Phúc Vận Kiều Nương

Chương 3

Edit: kaylee

Đưa nàng về nương gia chẳng khác nào đưa nàng trở về ăn đất……

Thư hòa li đã chuẩn bị tốt xem như hoàn toàn không đưa ra được, Kỳ Vân thẳng tắp ngồi ở trên ghế, nhìn Diệp Kiều từng chút nhét mâm điểm tâm vào trong miệng.

Rượu hợp cẩn bày bên cạnh cũng không động, hộp đậu phộng long nhãn cũng bày biện đến chỉnh chỉnh tề tề.

Diệp Kiều là hoàn toàn không hiểu những tập tục này, Kỳ Vân thì như là không cẩn thận quên hết, chỉ là nhìn Diệp Kiều, trong mắt dần dần nhiễm ấm áp.

Nữ nhân mặc giá y ăn thực tự tại, chờ đến mâm chỉ còn lại có hai khối, lúc này mới vỗ vỗ tay, tựa lưng vào ghế ngồi, tươi cười trên mặt cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Đại khái là đời trước chôn ở trong đất thời gian quá dài, làm Diệp Kiều luôn thực dễ dàng thỏa mãn.

Nàng không khỏi nhìn về phía Kỳ Vân: “Ta ăn no, kế tiếp nên làm cái gì?"

Kỳ Vân nghe xong lời này, trên mặt tái nhợt có một tươi cười tương đối ôn hòa, duỗi tay chỉ chỉ giường: “Ngươi đi ngủ đi."

Ai biết giây tiếp theo, Kỳ Vân đã thấy được đôi mắt Diệp Kiều lóe sáng.

Tiểu nhân sâm tinh hoan hô ở trong lòng, có thể ngủ ở trên giường, thật tốt, nàng đã sớm chịu đủ những ngày chôn trong đất rồi!

Thành thân thật tốt!

Kỳ Vân lại có chút khó hiểu đối với sự vui mừng của Diệp Kiều, cuối cùng chỉ có thể quy kết vì cuộc sống của nàng ở Diệp gia không tốt, ngay cả cái giường mềm mại đều không có.

Nghĩ đến cũng đúng, người nhà có thể dùng hai đồng bạc bán nàng đi có thể tốt ở chỗ nào?

Nơi này vốn chính là phòng ngủ Kỳ Vân, giường cũng là giường của hắn, chỉ là Kỳ Vân tự biết thân nhiễm bệnh tật, sớm đã phân phó người bên ngoài bày thêm một giường nệm khác ở trong phòng.

Chỉ là phía trước suy nghĩ là, hắn ngủ giường, nàng ngủ nệm, cố tình lúc này lại ngược lại.

Kỳ Vân thổi tắt ngọn nến, thấp thấp ho hai tiếng, cởi hỉ phục màu đỏ rực, chui vào trong chăn bọc mình đến kín mít.

Diệp Kiều lại là nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, hưng phấn đến thật sự muộn mới ngủ được.

Cái này làm cho ngày hôm sau nàng ngủ tới mặt trời lên cao.

Thân mình vốn gầy yếu, thường thường ăn không đủ no, hơn nữa quá trình thành thân lại vô cùng phức tạp, khó tránh khỏi mệt mỏi chút, một giấc này không chỉ là tu dưỡng tinh thần, càng quan trọng là làm tiểu nhân sâm tinh có cơ hội nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời hoàn toàn dung hợp ký ức của nguyên chủ với mình.

Nàng có chút may mắn, may mắn tiếp quản ký ức, nếu không rất nhiều chuyện nàng đều không rõ ràng lắm.

Chỉ là làm Diệp Kiều ngoài ý muốn chính là, nàng đã tỉnh, Kỳ Vân vậy mà còn đang ngủ.

Xốc chăn lên xuống giường, Diệp Kiều đi tới trước giường Kỳ Vân ngủ ngồi xổm xuống, đôi tay chống cằm nhìn người nam nhân này.

Khi ngủ sắc mặt Kỳ Vân vẫn tái nhợt như cũ, có chút gầy, nhìn chính là dáng vẻ vốn sinh ra đã yếu ớt.

Nhưng Diệp Kiều biết, mình và hắn thành thân.

Cái gì là thành thân, ngày hôm qua Diệp Kiều không biết, chỉ là trải qua ký ức dung hợp một buổi tối, hiện tại Diệp Kiều hiểu rõ, thành thân chính là một nam nhân và một nữ nhân cột vào cùng nhau, từ nay về sau, vinh nhục cùng nhau.

Đối với chuyện gả cho Kỳ Vân, Diệp Kiều vô cùng vừa lòng.

Trong ký ức nàng Diệp nhị tẩu luôn thích cho Diệp Kiều ăn cơm thừa, còn chỉ cho một chút, mỹ danh nói nữ oa không thể ăn quá nhiều, kỳ thật sau lưng đều đưa đồ ăn ngon cho nhi tử nàng ta ăn.

Tiểu nhân sâm tinh thật vất vả mới có thể làm người tự nhiên càng nguyện ý ngốc ở chỗ Kỳ Vân này, chỉ cần mỗi ngày có thể ăn hai ngụm điểm tâm như ngày hôm qua đều đã tốt rồi, nàng mới không cần trở về Diệp gia tranh đồ ăn với tiểu hài tử.

Chỉ là, thân mình Kỳ Vân không tốt, muốn như thế nào làm nam nhân nguyện ý uy nước uống cho mình này sống lâu, Diệp Kiều cảm thấy mình còn phải nghĩ nhiều biện pháp một chút.

Đúng lúc này, lông mi Kỳ Vân khẽ run lên, rồi sau đó chậm rãi mở mắt.

Nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng rõ, Kỳ Vân có chút kinh ngạc.

Thân mình hắn không tốt, ban đêm cũng luôn nằm mơ, ngủ đến nhẹ, hơi chút có động tĩnh sẽ lập tức tỉnh lại.

Nhưng ngày hôm qua hắn lại khó được ngủ một giấc ngon lành, thoải mái dễ chịu ngủ tới lúc mặt trời lên cao, đây là lần đầu tiên trong mấy năm gần đây.

Kỳ Vân không khỏi muốn đi đến bên giường xem tân nương tử đã dậy hay chưa, kết quả vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy Diệp Kiều ngồi xổm ở mép giường.

Diệp Kiều thấy hắn tỉnh, cười xán lạn với hắn, nhưng lỗ tai Kỳ Vân lại đột nhiên đỏ lên.

Trên người nữ nhân chỉ mặc yếm và quần dài, dây lưng tinh tế buộc sau cổ, lộ ra bả vai và cánh tay bạch oánh oánh, Kỳ Vân chẳng sợ chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, cũng có thể nhìn thấy cổ thon dài và xương quai xanh tinh xảo của nữ nhân.

Đối với phu thê bình thường mà nói, trang điểm như vậy không có gì.

Nhưng đối với Kỳ Vân mà nói, kích thích này có chút lớn.

Hắn lập tức quay mặt đi, mặt đối diện với tường, trong miệng nói: “Ngươi đi mặc tốt quần áo."

Âm thanh này có chút cứng rắn, chẳng sợ ngày hôm qua hắn đã tự nói với chính mình, không cần dùng tính xấu ngày thường đối đãi với tiểu cô nương đáng thương này, chỉ là dưới tình thế cấp bách, câu này nói đến cứng rắn, vừa nói xong Kỳ Vân đã hối hận.

Cố tình Diệp Kiều không để ý lắm, nàng có chút tò mò duỗi tay đẩy đẩy Kỳ Vân: “Vì sao ngươi nói chuyện với tường?"

Qua một lát, mới nghe được âm thanh Kỳ Vân truyền đến, mềm mại hơn vừa rồi rất nhiều: “Ta là nói với ngươi, đi mặc tốt quần áo."

Diệp Kiều lại nhìn tường, xác định nơi đó xác thật là không có ai, lúc này mới nghe lời đứng dậy, đi cầm lấy quần áo hỉ nương đặt ở bên cạnh ngăn tủ ngày hôm qua tới mặc vào, lại chiếu kiểu tóc phụ nhân đã thành hôn trong trí nhớ mà búi tóc lên.

Thất bại hai lần, lần thứ ba thành công, tiểu nhân sâm tinh ở trong lòng yên lặng khen ngợi mình tâm linh thủ xảo.

Chỉ là âm thanh tất tất tác tác này, làm lỗ tai Kỳ Vân lại bắt đầu phát sốt.

Chờ đến không có động tĩnh, Kỳ Vân mới chậm rãi đi tới từ trong chăn, tận lực duy trì sắc mặt như thường ngẩng đầu, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Diệp Kiều ngồi ở trên bàn chuẩn bị tiếp tục ăn điểm tâm thừa ngày hôm qua.

Kỳ Vân vội nói: “Đừng ăn cái này, nếu không đợi chút nữa ăn không vô cơm trưa."

Diệp Kiều vừa nghe lời này, thì biết cơm trưa ăn ngon hơn điểm tâm này, nàng lập tức vứt bỏ điểm tâm nhỏ vừa mới còn bảo bối không được, vui vui vẻ vẻ thúc giục Kỳ Vân đi ăn cơm trưa.

Kỳ Vân bị nàng nháo đến không có tính tình, chỉ lo nhanh chóng mặc tốt quần áo, sau đó mang theo Diệp Kiều đi súc miệng rửa mặt, lúc này mới cùng đi ra khỏi phòng.

Mới vừa ra khỏi cửa, Diệp Kiều đã nhìn thấy có hai người chạy xa như là con thỏ.

Nàng nghiêng đầu hỏi: “Đó là ai vậy?"

Kỳ Vân nhìn lướt qua: “Đó là Thiết Tử và Tiểu Tố, hài tử tá điền nhà ta, ngày thường ở chỗ này hỗ trợ."

Diệp Kiều không khỏi cười: “Bọn họ chạy cái gì nha."

Kỳ Vân hơi hơi rũ mi mắt xuống, âm thanh bình tĩnh: “Trong nhà này, ai thấy ta đều muốn chạy."

Bởi vì Kỳ Vân thường xuyên ốm đau quấn thân, tính tình cũng có chút lạnh nhạt, hơn nữa hàng năm sắc mặt tái nhợt đáy mắt âm trầm, trong nhà này trừ bỏ nương hắn Liễu thị, những người khác không phải sợ hắn chính là ngại hắn, Kỳ Vân cũng sớm đã thành thói quen.

Chỉ là Diệp Kiều nghe xong lời này, lại là nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, chờ xuyên qua hoa viên nhỏ, nàng đi nhanh hai bước, không hề đi theo Kỳ Vân, mà là đi tới bên người Kỳ Vân.

Đang lúc Kỳ Vân kỳ quái, lập tức cảm giác được có cái tay mềm mụp cứng rắn nhét vào lòng bàn tay mình.

Ấm áp, mềm mại, trơn mượt như là sa tanh tốt nhất.

Bước chân Kỳ Vân dừng lại, cúi đầu nhìn tay nắm chặt của hai người, ánh mắt chậm rãi chuyển tới trên mặt Diệp Kiều.

Muốn hỏi nàng đây là muốn làm cái gì, chỉ là đối mặt với dáng vẻ cười khanh khách của Diệp Kiều thì cái gì đều hỏi không ra.

Kỳ Vân nhấp khóe môi tái nhợt một chút, đột nhiên ý thức được, hắn thành thân, lôi kéo nương tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Lại nói Diệp gia đối với nàng không tốt, bán nàng, không cho nàng ngủ giường còn làm nàng ăn đất, dù sao nàng cũng không thể quay về, hiện tại mình nên đối xử với nàng tốt một chút.

Đây là nương tử của ta, nương tử của ta, nương tử của ta……

Làm một hồi xây dựng tâm lý, Kỳ Vân mới thật cẩn thận kéo chặt tay mềm mụp, một lần nữa cất bước.

Chỉ là Kỳ Vân lại không phát hiện, mình thường lui tới luôn là đi vài bước lại phải thở hổn hển, hôm nay chậm rãi từ từ vậy mà thuận lợi mà đi tới nhà chính, tuy rằng vẫn là sắc mặt tái nhợt, nhưng không có lại đổ mồ hôi lạnh.

Diệp Kiều lại là vừa lòng lắc lư tay nắm chặt của hai người.

Thân mình người này hư, nàng tạm thời không biết y dược thế giới này là cái dạng gì, cũng may bản thân tinh phách của nhân sâm tinh đã mang theo công hiệu bổ dưỡng, trước dùng mình bổ bổ cho hắn đi.

Chữa bệnh, trước bắt đầu từ dắt tay.
Tác giả : An Bích Liên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại