Phúc Tấn Bị Bệnh

Chương 4

Editor: Gà

Sau cái hôn ngoài ý muốn của Đôn Hoa, Lam Đề liền cố ý ẩn núp hắn, bởi vì nụ hôn đó, quả thực khiến lòng của nàng loạn thành một đoàn, hoàn toàn không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.

May mắn mấy ngày nữa Hoàng đế sẽ đi Tị Thử sơn trang nghỉ ngơi săn thú, Đôn Hoa cũng sẽ đi theo, đến lúc đó hai người bọn họ một người ở Hoàng cung, một người ở hành quán bên ngoài, muốn gặp mặt cũng khó, vừa đúng nàng có thể thừa dịp này xem lại suy nghĩ của mình, cố gắng khôi phục bình tĩnh, không để bị hắn ảnh hưởng nữa.

Nhưng không ngờ, phủ Nội Vụ công bố danh sách phải đi theo đến sơn trang thì cung nữ Lam Đề bên ngoài Ngự Thiện Phòng cũng nằm trong số những người ở Ngự Thiện Phòng của Dưỡng Tâm điện, định sẵn phải xuất cung, không cần phải nói nàng biết Đôn Hoa cố ý làm như vậy, rõ ràng ngay cả xuất cung cũng không muốn buông tha nàng!

“Thật là nam nhân ghê tởm, đùa bỡn đặc quyền cũng không nên tỏ ra như vậy, hại ta......"

Đi tới sơn trang, sau khi an trí tốt tất cả, Lam Đề lập tức bị phái ra bên ngoài làm việc, khi nàng từ Ngự Thiện Phòng đi ra, đi qua hành lang phụ cận, liền gặp được Đôn Hoa và Tam Hỉ xuất hiện tại hành lang đối diện, nàng kinh ngạc dừng một chút, sau đó liền tức giận nhanh chóng đi qua người hắn, cố ý không để ý hắn.

“Lam Đề." Nàng muốn giả vờ không nhìn thấy, Đôn Hoa không thể làm gì khác hơn là lên tiếng trước: “Vừa ra khỏi Tử Cấm thành, ngươi lập tức quên hết quy củ rồi sao?"

Nàng dừng bước quay người lại, như hắn mong muốn, vô cùng cố ý khom mình hành lễ: “Đôn Hoa bối lặc, nếu không còn chuyện gì nữa, xin cho nô tỳ rời đi, nô tỳ còn có chuyện quan trọng phải lập tức đi làm."

“Chuyện quan trọng gì?"

“Ra khỏi trang để mua các loại nguyên liệu cần thiết cho Ngự Thiện Phòng."

Ở Tị Thử sơn trang không giống trong Tử Cấm Thành, không có nơi trực tiếp cung cấp rau xanh mỗi ngày cho Ngự Thiện Phòng, nên cần người ra ngoài thu mua, ngay lập tức rơi trên người nô tỳ đang bị Ngự Thiện Phòng chèn ép là Lam Đề, để nàng ra khỏi trang chạy khắp nơi chịu tội.

“Chỉ có một mình ngươi?"

“Dĩ nhiên, một mình ta là đủ rồi."

“Rất tốt, dù sao ta cảm thấy đợi ở trong trang không thú vị, liền cùng ngươi ra chợ đi dạo một chút, thuận tiện hóng mát luôn." Lúc nào nàng cũng cố ý ẩn núp hắn, hắn lập tức không cho nàng có cơ hội tiếp tục trốn tránh.

“Cái gì?!" Hắn muốn đi ra ngoài...... với nàng sao?

“Ngươi còn ngây người gì nữa?" Đôn Hoa đi trước một bước, quay đầu lại cười dò xét nữ tử đang hoàn toàn sững người: “Không phải không có thời gian sao? Cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, nhất định ngươi lại bị mắng cho xem."

Đúng nha, cứ trì hoãn nữa người gặp xui xẻo vẫn là nàng, Lam Đề không biết làm thế nào chỉ có thể tức giận đuổi theo sau, ba người cùng đi ra khỏi Tị Thử sơn trang.

Một khu chợ náo nhiệt cách sơn trang không xa lắm, người đến người đi, tiếng người bán hàng rong rao không dứt, vừa đến chợ, Lam Đề lập tức xuyên qua đám người bán hàng rong, hoàn toàn xem Đôn Hoa không tồn tại, chỉ cần thấy được nguyên liệu tốt, lập tức mua toàn bộ, trực tiếp xin người bán hàng rong đưa đến Tị Thử sơn trang, ra tay mau ngoan chính xác, khiến Đôn Hoa và Tam Hỉ đi theo không nhịn được tặc lưỡi, mở rộng tầm mắt.

