Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ
Chương 42: Thư tình hậu di chứng: Trêu hoa ghẹo nguyệt

Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 42: Thư tình hậu di chứng: Trêu hoa ghẹo nguyệt

Đằng Tú nghe tiếng động phía sau liền quay lại nhìn, thấy cảnh đại môn thảm thương bị chân giẫm lên, trong lòng thầm kêu: “Nguy rồi, nếu như biểu đệ biết là mình cho các nàng đi vào, nhất định sẽ giết mình!"

Y hướng một đám ong bướm bên cạnh, bày ra dáng vẻ đẹp trai nhất, cười híp mắt nói: “Các bảo bối, anh hiện tại còn có việc, trước xin lỗi không tiếp chuyện được rồi!" Hai chân nhanh nhẹn, giữa tiếng kêu gào của đám nữ sinh, biến mất nhanh như gió không thấy nữa!

Đám này nữ sinh vừa thấy Đằng Tú rời đi, mục tiêu ngay lập tức chuyển hướng sang Tôn Nhất bên trong nhà, lớn tiếng kêu: “Tôn Nhất đồng học!"

Tiếng động ồn ào bay vào trong nhà.

Ở phòng khách, Tôn Nhất đang nghỉ ngơi trên ghế sopha, vừa rồi hắn rõ ràng nghe tiếng Đằng Tú nhận điện thoại, chuyện gì không thể ngay trước mặt hắn nói? Trong đầu ngờ vực!

Bất thình lình, một đám khách không mời mà đến từ cửa xông vào, Tôn Nhất cấp tốc ngồi dậy, giật mình mà nhìn đám nữ sinh như lang như hổ, mỗi khuôn mặt của bọn họ đều rộ xuân tâm, chen lấn mà vào.

Một nữ sinh vóc người nóng bỏng trong đám, kêu một tiếng rồi xà vào lòng hắn: “Tôn Nhất đồng học, tớ ngày ngày đều rất rãnh, tuyệt đối có thể mỗi ngày bồi bên cạnh cậu!"

Tôn Nhất cấp tốc lăn sang đầu kia của sopha, tránh thoát kẻ tập kích bất ngờ! Vị bạn học này nói vậy là ý gì, hắn phỏng chừng không có thời gian suy nghĩ.

Lại một nữ sinh mềm mại khác, cười đùa, cũng phi thân nhào tới: “Tôn Nhất học trưởng, em là kiểu nhỏ nhắn xinh xắn khả ái, giống với mẫu người anh tìm nè!" Hắn tránh không kịp, bị nàng nhào vào trong lòng!

“Này!" Tôn Nhất tức giận, đẩy nàng ra!

“Tôn Nhất đại nhân là của tôi!" Một người nữ sinh khác tiến lên, nắm cánh tay Tôn Nhất kéo.

“Cậu ấy mới không phải của cậu, là của tôi!" Lại một tên khác tiến lên tranh giành!

Những nữ sinh khác lũ lượt bổ tới, không ngừng cáu kỉnh lôi kéo hắn, chỉ trong chốc lát, Tôn Nhất đã bị một biển nữ sinh nhấn chìm, sopha lớn cũng bởi vì đám nữ nhi điên cuồng này mà lật ngửa.

“Bỏ ra!" Hắn hét to, nhưng không tránh được lực lượng áp đảo của đám nữ sinh. Hắn không hiểu, đám nữ sinh này ngày thường đối với hắn điều không phải rất cung kính sao? Hôm nay sao lại điên cuồng tập kích thế này!

Trong kết đèn bỗng sáng lên, Không Thái cũng bị đánh thức, nhô cái đầu nhỏ xíu ra ngoài.

Không Thái bây giờ là ngoại tộc, mắt thường loài người không cách nào thấy, nhưng ngọn lửa hơi yếu trong kết đèn, loài người có thể nhìn thấy! May mà sự chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Tôn Nhất, không ai chú ý tới tim đèn có lửa hay không.

Tại phòng ngủ, Bạch Mộc cũng bị đánh thức, chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa bích mâu còn buồn ngủ, khó hiểu tại sao bên ngoài ầm ĩ như thế! Cẩn thận nghe, đều là tiếng ồn ào của nữ nhân. Thật là lạ, nơi này tại sao có thể có giọng của nữ nhân?

Lòng hiếu kỳ thúc giục, Bạch Mộc mặc quần áo vào, bay khỏi ổ chăn!

Cậu không dám gặp mặt học trưởng, lặng lẽ bay ra ngoài cửa sổ, bay đến góc tường trong phòng khách, cái đầu len lén từ cửa sổ nhìn vào bên trong!

Chỉ thấy, trong phòng khách bị làm cho loạn thất bát tao, không khí ngột ngạt, một đám nữ nhân cùng một chỗ, dương nanh múa vuốt ở nơi nào nhốn nháo, thanh âm ỏng ẹo.

“Học trưởng, từ khi nhận được thư tình của anh, tâm em đều say!"

“Biệt xú mỹ, học trưởng là thích tôi, tôi mới là người nhận được thư tình của anh ấy!"

“Tán phét! Chỉ với cậu mà xứng với học trưởng sao! Nhìn thư tình đáng yêu mà học trưởng gửi cho tôi đi!" Nữ sinh kia dương dương tự đắc cầm thư trong tay.

Những bạn học khác đều không cam lòng yếu thế đồng loạt cầm thư trong tay lên!

Bạch Mộc nhìn kỹ một chút! Thư từ chối kia không phải là lúc trước mình thay học trưởng viết sao? Sao biến thành thư tình của các nàng? Bên trong rõ ràng nói học trưởng thích chính là mình mà!

Cậu cố gắng hồi tưởng nội dung bản thân đã viết, nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác mình viết thật không tệ, coi như là lời cự tuyệt rất khách khí, sẽ không kích động đến các nàng đi!

Gãi đầu, đối với tình trạng hiện tại cảm thấy khó bề tưởng tượng!

Bất quá, tốc độ Đằng Tú gửi tín quả là  siêu nhanh, còn nhớ y nói qua mình đã ngủ ba ngày ba đêm, tính như vậy, y là khi cậu trong lúc hôn mê mà gửi! Bạch Mộc ngầm tính toán.

Bỗng nhiên, trong đống nữ nhân truyền ra tiếng gầm gừ tức giận: “Đều cút cho tôi!"

Tiếng ồn ào của các nữ sinh, tức khắc bị chấn kinh mà ngây ra tại chỗ, phòng trong lặng ngắt như tờ, một mảnh yên tĩnh!

Các nàng nhìn nhau, vô cùng khó hiểu! Ngày hôm nay nhận được thư, nội dung cực kỳ nhiệt tình, làm hại các nàng tâm hoa nộ phóng, suy nghĩ lung tung! Sao bây giờ Tôn Nhất đột nhiên trở mặt, trở nên lạnh lẽo giống như băng sơn?

Sắc mặt Tôn Nhất âm u, đẩy các nữ sinh dính trên người mình ra, trên mặt vặn vẹo, bực bội trừng các nàng, hỏi: “Các cậu làm sao biết địa chỉ nhà tôi?"

Mọi người trông thấy dáng vẻ hắn hung thần ác sát như vậy, cũng không dám loạn nháo nữa, một nữ sinh trong đó, từ sau khẽ đẩy một người nhỏ nhắn phía trước, nhỏ giọng nói: “Lý Huệ Tử, điều kiện của cậu phù hợp nhất với yêu cầu trong thư của Tôn Nhất đồng học, cậu đi nói với y, chắc chắn sẽ không bị mắng!"

Nữ sinh kia bản tính nhu thuận, vừa nãy bởi vì các bạn học lôi kéo, mới trở nên hoạt bát. Lúc này để cho nàng một thân một mình đối mặt. Trong lòng không tránh được có chút kinh hoảng. Chính là, vừa nghĩ tới nàng đã ái mộ hắn ba năm rồi, hôm nay thật vất vả có một cơ hội tiếp xúc gần gũi, liền mạnh mẽ bước lên trước, mang theo bộ dáng thẹn thùng, nói: “Tôn Nhất đồng học, không phải là viết thơ nói hy vọng có một người đáng yêu, có thể cùng ở bên cạnh anh sao? Cho nên, em hy vọng học trưởng có thể để ý em một chút, em thực sự rất yêu mến anh!"

Thời điểm nói đến phần sau, tâm tình của nàng hơi kích động khó ức chế được, ba năm rồi, nàng cuối cùng có thể đường đường chính chính ở trước mặt bày tỏ! Hai tròng mắt xinh đẹp, lửa cháy nhìn hắn, mong đối phương có thể tiếp nhận tình yêu của mình!

Những người khác, bắt đầu hâm mộ đố kị cô nữ sinh này, cũng hối hận tại sao mình không lấy dũng khí mở miệng trước!

“Cầm thư tới tôi xem một chút!" Vẻ mặt Tôn Nhất nghiêm lại, lạnh lùng vươn tay ra.

Tiểu nữ sinh nhỏ nhắn, trong lòng vui mừng, vội vàng móc ra lá thư khiến nàng nhảy nhót suốt cả buổi sáng, hai tay đưa cho hắn.

Tôn Nhất nhìn phía trên viết một hàng bảy tám chữ méo lệch, trong lòng thầm mắng: “Bạch Mộc đứa ngu ngốc này, ngày đó xin giấy quả nhiên là vì mục đích này!" Cẩn thận nhìn chữ bên trên, căm phẫn: “Đây mà là lời cừ chối người ta sao? Rõ ràng có ý tứ gặp gỡ! Thực ngu xuẩn!" Sắc mặt đặc biệt thối.

Bạch Mộc nằm ở ngoài cửa sổ nhìn lén, tựa hồ có thể nhìn thấy từ người học trưởng tản ra sát khí vô hình!

Cậu cắn chặt tay của mình, nhanh chóng xoay người, dính vào vách tường bên cạnh, trong lòng oán thán: “Trời ạ! Hôm nay là ngày gì vậy? Mình sao lại xui như vậy! Lần một, lần ba trêu chọc học trưởng!" Lén lút, thừa dịp lúc học trưởng còn không có chú ý đến mình, bay đến nóc phòng núp vào!

Bạch Mộc nằm ở phía trên, hai tay chống đỡ ở sau ót, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, rõ ràng là thời tiết dễ chịu quang đãng không mây, nhưng cậu lại thấy vô cùng gian nan!

Trên người bị mặt trời rực rỡ nướng cháy sém, thực khó chịu! Cậu nhẫn nhịn, không muốn vào trong phòng trốn sự thiêu đốt, vừa nghĩ tới vẻ mặt đáng sợ của Tôn Nhất, trong người liền không nhịn được phát run!

Không bao lâu, Bạch Mộc nghe dưới mái hiên truyền tới ngổn ngang tiếng bước chân, cùng âm thanh u oán của các nữ sinh!

“Ai? Thật đáng ghét, nguyên lai là hiểu lầm! Tôi còn tưởng rằng có thể thừa cơ hội lần này, cùng Tôn Nhất đồng học thân thiết một chút nữa!"

“Đúng vậy! Thật kỳ lạ, Tôn Nhất đồng học lẽ nào không muốn kết giao với nữ nhân sao?"

Bạch Mộc ngồi dậy nhìn đám nữ sinh mất mác rời đi, tựa hồ hiểu được cảm giác thương tâm đó!

Đầu rủ xuống, khẽ nói: “Thật xin lỗi! Là tôi làm các cậu hiểu lầm!"

“Xuống đây!"

Nữ sinh mới vừa rời đi, chính là lời nói lạnh thấu xương của Tôn Nhất, bất thình lình truyền tới, Bạch Mộc theo bản năng hướng phía sau mái hiên tránh đi!

Gặp một màn này ánh mắt Tôn Nhất trong nháy mắt trở nên âm hàn: “Sao? Nhanh như vậy liền không muốn gặp anh?" Lời nói nồng nặc khiển trách!

Trong lòng Bạch Mộc run run một cái, sợ hãi chui ra, theo mái hiên cẩn cẩn dực dực lộ ra cái đầu: “Học, học trưởng…"

“Đi xuống, anh có việc muốn hỏi em!" Tôn Nhất không nóng không lạnh.

Bạch Mộc nhút nhát nhẹ nhàng leo xuống, ánh mắt trốn tránh, chỉ sợ sơ ý một chút, làm cho hạt nhân tức giận nổ vang như sấm!

Tôn Nhất lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Mộc đang bay trước mắt, hỏi: “Em và anh ta phát triển đến mức nào?"

“Ách!" Bạch Mộc nhất thời ngẩn ra, anh ta học trưởng nói là chỉ Đằng Tú. Chẳng qua là không nghĩ tới, học trưởng sẽ hỏi đề tài nhạy cảm như vậy, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên ửng đỏ.

“Nói!" Chính là lời nói chất vấn, hoàn toàn không cho cậu một chút thời gian suy nghĩ!

“Thì, giống như anh đã thấy!" Thanh âm Bạch Mộc yếu ớt, âm sắc có hơi run rẩy, cậu cúi thấp đầu, không dám nhìn vào đôi mắt sắc bén của học trưởng!

“Anh ta có chạm qua hạ thân em hay không!" Tôn Nhất không quanh co, bắn vào điểm mấu chốt!

Bạch Mộc mạnh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn học trưởng. Gương mặt tuấn mỹ của Tôn Nhất, không có một tia ngượng ngùng người tuổi trẻ, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo như tra khảo phạm nhân quấn quanh cậu!

“Chỉ, chỉ sờ qua, ngoài ra, những thứ khác không có gì cả!" Âm thanh mờ mịt hư vô, hầu như nhỏ đến không nghe được.

“Sờ nơi nào?" Động tác không tự nhiên, chỉ chỉ xuống vị trí tiểu giống đực của cậu, “Là nơi này sao?"

“Không, không phải!"

“Là ở đây?" Đi tới phía sau cậu, đâm vào lỗ bài tiết một cái.

Thân thể Bạch Mộc rùng mình, theo bản năng ưỡng ngực, cậu chưa từng bị người đụng chạm qua như thế, lúc này, có loại bị làm nhục căm tức cùng ủy khuất!

“Điều không phải!" Thanh âm rõ ràng so với vừa rồi trở nên cứng rắn hơn một tí.

“Vậy là nơi nào?" Khẩu khí tra hỏi, không chút thuyên giảm, nhưng lại, thiếu một tia lãnh khốc vừa rồi!

Mặt của Bạch Mộc lần nữa đỏ lên, nghĩ đến việc động tay động chân của Đằng Tú, liền cảm thấy nhục nhã hổ thẹn không chịu nổi, âm thanh lại mềm nhũn ra: “Là….. Là P trứng!"

“P trứng?" Khóe miệng Tôn Nhất có hơi nâng lên, biết mặt sau của Bạch Mộc không bị công chiếm, trong lòng rất vui vẻ! Hắn cố ý hỏi: “Chạm như thế nào? Là thế này phải không?" Thanh âm ẩn chứa một chút trêu chọc, đưa tay bóp mông Bạch Mộc một cái!

“A!" Bạch Mộc kêu lên, xấu hổ trừng mắt nhìn Tôn Nhất, rốt cuộc núi lửa cũng bạo phát: “Anh sỉ nhục đủ chưa! Đằng Tú chỉ bóp qua em một chút, anh bây giờ cũng bóp qua, hài lòng chứ? Cho dù em chỉ là một u linh, cũng không phải mặc cho các người xâm phạm! Học trưởng, em biết anh chán ghét em! Yên tâm, từ hôm nay trở đi em tuyệt đối không dây dưa với anh nữa, về sau em nếu nói thêm một câu thích anh, sẽ hồn phi phách tán chết cũng không yên!" Bạch Mộc thốt ra câu nói ngoan độc!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại