Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ
Chương 68: Gào khóc thảm thiết
Đồng tử từ phía sau phòng đi ra, dùng thanh âm non nớt cung kính nói với vu nữ: “Vu nữ đại nhân, nghi thức đã chuẩn bị xong!"
“Ừ!" Không ngẩng đầu, ánh mắt thủy chung lưu lại ở trên người Đằng Tú, trong lòng hết sức kỳ quái, đã đưa linh hồn vào trong cơ thể hắn, tại sao lại chậm trễ không tỉnh dậy? Đôi mi thanh tú khóa chặt, tiếp tục sai bảo đồng tử bên cạnh: “Đem nam nhân toàn thân đen thui kia mang vào đi!"
“Vâng!" Đồng tử cúi người xuống gắng sức ôm Tôn Nhất vẫn không nhúc nhích nằm trên đất, “Ân…" Hì hục nửa ngày, cũng không di chuyển được!
Lực chú ý của vu nữ hoàn toàn tập trung ở trên người Đằng Tú, đồng tử vô lực nhìn nhìn ả, hình như muốn xin giúp đỡ, nhãn thần run lên mấy cái, cuối cùng vẫn không mở lời, vén tay áo lên cắn răng lần nữa cong lưng đi ôm Tôn Nhất.
“Anh tới giúp em nha!" Tốn Khuê Lang đứng lên, cười ấm áp, tiến lên đem cánh tay Tôn Nhất khoác lên trên vai mình, đứng thẳng đem anh ta nâng dậy.
Trong mắt đồng tử phát sáng lấp lánh, hai tay đặt lên trên ngực, vẻ mặt ngưỡng mộ: “Ca ca thật tốt!" Một câu khen ngợi nhất thời làm Tốn Khuê Lang đỏ bừng cả mặt.
Cậu vịn chặt cơ thể Tôn Nhất, được cô bé khen có chút ngượng ngùng, dưới sự hướng dẫn bước về phía sau phòng!
Bên này, Đằng Tú vẫn không thấy động tỉnh, vu nữ không hiểu được, đưa tay cởi áo của y ra, phát hiện vết thương nơi bả vai rất nặng, trên vải băng trắng tinh mơ hồ từ bên trong lộ ra huyết sắc. Ngón tay ngọc nhỏ nhắn mềm mại đẩy băng vải ra, thấy bên trong có mấy đường vết thương thật dài, như là bị xé rách, lúc này đã được khâu lại tất cả, đồng thời còn xử lý rất tỉ mỉ!
Mi vu nữ nhíu lại, hỏi: “Là chuyện gì?"
Biểu tình thần khuyển nghiêm túc: “Do ta cắn bị thương!"
??? Trong đầu liên tiếp nghi vấn, miệng lại cứng rắn: “Ngươi đúng là trở mặt vô tình!"
Trong mũi thần khuyển chợt thở ra một hơi lạnh tức giận!
Vu nữ lơ đễnh, lại hỏi: “Là ai khâu cho y?"
Thần khuyển lạnh lùng nói: “‘ Phụ thân của Tốn Khuê Lang!"
“A? Tốn Khuê Lang chính là đứa nhỏ đi vào chung với đồng tử?" Truy hỏi.
“Ngươi và hắn lớn xấp xỉ nhau đi!" Thần khuyển không cho tình cảm và thể diện phản bác.
Vu nữ hết sức khó chịu, trợn mắt nhìn nó một cái! “Ngươi thật đúng là lộn xộn!"
Thần khuyển không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt u lãnh kia lại biểu lộ nó đối với ả rất chán ghét!
Điều này làm cho vu nữ rất cáu kỉnh, lại khó chịu hỏi nó lần nữa: “Y thuật phụ thân cậu ta thế nào?"
“Rất tốt! Lúc xử lý khâu lại vết thương, ta ngay bên cạnh, không có bất kỳ sơ suất!" Rất trình tự đáp.
Vu nữ đặc biệt khó hiểu, nghiêm túc kiểm tra Đằng Tú một lần nữa, thân thể vẫn là lạnh buốt như người chết, không có bất kỳ hô hấp cùng nhịp tim!
Lại hỏi thêm lần nữa: “Ngươi cắn nuốt linh hồn y từ lúc nào?"
“Thời điểm mới vừa chết!" Máy móc trả lời, nhưng trong nháy mắt nhãn thần thoáng thay đổi.
“Vừa mới chết?" Vu nữ ngẩn ra, một giây sau, vẻ mặt ngốc lăng nhất thời biến thành một cổ phẫn nộ, thanh âm trở nên gay gắt, lớn tiếng rít gào: “Ngươi đang lấy ta ra đùa giỡn? Còn nói y không phải là người chết! Rõ ràng sau khi chết mới nuốt trọn linh hồn y, cho dù ai cũng sẽ không cách nào khởi tử hồi sinh!"
Cho rằng bị đùa bỡn, khiến ả rất giận dữ!
Thần khuyển ở yên tại chỗ, tự biết đuối lý, nằm trên mặt đất đem đầu gác lên chân trước giao nhau, ánh mắt buồn bã, thanh âm có chút trầm xuống: “Ta chỉ muốn cứu y! Lúc ta phát hiện tình huống không đúng, linh hồn đã từ trong cơ thể bay ra!"
Thần khuyển từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo, vu nữ lần đầu thấy nó có loại vẻ mặt chán nản, trong lòng thầm cả kinh, giọng nói cũng biến thành dịu dàng đôi chút: “Đừng quá bi thương!"
Bình trên thắt lưng, Bạch Mộc nghe tin như sét đánh ngang tai, đầu óc chấn động ầm ầm, cả người đều ngây dại! Lực lượng thân thể trong nháy mắt bị hút hết, đặt mông co quắp ngồi ở đáy bình, lệ sông tích trữ trong bình thẳng đến cổ. Mắt cậu ẩm ướt, nước mắt như suối trào từ trong hốc mắt chảy ra, lốp bốp rơi vào giữa sông lệ, phát sinh tiếng va chạm dòn dã!
Thanh âm này rất đặc biệt, du dương mà réo rắt, từ bên trong bình leng keng tùng tùng truyền ra bên ngoài!
Vu nữ nghe tiếng cúi đầu liếc nhìn thắt lưng, Bạch Mộc đang ngồi ở bên trong thương tâm khóc.
Này thật không có tiền đồ! Đôi mi thanh tú Vu nữ nhăn lại nhăn, tháo bình thủy tinh treo ở dây lưng xuống, mở nắp bình, đem đầu úp vào phía trên mở miệng hét to: “Này! Cậu rất ồn ào! Không thể yên lặng một chút hả!" Thái độ hung hãn, quả thực chính là một con cọp cái!
Bạch Mộc cũng không bị ả chấn động, cậu một lòng nghĩ đến sự an nguy của mọi người, mượn cơ hội trong nháy mắt từ miệng bình chui ra, chớp nhoáng bay tới trước mặt Đằng Tú, nằm ở trên người y gào khóc: “Đằng Tú anh tỉnh tỉnh, anh tỉnh tỉnh lại đi!" Ra sức lắc lắc thân thể của y, người trên đất, chưa hề có nửa điểm phản ứng.
Bạch Mộc hối hận không thôi, nếu không phải cậu tự cho là đúng không muốn để học trưởng đi cứu người, cũng sẽ không liên luỵ hai người họ, khiến bọn họ vì mình mà mất mạng, lúc này nước mắt nhiều hơn nữa cũng không giải quyết được vấn đề, cậu một chút một chút trách bản thân (?), nhưng không cách nào cứu chuộc sai lầm của mình! Tâm đau giống như muốn vỡ nát, nước mắt viên lớn viên lớn rơi vào ngực Đằng Tú.
Bạch Mộc khóc dữ dội, thần khuyển bị tiếng khóc của cậu tiêm nhiễm thề sống chết phải bảo vệ chủ nhân cùng bạn bên cạnh hắn, ngửa đầu phát ra tiếng chó sủa thương tiếc: “Ngao…! Ngao…!" Một tiếng hợp với một tiếng, kịch liệt chấn động ngôi nhà rách mướp.
Vu nữ từ trên nhìn xuống, sao bọn chúng lại tự dày vò như vậy chứ, cái nhà này không thể bị phá huỷ được! Ả cực kỳ khó chịu, cơn thịnh nộ không ngừng cuồn cuộn gầm hét lên: “Ê! Hai người các ngươi rốt cuộc có thôi ngay không! Không phải chỉ là chết người thôi sao, làm gì mà khóc long trời lỡ đất?" Bàn tay tinh tế mềm mại vươn ra, hung hăng bắt lấy cánh tay Bạch Mộc, phát sinh linh lực to lớn, muốn đem cậu phong bế lần nữa, giảm bớt người nháo loạn nơi này.
Bạch Mộc giận không kiềm được, xoay tay lại hung hăng đẩy ả một cái!
Cậu vô cùng căm phẫn, lực đạo xuất ra rất lớn, lập tức đem vu nữ đẩy ngã xuống đất, lớn tiếng rống: “Bỏ ra! Cô là loại vu nữ gì? Rõ ràng là một tên ác ôn thấy chết không cứu, ngay cả một yêu quái cũng không bằng! Yêu quái còn có tình nghĩa, còn cô chỉ có một cái tâm lạnh lẽo!" Xoay người, tiếp tục cao giọng khóc lớn.
Vu nữ há hốc mồm ngồi dưới đất, ả không thể tin được, một u linh lại có khí lực lớn như vậy, không nói có thể đẩy ả ra, lại còn có thể giãy ra khỏi linh lực trói buộc của ả!
Vốn chỉ dự định đem nó giữ ở bên người làm bạn giải buồn một chút, đồng thời nhờ tầng quan hệ này thu phục thần khuyển. Lúc này, vu nữ chợt phát hiện, tiểu u linh này tuyệt không phải linh loại bình thường, con ngươi xinh đẹp thoáng qua một tia nham hiểm muốn chiếm làm của riêng! Không bằng đem nó thu phục cho mình sử dụng, gia tăng lực lượng của bản thân!
Ả không tiến lên ngăn cản Bạch Mộc thương tâm khóc thút thít nữa, trái lại từ dưới đất bò dậy, an tĩnh ngồi bên cạnh Bạch Mộc, hờ hững nhìn cậu.
Thần khuyển vẫn rên rỉ như cũ.
Gian nhà chấn động rất lợi hại!
Đồng tử cùng Tốn Khuê Lang từ sau phòng đi ra.
Ầm!
Nóc nhà cũng không chịu nổi loại run động dữ dội này, một tảng đá lớn từ nóc nhà nặng nề rớt xuống, trực tiếp rơi vào chỗ bọn họ!
“Cẩn thận!" Tốn Khuê Lang ôm lấy đồng tử, chân gắng sức tránh sang bên cạnh! Thân thể tránh được, nhưng chân lại chưa kịp thu về, tảng đá to lớn lập tức đập trúng bắp chân của cậu!
“A!" Tốn Khuê Lang phát ra tiếng kêu bi thảm, máu tươi đỏ sẫm từ bắp chân chảy ra, tảng đá lớn lăn qua một bên! Cậu nắm thật chặt nơi bị thương, máu theo khe hở tràn ra, khuôn mặt không tính là thanh tú thống khổ co quắp thành một đoàn, mồ hôi lạnh ứa ra!
“Tiên sinh ngài bị thương?" Đồng tử trong ngực sợ hãi, gương mặt yếu ớt hoàn toàn không còn chút máu!
“Không có chuyện gì! Ca ca rất mạnh! A!" Tốn Khuê Lang thử rút chân về, đau nhức tận xương tuỷ, khiến cậu không cách nào động đậy! Rất rõ ràng, xương đùi đã gãy!
“Tiên sinh,…" Tay nhỏ bé của đồng tử xoa xoa con mắt, khóc thành tiếng!
“Ngoan! Ca ca thực sự không sao, đừng luôn gọi tiên sinh tiên sinh, đem anh gọi thành gìa luôn!" Tốn Khuê Lang cố tình lộ ra khuôn mặt tươi cười trêu chọc đồng tử, hy vọng cô bé có thể ngừng khóc, đau đớn từ trên đùi truyền tới làm cho nụ cười của cậu trở nên vặn vẹo, mồ hôi như đậu từ ót rỉ ra ngoài!
Đồng tử khóc càng lợi hại, ghé vào trong ngực cậu, trong miệng không ngừng hô: “Ca ca… Ca ca…"
Đối diện, Bạch Mộc ngập giữa bi thương, nội tâm sớm đã rơi vào trong hối hận chồng chất, căn bản không chú ý đến tình hình ở cánh cửa trong phòng.
Thần khuyển cũng đắm chìm vào trong đau buồn, nó vốn cũng không quan tâm sống chết những người khác, căn bản không có tâm tình để ý tới bọn họ.
Vu nữ lạnh lùng trợn mắt nhìn hai người bọn họ một cái, có một Bạch Mộc cùng thần khuyển ở chỗ này gào khóc thảm thiết, cũng đã đủ làm ả phiền toái, bây giờ lại thêm hai tên sụt sùi gạt lệ, rốt cuộc bọn chúng đem nơi này thành cái gì?
Vu nữ áp chế thịnh nộ, thở hổn hển ồm ồm, nhìn ra được ả rất tức giận!
Bạch Mộc nằm trên người Đằng Tú khóc rất lâu, nước mắt như sông nhỏ chảy nhỏ giọt thấm vào bên trong cơ thể Đằng Tú!
Thân thể của y cũng không phát ra ánh sáng đặc thù, ngược lại thì dần yếu ớt khôi phục!
Chi tiết này rất nhỏ lại yếu, bất luận ai cũng không phát hiện!
“Ừ!" Không ngẩng đầu, ánh mắt thủy chung lưu lại ở trên người Đằng Tú, trong lòng hết sức kỳ quái, đã đưa linh hồn vào trong cơ thể hắn, tại sao lại chậm trễ không tỉnh dậy? Đôi mi thanh tú khóa chặt, tiếp tục sai bảo đồng tử bên cạnh: “Đem nam nhân toàn thân đen thui kia mang vào đi!"
“Vâng!" Đồng tử cúi người xuống gắng sức ôm Tôn Nhất vẫn không nhúc nhích nằm trên đất, “Ân…" Hì hục nửa ngày, cũng không di chuyển được!
Lực chú ý của vu nữ hoàn toàn tập trung ở trên người Đằng Tú, đồng tử vô lực nhìn nhìn ả, hình như muốn xin giúp đỡ, nhãn thần run lên mấy cái, cuối cùng vẫn không mở lời, vén tay áo lên cắn răng lần nữa cong lưng đi ôm Tôn Nhất.
“Anh tới giúp em nha!" Tốn Khuê Lang đứng lên, cười ấm áp, tiến lên đem cánh tay Tôn Nhất khoác lên trên vai mình, đứng thẳng đem anh ta nâng dậy.
Trong mắt đồng tử phát sáng lấp lánh, hai tay đặt lên trên ngực, vẻ mặt ngưỡng mộ: “Ca ca thật tốt!" Một câu khen ngợi nhất thời làm Tốn Khuê Lang đỏ bừng cả mặt.
Cậu vịn chặt cơ thể Tôn Nhất, được cô bé khen có chút ngượng ngùng, dưới sự hướng dẫn bước về phía sau phòng!
Bên này, Đằng Tú vẫn không thấy động tỉnh, vu nữ không hiểu được, đưa tay cởi áo của y ra, phát hiện vết thương nơi bả vai rất nặng, trên vải băng trắng tinh mơ hồ từ bên trong lộ ra huyết sắc. Ngón tay ngọc nhỏ nhắn mềm mại đẩy băng vải ra, thấy bên trong có mấy đường vết thương thật dài, như là bị xé rách, lúc này đã được khâu lại tất cả, đồng thời còn xử lý rất tỉ mỉ!
Mi vu nữ nhíu lại, hỏi: “Là chuyện gì?"
Biểu tình thần khuyển nghiêm túc: “Do ta cắn bị thương!"
??? Trong đầu liên tiếp nghi vấn, miệng lại cứng rắn: “Ngươi đúng là trở mặt vô tình!"
Trong mũi thần khuyển chợt thở ra một hơi lạnh tức giận!
Vu nữ lơ đễnh, lại hỏi: “Là ai khâu cho y?"
Thần khuyển lạnh lùng nói: “‘ Phụ thân của Tốn Khuê Lang!"
“A? Tốn Khuê Lang chính là đứa nhỏ đi vào chung với đồng tử?" Truy hỏi.
“Ngươi và hắn lớn xấp xỉ nhau đi!" Thần khuyển không cho tình cảm và thể diện phản bác.
Vu nữ hết sức khó chịu, trợn mắt nhìn nó một cái! “Ngươi thật đúng là lộn xộn!"
Thần khuyển không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt u lãnh kia lại biểu lộ nó đối với ả rất chán ghét!
Điều này làm cho vu nữ rất cáu kỉnh, lại khó chịu hỏi nó lần nữa: “Y thuật phụ thân cậu ta thế nào?"
“Rất tốt! Lúc xử lý khâu lại vết thương, ta ngay bên cạnh, không có bất kỳ sơ suất!" Rất trình tự đáp.
Vu nữ đặc biệt khó hiểu, nghiêm túc kiểm tra Đằng Tú một lần nữa, thân thể vẫn là lạnh buốt như người chết, không có bất kỳ hô hấp cùng nhịp tim!
Lại hỏi thêm lần nữa: “Ngươi cắn nuốt linh hồn y từ lúc nào?"
“Thời điểm mới vừa chết!" Máy móc trả lời, nhưng trong nháy mắt nhãn thần thoáng thay đổi.
“Vừa mới chết?" Vu nữ ngẩn ra, một giây sau, vẻ mặt ngốc lăng nhất thời biến thành một cổ phẫn nộ, thanh âm trở nên gay gắt, lớn tiếng rít gào: “Ngươi đang lấy ta ra đùa giỡn? Còn nói y không phải là người chết! Rõ ràng sau khi chết mới nuốt trọn linh hồn y, cho dù ai cũng sẽ không cách nào khởi tử hồi sinh!"
Cho rằng bị đùa bỡn, khiến ả rất giận dữ!
Thần khuyển ở yên tại chỗ, tự biết đuối lý, nằm trên mặt đất đem đầu gác lên chân trước giao nhau, ánh mắt buồn bã, thanh âm có chút trầm xuống: “Ta chỉ muốn cứu y! Lúc ta phát hiện tình huống không đúng, linh hồn đã từ trong cơ thể bay ra!"
Thần khuyển từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo, vu nữ lần đầu thấy nó có loại vẻ mặt chán nản, trong lòng thầm cả kinh, giọng nói cũng biến thành dịu dàng đôi chút: “Đừng quá bi thương!"
Bình trên thắt lưng, Bạch Mộc nghe tin như sét đánh ngang tai, đầu óc chấn động ầm ầm, cả người đều ngây dại! Lực lượng thân thể trong nháy mắt bị hút hết, đặt mông co quắp ngồi ở đáy bình, lệ sông tích trữ trong bình thẳng đến cổ. Mắt cậu ẩm ướt, nước mắt như suối trào từ trong hốc mắt chảy ra, lốp bốp rơi vào giữa sông lệ, phát sinh tiếng va chạm dòn dã!
Thanh âm này rất đặc biệt, du dương mà réo rắt, từ bên trong bình leng keng tùng tùng truyền ra bên ngoài!
Vu nữ nghe tiếng cúi đầu liếc nhìn thắt lưng, Bạch Mộc đang ngồi ở bên trong thương tâm khóc.
Này thật không có tiền đồ! Đôi mi thanh tú Vu nữ nhăn lại nhăn, tháo bình thủy tinh treo ở dây lưng xuống, mở nắp bình, đem đầu úp vào phía trên mở miệng hét to: “Này! Cậu rất ồn ào! Không thể yên lặng một chút hả!" Thái độ hung hãn, quả thực chính là một con cọp cái!
Bạch Mộc cũng không bị ả chấn động, cậu một lòng nghĩ đến sự an nguy của mọi người, mượn cơ hội trong nháy mắt từ miệng bình chui ra, chớp nhoáng bay tới trước mặt Đằng Tú, nằm ở trên người y gào khóc: “Đằng Tú anh tỉnh tỉnh, anh tỉnh tỉnh lại đi!" Ra sức lắc lắc thân thể của y, người trên đất, chưa hề có nửa điểm phản ứng.
Bạch Mộc hối hận không thôi, nếu không phải cậu tự cho là đúng không muốn để học trưởng đi cứu người, cũng sẽ không liên luỵ hai người họ, khiến bọn họ vì mình mà mất mạng, lúc này nước mắt nhiều hơn nữa cũng không giải quyết được vấn đề, cậu một chút một chút trách bản thân (?), nhưng không cách nào cứu chuộc sai lầm của mình! Tâm đau giống như muốn vỡ nát, nước mắt viên lớn viên lớn rơi vào ngực Đằng Tú.
Bạch Mộc khóc dữ dội, thần khuyển bị tiếng khóc của cậu tiêm nhiễm thề sống chết phải bảo vệ chủ nhân cùng bạn bên cạnh hắn, ngửa đầu phát ra tiếng chó sủa thương tiếc: “Ngao…! Ngao…!" Một tiếng hợp với một tiếng, kịch liệt chấn động ngôi nhà rách mướp.
Vu nữ từ trên nhìn xuống, sao bọn chúng lại tự dày vò như vậy chứ, cái nhà này không thể bị phá huỷ được! Ả cực kỳ khó chịu, cơn thịnh nộ không ngừng cuồn cuộn gầm hét lên: “Ê! Hai người các ngươi rốt cuộc có thôi ngay không! Không phải chỉ là chết người thôi sao, làm gì mà khóc long trời lỡ đất?" Bàn tay tinh tế mềm mại vươn ra, hung hăng bắt lấy cánh tay Bạch Mộc, phát sinh linh lực to lớn, muốn đem cậu phong bế lần nữa, giảm bớt người nháo loạn nơi này.
Bạch Mộc giận không kiềm được, xoay tay lại hung hăng đẩy ả một cái!
Cậu vô cùng căm phẫn, lực đạo xuất ra rất lớn, lập tức đem vu nữ đẩy ngã xuống đất, lớn tiếng rống: “Bỏ ra! Cô là loại vu nữ gì? Rõ ràng là một tên ác ôn thấy chết không cứu, ngay cả một yêu quái cũng không bằng! Yêu quái còn có tình nghĩa, còn cô chỉ có một cái tâm lạnh lẽo!" Xoay người, tiếp tục cao giọng khóc lớn.
Vu nữ há hốc mồm ngồi dưới đất, ả không thể tin được, một u linh lại có khí lực lớn như vậy, không nói có thể đẩy ả ra, lại còn có thể giãy ra khỏi linh lực trói buộc của ả!
Vốn chỉ dự định đem nó giữ ở bên người làm bạn giải buồn một chút, đồng thời nhờ tầng quan hệ này thu phục thần khuyển. Lúc này, vu nữ chợt phát hiện, tiểu u linh này tuyệt không phải linh loại bình thường, con ngươi xinh đẹp thoáng qua một tia nham hiểm muốn chiếm làm của riêng! Không bằng đem nó thu phục cho mình sử dụng, gia tăng lực lượng của bản thân!
Ả không tiến lên ngăn cản Bạch Mộc thương tâm khóc thút thít nữa, trái lại từ dưới đất bò dậy, an tĩnh ngồi bên cạnh Bạch Mộc, hờ hững nhìn cậu.
Thần khuyển vẫn rên rỉ như cũ.
Gian nhà chấn động rất lợi hại!
Đồng tử cùng Tốn Khuê Lang từ sau phòng đi ra.
Ầm!
Nóc nhà cũng không chịu nổi loại run động dữ dội này, một tảng đá lớn từ nóc nhà nặng nề rớt xuống, trực tiếp rơi vào chỗ bọn họ!
“Cẩn thận!" Tốn Khuê Lang ôm lấy đồng tử, chân gắng sức tránh sang bên cạnh! Thân thể tránh được, nhưng chân lại chưa kịp thu về, tảng đá to lớn lập tức đập trúng bắp chân của cậu!
“A!" Tốn Khuê Lang phát ra tiếng kêu bi thảm, máu tươi đỏ sẫm từ bắp chân chảy ra, tảng đá lớn lăn qua một bên! Cậu nắm thật chặt nơi bị thương, máu theo khe hở tràn ra, khuôn mặt không tính là thanh tú thống khổ co quắp thành một đoàn, mồ hôi lạnh ứa ra!
“Tiên sinh ngài bị thương?" Đồng tử trong ngực sợ hãi, gương mặt yếu ớt hoàn toàn không còn chút máu!
“Không có chuyện gì! Ca ca rất mạnh! A!" Tốn Khuê Lang thử rút chân về, đau nhức tận xương tuỷ, khiến cậu không cách nào động đậy! Rất rõ ràng, xương đùi đã gãy!
“Tiên sinh,…" Tay nhỏ bé của đồng tử xoa xoa con mắt, khóc thành tiếng!
“Ngoan! Ca ca thực sự không sao, đừng luôn gọi tiên sinh tiên sinh, đem anh gọi thành gìa luôn!" Tốn Khuê Lang cố tình lộ ra khuôn mặt tươi cười trêu chọc đồng tử, hy vọng cô bé có thể ngừng khóc, đau đớn từ trên đùi truyền tới làm cho nụ cười của cậu trở nên vặn vẹo, mồ hôi như đậu từ ót rỉ ra ngoài!
Đồng tử khóc càng lợi hại, ghé vào trong ngực cậu, trong miệng không ngừng hô: “Ca ca… Ca ca…"
Đối diện, Bạch Mộc ngập giữa bi thương, nội tâm sớm đã rơi vào trong hối hận chồng chất, căn bản không chú ý đến tình hình ở cánh cửa trong phòng.
Thần khuyển cũng đắm chìm vào trong đau buồn, nó vốn cũng không quan tâm sống chết những người khác, căn bản không có tâm tình để ý tới bọn họ.
Vu nữ lạnh lùng trợn mắt nhìn hai người bọn họ một cái, có một Bạch Mộc cùng thần khuyển ở chỗ này gào khóc thảm thiết, cũng đã đủ làm ả phiền toái, bây giờ lại thêm hai tên sụt sùi gạt lệ, rốt cuộc bọn chúng đem nơi này thành cái gì?
Vu nữ áp chế thịnh nộ, thở hổn hển ồm ồm, nhìn ra được ả rất tức giận!
Bạch Mộc nằm trên người Đằng Tú khóc rất lâu, nước mắt như sông nhỏ chảy nhỏ giọt thấm vào bên trong cơ thể Đằng Tú!
Thân thể của y cũng không phát ra ánh sáng đặc thù, ngược lại thì dần yếu ớt khôi phục!
Chi tiết này rất nhỏ lại yếu, bất luận ai cũng không phát hiện!
Tác giả :
Nhất Liêm Phỉ Thúy