Vòng một hồi, sau khi chuẩn bị hết các loại nguyên liệu Ngự Thiện Phòng cần, rốt cuộc Lam Đề mới thở phào một hơi, chỉ hy vọng sau khi trở về những người đó đừng làm khó nàng nữa, để nàng có thể thoải mái hơn một chút.

“Mua xong rồi?" Cực khổ lắm mới chờ nàng làm xong việc, Đôn Hoa đổi khách thành chủ: “Vậy chúng ta đến nơi nào đó đi dạo một vòng đi, tối nay trở về."

“Cái gì? Ta nói bối lặc gia à, ngươi rất rãnh rỗi, không có nghĩa là ta cũng rãnh như vậy đâu, trừ chuyện bên ngoài này ra, ta còn phải trở về vội làm cái khác nữa......"

“Chỉ là đi dạo một lúc thôi mà, sẽ không làm trễ nãi quá nhiều việc của ngươi, ngươi nói nhảm quá nhiều, đừng trách ta cố ý kéo không để ngươi đi."

“......" Quả nhiên là nam nhân hành động tùy ý, tùy hứng đến cùng cực!

“Như đã nói, chợ này vẫn còn rất nhiều người nha." Nội tâm Đôn Hoa vừa động, cố ý tìm một lý do đường hoàng, vươn tay về phía nàng: “Vì sợ ngươi bị tách ra, nên ta sẽ nắm tay ngươi một lát."

“Cái gì?" Nàng kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, xấu hổ hơi lui một bước, không nhịn được trách cứ: “Bối lặc gia, mời quy củ một chút."

Hình như hắn càng ngày càng tùy hứng làm bậy, nếu lại nghe theo hắn, thật không biết hắn sẽ tiếp tục vô pháp vô thiên tới mức nào.

“Ta chỉ vì tốt cho ngươi, không có ý tứ gì khác."

“Nhưng...... Làm như vậy không thích hợp......"

“Lại lắm lời, cẩn thận ta sẽ khiến người ngậm miệng đó."

Đôn Hoa trực tiếp nắm tay nàng, dẫn nàng từ từ đi về phía trước. Trong Hoàng cung hắn có rất ít cơ hội dắt nàng như vậy, ở bên ngoài, không có ai biết hai người họ, sẽ không có lời ra tiếng vào, hắn chỉ là một nam nhân bình thường, mà nàng cũng chỉ là nữ nhân bình thường, sẽ không ai nhìn bọn họ lâu hơn một chút, tự do và nhẹ nhõm như vậy thật đáng quý.

Thật thoải mái, không cần để ý đến bất kỳ quy củ gì khiến Lam Đề chỉ biết ngây ngốc bị hắn dắt đi, nhìn tay hai người giao nhau, nàng không khỏi xấu hổ cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn nam nhân phía trước, vốn nhịp tim nhẹ nhàng đột nhiên bị lỡ một nhịp, càng nhảy càng nhanh, càng nhảy càng hỗn loạn, nếu không phải giờ phút này trên mặt nàng vẫn còn bôi phấn, gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ của nàng tuyệt đối sẽ khiến nàng không đất dung thân, chỉ muốn vội vàng tìm một cái lỗ trốn xuống.

Nàng không hiểu, tại sao hắn đang muốn đùa bỡn nàng sau lại tỏ ra dịu dàng nhu tình với nàng, nàng không biết có nên giận hắn hay không, buồn bực hắn, trong lòng cũng sinh ra mâu thuẫn, đối với hắn vừa tức, lại...... luyến tiếc nếu sẽ không được gặp lại hắn. 

Thì ra nàng đã quen với sự hiện hữu của hắn, quen hắn thường phá hỏng chuyện của nàng, xem chuyện giữa hai người thỉnh thoảng xảy ra đối chọi gay gắt là việc đương nhiên, nàng biết hắn sẽ không thật sự tổn thương nàng, nhưng rốt cuộc nguyên nhân vì sao, nàng lại không dám nghĩ đến.

Khi nàng vẫn còn đang suy tư về quan hệ mập mờ không rõ giữa hai người thì bên khách điếm xuất hiện âm thanh ồn ào tranh chấp, Lam Đề quay đầu nhìn lên, chỉ thấy ông chủ khách điếm nhẫn tâm đuổi một ông lão tóc muối tiêu ra khỏi cửa, còn nhấc chân đạp lão đến mấy lần.

“Muốn ăn không hả, không có cửa đâu, xem ta dạy dỗ ngươi như thế nào!"

“Đợi đã, đừng như vậy!"

“Lam Đề?"

Lam Đề lập tức thoát khỏi tay Đôn Hoa, ngăn trước mặt ông chủ, kkông để hắn ta làm thương tổn ông lão đã ngã nhào trên đất: “Không thể từ từ nói chuyện được ư, tại sao cứ động tay động chân?"

“Là hắn tự tìm, không có tiền còn dám vào khách điếm ăn quỵt, ta đánh hắn xem như tiện nghi cho hắn rồi, không trực tiếp đưa hắn đến quan phủ, hắn nên vui vẻ mới đúng!"

“Ta nói túi tiền của ta bị trộm rồi!" Ông lão bất bình phản bác: “Lúc ta vào khách điếm túi tiền vẫn còn trên người, kết quả sau khi ăn xong đã không thấy tăm hơi, trong khách điếm của người có người tay chân không sạch sẽ!"

“Cái gì? Ngươi còn dám vu cáo khách nhân của ta, nếu như ta không đạp chết ngươi, ta liền......"

“Đừng, đừng làm vậy!" Lam Đề vội vàng ngăn ông chủ khách điếm lại: “Cùng lắm thì ta giúp lão trả tiền là được, như vậy ngươi cũng không phản đối chứ?"

“Ngươi giúp hắn trả tiền? Được, vậy lập tức lấy bạc ra đây!"

Lam Đề móc bạc ra, giúp ông lão trả hết tiền cơm, ông chủ khách điếm mới tức giận đi vào trong, không gây khó khăn nữa, sau đó nàng ngồi xổm người xuống quan sát thương thế của ông lão: “Lão bá bá, người không sao chứ, có nặng lắm không vậy?"

“Tiểu cô nương, cô thật tốt bụng." Ông lão không nhịn được than nhẹ ra tiếng: “Nếu không gặp được cô, ta nghĩ cái mạng già này của ta sẽ kết thúc ở đây, không về nhà được."

“Lão bá bá, người đừng nói xúi quẩy như vậy, đã không sao rồi."

Đôn Hoa không thể làm gì nhìn Lam Đề chủ động tham gia vào ân oán xa lạ trong đó, thật không biết nên nói nàng nhiệt tình hay là xen vào việc của người khác, tất cả mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt nhìn, tận lực không muốn gây thêm phiền toái cho mình, nhưng nàng rất đơn thuần, không hiểu lòng người hiểm ác, ngày nào đó bị gạt cũng không biết.

Đỡ ông lão đứng dậy ngay ngắn, sau khi nói chuyện với nhau vài câu, sau đó Lam Đề đi tới trước mặt Đôn Hoa, sắc mặt có chút lúng túng: “Bối lặc gia, ta có thể...... làm phiền ngươi một chuyện không?"

“È hèm." Hắn nhíu mày, nghĩ thầm bé ngốc này thật sự bị gạt rồi: “Chuyện gì, nói nghe một chút."

“Vị lão bá kia bị mất túi tiền, hoàn toàn không có biện pháp về nhà, nhưng trên người ta cũng không còn bao nhiêu ngân lượng, hoàn toàn không đủ giúp đỡ lão, cho nên......"

“Cho nên ngươi muốn ta lấy ngân lượng ra giúp đỡ hắn về nhà, như vậy đúng không?"

Sau đó nàng gật đầu một cái, rất mong đợi cười: “Ta biết bối lặc gia có tiền như vậy, tuyệt đối sẽ không quan tâm một chút bạc như vậy đâu, phải không?"

Tiểu cô nương này, cố ý đào một cái hố để hắn nhảy xuống, nếu hắn không đồng ý, không phải có vẻ cực kỳ hẹp hòi sao?

Trợn mắt liếc nhìn ông lão sau lưng nàng một cái, chỉ thấy đối phương có chút chột dạ cười, tám phần là nhìn Lam Đề dễ dụ, cố ý lừa nàng, nhưng hắn không muốn khiến ý định đơn của nàng bị bóng ma ám ảnh, vì hắn yêu dáng vẻ ngây thơ của nàng, không muốn đôi mắt kia bị nhiễm màu sắc lõi đời.

“Tam Hỉ."

“Bối lặc gia, có gì phân phó?"

“Ngươi hỏi lão bá kia một chút, hắn muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, không cần hỏi lại ta."

“Hả?" Này này này, sao lại thế này, thật sự bối lặc gia muốn coi tiền như rác?

Mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của y, Đôn Hoa tiếp tục nắm tay Lam Đề, dẫn nàng đi trước một bước: “Ngươi nợ ta một lần, nhớ đó."

“À? Vậy, cùng lắm thì khi trở về Tử Cấm thành ta sẽ lấy lương bổng ra trả lại cho ngươi, như vậy được chưa?"

“Mới vừa rồi không phải ngươi đã nói, ta có tiền như vậy, còn lâu mới quan tâm một chút bạc này."

“Vậy...... Vậy rốt cuộc ngươi muốn ta trả gì cho ngươi?"

Chỉ thấy hắn nâng lên nụ cười có ý đồ không rõ, không trả lời nghi vấn của nàng, cố ý khiến nàng tò mò, tham lam nhìn vẻ hoang mang của nàng, dáng vẻ vô cùng dịu dàng khả ái đơn thuần.

Hắn sẽ không yêu cầu nàng làm gì cả, khiến nàng vĩnh viễn thiếu nợ hắn, trong lòng vĩnh viễn nhớ chuyện này, không thoát khỏi hắn được!

*** Phượng Minh hiên độc gia chế luyện ******

Nếu tới Tị Thử sơn trang, tuyệt đối không thể thiếu một chút hoạt động giải trí, mà săn thú ở Mộc Lan Vi Trường chính là một trong số đó, nếu quan viên đi theo chuẩn bị tốt việc thi thố tài năng ở hoạt động săn thú, khiến Hoàng đế có ấn tượng tốt, đối với sĩ đồ của bản thân tuyệt đối chỉ có lợi không hại.

Đôn Hoa nhanh chóng cưỡi ngựa chạy băng băng bên trong bãi săn, đột nhiên một mũi tên bay qua bên cạnh, thẳng tắp bắn vào cây khô phía trước, hắn cảnh giác quay đầu lại, chỉ thấy Kỷ Tuần dừng cách đó không xa, cung trên tay chứng tỏ hắn ta mới vừa bắn mũi tên kia.

“Thật có lỗi, nhất thời tuột tay, ngươi không bị thương chứ?"

Hắn ta cố ý đến tìm phiền toái? Giục ngựa đi tới trước mặt Kỷ Tuần, trên mặt Đôn Hoa vẫn duy trì nụ cười trước sau như một: “Hình như bản lĩnh của Bát a ca trở nên kém thì phải, bằng không sao lại tuột tay chứ, thiếu chút nữa khiến ta gặp họa."

“Bản lĩnh của ta không hề kém đi, ngược lại gần đây ngươi chỉ lo đùa bỡn tiểu cô nương, chẳng lẽ vậy nên mới lơ là luyện võ, đến bây giờ một nửa con mồi cũng không bắt được sao?"

Ánh mắt Đôn Hoa buồn bã, giọng nói lập tức bắt đầu biến chuyển: “Không phải ngươi cũng vậy ư? Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân."

Bình thường hắn và Kỷ Tuần không đặc biệt lui tới, chưa nói tới có bất kỳ ân oán nào, nhưng gần đây giữa hai người ma sát khá nhiều, hình như vì chuyện của...... Lam Đề!

Nhưng Lam Đề là con mồi của hắn, hắn sẽ không lui bước vì hoàng tử cũng có hứng thú giống hắn.

Đúng lúc này, đột nhiên một con lộc nhỏ từ trong bụi cây chạy ra, nhanh chóng chui vào rừng, trong chớp mắt bỏ chạy thật xa, Đôn Hoa nắm chặt dây cương giục ngựa đuổi theo trước một bước: “Nếu thật sự không phục, chúng ta sẽ so tài thử xem, xem ai bắt được con lộc kia trước!"

“Ngươi thật sự nghĩ rằng ta sẽ thua ngươi sao? Vậy đến đây!"

Hai con ngựa chạy như điên giữa rừng một trước một sau, ai cũng không muốn bị đánh bại bởi người kia, ý vị cạnh tranh mười phần. Vốn Kỷ Tuần rơi ở phía sau một chút từ từ đuổi theo, nhưng hắn ta cố ý dùng thân ngựa đụng ngựa của Đôn Hoa, muốn hắn trượt chân té ngựa, may mắn Đôn Hoa cực kì nhạy bén, vội vàng tránh ra, nên không mắc bẫy của hắn ta.

“Ngươi có ý gì?" Mắt Đôn Hoa lạnh lùng trừng hắn ta: “Thì ra Bát a ca thích chơi ngầm, khiến ta mở rộng tầm mắt rồi."

“Ta âm hiểm sao qua được ngươi?" Kỷ Tuần cũng cười lạnh thành tiếng: “Trong cung ai mà không biết, nếu không cẩn thận chọc phải ngươi, sẽ không có ngày lành, ngươi mới là tên âm hiểm nhất."

“Cho nên ngươi nghĩ ta không dám đụng đến ngươi sao? Bát a ca, đừng quá xem thường ta, nếu không ngươi tuyệt đối sẽ chịu thiệt thòi lớn."

“Ta nghĩ người chịu thiệt thòi lớn chính là ngươi đó!"

Một lần nữa Kỷ Tuần lại hung ác thúc giục ngựa của mình vọt đến chỗ Đôn Hoa, nhưng lần này Đôn Hoa không tránh né, ngược lại bổ nhào vào hắn ta, hai người cùng té xuống đống lá khô bên cánh rừng, bắt đầu tay không đọ sức.

“Đáng chết!" Không ngờ hắn sẽ chơi một chiêu như vậy, Kỷ Tuần tức giận mắng to: “Ngươi cho rằng có thể thắng ta ư? Nghĩ hay lắm!"

Ngược lại Đôn Hoa cười đến cuồng vọng: “Không thử một chút làm sao biết kết quả được? Nói trước cho ngươi biết, ta sẽ xuống tay không lưu tình!"

“Đáng ghét, ngươi đừng xem thường người khác!"

“Dừng tay! Rốt cuộc hai người các ngươi đang làm gì?"

Hai người nhìn nhau không vừa mắt mới đánh được một nửa, lúc này Hoàng đế cưỡi ngựa xuất hiện cùng đại thất quan viên, ngài từ trên cao nhìn chằm chằm xuống hai người đang đánh nhau kịch liệt trên đất, không nhịn được tức giận mắng ra tiếng: “Trẫm muốn các ngươi săn thú, không phải đánh nhau, dáng vẻ các ngươi như vậy còn ra thể thống gì?"

Vừa nhìn thấy Hoàng đế xuất hiện, hai nam nhân đang nổi nóng cũng chỉ có thể tạm thời thu tay lại, vội vàng đứng lên, không dám lỗ mãng.

“Vạn Tuế Gia."

“Hoàng a mã."

Một là nhi tử của mình, một là trợ thủ đắc lực của mình, Hoàng đế khổ não thở dài, không biết nên làm gì mới phải. “Hai người các ngươi lập tức theo Trẫm trở về!"

“Vâng."

Vừa về tới Tị Thử sơn trang, Đôn Hoa và Kỷ Tuần lập tức bị gọi vào trong Thiên điện, chỉ thấy Hoàng đế cau mày ngồi ở thượng vị, mà Đỗ thái y đã sớm chờ một bên giúp bọn họ xử lý vết thương, mặc dù vết thương trên người bọn họ không đáng kể, nhưng nếu trì hoãn quá lâu vẫn không tốt.

Trong điện an tĩnh hồi lâu, rốt cuộc nghe được Hoàng đế mở lời: “Thành thực khai báo, rốt cuộc vì sao các ngươi đánh nhau như thế?"

Bọn họ cung kính đứng ở phía dưới, không ai đáp lời, tựa như đều quyết định phải ngậm miệng.

“Không nói? Các ngươi không nói, đại khái trẫm cũng đoán ra nguyên nhân là gì rồi." Hoàng đế lập tức ra lệnh cho thái giám bên cạnh: “Đi Ngự Thiện Phòng kêu cung nữ kia đến."

“Vâng, Vạn Tuế Gia."

Mặc dù một ngày kiếm cả núi bạc, xử lý toàn chuyện đại sự, nhưng lời ra tiếng vào trong Hoàng cung vẫn sẽ bị thái giám truyền tới tai Hoàng đế, nên ngài cũng biết hình như Đôn Hoa rất có hứng thú đối với một tiểu cung nữ, mà gần đây lại thêm một người lời đồn đãi, nói hình như Bát hoàng tử cũng có cảm tình với cung nữ đó, vì vậy cũng không khó khăn suy đoán nguyên nhân hai người bọn họ đánh nhau.

Không lâu sau, Lam Đề hoàn toàn không hiểu chuyện gì liền bị thái giám dẫn tới Thiên điện.

“Vạn Tuế Gia Cát Tường!"

“Ngươi tên gì?"

“Hồi Vạn Tuế Gia, nô tỳ tên Lam Đề."

Editor: Gà

“Lam Đề, ngươi có biết hai người bên cạnh ngươi không?"

Lam Đề hoang mang nhìn hai nam nhân: “Là Bát a ca và Đôn Hoa bối lặc."

“Biết là tốt rồi, bọn họ mới vừa đánh nhau trong Mộc Lan Vi Trường, ngươi có biết vì sao không?"

“Ách?" Hai người bọn họ đánh nhau liên quan gì tới nàng? “Nô tỳ đoán không ra."

“Ngươi đoán không ra, nhưng trẫm đoán ra, có lẽ bọn họ đang tranh giành người yêu đó, ngươi nghĩ sao?"

Không thể nào......

Hoàng đế âm thầm nhìn kỹ dung mạo của Lam Đề, cảm thấy mặc dù nàng đẹp, nhưng sắc mặt tái nhợt, có chứa khí tức của người bệnh, thôi kệ, mỗi người mỗi sở thích, ngài cũng không tiện phê bình gì, ngược lại Đôn Hoa có hứng thú với nàng, cũng khiến ngài hứng thú. “Lam Đề, bọn họ một người là hoàng tử, một người là thần tử ta coi trọng, phạt ai cũng không được, nhưng bọn họ nổi lên tranh chấp, nguyên nhân đều vì ngươi, cho nên...... Chỉ có thể nhờ ngươi thôi."

Lam Đề kinh ngạc sững sờ, cuống quít mở miệng: “Cái gì? Vạn Tuế Gia......"

Không ngờ Hoàng đế lại muốn Lam Đề chịu phạt thay, Đôn Hoa cũng lập tức lên tiếng ngăn cản: “Vạn Tuế Gia, chuyện này......"

“Các ngươi gấp cái gì, trẫm vẫn chưa nói hết." Ngăn bọn hắn lại, ngược lại Hoàng đế nói với Đỗ thái y: “Đỗ thái y, đưa hòm thuốc cho nàng."

“Dạ, Vạn Tuế Gia."

Việc này khiến Lam Đề càng thêm bối rối không hiểu ra sao, không hiểu rốt cuộc Hoàng đế muốn trừng phạt nàng thế nào, chỉ nghe Hoàng đế tiếp tục nói: “Lam Đề, trẫm muốn ngươi trừ công việc bên ngoài, còn phải phụ trách chăm sóc thương thế của hai người bọn họ, cho đến khi thương thế bọn họ tốt lên mới thôi, mặt khác, nếu trên người bọn họ lại xuất hiện bất kỳ vết thương nào, trẫm liền hỏi tội ngươi, hiểu chưa?"

“Hả?" Trừng phạt nàng bằng cách giúp bọn hắn thoa thuốc?

Nói là trừng phạt, thật ra chủ yếu Hoàng đế muốn xem kịch hay, cố ý để nàng chăm sóc hai người, một mặt để bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa, nếu không Lam Đề sẽ gặp xui xẻo, một mặt cũng muốn xem giữa ba người bọn họ sẽ có chuyện thú vị gì." Đã hiểu rồi thì ngươi nên đi làm chuyện ngươi phải làm đi."

“Ách...... Dạ, nô tỳ đã hiểu, cảm tạ Vạn Tuế Gia xuống tay lưu tình!"

Vội vàng ôm hòm thuốc đứng lên, Lam Đề đi tới trước mặt hai người, sắc mặt đẹp mắt, nàng cân nhắc một hồi, nói với Kỷ Tuần: “Bát a ca, xin về phòng bôi thuốc trước thôi."

Kỷ Tuần cố ý liếc Đôn Hoa một cái, hoàn toàn lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Vậy chúng ta đi."

Nhìn Lam Đề và Kỷ Tuần rời đi, sắc mặt Đôn Hoa của trở nên khó coi, nội tâm từ từ xuất hiện một nỗi sầu muộn.

Khó thấy được vẻ mặt thối này của hắn, ngược lại Hoàng đế cười đến vui vẻ: “Ha ha, Đôn Hoa, xem ra tiểu cô nương kia ảnh hưởng không nhỏ với ngươi, giờ phút này trẫm mở rộng tầm mắt rồi."

“Vạn Tuế Gia, ngài cố ý đùa giỡn với vi thần?"

“Có phải đùa giỡn hay không, trong lòng ngươi rõ ràng, không phải sao?"

*** Phượng Minh hiên độc gia chế luyện ******

Chủ tử của y hờn dỗi? Hỏng bét hỏng bét —— y sẽ không tự nhiên gặp họa chứ?

Tam Hỉ âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ vì kể từ khi trở về phòng gương mặt chủ tử liền lạnh lùng, khí thế đáng sợ dọa người, y đã nghe nói đến chuyện vừa xảy ra ở Thiên Điện, cho nên đại khái cũng đoán ra chủ tử của mình rốt cuộc đang buồn giận chuyện gì. 

Cho nên cơ thể y run rẩy, đủ loại chờ đợi, nóng lòng nghĩ sao Lam Đề còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ trực tiếp ở chỗ Bát a ca không đi luôn sao, mặc kệ chủ tử nhà mình ư?

Nếu thật sự như vậy, vậy thì hỏng bét, y còn muốn sống sót thật tốt để trở về nhà, không muốn tự dưng bị giận chó đánh mèo, rơi vào thảm cảnh chết nơi đất khách quê người đâu!

Y đang nóng nảy hận không thể tự mình đến chỗ Bát a ca bắt người thì rốt cuộc tiếng gõ cửa xuất hiện, vừa mở cửa phòng ra, lập tức thở nhẹ một hơi: “Lam Đề cô nương, sao cô chậm chạp vậy, thiếu chút nữa khiến ta gấp chết rồi."

“Ngươi gấp gáp gì chứ, sao ta dám không đến?" Lam Đề nghiêm mặt đi vào phòng: “Bối lặc gia đâu?"

“Gia ở phòng trong, ngươi trực tiếp vào tìm đi."

Vừa vào phòng trong, Lam Đề lập tức nhìn thấy Đôn Hoa đang ngồi lật xem sách trên giường bên cửa sổ, nàng đi vào mà hắn cũng không có phản ứng gì, cố ý xem nàng như không khí.

Đi tới trước giường, nàng tức giận mở lời: “Bối lặc gia, người cố ý không để nô tỳ giúp ngươi bôi thuốc, hại nô tỳ lại bị Vạn Tuế Gia trách phạt lần nữa sao?"

“Dù sao cũng chỉ là vết thương nhỏ, ngươi nên trở về chuyên tâm chăm sóc Bát a ca quan trọng hơn."

“Ngươi trách ta không để ý đến ngươi mà đi với hắn?" Nghe ra ý của hắn, nàng chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: “Người ta là long tử, còn ngươi có phải không? Nếu ta chọn giúp ngươi trước, có lẽ đã sớm bị một câu nói của Vạn Tuế Gia lôi ra ngoài chém, ta không có chán sống như vậy."

Vừa rồi nàng giúp Kỷ Tuần bôi thuốc nhưng trong lòng chỉ muốn vội vàng xử lý cho hắn ta nhanh một chút, để nàng có thể qua đây nhanh hơn, không ngờ vừa đến liền thấy hắn bày sắc mặt này, làm như nàng đã gây ra chuyện gì có lỗi với hắn không bằng.

“Còn nữa, người… nên nổi giận là ta, tại sao ngươi lại bày mặt thối với ta? Hai người các ngươi đánh nhau, kết quả ta gặp họa, rốt cuộc ta trêu ai chọc ai chứ?"

Nàng cũng không muốn làm hồng nhan họa thủy, cũng hoàn toàn không muốn khiến Hoàng đế chú ý, nhưng bọn hắn thật sự luôn giúp nàng tìm phiền toái, nàng chỉ có thể nhận mệnh, thật không công bằng!

Thấy dáng vẻ Lam Đề bất bình thở phì phò, tâm tình Đôn Hoa vốn phiền muộn rốt cuộc có thể bình phục một chút, nhưng vẫn không nhịn được xác nhận lại: “Thật sự ngươi không có bất kỳ ý tứ gì với hắn?"

“Nếu có, ta lập tức bị thiên lôi đánh xuống!"

‘Loảng xoảng —— ’

“A ——" Đột nhiên phòng ngoài xuất hiện âm thanh vật nặng rơi xuống khiến Lam Đề bị dọa sợ lập tức nhào vào lòng Đôn Hoa, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên. Nhưng nàng thật sự không nói láo mà, tại sao ngay cả trời cao cũng muốn khi dễ nàng?

“Hỏng bét...... Hỏng bét......"

Tam Hỉ một mực nghe lén ở phòng ngoài không cẩn thận làm đổ đồ, y vội vàng để nó trở lại nguyên trạng, chột dạ lập tức thối lui khỏi phòng, chỉ sợ bị chủ tử kêu lại.

“Ta không nói láo, ta thật sự không có nói láo mà!"

Nghe Lam Đề ở trong lòng hắn liều chết nhấn mạnh, Đôn Hoa không nhịn được cười ra tiếng, cảm thấy cử chỉ của nàng vô cùng thú vị.

Vừa nghe âm thanh giễu cợt của hắn, Lam Đề lập tức ngẩng đầu lên, bất bình hỏi: “Ngươi cười cái gì?"

“Cười ngươi nếu lá gan nhỏ như vậy, về sau đừng thề thốt như thế, tránh cho tự mình hù dọa mình."

“Ngươi...... A!"

Giờ phút này nàng mới phát hiện ra bản thân cư nhiên vùi trong lòng Đôn Hoa, lập tức sợ hãi muốn lui ra, không ngờ hắn giữ chặt eo của nàng không để nàng đi, còn đặt nàng ngồi trên chân hắn.

“Bối lặc gia, rốt cuộc ngươi......"

Đầu ngón tay thon dài có lực khẽ xoa môi mềm đỏ tươi của nàng, động tác này khiến Lam Đề bị sợ không dám nói bất kỳ một lời nào nữa, chỉ thấy hắn vốn đang đùa giỡn bỗng nhiên ánh mắt trở nên mê luyến hơn, thanh âm cũng trầm thấp khàn khàn: “Nàng có thể mạnh mẽ đẩy ta ra, tại sao không làm?"

Chỉ cần vừa nghĩ đến nàng đã ở cùng một phòng với Kỷ Tuần, hắn liền không thoải mái, cho dù Kỷ Tuần chưa làm gì nàng, nhưng hắn vẫn vô cùng bất mãn, bất mãn vật sở hữu của mình bị người khác mơ ước.

Sau khi mơn trớn môi của nàng, đầu ngón tay của hắn từ vành tai nàng trượt xuống bên gáy, khiến nàng nhạy cảm khẽ run, vẻ mặt mê ly không hiểu, nâng lên ham muốn của hắn, không muốn buông nàng ra.

“Trả lời ta, nàng có để Kỷ Tuần chạm vào nàng giống như ta bây giờ không?"

Lam Đề theo trực giác lắc đầu, điều này khiến Đôn Hoa vui sướng, trong mắt xuất hiện nụ cười: “Đồng ý với ta, chỉ có ta mới có thể chạm vào nàng như vậy, nam nhân khác đều không được."

“Ngươi dựa vào cái gì?"

“Dựa vào việc ta là người đầu tiên bắt được nàng."

Như muốn tuyên thệ chủ quyền của bản thân, Đôn Hoa không hề báo trước hôn nàng, khiến Lam Đề giật mình, sau đó lập tức bị đẩy ngã ở trên giường, chịu đựng sức nặng của hắn, bị hắn bá đạo cuồng dã ép hôn đến thở không nổi.

Vì sao đột nhiên sự tình lại biến thành như vậy? Nàng không hiểu, chỉ biết đầu nàng càng ngày càng hỗn độn, toàn thân hư mềm vô lực, tựa như sắp bất tỉnh.

Lúc nàng dường như sắp không thể thở được rốt cuộc Đôn Hoa mới buông nàng ra, nàng không nhịn được liều mạng thở dốc, thế nhưng hắn vẫn không có ý bỏ qua cho nàng, kéo cổ áo nàng ra, hắn cắn một cái lên xương quai xanh bóng loáng của nàng.

“Đau, rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy hả?" Nàng bị đau khẽ kêu lên.

“Lưu lại ấn ký chỉ thuộc về ta trên người nàng."

Nhìn làn da trắng nõn của nàng có một điểm đỏ thẫm phập phồng theo hô hấp của nàng, như dẫn dụ hắn tạo thêm một ấn ký nữa trên người nàng, ánh mắt  Đôn Hoa buồn bã, lại muốn cúi người xuống âu yếm nàng, không ngờ lúc này Tam Hỉ không muốn chết tử tế lên tiếng quấy rầy.

“Khụ, bối lặc gia."

Hắn ảo não dừng lại, giọng điệu vô cùng bất mãn: “Tam Hỉ, nếu không có chuyện quan trọng, ngươi chuẩn bị lãnh án tử đi."

Tam Hỉ vẫn luôn đứng ở phòng ngoài, hoàn toàn cũng không dám đi vào nội thất, chỉ sợ thấy cái không nên thấy: “Bối lặc gia, nô tài cũng không muốn đâu, nhưng Vạn Tuế Gia phái người truyền lời, nói nếu bối lặc gia đã xử lý tốt vết thương rồi thì lập tức đến Thiên Điện, Vạn Tuế Gia có chuyện thương lượng."

Lam Đề lấy lại tinh thần gương mặt xấu hổ đỏ bừng, vội vàng đẩy người nam nhân phía trước ra nhảy xuống giường, kéo cổ áo của bản thân lại, nâng hòm thuốc lên, thẹn thùng mắng chửi: “Vô lại, đau chết ngươi!"

Nếu nàng nói hắn vô lại, vậy hắn sẽ vô lại cho nàng thấy. “Nàng chấp nhận?" Nâng lên nụ cười mập mờ lại thiếu ăn đòn, Đôn Hoa tựa như con mèo ăn vụng.

“Ngươi......"

Nói không lại hắn, Lam Đề không thể làm gì khác hơn là mang theo hoảng loạn trong lòng nhanh chóng trốn ra khỏi phòng của hắn.

Trên giường lưu lại dư hương của nàng, khiến Đôn Hoa lưu luyến, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn.

Hắn đã không còn thuần túy trêu chọc, đùa bỡn Lam Đề nữa, hồn nhiên của nàng đã sớm in sâu trong tim của hắn, khiến hắn sẽ vì nàng mà ghen tuông, ghen tỵ, thậm chí không để ý hình tượng đánh nhau với người khác, chỉ để có thể có được nàng, không cho người khác có cơ hội cướp đi!

Hắn có thể đoán được sau khi Nghi Khâm biết chuyện này thì sẽ giễu cợt hắn như thế nào, nhưng hắn không quan tâm, chỉ cần có thể lấy được tâm của nàng, người của nàng, tất cả của nàng, muốn hắn thừa nhận bản thân xong đời trước một bước, thì có làm sao?

“Có tiến bộ, hôn trộm được một cái, nhưng lần sau...... đừng mong ta sẽ dễ dàng buông tay như vậy."
Tác giả : Vu Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại