nhưng lại nhào vào một khoảng không!
Cậu ngơ ngác nhìn chung quanh, lớn tiếng hỏi: “Này! Cô còn chưa nói cho tôi biết cứu bằng cách nào mà…."
Trong rừng một mãnh yên lặng, lúc này đã không còn nghe được bất kỳ tiếng côn trùng hay tiếng chim hót nào nữa, chỉ có thanh âm của Bạch Mộc vang vọng ở trong rừng!
Bỗng, một con thỏ có đôi mắt hồng hồng, ‘bịch bịch’ một tiếng vang lên, nhảy đến trước mặt Bạch Mộc!
Hình như nó căn bản không chú ý đến cậu, đôi chân trắng muốt, thoáng cái đạp lên người Bạch Mộc!
Phụt!
Trong nháy mắt Bạch Mộc bị đạp cho biến thành một đám khói trắng, khói đặc nổi lên bốn phía, từ dưới lòng bàn chân của thỏ ngoi lên.
Cậu nhanh chóng khôi phục hình người, hai tay chống nạnh, gương mặt cực độ vặn vẹo, “Ê! Mi đó, không thấy tao đứng ở đây à?" Lại ngẩng đầu một cái, dĩ nhiên thấy một con thỏ có thể lớn như một căn biệt thự.
Bạch Mộc nhất thời chết lặng!
“Wow!…Con thỏ thiệt lớn…!"
Con thỏ hình như cũng không nhìn thấy cậu, tự mình gặm cỏ xanh trên đất!
Bạch Mộc chạy tới dưới mí mắt thỏ, ra sức múa mây quay cuồng: “Này! Thỏ tiên sinh, ngài là yêu quái hả? Vừa rồi ngài đạp tôi đó, nói thế nào cũng nên nói một câu xin lỗi chứ!"
Trải qua rất nhiều chuyện như thế, Bạch Mộc sớm thành thói quen làm một u linh, đối với đủ loại yêu quái, cũng không còn quá e sợ giống như xưa, huống chi cậu ở trên người nó, không cảm giác được hơi thở muốn tổn thương mình!
Đại thỏ không để ý tới Bạch Mộc, vẫn cứ run run ba cái môi thỏ, măm măm cỏ non trên đất, tốc độ gặm ăn của nó rất nhanh, ba cánh môi của nó giống như một tay điêu luyện nhận lấy cỏ trên mặt đất!
Bạch Mộc phát hỏa, hung hăng nhổ một túm lông trắng như tuyết trên mình thỏ. Khí lực của cậu thật sự là quá yếu, đại thỏ căn bản không cảm nhận được sự đụng chạm của cậu, không bao lâu cỏ xanh trên đất đã bị gặm mất một khoảng, đại thỏ nhẹ nhàng nhảy một bước, tiếp tục cúi đầu gặm cỏ!
Bạch Mộc tức đến muốn khóc, lại hung hăng đạp nó mấy cước, nhưng đối với nó vẫn là không có ảnh hưởng nào.
Cậu dùng lực đá hòn đá trên đất, nghĩ đến cô gái bên người Tôn Kết Vũ nói mọi người rơi vào trong ảo thuật, thay vì vì con thỏ này mà bực bội làm lỡ thời gian, không bằng nghĩ cách đánh thức mọi người!
Bạch Mộc bay tới gần Tôn Nhất, nằm úp sấp ghé vào lỗ tai hắn rống to: “Này! Học trưởng anh tỉnh lại đi!"
Tôn Nhất không có phản ứng, Bạch Mộc lại một lần nữa rống lớn tiếng hơn: “Học trưởng… Anh rơi vào trong ảo thuật.. Mau tỉnh lại đi!"
Tôn Nhất vẫn bất động, Bạch Mộc nhức đầu lại tiếp tục đi gọi những người khác, phản ứng của mọi người đều giống nhau, cứng nhắc!
Cậu vô lực bay trở lại bên người Tôn Nhất, lúc này, tính nhẫn nại của Bạch Mộc đã leo tới đỉnh điểm, cậu ôm lấy gương mặt của Tôn Nhất hung hăng cắn một ngụm!
Trong lòng bực tức nghĩ thầm: Bây giờ anh nên tỉnh đi!
Nhưng mà, Tôn Nhất vẫn như một pho tượng đá không chút sứt mẻ!
Bạch Mộc xù lông!
Cậu vội vàng dùng phương pháp đó đi cắn những người khác một lượt, nhưng cơ thể tất cả mọi người cũng như giống Tôn Nhất, đều cứng ngắc!
“Học trưởng…" Bạch Mộc nản lòng ngồi bệt dưới chân hắn, tựa vào chân Tôn Nhất, thút thít lau nước mắt!
Nước mắt tí tách, rơi xuống đất, vốn có linh lực đặc biệt nên giọt lệ liền thấm vào nền đất bên dưới một mảng, cỏ xanh trong nháy mắt trở nên có sinh mệnh, chúng nó rất nhanh giương những nhánh lá xanh mởn, gắng sức sinh trưởng, trong một thời gian ngắn, đã hình thành một bụi cỏ cao to um tùm, đem mọi thứ bao phủ trong đó.
Bạch Mộc xoa xoa con mắt, giật mình nhìn một mảnh cỏ trên đất, cứ như vậy mà quên mất phải khóc!
Đại bạch thỏ cũng dừng lại gặm ăn, ngẩng đầu, một màn dị tượng trước mắt khiến người ta phải kinh ngạc!
Mà lúc này, ở bên trong ảo thuật kì bí, mỗi người đều đau khổ chiến đấu với một con thỏ cường đại, con thỏ này thật khó dây dưa, đánh thế nào cũng không chết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thể lực tất cả mọi người đều bị cạn kiệt hầu như không còn, vu nữ là người thứ nhất không chịu đựng được, cô đột nhiên thấy trước mắt một mảnh tối sầm, té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự!
Trong thế giới thực tế, thân thể vu nữ bỗng nhiên biến mất!
Tôn Nhất vừa mở đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ nhìn, Đằng Tú đang vuốt vuốt tóc rối bị mổ nhìn qua bên này, theo đường nhìn của y quay đầu lại nhìn vào trong lòng ngực mình, bất giác giật nẩy người!
Hồn thể Bạch Mộc sớm bị quạ đen mổ cho thành một tổ ong vò vẻ, tổ ong vò vẻ rách nát kia còn đang trong tình trạng ngái ngủ!
Đầu lông mày Tôn Nhất nhăn lại!
Đứa nhỏ ngốc này, vậy mà cũng còn có thể ngủ được, đôi chân dài thoáng cái đem Bạch Mộc đạp xuống giường!
Phịch! Một tiếng động thật lớn, tổ ong vò vẽ trong nháy mắt trở thành một cột khói trắng, ngay sau đó khói mù nhanh chóng tụ lại đứng lên, bên trong phát ra giọng điệu khó chịu oán giận: “Là đứa nào thế! Thất đức như vậy!"
Đầu Bạch Mộc vừa mới thành hình, từ trong làn khói ló đầu ra nhìn, ngẩng đầu một cái thì chạm vào anh mắt lạnh như băng của Tôn Nhất: “Mấy giờ rồi! Còn không mau thức dậy!"
“Này! Em là loài sống về đêm, người ta ngồi cả một đêm mới ngủ được đấy!" Bạch Mộc một cổ khói mù bay lên giường, nằm xuống liền ngủ!
Quạ đen trên đỉnh đầu lại mổ mổ đầu cậu, dùng ngôn ngữ của nhân loại, máy móc nói: “U linh đần! Từ hôm nay trở đi, mi phải học cùng ngủ cùng tỉnh với chủ nhân!"
Chủ nhân?
Bạch Mộc ngồi phắt dậy quay đầu nhìn về chỗ vu nữ, vừa nghĩ đến tính cách thô bạo của cô ta, khí lạnh liền lan toả toàn thân.
Kéo chăn mỏng, trực tiếp che đầu, lăn tròn trên giường, cắm đầu hét sảng: “Không! Thật kinh khủng!"
“Sao? Mi đã không muốn cố gắng tu hành, vậy cũng chỉ có thể nhốt vào trong phòng tối không cho ăn cơm thôi!" Chẳng biết từ lúc nào, lão quản gia đã bất động thanh sắc đi tới cửa, hai tay giấu ở trong ống tay áo, thấy Bạch Mộc bốc đồng, rất không hài lòng.
Quạ đen trên bả vai ông ta, nhanh nhẹn nhại theo: “Không cho ăn cơm! Không cho ăn cơm!"
Vừa nhớ tới mỹ thực hôm qua, nước bọt đã đầy miệng Bạch Mộc, lại suy xét một phen, nếu không có cơm ăn, đó là chuyện đáng sợ tới cỡ nào?
Bạch Mộc vèo một cái bay ra khỏi ổ chăn, bay đến trước mặt lão quản gia, cười nịnh nọt: “Lão gia gia, con sẽ chăm chỉ luyện tập, bây giờ liền luyện luôn nha!"
Khuôn mặt lão quản gia hết sức nghiêm túc, trong tay nháy mắt vung ra một cây gậy nhỏ, mở miệng, lớn tiếng rống: “Còn không mau đi!"
Lão quản gia hung dữ, dáng vẻ cực khủng bố, Bạch Mộc thật sự bị doạ, một ngọn gió vút qua, lòng bàn chân bốc khói, chạy trối chết ra ngoài cửa.
“Vâng!"
Bên trong phòng, những người khác thấy thế cũng cấp tốc thay quần áo, nối gót Bạch Mộc cấp tốc chạy ra ngoài!
Nhóm người tự do không mục đích chạy vào trong rừng, phong cảnh xung quanh thật hợp lòng người, bọn họ không biết nên tập luyện như thế nào, một bên chậm rãi tản bộ, một bên ngắm cảnh non xanh nước biếc!
Bạch Mộc ngày thường hoạt bát nhất, lúc này có vẻ khác thường, ý thức đã rớt lại trong nhà, mí mắt khẽ híp lại, thân thể lắc lư lảo đảo, giống như vừa đi đường vừa ngủ!
Tôn Nhất cũng không để ý lắm!
Nhưng Tôn Kết Vũ lòng có tính toán sẵn, dọc đường đi đều quan sát Bạch Mộc, bây giờ chính là cơ hội tốt lôi kéo tâm của nó!
Hắn dừng bước lại!
Bạch Mộc chậm rì rì lướt qua người Tôn Kết Vũ, hắn kéo tay của cậu lại, lôi đến đằng sau một thân cây!
Bạch Mộc sợ hết hồn, vừa định hét lên, Tôn Kết Vũ nhanh chóng che miệng cậu, lập tức đem cậu đặt tại trên cây, “Suỵt!" Hạ thấp giọng, nhỏ giọng thì thầm bên tai: “Đừng sợ, tôi không có ác ý!"
“Thả tay ra.", bỗng nhiên Bạch Mộc có thể nói chuyện.
Chẳng biết tại sao, cậu dù thế nào vẫn cảm thấy trên người Tôn Kết Vũ có lệ khí khiến người khác sinh lòng sợ hãi, trong lòng bất giác sinh ra vài phần lo lắng, nơm nớp hỏi: “Anh…. Anh có chuyện gì sao?"
Tôn Kết Vũ lần đầu bị người hỏi thẳng như vậy, nói thế nào hắn cũng là thiếu gia của Tôn gia, bình thường đều là người khác nghĩ hết biện pháp tiếp cận hắn, bây giờ bản thân chủ động tiếp cận người ta, khiến hắn cảm thấy mở miệng vô cùng khó khăn!
Bên cạnh, thức thần thủ hộ Toạ Phu Đồng Tử bỗng nhiên hiện thân, cô dùng thanh âm lạnh tanh thương lượng: “Chủ nhân chỉ là muốn cùng cậu làm bạn!" Ánh mắt lãnh đạm mà xinh đẹp, lộ ra một tia quan tâm đối với bạn bè!
Bạch Mộc ngốc hồ hồ gãi đầu, cậu trong lòng luôn có loại cảm giác quái dị đối với tình huống trước mắt, ha hả cười, qua quít đáp: “Chúng ta đã là bằng hữu rồi mà!"
Cách đó không xa, Tôn Nhất quay đầu lại, không thấy Bạch Mộc cùng em họ đâu, trong lòng lập tức sinh ra một dự cảm chẳng lành!
Hắn nhìn chung quanh, lớn tiếng kêu gọi tìm kiếm: “Bạch Mộc! Bạch Mộc!"
Hơi thở khẩn trương cùng cước bộ hỗn loạn truyền vào tai Bạch Mộc, cậu nhanh chóng đáp lại nói: “Ở đây! Em ở chổ này!" Khẩn trương giãy ra khỏi cánh tay Tôn Kết Vũ, chạy về bên cạnh Tôn Nhất.
Tôn Nhất ôm lấy Bạch Mộc nhìn về sau thân cây mà cậu vừa chạy ra, liền thấy thân ảnh em họ cũng bước ra từ phía đó.
Tôn Nhất thoáng cái hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cường ngạnh đem Bạch Mộc kéo ra phía sau, lạnh lùng răn đe Tôn Kết Vũ, trầm giọng nói: “Kết Vũ, vị trí Âm Dương Đạo, tôi chưa bao giờ muốn, nhưng còn Bạch Mộc thì tôi tuyệt đối sẽ không nhường cho bất kì kẻ nào, nếu như có người dám làm hại em ấy, tôi sẽ khiến kẻ đó hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có!"
Trong lúc nói, ma nhãn sáng lên, sương mù màu đen ở trong mắt vấn vít, mang theo sát khí nhè nhẹ!
Sát khí nhanh chóng tăng lên, toàn bộ cánh rừng cũng bị ma khí nuốt lấy, nổi lên từng lớp sương mù dày lạnh lẽo!
Vu nữ bên cạnh cảm nhận được luồng khí rét lạnh, trong lòng không khỏi một trận run rẩy, đưa tay ôm lấy người Đằng Tú, Đằng Tú an ủi cô ta: “Không cần lo lắng, em họ sẽ không hại chúng ta đâu!"
Đối diện, Tôn Kết Vũ cũng cảm nhận được cổ hơi thở này vô cùng bá đạo, khiến hắn cảm thụ được nỗi sợ hãi khiếp đảm mà hắn chưa từng nếm qua.
Lẽ nào, đây mới là uy lực thực sự của Ma Nhãn?
Đôi mắt hơi nheo lại, ác niệm ở trong lòng mọc lan tràn, hắn quyết không thể để Bạch Mộc liên thủ cùng Tôn Nhất!
Từ trước đến nay Tôn Kết Vũ vốn là kẻ cao ngạo lãnh khốc, lần đầu tiên lộ ra nụ cười mỉm chưa bao giờ xuất hiện trên mặt, mở miệng nói: “Anh họ, xin yên tâm, tôi vừa rồi chỉ là muốn cùng Bạch Mộc kết giao bằng hữu thôi, không có ý đồ xấu gì đâu!"
Ngón tay khẽ nắm chặt, vỗ vỗ, vừa chạm vào Bạch Mộc, lòng bàn tay liền lập tức cảm nhận được sức mạnh đặc thù của cậu ta, mặc dù còn chưa xác định đó là loại sức mạnh gì, nhưng cũng không thể nào xem nhẹ năng lực này!
Tôn Kết Vũ nhìn lướt qua Bạch Mộc, Bạch Mộc sợ đến nỗi run run, trốn sau lưng Tôn Nhất không dám nhìn thẳng ánh mắt vô cùng hung ác kia!
Tôn Nhất dẫn Bạch Mộc tiếp tục đi về phía trước, bầu không khí hết sức khó xử, mỗi người đều mang một toan tính riêng.
Bất thình lình!
Từ xa xa truyền tới thanh âm quái dị, Đằng Tú là người đầu tiên phát hiện dị thường, dừng bước, vẫy tay gọi mọi người lại: “Chờ một chút, không khí chung quanh không bình thường!"
Tôn Nhất lấy lại tinh thần quan sát chung quanh, bốn phía đã bị sương mù bao phủ, tất cả mọi người dần biến mất không thấy nữa.
“Bạch Mộc!" Hắn theo bản năng lớn tiếng gọi, nhưng quanh hắn chỉ là một mãnh yên tĩnh, không thấy bóng dáng một ai khác!
“Mẹ nó!" Tôn Nhất mắng, bản thân lại rơi vào trò quỷ thuật!
QAQ
Thế giới thực bên ngoài huyễn cảnh, Tôn Nhất đang đứng giữa đường, cơ thể không nhúc nhích, Đằng Tú, vu nữ cùng với Tôn Kết Vũ cũng cùng tình trạng như hắn, chỉ có Bạch Mộc là còn cử động như bình thường được.
Cậu khó hiểu vòng tới vòng lui quanh mọi người, chọt chọt, vỗ vỗ, “Ê! Mấy người bị làm sao vậy? Sao cứ đứng ngẩn người thế?"
Thức thần Toạ Phu Đồng Tử của Tôn Kết Vũ đột nhiên hiện thân, “Bạch Mộc, họ đều lâm vào trong ảo thuật rồi, mặc dù ta có thể đoán trước mọi sự, nhưng không cách nào phá cảnh tượng huyền ảo này, bây giờ chỉ có cậu mới có thể cứu bọn họ!"
Bạch Mộc vội hỏi: “Tôi phải làm thế nào để cứu mọi người đây?" Hỏi còn chưa hỏi hết, thân ảnh Toạ Phu Đồng Tử lại mờ dần, rồi biến mất không thấy nữa!
Bạch Mộc sốt ruột, vội vàng chạy tới, muốn ôm cô ta ở lại, hỏi cho rõ ràng nhưng lại nhào vào một khoảng không!
Cậu ngơ ngác nhìn chung quanh, lớn tiếng hỏi: “Này! Cô còn chưa nói cho tôi biết cứu bằng cách nào mà…."
Trong rừng một mãnh yên lặng, lúc này đã không còn nghe được bất kỳ tiếng côn trùng hay tiếng chim hót nào nữa, chỉ có thanh âm của Bạch Mộc vang vọng ở trong rừng!
Bỗng, một con thỏ có đôi mắt hồng hồng, ‘bịch bịch’ một tiếng vang lên, nhảy đến trước mặt Bạch Mộc!
Hình như nó căn bản không chú ý đến cậu, đôi chân trắng muốt, thoáng cái đạp lên người Bạch Mộc!
Phụt!
Trong nháy mắt Bạch Mộc bị đạp cho biến thành một đám khói trắng, khói đặc nổi lên bốn phía, từ dưới lòng bàn chân của thỏ ngoi lên.
Cậu nhanh chóng khôi phục hình người, hai tay chống nạnh, gương mặt cực độ vặn vẹo, “Ê! Mi đó, không thấy tao đứng ở đây à?" Lại ngẩng đầu một cái, dĩ nhiên thấy một con thỏ có thể lớn như một căn biệt thự.
Bạch Mộc nhất thời chết lặng!
“Wow!…Con thỏ thiệt lớn…!"
Con thỏ hình như cũng không nhìn thấy cậu, tự mình gặm cỏ xanh trên đất!
Bạch Mộc chạy tới dưới mí mắt thỏ, ra sức múa mây quay cuồng: “Này! Thỏ tiên sinh, ngài là yêu quái hả? Vừa rồi ngài đạp tôi đó, nói thế nào cũng nên nói một câu xin lỗi chứ!"
Trải qua rất nhiều chuyện như thế, Bạch Mộc sớm thành thói quen làm một u linh, đối với đủ loại yêu quái, cũng không còn quá e sợ giống như xưa, huống chi cậu ở trên người nó, không cảm giác được hơi thở muốn tổn thương mình!
Đại thỏ không để ý tới Bạch Mộc, vẫn cứ run run ba cái môi thỏ, măm măm cỏ non trên đất, tốc độ gặm ăn của nó rất nhanh, ba cánh môi của nó giống như một tay điêu luyện nhận lấy cỏ trên mặt đất!
Bạch Mộc phát hỏa, hung hăng nhổ một túm lông trắng như tuyết trên mình thỏ. Khí lực của cậu thật sự là quá yếu, đại thỏ căn bản không cảm nhận được sự đụng chạm của cậu, không bao lâu cỏ xanh trên đất đã bị gặm mất một khoảng, đại thỏ nhẹ nhàng nhảy một bước, tiếp tục cúi đầu gặm cỏ!
Bạch Mộc tức đến muốn khóc, lại hung hăng đạp nó mấy cước, nhưng đối với nó vẫn là không có ảnh hưởng nào.
Cậu dùng lực đá hòn đá trên đất, nghĩ đến cô gái bên người Tôn Kết Vũ nói mọi người rơi vào trong ảo thuật, thay vì vì con thỏ này mà bực bội làm lỡ thời gian, không bằng nghĩ cách đánh thức mọi người!
Bạch Mộc bay tới gần Tôn Nhất, nằm úp sấp ghé vào lỗ tai hắn rống to: “Này! Học trưởng anh tỉnh lại đi!"
Tôn Nhất không có phản ứng, Bạch Mộc lại một lần nữa rống lớn tiếng hơn: “Học trưởng… Anh rơi vào trong ảo thuật.. Mau tỉnh lại đi!"
Tôn Nhất vẫn bất động, Bạch Mộc nhức đầu lại tiếp tục đi gọi những người khác, phản ứng của mọi người đều giống nhau, cứng nhắc!
Cậu vô lực bay trở lại bên người Tôn Nhất, lúc này, tính nhẫn nại của Bạch Mộc đã leo tới đỉnh điểm, cậu ôm lấy gương mặt của Tôn Nhất hung hăng cắn một ngụm!
Trong lòng bực tức nghĩ thầm: Bây giờ anh nên tỉnh đi!
Nhưng mà, Tôn Nhất vẫn như một pho tượng đá không chút sứt mẻ!
Bạch Mộc xù lông!
Cậu vội vàng dùng phương pháp đó đi cắn những người khác một lượt, nhưng cơ thể tất cả mọi người cũng như giống Tôn Nhất, đều cứng ngắc!
“Học trưởng…" Bạch Mộc nản lòng ngồi bệt dưới chân hắn, tựa vào chân Tôn Nhất, thút thít lau nước mắt!
Nước mắt tí tách, rơi xuống đất, vốn có linh lực đặc biệt nên giọt lệ liền thấm vào nền đất bên dưới một mảng, cỏ xanh trong nháy mắt trở nên có sinh mệnh, chúng nó rất nhanh giương những nhánh lá xanh mởn, gắng sức sinh trưởng, trong một thời gian ngắn, đã hình thành một bụi cỏ cao to um tùm, đem mọi thứ bao phủ trong đó.
Bạch Mộc xoa xoa con mắt, giật mình nhìn một mảnh cỏ trên đất, cứ như vậy mà quên mất phải khóc!
Đại bạch thỏ cũng dừng lại gặm ăn, ngẩng đầu, một màn dị tượng trước mắt khiến người ta phải kinh ngạc!
Mà lúc này, ở bên trong ảo thuật kì bí, mỗi người đều đau khổ chiến đấu với một con thỏ cường đại, con thỏ này thật khó dây dưa, đánh thế nào cũng không chết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thể lực tất cả mọi người đều bị cạn kiệt hầu như không còn, vu nữ là người thứ nhất không chịu đựng được, cô đột nhiên thấy trước mắt một mảnh tối sầm, té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự!
Trong thế giới thực tế, thân thể vu nữ bỗng nhiên biến mất!
Tác giả :
Nhất Liêm Phỉ Thúy