Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 21: Thổ hào

Khi Lục Thừa Dư lái xe đến khách sạn, thiếu chút nữa là không có chỗ để xe, y dạo qua một vòng mới tìm được một chỗ đậu xe ở một góc.

Sửa lại áo khoác trên người, Lục Thừa Dư xuống xe, đóng cửa xe đi vào đại sảnh khách sạn. Khách sạn này rất nổi danh ở kinh thành, nếu muốn tổ chức tiệc cưới ở chỗ này, ít nhất phải đặt trước nửa năm.

Vừa vào đại sảnh, liền thấy hai bên trái phải bày một cái bàn nhận tiền mừng, nhà trai và nhà gái tách biệt, nhìn sơ qua thì khách nhà gái nhiều hơn nhà trai.

Gia thế cô dâu tốt, người quen biết cũng nhiều, tràng diện này làm cho nhà trai có chút vắng vẻ.

Lục Đống cùng Trầm Mẫn đang cùng một đôi vợ chồng trung niên mặc trang phục rất quý khí nói chuyện, y cũng không tiến lên quấy rối, trực tiếp đi vào trong chuẩn bị đưa tiền mừng.

Bác cả trai và bác cả gái đang chào hỏi khách, thấy Lục Thừa Dư tới, liền đi lên đón.

“Thừa Dư tới rồi," bác cả cười đi về phía trước hai bước, quan sát y một phen, thấy y ăn mặc rất có tinh thần, nhân tiện nói, “Lâu rồi không thấy cháu, bình thường cũng không đến nhà của bác chơi."

“Cháu mới vừa tốt nghiệp không lâu, cần phải làm việc cho giỏi, bình thường thời gian nghỉ ngơi rất ít, có chút thời gian đều dùng để ngủ, khi nào công việc ổn định, cháu nhất định tới." Lục Thừa Dư cười một tiếng với bác cả Lục Vĩnh Quốc, y làm sao không nhìn ra trên mặt bác cả khách khí nhiều hơn thân cận, loại quan hệ thân thích xa xa này so với gần thì tốt hơn.

Xuất ra tiền mừng đã sớm chuẩn bị xong, Lục Thừa Dư giao cho cô lớn Lục Tố Vân phụ trách thu lễ, phụ trách ghi tên tiền mừng chính là bác hai Lục Trường Quân, sau khi hai người đếm xong, sắc mặt liền biến đổi.

Lục Tố Vân dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Thừa Dư đi làm ở đâu vậy, tiền lương thế nào?" Tiền mừng này, cũng xem như rất dày.

“Cháu làm tại công ty trong nước, ông chủ không tệ, tiền lương cũng thích hợp, chỉ là bận rộn một chút." Lục Thừa Dư cười đáp hai câu trên, nhìn thời gian, hiện tại đã mười một giờ bốn mươi, xem ra một lát sẽ khai tiệc.

Lục Tố Vân nghe ra Lục Thừa Dư không muốn nói chuyện công tác, mặc dù trong lòng thở dài vì đứa cháu này xa lánh bà, thế nhưng cũng không có tiếp tục hỏi nữa, chỉ là thái độ ôn hòa nói Lục Thừa Dư đến lầu hai ngồi.

Cùng trưởng bối tùy ý khách khí vài câu, Lục Thừa Dư lên lầu hai, nghĩ đến lát nữa ăn tiệc, y một đường lái xe qua đây cũng chưa có rửa tay, xoay người đi tới phòng rửa tay.

Mới vừa đi tới cửa phòng, chợt nghe con trai Lục Lương của bác hai và con trai Tôn Tuấn Nghị của cô lớn đang ở bên trong nói chuyện với nhau.

“Buổi sáng chúng ta theo Đống ca đi đón cô dâu, sao không gọi Thừa Dư, có Thừa Dư, bạn bè cô dâu cũng sẽ không làm khó chúng ta lâu như vậy mới mở cửa a."

“Cô không nói cho em biết sao, bác cả gái sợ vận khí của Thừa Dư ảnh hưởng đến cô dâu chú rể, cho nên hai ngày trước mới thông báo Thừa Dư tới tham gia hôn lễ thôi, loại sự tình đón người mới này, tốt nhất không nên kêu nó."

“Việc này nếu để cho Thừa Dư biết thì thật xấu hổ a," thanh âm Tôn Tuấn Nghị nhỏ lại, vô vị nói, “Hơn nữa Thừa Dư có thành tích tốt, dáng dấp đẹp trai, tìm việc lại thuận lợi, có cái gì không tốt chứ."

“Chú ba và thím ba…." Lục Lương vội ho một tiếng, cảm thấy không nên nói gì thêm nữa, “Quên đi, việc này chúng ta coi như không biết, không nói cho Thừa Dư là được."

Lục Thừa Dư đứng ở bên ngoài toilet, vô thanh vô tức lui ra phía sau vài bước, sau đó đè nặng cước bộ, làm bộ mới vừa từ khúc quanh đi tới toilet.

Tôn Tuấn Nghị và Lục Lương nghe được tiếng bước chân truyền đến, không có nói chuyện nữa, thấy tiến vào là Lục Thừa Dư mà bọn hắn vừa nói tới, biểu hiện trên mặt hai người đều có chút mất tự nhiên.

“Thừa Dư, em tới lúc nào, tụi anh mới vừa rồi còn đang nói em bị muộn rồi," Lục Lương lau tay, nặn ra nụ cười nói, “Lát nữa mấy người chúng ta ngồi cùng một bàn đi, hảo hảo uống một chén."

Lục Thừa Dư vừa rửa tay vừa nói: “Tửu lượng của Lương ca tốt, đừng nên tìm người mới có một ly liền gục như em, lúc cô dâu, chú rể tới mời rượu mà em đã uống say thì xấu hổ lắm, tha cho em đi." Đem tay đưa đến máy thổi khô, y thở dài, “Mấy ngày nay vẫn bận rộn làm kế hoạch, tối hôm qua quá nửa đêm mới ngủ, may là ngày hôm nay kẹt xe không nghiêm trọng, em mới không có bỏ qua hôn lễ."

Lục Lương và Tôn Tuấn Nghị nghe được mấy chữ kế hoạch, suy đoán Lục Thừa dư ở công ty hẳn là không tệ, nếu không thì bình thường người mới vào đâu thể tiếp xúc mấy thứ này được? Nghĩ vậy, biểu tình trên mặt hai người ôn hòa không ít.

Tôn Tuấn Nghị thấy nét mặt Lục Thừa Dư tự nhiên, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xem ra em họ không có nghe được chuyện bọn họ nói.

Hắn tiến lên ôm lấy bả vai Lục Thừa Dư nói, “Em mà không biết uống rượu thì ai tin chứ? Không nói nữa, lát nữa mấy người chúng ta đều phải uống, em cũng chạy không thoát đâu."

Lục Thừa Dư cười trở tay ôm vai Tôn Tuấn Nghị, làm bộ đánh hắn một quyền, anh em ba người mặt mang tiếu ý ra toilet, một bộ dáng dấp anh em tốt.

Sau khi ba người rời đi, một WC đang đóng được mở ra, Tào Kinh Thân cau mày đi ra, hắn tới tham gia hôn lễ của em họ, thật không ngờ Lục Thừa Dư là thân thích bên chú rể, còn những lời vừa rồi….

Có một số người đặc biệt mê tín, quả thực kiêng kỵ những thứ này, thế nhưng lại làm quá rõ ràng như vậy, cho dù Lục Thừa Dư vừa rồi không có nghe được đoạn đối thoại kia, hắn cảm thấy lấy tình trạng bây giờ của Lục Thừa Dư, cũng có thể nhận thấy được trong này có bao nhiêu xa cách và lúng túng.

Thở dài một tiếng, chuyện giữa thân thích, thật đúng là khó nói.

Tiệc rượu bắt đầu, Lục Thừa Dư nghe MC ở trên đài hoặc kích động hoặc chọc cười, y sờ sờ cái bụng đói, sáng sớm quên ăn, bây giờ nhìn trên bàn chỉ bày trơ trọi rượu, thuốc lá, kẹo, càng cảm thấy đói hơn.

Đợi trong chốc lát, thức ăn bắt đầu dọn lên, Lục Thừa Dư không có thói quen bụng rỗng uống rượu, cầm đũa nhanh chóng lấp đầy bao tử mình, bắt đầu ứng phó những anh em họ hoặc là anh em bà con mời rượu lẫn nhau.

Mặc dù Lục Thừa Dư nhân cơ hội lúc rảnh rỗi mời rượu ăn không ít đồ ăn, thế nhưng đối mặt với hình thức mời rượu như điên này, cuối cùng y vẫn bị rót choáng váng, đến lúc cô dâu, chú rể đến mời rượu, một bàn này đã say không phân rõ phương hướng, ngược lại trong đám người này chỉ có Lục Thừa Dư tương đối còn ra dáng vẻ, đối mặt với cô dâu, chú rể mời rượu, y dựa vào đầu óc say chuếnh choáng nghĩ ra vài câu chúc phúc, mới không có để bầu không khí xấu hổ.

Sắc mặt cô dâu, chú rể và cha mẹ hai bên đi theo giới thiệu thân thích hai bên cũng rất tốt, vội vàng mời rượu hết bàn này, liền đi tới bàn khác.

Sau khi kết thúc, Lục Thừa Dư lắc lắc cái đầu có chút choáng váng, nhìn anh em bà con ngồi cùng bàn được bác trai bác gái dìu đi. Thấy tỉnh hơn phân nửa, y đứng lên không nhanh không chậm đi ra ngoài, mới vừa đi xuống lầu dưới, nghe được có người gọi mình, nhìn lại, liền thấy Tào Kinh Thân sãi bước đi tới.

“Uống rượu sao?" Tào Kinh Thân đi tới bên cạnh y, ngửi được trên người của y có mùi rượu, “Anh đưa cậu trở về."

Lục Thừa Dư cũng không từ chối, đưa cho Tào Kinh Thân cái chìa khóa xe, “Kêu người giúp em đem xe về."

“Lái xe mà còn uống rượu, không ai dạy cậu lái xe không được uống rượu, uống rượu không được lái xe sao?" Tào Kinh Thân đẩy kính mắt nói, “Sao cậu lại quên đi chứ." Nhớ tới chuyện nghe được trước đó, tâm tình của hắn có chút phức tạp, Lục Thừa Dư như vậy cũng coi là có phong độ, nếu như hắn gặp phải loại sự tình này, chắc là xoay người rời đi, không thèm quản người khác khó xử hay không. Theo lý thuyết, người như Lục Thừa Dư, không giống như là lấy ơn báo oán a, thế nào lại giống như không có việc gì phát sinh.

Không lẽ người của Lục gia vẫn luôn có loại thái độ này, mà Lục Thừa Dư đã quen, cho nên căn bản cũng không thèm để ý những người này?

“Cho dù say chết, không phải là có anh đưa về sao?" Lục Thừa Dư nhìn Tào Kinh Thân, “Em sợ anh cõng không nổi em thôi."

“Anh phát hiện sau khi cậu uống rượu, miệng đặc biệt tiện," Tào Kinh Thân kéo Lục Thừa Dư đến trên ghế sa lon ngồi xuống, “Phong độ ngày thường của cậu đều bị chó ăn rồi sao?"

Lục Thừa Dư nhìn hắn một cái không nói gì, nhưng lại dùng tư thế ngồi chứng minh y vẫn ưu nhã dễ nhìn, thậm chí đưa tới ánh mắt của phái nữ đi ngang qua.

Tào Kinh Thân đang muốn tiếp tục mở miệng, lại nghe được điện thoại di động vang lên, tên hiện trên màn hình là Nghiêm Mục, hắn không thể làm gì khác hơn là nghe điện thoại, bỏ qua cho Lục Thừa Dư.

Lục Vĩnh Quốc ở cửa tiễn khách mời, thấy Lục Thừa Dư cùng một nam nhân mặc tây trang mang giày da ngồi chung một chỗ nói chuyện với nhau, nhịn không được nhìn về phía Lục Đống: “Người kia là ai, là bạn con sao?"

Lục Đống quay đầu nhìn lại, liếc mắt liền nhận ra người nói chuyện với Lục Thừa Dư là ai, đây không phải là anh họ Tào Kinh Thân rất lợi hại mà tiểu Mẫn nói đến sao, tại sao Thừa Dư biết anh ta?

“Anh ta là anh họ tiểu Mẫn, nghe nói là thư ký trưởng của Hoa Đỉnh, là nhân vật cực kỳ lợi hại," hắn thấp giọng nói, “Ngay cả tiểu Mẫn đối với anh ta cũng rất khách khí."

Lục Vĩnh Quốc có chút không rõ, “Nhà con dâu không phải mở công ty sao, thế nào còn phải khách khí với một thư kí trưởng?"

Lục Đống cũng lười giải thích sự khác biệt chức quyền cho cha hắn, hắn suy nghĩ một chút: “Thừa Dư có nói với mọi người là nó làm việc ở nơi nào không."

“Chúng ta bình thường có bao nhiêu thời gian liên hệ với nó chứ," Lục Vĩnh Quốc nhìn Lục Thừa Dư, “Nếu liên lạc, không chừng sẽ bị người khác nói chúng ta nhớ thương gì đó của người chết." Tuy rằng vài thứ kia quả thực động nhân tâm, thế nhưng Lục Thừa Dư không phải chỉ có một trưởng bối là ông, mấy người kia đều nhìn chằm chằm, mọi người đều sĩ diện, dù cho thật sự có tâm, nhưng không có mặt mũi làm loại chuyện đó.

Nhíu mày một cái, Lục Đống thấy Trầm Mẫn đi tới, không tiếp tục đề tài này nữa.

Trầm Mẫn đi tới bên người Lục Đống, cũng nhìn thấy Lục Thừa Dư và Tào Kinh Thân ngồi chung một chỗ, nhưng cô không thấy kì lạ. Có thể trong tiềm thức, cô đã dán cho Lục Thừa Dư cái mác “Rất giỏi giang", cho nên hai người nhận thức cũng rất bình thường.

