Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ
Chương 38: Rơi vào ma chưởng địa ngục
Hắn tập trung lực chú ý, trong miệng trầm giọng ngâm: “Minh chủ bóng tối, lấy máu của ta làm khế ước, mang lực lượng của ngài cho ta mượn, trở thành lực lượng của ta!"
Một trận âm phong nổi lên, sức gió tuy rất nhẹ, lại khiến người cảm thấy từng đợt rùng mình!
Tôn Nhất cắn ngón tay, đem máu đỏ tươi nhỏ vào ngọn lửa màu cam trong tiểu kết đèn, giọt máu bị ngọn đèn thiêu đốt, ngọn lửa bên trong chập chờn, màu sắc đặc biệt đỏ tươi!
Tôn Nhất tiếp tục nhỏ máu từ bên trên, một giọt một giọt, máu rơi vào trên ngọn lửa, trong nháy mắt bị hút vào bên trong đèn.
Máu bị thiêu đốt, trong miệng Tôn Nhất vẫn niệm chú, Bạch Mộc không thể thấy, nhưng tử mâu đặc biệt của Đằng Tú thấy linh khí phát ra từ trên người Tôn Nhất rất rõ ràng, nương theo âm phong, quay xung quanh ở kết đèn, cũng chậm rãi hút vào bên trong, sau cùng bị ngọn nến hấp thu.
Khi ngọn nến cháy chỉ còn hơn nữa, được hấp thu linh lực và máu bắt đầu có hiệu quả, sáp đèn chậm rãi từ trong chảy ra, trong kết đèn lượn vòng, dần tạo thành một tiểu gió xoáy.
Kỳ quái là, bên ngoài kết đèn trước sau như một, gió êm sóng lặng, chỉ có bên trong cuồng phong tác oai, thế nhưng diễm hỏa trên đèn cầy lại càng rự rỡ!
Tôn Nhất ngưng chú ngữ trong miệng, hai tay nâng kết đèn, hướng bên trong thổi một hơi, đem ánh lửa dập tắt, lúc này mới không vui mà quay ra phía sau hỏi: “Anh tới làm gì?"
Đằng Tú lúc này cũng không vui vẻ, nét mặt nghiêm túc nói: “Trước phiền cậu nghe anh nói trước, đứa bé này không đợi được!"
Bạch Mộc cũng cảm nhận được sự tình nghiêm trọng, dù sao cậu và Đằng Tú cũng tiếp xúc vài lần, y luôn luôn phong lưu phóng khoáng, kiệt ngạo bất tuân, loại vẻ mặt nghiêm túc lại cương nghị như vậy, vẫn là bắt gặp lần đầu.
Tôn Nhất ngưng mi, quay đầu, kinh ngạc khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn trên giường, “Không Thái?" Hắn sãi bước đi qua!
Đằng Tú ưu nhã rời khỏi giường, vì Tôn Nhất nhường chỗ, mở miệng hỏi: “Tối nay cậu có việc?"
Tôn Nhất vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Tôi tính toán một chút, cơ thể Không Thái sắp tới đến cực hạn, cho nên dự định đêm nay giải thoát linh hồn của cậu ta, không nghĩ là anh lại đem cậu ta tới!"
“Thật đúng là may mắn!" Đằng Tú thoáng cười một cái, “Anh trên đường tản bộ, vừa lúc thấy đứa nhỏ này ngã trên đường, liền đem cậu ta mang tới đây! Coi như đứa nhỏ này mạng lớn, nếu không gặp phải, chỉ sợ sớm đã hồn phi phách tán rồi!"
Tôn Nhất lạnh lùng nói: “Anh cũng nên học một chút âm dương thuật đi! Nói tới thiên tư, anh cao hơn tôi!"
Đằng Tú nhún nhún vai: “Không có hứng thú!"
Tôn Nhất cười lạnh: “Thật là lãng phí gen xuất sắc của anh!"
Đằng Tú không cho là đúng: “Anh căn bản cũng không muốn loại linh lực này, anh vẫn hy vọng có thể giống người bình thường mà sống!"
Tôn Nhất không để ý đến y, tỉ mỉ kiểm tra tình hình của Không Thái, tiếp đó ôm cậu ta lên, đặt vào giữa ngũ mang tinh trận!
Đằng Tú ngồi ở mép giường, vẻ mặt khẩn trương, trở nên hòa hoãn hơn, nhắc nhở hắn: “Cậu cũng đừng lao lực quá, cậu đã từng thi triển tinh trận, sức mạnh sẽ suy yếu!"
Bạch Mộc ở trên ghế sa lon, lúc này không biết nên hỗ trợ như thế nào, mờ mịt nhìn học trưởng cùng Không Thái trên đất!
Đây rốt cuộc là tình huống gì, cậu cũng không phải hoàn toàn hiểu rõ, chỉ có thể từ trong không khí ngửi ra được một sự nghiêm trọng, cậu biết lúc này tốt nhất không nên tùy tiện quấy rầy học trưởng!
Tôn Nhất một bên đặt cơ thể Không Thái xuống, một bên trả lời vấn đề Đằng Tú, nói: “Không sao, tinh trận này là hắc ám trận, vả lại tình hình Không Thái rất không lạc quan, nếu như khai trận lần nữa, chỉ sợ lúc này cậu ta khó mà kiên trì!"
Hắn chỉnh lý xong mọi thứ, đem hai tay Không Thái đặt ở trên bụng, đặt kết đèn trong lòng bàn tay y.
Tôn Nhất phải mở ra sức mạnh hắc ám cường đại, dùng nó truyền linh lực cho kết đèn, không những có thể khóa lại linh hồn Không Thái, còn có thể bảo vệ cậu ta tránh khỏi lực lượng minh giới hắc ám chiếm đoạt.
Tôn Nhất chuẩn bị xong, rời khỏi ngũ mang tinh trận.
Ở chung quanh tinh trận, dùng bùa chú truyền linh lực bày thành một trận hình tròn, vừa vặn đem ngũ mang tinh trận và Không Thái vây ở bên trong!
Hắn ngồi vào phía đối diện, lần thứ hai kết ấn khẽ niệm chú: “Thuật pháp hắc ám được ta triệu hồi, thăng hoa hắc ám chi minh trong lòng bàn tay ta, cùng lửa ngục viêm thiêu huỷ không gian nơi này, dùng máu xé rách cơ thể giả tạo trước mắt ta, dục hỏa trùng sinh! Phóng thích linh hồn!"
Xoạt!
Bùa chú trên đất tức khắc dấy lên liệt hỏa hừng hực, tạo thành một vòng lửa, ngọn lửa này và thường ngày có chỗ bất đồng, là một ngọn lửa màu đen, nó là lửa tới từ địa ngục hướng tới vong hồn, có thể phóng thích linh hồn, cũng có thể trong chớp mắt cắn nuốt một linh hồn!
Lửa lớn lộ ra tà khí, âm trầm mà gian ác!
Trong phòng liền trận trận âm hàn, khí tức tà minh khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, giống như tiến vào hầm băng giá rét. Trong lửa tà ác, truyền ra thanh âm gào khóc thảm thiết, thê lương thảm tuyệt, sắc bén vô cùng, nghe mà cả người mao cốt tủng nhiên!
Bạch Mộc sợ hãi, ôm lấy cơ thể run lẩy bẩy, con mắt cứng ngắc nhìn chằm chằm ngọn lửa màu đen, đã sớm sợ đến trắng bệch!
Cậu cảm thấy thân thể thật khó chịu, cảm giác không nói được, giống như ma trảo vô hình từ ngọn lửa màu đen đang hướng về phía cậu, muốn đem cậu kéo xuống địa ngục!
Cả người tựa hồ tan rã, Bạch Mộc cảm giác được rõ rệt sự thay đổi của bản thân!
Mau cứu em! Mau cứu em!
Cậu muốn phát ra âm thanh, nhưng yết hầu tựa hồ bị bàn tay vô hình bên ngoài bóp lấy, vô pháp mở miệng!
Cơ thể dần thấy thoát lực, cậu cuối cùng nhìn thoáng qua Tôn Nhất đang chuyên tâm thi pháp cho Không Thái, bịch một tiếng, từ trên sopha ngã xuống đất. Ngay khi mất đi ý thức, người hoà tan, thoáng chốc, hóa thành một đạo hồn khói màu xanh nhạt, bay về phía hắc diễm!
Tôn Nhất và Đằng Tú quá chuyên chú vào Không Thái, lúc phát hiện ra tình trạng của Bạch Mộc, thì đã không kịp!
Hai người đồng thời kinh sợ, giờ phút này Tôn Nhất đang làm phép cho Không Thái, lgiờ mà ngừng lại, linh hồn nhỏ yếu kia sẽ bị tiêu trừ trong nháy mắt! Nhưng mà, tình huống Bạch Mộc nguy cấp hơn, rõ ràng, cậu đã bị địa ngục chú ý, muốn chiếm lấy cậu!
Sức mạnh Tôn Nhất đang dùng trong việc khác, hiển nhiên không thể chiếu cố cả trước lẫn sau, lo lắng không thôi!
Đúng lúc Đằng Tú nhàn rỗi, y chợt đánh về phía biển lửa, bắt lại thân thể nhẹ bổng của Bạch Mộc.
Ngũ mang tinh trận, đã hoá thành ranh giới giữa dương giới và minh giới, hồn thể nhỏ yếu của Bạch Mộc đang bị ma thủ hắc ám túm lấy, may thay Đằng Tú kịp kéo lại. Sức mạnh hắc ám không người sánh bằng, một trận giằng co không cân sức, liền diễn ra ở trong phòng.
Tôn Nhất tâm loạn như ma, không cách nào tập trung tinh lực, hắn cố gắng tập trung tinh thần, loại bỏ cơ thể không thuộc về Không Thái, hòng sớm một chút giải quyết xong bên này, qua bên kia hổ trợ!
Dư quang khóe mắt theo bản năng chú ý tình trạng Đằng Tú và Bạch Mộc, nhìn thấy thân thể của bọn họ đang từng chút một chìm vào lòng đất, Tôn Nhất đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, hét lớn một tiếng: “Linh hồn Không Thái mau thoát ra!" Lần thứ hai gia tăng thêm một cổ linh lực.
Tiếp đó, nhanh chóng nhặt lên quạt giấy, dán lên một đạo quang phù, bằng tốc độ kinh người niệm: “Quang chi lợi, biến thành trường kiếm vô song, trảm phá hắc ám! — — kiếm quang chém!"
Bá! Bung quạt giấy, hô to một tiếng: “Đằng Tú, tiếp lấy!" Cấp tốc thảy qua.
Đằng Tú vươn tay đón lấy, chỉ thấy mặt trên tản ra một tầng quang khí sắc bén, giống như một thanh lưỡi dao sắc bén, hắn nhanh chóng tạo ra cây quạt, hướng bóng tối bốn phía, chém xuống, quang mang lấp lánh, hắc hoả bỗng tàn lụi.
Bên này, Tôn Nhất cũng không nhàn rỗi, mặc dù hắn đối Không Thái gia tăng linh lực cường đại, thế nhưng với Không Thái vẫn là trễ, khiến cho Không Thái lập tức rơi vào nguy hiểm. Linh hồn và thể xác không cách nào tách rời, còn kết hợp với nhau chặt chẽ hơn, mắt thấy thân thể thay thế Không Thái sụp đổ, Tôn Nhất cần phải lần nữa tập trung tinh lực, giải thoát Không Thái.
Cũng may Bạch Mộc bên kia có Đằng Tú, y tuy là không hiểu âm dương Ngũ Hành thuật, lại có linh lực cường đại, hơn nữa Tôn Nhất lại đem sức mạnh ánh sáng cho y.
Tôn Nhất ra sức cắn một ngụm lớn trên cổ tay trái, chốc lát máu chảy ra, tay phải nhanh chóng nắm lấy tay đầy máu kia, đưa tới kết đèn trong tay Không Thái, cao giọng niệm niệm.
Tốc độ Tôn Nhất niệm chú rất nhanh, huyên thuyên, niệm một đoạn thật lâu, cho đến khi sáp bên trong đèn cháy hết, ánh đèn dần tắt đi.
Lúc này, hắn vẫn đang niệm chú, hồi lâu, kết đèn bắt đầu phát sinh thanh sắc quang mang nhàn nhạt, linh hồn Không Thái đang từ từ tách khỏi thân thể, tụ hội về kết đèn, toàn bộ chậm rãi bị hấp thu.
Tình hình Đằng Tú không mấy khả quan, tuy trong tay cầm quang minh phiến chống đỡ lực lượng hắc ám, thế nhưng ngọn lửa từ địa ngục này thật sự tà khí, một mình y căn bản không cách nào chống lại! Bắt lại cánh tay của Bạch Mộc đã bị hắc diễm nuốt lấy, tay cầm quạt cũng bị tà khí quấn quanh, tình huống nguy cấp, sợ rằng Bạch Mộc và y đều dẽ bị hắc ám chiếm lấy!
Tôn Nhất ruột nóng như lửa, Không Thái đã thuận lợi tách ra thân thể, chỉ còn phải đem linh hồn cậu ta rút ra từ kết đèn, là đại công cáo thành!
Nhưng, Bạch Mộc bên kia đã không có thời gian đợi thêm lát nữa, nếu như rút ra linh hồn Không Thái, Bạch Mộc và biểu ca sẽ vĩnh viễn trầm xuống địa ngục, sẽ không có ngày quay lại. Nếu như đi cứu Bạch Mộc bọn họ, u linh Không Thái sẽ bỏ lỡ thời trở lại!
Nghìn cân treo sợi tóc, Tôn Nhất không còn thời gian do dự, hắn bỏ xuống Không Thái, hai tay kết ấn, hướng về phía hắc viêm triệu hồi ra một ngọn lửa màu đỏ: “Liệt diễm điểu bất tử, mang ánh sáng của ngươi xoa tan hắc ám!"
Ngọn lửa màu đỏ kia tức khắc hoá thành hình dạng một con phượng hoàng, xẹt qua hắc hoả, trong miệng phun lửa, tàn lửa mà đỏ trên người không ngừng rơi xuống. Đỏ và đen đan xen bốc cháy, cắn nuốt đối phương!
Cơ thể Bạch Mộc sau khi bị hắc hoả dây dưa cắn nuốt, vẫn hòa tan, đã chỉ có lại 1/3 cơ thể. Đằng Tú cũng bị thương nghiêm trọng, hai cánh tay bị cháy sém, khí lực trên người vừa rồi dây dưa cùng hắc viêm, và tà khí lấy đi không còn một mống.
Y cắn chặt hàm răng, gắng sức nắm lấy Bạch Mộc, không để cho cậu bị sức mạnh bóng tối túm xuống địa ngục.
Tôn Nhất thừa dịp hắc hoả cùng hoả điểu chém giết nhau, khẩn trương ôm lấy eo Đằng Tú, lớn tiếng: “Biểu ca, nghìn vạn lần chớ buông tay!"
Toàn thân Đằng Tú đầy mồ hôi, đã sớm mệt lả ngay cả nói chuyện cũng rất phí sức, y nỗ lực kéo lên một nụ cười, trêu đùa: “Cậu cũng quá xem thường anh đi!"
Tôn Nhất cố gắng chuyện trò với Đằng Tú, bọn họ cùng hắc ám chi tà đấu đá giành lấy linh hồn Bạch Mộc, hai bên lực lượng tương đương.
Đằng Tú đằng trước thấy rõ ràng nhất, linh hồn Bạch Mộc đã bắt đầu không an định, sức mạnh cường đại khiến ba hồn bảy vía bắt đầu chia cắt.
Không hay!
Trong lòng y cả kinh, sử xuất kỹ xảo toàn thân, tử quang trong con ngươi sáng lên, dùng sức khống chế thân thể sắp bị tàn phá kia, để hồn phách tụ tập lại trong tiềm thức của Bạch Mộc, đề phòng hồn thể vỡ tan!
Một trận âm phong nổi lên, sức gió tuy rất nhẹ, lại khiến người cảm thấy từng đợt rùng mình!
Tôn Nhất cắn ngón tay, đem máu đỏ tươi nhỏ vào ngọn lửa màu cam trong tiểu kết đèn, giọt máu bị ngọn đèn thiêu đốt, ngọn lửa bên trong chập chờn, màu sắc đặc biệt đỏ tươi!
Tôn Nhất tiếp tục nhỏ máu từ bên trên, một giọt một giọt, máu rơi vào trên ngọn lửa, trong nháy mắt bị hút vào bên trong đèn.
Máu bị thiêu đốt, trong miệng Tôn Nhất vẫn niệm chú, Bạch Mộc không thể thấy, nhưng tử mâu đặc biệt của Đằng Tú thấy linh khí phát ra từ trên người Tôn Nhất rất rõ ràng, nương theo âm phong, quay xung quanh ở kết đèn, cũng chậm rãi hút vào bên trong, sau cùng bị ngọn nến hấp thu.
Khi ngọn nến cháy chỉ còn hơn nữa, được hấp thu linh lực và máu bắt đầu có hiệu quả, sáp đèn chậm rãi từ trong chảy ra, trong kết đèn lượn vòng, dần tạo thành một tiểu gió xoáy.
Kỳ quái là, bên ngoài kết đèn trước sau như một, gió êm sóng lặng, chỉ có bên trong cuồng phong tác oai, thế nhưng diễm hỏa trên đèn cầy lại càng rự rỡ!
Tôn Nhất ngưng chú ngữ trong miệng, hai tay nâng kết đèn, hướng bên trong thổi một hơi, đem ánh lửa dập tắt, lúc này mới không vui mà quay ra phía sau hỏi: “Anh tới làm gì?"
Đằng Tú lúc này cũng không vui vẻ, nét mặt nghiêm túc nói: “Trước phiền cậu nghe anh nói trước, đứa bé này không đợi được!"
Bạch Mộc cũng cảm nhận được sự tình nghiêm trọng, dù sao cậu và Đằng Tú cũng tiếp xúc vài lần, y luôn luôn phong lưu phóng khoáng, kiệt ngạo bất tuân, loại vẻ mặt nghiêm túc lại cương nghị như vậy, vẫn là bắt gặp lần đầu.
Tôn Nhất ngưng mi, quay đầu, kinh ngạc khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn trên giường, “Không Thái?" Hắn sãi bước đi qua!
Đằng Tú ưu nhã rời khỏi giường, vì Tôn Nhất nhường chỗ, mở miệng hỏi: “Tối nay cậu có việc?"
Tôn Nhất vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Tôi tính toán một chút, cơ thể Không Thái sắp tới đến cực hạn, cho nên dự định đêm nay giải thoát linh hồn của cậu ta, không nghĩ là anh lại đem cậu ta tới!"
“Thật đúng là may mắn!" Đằng Tú thoáng cười một cái, “Anh trên đường tản bộ, vừa lúc thấy đứa nhỏ này ngã trên đường, liền đem cậu ta mang tới đây! Coi như đứa nhỏ này mạng lớn, nếu không gặp phải, chỉ sợ sớm đã hồn phi phách tán rồi!"
Tôn Nhất lạnh lùng nói: “Anh cũng nên học một chút âm dương thuật đi! Nói tới thiên tư, anh cao hơn tôi!"
Đằng Tú nhún nhún vai: “Không có hứng thú!"
Tôn Nhất cười lạnh: “Thật là lãng phí gen xuất sắc của anh!"
Đằng Tú không cho là đúng: “Anh căn bản cũng không muốn loại linh lực này, anh vẫn hy vọng có thể giống người bình thường mà sống!"
Tôn Nhất không để ý đến y, tỉ mỉ kiểm tra tình hình của Không Thái, tiếp đó ôm cậu ta lên, đặt vào giữa ngũ mang tinh trận!
Đằng Tú ngồi ở mép giường, vẻ mặt khẩn trương, trở nên hòa hoãn hơn, nhắc nhở hắn: “Cậu cũng đừng lao lực quá, cậu đã từng thi triển tinh trận, sức mạnh sẽ suy yếu!"
Bạch Mộc ở trên ghế sa lon, lúc này không biết nên hỗ trợ như thế nào, mờ mịt nhìn học trưởng cùng Không Thái trên đất!
Đây rốt cuộc là tình huống gì, cậu cũng không phải hoàn toàn hiểu rõ, chỉ có thể từ trong không khí ngửi ra được một sự nghiêm trọng, cậu biết lúc này tốt nhất không nên tùy tiện quấy rầy học trưởng!
Tôn Nhất một bên đặt cơ thể Không Thái xuống, một bên trả lời vấn đề Đằng Tú, nói: “Không sao, tinh trận này là hắc ám trận, vả lại tình hình Không Thái rất không lạc quan, nếu như khai trận lần nữa, chỉ sợ lúc này cậu ta khó mà kiên trì!"
Hắn chỉnh lý xong mọi thứ, đem hai tay Không Thái đặt ở trên bụng, đặt kết đèn trong lòng bàn tay y.
Tôn Nhất phải mở ra sức mạnh hắc ám cường đại, dùng nó truyền linh lực cho kết đèn, không những có thể khóa lại linh hồn Không Thái, còn có thể bảo vệ cậu ta tránh khỏi lực lượng minh giới hắc ám chiếm đoạt.
Tôn Nhất chuẩn bị xong, rời khỏi ngũ mang tinh trận.
Ở chung quanh tinh trận, dùng bùa chú truyền linh lực bày thành một trận hình tròn, vừa vặn đem ngũ mang tinh trận và Không Thái vây ở bên trong!
Hắn ngồi vào phía đối diện, lần thứ hai kết ấn khẽ niệm chú: “Thuật pháp hắc ám được ta triệu hồi, thăng hoa hắc ám chi minh trong lòng bàn tay ta, cùng lửa ngục viêm thiêu huỷ không gian nơi này, dùng máu xé rách cơ thể giả tạo trước mắt ta, dục hỏa trùng sinh! Phóng thích linh hồn!"
Xoạt!
Bùa chú trên đất tức khắc dấy lên liệt hỏa hừng hực, tạo thành một vòng lửa, ngọn lửa này và thường ngày có chỗ bất đồng, là một ngọn lửa màu đen, nó là lửa tới từ địa ngục hướng tới vong hồn, có thể phóng thích linh hồn, cũng có thể trong chớp mắt cắn nuốt một linh hồn!
Lửa lớn lộ ra tà khí, âm trầm mà gian ác!
Trong phòng liền trận trận âm hàn, khí tức tà minh khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, giống như tiến vào hầm băng giá rét. Trong lửa tà ác, truyền ra thanh âm gào khóc thảm thiết, thê lương thảm tuyệt, sắc bén vô cùng, nghe mà cả người mao cốt tủng nhiên!
Bạch Mộc sợ hãi, ôm lấy cơ thể run lẩy bẩy, con mắt cứng ngắc nhìn chằm chằm ngọn lửa màu đen, đã sớm sợ đến trắng bệch!
Cậu cảm thấy thân thể thật khó chịu, cảm giác không nói được, giống như ma trảo vô hình từ ngọn lửa màu đen đang hướng về phía cậu, muốn đem cậu kéo xuống địa ngục!
Cả người tựa hồ tan rã, Bạch Mộc cảm giác được rõ rệt sự thay đổi của bản thân!
Mau cứu em! Mau cứu em!
Cậu muốn phát ra âm thanh, nhưng yết hầu tựa hồ bị bàn tay vô hình bên ngoài bóp lấy, vô pháp mở miệng!
Cơ thể dần thấy thoát lực, cậu cuối cùng nhìn thoáng qua Tôn Nhất đang chuyên tâm thi pháp cho Không Thái, bịch một tiếng, từ trên sopha ngã xuống đất. Ngay khi mất đi ý thức, người hoà tan, thoáng chốc, hóa thành một đạo hồn khói màu xanh nhạt, bay về phía hắc diễm!
Tôn Nhất và Đằng Tú quá chuyên chú vào Không Thái, lúc phát hiện ra tình trạng của Bạch Mộc, thì đã không kịp!
Hai người đồng thời kinh sợ, giờ phút này Tôn Nhất đang làm phép cho Không Thái, lgiờ mà ngừng lại, linh hồn nhỏ yếu kia sẽ bị tiêu trừ trong nháy mắt! Nhưng mà, tình huống Bạch Mộc nguy cấp hơn, rõ ràng, cậu đã bị địa ngục chú ý, muốn chiếm lấy cậu!
Sức mạnh Tôn Nhất đang dùng trong việc khác, hiển nhiên không thể chiếu cố cả trước lẫn sau, lo lắng không thôi!
Đúng lúc Đằng Tú nhàn rỗi, y chợt đánh về phía biển lửa, bắt lại thân thể nhẹ bổng của Bạch Mộc.
Ngũ mang tinh trận, đã hoá thành ranh giới giữa dương giới và minh giới, hồn thể nhỏ yếu của Bạch Mộc đang bị ma thủ hắc ám túm lấy, may thay Đằng Tú kịp kéo lại. Sức mạnh hắc ám không người sánh bằng, một trận giằng co không cân sức, liền diễn ra ở trong phòng.
Tôn Nhất tâm loạn như ma, không cách nào tập trung tinh lực, hắn cố gắng tập trung tinh thần, loại bỏ cơ thể không thuộc về Không Thái, hòng sớm một chút giải quyết xong bên này, qua bên kia hổ trợ!
Dư quang khóe mắt theo bản năng chú ý tình trạng Đằng Tú và Bạch Mộc, nhìn thấy thân thể của bọn họ đang từng chút một chìm vào lòng đất, Tôn Nhất đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, hét lớn một tiếng: “Linh hồn Không Thái mau thoát ra!" Lần thứ hai gia tăng thêm một cổ linh lực.
Tiếp đó, nhanh chóng nhặt lên quạt giấy, dán lên một đạo quang phù, bằng tốc độ kinh người niệm: “Quang chi lợi, biến thành trường kiếm vô song, trảm phá hắc ám! — — kiếm quang chém!"
Bá! Bung quạt giấy, hô to một tiếng: “Đằng Tú, tiếp lấy!" Cấp tốc thảy qua.
Đằng Tú vươn tay đón lấy, chỉ thấy mặt trên tản ra một tầng quang khí sắc bén, giống như một thanh lưỡi dao sắc bén, hắn nhanh chóng tạo ra cây quạt, hướng bóng tối bốn phía, chém xuống, quang mang lấp lánh, hắc hoả bỗng tàn lụi.
Bên này, Tôn Nhất cũng không nhàn rỗi, mặc dù hắn đối Không Thái gia tăng linh lực cường đại, thế nhưng với Không Thái vẫn là trễ, khiến cho Không Thái lập tức rơi vào nguy hiểm. Linh hồn và thể xác không cách nào tách rời, còn kết hợp với nhau chặt chẽ hơn, mắt thấy thân thể thay thế Không Thái sụp đổ, Tôn Nhất cần phải lần nữa tập trung tinh lực, giải thoát Không Thái.
Cũng may Bạch Mộc bên kia có Đằng Tú, y tuy là không hiểu âm dương Ngũ Hành thuật, lại có linh lực cường đại, hơn nữa Tôn Nhất lại đem sức mạnh ánh sáng cho y.
Tôn Nhất ra sức cắn một ngụm lớn trên cổ tay trái, chốc lát máu chảy ra, tay phải nhanh chóng nắm lấy tay đầy máu kia, đưa tới kết đèn trong tay Không Thái, cao giọng niệm niệm.
Tốc độ Tôn Nhất niệm chú rất nhanh, huyên thuyên, niệm một đoạn thật lâu, cho đến khi sáp bên trong đèn cháy hết, ánh đèn dần tắt đi.
Lúc này, hắn vẫn đang niệm chú, hồi lâu, kết đèn bắt đầu phát sinh thanh sắc quang mang nhàn nhạt, linh hồn Không Thái đang từ từ tách khỏi thân thể, tụ hội về kết đèn, toàn bộ chậm rãi bị hấp thu.
Tình hình Đằng Tú không mấy khả quan, tuy trong tay cầm quang minh phiến chống đỡ lực lượng hắc ám, thế nhưng ngọn lửa từ địa ngục này thật sự tà khí, một mình y căn bản không cách nào chống lại! Bắt lại cánh tay của Bạch Mộc đã bị hắc diễm nuốt lấy, tay cầm quạt cũng bị tà khí quấn quanh, tình huống nguy cấp, sợ rằng Bạch Mộc và y đều dẽ bị hắc ám chiếm lấy!
Tôn Nhất ruột nóng như lửa, Không Thái đã thuận lợi tách ra thân thể, chỉ còn phải đem linh hồn cậu ta rút ra từ kết đèn, là đại công cáo thành!
Nhưng, Bạch Mộc bên kia đã không có thời gian đợi thêm lát nữa, nếu như rút ra linh hồn Không Thái, Bạch Mộc và biểu ca sẽ vĩnh viễn trầm xuống địa ngục, sẽ không có ngày quay lại. Nếu như đi cứu Bạch Mộc bọn họ, u linh Không Thái sẽ bỏ lỡ thời trở lại!
Nghìn cân treo sợi tóc, Tôn Nhất không còn thời gian do dự, hắn bỏ xuống Không Thái, hai tay kết ấn, hướng về phía hắc viêm triệu hồi ra một ngọn lửa màu đỏ: “Liệt diễm điểu bất tử, mang ánh sáng của ngươi xoa tan hắc ám!"
Ngọn lửa màu đỏ kia tức khắc hoá thành hình dạng một con phượng hoàng, xẹt qua hắc hoả, trong miệng phun lửa, tàn lửa mà đỏ trên người không ngừng rơi xuống. Đỏ và đen đan xen bốc cháy, cắn nuốt đối phương!
Cơ thể Bạch Mộc sau khi bị hắc hoả dây dưa cắn nuốt, vẫn hòa tan, đã chỉ có lại 1/3 cơ thể. Đằng Tú cũng bị thương nghiêm trọng, hai cánh tay bị cháy sém, khí lực trên người vừa rồi dây dưa cùng hắc viêm, và tà khí lấy đi không còn một mống.
Y cắn chặt hàm răng, gắng sức nắm lấy Bạch Mộc, không để cho cậu bị sức mạnh bóng tối túm xuống địa ngục.
Tôn Nhất thừa dịp hắc hoả cùng hoả điểu chém giết nhau, khẩn trương ôm lấy eo Đằng Tú, lớn tiếng: “Biểu ca, nghìn vạn lần chớ buông tay!"
Toàn thân Đằng Tú đầy mồ hôi, đã sớm mệt lả ngay cả nói chuyện cũng rất phí sức, y nỗ lực kéo lên một nụ cười, trêu đùa: “Cậu cũng quá xem thường anh đi!"
Tôn Nhất cố gắng chuyện trò với Đằng Tú, bọn họ cùng hắc ám chi tà đấu đá giành lấy linh hồn Bạch Mộc, hai bên lực lượng tương đương.
Đằng Tú đằng trước thấy rõ ràng nhất, linh hồn Bạch Mộc đã bắt đầu không an định, sức mạnh cường đại khiến ba hồn bảy vía bắt đầu chia cắt.
Không hay!
Trong lòng y cả kinh, sử xuất kỹ xảo toàn thân, tử quang trong con ngươi sáng lên, dùng sức khống chế thân thể sắp bị tàn phá kia, để hồn phách tụ tập lại trong tiềm thức của Bạch Mộc, đề phòng hồn thể vỡ tan!
Tác giả :
Nhất Liêm Phỉ Thúy