Tào Kinh Thân cúp điện thoại, nhìn Lục Thừa Dư vẫn ngồi ngay ngắn nãy giờ, “Boss đang ở gần đây, để boss đưa cậu về, buổi chiều anh còn một số việc phải đi làm."

“A." Lục Thừa Dư nhu nhu cái trán, vừa rồi y phảng phất nghe được Tào Kinh Thân nhắc tới Nghiêm lão tam, xem ra là boss muốn xử lí chuyện lúc trước, nhưng vì quan hệ giữa Nghiêm Mục và Nghiêm lão tam, nên việc này chỉ có thể giao cho Tào Kinh Thân làm.

Thấy bộ dáng này của y, Tào Kinh Thân bỏ điện thoại vào túi, “Xe của cậu anh sẽ cho người lái về, đến lúc đó nhớ xuống lầu lấy chìa khóa xe."

Lục Thừa Dư tiếp tục gật đầu cảm ơn, hình dạng đàng hoàng kiểu này khiến Tào Kinh Thân cũng tìm không ra điểm trách cứ nhưng lại nghẹn một hơi trong bụng. Đối với hắn mà nói, Lục Thừa Dư xem như là nửa đồ đệ của hắn, thấy y uống say, không nói y hai câu thì cảm thấy trong lòng không đúng chỗ nào.

Không được mười lăm phút, Tào Kinh Thân thấy Nghiêm Mục từ cửa chính đi đến, hơn nữa biểu tình trên mặt có vẻ vô cùng nghiêm túc, vừa thấy được bọn họ liền đi nhanh tới.

Tào Kinh Thân còn chưa mở miệng, liền thấy Nghiêm Mục từ trong túi quần tây lấy ra một chai thuốc giải rượu, sau khi cắm ống hút thì đưa tới trước mặt Lục Thừa Dư.

“Cảm ơn," vị thuốc đông y không dễ chịu, Lục Thừa Dư uống xong, vẻ mặt nhăn nhó mấy giây, y ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mục, lúng túng cười một tiếng, “Lại phiền phức boss rồi."

“Thuốc hại phổi, rượu hại gan, phải có tiết chế." Nghiêm Mục thấy y uống xong, cầm lấy chai ném vào trong thùng rác bên cạnh, “Đi thôi, xe tôi dừng ở ngoài cửa."

“Để xe ở trước khách sạn, có phải không tốt lắm không, bảo vệ có thể đi ra không?" Lục Thừa Dư đứng dậy, cảm thấy vẫn nên lên xe sớm một chút, vạn nhất bảo vệ đến đuổi thì rất mất mặt.

“Đúng là không tốt, nhưng tôi là ông chủ," Nghiêm Mục đi tới cửa, phát hiện tầm mắt một số người đứng ở cửa rơi vào trên người Lục Thừa Dư, sau khi mở cửa xe hắn cau mày nói, “Những người này cậu quen sao?"

Nghe được Nghiêm Mục là ông chủ khách sạn này, Lục Thừa Dư có vẻ rất bình tĩnh, cho dù thổ hào có nhiều tài sản hơn nữa, y cũng sẽ bình tĩnh. Có lẽ ngày nào đó Nghiêm Mục làm giống như nam chủ trong tiểu thuyết tình cảm, tùy tùy tiện tiện mua một hòn đảo, y cũng sẽ không hoài nghi. Bởi vì thế giới của người có tiền, chính là không có logic như vậy.

Thấy hôm nay Nghiêm Mục lái chiếc Aston Martin năm nghìn vạn kia tới, quay đầu lại nhìn thân thích bên này, y lập tức làm bộ say ghé vào trên vai Nghiêm Mục: “Ừ, có quen." Không muốn lại bị hỏi chuyện riêng, y nghĩ chỉ có thể chạy là thượng sách.

Vai Nghiêm Mục lập tức cứng đờ, sau khi sửng sốt một chút, mới đưa tay đỡ lấy Lục Thừa Dư ngồi vào ghế phó, thay y thắt dây an toàn, sau khi đóng cửa lại, liền đạp chân ga, dưới ánh nhìn ‘là thổ hào’ của mọi người, lái xe rời đi.

Các thân thích Lục gia biết giá trị xe thể thao Aston Martin, tâm tình nhất thời có chút phức tạp, thì ra Thừa Dư không chỉ học đại học nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp còn quen người không đơn giản như vậy, người không có cha mẹ cũng có thể tốt như vậy sao? (zô ziên, ko giúp j thì thoy còn mún thấy ng khác thê thảm mới hả dạ sao >"<)

Lục Đống nhìn phương hướng biến mất của Aston Martin, đột nhiên cảm thấy không ý nghĩa.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại